Bệnh Mỹ Nhân Không Làm Thế Thân
-
Chương 57: Chương 57
Khóe miệng đang cong lên của Thẩm Úc chậm rãi hạ xuống.
Y không biết kiếp trước có phải chuyện này cũng xảy ra hay không, cho nên Giang Hoài Thanh mới bị liên lụy.
Nhưng đời này, bọn họ cũng đã chú ý đến Giang Hoài Thanh.
Giang Hoài Thanh dùng cách nói đùa giỡn để viết vào thư thì hiển nhiên hắn cũng không xem chuyện này là thật.
Thẩm Úc quay đầu nhìn Thương Quân Lẫm, sắc mặt nam nhân thâm trầm đến đáng sợ.
"Bệ hạ?"
"Trẫm cũng không biết lại còn có người có lá gan lớn như vậy! Khó trách, khó trách tất cả bọn họ chỉ vì được làm giám thị mà tranh nhau đến nỗi vỡ đầu chảy máu như vậy."
"Bệ hạ đừng tức giận, việc này còn chưa xác định thật giả, trước tiên sai Ẩn Long Vệ đi tra một chút đã rồi lại nói sau." Thẩm Úc nói lời trấn an.
"Tra đi! Cần phải tra cứu thật rõ!"
"Trước tiên cứ phái người đến chỗ Giang Hoài Thanh, nói không chừng còn có thể vừa lúc bắt được người," Thẩm Úc xoay người, biến thành tư thế đối mặt với Thương Quân Lẫm, "Nếu bọn họ ra tay, nhất định không chỉ theo dõi một mình Giang Hoài Thanh, đặc biệt là những thí sinh khác có những đặc điểm tương tự với Giang Hoài Thanh cũng cần phải sai người nhìn chằm chằm bọn họ."
"Sẽ dựa theo lời A Úc nói mà làm." Thương Quân Lẫm nắm lấy tay Thẩm Úc, trong mắt đều là sự lạnh lẽo, đẫm máu.
"Ta sẽ hồi âm cho Giang Hoài Thanh, bảo hắn không thể hành động bậy bạ," Thẩm Úc túm lấy giấy viết thư, "Không biết ngoại trừ ta với ngươi, phong thư này còn bị ai khác xem được hay không."
Thương Quân Lẫm trầm tư: "Người ở phía này của chúng ta ngươi có thể yên tâm, chỉ phải xem xem người truyền tin bên phía Giang Hoài Thanh có đáng giá để tín nhiệm hay không thôi."
"Cũng không cần quá lo lắng, chúng ta dùng thân phận khác để tương giao với Giang Hoài Thanh, cho dù có những người khác thấy được cũng sẽ không ngờ cuối cùng phong thư này lại rơi vào tay chúng ta đâu." Thẩm Úc nói.
"Không tồi, lần này ít nhiều gì cũng nhờ vào A Úc.
Nếu A Úc không kết bạn với Giang Hoài Thanh thì hắn cũng sẽ không nói chuyện này cho chúng ta biết.
Nói không chừng sau khi chuyện này đã xảy ra rồi trẫm mới biết được những người đó lớn mật đến mức nào."
Thương Quân Lẫm lại ấn lên trán Thẩm Úc một nụ hôn: "A Úc là phúc tinh* của trẫm."
(Ngôi sao may mắn/Giúp người khác thoát khỏi hoạn nạn.)
Thấy Thương Quân Lẫm đã bình tĩnh trở lại, Thẩm Úc cũng nhẹ nhàng thở ra: "Cũng có một phần là nhờ bệ hạ mang ta rời cung."
"Thật ra ta cảm thấy việc này còn phải cảm ơn Việt Vương," Thẩm Úc cố ý điều tiết lại bầu không khí, "Nếu không nhờ Việt Vương gây ra động tĩnh lớn như vậy, chúng ta cũng không thể gặp được Giang Hoài Thanh."
"Nói vậy thì hẳn là càng nên cảm ơn A Úc, nếu A Úc không đề cập tới chuyện truyền tin cho những hồng nhan của Việt Vương thì chuyện ở Nghênh Tinh Lâu cũng sẽ không xảy ra." Nghĩ vậy, Thương Quân Lẫm nhẹ nhàng cười một cái.
"Đúng vậy." Khoé môi Thẩm Úc cũng cong lên.
Một lần uống, một miếng ăn đều đã được định sẵn, nếu thiếu đi bất cứ thứ gì trong vòng tròn đó thì sẽ không thể đi đến kết cục hiện tại.
Thẩm Úc viết xong thư, trước tiên đưa cho Thương Quân Lẫm đọc qua, sau đó giao thư cho Ẩn Long Vệ để họ đưa đến cho Giang Hoài Thanh.
Lúc đưa đến, Giang Hoài Thanh đang nói chuyện cùng Hạ Thừa Vũ.
"Ngươi không biết đâu, người nọ nói năng rất cẩn trọng.
Hắn ngăn ta lại rồi nói ta là người được chọn, chỉ cần ta nghe lời bọn hắn thì rất dễ dàng nắm lấy giải cao.
Ta là người ngu như vậy sao, trừ khi thân phận của hắn hoàng đế, à, không đúng, dù có là bệ hạ thì cũng không thể đụng tay vào thành tích của kì thi hội."
Vì bảo đảm tuyệt đối công bằng, công chính, người chấm thi không thể nhìn thấy họ tên hay thân phận của chủ bài thi, chỉ sau khi đã được phê duyệt và hoàn thành mọi chuyện thì mọi người mới biết được thành tích của mình.
"Hắn tìm ngươi khi nào?" Nghe xong lời Giang Hoài Thanh nói, biểu cảm trên mặt Hạ Thừa Vũ trở nên nghiêm túc.
Bị thái độ của Hạ Thừa Vũ làm cho sửng sốt, Giang Hoài Thanh chần chừ mở miệng: "Không phải người nọ chỉ là kẻ lừa đảo sao?"
Hạ Thừa Vũ thấy hắn vẫn còn chưa ý thức được vấn đề, kiên nhẫn giải thích: "Ngươi nghĩ có kẻ lừa đảo nào lại dám lấy loại chuyện này ra lừa trong khoảng thời gian mẫn cảm này? Nếu hắn dám nói, nói không chừng hắn thực sự có phương pháp làm."
"Hả?" Giang Hoài Thanh ngốc luôn.
Một lát sau, hắn không thể tin được trợn to mắt: "Ý, ý ngươi là hắn muốn giúp ta gian lận?!!"
"Nhỏ giọng chút," Hạ Thừa Vũ đứng dậy che miệng hắn, "Tai vách mạch rừng."
Giang Hoài Thanh gật gật đầu, ý bảo mình sẽ không nói bậy, Hạ Thừa Vũ mới chịu buông hắn ra.
"Hiện tại ta nên làm gì bây giờ?" Giang Hoài Thanh trợn tròn mắt.
Nếu chuyện này bại lộ, hắn thân là người đã có tiếp xúc với người nọ, chắc chắn thành tích của hắn sẽ bị hủy.
"Đừng nóng vội, ta sẽ nghĩ biện pháp." Hạ Thừa Vũ rũ mắt suy nghĩ xem có thế lực nào ở Hạ gia có thể giải quyết được chuyện này.
Hạ Thừa Vũ biết Giang Hoài Thanh coi trọng cuộc khảo thí này đến mức nào, hơn nữa hắn biết rõ lấy thực lực của Giang Hoài Thanh thì nếu không có gì ngoài ý muốn hắn nhất định có thể lấy được thành tích tốt.
Thế nhưng chuyện này lại cố tình xảy ra....
Giang Hoài Thanh vội vàng đứng lên: "Ta còn nói việc này cho Dư công tử, sẽ không mang đến phiền toái cho hắn đúng chứ?"
Đại Hoàn vẫn luôn tra xét rất nghiêm những chuyện làm rối kỉ cương, sau khi Thương Quân Lẫm lên ngôi lại càng xử lý nghiêm những đối tượng góp phần gây rối loạn kỉ cương.
Nếu chuyện này thật sự xảy ra, hắn không thể tránh nổi cũng không nói, lại còn khiến Dư công tử bị liên lụy.
"Sớm biết như thế ta sẽ không viết thư......"
"Ngươi nói cái gì?" Hạ Thừa Vũ đột nhiên đứng lên.
Giang Hoài Thanh bị hoảng sợ, nhỏ giọng nói: "Ta nói không nên viết thư......"
"Không phải câu này." Hạ Thừa Vũ ngắt lời hắn.
"Ta nói ta đã viết thư nói chuyện này cho Dư công tử, không biết bọn* Dư công tử có phải chịu liên lụy hay không." Giang Hoài Thanh không rõ vì sao Hạ Thừa Vũ lại có phản ứng lớn như vậy, vẫn thuật lại lời nói vừa rồi thêm lần nữa.(Dư công tử đã cưới Lâm công tử =>Lâm công tử cũng biết)
Hạ Thừa Vũ đột nhiên nhẹ nhàng thở ra, "Không có việc gì, bọn họ sẽ không có việc gì."
"Vì sao?" Giang Hoài Thanh khó hiểu.
Bởi vì thân phận của hai người kia không hề đơn giản, rất có khả năng chính là bệ hạ và quý quân.
Hạ Thừa Vũ trả lời trong lòng.
Sau khi hai bên kết bạn, Hạ Thừa Vũ đã thông qua thế lực của Hạ gia ở kinh thành để tìm hiểu một phen, không hề tra ra bất cứ thông tin nào của hai người kia.
Bọn họ cứ như đột nhiên xuất hiện vậy.
Kết hợp với chuyện ở Nghênh Tinh Lâu và núi Thương Kỳ, đại khái Hạ Thừa Vũ đã có kết luận về thân phận của hai người.
Nếu đúng như hắn đoán, tất cả mọi chuyện vốn không hợp lí cũng trở nên thuyết phục.
"Cốc cốc."
Tiếng đập cửa đột nhiên vang lên đã cắt đứt mạch suy nghĩ của hai người.
Giang Hoài Thanh đứng dậy đi mở cửa.
Đứng trước của chính là một nam tử hắn không hề quen biết, không đợi hắn hỏi, nam tử đã lấy ra một phong thư, đặt vào trong tay hắn: "Dư công tử nói, ngươi xem xong bức thư sẽ hiểu."
Hoá ra là hồi âm của Dư công tử, Giang Hoài Thanh thấy thế tâm tình thoáng buông lỏng, nhận lấy thư rồi trở về phòng.
"Dư công tử hồi âm thật mau, nếu Thừa Vũ huynh không ngại thì ta mở nhé."
Hạ Thừa Vũ lắc đầu.
Giang Hoài Thanh mở phong thư ra, lấy thư ra xem, càng đọc xuống thì biểu cảm trên mặt càng nghiêm túc.
Sau một lúc lâu, hắn cất bức thư: "Dư công tử cũng nói giống như Thừa Vũ huynh, bảo ta trong khoảng thời gian này cẩn thận một chút, không cần rút dây động rừng, còn nói ta cứ tập trung ôn tập, những chuyện khác không cần lo lắng, chuyện này sẽ có người chuyên môn xử lý."
"Nếu Dư công tử đã nói thế, ngươi cứ làm theo đó là, người nọ chắc chắn sẽ tiếp tục tìm ngươi, trong khoảng thời gian này chúng ta chú ý chút."
"Ta biết."
Kế tiếp là một khoảng thời gian gió êm sóng lặng, có lẽ là bởi vì đã biết một chuyện nên Giang Hoài Thanh vẫn luôn cảm thấy có loại cảm giác bình yên trước cơn bão.
Ẩn Long Vệ đã lặng lẽ lẻn vào khu vực hoạt động của các thư sinh và tìm ra một vài mục tiêu.
Mỗi ngày Thương Quân Lẫm đều thu được phản hồi của Ẩn Long Vệ, mọi chuyện vẫn tiến hành đâu vào đấy.
Người của Việt Vương cũng đã có hành động.
Trên triều, có một đại thần đứng ra thỉnh cầu hãy nhanh chóng xử lý chuyện của Việt Vương.
"Bệ hạ, bất kể như thế nào thì Việt Vương cũng là hậu duệ của hoàng tộc, không thể nhốt ở ngục tối mãi được."
Chuyện của Việt Vương liên quan đến quá nhiều nữ tử, vì giữ gìn thanh danh cho các nàng nên không thể trực tiếp công bố hành động của hắn, lúc giam giữ hắn cũng lấy tên tuổi của người khá.
Hơn nữa những thứ Phương đại nhân tra ra cũng không thông báo khắp nơi, ngoại trừ những người có khả năng tìm hiểu tin tức hoặc những nhà có con gái là đương sự thì hầu hết tất cả mọi người không biết cụ thể Việt Vương đã phạm phải tội gì.
Người đứng ra nói chuyện- Mã đại nhân là một trong số đó.
Khoảng thời gian trước có người tặng cho hắn không thứ tốt, chỉ cần hắn nói vài lời ở đại điện thì dù kết quả thế nào thì thù lao cũng sẽ không thiếu.
Mã đại nhân thầm nghĩ, chỉ là nói một câu, vốn dĩ hắn là quan văn, chức trách chủ yếu là khuyên can đế vương, ông nói giúp Việt Vương một câu cũng không quá quan trọng.
"Ồ? Vậy Mã đại nhân cảm thấy trẫm nên làm như thế nào?" Thương Quân Lẫm dùng một tay chống cằm, từ trên cao nhìn xuống các đại thần.
"Chuyện này......" Mã đại nhân nghẹn lời, hắn cũng không dám trực tiếp mở miệng bảo Thương Quân Lẫm thả người.
"Chẳng lẽ bệ hạ đã quên ngài đã hứa hẹn gì với tiên đế sao?" Một lão thần đứng ra, "Hay là Việt Vương điện hạ phạm phải tội lớn đó là thông đồng với nước địch, phản quốc?"
Lão thần vừa dứt lời, đại điện nghiêm nghị lại lần nữa tĩnh lặng.
Thương Quân Lẫm đánh vào tay vịn của ngai vàng, biểu cảm trên mặt cũng rất khó lường.
"Các ngươi cũng cảm thấy trẫm nên thả Việt Vương?"
Một ít quan viên thuộc thế hệ sau không rõ nguyên do, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không dám mở miệng.
Các lão thần đã hầu hạ từ thời tiên đế liếc nhau, đứng ra: "Bệ hạ miệng vàng lời ngọc, không nên dễ dàng thay đổi."
Cho dù đã sớm đoán trước được một màn này nhưng Thương Quân Lẫm vẫn bị chọc tức.
Vì cái gì mà hắn coi trọng khoa cử? Chính là vì có thể sớm ngày bồi dưỡng ra những quan viên mới, để đổi những lão thần vừa hay cãi bướng lại còn hồ đồ kia đi!
Ánh mắt hắn đảo qua những người này, "Cạch" một cái, Thương Quân Lẫm đứng lên: "Hẳn các ngươi nên biết hiện tại trẫm mới là chủ của Đại Hoàn, chuyện của Việt Vương trẫm tự có sắp xếp riêng, không cần nhọc lòng các vị đại thần!
"Bãi triều."
Nói xong hắn phất tay áo rời đi.
Để lại các đại thần hai mặt nhìn nhau.
"Chuyện này......!Rốt cuộc chuyện này là thế nào vậy?"
Sau một khoảng lặng, có người không nhịn được mở miệng dò hỏi.
"Ai biết Việt Vương nghĩ như thế nào, vốn dĩ hắn an phận rời đi không phải rất tốt sao, thế nào lại ở lại kinh thành chứ."
"Bệ hạ thật là......!Càng ngày càng không nghe lời khuyên bảo."
"Tính tình ngài ấy vốn là như vậy, nếu không lúc trước cũng sẽ không......" Người nói chuyện đột nhiên im miệng, "Mã đại nhân, đang tốt ngươi nhắc đến chuyện Việt Vương làm cái gì?"
Như là lập tức tìm được mục tiêu để công kích, các đại thần bây lấy Mã đại nhân.
Mã đại nhân khóc không ra nước mắt, hắn cũng không biết sẽ gây ra ảnh hưởng lớn như vậy mà.
Thương Quân Lẫm đi ra phía sau điện, thấy thanh niên đang đứng ở bên cửa sổ, động tác hơi khựng lại.
Thanh niên mặc đồ màu trắng, ở ngoài khoác một tầng sa mỏng màu lam nhạt, tóc dài thả tự nhiên đang nhu thuận nằm trên người y, một công tử nhẹ nhàng như viên ngọc đã được mài.
"Sao A Úc lại tới đây?"
Phạm vi hoạt động của Thẩm Úc ở trong cung cơ bản được cố định ở Ngọc Chương Cung, đây là lần đầu tiên Thương Quân Lẫm thấy y tới đại điện để tìm mình.
Nghe được giọng nói, Thẩm Úc quay đầu lại: "Đến xem xem bệ hạ có bị bắt nạt hay không."
Thẩm Úc đã tới từ sớm, y đứng ở phía sau điện có thể nghe được mọi chuyện đang diễn ra ở trước điện, nghe thấy các đại thần lấy tiên đế ra đè ép Thương Quân Lẫm, cũng nghe thấy giọng nói tràn đầy tức giận của Thương Quân Lẫm.
Chẳng qua y cũng biết tất cả những chuyện này đã nằm trong kế hoạch của Thương Quân Lẫm, vì muốn câu thử xem tiên đế đã để lại thứ gì để chuẩn bị cho Việt Vương.
Mỹ nhân cười, như đám mây đang nở hoa*, Thương Quân Lẫm nào còn tâm tư suy nghĩ chuyện của các đại thần, ba bước cũng biến thành hai bước để đi đến bên người Thẩm Úc: "Nếu trẫm bị bắt nạt, A Úc tính làm thế nào?"
"Bệ hạ nghĩ ta sẽ làm như thế nào? Đến trước điện mắng bọn họ một lát sao?" Thẩm Úc nhướng mày.
"Không ổn, không ổn, miệng A Úc sao có thể sử dụng để mắng người? Chẳng phải đã để bọn họ được lợi sao?" Thương Quân Lẫm cúi người tới gần, tràn đầy thâm ý nói, "Chỉ cần A Úc an ủi trẫm chút là tốt rồi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook