Bệnh Bệ Hạ Cũng Không Nhẹ
Chương 80: Ăn kiêng

“A Nghiêu, ta đã đói bụng một ngày rồi, những cái khác đều không muồn ăn, chỉ muốn ăn nàng.”

Mềm mềm, tê tê, xúc cảm từ bên hông chạy dọc theo sống lưng rồi vọt thẳng lên não, Tô Nghiêu “ưm” một tiếng, cảm thấy eo mình bị siết chặt, người kia đã gắt gao dán chặt vào mình. Mồm miệng mang theo hơi thở tươi mát dây dưa trên người nàng, cùng với bàn tay cũng dần dần không yên phận.

Tình huống chuyển biến bất ngờ khiến người ta không kịp định thần, Tô Nghiêu bị hôn đến thất điên bát đảo, dần dần cũng thả lỏng, vòng tay qua sau ôm lấy tấm lưng gầy gò của Diệp Lâm, từng chút từng chút đáp lại phần nhiệt tình kia.

Có thể xem như Diệp Lâm đã nỗ lực hết sức, dùng tất cả phong tình khiến cho người trong ngực tuân theo sự chi phối. Nhưng hắn nào có biết, hắn chỉ đơn giản là ôm nàng một cái cũng đủ làm cho Tô Nghiêu quân lính tan rã. Nếu thật sự nàng là người có ý chí kiên định, tâm địa sắt đá, thì làm gì có chuyện nàng sẽ lại tha thứ cho sự thăm dò của người kia thêm lần nữa. Chuyện lần trước say rượu đã sớm quẳng qua sau đầu, một khi Diệp Lâm châm ngòi, tất cả những trải nghiệm cùng cảm giác tốt đẹp đều tràn ngập trong lòng. Ban đầu Tô Nghiêu có một chút e lệ, nhưng rất nhanh đã bị che đậy bởi những khát vọng trong tim. 

Nàng thích hắn, nàng muốn hắn, nàng đã chiếm được hắn.

Như thế là đủ rồi.

Có thể bởi vì Tô Nghiêu nhiệt tình đáp lại, so với lần trước lần này lại càng mặc sức làm càn cùng lưu luyến dây dưa.

Vì lần trước là lần đầu tiên của Tô Nghiêu, nàng lại say rượu, nên trong lòng Diệp Lâm có chút lo lắng, cho dù là sáng hôm sau ngợp trong vàng son cũng phải hơi thu liễm lại. Lần này mới là triệt triệt để để phóng túng cùng điên cuồng, hoàn toàn thay đổi con người thường ngày vẫn lạnh lùng kiềm chế. Vẻ mặt lúc này mang đầy nét khiêu gợi, động tác nhanh nhẹn mà thuần thục, người kia nhịn không được rên lên một tiếng, làm cho tâm hồn Tô Nghiêu ngây ngẩn.

Nàng thích người này trong ngày thường cấm dục đến mức có thể xem như người lãnh cảm, nhưng khi loại bỏ tất cả khoảng cách, ở trước mặt nàng lại giống hệt đứa trẻ làm nũng quấn chặt lấy nàng. Có tức giận có ghen tuông, đây mới là người mà nàng yêu, không chỉ đơn giản là bậc Đế vương lãnh khốc vô tình cao cao tại thượng.

Lúc cao trào cùng nhau lên đỉnh, có giọt lệ lấp lánh hòa trộn cùng mồ hôi đầm đìa theo khóe mắt chầm chậm chảy xuống thái dương. Một tay Tô Nghiêu ôm chặt lấy cổ hắn, bất đắc dĩ thở dài nói: “Diệp Lâm, đồ yêu tinh.”

Chính yêu tinh này câu mất hồn vía nàng, làm cho nàng đánh mất hết tất cả nguyên tắc của mình.

Đến nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến mình sẽ bị chụp lên “ác danh” như thế, Diệp Lâm nghe được lời hờn dỗi này của Tô Nghiêu, thực sự chấn động toàn thân, hốc mắt có hơi ẩm ướt. Rõ ràng đây không phải lần lần đầu hoan lạc, rõ ràng kiếp trước cũng đã từng như hình với bóng, nhưng khoảnh khắc này, Diệp Lâm lại giống như một thiếu niên thầm thương trộm nhớ đã lâu vừa được người mình yêu ca ngợi, thậm chí còn nghe được tiếng đập bùm bùm thật lớn trên ngực, hận không thể móc cả trái tim ra đưa cho nàng. Nàng dám gọi hắn là yêu tinh, hắn liền trở thành yêu tinh, dùng hết khả năng của bản thân, chỉ thỉnh cầu nàng một tấm chân tình, một đời an ổn.

Người kia cúi đầu cười rộ lên, thanh âm dễ nghe như tiếng nhạc êm tai, không biết là do chấp nhận bị nàng chụp mũ, hay là nghi ngờ: “Yêu tinh? Nàng thích không?”

Tô Nghiêu giơ một bàn tay lên che mắt mình, hừ một tiếng, phủ định nói: “Không, không thích.”

Diệp Lâm bỗng dưng ngừng cười, đưa tay đẩy bàn tay đang che trên mắt Tô Nghiêu ra. Lúc không muốn nói lời thật lòng, nàng luôn lẩn tránh ánh mắt của hắn. Diệp Lâm vừa cười vừa nhẹ nhàng hỏi: “Nàng không thích?”

Nàng càng bất đắc dĩ mà thở dài, trả lời hắn: “Ừ, không…không phải thích…yêu tinh, mà là thích chàng.”

Một tầng lại một tầng mành trướng buông xuống, sắc trời dần tối, có chấm nhỏ chậm rãi mọc lên nơi chân trời, Lưu nội thị canh giữ ở ngoài cửa, nhìn cửa điện đóng chặt, khe khẽ thở dài, phất phất tay, lệnh cho mười sáu cung nữ gác cửa mặc lục y búi tóc hai bên rời đi.

E rằng hôm nay Bệ hạ sẽ không rời khỏi Phượng Ngô điện. Có lẽ cũng chẳng còn tâm tình gì đi phê duyệt tấu chương.

Đèn chong cháy sáng đùng đùng ở cửa Trường Minh cung, bầu không khí hoan lạc tràn ngập khắp điện rất lâu vẫn chưa tản đi. Tầng tầng lớp lớp màn trướng che lấp giường phượng, nữ tử yên lặng nằm trên lồng ngực vững chắc của người kia.

Người kia thực sự là quá mức thành thạo, dường như kiểm soát hoàn toàn lý trí cùng các điểm nhạy cảm trên cơ thể nàng, khiến cho Tô Nghiêu không cách nào chống đỡ.

“Diệp Lâm, nếu nói chàng không phải là đồ sói háo sắc, thì thật có lỗi với những chuyện chàng làm hôm nay.”

Một tay người kia để trên lưng Tô Nghiêu, một tay khẽ vuốt ve mái tóc dài mềm mại của nàng, nhẹ nhàng cong cong khóe môi,  cất giọng khoan thai điềm tĩnh, thậm chí còn ẩn chứa chút oán trách, “Ai bảo ta thanh cao lại còn ăn kiêng, những nữ nhân bên cạnh…trông không hợp mắt.”

Ăn kiêng…?

Người này còn có thể vô sỉ hơn nữa không…Tô Nghiêu bĩu môi.

Đang suy nghĩ chợt nghe thấy trong bụng người kia phát ra tiếng kêu ùng ục, nàng “xì” một tiếng cười rộ lên, ngẩng đầu nhìn người kia bằng ánh mắt nhu tình như nước, ngạc nhiên nói: “Quả thật là chưa ăn cơm sao?”

Nàng hỏi là đúng nghĩa đen, nhưng không ngờ người kia lại cố tình hiểu sai ý, xoay người một cái đè nàng xuống dưới, trán tì lên trán Tô Nghiêu, cất giọng buồn bực hờn dỗi mà lại cực kì nham hiểm hỏi: “Nàng cảm thấy là ta chưa ăn cơm sao?”

Tô Nghiêu: …

“Không không không, chàng hiểu sai ý ta rồi, ta…Ôi!”

Trăng treo trên ngọn liễu, bóng đêm lan tỏa. Hoàng đế Bệ hạ tôn quý của Đại Nhạn không biết xấu hổ cùng với Hoàng hậu nương nương nhất thời nói sai chứng minh vấn đề rốt cuộc mình đã ăn cơm hay chưa.

Đêm đó, Hoàng hậu nương nương mặc một bộ váy lót trắng thuần khiết, bên ngoài là áo khoác kim tuyến thêu phượng hoàng cùng áo choàng nhỏ màu trắng, hai tay chống cằm nằm ở phía trước bàn trà, lặng yên nhìn động tác tao nhã tự tại của Hoàng đế Bệ hạ đang thong thả ăn khuya, không nhịn được mà nặng nề thở dài một tiếng.

“Làm sao vậy?” Người kia nghe thấy nàng thở vắn than dài, khẽ nhướng mày, ngừng đũa hỏi.

“Chung quy lại cảm thấy hiện giờ hàng ngày ta trừ ăn ra chính là ngủ…Cực lười biếng.” Nếu nàng béo lên giống như quả bóng da, không biết rằng Diệp Lâm có còn yêu nàng sâu nặng như thế này không.

Bỗng chốc Diệp Lâm nhớ tới lần trước nói chuyện cùng Từ Thận Ngôn, người đó cho hắn câu trả lời, loại độc này từ lúc được tạo ra đã không có thuốc giải. Đó là do nữ vương Úc quốc tự tử vì tình mà chế ra loại độc này từ mấy trăm năm trước, cho tới bây giờ chưa từng có thuốc giải. Có thể lưu truyền đến nay đã là khó có thể tin được, rất ít người hoặc thậm chí chưa có ai được nhìn thấy, chứ đừng nói là nghiên cứu chế tạo ra thuốc giải.

Từ Thận Ngôn nói nếu là độc lưu lại trong cơ thể, e rằng nhẹ thì không biết khi nào sẽ hôn mê bất tỉnh, nặng thì ngay lập tức chìm vào giấc ngủ rồi cứ thế chết đi.

Diệp Lâm không biết rõ tình hình thân thể Tô Nghiêu rốt cuộc là như thế nào, nhưng tình trạng này xem ra cũng gần như chắc chắn. Nhưng người này vô âu vô lo sống qua ngày, có lẽ căn bản không hề biết tương lai của mình mơ hồ bất định. Hắn không yên lòng, rồi lại lo lắng vì thế mà kiếp trước Tô Nghiêu mới rời đi. Hắn lại đặc biệt nhắc nhở Từ Thận Ngôn rằng trăm ngàn lần không được nói cho Tô Nghiêu biết chuyện Say Hồng Trần không có thuốc giải.

Diệp Lâm thấy được trên mặt Từ Thận Ngôn lóe lên thần sắc phức tạp, cho rằng là do Từ Thận Ngôn không đồng ý chuyện hắn lừa gạt Tô Nghiêu. Mà không biết là Từ Thận Ngôn đang thấy đáng tiếc cho hai người này, đều mơ tưởng rằng chính mình có thể tự gánh vác, có thể giải quyết xong chuyện phức tạp như vậy, không ngờ đôi bên đều là bị vẻ bên ngoài che mắt.

Tô Nghiêu thấy Diệp Lâm dừng đũa vẻ mặt có chút ngơ ngẩn, cảm thấy nghi nghi hoặc hoặc. Từ trước đến nay người này bất động thanh sắc, rất ít khi lộ ra vẻ mặt tĩnh mịch đến như vậy. Đột nhiên nghĩ đến chuyện của Liêu Mộc Lan, Tô Nghiêu nói: “Miêu Nam vương nữ…”

Nhắc tới Liêu Mộc Lan, Diệp Lâm lại rất tò mò, không biết rốt cuộc nàng và Liêu Mộc Lan đã nói những gì, làm cho kẻ chướng mắt Liêu Mộc Lan ban đầu nhất quyết đòi ở lại Đại Nhạn thoáng cái lại hồi tâm chuyển ý, chỉ nhếch mày nói: “Buổi tối nàng ta đến Cần Chính điện thỉnh an, biểu lộ rõ ràng ý định rời đi, ta đang cân nhắc tìm ra một lý do đưa nàng ta trở về mà không quá mất mặt. Nhưng hiện tại ta rất tò mò, nàng nói thế nào mà khiến nàng ta rời đi?”

Tô Nghiêu chỉ cười rồi lắc lắc đầu, nói: “Căn bản nàng ta đến đây đều không phải vì ta hay chàng, là do Tô đại tiểu thư vướng phải một vụ án không có manh mối, ta chỉ giải thích rõ ràng mạch lạc cho nàng ta thôi. Chàng cũng không cần phải quá mức nhân từ, cần vơ vét sách nhiễu gì thì cứ thản nhiên mà vơ vét sách nhiễu. Nàng ta là Vương nữ của Miêu Nam, hiểu biết chắc chắn rất nhiều, nếu có thể cứ yêu cầu nàng ta vài câu hứa hẹn hoặc vài câu chân ngôn, đều là vì nghĩ cho sự yên ổn sau này của Miêu Nam.

“Nàng cũng không phải hạng người lương thiện?” Diệp Lâm thoáng thấy buồn cười, con ngươi đen nhánh tỏa sáng nhìn chằm chằm khuôn mặt vô tội nhỏ nhắn của Tô Nghiêu mà cười cười.

Tô Nghiêu cũng không che giấu, nhún nhún vai làm ra một bộ dáng “chẳng liên quan đến ta”, nói: “Nàng ta khư khư cố chấp chạy tới Đại Nhạn của ta mà náo loạn thành ra như vậy, vừa chướng mắt vừa vướng víu, bây giờ còn muốn chúng ta để cho nàng ta tùy ý khắc phục hậu quả, vơ vét thêm chút lợi ích chẳng phải vẫn là chuyện nên làm và hợp lẽ thường tình sao? Huống hồ lại là ta chỉ ra con đường lầm lạc cho nàng ta, mới không phá hủy một mối nhân duyên tốt của nàng.”

Cũng phải, Tô Nghiêu chưa bao giờ phân biệt rõ ràng mọi chuyện, nhiều lúc có thể coi là không chính không tà. Tựa như đêm trước ngày hắn đăng cơ, Tô Nghiêu đứng ở trên tường thành cao nói với hắn, từ bi chỉ khiến diệt quốc, mà yêu rồi thì càng tăng cao khả năng thất bại.

Kiếp trước cho đến chết hắn cũng không biết Tô Nghiêu trước mặt mình là mượn xác hoàn hồn, nhưng kiếp này không thế. Hắn từ tử địa mà trùng sinh đến, cho nên mới suy nghĩ thông suốt, mới dám tin tưởng rằng hóa ra trên đời này thật sự có loại chuyện linh hồn thoát ra thế này. Diệp Lâm rất muốn biết, trước khi nàng đến Đại Nhạn là một người như thế nào, đã trải qua cuộc đời thế nào.

“A Nghiêu,” Tô Nghiêu vẫn đang đắm chìm trong chuyện của Liêu Mộc Lan, thấy người đối diện đã định buông đũa ngọc, giọng nói chầm chập hỏi một vấn đề khác, “Cùng ta nói một chút về cái thế giới lúc đầu của nàng đi.” 

Có phải có phụ mẫu yêu thương, huynh đệ hòa thuận, tỷ muội tri âm tri kỷ. Có phải cũng từng có một nam nhân yêu nàng hơn cả tính mạng giống như ta, được nàng ưu ái, vẫn ở thế giới kia đau khổ chờ nàng trở về?

Tô Nghiêu không ngờ rằng Diệp Lâm lại lôi chuyện này ra hỏi, từ lần trước đã thẳng thắn bày tỏ với nhau, nàng cho rằng sẽ không nhắc đến chuyện này nữa, Diệp Lâm hỏi như vậy, ngược lại là làm khó nàng. Trí nhớ nàng trống rỗng, chỉ nhớ được những đoạn ngắn rời rạc, nhưng tất cả đều là từng chút từng chút một ký ức nàng chung sống cùng Diệp Lâm. Lúc nàng mới gặp mặt Diệp Lâm được vài lần, có một đêm nàng mơ thấy tiếng ai đó gọi tên nàng, bây giờ mới nhớ ra đó chính là giọng của Diệp Lâm.

“A Nghiêu?”

Ánh mắt Tô Nghiêu rất mờ mịt, làm cho trong lòng Diệp Lâm dần dần dâng lên một cảm giác bất an. Có lẽ tại hắn vượt quá giới hạn, trong lòng Tô Nghiêu vẫn tồn tại một góc khuất. Cho nên nàng…nàng mới không nói về quá khứ của mình cho hắn. Không sao, hắn có thể từ từ chờ đợi đến lúc chính nàng tự trải lòng với hắn, đợi cho đến một ngày nào đó nàng bằng lòng.

Nhưng lại là uổng công suy đoán, nữ tử đơn thuần da trắng tóc đen kia ngước ánh mắt mơ màng cùng giọng nói phân vân mà hồi đáp: “Ta…ta hình như không nhớ rõ.”

Không phải vì mạo danh thân phận của Tô Dao nên mới lấy cớ mất trí nhớ, mà thực sự là đã quên sạch những chuyện trước kia, ngay cả vì sao mình xuyên đến đây cũng không nhớ ra.

Không có quá khứ, chỉ có tương lai. Tương lai nàng cùng hắn sống chung.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương