Bệnh Án Khám Chữa FA Di Căn
-
Chương 23
Đêm hôm đó, gần như cả đêm nhà họ Viên đều chìm trong một nhịp điệu lặp đi lặp lại.
“Cạch cạch cạch... Rầm!”
“Cạch cạch cạch... Rầm!”
“Cạch cạch cạch... Rầm!”
Khi nhịp điệu này vang lên lần thứ N, ông bà Viên và Lộ Tử Dụ đang ngồi xem ti vi trong phòng khách đều không nhịn được lén đến trước cửa phòng ngủ, hé cửa nhìn vào xem trong phòng đang diễn ra trò gì.
Cô giáo Viên mặc áo ngủ đang khắc khổ trước gương luyện tập đi giày cao gót.
Đi vài bước “Cạch cạch cạch”. Ngã xuống “Rầm!”
Nhìn cô giáo Viên nặng nề ngã xuống, ba người đứng xem đều không nhịn được đưa tay lên che mắt.
Cứ thế, vừa qua 12 giờ trưa ngày hôm sau, Viên Mãn đã mặc vào người bộ trang bị chính mình cắt thịt đổi lấy, dù sốt ruột vẫn ung dung ngồi trong phòng khách.
Đến giờ ăn trưa, mọi người đều đã ngồi vào bàn ăn, thấy Viên Mãn vẫn ngồi không hề nhúc nhích trên sofa như tượng đá nên đành phải lên tiếng gọi: “Đi ăn cơm đi!”
Viên Mãn trả lời hết sức kiên định: “Không ăn”.
“Có món sườn chua ngọt con thích ăn nhất”.
Viên Mãn nuốt nước bọt: “Không... ăn...”
“Có cả thăn bò sốt cay!”
Viên Mãn tuyệt vọng nhắm mắt lại: “Không! Ăn!”
Thời khắc quan trọng, dù món ngon nức mũi cũng phải kiên định! Kiên định!
Cuối cùng tin nhắn của Trịnh Diễn Tự cũng đến: “Xuống lầu”.
Viên Mãn lập tức cầm túi xách, đi chân đất chạy ra cửa.
Ông Viên đang ăn trái cây trong phòng khách quay ra nhìn khung cửa thoáng cái đã không còn bóng người: “Con gái bà dạo này sao cứ có gì đó khác thường?”
Bà Viên nhếch miệng tỏ ý không biết.
Lúc này Viên Mãn đã chạy vội vào thang máy. Thang máy từ từ đi xuống, Viên Mãn mới bỏ đôi giày cao gót trong tay xuống đi vào chân.
Thang máy dừng lại ở tầng một, Viên Mãn bước ra khỏi thang máy. May mà đã tập đi giày cao gót cả đêm qua, cuối cùng đến giờ cũng có thể kiểm soát được đôi giày 10 phân. Viên Mãn thận trọng đi được một đoạn rồi bắt đầu đắc ý, bắt chước các nhân vật nữ thời thượng trong phim, bước đi như gió, tà váy tung bay.
Lúc ra khỏi đại sảnh, bước xuống bậc thềm, Viên Mãn lại bị trượt chân ngã bệt xuống đất, tiếp tục trượt thêm ba bậc thang mới dừng lại được. Thấy có mấy người hàng xóm đi qua cau mày quan sát, Viên Mãn đang nhe răng trợn mắt xoa mắt cá chân lập tức nghiêng người ra vẻ thoải mái ung dung, tạo dáng điệu đà ngồi trên bậc thềm, nín thở nhịn đau tưởng tượng mình là Andrey Hepburn trong phim “Kỳ nghỉ hè ở Rome”.
Mấy người hàng xóm không nhìn nữa, tiếp tục làm việc của mình. Viên Mãn thấy họ đã đi mới ủ rũ như quả bóng xì hơi: May mà mình nhanh trí, nếu không...
“Cô làm gì đấy?”
Một giọng nam vang lên, mang âm sắc xen lẫn quen thuộc. Viên Mãn sửng sốt ngước mắt lên, nhìn thấy một chiếc xe đang đỗ trước mặt. Trịnh Diễn Tự đang ngồi trong xe, hạ cửa kính cau mày nhìn cô.
Viên Mãn vội vàng đứng dậy, phủi mông bước tới.
Trịnh Diễn Tự lại xuống xe, quan sát cô từ trên xuống dưới.
Mặc dù anh ta hoàn toàn không lộ ra vẻ mặt choáng ngợp nên có lúc này, nhưng vì trước giờ luôn thích diễn trò nên Viên Mãn vẫn phải làm theo thông lệ, dương dương tự đắc xoay người một vòng trước mặt anh ta, sau đó khẽ nâng tà váy lên ra hiệu cho anh ta nhìn đôi giày cao gót dưới chân mình: “Nguyên mẫu trong My love from the Star”.
Trịnh Diễn Tự cau mày. My love from the Star? Là cái quái gì?
Tỏ ra chán ghét: “Đổi đôi đế bằng”.
“Đế bằng làm sao có khí thế?” Giày cao gót là phụ kiện cần có của nữ ma đầu thời thượng, có hiểu không?
Quả nhiên gã này không hiểu thật: “Thứ nhất, cô biết đi giày cao gót không? Trẹo chân tôi cũng không cõng cô đâu”.
Viên Mãn nhếch miệng, có cần phải làm người ta mất hứng như vậy không? Không ngờ anh ta lại hạ giọng: “Thứ hai...”
Còn có thứ hai?
Trịnh Diễn Tự không nói nữa, chỉ dùng hành động thực tế để diễn đạt, lấy điện thoại di động ra chụp ảnh cô từ vị trí thấp hơn, sau đó giơ ảnh lên trước mắt Viên Mãn.
Viên Mãn nhìn xem, vô cùng thê thảm. Hai cằm, cổ to... Ý anh ta là cô đi giày cao gót sẽ cao hơn đại bộ phận đàn ông, hình ảnh cô trong mắt những người đàn ông này sẽ giống như trong ảnh...
***
Thành phố Bắc Kinh vừa mới lên đèn.
Cô giáo Viên trang điểm hoàn toàn mới.
Ngay cả tài xế cũng không nhịn được khen: “Cô Viên hôm nay nhìn khác quá, suýt nữa tôi không nhận ra...”
Thật sao? Viên Mãn nghi hoặc, lại nhìn sang vị Trịnh tiên sinh bên cạnh. Vẻ mặt anh ta vẫn không khác gì trước kia, rõ ràng là không buồn nhìn cô lấy một cái, khiến Viên Mãn không hề cảm thấy tự tin với hình tượng giả tạo của mình lúc này.
Buổi họp lớp hôm nay là buổi đầy đủ nhất từ trước đến giờ, còn chọn địa điểm tại một nhà hàng có mức giá làm người ta phẫn nộ. Xe dừng lại ngoài cửa nhà hàng, nhân viên nhà hàng đã đi đến mở cửa, Viên Mãn cũng chuẩn bị xuống xe, nhưng Trịnh Diễn Tự lại nhìn đồng hồ rồi giữ cô lại: “Đợi năm phút”.
“Giờ còn không lên thì muộn mất!”
Trịnh Diễn Tự liếc cô một cái, dường như cô Viên với vẻ mặt đầy băn khoăn trước mắt là một người đầu óc trì trệ không hiểu sự đời, cuối cùng mới bật ra một câu: “Người quan trọng”.
Người quan trọng luôn luôn đến sau cùng. Viên Mãn tỉnh ngộ nhìn lại Trịnh Diễn Tự, trong lòng thầm nhắc nhở chính mình: Cao thủ diễn xuất đang ở đây, phải cố gắng học hỏi mới được...
Cuối cùng, nhân viên nhà hàng mở cửa phòng, cô giáo Viên dẫn người mẫu nam với bộ mặt Husky kiêu ngạo bước vào. Tất cả các bạn học đang trò chuyện vui vẻ đồng loạt im bặt, quay mặt ra nhìn, bao gồm cả Bác Yến đã uống rượu và cô bạn gái kiêu kỳ bên cạnh hắn.
Không có tố chất tâm lí vững vàng, chẳng hạn như Viên Mãn, thì tốt nhất đừng làm yếu nhân. Viên Mãn lập tức cảm thấy cổ họng khô khốc, không biết nên bước chân trái trước hay là chân phải trước.
Trịnh Diễn Tự bước tới một bước, thấy Viên Mãn còn đứng tại chỗ không đi theo liền biết ngay là chứng nhát gan của cô lại tái phát. Anh ta suy nghĩ một lát rồi động viên: “Hôm nay cô thoạt nhìn chỉ có 60 cân”.
Cô thoạt nhìn...
Chỉ có...
Sáu mươi cân...
Giống như gió xuân lướt nhẹ qua mặt, Viên Mãn lập tức sống lại.
Đối với đại đa số phụ nữ, đây là một câu nói cực kì khó nghe, nhưng Viên Mãn lại thấy yên tâm hơn cả khi khen cô quyến rũ hơn Angelina Julie, đẹp hơn Annie Hathaway...
Viên Mãn nhìn Trịnh Diễn Tự, nở nụ cười.
Bác Yến cách đó không xa lại sa sầm mặt.
Mới đầu lớp trưởng còn chưa nhận ra Viên Mãn, lúc này nhìn thấy nụ cười với hai lúm đồng tiền đặc trưng của Viên đầu to mới tươi cười bước ra chào đón: “Viên Mãn? Vào đi vào đi! Ngồi xuống ngồi xuống!”
Viên Mãn theo lớp trưởng đi tới hai chỗ trống cuối cùng trong phòng, lập tức thấy có đàn quạ bay qua trên đầu. Ai sắp xếp chỗ ngồi vậy? Cố ý chơi khó cô sao? Đối diện chính là Bác Yến và Tống Lâm Giai...
Cách nhau một chiếc bàn ăn dài kiểu tây, khoảng cách giữa cô giáo Viên và bạn trai cũ chỉ có một mét. Viên Mãn nắm chặt lưng ghế, không thể nào kéo ghế ra ngồi xuống được.
Một bàn tay từ bên cạnh đưa tới kéo ghế ra cho cô, sau đó đặt lên vai ấn cô ngồi xuống.
Ngước nhìn lên theo cánh tay này, người Viên Mãn nhìn thấy đương nhiên là Trịnh Diễn Tự.
Trịnh Diễn Tự không hề kiêng kị, còn hai người đối diện thì...
Mặt Tống Lâm Giai phát ra ánh sáng lạnh lẽo như con dao ăn trên bàn.
May mà có Husky mặt thộn nên mọi người xung quanh tạm thời quên mất ở đây còn có một cặp tình nhân cũ rơi vào tình cảnh khó xử, tất cả mọi người đều lũ lượt đưa mắt nhìn Trịnh Diễn Tự...
“Vị này là...”
“Bạn tôi, nhân tiện chiều nay ở cùng nhau nên mời đi ăn luôn thể”.
Dường như phát hiện có gì đó mờ ám trong câu trả lời của Viên Mãn, mọi người luân phiên kính Trịnh Diễn Tự. Viên Mãn cho rằng mình không hề bịa đặt, quả thật cô và Trịnh Diễn Tự ở cùng một chỗ cả buổi chiều, đương nhiên không có gì phải đỏ mặt.
Không ngờ Tống Lâm Giai ngồi đối diện lúc này đột nhiên lên tiếng: “Xưng hô thế nào?”
Nghe thấy Tống Lâm Giai hỏi, những người khác lại yên tĩnh.
Tống Lâm Giai đến đây với tư cách bạn gái hiện tại của Bác Yến, còn Viên Mãn là bạn gái cũ của Bác Yến. Hai bạn gái bây giờ đang ngồi đói diện với nhau... Đúng là một vở kịch hay...
Viên Mãn cũng ngẩn ra một lát rồi đưa mắt nhìn Trịnh Diễn Tự. Trịnh Diễn Tự im lặng, tiếc chữ như vàng, Viên Mãn chỉ có thể than thở: Quả nhiên là cao thủ diễn xuất. Cô đành phải trở thành người phát ngôn của anh ta, lên tiếng trả lời giúp: “Anh ấy họ Trịnh...”
Viên Mãn còn chưa kịp nói tiếp, một bạn học ngồi cách đó một đoạn cuối cùng không nhịn được ngắt lời, trực tiếp hỏi: “Anh không phải là... Trịnh Diễn Tự đấy chứ?”
Trịnh Diễn Tự gật đầu.
Người vừa hỏi lập tức nghẹn lời.
Đương nhiên ba chữ Trịnh Diễn Tự vẫn là một cái tên xa lạ đối với những người không làm trong lĩnh vực điện tử. Chẳng hạn như lớp trưởng: “Cậu Tôn, cậu đúng là tính toán như thần, lần đầu tiên gặp mặt lại đoán được người ta tên là gì”.
Tất cả mọi người đều bật cười, chỉ trừ Bác Yến và Tống Lâm Giai, hai người làm việc trong lĩnh vực điện tử.
***
Nam người mẫu Husky mặt thộn mang đến buổi họp lớp một cơn sóng ngầm. Mọi người vẫn nói chuyện vui vẻ như thường, như vừa rời khỏi bàn ăn đã lập tức hành động.
Trịnh Diễn Tự vừa đứng dậy đi vệ sinh, Viên Mãn đã lập tức bị bao vây.
“Viên đầu to, khai mau, quan hệ giữa hai người là gì?”
“Hai người làm sao biết nhau?”
Viên Mãn đang nghĩ cách chuyển đề tài, đúng lúc điện thoại di động Trịnh Diễn Tự để trên bàn đổ chuông, cô lập tức kiếm cớ định tạm thời chuồn mất: “Ơ, anh ấy có điện thoại! Tôi phải đi đưa điện thoại cho anh ấy!”
Nhưng Viên Mãn còn chưa đứng dậy đã bị ấn xuống ghế.
Không cạy được miệng Viên Mãn, mọi người chuyển sang hỏi người họ Tôn: “Anh Tôn, sao anh biết anh ta tên là Trịnh Diễn Tự?”
Anh Tôn cười thần bí, nhưng trong lúc còn đang chuẩn bị ba hoa chích chòe, một trận áp thấp lại tràn vào trong phòng. Mọi người tới tấp quay ra nhìn: Trịnh Diễn Tự đã quay lại.
Viên Mãn còn cầm điện thoại của anh ta trong tay. Thấy anh ta đi đến gần, mắt nhìn chằm chằm chiếc điện thoại di động trong tay cô, Viên Mãn vội đưa cho anh ta: “Vừa rồi anh có điện thoại, em đang định đi đưa cho anh”.
Trịnh Diễn Tự không có biểu hiện gì khác thường, nhưng vừa nhìn thấy cuộc gọi lỡ trên điện thoại, lông mày lập tức đã trĩu xuống.
“Anh ra ngoài gọi điện thoại”.
Mọi người cứ thế đưa mắt nhìn anh ta vào ra vội vã. Cửa phòng vừa đóng lại, trong phòng đang yên tĩnh lại tiếp tục ồn ào.
“Anh Tôn! Nói mau! Đừng úp mở nữa!”
Cô giáo Viên ngồi bên cạnh xem anh Tôn một lần nữa bị bao vây.
Không biết vì sao Viên Mãn cứ thấy đứng ngồi không yên khi không có khuôn mặt Husky bên cạnh. Có lẽ là bạn trai cũ đang ở đây, cô không có người chống lưng nên chứng nhát chết lại lộ ra. Vì thế Viên Mãn dứt khoát ra ngoài đi tìm Trịnh Diễn Tự.
Nhưng gần như đã tìm khắp nhà hàng mà vẫn không thấy tung tích Trịnh Diễn Tự.
Cuối cùng cô vô tình nhìn ra ngoài qua cửa sổ cuối hành lang, không ngờ Trịnh Diễn Tự lại ở ngoài cổng nhà hàng.
Thở hồng hộc chạy ra ngoài cổng nhà hàng, khi nhìn thấy bóng lưng anh ta cách mình một quãng không xa không gần, Viên Mãn lại đột nhiên dừng bước không dám tới gần nữa.
Cô dừng lại một lát rồi mới tiếp tục cất bước. Càng đi càng tới gần, xung quanh trở nên yên tĩnh, ngoài tiếng tim đập dần dần chậm lại của Viên Mãn thì chỉ có âm thanh loáng thoáng phát ra từ điện thoại của anh ta.
“Tôi không chịu được nữa...” Âm thanh của phụ nữ: “Tôi muốn...”
Viên Mãn chỉ nghe trộm được có vậy, Trịnh Diễn Tự vừa nghe điện thoại vừa đi đến một chỗ tĩnh lặng bên lề phố.
Nơi Trịnh Diễn Tự dừng bước cách cột đèn đường 5 mét. Ánh sáng màu vàng u ám in bóng Trịnh Diễn Tự kéo dài dưới đất như một sợi dây, đầu bên kia sợi dây chính là dưới chân Viên Mãn.
Không biết là bởi vì rượu vang vừa uống đã ngấm hay là gió đêm mơn man khiến cho đầu óc ngây ngất, Viên Mãn nhìn Trịnh Diễn Tự ở đầu bên kia “sợi dây”, gần như cho rằng đó chính là ngọn nguồn ánh sáng của cô.
Cô cũng không tính toán Trịnh Diễn Tự gọi điện thoại bao lâu, chỉ biết khi Trịnh Diễn Tự cất điện thoại đi về trước mặt cô, khuôn mặt anh ta như thấm đẫm ánh đèn đường, tỏ ra rất ấm áp, rất... khác thường.
Trịnh Diễn Tự nhìn cô một cái.
Dường như còn chưa kịp hỏi xem tại sao cô lại xuất hiện ở đây, anh ta đã bị một tâm tình khác xâm chiếm. Đột nhiên, Trịnh Diễn Tự dang rộng hai tay ôm chặt lấy Viên Mãn.
Toàn thân Viên Mãn cứng đờ.
Dần dần mới cảm thấy nhiệt độ cơ thể anh ta truyền đến. Dường như anh ta muốn dùng cách này để chia sẻ một niềm vui không thể diễn tả nào đó...
Một niềm vui nào đó không hề liên quan đến cô.
Trịnh Diễn Tự nhanh chóng buông Viên Mãn ra, nhưng Viên Mãn vẫn cứng đờ như cũ.
Một cái ôm cùng lắm chỉ kéo dài 5 giây. Nhưng nụ cười trên môi Trịnh Diễn Tự lúc này lại khắc sâu vào trong mắt Viên Mãn không thể xóa nhòa.
“Cạch cạch cạch... Rầm!”
“Cạch cạch cạch... Rầm!”
“Cạch cạch cạch... Rầm!”
Khi nhịp điệu này vang lên lần thứ N, ông bà Viên và Lộ Tử Dụ đang ngồi xem ti vi trong phòng khách đều không nhịn được lén đến trước cửa phòng ngủ, hé cửa nhìn vào xem trong phòng đang diễn ra trò gì.
Cô giáo Viên mặc áo ngủ đang khắc khổ trước gương luyện tập đi giày cao gót.
Đi vài bước “Cạch cạch cạch”. Ngã xuống “Rầm!”
Nhìn cô giáo Viên nặng nề ngã xuống, ba người đứng xem đều không nhịn được đưa tay lên che mắt.
Cứ thế, vừa qua 12 giờ trưa ngày hôm sau, Viên Mãn đã mặc vào người bộ trang bị chính mình cắt thịt đổi lấy, dù sốt ruột vẫn ung dung ngồi trong phòng khách.
Đến giờ ăn trưa, mọi người đều đã ngồi vào bàn ăn, thấy Viên Mãn vẫn ngồi không hề nhúc nhích trên sofa như tượng đá nên đành phải lên tiếng gọi: “Đi ăn cơm đi!”
Viên Mãn trả lời hết sức kiên định: “Không ăn”.
“Có món sườn chua ngọt con thích ăn nhất”.
Viên Mãn nuốt nước bọt: “Không... ăn...”
“Có cả thăn bò sốt cay!”
Viên Mãn tuyệt vọng nhắm mắt lại: “Không! Ăn!”
Thời khắc quan trọng, dù món ngon nức mũi cũng phải kiên định! Kiên định!
Cuối cùng tin nhắn của Trịnh Diễn Tự cũng đến: “Xuống lầu”.
Viên Mãn lập tức cầm túi xách, đi chân đất chạy ra cửa.
Ông Viên đang ăn trái cây trong phòng khách quay ra nhìn khung cửa thoáng cái đã không còn bóng người: “Con gái bà dạo này sao cứ có gì đó khác thường?”
Bà Viên nhếch miệng tỏ ý không biết.
Lúc này Viên Mãn đã chạy vội vào thang máy. Thang máy từ từ đi xuống, Viên Mãn mới bỏ đôi giày cao gót trong tay xuống đi vào chân.
Thang máy dừng lại ở tầng một, Viên Mãn bước ra khỏi thang máy. May mà đã tập đi giày cao gót cả đêm qua, cuối cùng đến giờ cũng có thể kiểm soát được đôi giày 10 phân. Viên Mãn thận trọng đi được một đoạn rồi bắt đầu đắc ý, bắt chước các nhân vật nữ thời thượng trong phim, bước đi như gió, tà váy tung bay.
Lúc ra khỏi đại sảnh, bước xuống bậc thềm, Viên Mãn lại bị trượt chân ngã bệt xuống đất, tiếp tục trượt thêm ba bậc thang mới dừng lại được. Thấy có mấy người hàng xóm đi qua cau mày quan sát, Viên Mãn đang nhe răng trợn mắt xoa mắt cá chân lập tức nghiêng người ra vẻ thoải mái ung dung, tạo dáng điệu đà ngồi trên bậc thềm, nín thở nhịn đau tưởng tượng mình là Andrey Hepburn trong phim “Kỳ nghỉ hè ở Rome”.
Mấy người hàng xóm không nhìn nữa, tiếp tục làm việc của mình. Viên Mãn thấy họ đã đi mới ủ rũ như quả bóng xì hơi: May mà mình nhanh trí, nếu không...
“Cô làm gì đấy?”
Một giọng nam vang lên, mang âm sắc xen lẫn quen thuộc. Viên Mãn sửng sốt ngước mắt lên, nhìn thấy một chiếc xe đang đỗ trước mặt. Trịnh Diễn Tự đang ngồi trong xe, hạ cửa kính cau mày nhìn cô.
Viên Mãn vội vàng đứng dậy, phủi mông bước tới.
Trịnh Diễn Tự lại xuống xe, quan sát cô từ trên xuống dưới.
Mặc dù anh ta hoàn toàn không lộ ra vẻ mặt choáng ngợp nên có lúc này, nhưng vì trước giờ luôn thích diễn trò nên Viên Mãn vẫn phải làm theo thông lệ, dương dương tự đắc xoay người một vòng trước mặt anh ta, sau đó khẽ nâng tà váy lên ra hiệu cho anh ta nhìn đôi giày cao gót dưới chân mình: “Nguyên mẫu trong My love from the Star”.
Trịnh Diễn Tự cau mày. My love from the Star? Là cái quái gì?
Tỏ ra chán ghét: “Đổi đôi đế bằng”.
“Đế bằng làm sao có khí thế?” Giày cao gót là phụ kiện cần có của nữ ma đầu thời thượng, có hiểu không?
Quả nhiên gã này không hiểu thật: “Thứ nhất, cô biết đi giày cao gót không? Trẹo chân tôi cũng không cõng cô đâu”.
Viên Mãn nhếch miệng, có cần phải làm người ta mất hứng như vậy không? Không ngờ anh ta lại hạ giọng: “Thứ hai...”
Còn có thứ hai?
Trịnh Diễn Tự không nói nữa, chỉ dùng hành động thực tế để diễn đạt, lấy điện thoại di động ra chụp ảnh cô từ vị trí thấp hơn, sau đó giơ ảnh lên trước mắt Viên Mãn.
Viên Mãn nhìn xem, vô cùng thê thảm. Hai cằm, cổ to... Ý anh ta là cô đi giày cao gót sẽ cao hơn đại bộ phận đàn ông, hình ảnh cô trong mắt những người đàn ông này sẽ giống như trong ảnh...
***
Thành phố Bắc Kinh vừa mới lên đèn.
Cô giáo Viên trang điểm hoàn toàn mới.
Ngay cả tài xế cũng không nhịn được khen: “Cô Viên hôm nay nhìn khác quá, suýt nữa tôi không nhận ra...”
Thật sao? Viên Mãn nghi hoặc, lại nhìn sang vị Trịnh tiên sinh bên cạnh. Vẻ mặt anh ta vẫn không khác gì trước kia, rõ ràng là không buồn nhìn cô lấy một cái, khiến Viên Mãn không hề cảm thấy tự tin với hình tượng giả tạo của mình lúc này.
Buổi họp lớp hôm nay là buổi đầy đủ nhất từ trước đến giờ, còn chọn địa điểm tại một nhà hàng có mức giá làm người ta phẫn nộ. Xe dừng lại ngoài cửa nhà hàng, nhân viên nhà hàng đã đi đến mở cửa, Viên Mãn cũng chuẩn bị xuống xe, nhưng Trịnh Diễn Tự lại nhìn đồng hồ rồi giữ cô lại: “Đợi năm phút”.
“Giờ còn không lên thì muộn mất!”
Trịnh Diễn Tự liếc cô một cái, dường như cô Viên với vẻ mặt đầy băn khoăn trước mắt là một người đầu óc trì trệ không hiểu sự đời, cuối cùng mới bật ra một câu: “Người quan trọng”.
Người quan trọng luôn luôn đến sau cùng. Viên Mãn tỉnh ngộ nhìn lại Trịnh Diễn Tự, trong lòng thầm nhắc nhở chính mình: Cao thủ diễn xuất đang ở đây, phải cố gắng học hỏi mới được...
Cuối cùng, nhân viên nhà hàng mở cửa phòng, cô giáo Viên dẫn người mẫu nam với bộ mặt Husky kiêu ngạo bước vào. Tất cả các bạn học đang trò chuyện vui vẻ đồng loạt im bặt, quay mặt ra nhìn, bao gồm cả Bác Yến đã uống rượu và cô bạn gái kiêu kỳ bên cạnh hắn.
Không có tố chất tâm lí vững vàng, chẳng hạn như Viên Mãn, thì tốt nhất đừng làm yếu nhân. Viên Mãn lập tức cảm thấy cổ họng khô khốc, không biết nên bước chân trái trước hay là chân phải trước.
Trịnh Diễn Tự bước tới một bước, thấy Viên Mãn còn đứng tại chỗ không đi theo liền biết ngay là chứng nhát gan của cô lại tái phát. Anh ta suy nghĩ một lát rồi động viên: “Hôm nay cô thoạt nhìn chỉ có 60 cân”.
Cô thoạt nhìn...
Chỉ có...
Sáu mươi cân...
Giống như gió xuân lướt nhẹ qua mặt, Viên Mãn lập tức sống lại.
Đối với đại đa số phụ nữ, đây là một câu nói cực kì khó nghe, nhưng Viên Mãn lại thấy yên tâm hơn cả khi khen cô quyến rũ hơn Angelina Julie, đẹp hơn Annie Hathaway...
Viên Mãn nhìn Trịnh Diễn Tự, nở nụ cười.
Bác Yến cách đó không xa lại sa sầm mặt.
Mới đầu lớp trưởng còn chưa nhận ra Viên Mãn, lúc này nhìn thấy nụ cười với hai lúm đồng tiền đặc trưng của Viên đầu to mới tươi cười bước ra chào đón: “Viên Mãn? Vào đi vào đi! Ngồi xuống ngồi xuống!”
Viên Mãn theo lớp trưởng đi tới hai chỗ trống cuối cùng trong phòng, lập tức thấy có đàn quạ bay qua trên đầu. Ai sắp xếp chỗ ngồi vậy? Cố ý chơi khó cô sao? Đối diện chính là Bác Yến và Tống Lâm Giai...
Cách nhau một chiếc bàn ăn dài kiểu tây, khoảng cách giữa cô giáo Viên và bạn trai cũ chỉ có một mét. Viên Mãn nắm chặt lưng ghế, không thể nào kéo ghế ra ngồi xuống được.
Một bàn tay từ bên cạnh đưa tới kéo ghế ra cho cô, sau đó đặt lên vai ấn cô ngồi xuống.
Ngước nhìn lên theo cánh tay này, người Viên Mãn nhìn thấy đương nhiên là Trịnh Diễn Tự.
Trịnh Diễn Tự không hề kiêng kị, còn hai người đối diện thì...
Mặt Tống Lâm Giai phát ra ánh sáng lạnh lẽo như con dao ăn trên bàn.
May mà có Husky mặt thộn nên mọi người xung quanh tạm thời quên mất ở đây còn có một cặp tình nhân cũ rơi vào tình cảnh khó xử, tất cả mọi người đều lũ lượt đưa mắt nhìn Trịnh Diễn Tự...
“Vị này là...”
“Bạn tôi, nhân tiện chiều nay ở cùng nhau nên mời đi ăn luôn thể”.
Dường như phát hiện có gì đó mờ ám trong câu trả lời của Viên Mãn, mọi người luân phiên kính Trịnh Diễn Tự. Viên Mãn cho rằng mình không hề bịa đặt, quả thật cô và Trịnh Diễn Tự ở cùng một chỗ cả buổi chiều, đương nhiên không có gì phải đỏ mặt.
Không ngờ Tống Lâm Giai ngồi đối diện lúc này đột nhiên lên tiếng: “Xưng hô thế nào?”
Nghe thấy Tống Lâm Giai hỏi, những người khác lại yên tĩnh.
Tống Lâm Giai đến đây với tư cách bạn gái hiện tại của Bác Yến, còn Viên Mãn là bạn gái cũ của Bác Yến. Hai bạn gái bây giờ đang ngồi đói diện với nhau... Đúng là một vở kịch hay...
Viên Mãn cũng ngẩn ra một lát rồi đưa mắt nhìn Trịnh Diễn Tự. Trịnh Diễn Tự im lặng, tiếc chữ như vàng, Viên Mãn chỉ có thể than thở: Quả nhiên là cao thủ diễn xuất. Cô đành phải trở thành người phát ngôn của anh ta, lên tiếng trả lời giúp: “Anh ấy họ Trịnh...”
Viên Mãn còn chưa kịp nói tiếp, một bạn học ngồi cách đó một đoạn cuối cùng không nhịn được ngắt lời, trực tiếp hỏi: “Anh không phải là... Trịnh Diễn Tự đấy chứ?”
Trịnh Diễn Tự gật đầu.
Người vừa hỏi lập tức nghẹn lời.
Đương nhiên ba chữ Trịnh Diễn Tự vẫn là một cái tên xa lạ đối với những người không làm trong lĩnh vực điện tử. Chẳng hạn như lớp trưởng: “Cậu Tôn, cậu đúng là tính toán như thần, lần đầu tiên gặp mặt lại đoán được người ta tên là gì”.
Tất cả mọi người đều bật cười, chỉ trừ Bác Yến và Tống Lâm Giai, hai người làm việc trong lĩnh vực điện tử.
***
Nam người mẫu Husky mặt thộn mang đến buổi họp lớp một cơn sóng ngầm. Mọi người vẫn nói chuyện vui vẻ như thường, như vừa rời khỏi bàn ăn đã lập tức hành động.
Trịnh Diễn Tự vừa đứng dậy đi vệ sinh, Viên Mãn đã lập tức bị bao vây.
“Viên đầu to, khai mau, quan hệ giữa hai người là gì?”
“Hai người làm sao biết nhau?”
Viên Mãn đang nghĩ cách chuyển đề tài, đúng lúc điện thoại di động Trịnh Diễn Tự để trên bàn đổ chuông, cô lập tức kiếm cớ định tạm thời chuồn mất: “Ơ, anh ấy có điện thoại! Tôi phải đi đưa điện thoại cho anh ấy!”
Nhưng Viên Mãn còn chưa đứng dậy đã bị ấn xuống ghế.
Không cạy được miệng Viên Mãn, mọi người chuyển sang hỏi người họ Tôn: “Anh Tôn, sao anh biết anh ta tên là Trịnh Diễn Tự?”
Anh Tôn cười thần bí, nhưng trong lúc còn đang chuẩn bị ba hoa chích chòe, một trận áp thấp lại tràn vào trong phòng. Mọi người tới tấp quay ra nhìn: Trịnh Diễn Tự đã quay lại.
Viên Mãn còn cầm điện thoại của anh ta trong tay. Thấy anh ta đi đến gần, mắt nhìn chằm chằm chiếc điện thoại di động trong tay cô, Viên Mãn vội đưa cho anh ta: “Vừa rồi anh có điện thoại, em đang định đi đưa cho anh”.
Trịnh Diễn Tự không có biểu hiện gì khác thường, nhưng vừa nhìn thấy cuộc gọi lỡ trên điện thoại, lông mày lập tức đã trĩu xuống.
“Anh ra ngoài gọi điện thoại”.
Mọi người cứ thế đưa mắt nhìn anh ta vào ra vội vã. Cửa phòng vừa đóng lại, trong phòng đang yên tĩnh lại tiếp tục ồn ào.
“Anh Tôn! Nói mau! Đừng úp mở nữa!”
Cô giáo Viên ngồi bên cạnh xem anh Tôn một lần nữa bị bao vây.
Không biết vì sao Viên Mãn cứ thấy đứng ngồi không yên khi không có khuôn mặt Husky bên cạnh. Có lẽ là bạn trai cũ đang ở đây, cô không có người chống lưng nên chứng nhát chết lại lộ ra. Vì thế Viên Mãn dứt khoát ra ngoài đi tìm Trịnh Diễn Tự.
Nhưng gần như đã tìm khắp nhà hàng mà vẫn không thấy tung tích Trịnh Diễn Tự.
Cuối cùng cô vô tình nhìn ra ngoài qua cửa sổ cuối hành lang, không ngờ Trịnh Diễn Tự lại ở ngoài cổng nhà hàng.
Thở hồng hộc chạy ra ngoài cổng nhà hàng, khi nhìn thấy bóng lưng anh ta cách mình một quãng không xa không gần, Viên Mãn lại đột nhiên dừng bước không dám tới gần nữa.
Cô dừng lại một lát rồi mới tiếp tục cất bước. Càng đi càng tới gần, xung quanh trở nên yên tĩnh, ngoài tiếng tim đập dần dần chậm lại của Viên Mãn thì chỉ có âm thanh loáng thoáng phát ra từ điện thoại của anh ta.
“Tôi không chịu được nữa...” Âm thanh của phụ nữ: “Tôi muốn...”
Viên Mãn chỉ nghe trộm được có vậy, Trịnh Diễn Tự vừa nghe điện thoại vừa đi đến một chỗ tĩnh lặng bên lề phố.
Nơi Trịnh Diễn Tự dừng bước cách cột đèn đường 5 mét. Ánh sáng màu vàng u ám in bóng Trịnh Diễn Tự kéo dài dưới đất như một sợi dây, đầu bên kia sợi dây chính là dưới chân Viên Mãn.
Không biết là bởi vì rượu vang vừa uống đã ngấm hay là gió đêm mơn man khiến cho đầu óc ngây ngất, Viên Mãn nhìn Trịnh Diễn Tự ở đầu bên kia “sợi dây”, gần như cho rằng đó chính là ngọn nguồn ánh sáng của cô.
Cô cũng không tính toán Trịnh Diễn Tự gọi điện thoại bao lâu, chỉ biết khi Trịnh Diễn Tự cất điện thoại đi về trước mặt cô, khuôn mặt anh ta như thấm đẫm ánh đèn đường, tỏ ra rất ấm áp, rất... khác thường.
Trịnh Diễn Tự nhìn cô một cái.
Dường như còn chưa kịp hỏi xem tại sao cô lại xuất hiện ở đây, anh ta đã bị một tâm tình khác xâm chiếm. Đột nhiên, Trịnh Diễn Tự dang rộng hai tay ôm chặt lấy Viên Mãn.
Toàn thân Viên Mãn cứng đờ.
Dần dần mới cảm thấy nhiệt độ cơ thể anh ta truyền đến. Dường như anh ta muốn dùng cách này để chia sẻ một niềm vui không thể diễn tả nào đó...
Một niềm vui nào đó không hề liên quan đến cô.
Trịnh Diễn Tự nhanh chóng buông Viên Mãn ra, nhưng Viên Mãn vẫn cứng đờ như cũ.
Một cái ôm cùng lắm chỉ kéo dài 5 giây. Nhưng nụ cười trên môi Trịnh Diễn Tự lúc này lại khắc sâu vào trong mắt Viên Mãn không thể xóa nhòa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook