Bệnh Hay Quên
-
C56: Gần như được cứu
Yến Hoài mặc kệ để mặc tấm ván vừa đáp xuống đỉnh đầu, trước mặt nhất thời tối sầm lại, trong nháy mắt mọi suy nghĩ đều biến mất, mãi vài giây sau, mới lui lên lui xuống mà trụ vững, ánh mắt lướt qua gương mặt hung tợn cười đến ớn lạnh kia, lại nhìn về phía Ninh Sơ đang bị trói, tiếng ván gỗ vang vọng trong khu nhà xưởng trống không, nhưng đối phương một chút phản ứng cũng không có, thậm chí còn không thèm mở mắt.
Rõ ràng người đã rơi vào hôn mê.
"Bạch Tinh Lan, thả Ninh Sơ ra, em ấy thật sự sắp chết..." Yến Hoài một tay ôm đầu, sắc mặt tái nhợt, lúc này anh cảm giác như có ngàn vạn mũi kim châm vào đầu, đau đến mức xuất hiện ảo giác.
Anh một lòng muốn thay thế chỗ của Ninh Sơ: "Anh không phải rất thích em ấy sao? Tại sao lại đối xử tàn nhẫn với em ấy như thế?"
"Tại sao à? Đương nhiên là bởi vì mày, " Bạch Tinh Lan lạnh lùng mở miệng, "Câu ấy vì liên lụy mày mà đau khổ suốt bao nhiêu năm, nhưng lại chẳng chịu rời xa mày, lại sợ hãi mà trốn tránh tao, cậu ấy cũng đâu có vô tội, là tự tìm đường chết! Hai người chúng mày đều rất xứng đáng!
Yến Hoài chống tay lắc đầu, khóe mắt thoáng thấy một cửa sổ lớn nằm chéo trên bức tường màu xám, khung cửa sổ đã không còn kính, chỉ còn lại một cái kệ, ánh sáng bên ngoài dần chiếu vào.
Anh lảo đảo lui về phía sau một bước, nhìn chằm chằm người trước mặt như loạn thần, không biết là đầu đau hơn hay tim đau hơn.
"Hơn nữa, tao đối với cậu ấy tàn nhẫn chỗ nào chứ? Tao rõ ràng muốn cùng cậu ấy phát triển tình cảm thăng hoa... Kẻ tàn nhẫn chính là đứa em ngu dốt của mày, em trai mày, bố ruột của mày, a, còn có mẹ của mày...."
"Yến Hoài à mày có biết không, lúc mày đang an ổn được chuyên cơ y tế đặc chủng đưa đi nước ngoài điều trị, Ninh Sơ lúc đó đang nằm trong phòng giam của trại tạm giam."
Đầu truyền đến một trận đau đớn kịch liệt, Yến Hoài nghiến răng lui về phía sau một bước, trên mặt không còn một tia máu.
"Đều bị hãm hại thê thảm như vậy, cậu ấy thế mà còn không hận chết mày, tao thật sự là không cam lòng..." Bạch Tinh Lan sắc mặt cổ quái, "Tao cũng muốn có cảm giác giống mày, cùng nhau tranh quyền đoạt vị. Có hai vòng phỏng vấn và hai bài kiểm tra viết. Điểm của tao trong bài kiểm tra viết cao hơn nhiều so với mày, trình độ phỏng vấn của mày lại vừa khít điểm sàn của của giám khảo, nhưng giám khảo như cậu ta đúng là đồ đui! Là vì cái thứ tâm tư ngu ngốc ích kỷ đó, lại vì một kẻ thối nát như mày, đem tao một lần đánh trượt!"
Càng nói càng kích động, cậu ta đá vào bụng Yến Hoài, đá anh xuống đất một cách điên cuồng, điên cuồng nã xuống từng cái đạp mạnh cùng nắm đấm thô bạo.
"Màu không phải rất lợi hại sao? Tại sao không dám đánh trả?"
"Không phải mày khỏe lắm à? Giống như cấp 3 ý, ai cũng biết mày, ai cũng tán thưởng mày. Ngay cả lúc tao lên đến đại học, giới du học sinh lúc nào cũng chỉ biết ca ngợi loại như mày!Thiên tài kinh doanh à..."
"Mày cho rằng mày là đứa lợi hại, cướp đồ của tao là chuyện đương nhiên?"
"Ngay đến cả bố tao cũng ca ngợi mày, gặp chuyện chưa bao giờ hoảng, mẹ kiếp! Cậu ấy thực sự nên nhìn thấy mày ngày lúc này, ngay bây giờ! Đáng tiếc, cậu ấy ngủ quên mất rồi..."
Bạch Tinh Lan càng nghĩ càng hưng phấn, giống như hoàn toàn mất trí, chạy sang bên kia nhặt máy ảnh, lon ton lùi lại vài bước trước mặt Yến Hoài, giơ máy ảnh bắt đầu chụp. Yến Hoài nằm trên mặt đất, không biết có chỗ nào ở trán bị rách, máu chảy vào mắt trái, một nửa tầm nhìn đều là máu.
Anh nín thở trấn định thần kinh đau nhức, liền nhìn thấy bên hông Bạch Tinh Lan đang lôi ra một khối dài màu đen, nương theo động tác của đối phương hiện ra lờ mờ báng súng màu đen.
- --------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
(Ultr T kbt cái chương này có bị gì k mà sao nó ngắn thế ạ!!!!!!!!>....<
Eo thề đọc xong trầm cảm theo luôn á............
Tháng 6 T đi trị liệu tiếp nên tháng 7 mới up tiếp được đấy ạ nên trong tháng 5 này T sẽ cố để up nhiều hơn....
Rất xin lũi mọi người.......... mong mng thông cảm và tiếp tục ủng hộ T nha......)
Rõ ràng người đã rơi vào hôn mê.
"Bạch Tinh Lan, thả Ninh Sơ ra, em ấy thật sự sắp chết..." Yến Hoài một tay ôm đầu, sắc mặt tái nhợt, lúc này anh cảm giác như có ngàn vạn mũi kim châm vào đầu, đau đến mức xuất hiện ảo giác.
Anh một lòng muốn thay thế chỗ của Ninh Sơ: "Anh không phải rất thích em ấy sao? Tại sao lại đối xử tàn nhẫn với em ấy như thế?"
"Tại sao à? Đương nhiên là bởi vì mày, " Bạch Tinh Lan lạnh lùng mở miệng, "Câu ấy vì liên lụy mày mà đau khổ suốt bao nhiêu năm, nhưng lại chẳng chịu rời xa mày, lại sợ hãi mà trốn tránh tao, cậu ấy cũng đâu có vô tội, là tự tìm đường chết! Hai người chúng mày đều rất xứng đáng!
Yến Hoài chống tay lắc đầu, khóe mắt thoáng thấy một cửa sổ lớn nằm chéo trên bức tường màu xám, khung cửa sổ đã không còn kính, chỉ còn lại một cái kệ, ánh sáng bên ngoài dần chiếu vào.
Anh lảo đảo lui về phía sau một bước, nhìn chằm chằm người trước mặt như loạn thần, không biết là đầu đau hơn hay tim đau hơn.
"Hơn nữa, tao đối với cậu ấy tàn nhẫn chỗ nào chứ? Tao rõ ràng muốn cùng cậu ấy phát triển tình cảm thăng hoa... Kẻ tàn nhẫn chính là đứa em ngu dốt của mày, em trai mày, bố ruột của mày, a, còn có mẹ của mày...."
"Yến Hoài à mày có biết không, lúc mày đang an ổn được chuyên cơ y tế đặc chủng đưa đi nước ngoài điều trị, Ninh Sơ lúc đó đang nằm trong phòng giam của trại tạm giam."
Đầu truyền đến một trận đau đớn kịch liệt, Yến Hoài nghiến răng lui về phía sau một bước, trên mặt không còn một tia máu.
"Đều bị hãm hại thê thảm như vậy, cậu ấy thế mà còn không hận chết mày, tao thật sự là không cam lòng..." Bạch Tinh Lan sắc mặt cổ quái, "Tao cũng muốn có cảm giác giống mày, cùng nhau tranh quyền đoạt vị. Có hai vòng phỏng vấn và hai bài kiểm tra viết. Điểm của tao trong bài kiểm tra viết cao hơn nhiều so với mày, trình độ phỏng vấn của mày lại vừa khít điểm sàn của của giám khảo, nhưng giám khảo như cậu ta đúng là đồ đui! Là vì cái thứ tâm tư ngu ngốc ích kỷ đó, lại vì một kẻ thối nát như mày, đem tao một lần đánh trượt!"
Càng nói càng kích động, cậu ta đá vào bụng Yến Hoài, đá anh xuống đất một cách điên cuồng, điên cuồng nã xuống từng cái đạp mạnh cùng nắm đấm thô bạo.
"Màu không phải rất lợi hại sao? Tại sao không dám đánh trả?"
"Không phải mày khỏe lắm à? Giống như cấp 3 ý, ai cũng biết mày, ai cũng tán thưởng mày. Ngay cả lúc tao lên đến đại học, giới du học sinh lúc nào cũng chỉ biết ca ngợi loại như mày!Thiên tài kinh doanh à..."
"Mày cho rằng mày là đứa lợi hại, cướp đồ của tao là chuyện đương nhiên?"
"Ngay đến cả bố tao cũng ca ngợi mày, gặp chuyện chưa bao giờ hoảng, mẹ kiếp! Cậu ấy thực sự nên nhìn thấy mày ngày lúc này, ngay bây giờ! Đáng tiếc, cậu ấy ngủ quên mất rồi..."
Bạch Tinh Lan càng nghĩ càng hưng phấn, giống như hoàn toàn mất trí, chạy sang bên kia nhặt máy ảnh, lon ton lùi lại vài bước trước mặt Yến Hoài, giơ máy ảnh bắt đầu chụp. Yến Hoài nằm trên mặt đất, không biết có chỗ nào ở trán bị rách, máu chảy vào mắt trái, một nửa tầm nhìn đều là máu.
Anh nín thở trấn định thần kinh đau nhức, liền nhìn thấy bên hông Bạch Tinh Lan đang lôi ra một khối dài màu đen, nương theo động tác của đối phương hiện ra lờ mờ báng súng màu đen.
- --------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
(Ultr T kbt cái chương này có bị gì k mà sao nó ngắn thế ạ!!!!!!!!>....<
Eo thề đọc xong trầm cảm theo luôn á............
Tháng 6 T đi trị liệu tiếp nên tháng 7 mới up tiếp được đấy ạ nên trong tháng 5 này T sẽ cố để up nhiều hơn....
Rất xin lũi mọi người.......... mong mng thông cảm và tiếp tục ủng hộ T nha......)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook