Bệnh Hay Quên
C60: Thuốc không thể cai

Báo cáo kiểm tra được đưa tới ngày hôm sau, bác sĩ Phó cẩn thận xem xét, cầm báo cáo kiểm tra đi tới phòng bệnh, đột nhiên bị hai cặp mắt rực lửa làm cho giật mình, vừa sợ vừa cười: "Hai anh có cần biểu cảm thái quá như thế không? Mọi chuyện không quá tệ lắm đâu."

Ninh Sở thở phào nhẹ nhõm, nghe người bên cạnh khàn giọng nói: "Không được phép tệ hơn."

Hắn có chút đau lòng, hắn hiểu nếu Yến Hoài biết rõ từng chút một về những vết thương kia sẽ có biết bao bi thương thống khổ, cả cơ thể hắn luôn trong trạng thái căng thẳng, nhưng trước mặt anh lại luôn phải giữ bình tĩnh, không được suy sụp, chịu đựng tới đỉnh điểm.

Nhưng là không có biện pháp, không ai có thể khiến nó biến mất khỏi hắn, bản thân Ninh Sơ cũng không làm được.

Sẽ mất rất lâu, nhưng may mắn, họ vẫn còn cả một quãng đường dài về sau nữa.

Bác sĩ Phó lật qua lật lại bản báo cáo trong tay, đơn giản hỏi hắn một vài thói quen sinh hoạt, sau đó đột nhiên hỏi: "Gần đây tim của anh không được tốt? Đừng sợ, cứ nói thật cho tôi biết."

Hắn rõ ràng cảm giác được bàn tay của Yến Hoài đặt trên vai mình run lên, khẽ thở dài: "Có chút, thỉnh thoảng lúc chóng mặt, lại cảm thấy có chút đau nhói..."

"Nhưng nó không nghiêm trọng đâu!" Hắn vội nói thêm, hai mắt mở to.

"Được, tôi hiểu rồi," bác sĩ Phó cười với hắn an ủi, "Không phải vấn đề gì lớn, là do tác dụng phụ của thuốc giảm đau gây ra, anh cần ngừng uống thuốc và tĩnh dưỡng tốt, nếu có thể khỏe lại thì không sao cả."

"Tôi trước nhìn anh uống thuốc giảm đau, thật giống như bị hành hạ, may mắn anh uống loại này không phải tốt nhất, nhưng tác dụng không kém là bao, vốn dĩ thuốc có gây ra tác dụng phụ nhưng không quá nghiêm trọng như hiện tại, bất quá anh sử dụng một thơi gian dài dẫn đến có chút phụ thuộc hay nói trắng là đã bị nghiện thuốc, gần đây có phải là cố ý giảm bớt số lần uống thuốc không?"

"Phải," Ninh Sơ gật đầu, trước đây hắn cho rằng uống bao nhiêu cũng không quan trọng, nhưng bây giờ hắn muốn sống thật tốt, đương nhiên không muốn bị cái thứ này gài bẫy nữa, "Khoảng thời gian gần đây đã giảm một chút"

"Kỳ thật, phương pháp cắt thuốc của anh đang sai lầm và không có quy luật, như vậy so với việc không dùng thuốc còn nguy hiểm hơn. Tôi sẽ kê cho anh một loại thuốc mới liều nhẹ hơn. Anh uống theo thời gian và số lượng tôi đặt ra hàng tháng. Hãy giảm lượng từ từ, đừng rẽ tắt khỏi chu kỳ, được chứ?"

"Được, cám ơn bác sĩ."

"Vậy chân của em ấy..." Yến Hoài hỏi.

"Trên chân có một cái đinh thép, tôi nhìn thấy rồi," bác sĩ Phó đã yêu cầu chụp X-quang, "Cũng mấy năm rồi, xương cốt hẳn đã mọc trở lại, tôi kiến nghị anh nên làm một tiểu phẫu để lấy nó ra, về sau sẽ dễ chịu hơn."

Ninh Sơ thân thể có chút rét run, hướng dịch lại bên cạnh Yến Hoài, bị người gắt gao ôm chặt: "Đừng sợ, có anh ở đây."


"Yên tâm, anh chỉ cần ngủ một giấc, rất nhanh sẽ xong." Bác sĩ Phó an ủi hắn, "Không cần vội, miễn là tinh thần và thể chất khỏe mạnh đều có thể tiến hành, còn những vấn đề khác, tật xấu nếp sống, dạ dày, v.v... phải có thời gian bảo dưỡng, không thể tránh khỏi cơ thể sẽ cảm thấy khó chịu trong thời gian cai thuốc, tốt nhất là phải luôn có người thân bên cạnh, nếu không sẽ rất khó khăn. "

"Được."

"Được, mặt khác các phương án điều dưỡng, tôi sẽ cùng các bác sĩ chuyên khoa khác lên phác đồ, đến lúc đó chúng ta từ từ thương lượng, anh nghỉ ngơi một chút đi, tôi ra ngoài trước."

Yến Hoài đem hắn nhét trở lại chăn, đứng lên: "Bác sĩ Phó, tôi tiễn anh."

Ninh Sơ biết anh đang lo lắng, còn phải hỏi Đường Tăng rất nhiều thứ nên mới để anh đi, dù sao thái độ của bác sĩ cũng khiến hắn yên tâm rất nhiều, cũng không buồn nghĩ nữa, vì vậy liền vẫy tay với y tá: "Chị Giang, giúp em hạ giường xuống, em ngủ một lát."

...

Ở trong bệnh viện hai tuần, Yến Hoài cũng tiến hành kiểm tra não bộ, trí nhớ mất đi hai năm do tai nạn xe cộ đều hoàn toàn khôi phục sau bảy năm, thậm chí một số chuyên gia ở khoa thần kinh còn có chút không thế tưởng tượng nổi, tuy là vẫn có loại trường hợp này, nhưng chúng không phải thường thấy nhiều.

Tần Uyển cảm tạ bác sĩ, ghi nhớ những điều cần chú ý, sau đó ngăn lại Yến Hoài đang muốn đi ra ngoài: "Này, cháu đi đâu? Sang phòng Tiểu Ninh à?"

"Vâng," Yến Hoài liếc nhìn đồng hồ trên đầu giường, "Sau bữa trưa em ấy ngủ hai tiếng rồi, cũng nên tỉnh dậy, nếu không buổi tối sẽ ngủ không ngon."

"Được, cháu so với ta nhất định hiểu cậu ta hơn, bất quá cũng đừng mỗi ngày không cho người ta xuống giường, vận động một chút, tinh thần và thể cchấtđều khoẻ mạnh, cậu ta ở trong phòng cả ngày cũng không thoải mái."

"Được, cháu hiểu rồi."

"Đúng rồi, phía bác sĩ tâm lý định thời gian ngày mai liền bắt đầu, cháu nói càng nhanh càng tốt, có sắp xếp được thời gian chứ?"

"Vâng, mỗi ngày sẽ tranh thủ thời gian ngủ trưa của Ninh Sơ."

"Được." Trong lòng Tần Uyển có chút phức tạp, mấy ngày nay Từ Vi bận rộn xử lý việc khác, lúc Yến Hoài nhờ bà tìm bác sĩ tâm lý, bà khá kinh ngạc, "Kỳ thật, mặc dù ta thấy rõ trạng thái của cháu thật sự cần gặp bác sĩ tâm lý, nhưng không nghĩ tới cháu lại tự mình chủ động, lại còn nhanh như vậy ".

Bà không biết người khác có nhìn ra được không, nhưng với tư cách là 'người ngoài cuộc' mỗi ngày đến bệnh viện nhìn hai người này, Tần Uyển cảm thấy mình có thể nhìn ra rất rõ ràng.


Thần kinh Yến Hoài đã căng thẳng đến cực điểm, bà nhớ lúc ăn cơm trong phòng bệnh, Tiểu Ninh ăn cháo cảm thấy hơi mặn liền uống chút nước, lúc Yến Hoài hỏi hắn, hắn cũng không phàn nàn về hương vị, thản nhiên đáp "Không sao, ăn rất ngon", bà mơ hồ cảm thấy tâm trạng cháu mình không ổn.

Chỉ là đối phương nhẫn nhịn rất tốt, không để Tiểu Ninh phát hiện chút nào, bà cũng có chút nghi ngờ, mấy ngày sau cẩn thận quan sát mới có thể xác định.

Yến Hoài là cảm thấy bảy năm qua mình đã bỏ lỡ quá nhiều, khiến Tiểu Ninh đau khổ quá nhiều, khiến Tiểu Ninh bây giờ không thể hoàn toàn tin tưởng mà ỷ lại vào mình, nhưng sau đó bà lại lơ đãng thăm hỏi Ninh Sơ, nguyên lai chính hắn nói: 'Tôi chỉ là thường ăn uống có chút thanh đam, nhưng thỉnh thoảng ăn thứ gì đó mằn mặn, lại thực sự cảm thấy rất ngon' bà cũng không nghĩ nhiều.

Bà tinh tế lý giải sự tình, nhìn biểu hiện của họ mà lý giải.

Hai người bọn họ khẳng định là rất yêu nhau, không có gì để hoài nghi, nhưng suốt bảy năm đằng đẵng gian khổ, người bình thường đến một mức độ nào đó đều sẽ thay đổi, huống chi hai người này đã trải qua những biến hóa cực lớn.

Bà hiểu rằng Ninh Sơ vì thói quen sau 7 năm cũng dần độc lập và không còn sự tuỳ hứng như thời trung học, cũng hiểu Yến Hoài trông gà hoá cuốc, lo được lo mất mà không có được cảm giác an toàn.

(*Trông gà hoá cuốc: Không tinh mắt, trông vật này ra vật khác. lầm lẫn việc này với việc kia. Không tỉnh táo, tinh tường, nhầm lẫn cái này thành cái khác.

Hiểu thì Yến Hoài đang lẫn lộn giữa thực tại với quá khứ, giữa suy nghĩ của 1 Yến Hoài năm 17 tuổi và Yến Hoài của 7 năm sau á....)

Bà hiểu rõ hơn tại sao Yến Hoài không muốn nói cho Ninh Sở biết nỗi sợ hãi hiện tại của mình, mà vẫn giả vờ thờ ơ trước mặt đối phương.

Bởi vì nó không có cách nào giải quyết, ít nhất lúc này, hai người bọn họ hiện tại cần nhất chính là thời gian, một lần nữa ở chung, thời gian có thể chứng minh tất cả, cũng có thể định hình lại rất nhiều thứ.

Mà Yến Hoài cứ bị thứ cảm xúc đó tích tụ và đè nén đến mức phải dùng đến cách cực đoan bản thân để giải tỏa, bà mới biết rằng người này đang cần được giải cứu khẩn cấp, may mắn là tên này không bị mất trí thông minh và đã tự nhận ra.

Bà cười: "Dì thực yên tâm lắm".

Yến Hoài hiểu ý của bà, nhàn nhạt cười nói: "Cháu không thể để em ấy đã nhiều năm tự mình vất vả như vậy, cuối cùng lại còn phải lo lắng cho tinh thần của cháu. Còn không bằng giao cho người có chuyên môn. Cháu biết, cháu phải tự mình sắp xếp lại chính mình, mới có thể cho em ấy một chỗ dựa không gai góc và sắc nhọn."

"Đúng vậy, thật ra rất nhiều cảm xúc tiêu cực xuất phát từ nguyên nhân sinh lý, gặp bác sĩ điều trị, dùng thuốc đúng cách, nhất định sẽ từ từ bình phục." Tần Uyển vỗ vai anh an ủi "Hai đứa nhất định sẽ ổn, đừng quên còn có ta cùng với chú của cháu, bất kể là cháu hay Tiểu Ninh, nếu có vấn đề, cứ đến chúng ta bất cứ lúc nào."


Yến Hoài cười chân thành: "Cám ơn dì."

"Không cần," Tần Uyển xua tay, "Chúng ta ở nước ngoài, cũng không giúp được gì cho cháu, sau khi chú của cháu biết đầu đuôi sự việc, mấy ngày nay rất khó chịu..."

"Ai da! Không nên nói những chuyện này. Tóm lại, không có gì phải sợ, cũng không được lùi bước! Cháu là cháu của ta! Đứng thẳng lên! Dốc toàn lực yêu thương cậu ta! Nếu như bảy năm thật sự thay đổi cả hai đứa, cháu dùng bảy mươi năm còn lại để nuông chiều cậu ta cho đã! Nếu cháu yêu cậu ta hơn bất kỳ ai khác trên thế giới này, nếu cháu có thể cho cậu ta hạnh phúc hơn bất kỳ ai khác, thì cậu ta chắc chắn sẽ hạnh phúc khi ở bên cháu! Đừng tin mấy lời của tên súc sinh Tô Khải Nhiên, súc sinh thì làm gì biết nói tiếng người!"

"Cháu hiểu rồi, dì quả thật thông minh."

"Thằng nhóc thối!" Tần Uyển cười mắng: "Đi đi, nhớ cân bằng cảm xúc, nghe của bác sĩ tâm lý."

"Được."

Yến Hoài đi được hai bước, trước khi đi ra ngoài đột nhiên quay đầu lại: "Dì, sau này dì nên tới gặp em ấy nhiều hơn, còn mang theo cả Cầu Cầu nữa, yên tâm, thằng nhỏ rất nghe lời, không gây phiền toái."

Tần Uyển giật mình: "Ôi trời, ta còn sợ mỗi một người xung quanh Ninh Sơ đối với cháu đều kà kẻ thù chứ, tính chiếm hữu của cháu thái quá đến phát bệnh, như thế nào mà không cần gặp bác sĩ tâm lý liền tự khỏi? Ta nói trước cho cháu hay, con trai ta dính Tiểu Ninh vô cùng, đã sớm khóc lóc đòi tới thăm, đến lúc đó đừng có đánh nó."

Yến Hoài cúi đầu cười khẽ: "Không đánh, cháu sẽ tận lực khống chế bản thân, không đánh..."

"Cháu có thể yêu em ấy hơn tất cả những người khác, nhưng cũng hy vọng mọi người cũng có thể yêu em ấy thậy lòng."

"Bởi vì em ấy đáng giá."

...

Ngày thứ hai sau khi Ninh Sơ ngủ trưa tỉnh lại liền nghênh đón một vị khách thăm bệnh, Hàn Tu Ngôn

Mấy ngày nay Yến Hoài liên tục điều tra tất cả những mối quan hệ của hắn, người này cũng không thuộc nhóm người "nguy hiểm", nhưng vẫn bị bệnh viện cùng đám vệ sĩ kiểm tra kĩ lưỡng mới được cho vào, sắc mặt Hàn Tu Ngôn là không quá tốt.

Đối mặt với Ninh Sơ, tâm tình của anh ta thực phức tạp.

"Không nghĩ tới cậu cùng Yến Hoài thật sự có loại quan hệ này."

Ninh Sở cười cười, cũng không nhiều lời, hắn cùng Yến Hoài chia li tương phùng quá kịch tính, hắn cũng không thèm giải thích, càng không cần để người khác biết quá rõ ràng.

Thấy hắn không nói gì, Hàn Tu Ngôn tự nhủ: "Sau khi chấm dứt hợp đồng với Hoan Duyệt, tôi đến một công ty khác, theo thỏa thuận trước đó, đáng lẽ phải mang Đường Ân đi cùng, nhưng... Dù sao đi nữa, về sau cậu ta không thể tiếp tục đứng trong giới, tôi cũng nghe ngóng một chút, kỳ thật hai người các cậu cũng không có bao nhiêu ân oán, Đường Ân hận cậu ít nhiều đều là do tôi ở giữa vẫn luôn không có lập trường, lúc đó tôi liền không có mặt mũi đến gặp cậu, chỉ cầu mong cậu sẽ không gặp chuyện xấu".


"Cậu hiện ở đâu? Vì cái gì lại tiếp tục vào đây rồi?"

"Cơ thể cậu thế nào rồi?"

Nụ cười trên mặt Hàn Tu Ngôn nhẹ nhàng, Ninh Sơ cũng cảm thấy thoải mái hơn: "Không có gì nghiêm trọng đâu, anh yên tâm đi, tôi đã chạy nhanh trên con đường dưỡng bệnh rồi."

Hàn Tu Ngôn không nhịn được cười ra tiếng, nhưng mà nụ cười trên mặt anh ta liền biến mất mà trở nên nghiêm túc: "Cậu thật sự muốn ở bên Yến Hoài? Tôi cảm thấy tinh thần hắn có chút nguy hiểm."

Ninh Sơ hơi sửng sốt: "Là sao?"

"Tôi có cảm giác anh ta đã phải chịu đựng điều gì đó, thoạt nhìn thật sự mang áp lực rất lớn, người như anh ta một ngày nào đó sẽ phát điên nếu không giữ lại được. Có thể anh ta sẽ làm tổn thương cậu. Dù sao thì anh ta vẫn luôn tàn nhẫn trong mỗi hành động, đối xử với chính người thân của mình cũng không có ngoại lệ."

Liếc nhìn Ninh Sơ, Hàn Tu Ngôn không kể cho hắn nghe tin tức anh ta biết, Yến Hoài đã tống người em trai tàn tật của mình vào tù, đồng thời tìm thấy nhiều bằng chứng và nhân chứng về tội ác của Tô Khải Nhiên mấy năm qua, dùng hết khả năng cho đối phương cả đời chịu giày vò trong tù, về phía nhà họ Bạch mà nói...

Không giống một người bình thường.

Ninh Sơ bất đắc dĩ thở dài: "Thì ra các ngươi đều nghĩ anh ấy như vậy, thật oan uổng cho ca ca..."

Hắn hiểu suy nghĩ của Hàn Tu Ngôn, dù sao anh cũng không biết hết được nội tình, cũng không biết quá khứ của hai người bọn họ, nhưng hắn không tin Yến Hoài sẽ phát điên như Bạch Tinh Lan.

Đối với điều này, hắn chắc chắn hơn bất kỳ ai khác.

"Yên tâm đi, tôi không ở bên cạnh anh ấy chắc chắn sẽ phát điên, nhưng có tôi ở bên cạnh anh ấy, anh ấy chắc chắn sẽ không phát điên," Ninh Sơ nháy mắt với anh ta, "Bởi vì tôi là thuốc điều trị của anh ấy."

.........................................................................................................................................................

Hello T về rồi ạ:))

Bộ Tổng tài hôm nay có cập nhật chương mới không chủ nhật 09/07 T up nha, giờ nào thì T chữa rõ vì hôm đấy bận á.... nếu k dc chủ nhật thì chắc chắn thứ 2 10/7 sẽ có nha

LOVE!!

THANKS FOR SUPPORTING ME

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương