Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi
-
Chương 178: Ngoại truyện 10: Thì ra em vẫn luôn chờ Đại Tướng quân anh.
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Đồ ăn Nhạc Sở Nhân nấu rất hợp khẩu vị Diêm Cận. Kỳ thật hắn cũng chẳng soi mói, nhiều năm ăn chay trong Hộ Quốc tự, về sau ăn trong quân cũng là có gì ăn đó. Lúc hành quân đánh giặc, đừng nói món mặn món chay, có đồ ăn vào bụng là may lắm rồi, cũng không có cơ hội xem xét rằng nó có sạch hay không.
Nay cuộc sống yên bình thế này, bên cạnh lại có Nhạc Sở Nhân làm bạn, tựa hồ hết thảy đều hoàn mỹ.
Ban đêm, vạn vật yên lặng, nhưng trên đường cái lại có tiếng còi rú không ngừng. Còi xe cảnh sát có thể truyền đi rất xa.
Hai người ở nhà, thiết bị bảo hộ ngoài tường vây không khởi động. Tất cả đều chìm trong bóng tối, trong phòng khách cũng chỉ mở đèn ngủ. Tất cả các biện pháp phòng hộ đều không bật, hai người đều đang chờ người nọ tới.
Súng săn đặt bên người, Diêm Cận dựa vào ghế sô pha, tập trung cao độ.
Nhạc Sở Nhân vẫn như cũ, cô mặc váy dài màu điều, cánh tay cẳng chân đều lộ. Vừa thoải mái lại vừa quyến rũ, rất thích hợp mặc ở nhà.
Nhạc Sở Nhân dựa vào người Diêm Cận xem ti vi, thỉnh thoảng lại cười ra tiếng. (MTLTH.dđlqđ)
Tiếng còi xe cảnh sát vẫn vang lên không ngừng, Nhạc Sở Nhân thở dài: “Em nghĩ hẳn đêm nay lão ta không đến đâu. Xe cảnh sát cứ một chiếc lại một chiếc tuần tra như vậy, lão ta đã sớm bị dọa chạy rồi.” Điện thoại cô bị hỏng, chưa kịp mua cái mới, cũng không có cách nào biết tình huống cụ thể giờ ra sao.
Thế nhưng cô lại không thể nói những lời này, nếu như bị tên cổ nhân bên cạnh này hiểu lầm rằng cô muốn liên lạc với tiểu Giang, khẳng định lại ghen lồng lộn lên cho mà xem.
“Không thể đoán trước được.” Diêm Cận trầm giọng nói.
Nhạc Sở Nhân nghe giọng điệu của hắn không khỏi cười nhẹ, cô rất thích bộ dáng này của hắn.
“Đại Tướng quân, anh canh chừng nhé, em đi ngủ một lát đã.” Nhạc Sở Nhân đã buồn ngủ đến mắt cũng mở không ra, cô chậm chạp nói.
“Em quay về phòng ngủ đi, tất cả đã có anh.” Cúi đầu nhìn cô, đa phần quần áo của cô đều rất rộng, cổ áo cũng rất thấp. Hắn chỉ cần cúi đầu đã có thể nhìn thấy hầu hết phong cảnh xinh đẹp kia. Tuy rất mê hoặc, nhưng hắn vẫn rất quân tử mà rời tầm mắt.
“Không, em muốn dựa vào anh ngủ. Chờ em ngủ rồi, anh lại bế em về.” Nhạc Sở Nhân nhắm mắt, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Để cô dựa vào người, Diêm Cận hoàn toàn biến thành một cái đệm dựa xứng chức. Hắn không nhúc nhích, hô hấp cũng rất nhẹ.
Cầm lấy điều khiển, tắt tivi, người kia vẫn không có một chút phản ứng, đúng là ngủ rất say.
Khóe môi khẽ cong, Diêm Cận khẽ cử động thân mình. Nhạc Sở Nhân trượt dần từ cánh tay hắn, cuối cùng gối đầu lên đùi hắn.
Nhìn cô, Diêm Cận sờ sờ mặt cô, đôi mắt vẫn luôn lãnh liệt kia hóa thành nước xuân, mềm mại lại dịu dàng. Cả người hắn trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, khí trành quanh thân cũng hóa thành hư ảo. Thì ra người vẫn luôn lạnh lùng cứng rắn cũng có thể dịu dàng đến như vậy.
Hắn không khỏi nhớ tới những lời nói mộng của cô đêm qua, khuôn mặt dần cương cứng. Nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, động tác của hắn rất khẽ khàng, bởi vì hắn biết bàn tay của mình rất thô ráp.
Bởi vì động tác của hắn, Nhạc Sở Nhân không thoải mái xoay đầu. Cuối cùng bắt lấy tay hắn, quay người mặt hướng vào bụng hắn.
Đêm nay cô không nói mớ, hắn cảm thấy nhẹ nhõm ngoài ý muốn. Tựa như nghĩ ra thứ gì đó, hắn lại nghĩ tới cặp đá ở trong phòng cô.
Diêm Cận bế cô lên, đi vào phòng ngủ của cô. (MTLTH.dđlqđ)
Nhẹ nhàng đặt cô lên giường, Diêm Cận nhìn chằm chằm tảng đá vẫn luôn ở đầu giường kia. Quả nhiên tảng đá kia có sáng hơn một chút.
Diêm Cận mâu quang như đuốc, nhìn chằm chằm tảng đá kia một hồi, một cánh tay vẫn luôn đặt dưới gáy cô.
“Ưm…Ngữ Vi….không nghe lời.” Người trong lòng lại nói mộng, Diêm Cận biến sắc, vươn tay lấy tảng đá kia.
Cầm tảng đá trong tay, lại nhìn vào phần nối liền, hắn nhăn mày.
Nhìn thoáng qua Nhạc Sở Nhân, trên tay Diêm Cận vận lực, “crắc” một tiếng, phần nối liền kia liền vỡ làm hai.
Một khối vẫn sáng, một khối lại tựa như một tảng đá bình thường. Phần sáng lên kia cũng chậm rãi tối xuống, tựa như hôm qua hắn nhìn thấy. Mà phần bình thường kia, ngoại trừ có chút cổ xưa, còn lại không một chút đặc biệt, giống như chỉ là một viên đá ven đường không mấy bắt mắt.
Người trên giường khẽ vặn vẹo, xoay người, khẽ thở dài một tiếng. Sau đó hô hấp đều đều, một thời gian sau không nói mớ nữa.
Cầm trên tay hai tảng đá kia, Diêm Cận chậm rãi lắc đầu, đặt hai viên đá về chỗ cũ. Nếu không di chuyển nó, rất khó phát hiện ra nó đã gãy làm đôi.
Quay đầu nhìn người vẫn đang ngủ, khóe môi khẽ cong như cười. Hắn cúi người, khẽ hôn lên má cô, rút cánh tay vẫn đặt bên dưới gáy cô ra, đắp chăn ngang bụng cho cô rồi mới ra khỏi phòng.
Tiếng còi xe cảnh sát rú cả một đêm, đến khi trời đã sáng vẫn còn có xe cảnh sát đi tới đi lui trên đường. Người trong trại hẳn là đều nghe thấy, một đêm bất an.
Nhạc Sở Nhân mở mắt, nhìn đèn trên đỉnh đầu, hồi lâu sau mới chậm rãi nháy mắt.
Sau đó, cô bật dậy, đôi mắt mở rất to. Hình như….hình như cô có thể nhớ được giấc mộng đêm qua!
“Không thể nào!” Xoay người xuống giowngf, Nhạc Sở Nhân chạy ra khỏi phòng. (MTLTH.dđlqđ)
Vừa mở cửa liền nhìn thấy Diêm Cận, cô chạy ba bước, nhảy một phát vào lòng Diêm Cận. Diêm Cận cũng vô cùng phối hợp ôm lấy cô, để cô quặp hai chân vào eo mình.
“Đại Tướng quân, em nói cho anh một sự kiện đáng ngạc nhiên, đêm qua em nằm mơ.” Ôm cổ hắn, Nhạc Sở Nhân mở to hai mắt hưng phấn nói với hắn.
Diêm Cận gật đầu: “Lần này nhớ được sao? Em có nhớ em mơ cái gì không?”
“Em mơ thấy mình vào núi hái dược. Lâu lắm rồi em chưa vào núi, vậy mà hôm qua trong mộng lại vào núi. Không ngờ em còn có thể nhớ kỹ, rành mạch từng chuyện luôn.” Hai chân quẫy loạn, Diêm Cận vẫn đứng rất vững, không chút nào bị ảnh hưởng.
“Chỉ có bây nhiêu?” Đôi mắt như nhiễm thêm một tầng ý cười, có thể nhìn được tâm tình hắn rất tốt.
“Đúng vậy, dù vậy cũng rất tốt, em thế mà có thể nhớ được, rất thần kỳ. Hôm nay em phải thử lại lần nữa, xem xem còn có thể nhớ được bản thân mơ gì không.” Cùi đầu cắn một cái lên gáy hắn, cô hưng phấn đến sắp hỏng rồi.
Đồ ăn Nhạc Sở Nhân nấu rất hợp khẩu vị Diêm Cận. Kỳ thật hắn cũng chẳng soi mói, nhiều năm ăn chay trong Hộ Quốc tự, về sau ăn trong quân cũng là có gì ăn đó. Lúc hành quân đánh giặc, đừng nói món mặn món chay, có đồ ăn vào bụng là may lắm rồi, cũng không có cơ hội xem xét rằng nó có sạch hay không.
Nay cuộc sống yên bình thế này, bên cạnh lại có Nhạc Sở Nhân làm bạn, tựa hồ hết thảy đều hoàn mỹ.
Ban đêm, vạn vật yên lặng, nhưng trên đường cái lại có tiếng còi rú không ngừng. Còi xe cảnh sát có thể truyền đi rất xa.
Hai người ở nhà, thiết bị bảo hộ ngoài tường vây không khởi động. Tất cả đều chìm trong bóng tối, trong phòng khách cũng chỉ mở đèn ngủ. Tất cả các biện pháp phòng hộ đều không bật, hai người đều đang chờ người nọ tới.
Súng săn đặt bên người, Diêm Cận dựa vào ghế sô pha, tập trung cao độ.
Nhạc Sở Nhân vẫn như cũ, cô mặc váy dài màu điều, cánh tay cẳng chân đều lộ. Vừa thoải mái lại vừa quyến rũ, rất thích hợp mặc ở nhà.
Nhạc Sở Nhân dựa vào người Diêm Cận xem ti vi, thỉnh thoảng lại cười ra tiếng. (MTLTH.dđlqđ)
Tiếng còi xe cảnh sát vẫn vang lên không ngừng, Nhạc Sở Nhân thở dài: “Em nghĩ hẳn đêm nay lão ta không đến đâu. Xe cảnh sát cứ một chiếc lại một chiếc tuần tra như vậy, lão ta đã sớm bị dọa chạy rồi.” Điện thoại cô bị hỏng, chưa kịp mua cái mới, cũng không có cách nào biết tình huống cụ thể giờ ra sao.
Thế nhưng cô lại không thể nói những lời này, nếu như bị tên cổ nhân bên cạnh này hiểu lầm rằng cô muốn liên lạc với tiểu Giang, khẳng định lại ghen lồng lộn lên cho mà xem.
“Không thể đoán trước được.” Diêm Cận trầm giọng nói.
Nhạc Sở Nhân nghe giọng điệu của hắn không khỏi cười nhẹ, cô rất thích bộ dáng này của hắn.
“Đại Tướng quân, anh canh chừng nhé, em đi ngủ một lát đã.” Nhạc Sở Nhân đã buồn ngủ đến mắt cũng mở không ra, cô chậm chạp nói.
“Em quay về phòng ngủ đi, tất cả đã có anh.” Cúi đầu nhìn cô, đa phần quần áo của cô đều rất rộng, cổ áo cũng rất thấp. Hắn chỉ cần cúi đầu đã có thể nhìn thấy hầu hết phong cảnh xinh đẹp kia. Tuy rất mê hoặc, nhưng hắn vẫn rất quân tử mà rời tầm mắt.
“Không, em muốn dựa vào anh ngủ. Chờ em ngủ rồi, anh lại bế em về.” Nhạc Sở Nhân nhắm mắt, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Để cô dựa vào người, Diêm Cận hoàn toàn biến thành một cái đệm dựa xứng chức. Hắn không nhúc nhích, hô hấp cũng rất nhẹ.
Cầm lấy điều khiển, tắt tivi, người kia vẫn không có một chút phản ứng, đúng là ngủ rất say.
Khóe môi khẽ cong, Diêm Cận khẽ cử động thân mình. Nhạc Sở Nhân trượt dần từ cánh tay hắn, cuối cùng gối đầu lên đùi hắn.
Nhìn cô, Diêm Cận sờ sờ mặt cô, đôi mắt vẫn luôn lãnh liệt kia hóa thành nước xuân, mềm mại lại dịu dàng. Cả người hắn trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, khí trành quanh thân cũng hóa thành hư ảo. Thì ra người vẫn luôn lạnh lùng cứng rắn cũng có thể dịu dàng đến như vậy.
Hắn không khỏi nhớ tới những lời nói mộng của cô đêm qua, khuôn mặt dần cương cứng. Nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, động tác của hắn rất khẽ khàng, bởi vì hắn biết bàn tay của mình rất thô ráp.
Bởi vì động tác của hắn, Nhạc Sở Nhân không thoải mái xoay đầu. Cuối cùng bắt lấy tay hắn, quay người mặt hướng vào bụng hắn.
Đêm nay cô không nói mớ, hắn cảm thấy nhẹ nhõm ngoài ý muốn. Tựa như nghĩ ra thứ gì đó, hắn lại nghĩ tới cặp đá ở trong phòng cô.
Diêm Cận bế cô lên, đi vào phòng ngủ của cô. (MTLTH.dđlqđ)
Nhẹ nhàng đặt cô lên giường, Diêm Cận nhìn chằm chằm tảng đá vẫn luôn ở đầu giường kia. Quả nhiên tảng đá kia có sáng hơn một chút.
Diêm Cận mâu quang như đuốc, nhìn chằm chằm tảng đá kia một hồi, một cánh tay vẫn luôn đặt dưới gáy cô.
“Ưm…Ngữ Vi….không nghe lời.” Người trong lòng lại nói mộng, Diêm Cận biến sắc, vươn tay lấy tảng đá kia.
Cầm tảng đá trong tay, lại nhìn vào phần nối liền, hắn nhăn mày.
Nhìn thoáng qua Nhạc Sở Nhân, trên tay Diêm Cận vận lực, “crắc” một tiếng, phần nối liền kia liền vỡ làm hai.
Một khối vẫn sáng, một khối lại tựa như một tảng đá bình thường. Phần sáng lên kia cũng chậm rãi tối xuống, tựa như hôm qua hắn nhìn thấy. Mà phần bình thường kia, ngoại trừ có chút cổ xưa, còn lại không một chút đặc biệt, giống như chỉ là một viên đá ven đường không mấy bắt mắt.
Người trên giường khẽ vặn vẹo, xoay người, khẽ thở dài một tiếng. Sau đó hô hấp đều đều, một thời gian sau không nói mớ nữa.
Cầm trên tay hai tảng đá kia, Diêm Cận chậm rãi lắc đầu, đặt hai viên đá về chỗ cũ. Nếu không di chuyển nó, rất khó phát hiện ra nó đã gãy làm đôi.
Quay đầu nhìn người vẫn đang ngủ, khóe môi khẽ cong như cười. Hắn cúi người, khẽ hôn lên má cô, rút cánh tay vẫn đặt bên dưới gáy cô ra, đắp chăn ngang bụng cho cô rồi mới ra khỏi phòng.
Tiếng còi xe cảnh sát rú cả một đêm, đến khi trời đã sáng vẫn còn có xe cảnh sát đi tới đi lui trên đường. Người trong trại hẳn là đều nghe thấy, một đêm bất an.
Nhạc Sở Nhân mở mắt, nhìn đèn trên đỉnh đầu, hồi lâu sau mới chậm rãi nháy mắt.
Sau đó, cô bật dậy, đôi mắt mở rất to. Hình như….hình như cô có thể nhớ được giấc mộng đêm qua!
“Không thể nào!” Xoay người xuống giowngf, Nhạc Sở Nhân chạy ra khỏi phòng. (MTLTH.dđlqđ)
Vừa mở cửa liền nhìn thấy Diêm Cận, cô chạy ba bước, nhảy một phát vào lòng Diêm Cận. Diêm Cận cũng vô cùng phối hợp ôm lấy cô, để cô quặp hai chân vào eo mình.
“Đại Tướng quân, em nói cho anh một sự kiện đáng ngạc nhiên, đêm qua em nằm mơ.” Ôm cổ hắn, Nhạc Sở Nhân mở to hai mắt hưng phấn nói với hắn.
Diêm Cận gật đầu: “Lần này nhớ được sao? Em có nhớ em mơ cái gì không?”
“Em mơ thấy mình vào núi hái dược. Lâu lắm rồi em chưa vào núi, vậy mà hôm qua trong mộng lại vào núi. Không ngờ em còn có thể nhớ kỹ, rành mạch từng chuyện luôn.” Hai chân quẫy loạn, Diêm Cận vẫn đứng rất vững, không chút nào bị ảnh hưởng.
“Chỉ có bây nhiêu?” Đôi mắt như nhiễm thêm một tầng ý cười, có thể nhìn được tâm tình hắn rất tốt.
“Đúng vậy, dù vậy cũng rất tốt, em thế mà có thể nhớ được, rất thần kỳ. Hôm nay em phải thử lại lần nữa, xem xem còn có thể nhớ được bản thân mơ gì không.” Cùi đầu cắn một cái lên gáy hắn, cô hưng phấn đến sắp hỏng rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook