Bệnh Bệ Hạ Cũng Không Nhẹ
-
Chương 55: Không cam lòng
Trong Chỉ Đinh điện.
Tầm mắt từ từ xẹt qua cửa sơn son khắc hoa, xuyên thấu qua theo lụa mỏng xanh nhạt khẽ nâng lên, cuối cùng rơi vào trên bình phong Hồng Mộc, trên mặt thêu một đôi bích nhân chèo thuyền du hồ.
Liêu Mộc Lan nằm trên giường một lát, chợt ngồi dậy, đứng dậy xuống giường đi trước một ngăn tủ khua khua gõ gõ, lấy ra một bình nhỏ bằng răng ngà, đổ ra một viên đan dược màu đỏ, không chút suy nghĩ liền ngửa đầu nuốt xuống.
Mắt quét qua một bên gương đồng, khuôn mặt đỏ ửng dần dần đổi sắc, trở nên trắng nõn.
Liêu Mộc Lan nhìn chăm chăm vào mình trong gương, ngón tay ngọc thon dài lau mặt của mình. Nàng luôn biết, gương mặt này rất đẹp mắt, rất câu nhân, nếu như nàng nói mình thứ hai, cả Miêu nam không người nào dám xưng là đệ nhất. Cho dù là ngoài Miêu Nam, cũng tìm không ra mấy người so với nàng xinh đẹp hơn.
Tô Dao coi như là một. Ngày trước nàng còn chưa thấy Tô Dao, trong lòng cũng đã vô số lần miêu tả qua dáng vẻ của người kia, quả thật nhìn thấy, nhưng vẫn là kinh ngạc. Tô Dao coi như là quốc sắc thiên hương, sắc mặt khuynh thành, ngồi ngay ngắn ở một bên, quả nhiên là có khí chất của đại gia khuê tú Thư Hương Thế Gia ung dung văn nhã như vậy. Nhưng cố tình tính tình lại quá tùy ý, một đôi mắt đẹp như đáy hồ trong suốt, lại khiến người nhìn không thấu. Loại quỷ dị này ngược lại để cho người khác khó có thể dời tầm mắt.
Nhưng Liêu Mộc Lan biết, một ngày này trong triều đình, chiếm hết danh tiếng vẫn là nàng Liêu Mộc Lan. Tô Dao tuy đẹp, lại hư ảo mà yếu ớt, giống như bắt không xong sẽ phải theo gió bay đi, không giống nàng phong tình diễm lệ như vậy, nếu cho chút biện pháp, không sợ Diệp Lâm sẽ không liền phạm.
Người nọ trước khi rời đi là nói thế nào đây?
“Liêu Mộc Lan, không cần ở trên người trẫm lãng phí thời gian, trẫm vĩnh viễn sẽ không nạp ngươi làm phi.”
“Bệ hạ có được thiên hạ giai lệ, liền chỉ kém Mộc Lan một người sao? Mộc Lan nếu phụng mệnh tới đây, nếu trở về như vậy, nhất định bị phụ vương trách phạt, bệ hạ tiện lợi làm được một việc thiện, thành toàn Mộc Lan a?”
“Liêu Mộc Lan, ngươi nhớ, hoàng cung Nhạn triều, vĩnh viễn chỉ có một người, đó chính là Hoàng hậu của trẫm.”
Dứt lời, người nọ liền phẩy tay áo bỏ đi, chỉ để lại một vạt áo màu tím, rất nhanh biến mất trong bóng đêm.
Liêu Mộc Lan ngẩng đầu lên, xuyên qua cửa sổ nhìn vầng trăng khuyết trên trời. Nàng biết Diệp Lâm nhất định là đi Phượng Ngô điện tìm Tô Dao rồi. Diệp Lâm chính là mọi chuyện lúc nào cũng để người yêu ở trong lòng. Giống như, Phù Phong, Phù Phong của nàng.
Nàng là thất vương nữ được sủng ái nhất Miêu Nam, từ nhỏ ăn sung mặc sướng, bởi vì chính mình là con vợ cả, trong vương cung từ trước đến giờ mạnh mẽ đâm tới, phi tử khác chọc cũng không dám chọc.
Sau khi tám tuổi, nàng ở trong ngự hoa viên gặp Phù Phong.
Lúc đó người nọ còn là thiếu niên nhanh nhẹn, thân là con trai độc nhất của Vu Hàm, địa vị tôn quý, ngay cả phụ vương nàng đều muốn né tránh mấy phần, nàng lại nghé con không sợ cọp, ngồi ở trên nhánh cây ném trái cây lên người Phù Phong đi học, sau khi người nọ chú ý, chỉ cười chống lại ánh mắt của hắn, cậy mạnh nói: “Ngươi là ai? Lại dám ở trong ngự hoa viên giương oai.”
Phù Phong cũng không tức giận, khép sách lại, tròng mắt hẹp dài cười cười nhìn nàng chằm chằm, cho đến khi thấy nàng có chút sợ hãi: “Bùm” một tiếng từ cây sồi ngã xuống, rơi nhe răng trợn mắt vẫn kêu thương, không mặn không nhạt nói một câu: “Ta là Phù Phong.”
Hắn nói “Ta là”, mà không phải “Ta tên là”, ngụ ý Miêu Nam không ai không biết Phù Phong, nhưng cố tình Liêu Mộc Lan dốt nát vô tri, quyệt miệng lầm bầm một câu: “Ta sẽ cáo trạng với phụ vương, báo thù rửa hận.”
Đi không bao xa, chợt lại bị người nọ gọi lại, Liêu Mộc Lan quay đầu lại, chỉ thấy thiếu niên dưới tàng cây khẽ chau mày lại, gằn từng chữ một: “Thất công chúa, làm ơn cần phải nhớ tên của ta.” Bởi vì tương lai không lâu, cái tên này đặt tại trong tánh mạng của ngươi không thể lau đi.
Liêu Mộc Lan không biết hắn làm sao biết mình là Thất công chúa, run một cái liền xoay người chạy đi, lưu lại thiếu niên đi học lộ ra đùa giỡn nụ cười.
Đứa bé bệnh hay quên, đảo mắt liền quên mình ở Ngự Hoa Viên cố tình gây sự cầm trái cây đánh người, cũng liền quên thiếu niên mi thanh mục tú đến tột cùng là người nào. Vì vậy, ba ngày về sau, Liêu Mộc Lan bị đưa đến trước mặt người hầu đưa cho nàng, nàng hoàn toàn không lập tức nhận ra, thì ra là người này chính là Phù Phong. Còn Phù Phong, đoan đoan chánh chánh vươn tay, đưa trái cây tới, nàng mới nhớ tới, bĩu môi “Oa” một tiếng liền bắt đầu khóc, người khác dỗ cũng dỗ không được, giật mình phụ vương nàng cũng không đúng mực, tự mình ôm nàng vào trong ngực, dỗ thật lâu mới ngưng được tiếng khóc của nàng, nói: “Phù Phong về sau chính là người hầu của ngươi, các ngươi sẽ chung đụng thật tốt.”
Khi đó Liêu Mộc Lan ngoan ngoãn gật đầu, nhưng trên thực tế, chung đụng thật tốt? Nếu nói chung đụng tốt hay là thêm bút họa lung tung lên hắn, lặng lẽ xé toang chữ hắn viết xong, cũng không có việc gì ở trước mặt Vu Hàm đại nhân nói xấu Phù Phong, cùng với tiểu đại nhân Phù Phong tôn quý la lối om sòm, vênh mặt hất hàm sai khiến.
Tính khí Phù Phong cũng tốt, cả ngày mặc cho nàng khi dễ, cũng không tức giận, người khác đầu tiên là cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, từ từ cũng thành thói quen, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Thất công chúa chính là khắc tinh của Phù Phong đại nhân, điểm này ai cũng biết.
Đợi đến Phù Phong nhược quán, cũng tự nhiên mà định ra hôn ước với Liêu Mộc Lan, chỉ đợi Liêu Mộc Lan đủ tuổi, hai người liền thành hôn. Nghe nói hôn ước này là tự mình Phù Phong cầu tứ hôn với Miêu Nam Vương.
Người đời đều nói Phù Phong đại nhân cực kỳ yêu Thất công chúa, đến cuối cùng ngay cả Liêu Mộc Lan cũng cho là như vậy.
Nhưng lúc đó nàng quá tùy hứng, quậy ầm ĩ không đồng ý, nhất định bắt Phù Phong đi tìm một bụi hoa lai “Trong kính Tinh”, mới bằng lòng đồng ý hôn ước này.
Này “Trong kính Tinh” cũng không phải là giả, mà là một loại thực vật theo như đồn đãi sinh trưởng ở trong núi tuyết ở Nhược suối ở Nhạn triều, óng ánh trong suốt, hết sức hoàn hảo. Chỉ là người Miêu Nam đi Nhạn triều, bất luận như thế nào cũng phải trắc trở, huống chi Nhạn triều ở phía bắc, khí hậu rét lạnh, không phải nói đi là đi.
Hai người bất phân thắng bại, cuối cùng Phù Phong thỏa hiệp, lên đường đi Nhạn triều tìm kiếm Liêu Mộc Lan chỉ định “Tín vật đính ước“.
Nhìn bóng lưng Phù Phong rời đi, trong lòng Liêu Mộc Lan dâng lên một hồi ngọt ngào. Mẫu phi nàng nói cho nàng biết, nam nhân đều là động vật giỏi quên, nếu là muốn để hắn nhớ cả đời mình không quên, liền tuyệt đối không muốn dễ dàng để hắn lấy được. Mẫu phi là như thế mà được phụ vương yêu, Liêu Mộc Lan cho là, nàng cũng có thể.
Phù Phong đi lần này, cũng là núi cao sông dài, không chút tin tức. Đợi đến khi Liêu Mộc Lan ý thức được mình chơi dại, nói rõ với Vu Hàm đại nhân và phụ vương tình huống, Phù Phong đã tiến vào trong Nhạn triều, không thể tra.
Từ lúc đó trở đi, Liêu Mộc Lan liền lọt vào trạng thái vừa khủng hoảng lại mong đợi, mỗi ngày mong đợi, đợi Phù Phong mang theo “Trong kính Tinh” khải hoàn, chỉ cần hắn an toàn trở về, Phù Phong nhưng thủy chung chưa trở về.
Rất nhanh, Liêu Mộc Lan liền đến cập kê, ngày quan trọng nhất trong đời, Phù Phong cũng không ở bên người. Liêu Mộc Lan rốt cuộc ý thức được mình thực sự quá tùy hứng, hối tiếc không kịp, Phù Phong cuối cùng cũng trở lại.
Chỉ là hắn không mang về “Trong kính Tinh” làm tín vật đính ước, chẳng những tay không mà về, hơn nữa tính tình đại biến.
Gặp lại ngày ấy, nàng và Phù Phong ngồi bên hồ sen xanh xanh ngắt, người nọ như cũ mặt mày rõ ràng, phong thái nhẹ nhàng, so với bất kỳ nam nhi Miêu Nam nào cũng đẹp mắt hơn.
Cái này đã từng là thiếu niên một chữ một chữ nói với nàng nhất định phải nhớ tên hắn, lại một lần nữa gằn từng chữ nói với nàng, Thất công chúa, thật xin lỗi, ta không thể thành thân với ngươi. Ta không có cách nào lừa gạt mình, ta đã không yêu ngươi nữa.
Đối với người Miêu Nam mà nói, không có kết hôn trước, nếu là một bên đổi ý, dù là đã đính hôn cũng hoàn toàn có thể huỷ bỏ, huống chi Phù Phong là con trai độc nhất của Vu Hàm, trên người chảy máu thần linh. Miêu Nam Vương mặc dù không vui mừng, nhưng vẫn đồng ý.
Liêu Mộc Lan cách phía hồ sen kia, chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã trên đất, chỉ nghe thấy Phù Phong tình chân ý thiết nói.
“Thật xin lỗi, Thất công chúa, ta yêu người khác.”
“Người nọ là tôn trưởng nữ Tô thị ở Nhược suối, tên một chữ Dao, chính ta lúc ta gặp nạn ở Nhược suối, thiếu chút nữa chết oan uổng, là nàng đã cứu ta.”
“Thất công chúa, ngươi không thể hiểu, khi ta trải qua hắc ám dài rốt cuộc mở mắt, đầu tiên nhìn thấy là một khuôn mặt mỹ lệ thì ta biết ngay, cái cô nương này, ta nghĩ muốn lấy nàng thoả đáng cất giấu.”
“Thất công chúa, nếu có một ngày, ngươi đi qua muôn sông nghìn núi, gặp qua nơi phồn hoa, ngươi mới hiểu, ngày trước ngươi đã gặp, có lẽ cũng thỉnh thoảng là yêu. Ngươi sẽ gặp một người thích hợp hơn, chỉ là người nọ không phải là của ta.”
Liêu Mộc Lan nghe hắn từng chữ từng câu, nói liên tục, nhưng trong lòng thì càng ngày càng lạnh, càng thêm nặng nề, rốt cuộc rơi vào đáy cốc, Liêu Mộc Lan cười.
Nàng rốt cuộc hiểu rõ, có lúc người từng trải nói xong cũng không thấy là đúng, mỗi người đối mặt tương lai cũng thiên hình vạn trạng. Ngày trước nàng chỉ coi mình là một cá nhỏ tự do trườn, mà Phù Phong là vịnh của nàng. Bất luận nàng gây hoạ lớn như thế nào, người kia cũng sẽ thay nàng gánh chịu giải quyết, giống như vịnh cá, là nơi vĩnh viễn có thể che gió che mưa.
Nhưng nàng không biết, vịnh cũng sẽ rời đi, người thì sẽ thay đổi, không phải tất cả mọi người sẽ chờ nàng, đợi nàng chơi đã trở về. Phù Phong không muốn chờ, làm nũng không cẩn thận qua đầu, biến thành không thể tha thứ được tùy hứng.
Nhiều buồn cười, Phù Phong vì một câu nói đùa cảu nàng không tiếc tự mình mạo hiểm đi hái một đóa không biết là có hay không, cuối cùng, cũng trên đường vì nàng hái hoa, yêu người khác.
Khi đó Liêu Mộc Lan chỉ muốn, Tô Dao rốt cuộc là một người thế nào, như thế nào có thể dễ dàng cướp đi lòng Phù Phong của nàng, tại sao có thể đền bù tình cảm bảy năm thanh mai trúc mã của họ.
Khi đó nàng nghĩ, nàng nhất định phải đi Nhạn triều xem một chút, đi xem một chút cô nương cướp đi lòng của Phù Phong lại tùy ý vứt, nàng đến tột cùng là hình dáng gì.
Tầm mắt từ từ xẹt qua cửa sơn son khắc hoa, xuyên thấu qua theo lụa mỏng xanh nhạt khẽ nâng lên, cuối cùng rơi vào trên bình phong Hồng Mộc, trên mặt thêu một đôi bích nhân chèo thuyền du hồ.
Liêu Mộc Lan nằm trên giường một lát, chợt ngồi dậy, đứng dậy xuống giường đi trước một ngăn tủ khua khua gõ gõ, lấy ra một bình nhỏ bằng răng ngà, đổ ra một viên đan dược màu đỏ, không chút suy nghĩ liền ngửa đầu nuốt xuống.
Mắt quét qua một bên gương đồng, khuôn mặt đỏ ửng dần dần đổi sắc, trở nên trắng nõn.
Liêu Mộc Lan nhìn chăm chăm vào mình trong gương, ngón tay ngọc thon dài lau mặt của mình. Nàng luôn biết, gương mặt này rất đẹp mắt, rất câu nhân, nếu như nàng nói mình thứ hai, cả Miêu nam không người nào dám xưng là đệ nhất. Cho dù là ngoài Miêu Nam, cũng tìm không ra mấy người so với nàng xinh đẹp hơn.
Tô Dao coi như là một. Ngày trước nàng còn chưa thấy Tô Dao, trong lòng cũng đã vô số lần miêu tả qua dáng vẻ của người kia, quả thật nhìn thấy, nhưng vẫn là kinh ngạc. Tô Dao coi như là quốc sắc thiên hương, sắc mặt khuynh thành, ngồi ngay ngắn ở một bên, quả nhiên là có khí chất của đại gia khuê tú Thư Hương Thế Gia ung dung văn nhã như vậy. Nhưng cố tình tính tình lại quá tùy ý, một đôi mắt đẹp như đáy hồ trong suốt, lại khiến người nhìn không thấu. Loại quỷ dị này ngược lại để cho người khác khó có thể dời tầm mắt.
Nhưng Liêu Mộc Lan biết, một ngày này trong triều đình, chiếm hết danh tiếng vẫn là nàng Liêu Mộc Lan. Tô Dao tuy đẹp, lại hư ảo mà yếu ớt, giống như bắt không xong sẽ phải theo gió bay đi, không giống nàng phong tình diễm lệ như vậy, nếu cho chút biện pháp, không sợ Diệp Lâm sẽ không liền phạm.
Người nọ trước khi rời đi là nói thế nào đây?
“Liêu Mộc Lan, không cần ở trên người trẫm lãng phí thời gian, trẫm vĩnh viễn sẽ không nạp ngươi làm phi.”
“Bệ hạ có được thiên hạ giai lệ, liền chỉ kém Mộc Lan một người sao? Mộc Lan nếu phụng mệnh tới đây, nếu trở về như vậy, nhất định bị phụ vương trách phạt, bệ hạ tiện lợi làm được một việc thiện, thành toàn Mộc Lan a?”
“Liêu Mộc Lan, ngươi nhớ, hoàng cung Nhạn triều, vĩnh viễn chỉ có một người, đó chính là Hoàng hậu của trẫm.”
Dứt lời, người nọ liền phẩy tay áo bỏ đi, chỉ để lại một vạt áo màu tím, rất nhanh biến mất trong bóng đêm.
Liêu Mộc Lan ngẩng đầu lên, xuyên qua cửa sổ nhìn vầng trăng khuyết trên trời. Nàng biết Diệp Lâm nhất định là đi Phượng Ngô điện tìm Tô Dao rồi. Diệp Lâm chính là mọi chuyện lúc nào cũng để người yêu ở trong lòng. Giống như, Phù Phong, Phù Phong của nàng.
Nàng là thất vương nữ được sủng ái nhất Miêu Nam, từ nhỏ ăn sung mặc sướng, bởi vì chính mình là con vợ cả, trong vương cung từ trước đến giờ mạnh mẽ đâm tới, phi tử khác chọc cũng không dám chọc.
Sau khi tám tuổi, nàng ở trong ngự hoa viên gặp Phù Phong.
Lúc đó người nọ còn là thiếu niên nhanh nhẹn, thân là con trai độc nhất của Vu Hàm, địa vị tôn quý, ngay cả phụ vương nàng đều muốn né tránh mấy phần, nàng lại nghé con không sợ cọp, ngồi ở trên nhánh cây ném trái cây lên người Phù Phong đi học, sau khi người nọ chú ý, chỉ cười chống lại ánh mắt của hắn, cậy mạnh nói: “Ngươi là ai? Lại dám ở trong ngự hoa viên giương oai.”
Phù Phong cũng không tức giận, khép sách lại, tròng mắt hẹp dài cười cười nhìn nàng chằm chằm, cho đến khi thấy nàng có chút sợ hãi: “Bùm” một tiếng từ cây sồi ngã xuống, rơi nhe răng trợn mắt vẫn kêu thương, không mặn không nhạt nói một câu: “Ta là Phù Phong.”
Hắn nói “Ta là”, mà không phải “Ta tên là”, ngụ ý Miêu Nam không ai không biết Phù Phong, nhưng cố tình Liêu Mộc Lan dốt nát vô tri, quyệt miệng lầm bầm một câu: “Ta sẽ cáo trạng với phụ vương, báo thù rửa hận.”
Đi không bao xa, chợt lại bị người nọ gọi lại, Liêu Mộc Lan quay đầu lại, chỉ thấy thiếu niên dưới tàng cây khẽ chau mày lại, gằn từng chữ một: “Thất công chúa, làm ơn cần phải nhớ tên của ta.” Bởi vì tương lai không lâu, cái tên này đặt tại trong tánh mạng của ngươi không thể lau đi.
Liêu Mộc Lan không biết hắn làm sao biết mình là Thất công chúa, run một cái liền xoay người chạy đi, lưu lại thiếu niên đi học lộ ra đùa giỡn nụ cười.
Đứa bé bệnh hay quên, đảo mắt liền quên mình ở Ngự Hoa Viên cố tình gây sự cầm trái cây đánh người, cũng liền quên thiếu niên mi thanh mục tú đến tột cùng là người nào. Vì vậy, ba ngày về sau, Liêu Mộc Lan bị đưa đến trước mặt người hầu đưa cho nàng, nàng hoàn toàn không lập tức nhận ra, thì ra là người này chính là Phù Phong. Còn Phù Phong, đoan đoan chánh chánh vươn tay, đưa trái cây tới, nàng mới nhớ tới, bĩu môi “Oa” một tiếng liền bắt đầu khóc, người khác dỗ cũng dỗ không được, giật mình phụ vương nàng cũng không đúng mực, tự mình ôm nàng vào trong ngực, dỗ thật lâu mới ngưng được tiếng khóc của nàng, nói: “Phù Phong về sau chính là người hầu của ngươi, các ngươi sẽ chung đụng thật tốt.”
Khi đó Liêu Mộc Lan ngoan ngoãn gật đầu, nhưng trên thực tế, chung đụng thật tốt? Nếu nói chung đụng tốt hay là thêm bút họa lung tung lên hắn, lặng lẽ xé toang chữ hắn viết xong, cũng không có việc gì ở trước mặt Vu Hàm đại nhân nói xấu Phù Phong, cùng với tiểu đại nhân Phù Phong tôn quý la lối om sòm, vênh mặt hất hàm sai khiến.
Tính khí Phù Phong cũng tốt, cả ngày mặc cho nàng khi dễ, cũng không tức giận, người khác đầu tiên là cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, từ từ cũng thành thói quen, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Thất công chúa chính là khắc tinh của Phù Phong đại nhân, điểm này ai cũng biết.
Đợi đến Phù Phong nhược quán, cũng tự nhiên mà định ra hôn ước với Liêu Mộc Lan, chỉ đợi Liêu Mộc Lan đủ tuổi, hai người liền thành hôn. Nghe nói hôn ước này là tự mình Phù Phong cầu tứ hôn với Miêu Nam Vương.
Người đời đều nói Phù Phong đại nhân cực kỳ yêu Thất công chúa, đến cuối cùng ngay cả Liêu Mộc Lan cũng cho là như vậy.
Nhưng lúc đó nàng quá tùy hứng, quậy ầm ĩ không đồng ý, nhất định bắt Phù Phong đi tìm một bụi hoa lai “Trong kính Tinh”, mới bằng lòng đồng ý hôn ước này.
Này “Trong kính Tinh” cũng không phải là giả, mà là một loại thực vật theo như đồn đãi sinh trưởng ở trong núi tuyết ở Nhược suối ở Nhạn triều, óng ánh trong suốt, hết sức hoàn hảo. Chỉ là người Miêu Nam đi Nhạn triều, bất luận như thế nào cũng phải trắc trở, huống chi Nhạn triều ở phía bắc, khí hậu rét lạnh, không phải nói đi là đi.
Hai người bất phân thắng bại, cuối cùng Phù Phong thỏa hiệp, lên đường đi Nhạn triều tìm kiếm Liêu Mộc Lan chỉ định “Tín vật đính ước“.
Nhìn bóng lưng Phù Phong rời đi, trong lòng Liêu Mộc Lan dâng lên một hồi ngọt ngào. Mẫu phi nàng nói cho nàng biết, nam nhân đều là động vật giỏi quên, nếu là muốn để hắn nhớ cả đời mình không quên, liền tuyệt đối không muốn dễ dàng để hắn lấy được. Mẫu phi là như thế mà được phụ vương yêu, Liêu Mộc Lan cho là, nàng cũng có thể.
Phù Phong đi lần này, cũng là núi cao sông dài, không chút tin tức. Đợi đến khi Liêu Mộc Lan ý thức được mình chơi dại, nói rõ với Vu Hàm đại nhân và phụ vương tình huống, Phù Phong đã tiến vào trong Nhạn triều, không thể tra.
Từ lúc đó trở đi, Liêu Mộc Lan liền lọt vào trạng thái vừa khủng hoảng lại mong đợi, mỗi ngày mong đợi, đợi Phù Phong mang theo “Trong kính Tinh” khải hoàn, chỉ cần hắn an toàn trở về, Phù Phong nhưng thủy chung chưa trở về.
Rất nhanh, Liêu Mộc Lan liền đến cập kê, ngày quan trọng nhất trong đời, Phù Phong cũng không ở bên người. Liêu Mộc Lan rốt cuộc ý thức được mình thực sự quá tùy hứng, hối tiếc không kịp, Phù Phong cuối cùng cũng trở lại.
Chỉ là hắn không mang về “Trong kính Tinh” làm tín vật đính ước, chẳng những tay không mà về, hơn nữa tính tình đại biến.
Gặp lại ngày ấy, nàng và Phù Phong ngồi bên hồ sen xanh xanh ngắt, người nọ như cũ mặt mày rõ ràng, phong thái nhẹ nhàng, so với bất kỳ nam nhi Miêu Nam nào cũng đẹp mắt hơn.
Cái này đã từng là thiếu niên một chữ một chữ nói với nàng nhất định phải nhớ tên hắn, lại một lần nữa gằn từng chữ nói với nàng, Thất công chúa, thật xin lỗi, ta không thể thành thân với ngươi. Ta không có cách nào lừa gạt mình, ta đã không yêu ngươi nữa.
Đối với người Miêu Nam mà nói, không có kết hôn trước, nếu là một bên đổi ý, dù là đã đính hôn cũng hoàn toàn có thể huỷ bỏ, huống chi Phù Phong là con trai độc nhất của Vu Hàm, trên người chảy máu thần linh. Miêu Nam Vương mặc dù không vui mừng, nhưng vẫn đồng ý.
Liêu Mộc Lan cách phía hồ sen kia, chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã trên đất, chỉ nghe thấy Phù Phong tình chân ý thiết nói.
“Thật xin lỗi, Thất công chúa, ta yêu người khác.”
“Người nọ là tôn trưởng nữ Tô thị ở Nhược suối, tên một chữ Dao, chính ta lúc ta gặp nạn ở Nhược suối, thiếu chút nữa chết oan uổng, là nàng đã cứu ta.”
“Thất công chúa, ngươi không thể hiểu, khi ta trải qua hắc ám dài rốt cuộc mở mắt, đầu tiên nhìn thấy là một khuôn mặt mỹ lệ thì ta biết ngay, cái cô nương này, ta nghĩ muốn lấy nàng thoả đáng cất giấu.”
“Thất công chúa, nếu có một ngày, ngươi đi qua muôn sông nghìn núi, gặp qua nơi phồn hoa, ngươi mới hiểu, ngày trước ngươi đã gặp, có lẽ cũng thỉnh thoảng là yêu. Ngươi sẽ gặp một người thích hợp hơn, chỉ là người nọ không phải là của ta.”
Liêu Mộc Lan nghe hắn từng chữ từng câu, nói liên tục, nhưng trong lòng thì càng ngày càng lạnh, càng thêm nặng nề, rốt cuộc rơi vào đáy cốc, Liêu Mộc Lan cười.
Nàng rốt cuộc hiểu rõ, có lúc người từng trải nói xong cũng không thấy là đúng, mỗi người đối mặt tương lai cũng thiên hình vạn trạng. Ngày trước nàng chỉ coi mình là một cá nhỏ tự do trườn, mà Phù Phong là vịnh của nàng. Bất luận nàng gây hoạ lớn như thế nào, người kia cũng sẽ thay nàng gánh chịu giải quyết, giống như vịnh cá, là nơi vĩnh viễn có thể che gió che mưa.
Nhưng nàng không biết, vịnh cũng sẽ rời đi, người thì sẽ thay đổi, không phải tất cả mọi người sẽ chờ nàng, đợi nàng chơi đã trở về. Phù Phong không muốn chờ, làm nũng không cẩn thận qua đầu, biến thành không thể tha thứ được tùy hứng.
Nhiều buồn cười, Phù Phong vì một câu nói đùa cảu nàng không tiếc tự mình mạo hiểm đi hái một đóa không biết là có hay không, cuối cùng, cũng trên đường vì nàng hái hoa, yêu người khác.
Khi đó Liêu Mộc Lan chỉ muốn, Tô Dao rốt cuộc là một người thế nào, như thế nào có thể dễ dàng cướp đi lòng Phù Phong của nàng, tại sao có thể đền bù tình cảm bảy năm thanh mai trúc mã của họ.
Khi đó nàng nghĩ, nàng nhất định phải đi Nhạn triều xem một chút, đi xem một chút cô nương cướp đi lòng của Phù Phong lại tùy ý vứt, nàng đến tột cùng là hình dáng gì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook