Bệnh Vương Độc Sủng Kiều Thê
-
Chương 41: Kẹo hồ lô (tt)
“Phốc.” Đường Tĩnh không nhịn được mà cười, hơi trừng mắt nhìn hắn: “Làm gì có ai khen mình tuấn tú.” Dừng lại một chút: “Chàng nói không cần Thái tử đồng ý, vậy chỗ Thái tử?” Biểu tình ngưng trọng hiện lên sự lo lắng.
“Đầu Lan nhi càng ngày càng không sử dụng được.” Mộ Dung Thiên Thần dùng tay trái nhẹ nhàng nâng cằm Đường Tĩnh:“Chẳng lẽ bị ta làm hư rồi hả?” NOí xong không quên hôn trộm trên mặt nàng.
Đường Tĩnh đưa tay “Bốp” một cái, phủi sạch tay hắn, ở cùng một chỗ lâu nàng càng hiểu rõ, đây là phương pháo hữu hiệu nhất, không thể phân rõ phải trái với hắn càng nói hắn càng càn quấy.
“Lan nhi, nàng sao lại nhẫn tâm xuống tay như vậy.” Mộ Dung Thiên Thần vỗ tay phải lên tay trái, hai mắt đẫm lệ nhìn nàng.
Nhìn hắn, Đường Tĩnh trừng mắt, chiêu này hắn lần nào cũng sử dụng.
Đường Tĩnh không để ý tới hắn, đột nhiên trầm mặc.
“Được rồi, không náo loạn nữa.” Rốt cuộc Mộ Dung Thiên Thần chịu thua nói.
Lúc này Đường Tĩnh mới xoay người, “Nói đi.”
“Thật sự Lan nhi không nghĩ ra được sao?”
Đường Tĩnh lắc đầu, chẳng lẽ như hắn nói, chính mình được sủng quá nên chỉ số thông minh giảm đi.
“Lan nhi nghĩ xem Đồng thành này có ưu thế địa lý như thế nào?”
Ưu thế địa lý... Đường Tĩnh trầm ngâm, ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt lóe lên những tia sáng, như nhìn thấy trong lòng Mộ Dung ThiênThần.
“Nghĩ ra rồi hả?” Mộ Dung Thiên Thần hạ giọng.
“Hiểu được mấy phần.”
“Nói nghe một chút.” Mộ Dung Thiên Thần cổ vũ nàng.
“Đây là nơi giao nhau giữa hai nước, cũng là cửa ngõ của Vận thành, nếu giữ được nơi này có thể nắm giữ được kinh thế của Vận thành.”
“Không chỉ như vậy, nếu một ngày hai nước giao chiến thì thủ ở nơi này là có thể bảo vệ Vận thành. Cho nên không thể để Thái tử có được nơi này. Chỉ có lung lay được Tiết thái thú thì mới có thể nắm được Đồng thành.”
Đường Tĩnh gật đầu. “Mưu tính sâu xa, đúng là lão hồ ly.”
Mộ Dung Thiên Thần nhún vai, hiển nhiên rất hưởng thụ lời khen của nàng.
Mộ Dung Thiên Thần và Đường Tĩnh vẫn ở lại Đồng thành, dân chúng dần dần tốt hơn, từ trong khói mù ôn dịch bắt đầu sinh hoạt lại từ đầu. Mấy ngày nay Mộ Dung Thiên Thần vẫn ở trong phòng không rời đi, Mộ Dung Thiên Thần cũng không nói gì thêm chỉ dặn dò hạ nhân đúng giờ đưa cơm cho hắn, ngàn vạn lần không được để hắn chịu đói.
Hắn và Đường Tĩnh mỗi ngày xuất môn đi khắp nơi du ngoạn, không có gì ràng buộc nên hai người hết sức thư thái. Hôm nay cùng Mộ Dung Thiên Thần đi vùng đất hoang chơi diều, khỏ trở về Mộ Dung Thiên Thần còn ngắt một bó hoa dại thật lớn tặng cho nàng.
Đường Tĩnh nhìn bó hoa lớn màu tím không biết tên ở trong lòng, tâm tình rất tốt, nở nụ cười sáng lạn, ngọt ngào nói: “Thì ra Vương gia của chúng ta cũng biết cách dỗ cho nữ nhân vui vẻ nha.”
“Vậy cũng phải xem đó là ai.”
Đường Tĩnh bĩu môi, kiêu ngạo.
Vốn để lâu nên hoa dại đều có chút héo úa, bất quá nàng vẫn phân phó để a Tựu tìm một cái bình cắm nó vào.
a Tựu tìm một cái lọ thủy tih cao cổ thả vào đặt trên bàn sẽ dễ thấy, lại thuận tay đưa cho Đường Tĩnh một ly trà nóng.
Đường Tĩnh thỏa mãn gật đầu, “Vẫn là a Tựu hiểu ta.” A Tựu cười cười không nói gì.
Đường Tĩnh ngày càng thích a Tựu này, bộ dáng thanh tú không nói, không nói nhiều nhưng chân tay làm việc nhanh nhẹn, mọi việc trước khi Đường Tĩnh nghĩ đến đều chuẩn bị thỏa đáng. Bình thường ở cũng Đường Tĩnh cũng bớt nhớ tới Xuân Ngọc.
“A Tựu, không bằng chờ đến lúc ta về Vận thành, ngươi về cùng ta có được không?” Đường Tĩnh uống mấy ngụm nước trà trong tay nghiêng đầu hỏi a Tựu. Nghe nói vậy, a Tựu buông lỏng tay, run lên: “Vương phi nói đừa, nô tỳ là người thô thiển, sao có thể cùng Vương phi về Vương phủ?”
“Là không dám hay không muốn?” Đường Tĩnh hỏi, a Tựu cả kinh, “Vương phi nói sao?”
“Nói cái gì, đương nhiên là nói chuyện.” Nói xong đặt ly trà xuống, đi tới chỗ a Tựu, ở bên người nàng ngửi ngửi, hắng mũi: “Ừ, ta ngửi được mùi không giống.” Lại ngửi một lần nữa: “Là hương vị gì vậy?” Đường Tĩnh nghi ngờ nhìn a Tựu.
“Đầu Lan nhi càng ngày càng không sử dụng được.” Mộ Dung Thiên Thần dùng tay trái nhẹ nhàng nâng cằm Đường Tĩnh:“Chẳng lẽ bị ta làm hư rồi hả?” NOí xong không quên hôn trộm trên mặt nàng.
Đường Tĩnh đưa tay “Bốp” một cái, phủi sạch tay hắn, ở cùng một chỗ lâu nàng càng hiểu rõ, đây là phương pháo hữu hiệu nhất, không thể phân rõ phải trái với hắn càng nói hắn càng càn quấy.
“Lan nhi, nàng sao lại nhẫn tâm xuống tay như vậy.” Mộ Dung Thiên Thần vỗ tay phải lên tay trái, hai mắt đẫm lệ nhìn nàng.
Nhìn hắn, Đường Tĩnh trừng mắt, chiêu này hắn lần nào cũng sử dụng.
Đường Tĩnh không để ý tới hắn, đột nhiên trầm mặc.
“Được rồi, không náo loạn nữa.” Rốt cuộc Mộ Dung Thiên Thần chịu thua nói.
Lúc này Đường Tĩnh mới xoay người, “Nói đi.”
“Thật sự Lan nhi không nghĩ ra được sao?”
Đường Tĩnh lắc đầu, chẳng lẽ như hắn nói, chính mình được sủng quá nên chỉ số thông minh giảm đi.
“Lan nhi nghĩ xem Đồng thành này có ưu thế địa lý như thế nào?”
Ưu thế địa lý... Đường Tĩnh trầm ngâm, ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt lóe lên những tia sáng, như nhìn thấy trong lòng Mộ Dung ThiênThần.
“Nghĩ ra rồi hả?” Mộ Dung Thiên Thần hạ giọng.
“Hiểu được mấy phần.”
“Nói nghe một chút.” Mộ Dung Thiên Thần cổ vũ nàng.
“Đây là nơi giao nhau giữa hai nước, cũng là cửa ngõ của Vận thành, nếu giữ được nơi này có thể nắm giữ được kinh thế của Vận thành.”
“Không chỉ như vậy, nếu một ngày hai nước giao chiến thì thủ ở nơi này là có thể bảo vệ Vận thành. Cho nên không thể để Thái tử có được nơi này. Chỉ có lung lay được Tiết thái thú thì mới có thể nắm được Đồng thành.”
Đường Tĩnh gật đầu. “Mưu tính sâu xa, đúng là lão hồ ly.”
Mộ Dung Thiên Thần nhún vai, hiển nhiên rất hưởng thụ lời khen của nàng.
Mộ Dung Thiên Thần và Đường Tĩnh vẫn ở lại Đồng thành, dân chúng dần dần tốt hơn, từ trong khói mù ôn dịch bắt đầu sinh hoạt lại từ đầu. Mấy ngày nay Mộ Dung Thiên Thần vẫn ở trong phòng không rời đi, Mộ Dung Thiên Thần cũng không nói gì thêm chỉ dặn dò hạ nhân đúng giờ đưa cơm cho hắn, ngàn vạn lần không được để hắn chịu đói.
Hắn và Đường Tĩnh mỗi ngày xuất môn đi khắp nơi du ngoạn, không có gì ràng buộc nên hai người hết sức thư thái. Hôm nay cùng Mộ Dung Thiên Thần đi vùng đất hoang chơi diều, khỏ trở về Mộ Dung Thiên Thần còn ngắt một bó hoa dại thật lớn tặng cho nàng.
Đường Tĩnh nhìn bó hoa lớn màu tím không biết tên ở trong lòng, tâm tình rất tốt, nở nụ cười sáng lạn, ngọt ngào nói: “Thì ra Vương gia của chúng ta cũng biết cách dỗ cho nữ nhân vui vẻ nha.”
“Vậy cũng phải xem đó là ai.”
Đường Tĩnh bĩu môi, kiêu ngạo.
Vốn để lâu nên hoa dại đều có chút héo úa, bất quá nàng vẫn phân phó để a Tựu tìm một cái bình cắm nó vào.
a Tựu tìm một cái lọ thủy tih cao cổ thả vào đặt trên bàn sẽ dễ thấy, lại thuận tay đưa cho Đường Tĩnh một ly trà nóng.
Đường Tĩnh thỏa mãn gật đầu, “Vẫn là a Tựu hiểu ta.” A Tựu cười cười không nói gì.
Đường Tĩnh ngày càng thích a Tựu này, bộ dáng thanh tú không nói, không nói nhiều nhưng chân tay làm việc nhanh nhẹn, mọi việc trước khi Đường Tĩnh nghĩ đến đều chuẩn bị thỏa đáng. Bình thường ở cũng Đường Tĩnh cũng bớt nhớ tới Xuân Ngọc.
“A Tựu, không bằng chờ đến lúc ta về Vận thành, ngươi về cùng ta có được không?” Đường Tĩnh uống mấy ngụm nước trà trong tay nghiêng đầu hỏi a Tựu. Nghe nói vậy, a Tựu buông lỏng tay, run lên: “Vương phi nói đừa, nô tỳ là người thô thiển, sao có thể cùng Vương phi về Vương phủ?”
“Là không dám hay không muốn?” Đường Tĩnh hỏi, a Tựu cả kinh, “Vương phi nói sao?”
“Nói cái gì, đương nhiên là nói chuyện.” Nói xong đặt ly trà xuống, đi tới chỗ a Tựu, ở bên người nàng ngửi ngửi, hắng mũi: “Ừ, ta ngửi được mùi không giống.” Lại ngửi một lần nữa: “Là hương vị gì vậy?” Đường Tĩnh nghi ngờ nhìn a Tựu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook