Viên Mãn trốn phía sau hai em bé, tim đập như sấm. Hai em bé quay lại nhìn bà cô hành động kì lạ này, mà bà cô này còn đeo một đôi lông mi giả khoa trương, miệng đỏ chót như vừa ăn thịt trẻ con, đưa tay ra hiệu cho chúng yên lặng: “Suỵt!”

Vốn chính là em bé mới được bốn năm tuổi, hai em bé lập tức kinh hãi, một cậu bé trong đó đột nhiên khóc òa.

Viên Mãn lập tức kinh ngạc trợn mắt. Nghe thấy tiếng khóc của cậu bé đó, tất cả những người xung quanh đều nhìn về phía Viên Mãn. Viên Mãn vội dang rộng hai tay định vỗ về cậu bé này, không ngờ cô bé bên cạnh thấy thế lập tức như gà mái bảo vệ gà con, vừa bảo vệ cậu bé sau lưng vừa mở hết hỏa lực với Viên Mãn: “Mụ phù thủy, mau buông ra! Buông ra! Buông ra!”

Viên Mãn: “...”

Sau khi cô bé đó được phụ huynh bế đi, Viên Mãn vẫn là Viên Mãn trước đó, chỉ có điều trên mặt có thêm ba vết móng tay, hai dấu răng, cộng thêm một dấu chân. Trẻ con bây giờ quả thực sức chiến đấu kinh người...

Viên Mãn lau son môi nhòe nhoẹt, thê thảm đứng lên, nhìn thấy vị phụ huynh bế con và lại sững sờ.

“Viên Mãn???”

Vị phụ huynh đó hiển nhiên còn kinh ngạc hơn cả Viên Mãn.

Vị phụ huynh này, cha của cô bé đó, chính là lớp trưởng lớp cấp ba của Viên Mãn.

“Đúng là bạn rồi!” Lớp trưởng cũ quan sát Viên Mãn từ trên xuống dưới: “Viên Mãn, đúng là bạn thật! Tại sao bạn lại gầy như ma đói thế này?”

Này này... Cậu có thể nói nhỏ một chút không? Viên Mãn vừa lúng túng cười qua quýt vừa sợ hãi liếc Trịnh Diễn Tự xa xa. Giọng lớp trưởng cũ thật sự quá to, Trịnh Diễn Tự cau mày nhìn về phía cô.

Viên Mãn vội rụt cổ lại, định trốn ra phía sau lớp trưởng. Nhưng cô đi giày cao gót vào cao đến mét tám, lớp trưởng cao có mét bảy làm sau che được? Thấy Trịnh Diễn Tự bắt đầu đi về phía này, Viên Mãn vội cúi xuống giả vờ chơi với cô bé đó, tránh ánh mắt chính xác như radar của Trịnh Diễn Tự: “Lớp trưởng, con gái cậu đã lớn thế này rồi cơ à?”

Lớp trưởng bế con gái: “Tôi có quan hệ tốt với Bác Yến mà, cậu ấy nhờ tôi dẫn con gái đến cầm hoa cưới giúp cậu ấy”.

Quan hệ quá tốt ấy chứ. Năm ngoái đi họp lớp, cậu và Bác Yến còn nói xấu tôi trong nhà vệ sinh mà... Tuy nghĩ bụng như vậy nhưng ngoài mặt Viên Mãn vẫn giữ nụ cười, biết làm sao được, ai bảo cô phải tránh Trịnh Diễn Tự chứ? Đành phải đưa tay bẹo má cô bé đó: “Cháu tên là gì?”

Cô bé đâu thích bị bẹo má, lập tức vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay cha mình nhảy xuống đất chạy đi: “Mụ phù thủy, buông tôi ra! Buông tôi ra! Buông tôi ra!”

Lớp trưởng dở khóc dở cười: “Ăn nói cho đàng hoàng, gọi là cô Viên!”

Cô bé lại không chịu nghe lời cha mình: “Mụ phù thủy! Mụ phù thủy! Mụ phù thủy!”

Nhưng mụ phù thủy này đánh không đi, mắng cũng không đi, cuối cùng cô bé đành phải từ bỏ chống cự, để mặc cho mụ phù thủy này cấu véo.

Còn Trịnh Diễn Tự cách đó không xa chợt dừng bước. Vừa rồi anh ta loáng thoáng nghe thấy có người gọi tên Viên Mãn, nhưng bây giờ tìm tới đây lại chỉ nhìn thấy hình ảnh một nhà ba người vui vẻ đầm ấm.

Xem ra là mình nghe nhầm rồi...

Thực ra anh ta xuất hiện tại đây vốn là chuyện hết sức gượng ép. Bác Yến tuy là nhân viên của anh ta nhưng cấp bậc chênh lệch quá lớn, Bác Yến sẽ không vượt cấp mời anh ta, anh ta cũng sẽ không đến tham dự hôn lễ của một nhân viên quèn.

Kể ra cũng khéo, mấy ngày trước Trịnh Diễn Tự và trưởng bộ phận di động hẹn gặp nhau dưới đại sảnh công ty để cùng đi gặp nhà phân phối. Không ngờ anh ta đi tới đại sảnh công ty lại gặp ngay Bác Yến. Bác Yến đến đưa thiếp mời cho trưởng phòng, cũng chính là lãnh đạo trực tiếp của hắn.

Từ khi cạo trọc đầu đến giờ, dường như tóc Bác Yến không mọc ra nữa, lúc nào đầu cũng vẫn trọc lốc. Khi đó Trịnh Diễn Tự đứng ở cuối gió, đương nhiên nghe rõ đoạn đối thoại giữa Bác Yến và trưởng phòng di động.

“Nghe nói anh họp xong sẽ ra sân bay đi công tác luôn, cho nên em vội mang thiếp cưới đến cho anh”.

Quan hệ giữa Bác Yến và trưởng phòng luôn luôn không tồi. Bác Yến là một thanh niên biết quan sát sắc mặt người khác, lại có một chút tài năng, trưởng phòng cũng rất khách sáo với hắn: “Bao giờ cậu cưới?”

“14 tháng 2”.

“Ngày đẹp! Được, tôi sẽ cố gắng về sớm tham dự...”

Bác Yến khúm na khúm núm đưa thiếp mời, trưởng phòng đang định nhận lấy, đuối mắt lại thoáng nhìn thấy một bóng dáng không thể xem nhẹ.

Bóng người đó mang theo khí thế ép người từ từ tới gần. Trưởng phòng không thể không quay sang nhìn: “Tổng giám đốc Trịnh?”

Bác Yến nhìn theo, sửng sốt, cũng chào một tiếng: “Tổng giám đốc Trịnh?”

Trịnh Diễn Tự khẽ gật đầu xem như chào hỏi, sau đó nhướng mày nhìn thiếp cưới trên tay Bác Yến, đã biết rõ mà vẫn còn hỏi: “Đây là...”

Hỏi làm gì? Rõ ràng trong lòng kiêng kị, Bác Yến vội vàng chống đỡ: “À... Ngày 14 tháng 2 tôi kết hôn, đến đưa thiếp mời cho...”

Vừa định nói đưa thiếp mời cho trưởng phòng, Trịnh Diễn Tự lại ung dung tiếp lời: “Cảm ơn”.

Khi đó vẻ mặt Bác Yến có thể nói là cực kì ấm ức: Có ai nói là đưa cho ông mà ông cảm ơn tôi? Ông... ông... ông cảm ơn cái gì?

Nhưng ông chủ cảm ơn rồi, hắn có thể không mời sao?

Vẻ mặt hết sức tế nhị, nhưng trưởng phòng không hổ là người từng trải giang hồ, sau khi liếc Bác Yến đang há hốc mồm một cái liền lập tức cười tươi: “Bác Yến, cậu cũng đừng đứng đấy nữa, mang thiếp mời đến văn phòng của tổng giám đốc Trịnh đi”.

Thế là buổi chiều cùng ngày lúc trở lại văn phòng, Trịnh Diễn Tự đã thấy một tấm thiếp cưới nằm lẳng lặng trên bàn làm việc của anh ta.

“Kính mời Trịnh tiên sinh. Ngày 14 tháng 2 dương lịch năm 2015 (thứ bảy), Bác Yến và Tống Lâm Giai cử hành nghi lễ kết hôn, tiệc cưới tổ chức tại....”

Tổng giám đốc Trịnh luôn luôn kiêu ngạo đã dùng một thủ đoạn mất tư cách như vậy để nhận được tấm thiếp cưới này.

Còn vì sao anh ta lại coi thường nguyên tắc của chính mình...

Chẳng phải là vì cô nàng mập mạp đó hay sao?

Lòng tự trọng rất cao, sợ người khác chê cười, lại sống chết không chịu giảm béo. Trên đời chỉ có một mình Viên Mãn quái gở như vậy.

Nếu anh ta không đến, lấy ai làm hậu thuẫn cho cô?

Nhưng hiển nhiên Trịnh Diễn Tự đã tính sai, khu vực tổ chức tiệc cưới của Bác Yến không hề quá rộng, một vòng trong thêm một vòng ngoài, làm gì có bóng dáng gần một tạ nào?

Chẳng lẽ cuối cùng cô giáo Viên hại nhụt chí không đến? Chuyện này cũng hợp với tính tình nhát chết của cô giáo Viên...

Bên này, cô giáo Viên lại không nhịn được hắt xì một cái.

Viên Mãn xoa mũi, liếc nhìn Trịnh Diễn Tự. Anh ta đã đi. Viên Mãn thở phào nhẹ nhõm, vội trả cô bé cá tính đó lại cho lớp trưởng: “Tôi vào nhà vệ sinh một lát, có gì trò chuyện sau”.

Cô phải tìm một chỗ trốn đi, sau đó tìm lí do điều Trịnh Diễn Tự đi nơi khác. Hôm nay mục đích cô đến là làm Bác Yến ói chết, làm Tống Lâm Giai tức chết. Nếu trước đó lại bị Trịnh Diễn Tự bắt được thì người hôm nay chết thẳng cẳng sẽ không phải Bác Yến và Tống Lâm Giai mà là cô, Viên Mãn...

Nói xong không đợi lớp trưởng phản ứng lại, Viên Mãn đã chuồn nhanh như chớp.

Nếu không Trịnh Diễn Tự bắt gặp thì làm thế nào?

Một mình lớp trưởng ở lại chỗ cũ bế con, đưa mắt nhìn bóng dáng vội vã đó. Tặc tặc, chân dài thật. Tặc tặc, eo thon thật. Tặc tặc... Bác Yến ơi là Bác Yến, cậu có thấy cô ấy cũng đừng hủy hôn...

Lớp trưởng đang bận tặc tặc đủ kiểu, đột nhiên bị con gái cắt ngang: “Bố! Bố còn nhìn mụ phù thủy đó nữa là con sẽ mách mẹ!”

Lớp trưởng kinh hãi, vội thu ánh mắt lại.

Con gái nhà mình đúng là mắt lửa ngươi vàng.

“Cô ấy là bạn học của bố, mẹ con cũng biết. Cô ấy tên là Viên Mãn, lát nữa gặp lại phải gọi là cô Viên, đừng có mở mồm là mụ phù thủy nữa”.

Cô bé lại không nể mặt cha mình, lập tức lắc đầu lí luận: “Mẹ nói rồi, tất cả những người đàn ông thích nhìn, phụ nữ khinh bỉ đều là phù thủy!”

Quả nhiên nhìn khắp xung quanh, tất cả khách khứa có đôi có cặp xuất hiện, vẻ mặt của những người đàn ông đều nhất trí: Chăm chú nhìn mụ phù thủy đó. Vẻ mặt những người phụ nữ bên cạnh lại không hề giống nhau, có người nhếch miệng, có người lườm nguýt, có người trợn mắt nhìn đàn ông nhà mình...

Trước tình hình này, lớp trưởng không thể cãi được gì nữa, đang định ho một tiếng bỏ qua đề tài này thì lại bị một âm thanh trầm thấp cắt ngang.

“Xin hỏi...”

Lớp trưởng quay sang nhìn, cảm thấy ánh nắng trước mặt mình bị che hết.

“Viên Mãn mà anh nói là Viên Mãn người rất cao, rất béo đúng không?” Người đột nhiên xuất hiện che nắng cho anh ta tiếp tục hỏi.

Lớp trưởng sửng sốt, nheo mắt lại ngẩng đầu lên - biết làm sao được, người đàn ông này cao hơn anh ta một cái đầu mà - ngược chiều ánh sáng quan sát người đàn ông đột nhiên xuất hiện này.

Lại cảm thấy nhìn hơi quen mắt.

Lớp trưởng sờ sờ cằm: “A, tôi nhớ ra rồi, năm ngoái anh cùng Viên Mãn tham gia họp lớp đúng không? Họ... Họ...”

Lớp trưởng cố nhớ xem anh ta họ gì, Trịnh Diễn Tự sốt ruột đành phải nhắc nhở: “Trịnh”.

“Đúng đúng đúng, Trịnh tiên sinh, thì ra anh và Viên Mãn cùng nhau đến à?”

Trịnh Diễn Tự không trả lời, chỉ có hai mắt sáng lên. Xem ra người phụ nữ đó có đến.

Lớp trưởng lại nói: “Cô ấy vừa vào nhà vệ sinh rồi”.

Trịnh Diễn Tự không trả lời, chỉ có hai mắt căng thẳng. Xem ra người phụ nữ đó lại hèn nhát trốn đi rồi.

Lúc này Viên Mãn đang sốt ruột đi đi lại lại trước bồn rửa tay. Nên làm thế nào đuổi Trịnh Diễn Tự đi? Đây là vấn đề khó khăn vắt ngang trong đầu Viên Mãn.

Giải quyết được vấn đề khó này, cô mới có thể rảnh tay thi triển quyền cước...

Đúng rồi! Cô có thể nhờ Cao Đăng giúp đỡ!

Cao Đăng là cao thủ phá đám. Nghe chính Cao Đăng nói, thời gian trước gã đã liên tiếp phá đám mấy vụ hẹn hò của Trần Trình, nhưng không những không làm hỏng quan hệ với Trần Trình mà ngược lại bây giờ ngay cả mẹ của Trần Trình cũng coi Cao Đăng như con rể tương lai, giúp đỡ hết mình...

Đúng! Quyết định thế đi!

Động não không bằng động thủ, Viên Mãn lập tức lấy điện thoại ra, đám bấm nút gọi điện thoại cho Cao Đăng, nhưng lúc này...

“Cộc cộc cộc...”

Có người gõ cửa.

Tiếng gõ cửa dừng lại, điện thoại trong tay Viên Mãn cũng đã kết nối.

Viên Mãn chỉ có thể tạm thời ống nghe điện thoại, hô một câu với người ngoài cửa: “Có người!”

Sau đó đưa điện thoại lên bên tai, đang định lên tiếng cầu cứu Cao Đăng kên kia điện thoại, nhưng lúc này ngoài cửa nhà vệ sinh lại vang lên một giọng nói hết sức quen thuộc đối với Viên Mãn.

“Là tôi, Trịnh Diễn Tự”.

Năm chữ vô cùng đơn giản, đầu tiên là nhẹ nhàng truyền vào tai Viên Mãn, ngay sau đó lại biến thành tiếng nổ long trời lở đất, biến thành sóng to gió lớn vỗ Viên Mãn bay lên trên bờ cát.

“Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!” Viên Mãn không khỏi kêu lên mấy tiếng kinh hãi.

Bên kia, Cao Đăng vừa nghe điện thoại đã bị mắng tới tấp, đương nhiên tức giận: “Viên đầu to, giữa ban ngày ban mặt, chị định rủa ai chết đấy?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương