Bệnh Hay Quên
42: Anh Yêu Em


"......!Khốn kiếp!"
Ninh Sơ bật cười: "Tự dưng anh lại đi mắng mình?"
"Qúa kíƈɦ ŧɦíƈɦ."
"Hừ, nó rất tuyệt vời đúng không."
Hai người lặng lẽ ôm nhau, chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm ở Hải Thành tương đối lớn, mặt trời bắt đầu lặn xuống đường chân trời, gió biển thổi vào, trời bắt đầu trở lạnh.
Ninh Sơ chỉ mặc một chiếc áo phông mỏng, lạnh thấu da thịt, gió lạnh thổi tới, ở trong lòng Yến Hoài rùng mình một cái.
Cánh tay ôm lấy hắn càng thêm siết chặt, Yến Hoài ngẩng đầu, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi giọt nước trên khoé mắt: "Đi thôi, cùng trở về."
"Chờ đã, đợi một chút." Ninh Sơ kéo anh, nhẹ nhàng tựa trán lên vai Yến Hoài.
Cơn chóng mặt của hắn vẫn chưa qua, không biết là do tác dụng phụ của thuốc hay vì hôn liên tục không ngừng, nếu là cái sau, quả thực quá mất mặt! Nói không nên lời luôn.
"Sao vậy? Em chóng mặt à?" Yến Hoài nắm đầu ngón tay đang lạnh dần kia, khẽ cau mày.
"...!Ừm, có một chút, không nghiêm trọng."
Không nghiêm trọng mới lạ.

Yến Hoài cảm thấy người trong ngực mình đang run rẩy đến nhũn cả ra, bị anh xoa nắn đến không còn sức mà kháng cự, hiểu rằng không thể tiếp tục ở lại thêm được nữa: "Anh cõng em."
"Mặt đất rất trơn!" Ninh Sơ lo lắng, hai má ửng hồng đã tiêu tán, tái nhợt trở lại, "Sẽ ngã mất!
"Em ở trên lưng của anh, sẽ không ngã được, yên tâm."
Yến Hoài ngồi xổm trước mặt hắn, tay sau duỗi ra: "Lên."
Mũi có chút nghèn nghẹn, Ninh Sơ khó khăn nhắm mắt lại, lắc lư cơ thể, nhẹ nhàng dựa vào trên vai người kia, nói nhỏ: "Ca ca cũng đừng để bị ngã."
Đầu đã bị đâm đến hỏng rồi, lỡ ngã phát nữa mà ngu luôn thì phải làm sao?
Đem người vững vàng mà nâng lên, nghe tiếng hắn: "Ca ca cũng đừng để bị ngã", trái tim Yến Hoài như hoá thành một vũng mật ngọt, phút chốc lại hoá thành chua chát.
Anh cùng với người đàn ông này đã có rất nhiều kỉ niệm đẹp trong hai năm ấy, nhưng lại đánh mất người ấy suốt 7 năm.

Mà hồi ức tươi đẹp của hai năm đó, anh một chút đều không nhớ rõ, để lại cho Ninh Sơ 9 năm cay đắng ngọt bùi, để lại một mình hắn gán vác.
Nghĩ đến điều này, như thể có vô số kim nhỏ đang cắm vào trong cơ thể, nội tạng và tứ chi đều đau đớn.
"Anh?"
Nhìn thấy người nọ đi vài bước không nói lời nào, Ninh Sơ liền gọi anh.
"...!Ờ," Yến Hoài hắng giọng, lồng ngực dựa vào sau bờ lưng mỏng manh dễ dàng cảm nhận được nhịp tim đang đập rộn ràng một cách sinh động, "Tại sao tim lại đập nhanh như vậy? Em tụt huyết áp?"
Có thể là vậy, Ninh Sơ không rõ đó là tác dụng phụ của thuốc giảm đau có phải là tụt huyết áp hay không, hắn dụi mặt vào tai Yến Hoài: "Sao anh không nghĩ là do em căng thẳng vì bị anh cõng?"
Yến Hoài đang cõng cả một thế giới nhỏ trên lưng, anh bước từng bước vững vàng, gió ở Hải Thành hòa với nước biển mặn mòi, ướŧ áŧ, giống như mùi vị nước mắt của Ninh Sơ mà anh vừa nếm qua.
"Tại sao em lại căng thẳng?"
"Bởi vì ta đã rất lâu không được anh cõng."
Hắn sợ rằng cảm giác đã thay đổi, thật may mắn, dường như không có gì thay đổi.
"Trước đây anh từng cõng em trên lưng sao?" Ninh Sơ rất nhẹ, anh cõng người đi một đoạn, hô hấp vẫn bình ổn.
"Đúng vậy, lúc em bị ngã, anh toàn nói cõng em làm anh đau lưng.

Có lẽ hồi cấp ba em béo hơn bây giờ.

Hiện tại đã đỡ hơn chưa?"
Khi đó, Yến Hoài thích trùm một chiếc áo khoác có mũ rộng qua đầu hắn, nhéo đùi hắn như nhéo cục bột mì, thỉnh thoảng cúi người xốc hắn lên, bước từng bước chậm, nói là nếu đi quá nhanh sẽ vì nặng mà ngã, Ninh Sơ nóng lòng muốn xuống, nhưng bên kia không chịu.
"Shit, thật xảo quyệt ..." Yến Hoài lập tức đoán ra suy nghĩ trong đầu mình trước đây, trợn tròn mắt.
"Sao thế?" Ninh Sơ nghe không rõ.
"Không có gì, em nhẹ quá, nên ăn nhiều hơn." Yến Hoài rất hài lòng với bản thân hiện tại đã trưởng thành, rất vững vàng.
"Em hay bị ngã à? Có hay khóc nhè không?"
Linh hồn anh như bị chém thành 2 nửa, một nửa là khinh bỉ và ghen tị với cái vận may ấu trĩ trước đây, nửa là háo hức muốn biết những mảnh vụn của quá khứ, vị chua chát cố thủ trong lòng, chỉ có thể không ngừng đụng vào, dựa dẫm vào con người ở trên lưng mới có thể an ủi đôi phần.

"Sẽ giả vờ khóc một chút.

Bị thương một chút cũng sẽ khóc lóc kêu đau, nháo anh một trận." Ninh Sơ khôi phục chút sức lực, hai cánh tay đè lên cổ Yến Hoài siết chặt, "Em đúng là có thiên phú diễn xuất.

"
"...Nhóc con hư hỏng."
Yến Hoài khàn giọng, anh nhớ những ngày đầu gặp lại, ngoại trừ lần người này mất kiểm soát trong thang máy, mỗi lần khó chịu, đều tự mình chịu đựng, cho dù có khốn khổ đến đầu thì lời nói với anh vẫn là ' không có gì ',' Bệnh vặt ',' không nghiêm trọng '...
Qúa khứ của anh với hiện tại, đều do Ninh Sơ phán quyết.
Đỉnh đầu của anh như bị sét đánh giữa tháng 7.

Đây là lần đầu tiên Yến Hoài muốn khóc kể từ khi trưởng thành.
"Cục cưng."
"Sao?"
"Về sau cứ làm vậy với anh."
Ninh Sơ không nhìn rõ vẻ mặt của anh, nhưng có thể cảm nhận rõ ràng người này đang khổ sở, cằm đặt vào vai anh, thở dài: "Nào có ai như anh, không chê em phiền à?"
"Sẽ không phiền, anh yêu em."
Ninh Sơ sững sờ một lúc, trái tim như bị đâm một cách nặng nề, giống như có thứ gì đó đang kéo lấy miếng thịt, có cảm giác ngột ngạt khó thở.
"Sao vậy?" Yến Hoài nhận thấy hắn có gì đó không ổn, liền bước chậm lại.
"Không sao, chỉ là hơi lạnh." Hắn theo bản năng đáp lại, không nhìn thấy ánh mắt ảm đạm của Yến Hoài.
Khi đến chân núi, thanh âm bắt đầu rõ ràng hơn.
"Anh để tài xế ở phim trường chờ, lát nữa đưa em về khách sạn."

"Được, cảm ơn anh."
"...!Đừng khách sáo như thế, có phải em vẫn giận anh chuyện trước đây?"
"Giận anh làm gì, không phải mỗi lần đều bị anh chặn lại dỗ à?"
Hắn làm sao có thể so với Yến Hoài công lực siêu cấp gϊếŧ người bằng miệng lưỡi? Một người thiên binh vạn mã*.
(*Thiên binh vạn mã: Muôn nghìn binh mã; chỉ lực lượng quân đội rất đông đảo, hùng mạnh.)
...
Yến Hoài rời đi, Ninh Sơ xin phép đạo diễn Bạch nghỉ hai ngày Giáng sinh, mấy ngày này, Cầu Cầu ngày nào cũng gọi điện rủ hắn đến dự sinh nhật.
Mà Đường Ân trước đêm giáng sinh cũng bắt đầu vào đoàn, bắt đầu quay cùng Ninh Sơ, đây cũng là cảnh mà Ninh Sơ lo lắng nhất.
Hắn đã từng xem qua mấy bộ phim thần tượng mà Đường Ân đóng nam chính, cũng từng tham gia với tư cách vai quần chúng một hai lần gì đó.

Thành thật mà nói, người này hoàn toàn không có gì nổi bật về mặt diễn xuất so với những người khác trong đoàn phim.

Từ đạo diễn cho tới kịch vụ, đều thổi phồng anh ta lên tận trời cao mây xanh, không dám thành thật.

Cho đến bây giờ, người này diễn xuất vẫn luôn một màu, tất cả những gì anh ta đóng đều là " Đường Ân nhân bản".
Đúng như dự đoán của hắn, vừa bắt đầu quay không bao lâu, Đường Ân đã bị Bạch Tinh Lan NG.
Từ đầu mẫu thuẫn giữa anh ta cùng Bạch đạo diễn đã căng thẳng giờ càng thêm gay gắt, giương sừng chỉ trích Đường Ân từ trong ra ngoài, thậm chí còn vạch rõ địa vị của anh ta trước mặt mọi người: "...!Nếu không phải ông chủ Tưởng Cảnh tự mình đề cử, anh với cái trình độ rách nát này, đến tư cách đi thử ống kính cũng đừng mơ! Anh trừng cái gì? Không phục?"
"...!Không có." Mặt Đường Ân chuyển hồng thành trắng, hắn nhục nhã đến mức gần như muốn lập tức chạy trốn, ánh mắt của những người xung quanh không chút nào che dấu, chính là như một thứ ánh sáng lạnh lẽo, hung hăng đâm chém hắn dữ dội.
Ninh Sơ cúi xuống nhìn mũi chân anh ta, cố gắng không nhìn.
Hắn hiểu cảm giác này, nhưng cũng không có quá nhiều thù hận với nó, với hắn mà nói loại thống khổ này không đáng để tâm, cũng không muốn để tâm, sẽ làm cho vết sẹo này lớn hơn.
Nhưng Bạch Tinh Lan hiển nhiên sẽ không làm theo như hắn mong muốn, mắng xong còn tự giễu khóe miệng phun ra một câu nữa khiến Ninh Sơ trong lòng nảy dựng lên.
—— "Về kỹ năng diễn xuất, anh thực sự kém xa Ninh Sơ."
Nhìn đôi mắt đỏ ngầu của Đường Ân, Ninh Sơ cảm thấy mình giống như một cái bình từ trên trời rơi xuống, ngay cả đứng yên cũng có thể hấp dẫn thù hận.
Hắn biết nhiều đạo diễn thích gây hấn, nhất là khi thời gian làm việc kéo dài, càng trở nên nóng nảy, cũng khiến đoàn phim khổ cực công tác.
Hắn có thể không để bụng đến điều này, cũng có thể chấp nhận một hai lần trở thành con dao cho người khác sử dụng, nhưng cách cư xử của Bạch Tinh Lan đều là đem hắn cùng đoàn làm phim đối lập, một đồn mười, mười đồn trăm, càng kiến cho mọi người thêm giữ khoảng cách với hắn.

Cách đây một thời gian, sau khi hoàn thành bộ phim truyền hình đầu tiên, một diễn viên trẻ mà hắn quen trước đó đã hỏi thăm hắn trên WeChat, nghe ai đó nói đạo diễn Bạch ở đoàn đối với hắn 'rất là chiếu cố', ý nói hắn ở đoàn làm phim là dựa vào quan hệ.
Ninh Sơ khịt mũi coi thường, nhưng cũng bắt đầu cảm thấy Bạch Tinh Lan có chút không thích hợp, nếu không nói những mặt khác thì EQ của Bạch Tinh Lan trước đây là hạng nhất, hẳn là sẽ không đến mức thoái hoá như bây giờ.
Hắn đang cân nhắc chờ kết thúc công việc sẽ nói chuyện với người này, nhưng lại không để ý đến sự căm hận mọc thành cụm trong mắt Đường Ân.
...
Ninh Sơ là vai chính, có rất nhiều cảnh, nhẫn nhịn hoàn thành cảnh quay cùng Đường Ân cũng đã 9 giờ tối.
Kết thúc công việc, Hồ Hiểu An cầm điện thoại di động đi tới: "Anh Ninh, Vương tổng vừa gọi điện nói anh quay phim xong nên gọi cho ngài ấy."
"Đưa cho anh."
Hắn gọi cho Vương Huyền: "Vương tổng, có chuyện gì?"
"Tiểu Ninh, tối ngày mốt có thể xin nghỉ phép không? Một đạo diễn muốn gặp cậu, người ta đã liên hệ với tôi.

Có một show thời trang diễn ra ở thành phố C, người ta cũng sẽ đến đó tham dự.

Cậu có thể đến đó trò chuyện một chút."
"Ngày mốt? Đêm Giáng sinh?" Ninh Sơ cau mày, "Tôi sợ là không được, Vương tổng, cái...!tôi phải đi sinh nhật của em trai, tôi -"
"Em trai cậu chắc đang ở thành phố C đúng không? Sẽ không mất nhiều thời gian đâu.

Đây là một cơ hội tuyệt vời.

Nếu không phải lần này cậu diễn Hoàng hôn trên biển thì chưa chắc người ta đã để mắt đến cậu đâu.

"Vương Huyền vội vàng nói," Hơn nữa, không phải tôi không biết gì về thân thích của cậu, không cần thiết lãng phí thời gian cùng bọn họ.

"
"Không phải bọn họ ..." Ninh Sơ không giải thích được, đành phải đồng ý trước: "Được, tôi sẽ đến gặp người ta một chút."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương