Bệnh Hay Quên
-
Chương 1
Thành phố C.
Vào ban đêm, dưới ánh đèn rực rỡ, đại sảnh tòa tháp Vọng Giang Lâu của khách sạn Hi Thiên bắt đầu nghênh đón những vị khách với trang phục hoa lệ.
Tòa tháp Vọng Giang Lâu cổ kính càng lên cao càng yên tĩnh.
Từ bãi đỗ xe đi thang máy chuyên dụng lên thẳng tầng bảy, sự ồn ào náo nhiệt dần dần biến mất thay vào đó là những ô cửa cao lớn đóng kín.
Ninh Sơ dẫm lên tấm thảm dày, không tiếng động mà bước vào toilet cuối hành lang.
Ánh sáng mờ ảo, những lư hương bằng đồng được chạm khắc tinh sảo trên tường đang đốt đàn hương.
Sương trắng ít ỏi từ khe hở trên lư hương bay ra, mùi thơm không nồng cũng không nhẹ, rất thích hợp.
Tầng này ngoại trừ những người muốn ăn uống bên ngoài, nâng ly tận hưởng không gian vừa lãn mạn lại không vắng vẻ, thì những nơi khác đều yên tĩnh, cách âm rất tốt, cung không thấy bóng người nào.
Tay dùng sức mà ấn chiếc bật lửa màu bạc hai lần, nhưng chỉ có tia lửa nhỏ phát ra rồi tắt vụt.
Những ngón tay mỏng manh trắng nõn run lên bần bật, gắt gao nắm chặt chiếc bật lửa, lại ấn thêm mấy lần nữa, cho tới khi ngọn lửa yếu ớt cuối cùng cũng sáng lên.
Châm một điếu thuốc nhưng không hút mà kẹp ở ngón trỏ và ngón giữa, tay rũ bên người, tựa lưng vào tường, đầu hơi cúi và nhắm chặt hai mắt.
Khớp xương khắp người cậu đều đau đớn dữ dội, trán toát mồ hôi lạnh, cắn chặt môi lấy ra từ túi áo khoác một lọ nhỏ màu trắng.
Chưa kịp mở ra thì một giọng nói như nghẹn đờm ở cổ vang lên trong không gian yên tĩnh.
" A.
Tiểu Ninh, cậu quả nhiên là ở chỗ này.
Tôi nói này, cậu ra đây làm gì chứ? Trong chỗ ghế lô không phải cũng có nhà vệ sinh sao? Cậu chạy tới đây...!hê hê, không lẽ là đợi tôi?"
Đem cái lọ thả lại túi áo, Sở Ninh ngước mắt nhìn vị nhà giàu mới nổi có gương mặt béo đầy dữ tợn trước mặt, ánh mắt như lưu ly, ngay cả tâm trạng cũng giống như những sợi khói mù mịt ở đây, nhàn nhạt.
" Ông suy nghĩ nhiều rồi."
Tôn Lượng không để ý tới thái độ của cậu, ngược lại, càng nhìn biểu tình hờ hững lãnh đạm trên khuôn mặt xinh đẹp của người này, ngọn lửa trong lòng cháy càng lớn, khiến người ta vừa ngứa ngáy vừa nóng ran lên.
Thầm nghĩ, bữa tiệc cuối cùng đêm nay có lẽ là không thể tham dự rồi.
Gương mặt đầy thịt mỡ cười đến run rẩy, Tôn Lượng chậm rãi đến gần cậu, lời nói mang theo sự khinh thường nồng đậm.
" Diễn viên các cậu, kì thực mà nói thì rất đáng thương.
Đặc biệt là loại tép riu không có ai nâng đỡ như cậu, quanh năm mệt sống mệt chết hẳn cũng không có được con số này, tôi
nói có đúng không?"
Tôn Lương duỗi mấy ngón tay ra, nắm chắc thắng lợi mà đầy đắc ý huơ huơ:" Theo tôi, bộ điện ảnh tháng sau Trương đạo diễn khai máy, vai nam thứ tư chắc chắn là của cậu.
Thù lao đóng phim cũng rất dễ nói chuyện.
Thế nào?"
Ông chủ này còn rất hài hước.
Ninh Sơ dựa vào tường không nhịn được cười nhạo một tiếng.
Nốt ruồi ở đuôi mắt đỏ tươi phảng phất như một giọt máu.
Cậu nâng điếu thuốc kẹp ở hai ngón tay lên hút một hơi, sau đó híp mắt, cánh môi nhạt màu khẽ nhếch, đem khói thuốc phun thẳng lên gương mặt lớn gần trong gang tấc.
" Khụ khụ....!Tao thao mẹ mày! khụ khụ..."
Tôn Lượng không kịp phòng bị lảo đảo lùi về sau hai bước, ngẩng đầu nhìn gương mặt trắng bệch sau lớp sương khói lượn lờ kia tới mất hồn, tức khắc lười bận tâm tới nhưng chuyện giả giả thật thật kia, trong mắt đầy lòng tham và dục vọng, nháy mắt chồm tới phía trước.
Đáy mắt Ninh Sơ hiện lên một tia hàn ý, nhấc chân đá mạnh vào bụng dưới Tôn Lượng, khiến hắn ta ngã nhào trên đất.
Xương bánh chè bị chèn ép, cơn đau như dao cùn mài vào xương cốt theo thần kinh chạy thẳng lên đại não, cậu hít khí lạnh rên lên một tiếng, ngón tay không thể kẹp nổi điếu thuốc lá khiến nó rơi xuống đất, bắn ra tia lửa.
" Đệt! Mày giám đá lão tử!? Cmn, lão tử sẽ lộng chết mày...!" Tôn Lượng dữ tợn bò dậy từ mặt đất.
Dáng vẻ này tuy hung ác nhưng cũng chỉ để dọa người khác, Ông chủ Tôn này béo, đông tác trì độn, sức lực tỉ lệ nghịch với thể trọng.
Ninh Sơ hơi né một chút, nắm đấm to lớn lao tới từ trực điện liền rơi vào khoảng không.
Thân thể này không chống đỡ được bao lâu, cậu muốn tốc chiến tốc thắng, cũng vung nắm tay lên, ánh mắt hờ hững, hung hăng mà đánh thẳng vào mặt Tôn Lượng, cùng lúc đó, theo động tác này, có đồ vật gì đó rơi xuống vang lên âm thanh rất nhỏ.
Chiếc lọ nhỏ màu trắng lăn trên mặt đất một đoạn ngắn sau đó va nhẹ vào một đôi giày gia thủ công màu đen rồi dừng lại.
Dựa vào vách tường hành lang dài dùng sức áp chế thân thể đau đớn, ánh mặt Ninh Sơ lạnh buốt nhìn Tôn Lượng kéo thân thể cồng kềnh lảo đảo lùi về phía sau, ngửa cái đầu để lộ gương mặt bị cậu đánh cho nước mắt dàn dụa.
Có lẽ biết đây là một kẻ ra tay tàn nhẫn, không ăn được.
Tôn Lượng che gò má bên trái sưng tấy của hắn, ác độc nói:" Mẹ nó! Tiện nhân! Một đứa diễn viên tuyến mười tám bán rẻ bản thân mua vui cho người khác, cư nhiên dám động thủ với lão tử! Chờ đó, xem xem lão tử có tìm người hành chết mày không?"
Hắn hỏa khí ngút trời, xoay người mà chạy đi.
Ninh Sơ bám chặt vào tường nhắm mắt dưỡng thần, đưa tay lên lau mồ hôi lạnh trên trán, thầm nghĩ cũng không đến mức mười tám tuyến, ít nhất cũng phải chín tuyến, lấy một chữ số như vậy, nghe rất hay.
Sau đó cậu đưa tay vói vào túi áo.
Đôi mắt đột ngột mở to.
Trống không.
Thuốc đâu?
" Cậu đang tìm cái này?" Âm thanh đột ngột vang lên, như tiếng thì thầm trong mấy bộ phim cổ trang, mang theo cảm giác khảng cách, lại đầy từ tính.
Như là sợ mình phát ra âm thanh đột ngột khiến người khác sợ hãi, còn cố tình đem giọng nói ép xuống thật thấp.
Nhưng vẫn khiến Ninh Sơ kinh ngạc.
Ban đầu cậu không có phản ứng gì, dù sao thì cậu cũng đã bảy năm không nghe thấy giọng nói này rồi, huống hồ, bảy năm trôi qua, giọng điệu, âm sắc ít nhiều đều có biến hóa, cho dù là bất cứ người nào.
Nhưng có một số thứ, luôn có thể dễ dàng mở ra những ký ức mà bạn đã cố ý lãng quê.
Ngay cả khi tai chưa kịp nghe hết câu, thân thể đã thấy khó chịu.
Yến Hoài.
Cậu ngước nhìn bạn trai đã xa cách bảy năm, đúng hơn là...!bạn trai cũ, ánh mắt có chút mơ hồ.
Dáng người so với trước kia cao hơn không ít, đứng ngược sáng, một tay cắm trong túi quần, nhìn thon dài đĩnh bạt, sơ mi trắng mặc trong áo gi lê và cà vạt màu xám đậm, không dính chút bụi, nhìn có vẻ thanh lãnh tự phụ.
Ninh Sơ dời ánh mắt không cam lòng, nhìn xuống lọ nhựa trong tay anh, chống thân thể chuẩn bị cử động, cảm giác ớn lạnh cùng đau đớn từ trong xương cốt đột ngột ập tới khiến cậu trở tay không kịp, thân thể không tự chủ mà ngả về phía sau.
" Cẩn thận!" Người kia lắc mình lao tới.
Ninh Sơ nhíu mày, kêu lên một tiếng.
Cái ót đang lẽ phải ăn chút đau khổ lúc này đang được bảo hộ chặt chẽ trong lòng bàn tay ấm áp lót giữa ót của cậu và vật trang trí bằng đồng nhô ra trên tường, cái tay khác thì ôm sau thắt lưng để ổn định thân thể cho cậu.
Tựa như toàn bộ cơ thể bị ôm trong ngực anh, nhìn từ xa, đó là khoảng cách ái muội vô cùng nguy hiểm.
Hơi hé mắt, cậu nhìn thấy một đôi con ngươi đen như mực, đáy mặt mang theo tia nghi hoặc không dễ phát hiện, đang nhìn cậu chăm chú, giống như một lốc xoáy không biết có nguy hiểm không hút cậu vào đó.
Yến Hoài, vào thời điểm người này không cười, khóe miệng mang một độ cong kiêu căng lại có vẻ lạnh nhạt.
Dựa vào quá gần, Ninh Sơ thậm chí còn ngửi thấy hương thơm thanh lãnh trên người anh, đem khói đàn hương quanh người mạnh mẽ đẩy ra, hơi thở ấm áp giao triền cùng cậu tựa hồ cũng cất chứa một chút tính xâm lược.
Đầu của cậu hơi choáng váng.
" Cậu không sao chứ?" Yến Hoài nhìn chằm chằm cậu, nhẹ nhàng mở miệng.
Ninh Sơ nhắm mắt lại hai giây, sau khi mở ra lần nữa, ánh mặt đã khôi phục sự đạm mạc thường thấy, nhìn thẳng về phía kia, phảng phất như đang nhìn một người xa lạ:" Không sao.
Phiền anh đưa đồ cho tôi."
Đối phương ngẩn người, buông cậu ra, lùi về phía sau một bước, đưa lọ nhỏ kia cho cậu.
Hơi thở đang bao vây bản thân hơi lui lại một chút, Ninh Sơ mới thả lỏng mà vội vàng thở dốc hai hơi, tiếp nhận cái lọ, liếc qua chiếc nhẫn bạc trên ngón áp út của bàn tay vừa đưa, rũ mắt nói:" Cảm ơn."
Không chờ người ta mở miệng cậu đã vội vàng đứng vững thân thể:" Cho tôi qua."
Sau đó lướt qua thân thể người này, lập tức rời đi.
Bước chân phù phiếm không ổn định, cơ thể đau đớn, đầu thì choáng váng, nhưng cậu không hề nghĩ tới xin giúp đỡ, cũng không nghĩ tới việc quay đầu lại.
Cậu không quên, Yến Hoài đã sơm mất đi kí ức về cậu.
Không thể chính xác hơn khi miêu tả hai người họ bằng ba từ " Người xa lạ ".
...
Yến Hoài đứng im tại chỗ nhìn bóng dáng người rời đi chậm rãi biến mất ở chỗ ngoặt, ngón tay trái nhẹ nhàng lướt qua vết tích bị cộm trên mu bàn tay phải, hai mắt vô thần, lúc Từ Vi gọi anh cũng chưa ý thức được.
" Yến thiếu! Yến thiếu?! Yến tổng!!?"
" Hả?" Sau vài giây Yến Hoài mới phản ứng lại, nhìn cô ta:" Ừ."
" Quả nhiên là ở chỗ này, nhà vệ sinh ở khu ghế lô bị gì hai của ngài quậy phát đến hỏng bét, tôi nghĩ ngài khẳng định sẽ không tới đó."
Động tác trên tay Yến Hoài dừng lại một chút, ánh mắt lạnh băng đảo qua:" Cô làm việc bên cạnh tôi nhiều năm như vậy, từ khi nào bắt đầu giúp tôi nhận một gì hai?"
Trái tim bỗng trầm xuống, Từ Vi sắc mặt tái nhợt, cúi đầu xuống:" Xin lỗi Yến tổng, là tôi nói sai."
" Không có lần sau."
Yến Hoài thu lại ánh mắt, rũ mắt nhìn dấu vết để lại trên mu bàn tay, lại nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, khi người nọ lãnh đạm nhìn qua, nốt ruồi đỏ ở đuôi mắt bất chợt làm tim anh đập nhanh.
Anh đột nhiên hỏi:" Cô nói...!nếu hiện tại cô không thoải mái, ngã xuống trước mặt tôi.
Với tính cách của tôi, tôi sẽ làm như thế nào?"
Từ Vi sửng sốt, dè dặt ngẩng đầu nhìn Yến Hoài, xác định anh không phải bởi vì một câu
nói sai vừa rồi của cô mà đem cô xử lí mới thở phào nhẹ nhõm mà nghĩ nghĩ.
" Hẳn là...!cứ để tôi nằm đó, có lẽ sẽ gọi 120? Để bọn họ sử lí?"
Dù sao cảnh ôm kiểu công chúa như trong phim truyền hình tuyệt đối không thể xuất hiện.
Yến Hoài tựa hồ vẫn không hài lòng với đáp án này:" Vậy trong nháy mắt khi cô ngã xuống thì sao? Tôi sẽ có phản ứng gì?"
" Hơ?" Từ Vi cổ quái mà chớp chớp mắt:" Chắc chắn là né tránh rồi, đại khái là do ngài sợ tôi đụng trúng ngài."
Yến Hoài khổng thể hiểu được mà liếc nhìn cô một cái.
Vị ngự tỷ cao gầy trước mặt tức khắc cười khổ:" Tôi không có ý nói ngài không thân sĩ đâu Yến tổng.
Chỉ là tôi cảm thấy, trừ bỏ vài vị trưởng bối Yến gia kia, trên đời này đại khái ai ngài cũng sẽ đối sử như vậy."
Yến Hoài khổng thể hiểu được mà liếc nhìn cô một cái.
Vị ngự tỷ cao gầy trước mặt tức khắc cười khổ:" Tôi không có ý nói ngài không thân sĩ đâu Yến tổng.
Chỉ là tôi cảm thấy, trừ bỏ vài vị trưởng bối Yến gia kia, trên đời này đại khái ai ngài cũng sẽ đối sử như vậy."
"..."
Nghe thư kí nhiều năm làm việc bên cạnh nói, Yến Hoài mặt không cảm xúc mà trầm mặc một lúc lâu, sau đó trong cổ họng chợt bật ra một tiếng cười, chậm rãi siết chặt ngón tay.
Đối với ai cũng đều là thái độ này?
Vậy đối với người xa lạ hẳn là cũng như vậy?
Nhưng vì sao lúc ấy, tay chân cùng thân thể anh giống như số liệu chương trình được viết sẵn trong não bộ, khắc sâu vào bản năng linh hồn, khiến anh không khống chế nổi mà tiến lại gần?
Một chương của truyện này dài vl luôn ấy =))).
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook