Bệnh Hay Quên
-
18: Cứ Muốn Mà Vào Được À
Ninh Sơ nắm chặt tay, hít sâu một hơi, chỉ sợ nếu không cẩn thận sẽ đấm anh một cái.
Túi nilong bị nắm chặt gây ra tiếng động, Yến Hoài cúi đầu thấy tên hiệu thuốc trên túi, nhíu mày: "Anh mua cái gì vậy?"
Ninh Sơ thầm nghĩ liên quan gì đến anh, không muốn trả lời anh bèn lui về phía sau một bước: "Anh muốn ở tầng dưới bao lâu?"
Người đàn ông trước mắt sắc mặt đông lạnh nhìn chằm chằm hắn không chớp mắt, ánh mắt u ám như muốn đem hắn khoá chặt lại, hắn kinh ngạc nhìn anh.
Hắn rất sợ Yến Hoài có cọng dây thần kinh nào đứt gãy rồi trực tiếp hành động, khi còn học cấp ba, với sức lực của hắn đã không phải là đối thủ của người này, huống chi là bây giờ.
Hắn thận trọng lùi lại một bước nhỏ.
Yến Hoài nhìn hắn cẩn thận giữ khoảng cách, hai mắt hơi híp lại, đầu lưỡi áp vào hàm trên của anh, khí chất càng thêm lạnh lẽo.
Sở dĩ anh đối với người khác có ấn tượng bất phàm, trên thực tế, trừ bỏ ít thủ đoạn tàn nhẫn, còn có một chút ảnh hưởng từ tướng mạo của hắn.
Khi mí mắt của anh sụp xuống, nhìn kĩ không hề có chút vô tội, ngược lại còn có một chút không kiên nhẫn khiến người khác đứng ngồi không yên, khóe môi cong lên kiêu ngạo "bạc tình bạc nghĩa" cũng khiến người ta tò mò.
Kiểu người như này, ai ai cũng e ngại mà sợ hãi hắn, nhưng đồng thời họ cũng sẽ ảo tưởng cảm giác hấp dẫn biết bao khi tình cảm và sự kiên nhẫn của anh ta được dồn hết vào mình.
Nhưng Ninh Sơ không muốn
Hắn cúi đầu không nhìn vào mặt Yến Hoài, trầm giọng nói: "An ninh ở đây chỉ ở mức trung bình.
Tốt hơn là anh không nên ở lại quá lâu."
Ánh mắt hắn rơi vào gạch lát nền giữa hai người, nhìn đôi giày da thủ công ở đối diện chậm rãi tiến lên, trong lòng khó chịu, cau mày lùi lại một chút.
Yến Hoài đứng yên tại chỗ, mắt không rời khỏi hắn, chậm rãi nói: "Tên tôi có trong giấy chứng nhận bất động sản.
Tôi có thể sống ở đây bao lâu tùy ý."
Gừừừừ!
Ninh Sơ ngẩng đầu trừng anh.
Nếu ánh mắt của hắn có thể gϊếŧ người, Yến đại tổng có lẽ đã bị hắn chém ra không biết bao nhiêu nhát dao.
"Vậy anh cứ sống đến chín mươi tuổi đi! Không tiễn"
Ninh Sơ bĩu môi liếc qua anh mở cửa, Yến Hoài đáp "Cảm ơn anh đã chúc phúc", sau đó bỗng nhiên vươn tay muốn kéo hắn, hắn giơ tay ý chặn lại, lại sơ ý khiến bình xịt ở trong túi nilong rơi ra ở mặt đất.
Bình sắt nhỏ đập xuống đất với một tiếng 'canh' giòn giã.
Bên hông hắn đau đớn, động tác cúi người chậm lại một giây, Yến Hoài đã giành trước cầm chai xịt lên.
"Đây là cái gì? Tiêu trừ huyết ứ ...!dạng xịt?" Ngón tay mảnh khảnh cầm bình khẽ lẩm bẩm, sau đó anh cau mày đột nhiên ngẩng đầu: "Anh bị thương?"
"Chỉ là một chút bầm tím."
Ninh Sơ thu lại bình xịt từ anh, sắc mặt có chút khó coi.
Mặc dù hôm nay hắn đã kịp đi tắm nước nóng và sấy tóc, nhưng cơ thể hắn chỉ đơn giản là quá nhạy cảm, cho dù chỉ hơi lạnh một chút thôi, cơ thể cũng tự biết mà nhanh tróng phản hồi lại.
Lại cộng với cơn đau bên hông, hắn chỉ muốn vào nhà mà xịt thuốc cho nhanh để đi ngủ, chẳng thèm đoái hoài gì.
Quay người lại mở cửa, hắn bước vào thuận tay định đóng cửa, nhưng cánh cửa bị một cánh tay mạnh mẽ giữ lại, hắn không thể đẩy cửa, giống như một cái còng sắt.
Ninh Sơ quay đầu lại: "Anh muốn làm gì?"
Yến Hoài nhìn thuốc trong tay, nhướng mi, nói những lời không biết xấu hổ nhất chống lại tảng băng lạnh lẽo này.
—— "Nhà mới, tôi quên mang theo chìa khóa.
Có thể để tôi ở nhờ một đêm được không?"
Ninh Sơ: "...!Anh có thể sử dụng vân tay để mở khoá nhà, Yến tổng."
"Nhà mới, dấu vân tay còn chưa ghi lại."
Bịa đặt lung tung!
Ninh Sơ tức giận bật cười, tại sao trước đây hắn không nhận ra Yến Hoài cứ mở miệng là toàn lời nói láo?
"Vậy thì anh cũng có thể nhập mật khẩu! Đừng nói với tôi là anh không biết nhận mặt số chứ Yến thiếu!"
Tuy nhiên, hắn cảm thấy rằng Yến Hoài thực sự có thể tìm ra lý do này dựa trên thực tế là anh đã đi nhầm tầng.
Mấy từ "Yến tổng hay Yến thiếu" này nghe có vẻ không thoải mái, Yến Hoài luôn cảm thấy Ninh Sơ không nên gọi anh như vậy.
Tiếng 'ca ca' lần trước có vẻ khá tốt.
"Từ Vi ban đầu đã sửa lại mật mã, nhưng cô ấy hiện tại đã ngủ, không thể quấy rầy, nếu không tôi sẽ bị nghi ngờ là chèn ép nhân viên."
Anh không đợi Ninh Sơ phản bác, nói với tốc độ chậm nhưng không ngừng liên tục: "Anh không xem tin nhắn vừa được gửi cách đây một giờ sao? Tôi cũng không đào tạo điệp viên 007.
Từ lúc tan làm liền sẽ buông lỏng họ, huống chi hiện tại đã là thời gian đi vào giấc ngủ."
Anh nói một cách thoải mái, không hề cảm thấy Từ Vi những ngày trước đã làm việc cả đêm cùng mình đến hiện tại có sự mâu thuẫn.
"...!Nó thì liên quan gì đến tôi?"
Ninh Sơ mạnh mẽ đẩy cửa: "Hơn nữa, trong nhà tôi chỉ có một cái giường, tôi không quen ngủ với người lạ.
Tôi tin tưởng Yến tổng đây cũng không quen!"
Hắn không tin rẳng đây là nơi duy nhất có thể đến của Yến Hoài, chưa kể bất động sản ở nhiều khu vực khác nhau, bao nhiêu là khách sạn và khu nghỉ dưỡng ở Thành phố C đã tiếp đón tiếp các nguyên thủ quốc gia và khách nước chẳng phải đều thuộc về anh sao? Rất nhiều các giám đốc khách sạn đang rất chờ đón chuyến viếng thăm của anh! Cớ gì vì một nơi tồi tàn như vậy mà phải liều mạng ?!
"Tôi có thể ngủ trên ghế sofa."
Yến Hoài dễ dàng chặn cửa lại, cho dù trái tim có kiên định đến đâu, cũng có phần bất lực.
Loại không cần mặt mũi mà chặng cửa nhà người khác như vậy, hắn từ nhỏ tới lớn chưa từng gặp qua, nhưng người này một chút cũng không để ý.
Hắn không cử động anh ta không di chuyển.
Hắn lùi lại hai bước liền tiến bốn bước ...
Không nói tới người chú thường xuyên nói chuyện và tìm cách bắt chuyện, anh cảm thấy nếu thật sự muốn "tự chuốc lấy" mình, hẳn rằng Ninh Sơ tám phần đều không nhận ra bộ dáng của anh.
Anh nhẹ giọng, lộ ra chút buồn bã trong hành lang yên tĩnh đêm khuya.
"Tôi thực sự không muốn lăn lộn tìm chỗ ở nữa, đầu tôi hơi đau, tôi cần nằm trên sofa của anh, vậy nhé?"
Âm thanh cuối có chút cao vút, giống như giai điệu lười biếng trong các bộ phim Hồng Kông cũ, không thể không khiến người ta không thể không đỏ mặt.
Nhưng khi nghe anh nói 'đầu hơi đau', trái tim Ninh Sơ có chút giật giật.
Hắn nhớ rằng trước đó Yến Hoài đã nói trong xe rằng chiếc xe đã bị đâm vào ghế lái, mà anh lại bị thương ở đầu ...
Nhìn thấy vẻ ưu tú đầy cao quý của Yến Hoài lộ ra một chút vẻ kệt quệ và suy sụp, hắn lẩm bẩm một câu: "Sao tự nhiên đau đầu?"
"Hả?" Yến Hoài nhìn hàng lông mày cau lại cùng ánh mắt thất thần của người trước mặt, môi mấp máy hai cái, đột ngột đáp: "Tôi không biết, chỉ là đau, nhưng không quá nghiêm trọng."
Làm sao anh không biết rằng để bản thân bận rộn cả về thể xác lẫn tinh thần, Từ Vi cùng anh mỗi ngày đều thức khuya làm việc, đến nỗi khóe mắt Từ Vi đều lộ ra một cái văn tế, xem hắn trong mắt với vẻ oán hận.
Cơn đau này mẹ nó là do thức đêm mà có! Chỉ cần nghỉ ngơi hai ngày sẽ không sao.
Nhưng anh làm sao dám nói ra?
Người này có thể đạt tới địa vị trí trong cõi lòng đen tối anh - Yến Hoài âm thầm tự đưa ra kết luận, vẻ mặt như thường nhìn Ninh Sơ.
Và trong lòng hắn, anh cũng đã đưa ra kết luận cho tác phẩm điêu khắc băng tuyết trong lòng người này - mềm lòng.
...
Giằng co một lúc lâu, nắm đấm của Ninh Sơ không khỏi siết chặt, buông lỏng rồi siết chặt mấy lần cuối cùng mới thuyết phục được bản thân buông ra: "Sofa, chỉ một đêm thôi, sáng mai phải rời đi!"
Cuối cùng, hắn bổ sung với một biểu hiện không được tự nhiên: "Coi như cảm ơn anh đêm hôm đấy đã chiếu cố tôi, thanh toán xong xuôi rồi sau này cũng đừng tới nữa."
Sau đó hắn mặc kệ anh, buông bàn tay đang chặn cửa, quay người bước vào nhà: "Nhớ đóng cửa."
Giờ hắn đang rất rối, hắn không biết điều mình đang làm là đúng hay sai.
Vốn dĩ hắn đã quen với cuộc sống không có sóng gió, căn bản không thể tưởng tượng rằng Yến Hoài sẽ đến đây.
Nếu anh lại một lần nữa coi trọng hắn, dùng tất cả phương pháp thông dụng theo đuổi hắn, hắn vẫn có thể nghĩ ra cách từ chối an toàn, vẫn có thể giữ khoảng cách mà không làm tổn thương người khác.
Nhưng so với trước đây, người này đã thay đổi hoàn toàn, không cho hắn cơ hội nghĩ đến việc tránh né, giống như một cơn lốc xoáy vụt qua mà không hề báo trước.
Những hành vi ngoài dự kiến khiến hắn không ngừng lúng túng khi phải giao tiếp với Yến Hoài, hắn chỉ có thể phản ứng và đối phó với nó theo bản năng.
Sau khi xong còn phải dành thời gian để suy nghĩ xem liệu có phải xử lí chưa ổn thoả hay không, liệu nó có mang lại cho bên kia hy vọng không nên có không hoặc liệu có nên cách tốt hơn để phá vỡ mối quan hệ hay không.
Rồi lòng hắn trở nên rối bời.
Hắn ngồi trên nắp bồn cầu trong phòng tắm mà hờn dỗi, không hiểu nguyên nhân có tình huống hiện tại, là do đầu óc có điểm chậm chạp, hay là do đầu óc của Yến Hoài quá linh hoạt!
Hành động dữ dội như một con hổ ...!Yến Hoài thật sự đang bào mòn hắn!
Ninh Sơ trong nội tâm rêи ɾỉ, thở dài, chậm rãi lắc lắc bình xịt.
Nếu không thể quản nổi người khác, trước mắt cứ quản chính mình đã.
Vết thương ở thắt lưng bên cạnh càng ngày càng đau, chỉ cần một cái kéo nhẹ cũng có thể khiến hắn hít thở không thông.
Ninh Sơ nhíu mày hai cái, đứng dậy đi tới trước gương.
Sau khi trời chở lạnh, hắn đã mặc quần áo dày từ rất sớm, nhưng hiện tại lại không đổi sang loại mỏng, rất khó khăn để có thể vén áo lên .
Trong lúc cố kéo cao áo len lên, Yến Hoài đột nhiên gõ ở ngoài cửa phòng tắm: "Ninh Sơ, anh có phải đang xịt thuốc ở bên trong hay không? Để tôi xem cho."
Sao anh ta vẫn nhớ chuyện này! Loại đầu óc gì vậy? Ninh Sơ khó chịu mím chặt môi.
"Không!"
Không được! Cứ muốn xem mà được à?
Nhưng Yến Hoài rõ ràng là chiếm thế thượng phong với vô vàn chiến thuật chống lại hắn, ở ngoài cửa cười lạnh: " Có vẻ nghiêm trọng lắm, vậy tôi sẽ gọi Tô Ý tới ngay."
WTF !?
Ninh Sơ trong lòng nhảy dựng, đột nhiên mở cửa: "Chỉ vì một câu nói, như thế nào qua lời anh lại trở nên nghiêm trọng vậy?"
"Tôi tưởng tượng," Yến Hoài nhìn hắn hồi lâu, mới chậm rãi cất điện thoại vào trong túi quần, "Trong công việc kinh doanh của chúng tôi cần có tầm nhìn dài hạn, cho nên cần có trí tưởng tượng táo bạo."
Mấy lời nói vớ vẩn này liên quan không?
Người trước mặt chậm rãi tới gần hắn, Ninh Sơ vô lực bắt đầu tiếp nhận hiện thực: "...!Hành động vồ vập như hổ vậy, anh có có họ hàng với nó à..."
Giọng hắn trầm thấp như đang nói chuyện với chính mình, Yến Hoài lại không nghe rõ: "Cái gì?"
"Không có gì ..." Giọng nói yếu ớt vô lực, hắn chợt nhớ ra Yến Hoài năm nay đã 25, là tuổi...!heo!
Hắn chợt bật cười thành tiếng.
"Sao anh lại cười?"
Yến Hoài nghiêng đầu nhìn đôi mắt cong cong mỉm cười của người trước mặt, ánh hào quang như muốn phá tan bầu trời đầy sao.
Môi hắn hơi hồng, phản phất như phủ lên một lớp mật ong, không cần nếm thử cũng biết nó ngọt như thế nào.
Đối với anh, đó đơn giản mới là cám dỗ chết người nhất.v
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook