Bệnh Hay Quên
29: Tôi Đi Trước Hai Người Cứ Tự Nhiên


Bình tĩnh đổ lại bột cà phê đã xay vào trong bình, Yến Hoài lấy trong tủ túi cà phê hòa tan mà Ninh Sơ mua trước đó, xé một gói, đổ vào cốc nước ấm mà khuấy bừa bãi, sau đó cầm cốc đi ra, nhẹ nhàng đặt nó lên bàn cà phê trước mặt Bạch Tinh Lan.
Động tác nước chảy mây trôi, rất mượt mà, một chút cũng không giả trân.
Bạch Tinh Lan nhìn lớp bột màu nâu đen chưa tan cùng màu chất lỏng nhàn nhạt trong cốc, cười nhạt một tiếng.

Trong lòng tràn ngập sương mù bởi câu nói của Ninh Sơ 'đừng đùa kiểu đấy ' mà càng trở nên dày đặc hơn.
Cậu ta cùng Yến Hoài đối mặt.

Cả hai bên đều biết rõ suy nghĩ của nhau, không cần phải che giấu.

Một bên mắt sắc như dao cùng một đáy mắt ngập tràn băng giá, thân thiện cùng đối lập mãnh liệt toả ra ác ý đến vô cùng nhuần nhuyễn.
Vẫn tiếp tục ở trước mặt Ninh Sơ mà giả vở ôn hoà nhã nhặn, nhưng Yến Hoài biết chính mình không có cái gọi là thiện ý lòng thành, cái này cũng có nhiều người xung quanh anh biết, vì vậy anh tự động rõ ràng cho Bạch Tinh Lan - người dám trưng ra loại ánh mắt như vậy trước mặt anh một loại thiếu 'thiện ý lòng thành' kia.
Anh mặt không đổi sắc mà móc di động ra, nhắn tin cho Từ Vi: Tra xem Ninh Sơ ở đoàn phim với tân đạo diễn là như thế nào, người họ Bạch..
Nghĩ ngợi một lúc, lại bổ sung thêm: Đừng để Ninh Sơ biết.
Mà con người đang ở trong tâm bão cũng không nhận thấy từng đợt sóng ngầm đang âm thầm kích động.

Nhịp tim của Ninh Sơ hỗn loạn một hồi, adrenaline* cũng giảm dần, thần kinh căng thẳng cũng buông lỏng, nhưng sắc mặt vẫn kém hẳn đi.
(*Adrenalin là một hormon có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, cái làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm.

Quá trình này xảy ra tương đối nhanh chóng, trong vòng 2 đến 3 phút của sự kiện căng thẳng đang gặp phải.

Khi tình trạng căng thẳng kết thúc, xung thần kinh đến tuyến thượng thận bị hạ xuống, có nghĩa là tuyến thượng thận ngừng sản xuất adrenaline.)
Yến Hoài sờ trán hắn, liếc nhìn thứ đang cầm trên tay: "Có sao không? Bị choáng mà vẫn chơi điện thoại? Thứ gì quan trọng như thế nào mà nhất định phải xem cho bằng được?"
Nghe như có chút quan tâm, nhưng ngữ khí đặc biệt nghiêm khắc.
Ninh Sơ đầu óc choáng váng, không quay đầu lại được.

Hắn bị cảm giác quen thuộc này gây chấn động.

Tức khắc giống như quay lại thời gian trung học.

Cái cảm giác bị học trưởng theo đuổi, chăm sóc tới tay mà quản thúc tiểu học đệ.


Có chút chột dạ mà đẩy điện thoại đặt sang một bên, dùng ngón tay đẩy nó ra xa hơn.
Có chút đáng yêu, khóe miệng Yến Hoài hơi cong lên.
"Không nên chơi nữa..."
Bạch Tinh Lan: "..."
Trên mặt thần sắc âm u vài phần, cậu ta cười nói với vẻ châm chọc được che giấu kỹ càng: "Anh đây thật sự rất săn sóc.

Tôi đang nghĩ liệu anh có khi nào anh thật sự sẽ đạt giải thưởng láng giềng xuất sắc của Trung Quốc."
Nhưng việc làm sắc mặt cậu càng thêm u ám như than đen chì, chính là Yến Hoài không có phô ra công phu bản lĩnh âm dương quái khí của mình, cũng không có thời gian quan tâm đến cậu ta, thậm chí coi như điếc chưa nghe thấy gì, anh trực tiếp coi cậu ta như không khí, vẻ mặt bình tĩnh đặt tay lên cổ Ninh Sơ.

Chạm nhẹ lên động mạch cổ, sau đó quay người đi vào bếp mày mò cái gì đó một ánh mắt cũng không chừa lại cho cậu.
Tám phần là kiếm chút canh nóng hoặc thứ nước uống có vị ngọt.

Mấy ngày nay Ninh Sơ đều đã quen.

Hắn đặc biệt dễ bị hạ đường huyết khi bị cảm lạnh hay bị sốt.

Hắn luôn cần dùng một số đồ ngọt hay như chocolate, nhưng hắn lại không thích nhai khi không có tâm trạng.

Sau khi bị Yến Hoài phát hiện ra điểm này, liền biến hoá mọi thứ chất lỏng có thể uống được cho hắn.
Nhưng sau ngắm nhìn hồi lâu, hắn bắt đầu cảm thấy dáng vẻ cúi đầu làm việc nghiêm túc của Yến Hoài rất thuận mắt, rất đẹp trai.
Nhưng chỉ phút chốc, hắn liền thu hồi sự chú ý của mình, Ninh Sơ chợt nhận ra rằng hơi thở của người bên cạnh dường như có chút nặng nề hơn.
Hắn quay đầu lại, đối phương kia sắc mặt khó cơi, đôi môi mím lại thành một đường thẳng tắp, ngay cả khí chất dường như cũng có chút thay đổi, không giống như ánh nắng mặt trời hàng ngày, nhiều hơn là sự u ám không che giấu, lồng ngực nhấp nhô, như là đang cố gắng đè một số cảm xúc.
Ninh Sơ hoài nghi gọi cậu ta, "Đạo diễn Bạch? Cậu không thoải mái sao?"
Người bên kia dường như bị giọng nói của hắn làm cho giật mình, nhanh chóng lấy lại tinh thần, trên mặt lộ ra một nụ cười đầy ẩn ý: "A? Không ...!Chỉ là, tớ nghĩ hôm nay tớ không nên tới đây."
Phát biểu này là ý tứ gì?
Yến Hoài vẫn còn đang lộn xộn sau bếp, các đốt ngón tay của anh gần như bị bóp nát: Chết tiệt, thật là khốn nạn!
"Cậu đang nói cái gì vậy?" Ninh Sơ càng thêm bối rối.

Cho dù mối quan hệ của hắn với Yến Hoài vẫn chưa rõ ràng, nhưng cũng chỉ là bạn bè tới thăm bệnh, hơn nữa mới đến không được bao lâu.


Từ bao giờ lại trở nên đáng thương như vậy?
Hắn mơ hồ nhận ra có điều gì đó không ổn, nhưng đầu óc choáng váng, không hiểu ra vấn đề gì, hắn chỉ nhìn cậu khô khốc rồi cười hai tiếng.
Sau đó lại ngày càng trở nên xấu hổ hơn.
Không biết tại sao, khi cùng Bạch Tinh Lan tán gẫu thời trung học, bầu không khí cũng không có xấu hổ như lúc này, nhưng chỉ sau vài năm, hắn như thế này lại có chút bài xích khi ngồi chung với người này.
"Uống một chút đi." Yến Hoài đã kịp thời đến giải cứu hắn, đem thành cốc áp lên môi hắn.
Nhấp được vài ngụm, điện thoại lại đột nhiên rung lên.

Lúc đó, hắn như nghĩ rằng Bạch Tinh Lan lại sắp đưa ra một phát biểu đáng kinh ngạc nào đó.

Cầm lên nhìn qua, thì ra là Vương tổng gọi tới.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, đặt cốc nước lên bàn cà phê, mỉm cười nhìn hai người đang một đứng một ngồi ra hiệu: "Tớ vào trong tiếp lãnh đạo, hai người cứ tự nhiên."
Cuối cùng thì hắn cũng có thể thoát khỏi bầu không khí kỳ lạ này.

Không thèm quan tâm đến hai người đàn ông ngốc nghếch này mà trốn vào phòng ngủ.
"Vương tổng có chuyện gì không?"
"Ninh Sơ, cậu khá hơn chưa?"
"Cũng tốt hơn nhiều, chỉ là cảm lạnh một chút, không có vấn đề lớn."
"Được, không sao, sẽ có một bữa tiệc thân mật vào tối ngày mai.

Nó được tổ chức bởi một công ty mới trong ngành.

Tôi và Đường Ân đều phải đi, cậu cũng không ngoại lệ." Ngữ khí của Vương Huyền không thể cho phép hắn từ chối.
Hắn cảm thấy hơi bối rối.

Nhưng thực tế con người này hắn có thể còn chút niềm tin.

Không giống như một số ông chủ của các công ty giải trí khác lần lượt đều thích dẫn mối nghệ sĩ, người này lại rất nhiệt tình mà đem lại tự do cũng như dành cho nghệ sĩ của công ty mình quyền tự do lựa chọn tuyệt đối.

Nghệ sĩ không muốn làm gì thì cứ để họ bóng bẩy để không làm trò ngu xuẩn, để họ sống cho tử tế, miễn đừng gây phiền phức lớn gì, cũng không bị bắt làm những chuyện kinh tởm.

Tất nhiên, việc Ninh Sơ động thủ trước đó lại là một ngoại lệ.
Đối với Vương Huyền mà nói, vấn đề kiếm tiền, trong cuộc sống của ông ta phải xếp sau việc" không có bóng ma trong lòng, cuộc sống phải thanh thản ".
Gặp được vị sếp như thế này, xem như mấy năm nay hắn có chút may mắn.

Ninh Sơ cho rằng bữa tiệc này nhất định không phải loại tụ tập lộn xộn, nhưng nghe thế nào vẫn có chú kì quoái?
Một là hắn rất ít khi tham gia các hoạt động như vậy, hai là ...
"Một công ty mới trong ngành? Là của bạn bè sao?"
Nếu không, tại sao lại muốn đồng hành cùng một tiểu nghệ sĩ trong công ty?
"Ăn nói nhảm nhí gì vậy," Ninh Sơ có thể tưởng tượng người kia đang trợn tròn mắt ngay cả khi trước mặt không có ai.

"Nếu tôi không kết giao mối quan hệ với họ, liệu cậu có thể biết được tôi không?"
"Được rồi, tôi hiểu rồi, Vương tổng, ngài không thể leo lên lưng người khác, không cần nói vòng vo." Ninh Sơ bất lực nói.
"Câm miệng đi, đến lúc đó cậu chỉ cần nói ít đi hai câu là được," Vương Huyền giọng nói như đang đánh bài, đủ loại âm thanh thúc giục, rất bận rộn, rất muốn cúp máy, "Tôi sẽ phái xe cho cậu, nhớ để ý thời gian! "
Ông ta vừa dứt lời, chưa kịp cho hắn trả lời thì trong ống nghe chỉ có âm báo bíp.
Ninh Sơ cầm điện thoại bĩu môi.

Hắn không thích những dịp như thế này, nhưng đã nói đến nước này, hắn cũng chỉ có thể đối mặt với thử thách.
Ở trong phòng ngủ một lúc, đột nhiên nhận được WeChat từ Bạch Tinh Lan.
——Tớ về trước đây.

Cậu nghỉ ngơi cho tốt nhé.

Kịch bản kia tớ sẽ gửi qua Mail cho cậu.

Mong cậu sẽ suy nghĩ thấu đáo sau khi đọc qua.
Ai ......
Tuy rằng cảm thấy mình có chút không biết tốt xấu, nhưng khi biết Bạch Tinh Lan đi rồi, Ninh Sơ thực sự an tâm hơn một chút.
Trách không được hào quang hai người sau khi gặp nhau, thật sự là rất xấu hổ.
Hắn lẻn ra khỏi cửa phòng ngủ.

Quả nhiên, chỉ có Yến Hoài đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, trên bàn đặt một tách cà phê nguội lạnh.
"Đạo diễn Bạch đi rồi? Anh có nói gì sau khi tôi vào không đấy?"
"Đã đi, không có gì để nói, anh không thích cùng người lạ nói chuyện." Yến Hoài bình tĩnh đem cà phê xuống bếp mà đổ đi.


"Tại sao tên đạo diễn lại tìm em?"
Cũng biết Yến Hoài lười nói nhiều hơn một chữ với người ngoài, Ninh Sơ nói: "Tối mai tôi phải tham gia một bữa tiệc.

Nhân tiện, ngày mai anh đừng đến nhà tôi nữa, phiền lắm."
Bữa tiệc?
Yến Hoài ánh mắt loé lên, nhướng mày, lập tức nhớ ra bữa tiệc nào, nhưng là thời gian lại quá sớm, trong lòng cảm thấy có chút bất mãn.
Nhưng là bữa tiệc do dì tổ chức, cho dù anh không hài lòng cũng sẽ vẫn được tổ chức.
Đêm hôm đó có mưa nhẹ, Hàn Tu Ngôn ban ngày đi theo Đường Ân trở về.

Đường Ân cùng Vương tổng ở trong một chiếc ô tô, hắn liền ngồi trên xe khác tới đón Ninh Sơ.
Một thời gian không gặp, Ninh Sơ trong mắt anh ta có vẻ gầy đi: "Tôi cảm thấy cậu khoảng thời gian này như vừa trải qua đại họa là thế nào? Người gầy đi nhiều quá."
"Còn trọn mắt nói dối à, tôi rõ ràng là béo ra mấy cân thịt."
Yến Hoài là kẻ trực tiếp vỗ béo hắn.
Nhưng chắc sau đêm hôm đó, bệnh dạ dày lại tái phát, có khi đã sút mất mấy cân.
"Đừng nói chuyện của tôi, tại sao hai người lần này sao lại trở về? Nghe nói phần của Đường Ân phải quay rất lâu?"
"Chính vì bữa tiệc tối nay," Hàn Tu Ngôn chậm rãi nói, nhìn ánh đèn vụt qua thành một hàng bên ngoài cửa kính xe: "Có một số người mà Đường Ân muốn kết gia sẽ tham gia.

Vốn dĩ sẽ không ôm hi vọng nhiều, nhưng nghe nói công ty thực sự nhận được lời mời nên đã tìm mọi cách xin nghỉ phép hai ngày để bay về ".
"Ồ......"
Ninh Sơ chỉ thuận miệng hỏi.

Hắn đối với những thứ này không quan tâm, thái độ đối với những thứ này trong vô cùng rất lãnh đạm.
Mặc dù lời nhận xét của Hàn Tu Ngôn nghe có vẻ rằng ông chủ đứng sau cái công ty mới này có mối quan hệ vô cùng tốt với ông chủ của mình, nhưng theo nhận thức của hắn, đây không phải là việc chính sự, mà là theo yêu cầu của Vương tổng, hắn phải đến bữa tiệc để làm cảnh.

Tiệc tối như vậy sẽ có rất nhiều nhân vật , đại khái đều có mục đích riêng, sẽ không ai lãng phí thời gian để giao lưu kết bạn với hắn, có lẽ có thể về sớm một chút.
Hàn Tu Ngôn quay đầu nhìn biểu tình trên mặt hắn một cái, sau đó đột nhiên hỏi: "Cậu không biết ông chủ của công ty mới này là ai sao?"
Ninh Sơ hơi giật mình, "Là ai?"
Vẻ mặt của hắn không có chút gian dối, thật sự là không biết sao.
Hàn Tu Ngôn chậm rãi lắc đầu, trong lòng cảm thấy phức tạp.
Thực tế, khi anh ta biết rõ thân phận của ông chủ của công ty mới, cũng cảm khái khi nhận được lời mời tham gia bữa tiệc này, kết hợp với những suy đoán trước đó, anh ta trong đầu cũng đã liên tưởng ra một chút.
Chính là, Tần Uyển là vợ của Yến Trình Hiên, cung chính là dì của Yến Hoài, lần này công ty mới của cô ta phô trương như vậy mà làm lớn chuyện, còn mượn bữa tiệc để thu hút nhiều ông lớn trong giới, còn có nhà học Yến chống đỡ ở phía sau.
Theo lý thuyết, như bọn họ đáng lẽ không nằm trong phạm vi danh sách khách được mời.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương