Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi
Chương 181: Ngoại truyện 13: Đoán đúng

Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu

“Đúng rồi, có phải lão phu nhân nói để em dẫn anh đi gặp ai không?” Hình như có liên quan đến chuyện trở về.

“Vậy mà anh cũng nghe được á? Nói cho anh cũng được, đây dù gì cũng chẳng phải bí mật, lão thái thái muốn em dẫn anh đi gặp lão đạo lỗ mũi trâu. Lúc lão thái thái nhặt được em trên núi, chính vị này làm cho em một khối song sinh thạch. Song sinh thạch chính là tảng đá trên đầu giường em đấy, hẳn là anh đã nhìn thấy rồi, một nửa sáng, nửa còn lại hết sức bình thường. Trước kia cả hai đều phát sáng, một cái ban ngày sáng, một cái lại sáng vào buổi tối. Tuy thoạt nhìn là hai khối, nhưng thực chất là có chung một gốc. Ba năm trước, em vô duyên vô cớ bị bệnh nặng, về sau còn có đúng một nửa sáng lên mà thôi. Lão thái thái đã hỏi qua, ông ấy nói là không sao, sau này em vẫn rất khỏe mạnh, thậm chí còn không bao giờ sinh bệnh. Nhưng việc em không nhớ được những chuyện xảy ra trong mơ, ông ấy lại không giải thích gì cả. Em cảm thấy ông ấy chính là đang khoe khoang, đạo hạnh không sâu, tri thức nửa vời.” Hai ngón tay chụm lại tỏ vẻ chỉ một xíu xiu, đủ để thấy cô có bao nhiêu không tín nhiệm lão đạo lỗ mũi trâu kia.

Diêm Cận mâu quang chợt lóe, tay cầm đôi đũa siết chặt, xoay người chỉnh lửa. Sau đó vớt mì từ nồi ra, động tác rất thành thạo.

Nhớ tới những lời nói của Nhạc Sở Nhân, hắn có một giả thiết, mặc dù có hơi vớ vẩn nhưng hắn cảm thấy đây mới đáp án chính xác. Chuyện thần kỳ trên đời này rất nhiều, có lẽ điều này nên lý giải như vậy. (MTLTH.dđlqđ)

Song sinh thạch, đại biểu chính là một người có hai linh hồn, khối đá kia hẳn là để trấn áp hai người, làm cho các nàng cũng tồn tại, bảo trì cần bằng. Nói là hai người, chẳng phải vẫn là một người hay sao? Một phân thành hai, đúng không?

Nhưng có một ngày, một linh hồn tới thế giới kia, còn một vẫn như trước sống khỏe mạnh ở đây.

Bên cạnh đó, giấc mộng buổi tối kia chính là liên hệ giữa hai người, nhưng tỉnh lại lại không nhớ được gì cả.

Hắn tách rời hai khối đá kia, liên kết cũng bị cắt đứt. Từ nay về sau, cô là cô, nàng là nàng, hai người không còn bất cứ liên quan gì.

Tuy rẳng những điều hắn đoán chưa hẳn là chính xác, nhưng hắn tin tưởng những việc này. Hắn hy vọng Nhạc Sở Nhân này thuộc về hắn, không có bất kì quan hệ gì với Nhạc Sở Nhân kia và cả Phong gia nữa. Đời này mối quan hệ của cô, người thân thuộc với cô nhất, chỉ có hắn, không còn ai khác.

Về phần trở về….hắn không nghĩ tới. Hai mươi mấy năm trước, hắn vẫn luôn sống vì người khác, vì trách nhiệm với gia tộc, với thân nhân, với quốc gia. Hiện tại hết thảy đều đã là dĩ vãng, cứ coi như Trung Vực Nguyên soái của Đại Yến đã chết rồi.

Học làm quen với các sảng phẩm khoa học kỹ thuật của thời đại này quả thật không dễ dàng. Vừa mới bắt đầu, Diêm Cận đã cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng rồi.

Hai người cố gắng một thời gian, cả người Diêm Cận cũng đã bắt đầu thay đổi. Thay đổi này không phải là khí chất của hắn, chỉ đơn giản là thay đổi về vẻ ngoài. Việc khó nhất hiện nay chính là việc học di đọng và máy tính.

Hắn đã cắt tóc ngắn, thứ cuối cùng chứng minh hắn thuộc về thời đại phong kiến đã biến mất. Ngoại hình của hắn hiện tại chính là một quý ông đẹp trai thời hiện đại, mày kiếm mắt sáng, so với diễn viên trên phim ảnh còn đẹp hơn. Quanh thân hắn tự có một tầng lạnh lùng phòng hộ, đi trên đường rõ ràng chính là một ngôi sao đang phát sáng mà, người đều quay lại nhìn hắn.

Dựa vào sô pha, chân dài gác lên bàn trà, Diêm Cận tập trung tinh thần nghiên cứu di động trong tay, đầu hắn sắp to ra đến nơi rồi mà vẫn không hiểu lắm. (MTLTH.dđlqđ)

Hướng dẫn sử dụng? Vô dụng thôi. Càng xem càng cảm thấy mơ hồ, mắt hắn sắp biến thành hình nhang muỗi tới nơi rồi đây.

Phòng tắm mở ra, Nhạc Sở Nhân từ bên trong đi ra. Trên người chỉ bọc một cái khăn tắm, bả vai trắng non đều lộ cả ra ngoài. Cô lau tóc, đi tới bên cạnh người vẫn luôn ngồi trên sô pha.

Liếc thấy một đầu tóc ngắn của hắn, cô cong môi cười. Đầu tiên, tên cổ nhân này còn không chịu đi cắt tóc, tóc hắn còn dài hơn cả cô, định làm gì?

Cắt đi nhìn rất tốt, đẹp trai thật. Bộ dạng đẹp mắt, dáng người hoàn mĩ, đôi chân dài kia nữa, chậc chậc, cô thấy thật hâm mộ.

“Đau đầu sao?” Đến bên cạnh hắn, nhìn vẻ mặt rối rắm của hắn, Nhạc Sở Nhân cười khẽ.

Hắn ngẩng đầu, tầm mặt xẹt qua bả vai, đôi chân cùng ngực cô, cuối cùng kiên định nhìn mặt cô: “Là rất đau đầu.” Nói xong, di động trong tay đột nhiên phát ra một đoạn nhạc. Diêm Cận nhíu mày, vội vàng tìm kiếm trong tờ hướng dẫn sử dụng.

Nhạc Sở Nhân cười tủm tỉm, đặt mông ngồi bên người hắn. Tóc dài ẩm ướt, cô vừa mới tắm xong, cả người tràn ngập mùi hương vừa thơm vừa quyến rũ.

“Đây chính là nút thoát. Anh không cẩn thận ấn vào app gì đó, ấn vào đây là ok rồi.” Cô dạy hắn, thứ này đúng là rất khó đối với cổ nhân.

“Thôi, những thứ khác học dần cũng được, hiện tại anh chỉ cần học cách gọi và nhận điện thoại là được rồi.” Dù sao hắn cũng không liên hệ với người khác, học những thứ này cũng chỉ để tiện liên lạc với Nhạc Sở Nhân mà thôi. Mà về sau hai người vẫn ở bên nhau, thời điểm dùng đến có vẻ như cũng không nhiều lắm.

“Em biết rồi, nhưng cách dùng máy tính anh nhất định phải học. Thời đại này mỗi người đều có riêng một cái máy tính, bình thường rất có ích cho việc học tập và làm việc, rảnh rỗi còn có thể giết thời gian nữa.” Cô chỉ vào máy tính. Nếu như đúng theo lời cô nói, hắn chẳng phải là đang thất học hay sao? Tuổi trẻ, đẹp trai như vậy mà thất học, thật đáng tiếc.

Diêm Cận gật đầu, đồng ý: “Được, cái này anh học.”

“Học xong chúng ta sẽ đi làm hộ chiếu. Hiện tại bất kể làm cái gì đều không rời được máy tính, anh phải học cho tốt đấy.” Hất mái tóc còn ướt ra sau vaiu, Nhạc Sở Nhân híp mắt, phong tình vô hạn. (MTLTH.dđlqđ)

Đưa tay ôm cô vào trong lòng mình: “Anh sẽ có gắng. Nếu như em bảo anh đi học, anh sẽ thật sự đi học.”

“Khụ khụ, anh nhẹ chút, siết chết em rồi.” Cánh tay hắn cứng rắn như đá tảng. Dù hắn không dùng lực, cô cũng bị siết không thở nổi.

“Anh xin lỗi.” Diêm Cận thả lỏng tay, nhìn cơ thể mảnh mai vô lực trong lòng mình, hắn cảm thấy thực thích.

“Anh học đi, em đi mặc quần áo.” Rời khỏi tay hắn, thuận tiện sờ soạng vài cái, Nhạc Sở Nhân mới chịu đứng dậy rời đi.

Diêm Cận ngồi tại chỗ, thở dài, cuối cùng thấy chết không sờn cầm lấy máy tính, bắt đầu quá trình học hành gian khổ mà vinh quang.

Trở lại phòng ngủ, Nhạc Sở Nhân tùy ý vất khăn tắm sang bên cạnh, không chú ý khăn tắm rơi trên đầu giường.

Xoay người mặc quần áo, đứng trước gương sửa soạn, điểm mũi chân xoay một vòng, ngả người trên giường, thân cùng cánh tay vừa vặn chạm đến khăn tắm.

Lúc kéo khăn tắm vẫn còn ẩm ướt kia ném lên ghế, kết quả nghe thấy tiếng ‘bộp’ một cái, Nhạc Sở Nhân sợ tới mức giật bắn người dậy.

“Làm sao vậy?” Cửa mở ra, Diêm Cận vội vàng xông vào.

“Xong rồi, đá của em bị vỡ rồi.” Trên mặt đất, hai táng đá đã hoàn toàn tách rời nhau.

Diêm Cận muốn nói lại thôi, nhìn hai tảng đá kia, trong lòng hắn thật ra nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

"Không biết vỡ rồi có sao không? Hừ, quản làm gì, dù sao em cũng tin lão đạo lỗ mũi trâu kia." Cô nhặt lên, mỗi bàn tay một cái, khối đá phát sáng rất nặng, viên kia lại rất nhẹ

"Vỡ rồi thật không sao chứ?" Ngồi trên giường, Diêm Cận nhìn cô, mặc dù cô ngoài miệng nói như vậy, nhưng thoạt nhìn có vẻ rất để ý.

"Không đâu. Vỡ rồi thì thôi, theo em hai mấy năm, hoàn hảo không tổn hại gì là một kì tích đấy." Nhạc Sở Nhân lắc đầu, ngồi xổm xuống, gắn hờ hai viên đá vào một chỗ.

"Thứ này thật sự thần kỳ như vậy sao?" Sắc mặt không chút gợn sóng, chỉ cần Nhạc Sở Nhân không bất an là tốt rồi.

"Đây là đá trấn hồn, anh biết không?" Cô nhìn chằm chằm hai viên đá, giọng điệu tỏ vẻ rất thần bí.

"Nói đi, anh nghe." Vỗ vỗ xuống chỗ bên cạnh mình, Diêm Cận một bộ dạng chăm chú lắng nghe.

"Anh tin thật sao? Đều là lão đạo lỗ mũi trâu kia bậy bạ đấy. Năm đó lão thái thái cúng không biết bao nhiêu tiền cho ông ấy, đến tận bây giờ nghĩ lại em vẫn thấy đau lòng. Bỏ nhiều tiền như vậy chỉ được mỗi tảng đá. Thứ này giá trị nhiều nhất chỉ có ba phần là ngọc thạch, còn trấn hồn cái gì, trấn quỷ thì có." Đặt mông ngồi bên người hắn, ngả người vào lòng hắn.

Hắn ôm cô, bàn tay thô ráp nhẹ nhàng vuốt dọc cánh tay cô: "Em không tính đi hỏi ông ấy biện pháp giải quyết sao?"

Nhạc Sở Nhân đảo mắt, nhìn chằm chằm hắn: "Anh không phải tìm ông ấy để hỏi biện pháp về chứ?"

"Sao em lại nghĩ như vậy chứ? Đương nhiên không phải, anh chỉ lo lắng cho em." Hắn lắc đầu, nhìn cô bật cười.

"Vậy anh cứ luôn muốn tìm ông ta làm gì? Chỉ là một người râu ria mà thôi, thần côn lừa lão thái thái. Ông ta nói em là hồn không thuộc về nơi này, dễ dàng bị đoạt xá thành cô hồn dã quỷ, sau đó liền đưa em tảng đá này nói là trấn áp, đơn giản như vậy thôi." Cô buông tay, dù sao cô cũng không biết có thật hay không.

Diêm Cận gật đầu, tựa hồ hắn thấy cũng không phải không có đạo lý.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương