Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi
-
Chương 183: Ngoại truyện 15: Làm bạn
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Rừng rậm ở thế giới này không khác gì nhiều với thế giới kia. Chỉ khác nhau ở dã thú, nơi kia rất nhiều dã thú, ở đây đã ít lại càng ít, gần như không thấy có.
Đi vào trong, Diêm Cận giật mình cảm thấy nơi này rất giống rừng rậm biên cương. Bởi biên cương thường có quân đội huấn luyện nên dã thú cũng không mấy lui tới. Nhưng nơi này xác thực là rừng rậm, hai người bị bao trong những dãy núi trải dài miên man.
Mặc trang phục leo núi, lưng đeo ba lô, trang bị rất đầy đủ để ở trường kì trong thâm sơn.
Đây là lần đầu tiên Diêm Cận lên núi kiểu này, một thân trang bị hiện đại kia, hắn cảm thấy rất hứng thú.
Trong ba lô có một bộ lều, trước khi rời đi hắn đã nghiên cứu, quả nhiên đơn giản mà chắc chắn, vật liệu rất tốt. Nghe Nhạc Sở Nhân nói, tất cả những thứ này đều rất đắt tiền, tính chung tất cả vào giá trị cũng lên đến mấy vạn.
“Chúng ta còn phải tiếp tục đi, Đại Tướng quân, anh có mệt không?” Nhạc Sở Nhân đội mũ lưỡi trai trên đầu, dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn trời, rồi quay ra hỏi Diêm Cận.
Diêm Cận lắc đầu: “Anh không sao, còn em thì sao? Mệt không?” Liên tục vượt bốn ngọn núi, chưa thấy cô kêu mệt lần nào. (MTLTH.dđlqđ)
“Anh yên tâm, với em, đi leo núi thế này chỉ là chuyện nhỏ.” Cô vừa nói vừa lấy một chai nước bên sườn ba lô, đây là chai cà phê. Ba lô trên người rất nặng, chỉ có uống thứ này mới có thể nâng cao tinh thần, xua tan mệt mỏi.
“Chúng ta còn phải vượt qua mấy ngọn núi nữa?” Diêm Cận nhìn nàng, khuôn mặt rất dịu dàng.
“Hình như khoảng ba ngọn núi nữa thôi. Chúng ta phải ở lại nơi này ít nhất là nửa tháng.” Sửa lại mũ, Nhạc Sở Nhân trả lời.
“Được.” Diêm Cận gật đầu, hắn cảm thấy rất thích. So với tiếng động xa lạ nơi phố thị, hắn càng thích địa phương này, không có người khác, chỉ có cô với hắn.
“Thời tiết mấy ngày hôm nay rất tốt, có thể chúng ta sẽ thấy những người nhảy dù, nhưng mà phải tới những nơi núi cao mới được. Anh có muốn xem không? Nếu không chúng ta có thể qua đó một chút. Nếu anh cảm thấy hứng thú, hai ta tự mua dù về chơi, nhé?” Nhạc Sở Nhân cười tủm tỉm, cô rất muốn giới thiệu hết những thứ chơi được kia cho hắn.
“Nhảy dù sao? Được?” Hắn chưa từng thấy, cũng chưa từng nghe qua. Nghe cô nói, hắn cảm thấy vừa tò mò vừa hứng thú.
“Tuy rằng anh biết bay, nhưng cái này rất tốn sức, đến lúc đó chúng ta đi thử.” Nháy mắt mấy cái, biểu cảm của cô rất ngọt ngaò.
“Ừ,” Vỗ vỗ đầu cô, nhìn cô ngoan như vậy, Diêm Cận thật muốn chụp lấy vài bức, rất đáng yêu.
“Anh uống không?” Đưa cốc cho hắn, ý bảo hắn cũng nên uống một chút.
Diêm Cận lắc đầu: “Anh không uống, vị rất quái.” Đắng, lại có mùi đồ ăn bị thiu.
Cô mím môi, hắn không uống, cô không ép hắn, đặt lại chai cà phê vào chỗ cũ: “Đi thôi, Đại Tướng quân của em.”
“Ừ.” Nắm tay cô, lần này hắn đi trước, mở đường giúp cô.
Bởi vì hai người muốn nhìn thấy nhảy dù, nên lộ trình phải thay đổi một chút, một đường thẳng hướng khu vực nhảy dù.
Đi trong núi, càng gần đến nơi nhảy dù, càng phát hiện nhiều lều trại của những người ưa mạo hiểm. Diêm Cận từ xa đã thấy, hắn dẫn Nhạc Sở Nhân tránh những người này.
“Sao anh không đi cùng bọn họ? Anh có thể làm quen với thanh thiếu niên ở thế giới này, họ đều là những người trẻ tuổi, rất nhiệt tình.” Trước kia vào núi, cô cũng đã gặp qua mấy nhóm, có khi cũng cùng họ kết nhóm dựng lều. Hừng đông lại tách ra, duyên phận kiểu này quả rất thích ý.
“Bởi vì anh không phải người trẻ tuổi.” Diêm Cận nắm tay cô đi, trầm giọng trả lời.
Nhạc Sở Nhân cười ra tiếng, lắc lắc đầu: “Vậy anh là người già sao?”
“Em cảm thấy anh cùng lứa tuổi với bọn họ sao? Cho dù không cách nhau mấy nhưng lòng ta cũng trưởng thành hơn họ rất nhiều.” Hắn cảm thấy, bạn tri âm của hắn ở thế giới này ít cũng phải hơn hắn hai mươi tuổi.
“Phải đó, nghe cũng có chút đạo lý, dù sao anh cũng là Đại Tướng quân mà. Kinh nghiệm dã ngoại của Đại Tướng quân khẳng định hơn em nhiều, em muốn làm phiền ngài dấn dắt em.” Được hắn dẫn đi giảm không ít sức lực, đến bây giờ cô còn chưa cảm thấy đói.
“Có anh ở đây, em yên tâm, ông nội của cái thâm sơn này anh cũng có thể vượt qua.” Khóe môi khẽ cong, hắn thích cô nói tất thảy đều giao cho hắn. (MTLTH.dđlqđ)
Tìm được nơi nghỉ chân thích hợp, khoảng cách với những người trẻ tuổi ưa mạo hiểm rất xa, Diêm Cận rất vừa lòng.
Sắc trời đã dần tối, Diêm Cận đốt lửa, sau đó dựng lều.
Ngồi bên cạnh đống lửa, Nhạc Sở Nhân tìm đồ ăn trong ba lô, bánh bích quy, nước, trong ba lô của cô đều là những đồ này. Đi một ngày không cảm thấy thế nào, bây giờ bỏ bỏ ba lô xuống, cô cảm giác rất thoải mái. Thế mới hiểu ba lô này có bao nhiêu nặng.
Quay đầu nhìn Diêm Cận đang dựng trại, Nhạc Sở Nhân khẽ cười. Trước đây cô đều một thân một mình, những việc thế này đều phải tự tay làm hết. May mắn có thể gặp một nhóm người, nhờ họ dựng lều hộ, nhưng đa phần đều là tự mình làm.
Ngẫm lại thấy thực mệt, có người bên cạnh, thoải mái hơn rất nhiều.
“Được rồi, anh lại đây ăn đi.” Nhìn hắn đã hoàn thành xong, Nhạc Sở Nhân hô.
“Ừ, lều trại ở đây đúng là rất an toàn. Hành quân cắm trại dã ngoại, đều là lộ thiên, toàn nghỉ ngơi tại chỗ, dù trời mưa cũng phải chịu.” Hắn đi tới, dáng người rất có cảm giác an toàn. Cao như vậy, rắn chắc như vậy, bả vai rộng lớn, nhìn thấy đã thấy hết sức yên tâm.
“Được thôi, đêm nay anh ngủ ở ngoài, em ngủ bên trong.” Nhạc Sở Nhân bĩu môi, nhìn hắn tỏ vẻ hâm mộ, cô không thích chút nào hế. Thật giống như những thứ đồ tiên tiến hữu dụng nơi đây chỉ muốn mang hết về thế giới kia, làm người ta tức giận.
Diêm Cận ngẩn người, ngồi xuống bên cạnh cô: “Anh sai rồi, sẽ không có lần sau.”
Nhạc Sở Nhân nhìn hắn, hừ hừ: “Ăn đi.” Đưa đũa cho hắn. sau đó tiếp tục ăn đồ.
Tuy rằng cách nơi cắm trại khá xa nhưng bởi vì trong rừng rất yên tĩnh, âm thanh bên kia vọng lại tận bên này.
“Người trẻ tuổi nhiệt huyết có khác, vậy mà còn có sức để đàn ca nhảy mua.” Nằm trong lều, Nhạc Sở Nhân không hài lòng, ai hát nghe thật chướng tai.
Diêm Cận thật ra cảm thấy rất tốt, ngồi bên người cô, tập trung lắng nghe. Nhạc khúc nghe rất lạ, xướng từ chẳng có nội hàm, nhưng tổng thể mà nói lại rất bắt tai.
Rừng rậm ở thế giới này không khác gì nhiều với thế giới kia. Chỉ khác nhau ở dã thú, nơi kia rất nhiều dã thú, ở đây đã ít lại càng ít, gần như không thấy có.
Đi vào trong, Diêm Cận giật mình cảm thấy nơi này rất giống rừng rậm biên cương. Bởi biên cương thường có quân đội huấn luyện nên dã thú cũng không mấy lui tới. Nhưng nơi này xác thực là rừng rậm, hai người bị bao trong những dãy núi trải dài miên man.
Mặc trang phục leo núi, lưng đeo ba lô, trang bị rất đầy đủ để ở trường kì trong thâm sơn.
Đây là lần đầu tiên Diêm Cận lên núi kiểu này, một thân trang bị hiện đại kia, hắn cảm thấy rất hứng thú.
Trong ba lô có một bộ lều, trước khi rời đi hắn đã nghiên cứu, quả nhiên đơn giản mà chắc chắn, vật liệu rất tốt. Nghe Nhạc Sở Nhân nói, tất cả những thứ này đều rất đắt tiền, tính chung tất cả vào giá trị cũng lên đến mấy vạn.
“Chúng ta còn phải tiếp tục đi, Đại Tướng quân, anh có mệt không?” Nhạc Sở Nhân đội mũ lưỡi trai trên đầu, dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn trời, rồi quay ra hỏi Diêm Cận.
Diêm Cận lắc đầu: “Anh không sao, còn em thì sao? Mệt không?” Liên tục vượt bốn ngọn núi, chưa thấy cô kêu mệt lần nào. (MTLTH.dđlqđ)
“Anh yên tâm, với em, đi leo núi thế này chỉ là chuyện nhỏ.” Cô vừa nói vừa lấy một chai nước bên sườn ba lô, đây là chai cà phê. Ba lô trên người rất nặng, chỉ có uống thứ này mới có thể nâng cao tinh thần, xua tan mệt mỏi.
“Chúng ta còn phải vượt qua mấy ngọn núi nữa?” Diêm Cận nhìn nàng, khuôn mặt rất dịu dàng.
“Hình như khoảng ba ngọn núi nữa thôi. Chúng ta phải ở lại nơi này ít nhất là nửa tháng.” Sửa lại mũ, Nhạc Sở Nhân trả lời.
“Được.” Diêm Cận gật đầu, hắn cảm thấy rất thích. So với tiếng động xa lạ nơi phố thị, hắn càng thích địa phương này, không có người khác, chỉ có cô với hắn.
“Thời tiết mấy ngày hôm nay rất tốt, có thể chúng ta sẽ thấy những người nhảy dù, nhưng mà phải tới những nơi núi cao mới được. Anh có muốn xem không? Nếu không chúng ta có thể qua đó một chút. Nếu anh cảm thấy hứng thú, hai ta tự mua dù về chơi, nhé?” Nhạc Sở Nhân cười tủm tỉm, cô rất muốn giới thiệu hết những thứ chơi được kia cho hắn.
“Nhảy dù sao? Được?” Hắn chưa từng thấy, cũng chưa từng nghe qua. Nghe cô nói, hắn cảm thấy vừa tò mò vừa hứng thú.
“Tuy rằng anh biết bay, nhưng cái này rất tốn sức, đến lúc đó chúng ta đi thử.” Nháy mắt mấy cái, biểu cảm của cô rất ngọt ngaò.
“Ừ,” Vỗ vỗ đầu cô, nhìn cô ngoan như vậy, Diêm Cận thật muốn chụp lấy vài bức, rất đáng yêu.
“Anh uống không?” Đưa cốc cho hắn, ý bảo hắn cũng nên uống một chút.
Diêm Cận lắc đầu: “Anh không uống, vị rất quái.” Đắng, lại có mùi đồ ăn bị thiu.
Cô mím môi, hắn không uống, cô không ép hắn, đặt lại chai cà phê vào chỗ cũ: “Đi thôi, Đại Tướng quân của em.”
“Ừ.” Nắm tay cô, lần này hắn đi trước, mở đường giúp cô.
Bởi vì hai người muốn nhìn thấy nhảy dù, nên lộ trình phải thay đổi một chút, một đường thẳng hướng khu vực nhảy dù.
Đi trong núi, càng gần đến nơi nhảy dù, càng phát hiện nhiều lều trại của những người ưa mạo hiểm. Diêm Cận từ xa đã thấy, hắn dẫn Nhạc Sở Nhân tránh những người này.
“Sao anh không đi cùng bọn họ? Anh có thể làm quen với thanh thiếu niên ở thế giới này, họ đều là những người trẻ tuổi, rất nhiệt tình.” Trước kia vào núi, cô cũng đã gặp qua mấy nhóm, có khi cũng cùng họ kết nhóm dựng lều. Hừng đông lại tách ra, duyên phận kiểu này quả rất thích ý.
“Bởi vì anh không phải người trẻ tuổi.” Diêm Cận nắm tay cô đi, trầm giọng trả lời.
Nhạc Sở Nhân cười ra tiếng, lắc lắc đầu: “Vậy anh là người già sao?”
“Em cảm thấy anh cùng lứa tuổi với bọn họ sao? Cho dù không cách nhau mấy nhưng lòng ta cũng trưởng thành hơn họ rất nhiều.” Hắn cảm thấy, bạn tri âm của hắn ở thế giới này ít cũng phải hơn hắn hai mươi tuổi.
“Phải đó, nghe cũng có chút đạo lý, dù sao anh cũng là Đại Tướng quân mà. Kinh nghiệm dã ngoại của Đại Tướng quân khẳng định hơn em nhiều, em muốn làm phiền ngài dấn dắt em.” Được hắn dẫn đi giảm không ít sức lực, đến bây giờ cô còn chưa cảm thấy đói.
“Có anh ở đây, em yên tâm, ông nội của cái thâm sơn này anh cũng có thể vượt qua.” Khóe môi khẽ cong, hắn thích cô nói tất thảy đều giao cho hắn. (MTLTH.dđlqđ)
Tìm được nơi nghỉ chân thích hợp, khoảng cách với những người trẻ tuổi ưa mạo hiểm rất xa, Diêm Cận rất vừa lòng.
Sắc trời đã dần tối, Diêm Cận đốt lửa, sau đó dựng lều.
Ngồi bên cạnh đống lửa, Nhạc Sở Nhân tìm đồ ăn trong ba lô, bánh bích quy, nước, trong ba lô của cô đều là những đồ này. Đi một ngày không cảm thấy thế nào, bây giờ bỏ bỏ ba lô xuống, cô cảm giác rất thoải mái. Thế mới hiểu ba lô này có bao nhiêu nặng.
Quay đầu nhìn Diêm Cận đang dựng trại, Nhạc Sở Nhân khẽ cười. Trước đây cô đều một thân một mình, những việc thế này đều phải tự tay làm hết. May mắn có thể gặp một nhóm người, nhờ họ dựng lều hộ, nhưng đa phần đều là tự mình làm.
Ngẫm lại thấy thực mệt, có người bên cạnh, thoải mái hơn rất nhiều.
“Được rồi, anh lại đây ăn đi.” Nhìn hắn đã hoàn thành xong, Nhạc Sở Nhân hô.
“Ừ, lều trại ở đây đúng là rất an toàn. Hành quân cắm trại dã ngoại, đều là lộ thiên, toàn nghỉ ngơi tại chỗ, dù trời mưa cũng phải chịu.” Hắn đi tới, dáng người rất có cảm giác an toàn. Cao như vậy, rắn chắc như vậy, bả vai rộng lớn, nhìn thấy đã thấy hết sức yên tâm.
“Được thôi, đêm nay anh ngủ ở ngoài, em ngủ bên trong.” Nhạc Sở Nhân bĩu môi, nhìn hắn tỏ vẻ hâm mộ, cô không thích chút nào hế. Thật giống như những thứ đồ tiên tiến hữu dụng nơi đây chỉ muốn mang hết về thế giới kia, làm người ta tức giận.
Diêm Cận ngẩn người, ngồi xuống bên cạnh cô: “Anh sai rồi, sẽ không có lần sau.”
Nhạc Sở Nhân nhìn hắn, hừ hừ: “Ăn đi.” Đưa đũa cho hắn. sau đó tiếp tục ăn đồ.
Tuy rằng cách nơi cắm trại khá xa nhưng bởi vì trong rừng rất yên tĩnh, âm thanh bên kia vọng lại tận bên này.
“Người trẻ tuổi nhiệt huyết có khác, vậy mà còn có sức để đàn ca nhảy mua.” Nằm trong lều, Nhạc Sở Nhân không hài lòng, ai hát nghe thật chướng tai.
Diêm Cận thật ra cảm thấy rất tốt, ngồi bên người cô, tập trung lắng nghe. Nhạc khúc nghe rất lạ, xướng từ chẳng có nội hàm, nhưng tổng thể mà nói lại rất bắt tai.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook