Bệnh Ngược
-
Chương 10
Sáng sớm lúc tỉnh dậy liền thấy Diệp Tàn Sinh đang ngồi bên chân tôi, nâng mắt cá chân tôi lên đờ người ra, trong tay còn cầm sợi xích đã trói chân tôi ròng rã đủ 3 ngày…
Vẻ mặt cậu có vẻ như khó xử lắm, cậu quả thực phải khó xử thôi, da thịt xung quanh chỗ mắt chân ấy của tôi đã bị mài không ít, 2 trong 3 ngày trước không ít lần tôi nắm dây xích cho hả giận, cho nên cũng khá nghiêm trọng.
Cậu nhất định có đủ nhẫn tâm để lấy dây xích trói tôi lại lần nữa.
Tôi nhìn Diệp Tàn Sinh như đứa trẻ, chân mày hơi nhíu lại, vẻ mặt vô cùng xoắn xuýt, còn thỉnh thoảng cầm dây xích quơ tay, mà động tác này của cậu làm khí lực rời giường của tôi hoàn toàn không còn, tôi trực tiếp đá về phía mặt cậu.
Quả nhiên đã qua huấn luyện, Diệp Tàn Sinh ngay tại chỗ bắt lấy mắt cá chân tôi, đè xuống rồi quay đầu lại, một đôi mắt đen nhìn thẳng vào tôi, sau đó mặt hơi đỏ ửng.
Cực kỳ giống đứa trẻ làm chuyện sai bị người phát hiện, cái gì cũng không nói.
Tôi biết cậu đang do dự xem có nên xích dây xích lại lên chân tôi không…
Tôi ngồi thẳng dậy gãi gãi đầu, mái tóc quá dài đã rối tung rồi, tối qua còn chưa sấy khô đã ngủ nữa, vậy nên hiện tại tôi có thể tưởng tượng được đầu mình rối cỡ nào, cái này cũng chính là chỗ không tốt của việc có một mái tóc quá mềm.
Tôi ngáp một cái, dời đi sự chú ý của cậu, quay về phía Diệp Tàn Sinh vẫn đang xoắn xuýt kia nói: “Những lúc như thế này, không muốn nói gì sao?”
Mặt Diệp Tàn Sinh thành thật, nghĩ rất lâu rồi nói: “Em yêu anh.”
Tôi bật cười “xì xì” hai tiếng, lôi cậu nhóc cũng tóc tai rối bù đến trước mặt mình, hôn nhẹ lên gò má đẹp đẽ của cậu dạy dỗ: “Vào lúc này phải nói là, chào buổi sáng.”
Cậu buông chân tôi ra, vứt dây xích trong tay đi, đàng hoàng trịnh trọng nhìn tôi, sau đó đưa tay ra nghiêm túc nâng mặt tôi lên, đầu kề đến gần, môi dán lên vết thương ở khóe môi tôi, tôi có thể cảm giác được đầu lưỡi cậu tình sắc liếm liếm nó.
Xong cậu buông tôi ra, đôi mắt đen đẹp đẽ nhìn tôi chằm chằm: “Vân Sanh, chào buổi sáng.”
Động tác thì rõ ràng sắc tình đến vậy, mà gương mặt lại vô cùng thuần khiết.
Tôi đẩy gương mặt điển trai của cậu ra, đỏ mặt chui vào chăn, thầm mắng trong lòng thằng quỷ, ai khiến cậu mới sáng đã động dục.
Mới vừa chui vào thảm tôi liền nghe thấy tiếng dây xích vang lên, thân thể như phản xạ có điều kiện mà bật dậy, sau khi bật dậy thì rụt chân lại, quả nhiên nhìn thấy Diệp Tàn Sinh mắt long lanh nhìn tôi…
Cậu ấy thực sự vẫn muốn trói dây xích lên chân tôi!
“Vân Sanh…” Cậu ta gọi.
“Cậu nghĩ hay nhỉ!!” Tôi quát.
“…” Cậu ta oan ức.
Thật ra lúc bình thường bạn căn bản chẳng nhìn ra được Diệp Tàn Sinh có chỗ nào không đúng cả, trái lại so với người bình thường còn như đứa con nít hơn, cậu ta khát vọng sự chú ý của bạn, khát vọng ánh mắt của bạn, thế nhưng khi cậu ta nhận ra bạn có thể sẽ không thuộc về cậu ta, không chỉ nhìn mỗi cậu ta, thì cậu ta sẽ dùng thương tổn cùng bạo ngược để làm cho bạn hiểu rõ, bạn chỉ có thể thuộc về một mình cậu ta, bạn cũng chỉ có thể yêu một mình cậu ta, thậm chỉ chỉ được nhìn mỗi cậu ta mà thôi.
Kiểu tình cảm như vậy vừa khiến người sợ hãi lại vừa làm người ta cảm thấy an tâm.
Người tôi vẫn vô lực bủn rủn, uể oải nằm trên chiếc giường xa hoa nghịch nghịch tóc Diệp Tàn Sinh, mà Diệp Tàn Sinh thì vẫn chưa từ bỏ ý định nhìn chằm chằm vào mắt cá chân tôi…
Loại ánh mắt trần trụi như thế làm cả người tôi đều không thoải mái.
Tôi giật tấm chăn trên người Diệp Tàn Sinh che lên chân mình rồi nói, “Không cho phép cậu dùng dây xích nữa!”
“Em có thể đổi loại khác.”
“Vấn đề không nằm ở chỗ đấy…”
Cậu ta vẫn không buông tha: “Sẽ không làm đau anh đâu.”
Tôi hiếu kỳ: “Vậy cậu định làm thế nào?”
“Đổi thành da nhất định sẽ không còn đau…”
“…” Thực tế chứng minh, tôi không nên dung túng Diệp Tàn Sinh quá mức.
Tiếp đó tôi trùm chăn ròng rã 2 tiếng đồng hồ không thèm chú ý đến cậu ta.
Tiếp đó nữa cậu vô cùng uất ức đáng thương yên lặng ném đi sợi dây xích kia.
Buổi tối tôi dẫn cậu đi ra ngoài mua đồ ăn, sau khi dẫn cậu ra ngoài tôi mới ý thức được, dẫn theo con hàng này đi cùng là một chuyện rất có tính khiêu chiến…
Bạn sẽ không ngờ được từ chỗ nào đấy đột nhiên nhảy ra một con mèo hoang hấp dẫn sự chú ý của cậu ta, sau đấy sẽ phải đi lượn gần nửa cái chợ đêm cùng cậu chỉ vì đuổi theo một con mèo hoang…
Thật vất vả mới đuổi đến được thì cậu lại nghiêm túc hỏi: “Em thu dưỡng nó được không?”
Song hình như con mèo bị cậu ấy dọa sợ rồi…
Ngày ấy, trên gương mặt điển trai của Diệp Tàn Sinh tôi thấy được nụ cười hiếm có, dưới ánh điện nửa mờ nửa tỏ của chợ đêm, nó vừa mông lung vừa mê hoặc, từng sợi tóc đen của cậu chậm rãi phất lên trong gió, tôi ngửi thấy được mùi dầu gội đầu trên đầu cậu, nó dễ ngửi đến không ngờ…
Vốn muốn hỏi cậu dùng loại dầu gội gì, nhưng chợt nhớ ra con hàng này dùng cùng loại với mình mà!!
Nếu vậy thì tại sao cùng dùng một loại dầu, cùng để tóc ẩm đi ngủ, mà kiểu tóc của Diệp Tàn Sinh lại ngoan ngoãn phục tùng như thế, còn của tôi vẫn như cái ổ gà, giương nanh múa vuốt tung bay trên đầu tôi…
Nhiều lần Diệp Tàn Sinh nhìn đầu tôi xong rồi nở nụ cười rất hàm súc…
Tôi nói: “Cười cái quần.”
Gương mặt đấy vẫn nở nụ cười đẹp đẽ: “Anh, đẹp lắm.”
“Đẹp mà cậu còn cười!”
Con hàng này có vẻ sảng khoái lắm, ôm đầu tôi hôn một cái, sau đó vẫn nở nụ cười rất hàm súc…
Tôi đẩy đầu cậu ra nghiêng đầu qua, liền nhìn thấy một ông chú ngồi bán cá mực bên cạnh bị dọa cho sợ…
Vì để bồi thường chút tinh thần cho ông chú ấy, mà tôi đến quầy bán cá mực của ông chú mua 10 xâu cá mực, 5 xâu cho Tàn Sinh, 5 xâu thì đưa cho Tây Ngạn luôn luôn lặng lẽ đi ở sau. Hắn sững sờ, có lẽ không ngờ được tôi sẽ phát hiện ra hắn, thực ra hắn ẩn giấu rất tốt, nhưng ở cái lúc Tàn Sinh nở nụ cười thì hắn lại đứng ngốc ở giữa đường thật lâu không né đi… Tôi cười nhét xâu cá mực vào tay hắn, nói: “Tôi mời khách.”
Hắn vứt tàn thuốc xuống đất, nhận cá mực cười nói: “Lần sau nhớ bỏ thêm ớt.” Tôi gật đầu đáp lại: “Lần sau đổi cậu mời khách.” Diệp Tàn Sinh gặm cá mực trong tay, nhìn thấy tôi chậm rãi đi về phía cậu thì trên mặt không có bao nhiêu vui vẻ, nhưng tôi nhìn ra được, cậu kỳ thực rất vui.
Sau đó, nhân lúc Diệp Tàn Sinh đang đứng cạnh chờ ở chỗ ông chú cá mực thất thủ thì tôi hỏi Tây Ngạn vì sao trên người cậu ấy lại không có tiền, hắn nói: “Thiếu gia không biết sử dụng thế nào, bình thường đều trực tiếp giao cho tâm phúc. Rồi tâm phúc sẽ giao phó lại cho anh em bên dưới.” “Ví dụ như cậu à?” “Ừm. Lão Đông, lão Nam, lão Bắc cũng có phần” “…” Tôi quyết định bỏ ra ngoài để Tây Ngạn trả tiền…
Buổi tối ngày hôm ấy, Diệp Tàn Sinh ôm tôi ngủ, lấy cằm mình cọ cọ lên đầu tôi: “Vân Sanh, chúng ta nuôi mèo đi…” Mà lúc ấy tôi lại chỉ nghĩ đến, tại sao tên quỷ này lại cao hơn mình, mạnh hơn mình, mãi đến khi cậu ta dò tay vào trong quần tôi rồi tôi mới hoàn hồn, bắt lấy tay cậu: “Nếu hôm nay cậu không động vào tôi, tôi sẽ đáp ứng cho cậu nuôi mèo.”
Bàn tay mò ở “cửa sau” trong quần tôi nghe thế liền ngoan ngoãn dừng lại, tôi buông tay ra, nhưng còn chưa kịp đắc ý liền bị thằng quỷ này kéo quần xuống, cơ thể bị cậu ta đè xuống, bên tai vang lên giọng của cậu ta. “Vậy em muốn anh hơn.” Buổi tối ngày hôm ấy cậu không mất khống chế lắm, nhưng vẫn không thay đổi được thói xấu thích cắn tôi, y hệt như con cún bự, là loại cún săn giỏi động dục ấy.
Thời điểm cậu chống lên người tôi tùy ý xâm phạm cơ thể tôi, tôi nhìn thấy được trên mặt cậu có dáng vẻ thỏa mãn nên cố ý thương tổn cậu: “Cậu cứ liệu đi, coi chừng… tinh tẫn nhân vong trên người tôi đấy…” Cậu lấy lại tinh thần, thẳng sống lưng nhìn tôi, mái tóc đen dưới ánh trăng lóa mắt khó tin, làn da cũng như gom ánh trăng lại cất giấu lên người mình. Cậu một phát bắt lấy tôi, bụng tôi lập tức siết chặt, hai tay nắm cổ tay cậu lắc đầu ra hiệu dừng lại.
Cậu ta thì tốt rồi, một tay trực tiếp khống chế hai tay tôi, lực tay rất lớn, áp chế sự phản kháng của tôi đối với cậu ta mà nói cứ dễ như ăn cháo. Ép tay tôi lên đỉnh đầu xong cậu tà mị liếm môi mình, đây gần như là động tác thương hiệu của cậu… Có điều dù cho đã làm bao nhiêu lần đi nữa thì vẫn luôn có phong vị như cũ.
Dục vọng của tôi nằm trong tay cậu, cậu tàn nhẫn dùng móng tay sượt sượt nó, thân thể tôi trần trụi mặc cho cậu tàn nhẫn khiêu khích chọn lựa. Dưới sự trêu chọc của cậu “nó” không ngừng run rẩy, cả người tôi đều bị cậu khống chế. Cho dù rất đau, nhưng sau đau đớn là vui thích cùng mê người ập đến, tôi há miệng thở dốc từng hơi từng hơi.
Tôi ưỡn người muốn tránh khỏi ràng buộc của cậu, nhưng tôi càng giãy dụa thì cậu lại càng hưng phấn, càng áp chế hơn, thậm chí có lúc cậu còn động thủ đánh tôi, một bên mặt có hơi sưng lên, là dấu vết lần trước cậu để lại.
Sự giãy dụa của tôi là vô ích, tôi nghĩ nếu còn tiếp tục như thế này, thì một ngày nào đó tôi có khi bị tra tấn thành người điên mất, biến thành kẻ cuồng bị tra tấn thuộc về riêng Diệp Tàn Sinh.
Diệp Tàn Sinh nhìn mặt tôi hết say mê khát khao chuyển sang thống khôn tả mà vẫn không buông tay ra, vẫn tàn nhẫn dùng ngón tay sượt lên đỉnh chóp, thậm chí còn đâm vào trong cái lỗ nhỏ, sau đó nhìn tôi ứa nước mắt đau đớn, nhìn tôi thống khổ đạt đến cao triều…
Cậu ta vẫn thích dùng bạo lực để diễn tả tình yêu của mình…
Ở quá khứ tôi chưa bao giờ trải qua cuộc làm tình nào kịch liệt như thế này, vừa có đau đớn, vừa có thương tổn…
Thế nhưng, hiện tại Diệp Tàn Sinh nói cho tôi biết, cái này cũng là một loại phương thức biểu đạt tình yêu…
Những thứ này tôi đều có thể nhẫn nhịn, vì cậu ấy yêu tôi, mà tôi cũng lựa chọn yêu thương cậu ấy.
Hết chương 10.
Vẻ mặt cậu có vẻ như khó xử lắm, cậu quả thực phải khó xử thôi, da thịt xung quanh chỗ mắt chân ấy của tôi đã bị mài không ít, 2 trong 3 ngày trước không ít lần tôi nắm dây xích cho hả giận, cho nên cũng khá nghiêm trọng.
Cậu nhất định có đủ nhẫn tâm để lấy dây xích trói tôi lại lần nữa.
Tôi nhìn Diệp Tàn Sinh như đứa trẻ, chân mày hơi nhíu lại, vẻ mặt vô cùng xoắn xuýt, còn thỉnh thoảng cầm dây xích quơ tay, mà động tác này của cậu làm khí lực rời giường của tôi hoàn toàn không còn, tôi trực tiếp đá về phía mặt cậu.
Quả nhiên đã qua huấn luyện, Diệp Tàn Sinh ngay tại chỗ bắt lấy mắt cá chân tôi, đè xuống rồi quay đầu lại, một đôi mắt đen nhìn thẳng vào tôi, sau đó mặt hơi đỏ ửng.
Cực kỳ giống đứa trẻ làm chuyện sai bị người phát hiện, cái gì cũng không nói.
Tôi biết cậu đang do dự xem có nên xích dây xích lại lên chân tôi không…
Tôi ngồi thẳng dậy gãi gãi đầu, mái tóc quá dài đã rối tung rồi, tối qua còn chưa sấy khô đã ngủ nữa, vậy nên hiện tại tôi có thể tưởng tượng được đầu mình rối cỡ nào, cái này cũng chính là chỗ không tốt của việc có một mái tóc quá mềm.
Tôi ngáp một cái, dời đi sự chú ý của cậu, quay về phía Diệp Tàn Sinh vẫn đang xoắn xuýt kia nói: “Những lúc như thế này, không muốn nói gì sao?”
Mặt Diệp Tàn Sinh thành thật, nghĩ rất lâu rồi nói: “Em yêu anh.”
Tôi bật cười “xì xì” hai tiếng, lôi cậu nhóc cũng tóc tai rối bù đến trước mặt mình, hôn nhẹ lên gò má đẹp đẽ của cậu dạy dỗ: “Vào lúc này phải nói là, chào buổi sáng.”
Cậu buông chân tôi ra, vứt dây xích trong tay đi, đàng hoàng trịnh trọng nhìn tôi, sau đó đưa tay ra nghiêm túc nâng mặt tôi lên, đầu kề đến gần, môi dán lên vết thương ở khóe môi tôi, tôi có thể cảm giác được đầu lưỡi cậu tình sắc liếm liếm nó.
Xong cậu buông tôi ra, đôi mắt đen đẹp đẽ nhìn tôi chằm chằm: “Vân Sanh, chào buổi sáng.”
Động tác thì rõ ràng sắc tình đến vậy, mà gương mặt lại vô cùng thuần khiết.
Tôi đẩy gương mặt điển trai của cậu ra, đỏ mặt chui vào chăn, thầm mắng trong lòng thằng quỷ, ai khiến cậu mới sáng đã động dục.
Mới vừa chui vào thảm tôi liền nghe thấy tiếng dây xích vang lên, thân thể như phản xạ có điều kiện mà bật dậy, sau khi bật dậy thì rụt chân lại, quả nhiên nhìn thấy Diệp Tàn Sinh mắt long lanh nhìn tôi…
Cậu ấy thực sự vẫn muốn trói dây xích lên chân tôi!
“Vân Sanh…” Cậu ta gọi.
“Cậu nghĩ hay nhỉ!!” Tôi quát.
“…” Cậu ta oan ức.
Thật ra lúc bình thường bạn căn bản chẳng nhìn ra được Diệp Tàn Sinh có chỗ nào không đúng cả, trái lại so với người bình thường còn như đứa con nít hơn, cậu ta khát vọng sự chú ý của bạn, khát vọng ánh mắt của bạn, thế nhưng khi cậu ta nhận ra bạn có thể sẽ không thuộc về cậu ta, không chỉ nhìn mỗi cậu ta, thì cậu ta sẽ dùng thương tổn cùng bạo ngược để làm cho bạn hiểu rõ, bạn chỉ có thể thuộc về một mình cậu ta, bạn cũng chỉ có thể yêu một mình cậu ta, thậm chỉ chỉ được nhìn mỗi cậu ta mà thôi.
Kiểu tình cảm như vậy vừa khiến người sợ hãi lại vừa làm người ta cảm thấy an tâm.
Người tôi vẫn vô lực bủn rủn, uể oải nằm trên chiếc giường xa hoa nghịch nghịch tóc Diệp Tàn Sinh, mà Diệp Tàn Sinh thì vẫn chưa từ bỏ ý định nhìn chằm chằm vào mắt cá chân tôi…
Loại ánh mắt trần trụi như thế làm cả người tôi đều không thoải mái.
Tôi giật tấm chăn trên người Diệp Tàn Sinh che lên chân mình rồi nói, “Không cho phép cậu dùng dây xích nữa!”
“Em có thể đổi loại khác.”
“Vấn đề không nằm ở chỗ đấy…”
Cậu ta vẫn không buông tha: “Sẽ không làm đau anh đâu.”
Tôi hiếu kỳ: “Vậy cậu định làm thế nào?”
“Đổi thành da nhất định sẽ không còn đau…”
“…” Thực tế chứng minh, tôi không nên dung túng Diệp Tàn Sinh quá mức.
Tiếp đó tôi trùm chăn ròng rã 2 tiếng đồng hồ không thèm chú ý đến cậu ta.
Tiếp đó nữa cậu vô cùng uất ức đáng thương yên lặng ném đi sợi dây xích kia.
Buổi tối tôi dẫn cậu đi ra ngoài mua đồ ăn, sau khi dẫn cậu ra ngoài tôi mới ý thức được, dẫn theo con hàng này đi cùng là một chuyện rất có tính khiêu chiến…
Bạn sẽ không ngờ được từ chỗ nào đấy đột nhiên nhảy ra một con mèo hoang hấp dẫn sự chú ý của cậu ta, sau đấy sẽ phải đi lượn gần nửa cái chợ đêm cùng cậu chỉ vì đuổi theo một con mèo hoang…
Thật vất vả mới đuổi đến được thì cậu lại nghiêm túc hỏi: “Em thu dưỡng nó được không?”
Song hình như con mèo bị cậu ấy dọa sợ rồi…
Ngày ấy, trên gương mặt điển trai của Diệp Tàn Sinh tôi thấy được nụ cười hiếm có, dưới ánh điện nửa mờ nửa tỏ của chợ đêm, nó vừa mông lung vừa mê hoặc, từng sợi tóc đen của cậu chậm rãi phất lên trong gió, tôi ngửi thấy được mùi dầu gội đầu trên đầu cậu, nó dễ ngửi đến không ngờ…
Vốn muốn hỏi cậu dùng loại dầu gội gì, nhưng chợt nhớ ra con hàng này dùng cùng loại với mình mà!!
Nếu vậy thì tại sao cùng dùng một loại dầu, cùng để tóc ẩm đi ngủ, mà kiểu tóc của Diệp Tàn Sinh lại ngoan ngoãn phục tùng như thế, còn của tôi vẫn như cái ổ gà, giương nanh múa vuốt tung bay trên đầu tôi…
Nhiều lần Diệp Tàn Sinh nhìn đầu tôi xong rồi nở nụ cười rất hàm súc…
Tôi nói: “Cười cái quần.”
Gương mặt đấy vẫn nở nụ cười đẹp đẽ: “Anh, đẹp lắm.”
“Đẹp mà cậu còn cười!”
Con hàng này có vẻ sảng khoái lắm, ôm đầu tôi hôn một cái, sau đó vẫn nở nụ cười rất hàm súc…
Tôi đẩy đầu cậu ra nghiêng đầu qua, liền nhìn thấy một ông chú ngồi bán cá mực bên cạnh bị dọa cho sợ…
Vì để bồi thường chút tinh thần cho ông chú ấy, mà tôi đến quầy bán cá mực của ông chú mua 10 xâu cá mực, 5 xâu cho Tàn Sinh, 5 xâu thì đưa cho Tây Ngạn luôn luôn lặng lẽ đi ở sau. Hắn sững sờ, có lẽ không ngờ được tôi sẽ phát hiện ra hắn, thực ra hắn ẩn giấu rất tốt, nhưng ở cái lúc Tàn Sinh nở nụ cười thì hắn lại đứng ngốc ở giữa đường thật lâu không né đi… Tôi cười nhét xâu cá mực vào tay hắn, nói: “Tôi mời khách.”
Hắn vứt tàn thuốc xuống đất, nhận cá mực cười nói: “Lần sau nhớ bỏ thêm ớt.” Tôi gật đầu đáp lại: “Lần sau đổi cậu mời khách.” Diệp Tàn Sinh gặm cá mực trong tay, nhìn thấy tôi chậm rãi đi về phía cậu thì trên mặt không có bao nhiêu vui vẻ, nhưng tôi nhìn ra được, cậu kỳ thực rất vui.
Sau đó, nhân lúc Diệp Tàn Sinh đang đứng cạnh chờ ở chỗ ông chú cá mực thất thủ thì tôi hỏi Tây Ngạn vì sao trên người cậu ấy lại không có tiền, hắn nói: “Thiếu gia không biết sử dụng thế nào, bình thường đều trực tiếp giao cho tâm phúc. Rồi tâm phúc sẽ giao phó lại cho anh em bên dưới.” “Ví dụ như cậu à?” “Ừm. Lão Đông, lão Nam, lão Bắc cũng có phần” “…” Tôi quyết định bỏ ra ngoài để Tây Ngạn trả tiền…
Buổi tối ngày hôm ấy, Diệp Tàn Sinh ôm tôi ngủ, lấy cằm mình cọ cọ lên đầu tôi: “Vân Sanh, chúng ta nuôi mèo đi…” Mà lúc ấy tôi lại chỉ nghĩ đến, tại sao tên quỷ này lại cao hơn mình, mạnh hơn mình, mãi đến khi cậu ta dò tay vào trong quần tôi rồi tôi mới hoàn hồn, bắt lấy tay cậu: “Nếu hôm nay cậu không động vào tôi, tôi sẽ đáp ứng cho cậu nuôi mèo.”
Bàn tay mò ở “cửa sau” trong quần tôi nghe thế liền ngoan ngoãn dừng lại, tôi buông tay ra, nhưng còn chưa kịp đắc ý liền bị thằng quỷ này kéo quần xuống, cơ thể bị cậu ta đè xuống, bên tai vang lên giọng của cậu ta. “Vậy em muốn anh hơn.” Buổi tối ngày hôm ấy cậu không mất khống chế lắm, nhưng vẫn không thay đổi được thói xấu thích cắn tôi, y hệt như con cún bự, là loại cún săn giỏi động dục ấy.
Thời điểm cậu chống lên người tôi tùy ý xâm phạm cơ thể tôi, tôi nhìn thấy được trên mặt cậu có dáng vẻ thỏa mãn nên cố ý thương tổn cậu: “Cậu cứ liệu đi, coi chừng… tinh tẫn nhân vong trên người tôi đấy…” Cậu lấy lại tinh thần, thẳng sống lưng nhìn tôi, mái tóc đen dưới ánh trăng lóa mắt khó tin, làn da cũng như gom ánh trăng lại cất giấu lên người mình. Cậu một phát bắt lấy tôi, bụng tôi lập tức siết chặt, hai tay nắm cổ tay cậu lắc đầu ra hiệu dừng lại.
Cậu ta thì tốt rồi, một tay trực tiếp khống chế hai tay tôi, lực tay rất lớn, áp chế sự phản kháng của tôi đối với cậu ta mà nói cứ dễ như ăn cháo. Ép tay tôi lên đỉnh đầu xong cậu tà mị liếm môi mình, đây gần như là động tác thương hiệu của cậu… Có điều dù cho đã làm bao nhiêu lần đi nữa thì vẫn luôn có phong vị như cũ.
Dục vọng của tôi nằm trong tay cậu, cậu tàn nhẫn dùng móng tay sượt sượt nó, thân thể tôi trần trụi mặc cho cậu tàn nhẫn khiêu khích chọn lựa. Dưới sự trêu chọc của cậu “nó” không ngừng run rẩy, cả người tôi đều bị cậu khống chế. Cho dù rất đau, nhưng sau đau đớn là vui thích cùng mê người ập đến, tôi há miệng thở dốc từng hơi từng hơi.
Tôi ưỡn người muốn tránh khỏi ràng buộc của cậu, nhưng tôi càng giãy dụa thì cậu lại càng hưng phấn, càng áp chế hơn, thậm chí có lúc cậu còn động thủ đánh tôi, một bên mặt có hơi sưng lên, là dấu vết lần trước cậu để lại.
Sự giãy dụa của tôi là vô ích, tôi nghĩ nếu còn tiếp tục như thế này, thì một ngày nào đó tôi có khi bị tra tấn thành người điên mất, biến thành kẻ cuồng bị tra tấn thuộc về riêng Diệp Tàn Sinh.
Diệp Tàn Sinh nhìn mặt tôi hết say mê khát khao chuyển sang thống khôn tả mà vẫn không buông tay ra, vẫn tàn nhẫn dùng ngón tay sượt lên đỉnh chóp, thậm chí còn đâm vào trong cái lỗ nhỏ, sau đó nhìn tôi ứa nước mắt đau đớn, nhìn tôi thống khổ đạt đến cao triều…
Cậu ta vẫn thích dùng bạo lực để diễn tả tình yêu của mình…
Ở quá khứ tôi chưa bao giờ trải qua cuộc làm tình nào kịch liệt như thế này, vừa có đau đớn, vừa có thương tổn…
Thế nhưng, hiện tại Diệp Tàn Sinh nói cho tôi biết, cái này cũng là một loại phương thức biểu đạt tình yêu…
Những thứ này tôi đều có thể nhẫn nhịn, vì cậu ấy yêu tôi, mà tôi cũng lựa chọn yêu thương cậu ấy.
Hết chương 10.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook