Bệnh Sủng
Chương 150

Ở trong một góc nào đó của thành phố, có một người đang ông vừa nhận được dòng tin nhắn từ England. Anh ta ngồi ở trong văn phòng của mình, ánh mắt chăm chú nhìn vào bức ảnh nhỏ được anh ta đặt ở trong ví tiền. Bao nhiêu năm đã qua, mỗi ngày anh ta đều nhờ vào bức ảnh nho nhỏ này để nhắc nhở bản thân tại sao phải nổ lực, tại sao phải kiên trì đến như vậy. Thời gian quả nhiên là thứ đáng sợ, vừa có thể giúp con người chữa lành vết thương trong lòng lại vừa khiến họ quên đi những hồi ức mà đáng lẽ ra họ không nên lãng quên. Tựa như anh ta, anh ta cũng đã bị thời gian mài mòn, đã quên đi gần hết những kỉ niệm ngọt ngào mà ngày ấy mang lại, cũng đã dần quên cái cảm giác thích một người là như thế nào rồi.

Nhưng mà anh ta có thể hoàn toàn khẳng định rằng nếu như mấy năm qua không có Bạch Tiểu Thố thì anh ta cũng đâu cần phải liều mạng như vậy, càng sẽ không có được địa vị như ngày hôm nay. Nói đến đây, anh ta đúng thật muốn cẩn thận cảm ơn cô một lần.

Trước kia anh ta cũng từng là một thiếu niên kiêu ngạo lại ngông cuồng, trải qua thời gian dài được rèn giũa mài mòn bớt, hiện tại anh ta cũng được xem như một ông chủ nhỏ rồi, so với mấy ông chủ ở cửa hàng tiện lợi còn có tiền đồ hơn không ít. Hơn nữa bao năm qua anh ta cũng không phải không gặp được cô gái nào khiến cho bản thân sinh lòng yêu mến, điều này nói nên rằng anh cũng không phải là một người đàn ông không ai cần, vậy thì, tại sao đến bây giờ anh ta vẫn chưa thể nào quên được người con gái chưa từng thích mình một lần nào vả lại cũng đã kết hôn kia chứ?

Hiện tại anh ta chỉ mong được sống một cuộc sống vui vẻ bình an, còn nữa, nếu như có thể, anh ta cũng muốn tìm cho mình một người bạn gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện giúp cho mình bớt lo mà không phải đi giành giật lấy một cô gái đã tay nắm tay với một người đàn ông khác. Một khi anh ta chạy đi tranh giành, tranh được thì không có gì phải nói, nếu như tranh không được thì sẽ vô cùng mất mặt, còn rất hao phí tinh thần và thể lực. Có thời gian rảnh rỗi đi làm mấy chuyện vô nghĩa này còn không bằng chạy đi kí kết mấy đơn hàng.

Thật ra mấy năm nay anh ta chưa từng gặp lại Bạch Tiểu Thố một lần nào cũng là do bản thân anh ta cố tình làm như vậy. Anh đã cố tình không liên lạc với cô trong suốt một thời gian dài, nhưng không ngờ anh ta lại có thể trùng hợp gặp được cô ở đây. Hiện tại anh ta cũng đang rất lo lắng, lo rằng lời lẽ khi ấy của bản thân quá mức tuyệt tình cùng mạnh bạo, sẽ khiến cho Bạch Tiểu Thố bị tổn thương. Mặc kệ mọi chuyện xảy ra như thế nào thì nó cũng đã trôi qua rồi, A Bân cảm thấy một người đàn ông trưởng thành như mình thì không nên hành xử một cách hẹp hòi như vậy.

Vậy nên anh ta liền rút điện thoại ra gửi một tin nhắn đến England: [England, cảm ơn anh vì đã nói cho tôi tin tức này, ít nhất nó cũng giúp tôi biết được cô ấy vẫn luôn rất tốt, làm phiền anh chuyển lời đến cho cô ấy, nói rằng tôi đã nghĩ thông suốt mọi chuyện rồi, đừng vì những lời trẻ con ấu trĩ của tôi mà thương tâm, còn nữa nhớ nói là tôi rất xin lỗi cô ấy đồng thời cũng chân thành chúc cho cô ấy mãi mãi hạnh phúc, nếu như sau này có cơ hội tôi sẽ tặng cho cô ấy một phần quà kết hôn coi như bù lại cho cô ấy.]

“Anh ta thật sự đã nghĩ thông suốt rồi sao?” England nhìn chằm chằm tin nhắn một hồi lâu, yên lặng nói thầm trong lòng một câu nghi hoặc. Mặc dù anh ta vẫn có chút không tin nhưng nhìn những lời nhắn bình thản này anh ta cũng cảm thấy có lẽ A Bân đã nghĩ thông suốt thật rồi. Mặc kệ A Bân đã suy nghĩ thấu đáo hay chưa thì anh ta cũng là người có ơn với anh, việc mà A Bân nhờ vả, anh cũng thuận tình mà đi làm giúp vậy.

“Hi, Bạch Tiểu Thố.”

A Bân từng không ít lần nói cho England nghe về Bạch Tiểu Thố. Chỉ trách

tên của Bạch Tiểu Thố quá mức đặc biệt, là con thỏ nhỏ màu trắng, mỗi lần nhìn

thấy ảnh chụp của cô, England lại bất tri bất giác mà nghĩ đến cái tên này,

càng về sau anh ta lại càng nhớ kĩ cái tên này hơn.

Bạch Tiểu Thố nghe thấy tiếng chào thì hơi sửng sốt, lại nhìn thấy Giản Chính Dương cho England một ánh mắt vô cùng không hòa nhã thậm chí còn có ý định muốn đánh nhau với anh ta một phen.

“Ai, đừng xúc động như vậy nha, mặc dù tôi đúng là vóc người to lớn cao ráo nhưng kì thật tôi cũng không thích mấy chuyện đánh đấm chân tay đâu.” England liên tục xua tay, lại nói tiếp: “Hiện tại tôi tới đây là vì muốn xin lỗi hai người về hành vi lỗ mãng vừa rồi của tôi, đồng thời tôi cũng muốn thay bạn của tôi là A Bân xin lỗi hai người một tiếng nữa. Thì ra vừa rồi là do tôi tự mình suy đoán lung tung, còn hiểu sai vấn đề, A Bân sớm đã không còn thích cô nữa rồi, tuy là trong ví tiền của anh ta quả thật là có ảnh chụp của cô nhưng đó chỉ là một tấm hình để làm kỉ niệm thôi. Anh ta còn nói lúc bản thân rời đi đã nói những lời không hay đối với cô, làm cô bị tổn thương, hy vọng cô sẽ không để mấy chuyện đó ở trong lòng, anh ta cũng rất chân thành xin lỗi cô đó, à phải rồi, A Bân còn muốn chúc cho cô mãi mãi được hạnh phúc, nếu sau này có cơ hôi anh ta sẽ tặng cho cô một phần quà kết hôn, dù sao đi nữa thì cô với A Bân cũng là bạn bè quen biết của nhau mà đúng không?”

“A Bân thật sự nói với anh như vậy sao?” Bạch Tiểu Thố hỏi lại, giọng điệu

còn để lộ ra một chút vội vàng.

“Đúng vậy, vừa rồi anh ta nhắn tin cho tôi, nhờ tôi chuyển lời đến cho cô. Nếu cô muốn thì tôi có thể cho cô xem tin nhắn đó.” England giơ điện thoại của mình ra đưa cho Bạch Tiểu Thố.

Bạch Tiểu Thố nhận lấy điện thoại, quả nhiên là A Bân thật sự nhắn như vậy. Đáy lòng cô âm thầm thả lỏng, tia nghi ngờ trong lòng cũng đã được giải tỏa, vô cùng vui vẻ mà nói: “Được nha, nếu được thì anh cũng giúp tôi nhắn lại với A Bân, nói rằng tôi cũng rất mong anh ấy có thể sớm ngày tìm được bạn gái, về sau liền được công thành danh toại, gia đình hạnh phúc mỹ mãn.”

“OK, không thành vấn đề.” England nhận lại điện thoại từ tay của Bạch Tiểu Thố.

“Nếu là như vậy, chúng ta bây giờ đã hóa thù thành bạn rồi, có thể ngồi

xuống tâm sự với nhau một lát được không?” Bạch Tiểu Thố nhẹ nhàng hỏi.

“Anh không thích ngồi chung với một người xa lạ.” Đột nhiên Giản Chính

Dương lên tiếng.

“Ha ha, đừng dùng ánh mắt như nhìn tình địch đó của anh để nhìn tôi chứ.” England cười nói: “Tôi không có chút hứng thú nào với con thỏ cả người màu trắng như Bạch Tiểu Thố đâu, kiểu hình mà tôi thích ấy mà, nhất định phải có thân hình lực lưỡng, tràn đầy cơ bắp ấy.”

Bạch Tiểu Thố nghe được England nói chính mình chỉ là một con thỏ cả người đều màu trắng thì trên đầu liền nổi đầy vạch đen sau đó lại bị lời nói của anh ta làm cho kinh ngạc không thôi: “Dáng người lực lưỡng, cơ bắp tràn trề? England, sở thích của anh cũng thật đặc biệt đó.”

“Đúng là có chút khác người thật nhưng mà tôi thích kiểu người như vậy nha. Tôi cũng biết người Trung Quốc các cô có một câu là củ cải cùng dưa chua, đều có người yêu thích, nếu như nói cô thích củ cải vậy thì tôi cũng chỉ là thích dưa chua mà thôi, không phải sao?”  England cười ha ha nói.

“Không phải nha, phải là tôi thích dưa chua, anh thích củ cải thì mới đúng đó.” Bạch Tiểu Thố thuận miệng sửa lại cho đúng.

“À, thế cũng được.” England không chút để ý cười nói: “Lần này tôi một thân một mình chạy đến Thái Sơn lại gặp được hai người, gặp được thì chính là có duyên có phận, chúng ta xem như không đánh thì không quen biết, mấy người hẳn là cũng không để ý việc đội ngũ của mình có thêm một người đâu nhỉ?”

Bởi vì vừa rồi England cũng đã nói bản thân thích kiểu phụ nữ có cơ bắp, thân hình phải lực lưỡng khiến cho Bạch Tiểu Thố rất tò mò, mà Giản Chính Dương ở bên kia cũng cảm thấy rằng England hiện tại vẫn không có chút uy hiếp nào đến anh cho nên mặc dù bản thân rất không vui vì việc của A Bân nhưng cũng không từ chối. Dù sao thì England cũng đã chính miệng nói không thích kiểu phụ nữ giống với Bạch Tiểu Thố rồi, hơn nữa anh ta còn xin lỗi cô, chúc cô hạnh phúc mãi mãi. Những lời đó tuy là vẫn còn phải xem xét thêm nhưng hiện tại England có ý muốn tiếp cận cho nên Giản Chính Dương anh cũng sẽ không để lộ ra tia không vừa ý này. Lại nói Bạch Tiểu Thố rõ ràng là có chút hứng thú với England nhưng anh cũng không thể lúc nào cũng chưng ra bộ mặt của một ông chồng hay ăn giấm được đâu đúng không, nếu không thì nhất định sẽ chọc cho Bạch Tiểu Thố tức giận không thèm để ý đến anh nữa mất.

Haizz, làm một người đàn ông hiểu rõ lí lẽ cuộc đời đúng là không dễ dàng chút nào hết mà.

Bạch Tiểu

Thố thoải mái thảo luận với England về kiểu phụ nữ có mị lực mạnh mẽ nhất. Hai

người rõ ràng là không chung một quan điểm mà, đôi bên liên tục lời qua tiếng

lại nói chuyện với nhau, chỉ có Giản Chính Dương ngồi yên tĩnh lắng nghe mọi

chuyện.

Trong trường hợp bình thường hẳn là người đàn ông nào cũng sẽ thích một cô gái có

thân hình nóng bỏng quyễn rũ, đường cong mượt mà, hơn nữa cũng phải thừa nhận

rằng những cô gái có dáng người gợi cảm như vậy sẽ có mị lực tương đối lớn.

Nhưng là Giản Chính Dương phát hiện ra rằng ý kiến của Bạch Tiểu Thố cùng England hoàn toàn không đi chung một hướng.

Bạch Tiểu Thố cho rằng dáng người nóng bỏng có mị lực siêu phàm nhất còn England lại cho rằng một người phụ nữ ngồi giặt đồ so với dáng người nóng bỏng lại càng có mị lực cao siêu hơn. Đối với anh ta, dáng người chưa phải là phần quan trọng nhất, cái quan trọng hơn chính là nhân phẩm, tính cách, đầu óc thông minh nhanh nhạy còn nữa, người phụ nữ của anh ta nhất định phải có một gương mặt trái xoan nhỏ nhắn mềm mại.

Bạch Tiểu Thố cho rằng England đang châm chọc mình chỉ biết nhìn đến vẻ bề ngoài liền lên tiếng phản bác. Nếu như hai người phụ nữ có đầu óc, nhân phẩm, tính cách cùng một gương mặt trái xoan giống như nhau vậy thì chỉ còn cách so sánh về dáng người mà thôi. Như vậy, người phụ nữ có thân hình ngực to mông vểnh, yểu điệu quyến rũ khẳng định sẽ giành chiến thắng thôi.

Hai người không ai chịu nhường ai, liên tiếp đưa ra ý kiến của mình. Giản Chính Dương ngồi một bên ôm Bạch Tiểu Thố, nghe cô nói cái gì mà thân hình nóng bỏng, mị lực cũng không nói lời nào, chỉ yên lặng đánh giá cô gái của mình từ đầu đến chân. Sau một hồi, anh gật đầu thỏa mãn. Tuy cơ thể của Bạch Tiểu Thố không có những đường cong quyến rũ, nhưng trong mắt anh, cô chính là người phụ nữ đẹp nhất, không một ai có thể so sánh được với cô. Nghĩ đến đây, Giản Chính Dương không khỏi mỉm cười nhẹ nhàng, hai tay đang ôm Bạch Tiểu Thố lại càng siết chặt thêm một chút.

Bạch Tiểu Thố cùng England tranh luận đến có chút kích động, âm thanh của hai người cũng càng lúc càng lớn hơn, ban đầu hai người chỉ đơn thuần muốn nói chuyện về việc dáng người như thế nào mới xem là có mị lực, cuối cùng lại lôi cuốn cả người khác vào theo. Đến khi hai người bọn họ phát hiên ra không khí xung quanh có vẻ không đúng lắm thì mọi người đều đã dùng loại ánh mắt kì quái để nhìn hai người rồi.

Bạch Tiểu Thố bày ra gương mặt nhăn nhó lại hơi xấu hổ, lôi kéo Giản Chính Dương nói: “Lão công à, chúng ta cùng nhau xuống núi đi.”

“Được.” Giản Chính Dương thuận miệng đáp.

“Ai, khoan đã, tôi đi cùng với hai người.” England nhanh nhảu nói.

Ba người mang tâm trạng u ám xuống núi. Bị mấy người phía sau nhìn chằm

chằm một cách tò mò như vậy đúng thật là không phải chuyện dễ chịu gì nhưng lúc

này bọn họ cũng chỉ đành chọn cách im lặng làm ngơ coi như bản thân không nghe

thấy gì mà thôi.

Bạch Tiểu Thố một đường chạy thẳng xuống núi, vừa đi vừa nghĩ đến những người vừa rồi, không nhịn được mà cười ha ha một tiếng: “Lão công, anh xem, mấy người vừa rồi đúng là muốn chọc cho em cười chết mà.” Sau đó lại cười gian tà nói: “Còn may em chưa có thảo luận về dáng người của đàn ông, nếu không, ha ha…”

England phía sau cũng phụ họa cười theo mặc dù bản thân anh ta cũng không hiểu mấy lời của Bạch Tiểu Thố, anh ta nói:” Này, con thỏ kia, cô đừng nói tiếng Trung nữa, nói tiếng Anh đi, cô cần phải đối xử tử tế với người bạn ngoại quốc này một chút chứ?”

Đối xử tử tế với người bạn ngoại quốc? Bạch Tiểu Thố dùng một ánh mắt quái dị liếc England đi bên cạnh một cái. Nếu cô nhớ không lầm thì Giản Chính Dương cũng từng cho anh ta mấy quyền đi, anh ta thế mà đã quên đau rồi hay sao?

Mặc dù Bạch Tiểu Thố cùng Giản Chính Dương không mấy hoan nghênh người như England nhưng anh ta lại có độ thích ứng cực kì cao, còn có thể bất chấp xem mình như một người bạn thật sự đối với hai người bọn họ. Anh ta thầm nghĩ nếu đã đi theo sau Bạch Tiểu Thố cùng Giản Chính Dương vậy thì cũng phải tận hưởng phong cảnh xinh đẹp của nơi này. Bên kia, Bạch Tiểu Thố cùng Giản Chính Dương không phải lần đầu đến chỗ này nên rất quen thuộc với địa hình nơi đây, lại thấy England thật sự không có chút ác ý nào hơn nữa tâm trạng của Bạch Tiểu Thố lúc này cũng rất tốt, vậy nên Giản Chính Dương cũng không đứng ra ngăn cản England đi theo. Dù sao thì có một tên chuyên gây cười miễn phí đi theo sau cũng đúng là một điều không tệ lắm.

Người nước ngoài giống như England không có nhiều ưu điểm nhưng khiếu hài hước lại là một ưu điểm rất lớn, vậy nên từ sau khi có England gia nhập thì không khí giữ mọi người cũng trở nên vui vẻ thoải mái hơn rất nhiều.

Đương nhiên, phần lớn thời gian vẫn là Bạch Tiểu Thố cười cười nói nói với England, Giản Chính Dương luôn giữ im lặng trong suốt hành trình nhưng mỗi khi nhìn thấy cô vui vẻ cười rạng rỡ anh cũng mỉm cười theo. Giản Chính Dương cũng không có cười thành tiếng, chỉ yên tĩnh quan sát Bạch Tiểu Thố mà thôi.

“Hi, Giản à, vợ của anh cũng đâu phải là trẻ con nữa đâu, anh không cần chăm chú nhìn cô ấy mọi lúc mọi nơi như vậy đâu, anh ấy cũng đâu thể tự mình chạy đi được phải không?” Sau khi biết được tên của Giản Chính Dương, England vẫn không chịu gọi cả tên họ của anh, theo thói quen của người nước ngoài thì chỉ gọi mỗi họ mà thôi. Vừa rồi anh ta để ý Giản Chính Dương luôn luôn nhìn Bạch Tiểu Thố liền không nhịn được mà hỏi ra câu này, sau đó lại tự mình lẩm bẩm: “Cho dù có yêu người phụ nữ của mình đên mức nào thì cũng không cần phải biểu hiện ra lố như vậy đâu?”

England lại không hề biết rằng anh ta đã vô tình nhắc đến điều cấm kị của Giản Chính Dương. Bởi vì anh thường ngày đều vô cùng yêu chiều Bạch Tiểu Thố nên vô hình chung đã tạo thành một loại áp lực đối với cô. Hai người sau khi nghe câu hỏi của England thì đều rùng mình một cái. Giản Chính Dương hung tợn quay lại trừng mắt nhìn England, sau đó cũng nhanh chóng thả lỏng tay của Bạch Tiểu Thố ra, cho cô nhiều không gian tự do hơn một chút. Anh luôn rất cố gắng, cố gắng khi nhìn thấy cô cười nói cùng người khác sẽ không nhìn bọn họ bằng ánh mặt lạnh lẽo đầy ghét bỏ như trước.

England quả thật không hề tự giác bản thân đã gây ra chuyện gì ngược lại anh ta còn cảm thấy rất thành tựu bởi vì sau khi Giản Chính Dương nghe lời nói của anh ta đã buông tay của Bạch Tiểu Thố ra. Anh ta còn thẳng thắn vỗ vai Giản Chính Dương, nói với anh cái gì mà biết sai mà sửa thì chính là đứa trẻ ngoan.

Giản Chính Dương vốn đã không thích bị người khác đụng chạm lên người, bị England vỗ vai như vậy anh liền lập tức né sang, một bên còn hất tay của England ra, ghét bỏ nói: “Cách xa tôi ra một chút. Còn làm như vậy nữa thì cẩn thận tôi sẽ ra tay đánh anh.”

“Thật là, trông anh đẹp trai nhu nhược như vậy, sao có thể nói ra mấy lời thô bạo như thế chứ?” England buồn rầu nhìn cái tay bị hất ra của mình, anh ta cảm thấy vô cùng bất mãn đối với Giản Chính Dương, hơn nữa còn vì bản thân lại bị người ta ghét bỏ lần nữa mà không nén được thương tâm.

“Thật xin lỗi, anh ấy không thích bị người khác đụng chạm lên người, anh đừng để trong lòng nha.” Bạch Tiểu Thố thấy vậy chỉ đành miễn cưỡng nói.

“Không sao, tôi đã thấy rồi mà.”

Mặc dù cùng An Luân tiếp xúc không lâu, nhưng cảm giác tích cách người này không tệ, hơn nữa chạy ra ngoài chơi chỉ mang mục đích vui vẻ, hòa ái. Bạch Tiểu Thố không nghĩ sẽ gây ra chuyện không vui như vậy, liền hướng England nói:

“Người Trung Quốc chúng tôi không có thói quen tiếp xúc thân mật với người

khác, ngay cả bạn bè cũng không thể, không giống với người nước ngoài các anh,

cho dù gặp mặt cũng sẽ ôm hôn nhau chào hỏi.” Bạch Tiểu Thố cười cười giải

thích: “Đặc biệt là nữ giới, nếu như anh tùy tiện ôm hôn một cô gái, nói không

chừng cô ấy sẽ vì thẹn quá hóa giận mà đánh anh một trận. Bọn họ là nữ giới,

cảm thấy hành động của anh là đang khinh bạc bọn họ vì vậy sẽ rất không vui.

Hiện tại anh đang ở Trung Quốc vậy nên cũng cần phải nhập gia tùy tục, khi chào

hỏi người khác thì chỉ cần bắt tay là được.”

Bạch Tiểu Thố nhẹ nhàng giảng giải với England, anh ta sao có thể nói thêm được gì nữa, chỉ đành gật đầu: “OK, tôi hiểu, tôi hiểu mà. Cảm ơn cô thỏ trắng nhỏ.”

Bạch Tiểu Thố bất đắc dĩ lắc đầu cười cười: “Tôi tên là Bạch Tiểu Thố,

không phải là thỏ trắng nhỏ.”

Bạch Tiểu Thố cảm thấy England gọi mình là con thỏ như vậy cho dù là vì thuận tiện lại phù hợp với phương ngữ của người nước ngoài nhưng nhìn chung vẫn thấy có chút kì cục. Gọi như vậy lại càng giống bạn bè thân thiết gọi nickname của nhau.

“Tiểu Thố với con thỏ không phải đều giống nhau hay sao? Đều là con thỏ màu trắng mà thôi. Tôi nói này thỏ trắng, vì sao trước kia mẹ cô lại đặt cho cô cái tên đáng yêu như vậy chứ?” England không chút để ý, mỉm cười nhìn Bạch Tiểu Thố nói: “Ài, mỗi lần kêu Bạch Tiểu Thố tôi đều sẽ nghĩ đến con thỏ nhỏ có bộ lông trắng mượt xinh đẹp. Tôi cũng rất thích mấy con động vật nhỏ đáng yêu. Nói cho cô biết, nhà tôi có nuôi đến năm con chó, bảy con mèo con đó.”

“Oa, thật kinh ngạc nha, không ngờ một mình anh lại có thể nuôi nhiều động vật đến vậy đó.”  Bạch Tiểu Thố sửng sốt mở miệng.

“Ha ha, không phải là do một mình tôi nuôi đâu, còn có cả người yêu của tôi

chăm sóc cho bọn chúng nữa đó.” England đáp lời.

“Nha? Anh tới nơi này du lịch nghỉ dưỡng mà lại không dẫn theo người yêu đi cùng sao?” Bạch Tiểu Thố nghe England nhắc đến người yêu của anh ta, không nén nổi tò mò mà hỏi.

“Công việc của anh ấy quá bận nên không thể đi theo.” England bất đắc dĩ nói. Mỗi lần anh ta nói tới người yêu của mình đều sẽ bày ra bộ mặt ngọt ngào như vậy, không hề có một chút nào là giả tạo. Đều là đàn ông với nhau vậy nên Giản Chính Dương rất nhanh đã đọc thấu suy nghĩ cũng như biểu cảm của England. Đây là cảm xúc thật sự giống như anh mỗi lần nghĩ về Bạch Tiểu Thố cũng bất tri bất giác thể hiện ra dáng vẻ đó, chính là cảm xúc mỗi khi nghĩ đến người mà mình yêu một cách thật lòng. Bởi vì chuyện này mà địch ý của Giản Chính Dương đối với England đã hoàn toàn biến mất. Anh cảm thấy một người đàn ông đã có người yêu thì sẽ không gây chút nguy hiểm nào cho chính mình, hơn nữa hai người bọn họ cũng có thể nhân cơ hội này mà kết bạn với nhau, mở rộng vòng bạn bè khiến cho cuộc sống vui vẻ hơn.

Thật ra khi Bạch Tiểu Thố trò chuyện với England anh dù không bày tỏ thái

độ gì nhưng vẫn luôn không ngừng đánh giá người đàn ông trước mặt này. Nếu như

England là một người có tâm tư thâm trầm kín đáo thì Giản Chính Dương anh cũng

sẽ bất chấp việc cô không vui mà ngăn cản anh ta tiếp tục tiếp cận cô.

“Công việc dù bận đến đâu thì cũng cần có chút thời gian nghỉ ngơi chứ?”

Bạch Tiểu Thố bởi vì England lên tiếng nói mình đã có người yêu nên cũng an

tâm thân cận anh ta hơn, quan tâm anh ta nói: “Một người đàn ông cao lớn

lại đẹp đẽ giống như anh một mình chạy đến Trung Quốc du lịch như vậy, người

yêu của anh, cô ấy cũng không lo lắng anh sẽ bị người khác cướp đi mất hay sao?”

England cười cười đáp: “Nếu như anh ấy ngay cả chút tin tưởng này đối với tôi mà cũng không có thì cô ấy thật không xứng để trở thành người yêu của tôi được đâu. Hơn nữa, cho dù là hai người đã ở bên nhau vậy thì đôi bên cũng cần phải có không gian tự do của mình chứ, đúng không?”

“Chuyện này cũng đúng nha.” Bạch Tiểu Thố gật gù, sau đó hỏi: “Vậy anh dự định sẽ ở đây bao lâu, ngoại trừ nơi này ra anh còn muốn đi tới chỗ khác nữa hay sao?”

“Tôi dự tính sẽ ở Trung Quốc nửa tháng. Đêm qua tôi ngồi tàu hỏa, sáng nay

đã đến được nơi này rồi. Tôi muốn ở lại đây một ngày, sáng mai sẽ theo đoàn lữ

khách rời đi địa điểm khác. Thỏ trắng nhỏ, Giản, hai người có muốn đi cùng với

tôi hay không?”

Bạch Tiểu Thố khẽ lắc đầu từ chối: “Chúng tôi chỉ có ba ngày để ở lại đây thôi sau đó sẽ phải trở về nhà, trong nhà chúng tôi vẫn luôn có người ở đó. Hơn nữa chỉ cần chúng tôi trao đổi phương thức liên lạc với anh thì tương lai chỉ cần có cơ hội sẽ liên hệ được với nhau thôi mà.”

“OK, không thành vấn đề.” England gật gật đầu nói.

Hành trình tiếp theo của bọn họ diễn ra rất thuận lợi, Giản Chính Dương

cũng không tìm cách gây khó dễ cho England. England dễ dàng phát hiện ra thái

độ của hai người Bạch Tiểu Thố và Giản Chính Dương đối với mình đã thay đổi đi

ít nhiều, tuy rằng anh ta cũng không biết vì sao bọn họ lại nhanh chóng thay

đổi thái độ nhưng nếu như có thay đổi như vậy thì đây chính là chuyện tốt.

Thật trùng hợp, khách sạn mà England ở lại cũng là khách sạn mà Bạch Tiểu Thố cùng Giản Chính Dương đặt chỗ ngay từ đầu, vậy nên ba người đi dạo bên ngoài đến hơn chín giờ tối liền cùng nhau trở về khách sạn để nghỉ ngơi. England cười vui vẻ nói: “Xem ra ba người chúng ta cũng rất có duyên.”

“Đúng vậy nha.” Sau khi trò chuyện với England, tâm tình của Bạch Tiểu Thố

cũng rất tốt thế nên cô cũng không kiệm lời đồng ý với ý kiến của anh ta.

Ba người vừa trở lại khách sạn lại đột nhiên nghe thấy có người lớn tiếng gọi bảo bối. Sau khi âm thanh đó chấm dứt Bạch Tiểu Thố chỉ thấy một người đàn ông da đen cao lớn cường tráng. Mặc dù đây cũng không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy một người đàn ông da đen như vậy nhưng người này thật sự quá đặc biệt, so với mấy người trước đây cô từng thấy còn đen hơn một chút hơn nữa anh ta cũng rất cao to, thân hình săn chắc vạm vỡ.

Còn không chờ Bạch Tiểu Thố kinh ngạc xong, England vốn đang đứng bên cạnh cô đã nhanh chóng quăng hết mấy món đồ trong tay đi, kêu lên một tiếng cục cưng rồi chạy về phía của người đàn ông da đen kia. Trên mặt của anh ta đều là hạnh phúc ngọt ngào, trước mặt của toàn bộ người trong khách sạn ôm chặt lấy người đàn ông da đen kia. Hai người bọn họ mặc kệ ánh nhìn đầy tò mò cũng những biểu cảm kinh ngạc thậm chí là quái đản trên mặt của những người xung quanh mà nồng nhiệt trao cho nhau một nụ hôn rất sâu, giống như hổ đói vậy, nhìn thấy miếng mồi ngon liền không nhịn được mà phải ăn ngay.

Lễ tân của khách sạn cũng nhất thời không kịp phản ứng trước tình cảnh này, hai người bọn họ cũng thật là, kích thích quá đi mất.

Hai người đàn ông cao lớn trưởng thành lại ôm hôn nhau kịch liệt như vậy. Ai, nếu bọn họ làm vậy với phụ nữ có phải là sẽ càng nhiệt tình hơn hay không đây?

Bạch Tiểu Thố đứng một bên nhìn chăm chú England cùng người đàn ông da đen kia. Bình thường cô rất nhàn rỗi nên thi thoảng sẽ lên mạng kiếm vài bộ tiểu thuyết để đọc giết thời gian, dĩ nhiên cũng vì thế mà cô đã biết đến đam mỹ nhưng là mấy tác giả mạng đó viết nhân vật chính thành kiểu người nhu nhược mềm yếu thậm chí còn có rất nhiều phân cảnh bọn họ sẽ khóc đến lê hoa đái vũ, Bạch Tiểu Thố đọc xong chỉ cảm thấy mắc ói. Mặc dù cô không kì thị tình yêu đồng giới hơn nữa chuyện này ở nước ngoài cũng được xem là chuyện rất bình thường, thậm chí có những quốc gia còn công nhận hôn nhân đồng giới nhưng mỗi lần cô đọc mấy quyển tiểu thuyết tình yêu nam nam kia đều sẽ không nhịn được mà cảm thấy loại hình tình ái này có hơi hỗn loạn, cũng có chút ghê tởm.

Nhưng hiện tại không biết là vì cô đã xem England là bạn của mình hay không mà lại cảm thấy hai người trước mắt hình như cũng không đến nỗi ghê tởm như vậy hơn nữa nhìn qua còn có phần tình cảm mãnh liệt nồng nàn rất đáng ngưỡng mộ. Lại nói người đàn ông da đen kia thật ra cũng khá đẹp, ít nhất thì hàm răng của anh ta cũng rất trắng, cô thấy anh ta cùng England có phần rất xứng đôi.

Đợi đến khi England cùng người yêu của anh ta đã hôn đủ rồi mới chịu dẫn người đến trước mặt Bạch Tiểu Thố cùng Giản Chính Dương để chào hỏi: “Hi, thỏ trắng, Giản, để tôi giới thiệu chút, đây chính là người yêu của tôi, Lauren. Lauren, đây là hai người bạn mà em làm quen được hôm nay.”

“Xin chào hai người.” Lauren nhẹ nhàng chào hỏi. Mặc dù gương mặt anh ta thật sự rất đen nhưng phong thái và khí chất lại rất nho nhã lễ độ, quả thật là một người thân sĩ ngoại quốc chuẩn mực, không chê vào đâu được. Ít nhất thì trong mắt của Bạch Tiểu Thố cùng Giản Chính Dương thì Lauren không phải là kiểu người đáng ghét chút nào.

“Xin chào.” Bạch Tiểu Thố đưa tay chào hỏi, Lauren cũng thuận theo bắt tay cô một chút rồi nhanh chóng buông ra sau đó lại tiếp tục bắt tay Giản Chính Dương một cái xem như lời chào.

“Thỏ trắng, Giản, hai người sẽ không vì tôi có người yêu là người đồng giới mà chê bai tôi chứ?” England hơi trầm giọng hỏi.

“Ách, không đâu không đâu. Bất kể là giới tính, tuổi hay quốc tịch thì cũng đâu thể ngăn cản được tình yêu của con người, phải không?” Bạch Tiểu Thố liên tục lắc đầu, biểu thị bọn họ không hề kì thị England cùng Lauren. Trên thực tế hiện tại cô cũng đang rất tò mò, hết nhìn England lại quay sang nhìn Lauren một chút.

“A, quả nhiên là dáng người cơ bắp lực lưỡng nha.” Bạch Tiểu Thố che miệng cười trêu chọc.

“Ha ha…” Gương mặt của England trần đầy hạnh phúc, quen thuộc mà dựa

đầu vào vai của Lauren. Vốn dĩ anh ta đã cao đến trên một mét tám nhưng khi

đứng cùng với Lauren nhìn anh ta cũng không khác với một đứa trẻ là mấy. Hai

người đứng tựa vào nhau rất thân mật, hai làn da đen trắng đối lập vậy mà lại

khiến cho người khác cảm thấy rất hài hòa.

“Mặc dù chúng tôi là quan hệ tình yêu đồng giới nhưng cả tôi và anh ấy đều là tình đầu của nhau. Hai người bọn tôi đã ở bên nhau hơn mười năm rồi, cô xem đến bây giờ chúng tôi đã gắn bó chặt chẽ đến mức không thể rời xa nhau được nữa, à phải rồi, bọn tôi cũng đã dự định sẽ kết hôn vào Giáng Sinh năm nay đó.” England vui vẻ nói một hơi dài với Bạch Tiểu Thố.

“Thật vậy sao? Vậy thì phải chúc mừng hai người thật nhiều rồi.” Nếu nói Bạch Tiểu Thố kì thị tình yêu đồng giới thì không đúng, thật ra cô chỉ cảm thấy tình yêu của những người đàn ông trong tiểu thuyết đam mỹ trên mạng kia quá mức hỗn loạn dẫn đến phản cảm, hơn nữa tình yêu của những người đó cũng rất cảm tính, hoàn toàn không có chút lí trí nào giống như tình một đêm vậy, chỉ qua một buổi tối là lập tức có tình cảm với nhau.

Bạch Tiểu Thố đúng thật là không thích tình cảm nam nam trong tiểu thuyết nhưng hiện tại cô lại thấy England cùng Lauren đã bên nhau hơn mười năm, cả hai cũng đã quyết định sẽ tiến tới hôn nhân lâu dài thì lập tức cảm thấy rất vui cho bọn họ. Mặc kệ là con người ta thích đàn ông hay là thích phụ nữ thì cũng đâu thể nào ngăn cản được trái tim chứ? Chuyện tình yêu không phải chỉ là chuyện của hai người thôi hay sao?

Lauren cùng England dĩ nhiên có thể cảm nhận được Bạch Tiểu Thố là thật lòng chúc phúc cho hai người bọn họ. England rất vui vì điều này, trong lòng cũng không khỏi thở ra một hơi: “Trước khi gặp được Lauren tôi cũng chưa từng nghĩ rằng mình sẽ thích một người đàn ông đâu. Thật ra bản thân tôi cũng không phải thật sự là người đồng tính chỉ là lại trùng hợp yêu một người đàn ông mà thôi. Bạn bè thân cận của tôi vốn đã không nhiều bởi vì không phải ai trong số họ cũng sẽ chấp nhận được chuyện tôi và Lauren ở bên nhau, hôm nay cô thật lòng chúc phúc cho chúng tôi như vậy khiến cho tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc.”

Bạch Tiểu Thố nghe England nói như vậy trong lòng liền cảm thấy có hơi xấu hổ, ban đầu cô cùng Giản Chính Dương cũng không có đối xử khách khí với England như vậy đâu. Bạch Tiểu Thố khe khẽ liếc nhìn Lauren. Người đàn ông cao to lực lưỡng như vậy nếu như anh ta biết được người yêu của mình bị người khác đánh một trần thì có ngay lập tức lên cơn thịnh nộ hay không đây. Ai, dù sao thì thân hình vạm vỡ này của anh ta đúng thật là có hơi dọa người đấy.

“Không bằng chúng ta lên trên trò chuyện đi, nơi này thật đông người.” Bạch Tiểu Thố mở lời đề nghị trước.

“Được, chúng ta cùng đi.”

Ban đầu chỉ có ba người Bạch Tiểu Thố, Giản Chính Dương cùng England đi

chung với nhau, hiện tại đã thành một nhóm bốn người rồi. Một nhóm người đi

chung như vậy trông rất bình thường nhưng lại khiến cho người trong khách sạn

không khỏi kinh ngạc một phen. Bốn người lần lượt đi vào thang máy, England

nhỏ giọng hỏi Lauren vì sao lại xuất hiện ở đây, Lauren cười nhẹ, dùng ánh

mắt vô cùng yêu thương chiều chuộng nhìn England đáp: “Đó là vì trước đây em

luôn muốn đi ra ngoài du lịch, mặc dù anh lần nào cũng đồng ý nhưng lại chưa

từng đi cùng em bao giờ. Công việc của anh rất bận thế nên vẫn luôn thất hứa

với em, lần này em đi anh đã phải vội vàng bàn giao lại công việc sau đó chạy

tới đây đi cùng em đó.”

“Thì ra là anh lén trốn đi sao?” Bạch Tiểu Thố nghi hoặc nhìn England.

Khuôn mặt tuấn tú đẹp đẽ của England thoáng hiện lên chút ngại ngùng, nói

với Bạch Tiểu Thố: “À, tôi đi một mình cũng không sao mà.”

“Xin lỗi em, bảo bối. Về sau anh nhất định sẽ dành thời gian để nghỉ ngơi cùng với em.” Lauren gấp gáp ôm England vào trong lòng, thật sự giống như anh ta đang sợ hãi England sẽ rời đi vậy.

“Không có

sao đâu, là do em nhất thời tùy hứng mà làm thôi.” England thấy người yêu tự

trách như vậy cũng lập tức tự kiểm điểm mà nói.

Nhìn bộ dáng thân mật của England cùng Lauren, Bạch Tiểu Thố dễ dàng đoán ra được Lauren là kiểu đàn ông trưởng thành lại vững chãi, giống như vẻ bề ngoài của anh ta vậy mà England lại tương đối năng động nhiệt tình, ham vui ham chơi. Nhưng là công việc của Lauren bận rộn, vẫn luôn không có thời gian đi du lịch cùng England vậy nên England mới giận dỗi mà đi không báo trước. Tuy rằng lần này là do England tính tình trẻ con mà ra nhưng Lauren vẫn cố gắng dàn xếp công việc chạy tới đây tìm người, điều này cho thấy Lauren rất yêu thương England mà England cũng vì thế tự kiểm điểm lại chính mình thật sự thông cảm cho người yêu. Hai người bọn họ có thể nhường nhịn bao bọc nhau như vậy, nhất định sẽ ở bên nhau một cách lâu dài mà thôi.

Tình yêu đồng giới vốn đã không dễ dàng, hai người England cùng Lauren dù biết nhưng vẫn dũng cảm thành thật với trái tim, lựa chọn ở bên nhau đến cuối đời. Tình cảm đẹp đẽ đến như vậy thật sự khiến cho người khác phải ngưỡng mộ không thôi.

Khi lên lầu trên Bạch Tiểu Thố liền nói với England cùng Lauren: “Hẹn sáng mai gặp lại hai người. Hai người đã mấy ngày không gặp, hẳn là có rất nhiều chuyện muốn tâm sự với nhau, tôi cũng không làm phiền thời gian của hai người nữa, tạm biệt.”

“Cảm ơn cô.” Lauren nghiêm túc nói cảm ơn với Bạch Tiểu Thố còn gật đầu với cô mấy cái, sau đó trước ánh mắt ngỡ ngàng của cô, ôm England theo kiểu công chúa vội vã bước về phòng. Haizz cũng không trách được anh ta, hơn một tuần không gặp, anh ta đã không nhịn được nữa rồi. Hiện tại Lauren chính là vô cùng muốn bảo bối của anh ta.

“Đáng ghét, hai người bọn họ gấp như vậy làm gì chứ?” Bạch Tiểu Thố âm thầm bĩu môi bất mãn.

Giọng nói

thẹn thùng của England rất nhanh đã truyền ra khiến cho Bạch Tiểu Thố không

khỏi rùng mình một cái. Ai nha, đôi khi nghe hiểu tiếng anh cũng không phải là

chuyện tốt gì đâu, xem ra mặc dù cô không hề chán ghét tình yêu đồng giới nhưng

khi người ta thân mật cũng không thể nào tiếp thu nhanh chóng được đâu nha.

Nghe lén người khác thân mật với nhau là không đúng vậy nên Bạch Tiểu Thố liền xoay người nói với Giản Chính Dương từ đầu đến cuối cũng chưa nói được mấy câu, thủ thỉ vào tai anh: “Cục cưng, em cũng muốn được ôm một cái.”

England cũng có người yêu ôm đó, cô sao có thể không có được đây?

Giản Chính Dương nghe xong khẽ cong khóe môi, gợi lên một nụ cười rất trầm ấm, hai tay đưa ra ôm gọn cả người Bạch Tiểu Thố vào lòng rồi mở miệng dụ dỗ: “Lão bà à, chúng ta cũng nên về phòng làm chút chuyện đi thôi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương