Bệnh Mỹ Nhân Bị Sủng Hư
-
C11: Anh ấy mới không quá đáng như thế đâu
Sau ngày hôm đó, Vân tiểu thiếu gia phát hiện chức năng mới của Chu Hành Nghiên, đó chính là giúp cậu làm đề, hơn nữa còn vô cùng hối hận vì chính mình không sớm phát hiện chức năng mới này của học bá Chu Hành Nghiên.
Là học bá được học sinh giáo viên trong trường ngưỡng mộ, Chu Hành Nghiên không chỉ viết đề nhanh như vẻ bùa, ngay cả chữ viết cũng hoàn hảo chính xác, hoàn toàn giống như tự tay Vân Niệm viết ra.
Hôm sau đi học, khi mở sách bài tập ra Vân Niệm nhất thời bối rối, suýt chút nữa cho rằng mình bệnh hỏng cả đầu óc rồi, thời gian cách ngày chết bệnh càng ngày càng gần, chẳng lẽ đây là điềm báo lãnh cơm hộp trong truyền thuyết? Nhưng trước khi xuyên đến đây cậu đã trải qua cái chết môt lần, triệu chứng cũng không thái quá như vậy a…… Vân Niệm ngồi tại chổ, biểu tình nghiêm trọng hoài nghi chính mình.
Cuối cùng đi tìm Chu Hành Nghiên xác nhận, Chu Hành Nghiên cho rằng việc bị bại lộ, đang suy nghĩ có nên hay không thay Vân Mạnh Tề và Diệp Phỉ Vân khuyên nhủ tiểu tổ tổng khiến người không bớt lo này, liền nghe Vân Niệm ở trong điện thoại vui sướng khen anh: “Làm tốt lắm, tối nay tiếp tục.”
Vân Niệm nói được làm được, mỗi đêm đều triệu hoán người đến phòng mình, ném hết sách và vở bài tập cho anh, sau đó chính mình lười biếng ngã xuống giường, ngủ ngủ chơi chơi.
Gương mặt Chu Hành Nghiên không có cảm xúc gì, ngoại trừ ngũ quan ưu việt, biểu tình bình đạm giống như một ao nước đọng, làm Vân tiểu thiếu gia nhìn chằm chằm một lúc liền mệt rã rời, mỗi đêm đều bất tri bất giác ngủ quên đi, Chu Hành Nghiên tắt đèn rời đi khi nào cũng không biết.
Nhưng Vân Niệm thấy bởi vì đối phương vì cậu nỗ lực, nên quyết định tạm thời không lo lắng vấn đề này.
Có đôi khi tinh thần hiếm thấy mà tràn đầy năng lượng, hứng thú bừng bừng, sẽ thò lại gần giải vài đề bài, thuận tiện lặng lẽ làm xáo trộn những quyển sách mà Chu Hành Nghiên đã sắp xếp ngay ngắn, muốn nhìn anh tức giận.
Thời tiết vào thu càng ngày càng lạnh, Vân Niệm càng không dễ tỉnh ngủ vào buổi sáng, cả đêm càng ngủ càng mệt, dù đã thức giấc, cũng muốn ăn vạ trên giường không chịu nhúc nhích.
Vân Mạnh Tề và Diệp Phỉ Vân ngày một bận, sớm thì mấy ngày, lâu thì mười ngày nửa tháng đều không về nhà, chuyện kêu Vân Niệm rời giường vì vậy mà hiển nhiên rơi xuống đầu Chu Hành Nghiên.
Chu Hành Nghiên gần đây đều chạy đến phòng Vân Niệm, nhóm người mẹ Trương đều cho rằng hai người quan hệ càng ngày càng tốt, lại không biết, Vân tiểu thiếu gia muốn ngủ nướng, ai khuyên cũng đều bất động.
Chu Hành Nghiên nhìn đồng hồ vài lần, trong ổ chăn chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ bông xù xù, còn dùng gối đầu che lại lỗ tai, đưa lưng về phía anh mê man ngủ tiếp.
Anh đứng ở mép giường lại hô một tiếng: “Vân Niệm?”
Tiểu thiếu gia gầy yếu trong ổ chăn hừ hừ một tiếng, sau đó im lặng, người gọi thật khó để biết cậu là đang mơ hay đang đáp lại.
Rất rõ ràng, tiểu thiếu gia ngủ nướng căn bản không tiếp nhận chiêu này, Chu Hành Nghiên “Ôn nhu” không dùng được.
Anh do dự một chút, ngồi xuống mép giường, bế người từ trong ổ chăn ra, một cuộn bông nhẹ nhẹ mềm mềm, mang theo hơi thở ấm áp, giống một chú mèo con mỏng manh mới được sinh ra, đôi mắt còn chưa kịp mở đã bị con người bế đi, cả tính mạng đều giao phó vào tay đối phương.
Chu Hành Nghiên đem cậu đặt trên đùi, cậu ngồi không yên, cơ thể mềm mụp, giống không có xương cốt, ngã trái ngã phải, Chu Hành Nghiên đành phải dùng một tay đỡ eo cậu, tay còn lại giúp cậu thay quần áo.
Vân Niệm mơ mơ màng màng tỉnh lại, liếc anh một cái, hoảng hốt nói: “Này? Sao anh còn ở trong phòng tôi?”
Chu Hành Nghiên khó hiểu, đang tập mặc quần áo cho người khác một cách vụng về, thấp giọng hỏi: “Cái gì là “còn ở ”?”
Vân Niệm bị anh lật tới lật lui, trên người chợt lạnh, thanh tỉnh thêm chút, oán giận nói: “Tay anh lạnh quá!” Trốn tránh không cho anh chạm vào.
Chu Hành Nghiên đành phải thả tay, để cậu tự bò từ trên đùi mình xuống, ngồi trên giường dụi mắt.
Cậu xoa xoa chốc lát, dừng lại, vẫn không nhúc nhích mà nhìn Chu Hành Nghiên, mang theo một tia bất mãn.
Chu Hành Nghiên cảm thấy có chút không thể hiểu được, không rõ mình lại gây trở ngại gì đến vị tiểu thiếu gia này, thấy đối phương không leo lại lên giường nữa, anh cũng tính rời đi.
Vân Niệm giang hai tay về phía anh, dùng ngữ khí như một điều hiển nhiên mà thúc giục: “Sao anh không tiếp tục giúp tôi mặc quần áo?”
Chu Hành Nghiên nhìn thoáng qua đôi tay lạnh như băng của mình, đưa lên miệng hà hơi, chà xát, một lần nữa cẩn thận mang người đặt lên đùi, mặc quần áo.
Nửa giờ sau quần áo cuối cùng cũng mặc xong, sắc mặt tiểu thiếu gia rất tệ, rất không hài lòng với dịch vụ mặc quần áo vừa rồi của Chu Hành Nghiên, không chỉ chậm, còn lăn lộn cậu đến là mệt mõi.
Cậu nằm lên lưng Chu Hành Nghiên, ra lệnh: “Ẵm tôi xuống.”
Chu Hành Nghiên cũng không phải ngày đầu tiên biết tiểu thiếu gia thân thể suy nhược khó hầu hạ, may mắn, tuy rằng mặc quần áo không thuần thục lắm, nhưng ẵm người thì vẫn thừa sức.
Tài xế chờ ngoài cửa, thấy Vân Niệm nép trong lòng ngực Chu Hành Nghiên, sai Chu Hành Nghiên đặt mình lên ghế ngời, cũng không lấy làm lạ.
Chu Hành Nghiên được Vân gia nhận vào, tất cả mọi người cho rằng anh sẽ vì biến cố từ trên trời rơi xuống mà chịu đả kích, nhưng tính tình lại tốt đến bất ngờ, mặc dù phải đối diện với vị tiểu tổ tông tính tình bướng bỉnh, tuỳ hứng, cố chấp, nhưng anh chưa bao giờ nổi giận, điều này càng khiến mọi người kinh ngạc.
Nhưng điều ông không ngờ tới chính là, Chu Hành Nghiên ở trường học nổi tiếng lãnh đạm, cho đến nay vẫn chưa có ai tiếp xúc đủ gần với anh.
Mẹ Trương đuổi theo, dặn dò: “Tối nay về sớm một chút, Vân tổng Diệp tổng sẽ về nhà.” Lời này chủ yếu nói với Vân Niệm, dù sao Vân Niệm cũng có tiền sử trốn học ra ngoài chơi, mà Chu Hành Nghiên là để người yên tâm.
Vân Niệm không muốn phản ứng, hừ hừ có lệ.
Chu Hành Nghiên đáp: “Cháu biết rồi.”
Hôm nay ở trường học vẫn buồn tẻ như trước, Vân Niệm trải qua sự mới mẻ ban đầu, đã cảm thấy trường học không có gì thú vị.
Tan học, Lục Nhân thò đầu qua, hạ giọng hỏi cậu: “Quán bar lần trước, cậu còn muốn đi không?”
Vân Niệm đã đi quán bar một lần, đối với nơi này không có hứng thú, nhưng ngoài trường học, bệnh viện và nhà, chỉ có quán bar bên ngoài là mới lạ, do do dự dự định đồng ý cùng nhau đi ra ngoài chơi.
Chu Hành Nghiên gõ gõ cửa sổ kính, dùng ánh mắt ý bảo cậu về nhà.
Vân Niệm bị nhắc nhớ về lệnh cấm lần trước của Diệp Phỉ Vân, từ chối Lục Nhân, cùng Chu Hành Nghiên đi về.
Quả nhiên Diệp Phỉ Vân và Vân Mạnh Tề hôm nay về nhà, trên sô pha còn có rất nhiều quà.
Vân Niệm tự hỏi: “Hôm nay cũng không phải sinh nhật tôi, đây là quà cho ai……”
Vừa nói, cậu vừa nhìn về phía Chu Hành Nghiên, nhớ ra đã sắp đến sinh nhật Chu Hành Nghiên.
Nguyên văn từng viết, ngày đó sinh nhật Chu Hành Nghiên, không biết bằng cách nào người ở trường biết được thông tin sinh nhật anh, tặng quà sinh nhật cho anh, mà những món quà đó lại bị nguyên chủ vứt tất cả trước mặt anh.
Làm như vậy nhất định rất kích thích, biểu tình của Chu Hành Nghiên nhất định sẽ càng xuất sắc hơn.
Nghĩ tới đây, Vân Niệm hướng mày, hứng thú bừng bừng liếc nhìn Chu Hành Nghiên, nói nhỏ: “Hóa ra là sinh nhật anh nha, quà còn nhiều hơn cả sinh nhật tôi.”
Vân Mạnh Tề nghe thấy cậu lẩm bẩm, vội vàng dỗ dành: “Bảo bối, đây là sinh nhật 18 tuổi của anh Tiểu Chu, 18 tuổi tương đối đặc biệt, chờ khi con đủ 18 tuổi, muốn gì Baba đều sẽ đáp ứng con!”
Vân Niệm tưởng tượng, sinh nhật 18 tuổi sợ là không tới lượt cậu, “Không bằng đáp ứng con trước đi, còn hai tháng nữa là con 16 tuổi, 16 tuổi và 18 tuổi cũng không sai biệt lắm mà.”
“Khác biệt rất lớn chứ” Vân Mạnh Tề bị sự ngây thơ hồn nhiên của cậu làm bật cười ra tiếng, đem quà trên sô pha đưa cho Chu Hành Nghiên “Thứ bảy này chú và dì Diệp của con đi công tác, vừa hay tối nay ở nhà, cho nên tặng trước quà cho cháu.”
Chu Hành Nghiên nói lời cảm ơn, nhớ lại khoảng thời gian trong nhà vẫn chưa xảy ra chuyện, cha mẹ anh một người đã mất cha mẹ từ khi còn nhỏ còn một người thì bất hòa với gia đình, cho nên từ nhỏ anh cũng không thường qua lại với họ hàng, bởi vì tính cách lãnh đạm, không thích kết bạn, mỗi lần sinh nhật hoặc là chỉ có cha mẹ, hoặc là một mình vượt qua, mười bảy năm qua anh chưa bao giờ để ngày sinh nhật trong lòng, hiện tại bỗng nhiên được tổ chức sinh nhật nên có chút hoài niệm.
Vân Mạnh Tề và Diệp Phỉ Vân ăn ý xoay người làm chuyện khác, để lại cho anh thời gian tiêu hóa cảm xúc.
Vân Mạnh Tề bỗng nhiên nghi hoặc nhìn về phía Vân Niệm: “Sao con lại biết là sinh nhật Tiểu Chu?” Lại nhìn về phía Diệp Phỉ Vân: “Em nói với con?”
Vân Niệm dừng lại tâm trí đang lang thang, rất tự nhiên mà giải thích: “Bởi vì anh ấy là anh trai con chứ sao.”
Diệp Phỉ Vân cười một tiếng, Vân Mạnh Tề càng đắc ý, cánh tay dài duỗi ra, ôm thiếu niên gầy yếu vào lòng, trìu mến xoa xoa “Bảo bối đúng là miệng cứng mà lòng mềm, thực ra quan tâm anh con nhất, đúng không?”
Vân Niệm ghét bỏ che mặt ông lại, oán giận nói: “Đừng dùng loại giọng điệu đó nói chuyện với con, thật mắc ói a, con đã 16 tuổi rồi.”
Càng là như vậy, Vân Mạnh Tề càng cảm thấy con trai mình đáng yêu, liền hôn mạnh một cái lên gò má phấn nộn kia một cái: “Nói bừa, con vẫn là tiểu bảo bối của Baba thôi.”
Vân Niệm một bên lau mặt, một bên giãy giụa muốn tuột xuống khỏi người ông, nhưng Vân Mạnh Tề thân là cha ruột lại không di truyền cho cậu một chút nào cơ thể cường tráng của ông, chỉ một tay đã nhốt cậu lại vào lòng.
Vẫn là Diệp Phỉ Vân lên tiếng, người đàn ông mới lưu luyến buông người ra.
Diệp Phỉ Vân phàn nàn chồng: “Không sợ mất mặt, Hành Nghiên còn đang nhìn đấy.”
Chu Hành Nghiên bỗng nghe nhắc đến tên mình, bèn thu hồi tầm mắt.
Vân Mạnh Tề đúng thật không thấy mất mặt chút nào, nhìn Chu Hành Nghiên ở đối diện, cười nói: “Bảo bối nhà chúng ta vừa thơm vừa mềm, ai mà không thích, không tin Tiểu Chu chau ôm một cái xem.”
Vừa nói, vừa giả vờ đẩy Vân Niệm qua, đặt lên đùi Chu Hành Nghiên.
Vân Niệm giãy giụa ngã xuống sô pha, nâng chân đá lên ngực ông.
Vân Mạnh Tề cười ha ha, một bên nắm lấy cổ chân trắng nõn của con trai một bên cười mắng: “Tiểu tử thối, càng ngày càng không ngoan, ngày thường người lớn không ở nhà, con bắt nạt anh Tiểu Chu như vậy có đúng không.”
Mắt cá chân Vân Niệm bị một bàn tay to lớn bắt lấy, thế nào cũng không thoát được, theo bản năng nhìn thoáng qua Chu Hành Nghiên, tức giận hét lên: “Anh ấy mới không quá đáng như thế này đâu!”
Mãi cho đến khi ngồi vào bàn ăn, Vân Niệm vẫn tức giận, cũng không thèm liếc nhìn Vân Mạnh Tề một cái.
Bữa tối được chuẩn bị xong, Vân Niệm ăn vài miếng, lại không muốn ăn thêm gì, nhưng hôm nay rất quy củ, đã không còn làm mặt quỷ với Chu Hành Nghiên, cũng không có động tác nhỏ nào dưới gầm bàn, ở cái bàn phía dưới làm một ít động tác, giống như đã nhận được giáo huấn từ Vân Mạnh Tề, e sợ Chu Hành Nghiên học theo, sợ anh sẽ bắt chước theo.
Là học bá được học sinh giáo viên trong trường ngưỡng mộ, Chu Hành Nghiên không chỉ viết đề nhanh như vẻ bùa, ngay cả chữ viết cũng hoàn hảo chính xác, hoàn toàn giống như tự tay Vân Niệm viết ra.
Hôm sau đi học, khi mở sách bài tập ra Vân Niệm nhất thời bối rối, suýt chút nữa cho rằng mình bệnh hỏng cả đầu óc rồi, thời gian cách ngày chết bệnh càng ngày càng gần, chẳng lẽ đây là điềm báo lãnh cơm hộp trong truyền thuyết? Nhưng trước khi xuyên đến đây cậu đã trải qua cái chết môt lần, triệu chứng cũng không thái quá như vậy a…… Vân Niệm ngồi tại chổ, biểu tình nghiêm trọng hoài nghi chính mình.
Cuối cùng đi tìm Chu Hành Nghiên xác nhận, Chu Hành Nghiên cho rằng việc bị bại lộ, đang suy nghĩ có nên hay không thay Vân Mạnh Tề và Diệp Phỉ Vân khuyên nhủ tiểu tổ tổng khiến người không bớt lo này, liền nghe Vân Niệm ở trong điện thoại vui sướng khen anh: “Làm tốt lắm, tối nay tiếp tục.”
Vân Niệm nói được làm được, mỗi đêm đều triệu hoán người đến phòng mình, ném hết sách và vở bài tập cho anh, sau đó chính mình lười biếng ngã xuống giường, ngủ ngủ chơi chơi.
Gương mặt Chu Hành Nghiên không có cảm xúc gì, ngoại trừ ngũ quan ưu việt, biểu tình bình đạm giống như một ao nước đọng, làm Vân tiểu thiếu gia nhìn chằm chằm một lúc liền mệt rã rời, mỗi đêm đều bất tri bất giác ngủ quên đi, Chu Hành Nghiên tắt đèn rời đi khi nào cũng không biết.
Nhưng Vân Niệm thấy bởi vì đối phương vì cậu nỗ lực, nên quyết định tạm thời không lo lắng vấn đề này.
Có đôi khi tinh thần hiếm thấy mà tràn đầy năng lượng, hứng thú bừng bừng, sẽ thò lại gần giải vài đề bài, thuận tiện lặng lẽ làm xáo trộn những quyển sách mà Chu Hành Nghiên đã sắp xếp ngay ngắn, muốn nhìn anh tức giận.
Thời tiết vào thu càng ngày càng lạnh, Vân Niệm càng không dễ tỉnh ngủ vào buổi sáng, cả đêm càng ngủ càng mệt, dù đã thức giấc, cũng muốn ăn vạ trên giường không chịu nhúc nhích.
Vân Mạnh Tề và Diệp Phỉ Vân ngày một bận, sớm thì mấy ngày, lâu thì mười ngày nửa tháng đều không về nhà, chuyện kêu Vân Niệm rời giường vì vậy mà hiển nhiên rơi xuống đầu Chu Hành Nghiên.
Chu Hành Nghiên gần đây đều chạy đến phòng Vân Niệm, nhóm người mẹ Trương đều cho rằng hai người quan hệ càng ngày càng tốt, lại không biết, Vân tiểu thiếu gia muốn ngủ nướng, ai khuyên cũng đều bất động.
Chu Hành Nghiên nhìn đồng hồ vài lần, trong ổ chăn chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ bông xù xù, còn dùng gối đầu che lại lỗ tai, đưa lưng về phía anh mê man ngủ tiếp.
Anh đứng ở mép giường lại hô một tiếng: “Vân Niệm?”
Tiểu thiếu gia gầy yếu trong ổ chăn hừ hừ một tiếng, sau đó im lặng, người gọi thật khó để biết cậu là đang mơ hay đang đáp lại.
Rất rõ ràng, tiểu thiếu gia ngủ nướng căn bản không tiếp nhận chiêu này, Chu Hành Nghiên “Ôn nhu” không dùng được.
Anh do dự một chút, ngồi xuống mép giường, bế người từ trong ổ chăn ra, một cuộn bông nhẹ nhẹ mềm mềm, mang theo hơi thở ấm áp, giống một chú mèo con mỏng manh mới được sinh ra, đôi mắt còn chưa kịp mở đã bị con người bế đi, cả tính mạng đều giao phó vào tay đối phương.
Chu Hành Nghiên đem cậu đặt trên đùi, cậu ngồi không yên, cơ thể mềm mụp, giống không có xương cốt, ngã trái ngã phải, Chu Hành Nghiên đành phải dùng một tay đỡ eo cậu, tay còn lại giúp cậu thay quần áo.
Vân Niệm mơ mơ màng màng tỉnh lại, liếc anh một cái, hoảng hốt nói: “Này? Sao anh còn ở trong phòng tôi?”
Chu Hành Nghiên khó hiểu, đang tập mặc quần áo cho người khác một cách vụng về, thấp giọng hỏi: “Cái gì là “còn ở ”?”
Vân Niệm bị anh lật tới lật lui, trên người chợt lạnh, thanh tỉnh thêm chút, oán giận nói: “Tay anh lạnh quá!” Trốn tránh không cho anh chạm vào.
Chu Hành Nghiên đành phải thả tay, để cậu tự bò từ trên đùi mình xuống, ngồi trên giường dụi mắt.
Cậu xoa xoa chốc lát, dừng lại, vẫn không nhúc nhích mà nhìn Chu Hành Nghiên, mang theo một tia bất mãn.
Chu Hành Nghiên cảm thấy có chút không thể hiểu được, không rõ mình lại gây trở ngại gì đến vị tiểu thiếu gia này, thấy đối phương không leo lại lên giường nữa, anh cũng tính rời đi.
Vân Niệm giang hai tay về phía anh, dùng ngữ khí như một điều hiển nhiên mà thúc giục: “Sao anh không tiếp tục giúp tôi mặc quần áo?”
Chu Hành Nghiên nhìn thoáng qua đôi tay lạnh như băng của mình, đưa lên miệng hà hơi, chà xát, một lần nữa cẩn thận mang người đặt lên đùi, mặc quần áo.
Nửa giờ sau quần áo cuối cùng cũng mặc xong, sắc mặt tiểu thiếu gia rất tệ, rất không hài lòng với dịch vụ mặc quần áo vừa rồi của Chu Hành Nghiên, không chỉ chậm, còn lăn lộn cậu đến là mệt mõi.
Cậu nằm lên lưng Chu Hành Nghiên, ra lệnh: “Ẵm tôi xuống.”
Chu Hành Nghiên cũng không phải ngày đầu tiên biết tiểu thiếu gia thân thể suy nhược khó hầu hạ, may mắn, tuy rằng mặc quần áo không thuần thục lắm, nhưng ẵm người thì vẫn thừa sức.
Tài xế chờ ngoài cửa, thấy Vân Niệm nép trong lòng ngực Chu Hành Nghiên, sai Chu Hành Nghiên đặt mình lên ghế ngời, cũng không lấy làm lạ.
Chu Hành Nghiên được Vân gia nhận vào, tất cả mọi người cho rằng anh sẽ vì biến cố từ trên trời rơi xuống mà chịu đả kích, nhưng tính tình lại tốt đến bất ngờ, mặc dù phải đối diện với vị tiểu tổ tông tính tình bướng bỉnh, tuỳ hứng, cố chấp, nhưng anh chưa bao giờ nổi giận, điều này càng khiến mọi người kinh ngạc.
Nhưng điều ông không ngờ tới chính là, Chu Hành Nghiên ở trường học nổi tiếng lãnh đạm, cho đến nay vẫn chưa có ai tiếp xúc đủ gần với anh.
Mẹ Trương đuổi theo, dặn dò: “Tối nay về sớm một chút, Vân tổng Diệp tổng sẽ về nhà.” Lời này chủ yếu nói với Vân Niệm, dù sao Vân Niệm cũng có tiền sử trốn học ra ngoài chơi, mà Chu Hành Nghiên là để người yên tâm.
Vân Niệm không muốn phản ứng, hừ hừ có lệ.
Chu Hành Nghiên đáp: “Cháu biết rồi.”
Hôm nay ở trường học vẫn buồn tẻ như trước, Vân Niệm trải qua sự mới mẻ ban đầu, đã cảm thấy trường học không có gì thú vị.
Tan học, Lục Nhân thò đầu qua, hạ giọng hỏi cậu: “Quán bar lần trước, cậu còn muốn đi không?”
Vân Niệm đã đi quán bar một lần, đối với nơi này không có hứng thú, nhưng ngoài trường học, bệnh viện và nhà, chỉ có quán bar bên ngoài là mới lạ, do do dự dự định đồng ý cùng nhau đi ra ngoài chơi.
Chu Hành Nghiên gõ gõ cửa sổ kính, dùng ánh mắt ý bảo cậu về nhà.
Vân Niệm bị nhắc nhớ về lệnh cấm lần trước của Diệp Phỉ Vân, từ chối Lục Nhân, cùng Chu Hành Nghiên đi về.
Quả nhiên Diệp Phỉ Vân và Vân Mạnh Tề hôm nay về nhà, trên sô pha còn có rất nhiều quà.
Vân Niệm tự hỏi: “Hôm nay cũng không phải sinh nhật tôi, đây là quà cho ai……”
Vừa nói, cậu vừa nhìn về phía Chu Hành Nghiên, nhớ ra đã sắp đến sinh nhật Chu Hành Nghiên.
Nguyên văn từng viết, ngày đó sinh nhật Chu Hành Nghiên, không biết bằng cách nào người ở trường biết được thông tin sinh nhật anh, tặng quà sinh nhật cho anh, mà những món quà đó lại bị nguyên chủ vứt tất cả trước mặt anh.
Làm như vậy nhất định rất kích thích, biểu tình của Chu Hành Nghiên nhất định sẽ càng xuất sắc hơn.
Nghĩ tới đây, Vân Niệm hướng mày, hứng thú bừng bừng liếc nhìn Chu Hành Nghiên, nói nhỏ: “Hóa ra là sinh nhật anh nha, quà còn nhiều hơn cả sinh nhật tôi.”
Vân Mạnh Tề nghe thấy cậu lẩm bẩm, vội vàng dỗ dành: “Bảo bối, đây là sinh nhật 18 tuổi của anh Tiểu Chu, 18 tuổi tương đối đặc biệt, chờ khi con đủ 18 tuổi, muốn gì Baba đều sẽ đáp ứng con!”
Vân Niệm tưởng tượng, sinh nhật 18 tuổi sợ là không tới lượt cậu, “Không bằng đáp ứng con trước đi, còn hai tháng nữa là con 16 tuổi, 16 tuổi và 18 tuổi cũng không sai biệt lắm mà.”
“Khác biệt rất lớn chứ” Vân Mạnh Tề bị sự ngây thơ hồn nhiên của cậu làm bật cười ra tiếng, đem quà trên sô pha đưa cho Chu Hành Nghiên “Thứ bảy này chú và dì Diệp của con đi công tác, vừa hay tối nay ở nhà, cho nên tặng trước quà cho cháu.”
Chu Hành Nghiên nói lời cảm ơn, nhớ lại khoảng thời gian trong nhà vẫn chưa xảy ra chuyện, cha mẹ anh một người đã mất cha mẹ từ khi còn nhỏ còn một người thì bất hòa với gia đình, cho nên từ nhỏ anh cũng không thường qua lại với họ hàng, bởi vì tính cách lãnh đạm, không thích kết bạn, mỗi lần sinh nhật hoặc là chỉ có cha mẹ, hoặc là một mình vượt qua, mười bảy năm qua anh chưa bao giờ để ngày sinh nhật trong lòng, hiện tại bỗng nhiên được tổ chức sinh nhật nên có chút hoài niệm.
Vân Mạnh Tề và Diệp Phỉ Vân ăn ý xoay người làm chuyện khác, để lại cho anh thời gian tiêu hóa cảm xúc.
Vân Mạnh Tề bỗng nhiên nghi hoặc nhìn về phía Vân Niệm: “Sao con lại biết là sinh nhật Tiểu Chu?” Lại nhìn về phía Diệp Phỉ Vân: “Em nói với con?”
Vân Niệm dừng lại tâm trí đang lang thang, rất tự nhiên mà giải thích: “Bởi vì anh ấy là anh trai con chứ sao.”
Diệp Phỉ Vân cười một tiếng, Vân Mạnh Tề càng đắc ý, cánh tay dài duỗi ra, ôm thiếu niên gầy yếu vào lòng, trìu mến xoa xoa “Bảo bối đúng là miệng cứng mà lòng mềm, thực ra quan tâm anh con nhất, đúng không?”
Vân Niệm ghét bỏ che mặt ông lại, oán giận nói: “Đừng dùng loại giọng điệu đó nói chuyện với con, thật mắc ói a, con đã 16 tuổi rồi.”
Càng là như vậy, Vân Mạnh Tề càng cảm thấy con trai mình đáng yêu, liền hôn mạnh một cái lên gò má phấn nộn kia một cái: “Nói bừa, con vẫn là tiểu bảo bối của Baba thôi.”
Vân Niệm một bên lau mặt, một bên giãy giụa muốn tuột xuống khỏi người ông, nhưng Vân Mạnh Tề thân là cha ruột lại không di truyền cho cậu một chút nào cơ thể cường tráng của ông, chỉ một tay đã nhốt cậu lại vào lòng.
Vẫn là Diệp Phỉ Vân lên tiếng, người đàn ông mới lưu luyến buông người ra.
Diệp Phỉ Vân phàn nàn chồng: “Không sợ mất mặt, Hành Nghiên còn đang nhìn đấy.”
Chu Hành Nghiên bỗng nghe nhắc đến tên mình, bèn thu hồi tầm mắt.
Vân Mạnh Tề đúng thật không thấy mất mặt chút nào, nhìn Chu Hành Nghiên ở đối diện, cười nói: “Bảo bối nhà chúng ta vừa thơm vừa mềm, ai mà không thích, không tin Tiểu Chu chau ôm một cái xem.”
Vừa nói, vừa giả vờ đẩy Vân Niệm qua, đặt lên đùi Chu Hành Nghiên.
Vân Niệm giãy giụa ngã xuống sô pha, nâng chân đá lên ngực ông.
Vân Mạnh Tề cười ha ha, một bên nắm lấy cổ chân trắng nõn của con trai một bên cười mắng: “Tiểu tử thối, càng ngày càng không ngoan, ngày thường người lớn không ở nhà, con bắt nạt anh Tiểu Chu như vậy có đúng không.”
Mắt cá chân Vân Niệm bị một bàn tay to lớn bắt lấy, thế nào cũng không thoát được, theo bản năng nhìn thoáng qua Chu Hành Nghiên, tức giận hét lên: “Anh ấy mới không quá đáng như thế này đâu!”
Mãi cho đến khi ngồi vào bàn ăn, Vân Niệm vẫn tức giận, cũng không thèm liếc nhìn Vân Mạnh Tề một cái.
Bữa tối được chuẩn bị xong, Vân Niệm ăn vài miếng, lại không muốn ăn thêm gì, nhưng hôm nay rất quy củ, đã không còn làm mặt quỷ với Chu Hành Nghiên, cũng không có động tác nhỏ nào dưới gầm bàn, ở cái bàn phía dưới làm một ít động tác, giống như đã nhận được giáo huấn từ Vân Mạnh Tề, e sợ Chu Hành Nghiên học theo, sợ anh sẽ bắt chước theo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook