Bệnh Chiếm Hữu
Chương 78: Ôn Ôn, anh rất nhớ em 🌵

Editor: Mary (definitelynotmy)

Beta-er: Sel

Buổi sáng, Thời Ôn bị người khác làm cho tỉnh giấc, cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn đến Thời Noãn trên giường liền hít ngược một hơi khí lạnh.

Thời Noãn mị mắt, "Ánh mắt của em thế này là vì chị không phải đàn ông à?"

Thời Ôn lúc này mới tỉnh lại, "Không phải, em quên mất ngày hôm qua chị ở lại đây."

Thời Noãn hừ lạnh, đưa điện thoại di động đến trước mặt cô, "Có chuyển biến mới. Xuất hiện một nữ phú nhị đại, có gần ngàn vạn fans trên Weibo, kêu là 【 tiểu tinh linh tinh lọc giới giải trí 】, chuyên môn làm rõ chuyện thực hư trong giới giải trí."

"Cô ấy chứng thực hai bức ảnh đều là photoshop, mà đêm đó đưa em về nhà chính là người của mình. Nói là fans của em, vô cùng yêu quý, còn nói có người cố ý bôi đen em. Lời của cô ấy rất đáng tin cậy, cho nên hiện tại cư dân mạng đều cảm thấy em vô tội, hơn nữa......ai cũng cảm thấy việc kia là C&S cố tình chèn ép Thẩm thị."

Thời Ôn nghe được sửng sốt. Cô chú ý đến một câu cuối cùng, "C&S? Công ty Trần Trì?"

Thời Noãn gật đầu.

"Vì sao?" Thời Ôn: "Em không quen biết người này."

Thời Noãn dựa đến vách giường, "Có lẽ là cậu ta giúp em đi...... Chuyện của hai em rốt cuộc là như thế nào?"

Thời Ôn luồn tay giữa mái tóc tản ra, "Em cũng không biết hiện tại chúng em như thế nào nữa."

Thời Noãn nhìn cô một hồi, thở dài, "Có gì thì nói với chị một tiếng. Chị còn có việc, đi trước đây."

Sau khi Thời Noãn rời đi, Thời Ôn vẫn nằm ở trên giường. Nằm như thế nào cũng không thoải mái.

Cuối cùng cô mở Weibo ra, tìm đến hot search, nhìn một vòng, không có hứng thú click vào, lơ đãng quét đến phía dưới hot search.

# Doãn Song Song nói xấu #

《 tê ảnh 》bị gián đoạn, chính là bởi vì Doãn Song Song đối với trang phục không hài lòng, hơn nữa cô ấy còn đi học, liền trực tiếp bãi công.

Vì thế, tạm dừng quay hình. Đem trang phục đổi mới, chờ chương trình học kết thúc mới có thể bắt đầu.

Lúc này sao lại xuất hiện hot search?

Thời Ôn click mở.

# Doãn Song Song nói xấu # Doãn Song Song rạng sáng hai giờ viết bài viết bôi đen Thời Ôn trên Weibo, một phút sau trong nội bộ hủy bài viết. Được biết, Doãn Song Song cùng Thời Ôn đang tham dự 《 tê ảnh 》, ở trong kịch bản sắm vai đồng môn hảo tỷ muội. Mà Doãn Song Song này đối với "Hảo tỷ muội" lại đi bôi đen. Bộ phim《 tê ảnh 》 vốn là điện ảnh dành cho một bộ phận khán giả nhỏ, còn có thể thuận lợi quay hình không?

Huyệt Thái Dương của Thời Ôn bỗng trở nên đau đớn.

Chuyện này chưa xong, chuyện khác lại tới.

Thời Ôn đem đầu chui vào trong ổ chăn. Tiếng chuông di động loáng thoáng truyền đến lỗ tai.

Cô sờ tới di động, "Ừm, ai vậy?"

"Tiểu Ôn, sao giọng cậu lại uể oải thế? Vì chuyện trên Weibo à?"

Đầu Thời Ôn chui từ trong chăn ra, đôi mắt bởi vì hưng phấn mà sáng lên, "Tiểu Đình?"

Vương Đình cười khẽ, "Gần đây mình hơi bận, đã lâu không liên lạc."

Thời Ôn ngồi dậy, "Đúng đấy, cậu vẫn còn nhớ đến mình cơ à?"

Vương Đình suy đoán Thời Ôn không vui vì chuyện trên Weibo, không nhắc lại, trịnh trọng nói: "Mình mang đến cho cậu một tin tốt đây!"

"Tin tốt gì vậy?"

Trong giọng nói Vương Đình giấu không được ý cười, "Mình sắp kết hôn."

Thời Ôn không tự giác nâng cao thanh âm, "Cái gì? Cậu sắp kết hôn?"

"Ừm, cùng Đỗ Khải Trình."

Thời Ôn: "Không phải cậu nói đợi đến khi cậu ấy phải cầu hôn theo 99 kiểu khác nhau mới đồng ý sao?"

Vương Đình: "Cầu hôn rồi nha, hết 99 kiểu!"

Thời Ôn kinh ngạc, "Nhanh như vậy?"

"Chỉ nửa năm thôi...... Hơn nữa, anh ấy đuổi theo tớ nhiều năm như vậy."

"Nhiều năm như vậy, thật tốt." Thời Ôn thất thần mà nói, có hâm mộ có cảm khái còn có một cảm giác không nói nên lời, cô lướt qua cảm xúc lung tung rối loạn, lớn giọng nói: "Chúc mừng cậu bạn học Vương Đình! Cậu sắp kết hôn!"

"Cảm ơn! Mình gọi điện thoại tới, chính là mời cậu tham dự hôn lễ của mình!"

"Mình nhất định sẽ đi! Mặc kệ có bận hay không!"

Vương Đình cười, "Nhưng mà, phù dâu bị em tớ dành rồi, cậu phải ăn nhậu chơi bời tới bến đi!"

"Được!"

"Tiểu Ôn...... Mình có gửi tin nhắn cho Trần Trì......"

Tươi cười trên mặt Thời Ôn hơi ngưng lại.

"Cậu ấy trả lời, nói là sẽ đến."

Thời Ôn cảm thấy sét đánh giữa trời quang, thật thà nói: "Cái gì? Cậu đang nói, cậu gọi số di động mà anh ấy dùng hồi còn học cao trung? Anh ấy vẫn trả lời sao?"

"Ừm."

"Sao có thể......"

Một năm mới vừa xa nhau kia, ban đêm cô không chịu không nổi gọi điện rất nhiều lần, đều hiện lên không thể kết nối.

"Mình chắc chắn mà. Tiểu Ôn, mình hy vọng cậu cũng có kết cục tốt, thật sự thực hy vọng."

Trò chuyện xong, Thời Ôn lướt đến danh bạ điện thoại.

Một dãy số được lưu từ rất lâu, không chút nào thay đổi.

Sau khi về nước anh ấy, đem số điện thoại đổi trở lại sao?

-

Nhân vật của Doãn Song Song bị thay đổi.

Thời gian bắt đầu quay ở sau đám cưới của Vương Đình.

Thời Ôn không muốn cố tình làm gì quá nổi bật, nhưng tham dự đám cưới ngày đó cô vẫn trang điểm nhẹ sạch sẽ lại xinh đẹp.

Đỗ Khải Trình ấp ủ nguyện vọng đã mấy năm, kết hôn không khỏi phô trương. Ở khách sạn quý nhất Nam Đều.

Nhiều năm như vậy Thời Ôn không có ý định kết hôn, thậm chí yêu đương cũng không nhắc đến.

Đi vào sảnh khách sạn. Bỗng nhiên trong lòng xúc động.

Váy cưới trắng, bó hoa đẹp trên tay, mỗi người trên mặt đều tươi cười, bầu không khí mỹ mãn.

Đặc biệt có lực hấp dẫn.

Thời Ôn đến phòng thay đồ nhìn thấy Vương Đình tức khắc hốc mắt liền ươn ướt.

Bảy năm trôi qua, bọn họ đã sớm không phải những thiếu nữ lúc trước. Nhưng một khắc ôm lấy nhau, lại phảng phất trở lại ngày tháng trên ghế nhà trường.

Thời Ôn: "Tiểu Đình cậu thật đẹp."

Vương Đình: "Cậu cũng xinh! Mình còn sợ cậu cướp mất spotlight của tớ."

"Sao có thể, cậu đẹp như vậy."

"Ha ha ha, nói giỡn thôi, cậu trang điểm như thế nào hôm nay cũng không nổi bằng tớ đâu."

Hai người nói giỡn một hồi, Vương Đình vẫn chưa sửa soạn xong, ngồi trở lại trước bàn trang điểm, "Tiểu Ôn, cậu đi ra ngoài trước đi, có rất nhiều bạn trong lớp cũng tới."

Thời Ôn do dự, nhưng vẫn đi ra ngoài.

Thật nhiều bạn học cũ cũng đến.

Nhưng cô liếc mắt một cái nhìn thấy đều là những gương mặt xa lạ, ngẫu nhiên có mấy người quen thuộc, cô cũng không nhớ tên.

Sinh hoạt của Thời Ôn lúc cao trung thu gọn ở một góc phòng học. Nơi đó rất nhỏ, nhỏ đến chỉ có cô và Trần Trì, lớn một chút, có Vương Đình và Đỗ Khải Trình.

Lại lớn một chút, chính là một mảnh đất xa lạ.

"Cậu xem —— đẹp trai quá."

"Hình như rất quen mắt! Là Trần Trì phải không?"

"Đúng rồi, cậu xem, bên kia là Thời Ôn ——"

"Wow, thật kích thích."

"Còn quen nhau đến tận bây giờ, hâm mộ chết tớ!"

"Cậu nói hai người bọn họ hôm nay có thể hay không......"

Suy nghĩ của Thời Ôn hơi hoảng, quay đầu nhìn lại. Liếc mắt một cái thấy được anh.

Trần Trì không để ý ánh mắt chung quanh, biểu tình tự nhiên mà nhìn quét giữa sân, dừng ở góc, anh cất bước, không nhanh không chậm đi qua.

Thời Ôn mím môi, nhìn người đàn ông từng bước một đi về phía mình. Rồi sau đó, đứng ở trước người cô.

"Em cũng tới?" Anh rũ mắt nhìn cô, thấp giọng hỏi.

Thời Ôn gật gật đầu.

Trên người thiếu nữ một bộ sắc váy champagne, làn váy tự nhiên buông xuống, dừng ở mắt cá chân, cổ hình chữ V, cũng không lộ. Nhưng xương quai xanh trắng nõn kia cùng cánh tay vẫn đáng chú ý.

Anh bất động thanh sắc dời đi mắt, "Hôm nay em rất đẹp."

Trên mặt Thời Ôn hiện lên ửng đỏ, nhìn anh mặc trên người tây trang màu xanh, nói: "Bộ tây trang này nhìn rất hợp với anh."

Cả sắc thái lẫn khí chất.

Khóe miệng Trần Trì nhẹ cong.

"Thời Ôn? Trần Trì?" Một người đàn ông nhìn hai người đi tới, trên mặt đỏ ửng, rõ ràng vừa uống rượu xong.

Phản ứng đầu tiên của Thời Ôn chính là đi nhìn Trần Trì, Trần Trì cũng quay qua.

Ánh mắt gặp nhau, thấy rõ nghi hoặc trong mắt nhau, cùng bật cười.

Bọn họ cũng không biết người này là ai.

Lúc cao trung Thời Ôn chỉ nghĩ làm thế nào để thay đổi bi kịch đời trước, thế giới của cô đại bộ phận đều là Trần Trì.

Mà anh, cũng chỉ có cô.

Bọn họ đều ngây ngốc tại góc phòng học kia, đắm chìm ở thế giới thuộc về bọn họ, không cần ngẩng đầu xem người khác, cũng rất xuất sắc.

Mà hiện tại, cô có cuộc sống của cô, thiếu niên lúc trước ỷ vào cô, trong mắt chỉ có cô cũng đã có cuộc sống cho riêng mình.

Thời Ôn uống ly rượu trên tay.

Lúc Vương Đình cùng Đỗ Khải Trình trao nhẫn, lại uống một ly.

Trước khi hôn lễ kết thúc, cô còn uống thêm một ly rượu.

Đáng tiếc cô không say, cơ thể có chút mông lung, đầu óc lại rõ ràng đến đáng sợ.

Cô cảm thấy có chút buồn cười.

Cô lại muốn sau khi uống say làm cái gì đó.

Có tà tâm, không có nghĩa là có gan làm loạn.

Khi Thời Ôn ôm Trần Trì say đến rối tinh rối mù, khẳng định chính mình là loại người này.

Thời Ôn dùng sức lực thật lớn mới đưa anh đến ghế dài trong sảnh của khách sạn.

Sau khi Trần Trì uống say, cái gọi là "Thân sĩ" biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Ấu trĩ lại bướng bỉnh, chết sống không chịu để cho người khác dìu anh.

Thời Ôn từ trong túi móc ra khăn giấy, lại đẩy tóc mái trên trán Trần Trì ra, thay anh lau mồ hôi.

"Trần Trì, uống nước." Thời Ôn nước ấm vừa mới lấy từ người phục vụ trong tay, đưa đến bên miệng Trần Trì.

Trần Trì nhắm mắt, không có động tĩnh.

Cô nhẹ nhàng đợi, không muốn bắt anh uống nước, khe khẽ thở dài, đem ly nước để trên mặt đất.

Trên người có mấy túi quần áo, không biết di động để chỗ nào.

Thời Ôn tìm trong túi áo gần cô nhất, cô vươn tay, sờ soạng một hồi.

Ngón tay cảm nhận được xúc cảm lạnh băng.

Di động.

Thời Ôn nhẹ nhàng móc ra.

Vẫn không có khóa màn hình.

Số liên lạc không nhiều lắm.

Cô nghĩ, hẳn là đa số đều là trực tiếp liên hệ trợ lý của anh.

Tống Đằng.

Cô nhớ rõ trợ lý của anh kêu như vậy.

Thời Ôn tìm được số di động của Tống Đằng, nhanh chóng soạn tin nhắn, gửi qua.

Cô cẩn thận thả điện thoại di động lại, nhẹ nhàng rút tay về.

Thời điểm còn kém một centimet liền rời túi áo, cổ tay cô bị nắm lấy.

Độ ấm trên tay làm cô phát run.

Không lâu sau, lực đạo trên cổ tay liền nhẹ đi, theo sát đó là đầu anh trực tiếp ngã trên vai cô.

Tim Thời Ôn đập dồn dập dần dần bằng phẳng.

Cô nghiêng đầu, nhìn đến lông mi thật dài của anh, nhịn không được duỗi tay sờ soạng một chút.

Mùi rượu nồng đậm, cô lại nghe thấy được hương vị quen thuộc.

Anh nói hương vị trên người cô không thay đổi. Mà hương vị trên người anh cũng không thay đổi. Vẫn là hương thơm mát lạnh, quen thuộc lại xa xăm, quen thuộc đến nỗi làm người ta cảm thấy không nỡ xa rời.

Thời Ôn tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn bầu trời bị ánh đèn thành thị làm cho ảm đạm.

Hy vọng Tống Đằng có thể tới sớm một chút.

Nơi xa gió thổi tới, mái tóc dài của Thời Ôn bị thổi loạn, có vài sợi còn bổ nhào trên mặt Trần Trì, cô vội vàng vén trở về, sửa sang lại tóc.

Cổ đột nhiên nóng lên, hô hấp ẩm ướt ôn nhu ập tới, Thời Ôn bị kích thích đến giật mình một cái.

Cô nghe được thanh âm mũi đang ngửi trên người mình. Rũ mắt liền thấy Trần Trì nhắm hai mắt, dựa đến cô càng ngày càng gần, không ngừng ngửi cái gì đó.

"Ôn Ôn......"

Nghẹn ngào nỉ non, tựa như rượu nguyên chất.

Anh đem mặt chôn ở cổ cô, giống như rốt cuộc tìm được một vị trí vừa ý, thoải mái mà thở dài một tiếng.

"Ôn Ôn, anh rất nhớ em."

Anh vươn tay gắt gao ôm lấy vòng eo cô, theo bản năng một chút lại một chút cọ xát cổ cô.

Cảm giác quen thuộc làm Thời Ôn run sợ, cô nhất thời cứng họng.

"Em thật hư!"

Anh lẩm bẩm, bỗng nhiên há mồm, cắn cổ cô.

Lực đạo cũng không nhẹ. Thời Ôn kêu rên một tiếng, run giọng gọi anh, "Trần Trì......"

Thanh âm chưa dứt, cổ nóng lên.

Anh ngậm lấy làn da kia của cô, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm, ôn nhu đảo qua dấu răng, lại khó nhịn mút vào.

Xa cách bảy năm bao nhiêu thẹn thùng đều tan biến.

Thời Ôn giơ tay chống cái trán của anh, "Trần Trì, đang ở ngoài......"

Đầu anh bị đẩy ra, đôi mắt như cũ không mở ra được, mặt gục xuống.

Thời Ôn đỡ lấy đầu anh, ôn nhu trấn an: "Anh ngoan một chút, lúc sau em lại cho dựa vào."

Trần Trì: "Em thật hư."

Động tác của cô hơi dừng lại, rũ xuống mắt, tiếp tục đem anh dựa vào lưng ghế.

Thời Ôn lẳng lặng nhìn anh, tháo mắt kính xuống, anh nhắm hai mắt, tóc mềm mại rũ ở trên trán, bộ dạng ngủ yên yên tĩnh tĩnh, giống hệt bảy năm trước, một chút cũng chưa thay đổi.

"Nếu cảm thấy em thật hư, vì sao không rời đi."

Không có tiếng động.

Thời Ôn ngực nghẹn muốn chết, cô nhích lại gần anh, cố ý đổi đổi thanh âm, hỏi: "Trần Trì, anh có trách năm đó Thời Ôn rời xa anh không?"

Trần Trì mày nhăn lại, môi mỏng giật mình, "Tàn nhẫn."

Ánh mắt cô hơi lóe, "Vì sao...... Sau khi về nước, anh không cách xa cô ấy."

"Không cần."

Cô khẽ vuốt mắt anh đang nhăn lại, "Bảy năm, ở trong lòng anh, cô ấy vứt bỏ anh, rời xa anh suốt bảy năm, người phụ nữ như vậy, vì sao không né cô ấy thật xa...... Vì sao không hận cô ấy......"

"Cô ấy là của tôi, cậu không tư cách nói cô ấy."

Trần Trì bỗng chốc mở to mắt.

Tâm Thời Ôn lộp bộp, nhưng anh chỉ mở ra một chút, rất nhanh liền nhắm lại.

"Cô ấy là của tôi...... Tôi biến thành bộ dáng cô ấy thích...... Tôi sẽ khiến cô ấy yêu tôi, trở thành sinh mệnh cô ấy không thể dứt bỏ......"

"Thiệu Hành, tôi cảm thấy chiêu này của cậu rất tốt......"

"Ngày hôm qua cô ấy cười với tôi một chút......"

Thời Ôn ngồi một hồi lâu, không có nhúc nhích.

Sao lại ngốc như vậy......

Gió nổi lên, lay động tóc cô, vô tình thổi đến một câu ôn nhu:

"Anh nhanh khiến em yêu anh đi, em sẽ ngoan ngoãn cảm thụ, ngoan ngoãn động tâm."

Sel: đừng quên vote và cmt để tụi mình có thêm động lực nhaa 🥺

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương