Bệnh Chiếm Hữu
-
Chương 5: "Cậu...ở đây cả đêm sao?" 🌵
Edit: Sel
Quan Ngọc vừa cười vừa đi xuống khỏi bậc thang. Thiếu niên mặt mày thanh tuyền, dưới ánh nắng của mặt trời cuối mùa hạ, cười đến trong sáng.
"Sao tự nhiên lại chuyển tới đây học?"
Thời Ôn nhìn Thời Noãn, khẽ cười: "Muốn học cùng chị."
Thời Noãn hừ lạnh.
Quan Ngọc "A" một tiếng, nhún nhún vai: "Chị gái em đối xử với em có tốt đâu. Anh còn tưởng em chuyển đến đây là vì anh."
Thời Noãn đẩy vai anh, khẽ mắng: "Nói cái gì vậy?"
Quan Ngọc cười khẽ: "Càng lớn càng hung dữ, không hiểu mấy nam sinh kia nghĩ gì mà lại bầu cho em là nữ thần vườn trường." Vừa nói, vừa xoa đầu Thời Ôn: "Ánh mắt nam sinh của trường chúng ta đúng là không tốt. Tiểu Ôn cũng không được yêu sớm đâu đấy."
Xem hai người họ đấu võ mồm, Thời Ôn sớm đã luyện thành thói quen, chỉ bất đắc dĩ gật gật đầu.
Ba người sóng vai rời khỏi sân thể dục. Mặt trời ngả về tây, từng tầng mây trôi trôi nổi nổi, màu cam dần dần bị màu xám bao phủ.
Từ trong rừng cây nhỏ đi ra, một bóng dáng cao gầy đứng lặng lẽ. Thiếu niên nhìn chằm chằm bóng lưng của ba người vừa rời đi, mặt mày như biển sâu, tay trái dùng sức bóp chai nước, máu bất tri bất giác thấm đẫm lớp băng gạc màu trắng.
*
Buổi sáng hôm sau, Trần Trì không tới lớp, cũng chẳng thấy giáo viên hay bạn học nào hỏi thăm tới cậu.
Giờ giải lao, Thời Ôn gõ nhẹ vào lưng ghế của Vương Đình.
Vương Đình vẫn đang giải đề toán: "Chờ mình một chút, mình viết nốt đáp án."
Không lâu sau, Vương Đình quay xuống hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Thời Ôn chỉ chỉ vị trí của Trần Trì: "Cậu ấy thường xuyên không tới lớp sao?"
Sắc mặt Vương Đình khẽ đổi: "Cậu ta không đến cũng rất bình thường. Tiểu Ôn, cậu quan tâm cậu ta làm gì?"
Thời Ôn: "Mình chỉ tò mò thôi."
Vương Đình sợ cô quá hiếu kì, sẽ dây dưa với Trần Trì, vì thế nhỏ giọng nói: "Mẹ Trần Trì rất giàu có, trường học sẽ không đuổi học cậu ta. Cậu ta không muốn tới thì không tới, cậu đừng động vào cậu ta làm gì."
Thời Ôn nhíu mày.
Giờ cơm trưa, Trần Trì cũng không đến nhà ăn.
Thời Noãn nhìn chỗ ngồi hôm qua của Trần Trì, lẩm bẩm: "Sao hôm nay không đến?"
Ăn cơm xong, Thời Noãn muốn đi tìm Trần Trì, Thời Ôn đoán được ý nghĩ của cô, vội vàng giữ chặt cô, nói muốn cùng nhau tới siêu thị gần trường học.
Thời Noãn lập tức cự tuyệt, trong lúc hai người lôi kéo, thì có một nữ sinh chạy đến.
"Thời Noãn, giáo viên chủ nhiệm gọi cậu tới văn phòng."
Thời Ôn nhẹ nhàng thở ra.
Thời Noãn tức giận lườm cô một cái, sau đó theo nữ sinh kia đi gặp giáo viên chủ nhiệm.
Thời Ôn nhanh chóng chạy về lớp học lấy hộp y tế, rồi mới tới sân thượng phòng thực hành số 3.
Thời Ôn đi đến nơi tìm một vòng cũng không thấy Trần Trì, cô đứng ở hàng rào tìm kiếm lung tung một hồi lâu cũng không thấy.
Xem ra hôm nay cậu không có tới trường học.
Đột nhiên, cô nghĩ tới cái gì đó, đồng tử co rút lại.
Ở rừng cây nhỏ.
Một mạch chạy tới rừng cây nhỏ, nhìn thấy người nằm trên ghế đá, Thời Ôn cúi người thở dốc.
Đừng nói cậu đã ở đây cả đêm.
Thời Ôn chạy tới, tròng mắt đảo qua thiếu niên nằm ngủ trên ghế đá, vươn tay đặt lên trên trán cậu.
Đã hạ sốt.
Trần Trì châm rãi mở mắt ra. Ánh mặt trời sau 12h trưa theo kẽ lá chiếu loang lổ trên mặt cậu, hai mắt cậu đen nháy, biểu tình mơ hồ, giống như một chàng trai thích ngủ nướng.
Trong lòng Thời Ôn tràn ngập áy náy.
"Cậu...ở đây cả đêm sao?"
Trần Trì không nói chuyện, chỉ nhìn cô.
"Còn khó chịu sao?"
Trần Trì lắc đầu.
Thời Ôn đỡ cậu ngồi dậy, thấy vết thương đã bị nứt ra, cô lại bắt đầu băng bó. Cả quá trình cậu rất yên tĩnh, hô hấp cũng rất nhẹ.
Băng bó xong, Thời Ôn giúp cậu chỉnh lại vài ngọn tóc bị loạn, nhẹ nhàng hỏi: "Có đói không?"
Cậu gật gật đầu.
"Vậy chúng ta đi ăn cơm nhé?"
Cậu lắc đầu.
Lại nghĩ tới việc đồ ăn cậu bị đạp đổ, cô hơi mím môi: "Vậy tôi gói lại mang về đây cho cậu ăn nhé?"
Trần Trì móc từ trong túi ra một cái thẻ cơm.
Thời Ôn lo lắng nhà ăn sẽ đóng cửa, vội chạy đi. Sau khi mua thức ăn xong, sợ Trần Trì đợi lâu sẽ đói, lại vội vã chạy về.
Lúc trở lại rừng cây nhỏ, trên trán đã xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.
Cô ngồi xuống bên cạnh cậu, đem cơm để vào khoảng trống giữa hai người: "Còn nóng đó, mau ăn nhanh đi."
Trần Trì nghiêng người, không phải lấy cơm mà là xé một đoạn áo sạch sẽ, lau mồ hôi trên trán cho Thời Ôn.
Thời Ôn ngây người.
Cậu lau rất chậm, động tác cũng vô cùng ôn nhu.
"Không...không cần...cậu mau ăn đi." Cô xê dịch về phía sau, né tránh tay của cậu.
Trần Trì cũng không tiếp tục lau nữa, bắt đầu an an tĩnh tĩnh ăn cơm.
Thời Ôn lúc mày mới sờ tới cái trán của mình, rồi lại nhìn Trần Trì.
Hình như có chút không thích hợp rồi...cô cảm thấy mọi chuyện bắt đầu đi hơi xa so với ban đầu.
Quan Ngọc vừa cười vừa đi xuống khỏi bậc thang. Thiếu niên mặt mày thanh tuyền, dưới ánh nắng của mặt trời cuối mùa hạ, cười đến trong sáng.
"Sao tự nhiên lại chuyển tới đây học?"
Thời Ôn nhìn Thời Noãn, khẽ cười: "Muốn học cùng chị."
Thời Noãn hừ lạnh.
Quan Ngọc "A" một tiếng, nhún nhún vai: "Chị gái em đối xử với em có tốt đâu. Anh còn tưởng em chuyển đến đây là vì anh."
Thời Noãn đẩy vai anh, khẽ mắng: "Nói cái gì vậy?"
Quan Ngọc cười khẽ: "Càng lớn càng hung dữ, không hiểu mấy nam sinh kia nghĩ gì mà lại bầu cho em là nữ thần vườn trường." Vừa nói, vừa xoa đầu Thời Ôn: "Ánh mắt nam sinh của trường chúng ta đúng là không tốt. Tiểu Ôn cũng không được yêu sớm đâu đấy."
Xem hai người họ đấu võ mồm, Thời Ôn sớm đã luyện thành thói quen, chỉ bất đắc dĩ gật gật đầu.
Ba người sóng vai rời khỏi sân thể dục. Mặt trời ngả về tây, từng tầng mây trôi trôi nổi nổi, màu cam dần dần bị màu xám bao phủ.
Từ trong rừng cây nhỏ đi ra, một bóng dáng cao gầy đứng lặng lẽ. Thiếu niên nhìn chằm chằm bóng lưng của ba người vừa rời đi, mặt mày như biển sâu, tay trái dùng sức bóp chai nước, máu bất tri bất giác thấm đẫm lớp băng gạc màu trắng.
*
Buổi sáng hôm sau, Trần Trì không tới lớp, cũng chẳng thấy giáo viên hay bạn học nào hỏi thăm tới cậu.
Giờ giải lao, Thời Ôn gõ nhẹ vào lưng ghế của Vương Đình.
Vương Đình vẫn đang giải đề toán: "Chờ mình một chút, mình viết nốt đáp án."
Không lâu sau, Vương Đình quay xuống hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Thời Ôn chỉ chỉ vị trí của Trần Trì: "Cậu ấy thường xuyên không tới lớp sao?"
Sắc mặt Vương Đình khẽ đổi: "Cậu ta không đến cũng rất bình thường. Tiểu Ôn, cậu quan tâm cậu ta làm gì?"
Thời Ôn: "Mình chỉ tò mò thôi."
Vương Đình sợ cô quá hiếu kì, sẽ dây dưa với Trần Trì, vì thế nhỏ giọng nói: "Mẹ Trần Trì rất giàu có, trường học sẽ không đuổi học cậu ta. Cậu ta không muốn tới thì không tới, cậu đừng động vào cậu ta làm gì."
Thời Ôn nhíu mày.
Giờ cơm trưa, Trần Trì cũng không đến nhà ăn.
Thời Noãn nhìn chỗ ngồi hôm qua của Trần Trì, lẩm bẩm: "Sao hôm nay không đến?"
Ăn cơm xong, Thời Noãn muốn đi tìm Trần Trì, Thời Ôn đoán được ý nghĩ của cô, vội vàng giữ chặt cô, nói muốn cùng nhau tới siêu thị gần trường học.
Thời Noãn lập tức cự tuyệt, trong lúc hai người lôi kéo, thì có một nữ sinh chạy đến.
"Thời Noãn, giáo viên chủ nhiệm gọi cậu tới văn phòng."
Thời Ôn nhẹ nhàng thở ra.
Thời Noãn tức giận lườm cô một cái, sau đó theo nữ sinh kia đi gặp giáo viên chủ nhiệm.
Thời Ôn nhanh chóng chạy về lớp học lấy hộp y tế, rồi mới tới sân thượng phòng thực hành số 3.
Thời Ôn đi đến nơi tìm một vòng cũng không thấy Trần Trì, cô đứng ở hàng rào tìm kiếm lung tung một hồi lâu cũng không thấy.
Xem ra hôm nay cậu không có tới trường học.
Đột nhiên, cô nghĩ tới cái gì đó, đồng tử co rút lại.
Ở rừng cây nhỏ.
Một mạch chạy tới rừng cây nhỏ, nhìn thấy người nằm trên ghế đá, Thời Ôn cúi người thở dốc.
Đừng nói cậu đã ở đây cả đêm.
Thời Ôn chạy tới, tròng mắt đảo qua thiếu niên nằm ngủ trên ghế đá, vươn tay đặt lên trên trán cậu.
Đã hạ sốt.
Trần Trì châm rãi mở mắt ra. Ánh mặt trời sau 12h trưa theo kẽ lá chiếu loang lổ trên mặt cậu, hai mắt cậu đen nháy, biểu tình mơ hồ, giống như một chàng trai thích ngủ nướng.
Trong lòng Thời Ôn tràn ngập áy náy.
"Cậu...ở đây cả đêm sao?"
Trần Trì không nói chuyện, chỉ nhìn cô.
"Còn khó chịu sao?"
Trần Trì lắc đầu.
Thời Ôn đỡ cậu ngồi dậy, thấy vết thương đã bị nứt ra, cô lại bắt đầu băng bó. Cả quá trình cậu rất yên tĩnh, hô hấp cũng rất nhẹ.
Băng bó xong, Thời Ôn giúp cậu chỉnh lại vài ngọn tóc bị loạn, nhẹ nhàng hỏi: "Có đói không?"
Cậu gật gật đầu.
"Vậy chúng ta đi ăn cơm nhé?"
Cậu lắc đầu.
Lại nghĩ tới việc đồ ăn cậu bị đạp đổ, cô hơi mím môi: "Vậy tôi gói lại mang về đây cho cậu ăn nhé?"
Trần Trì móc từ trong túi ra một cái thẻ cơm.
Thời Ôn lo lắng nhà ăn sẽ đóng cửa, vội chạy đi. Sau khi mua thức ăn xong, sợ Trần Trì đợi lâu sẽ đói, lại vội vã chạy về.
Lúc trở lại rừng cây nhỏ, trên trán đã xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.
Cô ngồi xuống bên cạnh cậu, đem cơm để vào khoảng trống giữa hai người: "Còn nóng đó, mau ăn nhanh đi."
Trần Trì nghiêng người, không phải lấy cơm mà là xé một đoạn áo sạch sẽ, lau mồ hôi trên trán cho Thời Ôn.
Thời Ôn ngây người.
Cậu lau rất chậm, động tác cũng vô cùng ôn nhu.
"Không...không cần...cậu mau ăn đi." Cô xê dịch về phía sau, né tránh tay của cậu.
Trần Trì cũng không tiếp tục lau nữa, bắt đầu an an tĩnh tĩnh ăn cơm.
Thời Ôn lúc mày mới sờ tới cái trán của mình, rồi lại nhìn Trần Trì.
Hình như có chút không thích hợp rồi...cô cảm thấy mọi chuyện bắt đầu đi hơi xa so với ban đầu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook