Tiêu Dĩ Nhu chôn đầu trong ngực Tiêu Mộ Bạch, giọng nói bị vật liệu may mặc cách trở đến có chút không rõ, ong ong mang theo một chút run rẩy: "Anh, đừng nói điềm xấu như vậy, em sẽ.... Bảo vệ bản thân mình."

Tiêu Mộ Bạch buông nàng ra, sủng nịch thay nàng chà lau vết máu trên mặt: "Được rồi, bên này giải quyết rồi, chúng ta phải nhanh chóng chạy đến chỗ lão tổ tông, nếu đến muộn nàng sẽ tức giận."

Sắc mặt Tiêu Dĩ Nhu càng trắng nhợt, hoảng hốt một trận, mới gật đầu: "Ân."

"Sau này em nhất định phải một tấc cũng không rời theo sát anh."

"Được."

Hai huynh muội nói nhỏ chốc lát, Tiêu Mộ Bạch để Tiêu Dĩ Nhu đem áo khoác nhuốm máu bên ngoài cởi ra, sau đó dùng áo khoác tương đối sạch sẽ của bản thân phu lên cho nàng, áo khoác quá rộng, Tiêu Dĩ Nhu chỉ đành lui người ở bên trong.

Tiêu Mộ Bạch thay nàng vãn ống tay áo, một đội người của Tiêu gia bỏ lại những thi thể dưới đất, bước nhanh về phía trước.

Đến lúc thân ảnh bọn họ càng lúc càng xa, Lạc Thần yên lặng hướng Thiên Thiên trượt ánh mắt, Thiên Thiên ngầm hiểu phóng xuất kim cùng ngân, hai con rắn nhỏ từ trên cổ tay phóng xuống, dọc theo thạch bích ướt sũng du hành.

Chúng là kẻ theo đuôi tốt nhất, sẽ không ai phát hiện.

Ngư Thiển nói: "Chúng ta đi cùng đường với bọn họ."

Lạc Thần không nói chuyện, Sư Thanh Y đè thấp giọng nói, nói với những người phía sau: "Cùng đường cũng được, nghìn vạn lần không nên để bọn họ phát hiện, một khi xuất hiện dị động, lập tức ngừng theo dõi."

Đội ngũ cẩn cẩn dực dực theo ở phía sau.

Nhiều người như vậy dĩ nhiên không tiện đến gần, vì vậy cự ly bắt buộc phải kéo xa, mà ở đây bố cục lại rắc rối phức tạp, nguy cơ trùng trùng, thất rẽ bát lạn có vài lần gần như đã mất dấu, bất quá cũng may sớm phóng xuất Kim Ngân, Thiên Thiên cùng Kim Ngân tâm ý tương thông, sau đó chung quy lại trở về phương hướng chính xác.

Bất quá có đôi khi ngay cả Kim và Ngân cũng sẽ mất dấu mục tiêu, việc này khiến đội ngũ ở phía sau cũng không còn cách nào khác.

"Nuôi Rắn, không thể cho hai con rắn của cậu đến gần một chút sao?" Vũ Lâm Hanh thấp giọng nói: "Chúng nhỏ như vậy, bò trên thạch bích căn bản sẽ không ai phát hiện, hiện tại bị bỏ xa như vậy, không mất dấu mới là lạ."

Thiên Thiên nói: "Trước đây có thể. Nhưng chúng hiện tại không muốn đến quá gần, tớ cũng không có cách nào."

Sư Thanh Y cũng sớm phát hiện điểm ấy, Kim cùng Ngân tựa hồ đang cố ý duy trì cự ly cùng người của Tiêu gia, trước đây chưa từng gặp phải loại tình huống này.

Rốt cục là chuyện gì xảy ra.


Chúng đang sợ cái gì? Là Tiêu Dĩ Nhu, hay là Tiêu Mộ Bạch, hoặc là những người khác của Tiêu gia bên kia?

Nhưng nếu như thật là bởi vì sợ hãi, hai con rắn nhỏ điều rất thông minh vậy thì sớm đã không theo dõi rồi, mà sẽ quay về cánh tay ấm áp của chủ nhân run rẩy. Chúng hiện tại vẫn như cũ còn đang làm hết chức trách theo sát, chiếu theo đó suy đoán, hẳn là không phải bởi vì có nguy hiểm trong đám người của Tiêu gia, mà là vì đơn thuần chán ghét gì đó mới không muốn đến gần.

Sư Thanh Y đột nhiên nghĩ đến chút gì đó, chau mày.

"Không cần đến gần, chúng ta cũng sắp đến rồi." Trên trán Lạc Thần mơ hồ thấm ra mồ hôi, nàng nhìn về phía trước vài lần, đạm nhạt nói: "Đằng trước có ngọc bích, nhớ kỹ đừng nhìn vào, nhanh chóng đi qua."

Sư Khinh Hàn cũng thiện ý nhắc nhở: "Trước đó dì cùng Dạ Nhiên không phải đã gặp qua loại ngọc bích này sao, ở đây lại có nữa, cái bóng phản chiếu trên ngọc bích sẽ thao túng khiến người tự sát, hoặc đi giết người, nghìn vạn lần không nên bị thôi miên."

Thông đạo phía trước hai bên xuất hiện ngọc bích sáng như gương, chất liệu quả thật giống như ngọc mài, nhất là lúc đèn pin chiếu lên, bạch quang khuếch tán như suối chảy, tựa hồ chỉ cần nhìn vào trong dòng suối kia sẽ bị kinh sợ.

Có vết xe đổ của Sư Khinh Hàn bọn họ, mọi người trong đội ngũ gần như ngừng thở bước nhanh, may mà ngọc bích cũng không dài, rất nhanh có thể đi qua.

Sư Thanh Y cúi đầu bước trên thông đạo hai bên ngọc bích kéo dài, cả người lạnh buốt, thân ảnh của nàng chiếu rọi trên ngọc bích, giống như đi qua một căn phòng gương, trên cái gương cũng lưu lại cái bóng giống nàng như đúc.

Không.

Người khác quả thật đều giống nhau như đúc, không nửa điểm dị trạng, chỉ duy nhất có cái bóng trên ngọc bích của nàng, dần dần xuất hiện một chút khác biệt quỷ dị.

Toàn thể đều cúi đầu cố ý không nhìn tới, cái bóng của Sư Thanh Y lúc đầu hiển nhiên cũng là cúi đầu bước nhanh, nhưng chờ nàng đi đến trung gian, nàng trong ngọc bích lại từ từ ngẩng đầu lên.

Đó là một loại phương thức ngẩng đầu vô cùng thong thả.

Tóc dài mất trật tự che nữa khuôn mặt, hàng mi dài che phủ một mảnh bóng mờ gần như muốn cho người sa vào.

Sau đó bắt đầu chậm rãi, cứng nhắc xoay mặt lại.

Từng chút , từng chút.

Khuôn mặt kia đường nét vẫn ôn nhu xinh đẹp như vậy, trong đôi mắt đỏ chứa đầy lệ khí, khóe môi nhấc lên độ cong trào phúng, khiến kẻ khác sợ hãi đến tuyệt vọng.

Sư Thanh Y dáng vẻ nhu thuận mím môi, cảm giác thân thể càng ngày càng lạnh, dường như đặt mình trong một ánh mắt khiến nàng ngã vào vực sâu.


Nàng biết có người đang nhìn nàng.

Xung quanh đều đang cúi đầu chạy đi, dĩ nhiên không có khả năng là người trong đội ngũ, chung quanh cũng không có nơi nào có thể ẩn nấp, cũng không ai có thể ẩn nấp trong bóng tối, khả năng duy nhất chính là đến từ ngọc bích.

Đó là ánh mắt âm lãnh, muốn xem thấu tất cả. Trên đời này hiểu rõ nàng nhất chỉ có bản thân nàng, cũng chỉ có thể là chính nàng, hoặc giả ký ức khiếm khuyết khiến nàng cũng không hoàn chỉnh, khi thì hoảng hốt, hoặc có lẽ nàng cũng không nguyện ý thừa nhận, không dám ngẫm nghĩ, nhưng những việc đó đều không thể thay đổi sự hiểu biết của bản thân nàng đối với nội tâm của chính mình.

Cái bóng của nàng, đang nhìn nàng.

Trong lúc Sư Thanh Y bước đi, cảm giác nơi sâu nhất trong linh hồn đều phải bị lột sạch, cứ như vậy mà quang lỏa bại lộ ra ngoài.

Cả người nàng bắt đầu run rẩy.

Cũng bắt đầu chán ghét bản thân.

— từ nay về sau, cô chính là tôi, tôi chính là cô.

Bên tai dường như lại vang lên giọng nói của nữ nhân kia, ngữ điệu của nàng trầm thấp nhẹ nhàng, như khắc trong xương tỷ âm hồn bất tán.

Sư Thanh Y xiết chặt nắm tay, khớp ngón tay kêu lên răng rắc.

— tôi chính là cô, cô chính là tôi.

Sư Thanh Y cắn chặt hàm răng, bước chân cũng bắt đầu lảo đảo.

— Cô và tôi ở cùng một chỗ, không thể tách rời.

.....Cút.

— không nên nghĩ thoát ly tôi. Nếu như thật sự muốn thoát ly, vậy thì mở ngực của cô, dùng kiếm đâm vào trái tim cô.

.... Cút ngay, câm miệng.


— giết chính cô, tất cả mới có thể thanh tĩnh.

.... Ồn ào muốn chết, ồn ào muốn chết, câm miệng.

— So với giết nữ nhân của mình, có phải tự giết chết bản thân tương đối tốt hơn một chút không?

..... Tôi bảo cô câm miệng.

— động thủ.

Câm miệng!

Sư Thanh Y một bước treo trên không trung đạp vào ranh giới của ngọc bích và thông đạo, đột nhiên dừng lại, mạnh mẽ hướng phương hướng ngọc bích chạy vài bước, nghiến răng nghiến lợi một quyền đánh lên ngọc bích.

Những người khác đều đã bình yên vô sự đi xong đoạn đường này, chợt thấy hành động này của nàng, một mảnh tĩnh mịch.

Thần sắc của Lạc Thần khó có được mà có chút thất thố, nhanh chóng chạy đến chỗ nàng, Sư Thanh Y thu hồi nắm đắm, Lạc Thần cúi đầu nhìn tay nàng, Sư Thanh Y chậm rãi ngẩng đầu, sợi tóc che phủ khuôn mặt thanh lệ, giọng nói cũng ôn nhu như trước, mang theo một tia trêu tức như có như không: "Không có việc gì, bị em hù dọa sao?"

Lạc Thần vẻ mặt trầm nặng, bình tĩnh nhìn nàng.

Vừa dứt lời, ngọc bích phát sinh vài tiếng răng rắc, vỡ nát.

Quang ảnh bên trong nháy mắt trở nên nữu khúc.

Tiêu Ngôn vẻ mặt kinh hãi vừa hồi tỉnh: "Sư Sư, em thực sự là, tốt xấu gì cũng nên nói trước với sư huynh một tiếng, tôi sắp bị em dọa chết rồi."

Sư Thanh Y giơ lên lưng bàn tay cho Lạc Thần nhìn, để nàng yên tâm, bên môi lại hiên ra một mạt cười: "Thật ra thứ này rất giòn, không khác gì tấm gương, còn không nát sao? Tôi xử lý xong rồi, để tránh nó lại gây họa."

Ngoại trừ chỗ khớp tay có chút hồng, ngược lại quả thật không thấy có vấn đề gì, sau khi Lạc Thần xem qua, không nói gì nữa, chỉ nói với Sư Thanh Y: "Đi theo bên cạnh chị, đi thôi."

Sư Thanh Y mỉm cười gật đầu: "Được."

Nàng quay đầu lại nhìn ngọc bích, xoay người rời đi.

Càng đi về phía trước, sẽ phát hiện đường đi phía trước càng lúc càng rộng rãi, tựa hồ thâm nhập vào phần bụng, hơn nữa cũng càng lúc càng sạch sẽ.

Loại sạch sẽ này không phải là không khí đã trở nên tươi mát sạch sẽ, mà chỉ là sạch sẽ hơn trước đó nơi nơi đều là máu tanh, tứ chi tán loạn, nội tạng chảy đống, trong đó còn có hài cốt hủ lạn từ rất lâu, thỉnh thoảng xuất hiện một vài thi thể hồng y Lạt Ma gần như phân hủy không còn, cũng có di thể vừa mới chết đi không lâu, từ quần áo cho thấy, trong đó có cả người của Tiêu gia cùng nhà họ Sư.

Mà hiện tại xung quanh cũng không nhìn thấy bất luận thi thể nào, nhưng vẫn còn nghe thấy mùi máu tanh.


"Bọn họ từ chỗ này bắt đầu, đại quy mô sử dụng Tàng Thi." Lạc Thần nói: "Chúng ta sẽ không nhìn thấy thi thể, vết tích đều tiêu biến."

Thiên Thiên trở nên trầm mặc.

Phía trước tràn ngập sương mù, theo lý thuyết nơi này đã là trong sơn thể, sẽ không có sương mù nặng như vậy, Sư Thanh Y đi vài bước về phía trước, quay đầu lại thấp giọng nói: "Bên kia có một số di cốt hình như là hồng y Lạt Ma, những Lạt Ma mất tích hơn một nữa là bị đưa đến đây cho thứ gì đó ăn. Sử dụng Tàng Thi, mục đích đơn giản là khiến thi thể hoàn toàn biến mất, mượn đó tiêu hủy rất nhiều thứ sợ người khác thấy, mặt khác chính là thi thể nếu như chồng chất quá nhiều, chậm trể xử lý, hoạt động ở bên trong sẽ chịu ảnh hưởng rất nhiều, bọn họ từ nơi này bắt đầu đại quy mô sử dụng Tàng Thi, chúng ta hẳn là đã tiến vào phạm vi hoạt động của bọn họ, ở đây chính là sào huyệt ,không sai."

Sư Khinh Hàn có chút lo lắng: "Dọc đường cũng không nhìn thấy Dạ Nhiên bọn họ, lẽ nào đã đến bên trong rồi?"

Tiêu Ngôn cũng uể oải: "Đừng nói, giáo sư bọn họ cũng không thấy bóng dáng, sẽ không phải là....."

Sư Thanh Y ngăn lại miệng quạ đen của hắn, ra hiệu, đội ngũ tiếp tục đi vào sâu trong sương mù dày đặc.

Ngư Thiển trong nước nhẹ nhàng gõ gõ cái rương, Lạc Thần hơi nghiêng đi khuôn mặt, nói: "Cảm thấy chóng mặt sao?"

Ngư Thiển thấp giọng nói: "Không phải. Ta nghĩ ngươi cõng lâu như vậy cũng đã mệt mỏi, không bằng đổi người khác đi."

Thật ra giọng nói của các nàng vô cùng thấp, hai người lại cách rất gần, nói chuyện như vậy những người khác căn bản nghe không được, nhưng Sư Thanh Y từ ngọc bích bên kia đến lúc này hoàn toàn mở ra ngũ giác, nàng không có nửa điểm biểu thị nhưng thật ra trong lòng khẩn trương cao độ, để không buông tha bất luận một chi tiết nào, nàng thậm chí không tiếc tiêu hao thể lực ngưng thần yên lặng lắng nghe cùng quan sát.

Đối thoại này dĩ nhiên bị Sư Thanh Y nghe thấy, nàng cũng không có nói cái gì, chờ đội ngũ đi được một đoạn đường, lúc này mới hướng Lạc Thần cùng Ngư Thiển đến gần, cười nói: "Ngư cô nương, tôi còn có một số vấn đề muốn hỏi một chút, để tôi cõng cô đi, như vậy chúng ta nói chuyện cũng thuận tiện hơn."

"Tốt, đa tạ." Ngư Thiển dĩ nhiên sảng khoái đáp ứng.

Đã là như thế này, Lạc Thần yên lặng buông cái rương, một khắc lúc nàng dỡ xuống, giày trên mặt đất di chuyển một bước nhỏ nhìn không rõ, nhưng rất nhanh lại ổn định, Sư Thanh Y khom lưng, Lạc Thần giúp nàng đem cái rương nặng trịch cõng lên, cũng nói cho nàng bí quyết cõng rương.

Sư Thanh Y đi rất ổn định, nước cũng không lay động bao nhiêu.

Lạc Thần ngóng nhìn nước gợn, yên lặng một lúc, đi theo bên cạnh Sư Thanh Y.

Bốn phía đều là sương mù, cái gì đều nhìn không rõ, trong sương mù mờ mịt Lạc Thần nâng ánh mắt nhìn xung quanh, đáy mắt không có nửa điểm quang mang, trong nháy mắt có loại một loại run rẩy như bạch điểu bị nhốt trong lồng.

Đã bao nhiêu năm rồi, thế nào cũng không thoát khỏi nơi này.

Ở đây chính là lao tù của nàng.

Nàng vươn tay, ngón cái cùng ngón trỏ khép lại, nắm lấy một góc tay áo của Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y quay đầu lại nhìn nàng rũ mi, dáng vẻ yếu ớt vô cùng hiếm thấy, giống như bị vứt bỏ, trong lòng nhất thời cũng không biết là tự vị gì, ôn nhu nói: "Thế nào?"

Xa xa chợt vang lên dày đặc tiếng súng , không trung vô số âm hưởng sắc nhọn gào thét mà đến, phá tan bóng tốt sâu thẳm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương