Bệnh Vương Độc Sủng Kiều Thê
Chương 57: Đường cùng phản kích

Chỉ có Đinh Bích Hạm của Đinh quốc phủ vẫn ngồi thẳng tắp một chỗ, gương mặt không một chút thay đổi, không vì lời nói của nàng mà bối rối. Ngọc Tử Khâm cũng yên lặng quan sát phản ứng của mấy người, nhỏ giọng nói với Đường Tĩnh: “Đinh quốc phủ Đinh Thái phó là đệ đệ đồng bào của Thái hậu, từ nhỏ Đinh Bích Hạm đã được nuôi dường bên người Thái hậu, từ nhỏ được Thái hậu tự mình dạy dỗ.”

Đường Tĩnh giật mình, trách không được nghe lời dọa dẫm của nàng mà mặt không đổi sắc. Thái hậu tự mình dạy dỗ đủ để nói sự coi trọng với nàng ta, giống như câu nói nàng gả cho Thần vương phủ mà Thái hậu đã nói, vậy... Nàng kinh ngạc nhìn Ngọc Tử Khâm, Ngọc Tử Khâm gật đầu. Nếu đúng như vậy, sự tình sẽ khó giải quyết hơn rồi đây.

Môi mỏng của Đường Tĩnh nhếch lên, rơi vào trầm tư.

Ngọc Tử Khâm đăm chiêu nhìn nàng một cái, gắp một chiếc bánh bao hấp trơn bóng, cắn một ngụm nhỏ rồi hạ giọng: “Cho dù muội không nói vậy thì hai người các muội gắn bó với nhau như vậy, ta thấy Thần vương gia sẽ không nạp thiếp.”

“Ta cũng cảm thấy thế.” Đường Tĩnh dương dương đắc ý, thời điểm này không nên khiêm tốn, bóp chết hy vọng của các nàng ấy ở trong nôi, để cho bọn họ biết khó mà lui.

“Ngươi không cho Vương gia nạp trắc phi, đúng là đố phụ.” Từ Băng Lam là dòng chính nữ của Từ tướng quân, giống như cha nàng ta, tính tình nóng nảy, khó chịu hành vi của Đường Tĩnh nên đành lên tiếng.

“Ngu xuẩn.” Đinh Bích Hạm ở bên cạnh thầm mắng nàng ta. Cho đến giờ vẫn không nhìn ta Thần vương phi là nhân vật khó đối phó, vậy mà còn cứng đối cứng với nàng ta, thân thể đồng thời nhích ra, cách xa nàng ta một chút, để tránh liên quan tới nàng.

Đường Tĩnh nhìn bộ dáng chính nghĩa của nàng ta, nhịn không được mà cảm thấy buồn cười, thật sự là một người thẳng thắn. Nếu không phải muốn cướp đoạt nam nhân với nàng, nàng vẫn thích cùng nàng ta làm bằng hữu. Ít nhất so với Đinh Bích Hạm nàng thích một người đơn giản như Từ Băng Lam.

Đường Tĩnh không so đo nhiều với nàng ta, chỉ thản nhiên nói lại một câu: “Vương gia còn không thèm để ý thì người để ý có ích lợi gì?” Một câu làm cho nàng ta á khẩu không nói được gì.

Mỗi người đều có tâm sự riêng ở ngoài mặt vẫn duy trì hòa nhã nhưng trong lòng không yên mà ăn xong bữa cơm này, có chút tẻ nhạt như nước ốc, cũng có người ăn hết sức vui vẻ, giống như Đường tĩnh, lúc Mộ Dung Thiên Thần đón àng, nàng đã no đến mức không đi nổi.

Mộ Dung Thiên Thần buồn cười nhìn nàng từ từ đứng dậy, “Ăn ngon như vậy sao? Hôm nào ta mới đại trù của Ngự Thiện phòng đến Vương phủ làm cho nàng ăn.”

“Được.” Đường Tĩnh nhất thời tỉnh táo, chỉ vào món móng heo thủy tinh, “Bảo đại trù làm món này, nhất định phải mời hắn tới, làm ngon quá rồi.”

“Nếu còn ăn nữa sẽ trở thành heo con rồi.” Mộ Dung Thiên Thần sủng nịnh chỉ chỉ mũi nàng, lại không coi ai ra gì nói bên tai Đường Tĩnh. Âm thanh quá nhỏ, những người khác không nghe rõ, chỉ thấy sau đó Đường Tĩnh tức giận đẩy hắn một cái, Mộ Dung Thiên Thần cười ha ha./

Mấy người nhìn vào có buồn có vui, buồn vị nam nhân ôn nhu như vậy không phải của bọn họ, vui là bọn họ còn có cơ hội gả cho hắn.

Mộ Dung Thiên Thần và Đường Tĩnh định cáo biệt với Thái hậu hồi phủ.

“Thần vương phi dừng bước.” Mới đi được vài bước, chỉ nghe Đinh Bích Hạm ở phía sau gọi nàng lại.

Đường Tĩnh quay đầu, “Có chuyện gì sao?”

“Vừa vặn ta có tính toán đến từ biệt với Thái hậu cô cô, không bằng cùng đi đi.” Đinh Bích Hạm cười cực kì chân thành, Đường Tĩnh không có cách nào cự tuyệt. Không đợi nàng ta nói gì, Mộ Dung Thiên Thần không vừ ý, “Đi được mấy bước sao còn không đi, Lan nhi, chúng ta đi thôi.”

Không đợi Đinh Bích Hạm nói gì, liền ôm lấy Đường Tĩnh đi về phía trước. Để lại Đinh Bích Hạ ở chỗ đó hung dữ nhìn bọn họ, nhưng đã bị nàng nhanh chóng che giấu, cười với người khác: “ Ta muốn tới chỗ Thái hậu cô cô chào từ biệt, mấy vị tỷ muội có muốn cùng đi hay không? “

Máy người này đều là nhân tinh lập tức phụ họa cùng đi, chỉ là Từ Băng Lam vẫn không vừa ý: “ Hiện tại đi làm cái gì, Thần vương gia và Vương phi vẫn còn ở chỗ đó. “ Nàng lại không muốn nhìn cái người đố phụ đó, mấy người mặc kệ nàng, nhanh chóng rời đi.

Bọn họ tới thì Mộ Dung Thiên Thần và Đường Tĩnh vừa rời khỏi, Thái hậu nhìn bọn họ đi tới, cười tít mắt hỏi: “ Liên nhi, như thế nào, nàng dâu nhà lão Ngũ có chu đáo với các ngươi không? “

“ Khởi bẩm Thái hậu nương nương, Thần vương phi rất chu đáo nhưng cháu gái thấy vừa ý, ngược lại còn cảm thấy nói chuyện với Thần vương phi cực kỳ vui vẻ. “ Đinh Bích Hạm nhu thuận trả lời, còn nhìn Đường Tĩnh mỉm cười.

“ À… thì ra các ngươi lại hợp ý nhau như vậy, không bắng ngươi tới Thần vương phủ mấy ngày, tâm sự với nàng cho tốt. “

“ Cháu gái tuân lệnh. “ Đinh Bích Hạm trả lời, hai người kẻ nói người ứng hoàn toàn không xem ý tứ của Đường Tĩnh mà tự ý quyết định.

Dường Tĩnh ở bên cạnh khổ không thể nói, có trời mới biết nàng làm gì vui vẻ nói chuyện với bọn họ.

“ Không được, Lan nhi từ lúc Đồng thành trở về rất mệt mỏi, làm gì có sức mà đi nói chuyện với nàng ta. “ Mộ Dung Thiên Thần không đồng ý, nhìn mấy nữ nhân hư tình giả ý này liền cảm thấy phiên, còn muốn cho các nàng ở lại tron gphur, tuyệt đối không thể.

Nghe hắn phản đối như vậy, Đinh Bích Ham giống như cành liễu yếu đuối rơi rung động, đối mắt sáng ngời ngập hơi nước: “ Thần vương gia chán ghét thần nữ sao? Thần nữ chỉ là thích Thần vương phi, muốn cùng nàng tâm sự nhiều một chút, cũng sẽ không làm nàng mệt mỏi. “ Bộ dáng thương tâm kia nếu nam nhân nhìn thấy sẽ cảm thấy hết sức đau lòng.

“ Lan nhi còn phải nói chuyện với Bổn vương, không có thời gian cùng người tạp vụ. “ Mộ Dung Thiên Thần không chút nghĩ ngợi mà lãnh khốc cự tuyệt.

“ Được. “ Đường Tĩnh không nhịn được mà ở trong lòng ủng hộ hắn. Nam nhân nhà nàng thật có năng lực, nói rất tốt, đặc biệt là từ ‘người tạp vụ’. Đúng là chạm được tận đáy lòng nàng, nhất thời trở nên sáng ngời.

Đối với nữ nhân nhiệt tình này Đường Tĩnh thật hết chỗ nói, nàng tuyệt đối là người theo trường phái hành động, hơn nữa da mặt cũng cực kì dày. Đường tĩnh ngẩng đầu nhìn nàng ta, xem lần này nàng ta nói như thế nào.

Sắc mặt Đinh Bích Hạm tái mét, không có một chút huyết sắc. Có lẽ nàng không nghĩ tới ở trước mặt Thái hậu mà Mộ Dung Thiên Thần lại không do dự phản bác nàng, không cho nàng mặt mũi, ghê tởm hơn là hắn ở trước mặt nhiều người như vậy nói nàng là người tạp vụ, hắn để mặt mũi của Đinh quốc phủ ở đâu.

Sắc mặt của Thái hậu cũng không tốt, chẳng khác gì tạt vào nàng, bất quá nhìn cháu trai toàn thân tỏa ra khí tức ‘chớ có quấy rầy’ Thái hậu không dám cứng rắn lý luận với hắn. Quay đầu gầm nhẹ với Đường tĩnh: “ Nàng dâu lão Ngũ, ngươi nói đi, Liên nhi chỉ cảm thấy các ngươi hợp ý nhau nên muốn cùng ngươi tâm sự thì có gì sai? “

Đúng là nhức đầu, không dám trút giận lên Mộ Dung thiên Thần nên lại đổ lên đầu nàng, cho rằng nàng là quả hồng mềm, thích thì ném sao.

Đường Tĩnh nháy mắt mấy cái, vô tội hỏi: “ Đinh tiểu thư đâu có sai, không lẽ có ai nói nàng sai sao? “

“Cái này...” Thái hậu bị hỏi á khẩu không trả lời được, nhìn cháu gái ở bên cạnh khóc đến hoa lê đái vũ, ngày thường vẫn thương nàng ta nhất, hôm nay bị vũ nhục lớn như vậy. Nghĩ lại thường ngày cháu trai vẫn thường hiếu thuận, lại vì nữ nhần này mà không cho nàng mặt mũi, “Vậy người cũng để cho lão Ngũ nói như vậy.”

“...” Nàng nên nói cái gì, miệng thì ở trên người hắn, nàng có thể quản được sao, huống hồ chuyện này căn bản nàng không muốn quản. Hoàng hậu ở một bên giống như vui sướng khi người gặp họa sau đó nhìn bọn họ, cười mở miệng: “Cũng không phải chuyện gì lớn, Thần vương gia để cho Đinh tiểu thư ở trong phủ mấy ngày là được rồi.:

“Đúng vậy, quyết định như vậy đi, Thái hậu cũng không nên tức giận nữa,” Hoàng thượng cũng nhân cơ hội này đứng ra hòa giải, quay đầu tức giận mắng Mộ Dung Thiên Thần: “Lão Ngũ, nói xin lỗi với Thái hậu và Đinh tiểu thư, việc này coi như xong.”

Thái hậu nghe xong mới thoáng dịu đi, Hoàng hậu lập tức cười nịnh Thái hậu, nói không cấn chấp nhặt bọn nhỏ.

Đinh Bích Hạm cũng ngừng khóc, cao ngạo nhìn Đường tĩnh, xem rốt cuộc ai mới là người cười cuối cùng.

Đường Tĩnh thờ ơ lạnh nhạt nhìn người một nhà này hòa hợp, cả nhà vui vẻ. Không ngờ bọn họ còn thay nàng làm chủ: “Không được, nô tì không đồng ý.” Đường Tĩnh nói năng rất có khí phách.

Mấy người vừa cười vừa nói đều đồng loạt nhìn về phía Đường Tĩnh, Thái hậu cũng không nể mặt: “Làm càn, nơi này có chỗ cho ngươi nói chuyện hay sao?”

Đường Tĩnh nở nụ cười: “Lúc nãy Thái hậu còn để ta khuyên giải Vương gia cũng không nói như vậy.”

“Vương phi tỷ tỷ thật là, Thái hậu là trưởng bối, nàng nói cái gì thì chúng ta nghe theo là được.”

“Nghe theo?” Đường Tĩnh cười lớn. “Ngươi nghe theo trưởng bối cho nên khẩn cấp vào Vương phủ chúng ta làm thiếp?”

Lời này vừa nói toàn thể trong phòng rộ lên: “Thì ra là như vậy.” “Thì ra là làm thiếp.”. “Đúng vậy, dựa vào gia thế bọn họ, nàng làm trắc phi còn dư giả nha.” “Không phải nói không đúng.”

Đường Tĩnh nghe mọi người nghị luận, muốn làm trắc phi, nàng để cho nàng ta ngay cả tư cách làm thiếp cũng không có, hừ lạnh một tiếng: “Còn nữa, ta không nhớ rõ ta có một muội muội như người, ngàn vạn lần không cần nhận loạn người thân.”

“Làm càn.” Thái hậu hô to. “Lão ngũ...”

“Thái hậu, tôn nhi không có dự định nạp thiếp.” Mộ Dung Thiên Thần thản nhiên trả lời, chặn lời Thái hậu muốn nói. “Huống chi dù có nạp thiếp thì tiểu thiếp Mộ Dung Thiên Thần ta không phải ai cũng có thể, ánh mắt của tôn nhi cũng không thấp.” NOí xong còn trừng mắt nhìn Đinh Bích Hạm một cái, nói cho nàng biết, dù nàng ta có làm thiếp cho Mộ Dung Thiên Thần hắn thì hắn cũng không hiếm lạ.

Vốn gương mặt Đinh Bích Hạm đã tái mét nay càng không có chút huyết sắc nào, đối với một nữ nhân khuê phòng mà nói, đây là vũ nhục lớn nhường nào, danh dự tổn hại lớn như vậy sau này ngay cả tìm phu quân cũng khó. Nàng thật không nghĩ tới sự tĩnh lại không thể vãn hồi như vậy.

Đường Tĩnh thản nhiên đảo qua chỗ Đinh Bích Hạm, tiếc hận thay một nữ tử lại rơi vào kết cục như vậy, nhưng cũng không có cách nào, nàng cũng không muốn như vậy, chỉ là nàng ta ỷ lại được Thái hậu sủng ái mà không biết sợ, một mực gây sự. Đường Tĩnh cái gì có thể nhẫn chỉ riêng loại chuyện này là không thẻ, dựa vào cái gì bọn họ muốn gì thì là cái đó.

“Lan nhi, chúng ta đi.” Lại đùn đẩy mầy chữ, ‘đại nghịch bất đạo’ một phen, Mộ Dung Thiên Thần lôi kéo Đường Tĩnh đi ra ngoài, cũng không quản Hoàng đế ở đằng sau gọi đứng lai.

“Hoàng thượng, người nhìn xem, người nhìn xe, đúng là phạm vào thiên uy rồi.” Ngón tay Thái hậu run rẩy chỉ vào bóng lưng bọn họ, cơ hồ mở miệng không biết nói gì.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương