Bên Người
-
Chương 36: Ta đều thích hết
Nhưng tôi biết nói từ đâu giờ, chả lẽ nói thẳng ra Khuất Nghiêu chính là người tôi vẫn luôn ái mộ sao? Lỡ đâu y không hiểu đầu cua tai nheo ra sao thì sao? Vừa nãy nói chuyện vu cáo biết thế nói luôn ra, bây giờ hóa ra lại mất cơ hội tốt.
Tôi hối hận không thôi.
Nếu không giờ dựa vào tình cảnh này hỏi ướm y nghĩ xem hồi trước tôi thích ai nhỉ?
Không được, sợ y còn chưa nghe xong đã đen mặt mà đẩy tôi ra mất, lại còn hủy đi không khí ấm êm này nữa…
Nếu không thì chờ y nói ra vậy? Giờ y đã biết tôi đối với Khuất Nghiêu là thế nào, cũng chả hề ghét bỏ gì y. Cứ ở chung một thời gian đợi y rõ ràng xong thì tự báo ra thân phận thật của mình, tôi sẽ giả bộ kinh ngạc mang khăn gấm ra cho y nhìn, hết thảy chả phải đều có thể giải quyết dễ dàng rồi sao…
Nhưng mà, cứ để thế này thì y phải chịu thiệt thòi quá rồi không…
Cũng không biết thuốc dịch dung kia là bí thuật thần kỳ của người khác kia có hại gì tới y không, hoặc là dùng nó có khó chịu lắm không. Còn cả giọng y nữa, giọng y cũng thay đổi rồi, liệu có để lại di chứng sau này với cổ họng y không…
Tôi không khỏi sờ lên hầu kết của y, sờ đến đó lại muốn sờ lên cằm của y, lặng lẽ kiểm tra bề ngoài hết thảy. Y nắm lấy tay tôi dò hỏi: “Sao tự dưng lại sờ chỗ này?”
Mặt tôi không đổi sắc: “Đột nhiên nhớ tới lần nọ huynh đánh nhau với Viên Hạo bị thương ở chỗ này.”
Y ngẩn người nghĩ một lúc để nhớ lại Viên Hạo là ai, sau đó mới nói: “Sao không gọi tên hắn? Không giống tác phong của đệ lắm.”
Thật ra nhắc tới Viên Hạo tôi đều tức, tôi hơi nộ: “Huynh bị thế còn muốn ta phải kính hắn hay sao? Hắn làm huynh bị thương ta còn chưa mắng cho là tốt đấy.”
Y cũng kinh ngạc rồi vui vẻ, hiếu kỳ hỏi tôi: “Vậy đệ sẽ mắng hắn thế nào?”
“Giờ á? Nhắc tới hắn làm gì?”
“Là đệ nhắc tới trước.”
Tôi dừng một chút: “Vậy ta không nói nữa, ta không thích hắn.”
Y yên lặng một hồi, hỏi tôi: “Vậy đệ còn không thích ai nữa không.”
Nghe y hỏi vậy tôi xông xáo hẳn lên, tỉ mỉ đáp: “Còn có lũ tham quan năm đó nữa. Đều là đám mục nát trong triều. Ngoài ra thì không có ai cả.”
Y ‘ồ’ một tiếng, lại không nói gì.
Hỏi tiếp đi, hỏi về Khuất Nghiêu đi! Lòng tôi sốt ruột.
Nhưng y vẫn không mở miệng.
Tôi cũng hiểu y có điều cố kỵ, lòng tôi cũng có. Nếu không thì đã chẳng cứ phải vòng vo tam quốc nghĩ một đằng nói một nẻo thế này.
Nếu cứ không thẳng thắn nói ra, nói ra chuyện xưa tôi đã suýt quên, muốn nói cho y biết người tôi thích trước kia là ai. Nhưng nếu nói rằng tôi suýt quên đi y thì y có tức hay không nhờ…
Tôi đang định nói ra thì đột nhiên y khó chịu mà bộc bạch: “Thật ra ta cảm thấy…ngày trước đệ đã có ý với ta…”
“Sau khi ta đánh nhau một trận với Viên Hạo, ánh mắt đệ nhìn ta liền thay đổi. Đệ cũng đối xử với ta tốt hơn, lúc nhìn ta thêm mấy phần dịu dàng. Có lẽ đệ không biết ánh mắt đó ý vị bao nhiêu đâu.”
Thật ư? Tôi nghĩ lại. Khoảng thời gian y bị thương tôi cũng đau lòng thật, sợ y bị lưu lại sẹo nên tìm loại thuốc tốt nhất. Nhưng lúc đó tôi cũng hãi hùng khiếp vía, sợ Hầu gia vụng trộm gây phiền phức cho y nên làm đủ mọi chuẩn bị, đề phòng bất trắc.
Tóm lại là mỗi lần nhìn y tôi đều nghẹn ngào muốn khóc, không biết phải tả thế nào. Giờ nghĩ lại mới thấy dễ hiểu lầm thật…
“Mỗi lần ta nhìn đệ đệ đều như thế…” Y nghĩ lại, dường như là đang tìm từ: “Ừm…một mặt vừa mơ màng vừa dịu đàng, mấy lần ta chỉ muốn hôn lên.”
Y nói khẽ: “Hôm ta đưa đệ sách ấy…đệ ngã vào ngực ta, ngẩng mắt lên nhìn ta, hai mắt đẫm lệ mông lung. Lúc ấy ta chỉ muốn, chỉ muốn đè đệ dưới thân mình mà hôn cho thật đã…” Tay y lại dùng sức xoa mông thịt của tôi, lại còn nhấn eo tôi xuống nữa, để tôi cọ lấy vật của y.
Ngón tay y lại dao động bên khe mông, rờ rẫm mò vào.
Tôi bị y nói mà nổi lên phản ứng, toàn thân đều thấy râm ran. Thế mà trong lòng thì ngượng chết lên được.
Tôi vô cùng khẩn trương, may mà y chỉ hứng thú mò sờ một tí lại dời về đằng trước, xoa nắn hai dương v*t với nhau.
Tôi chôn mặt ở hõm cổ y mà thở hổn hển, tay không nhịn được mà mò xuống phía dưới.
Hai bàn tay chúng tôi cùng quấn lấy nhau, vẫn không biết là y nắm lấy tôi hay tôi nắm lấy y.
Lần này cũng lâu nhưng ít nhất là vẫn hơn là cọ chân. Không biết qua bao lâu hai tôi cùng bắn ra, chân tôi bị dính hết cả. Tôi nhũn người ngả vào lòng y, dù tôi có tính ở sạch nhưng giờ cả thân nhũn hết ra rồi, cũng lười động đậy dọn dẹp.
Tôi với y đẫm mồ hôi mà ôm lấy nhau, so với lần làm tình vừa nãy dù thiếu đi mấy phần kịch liệt mà lại nhiều hơn sự dịu dàng quyến luyến lẫn nhau.
Y cầm lấy chăn đắp lên người cả hai, đôi bàn tay ấm rực thì áp lên thắt lưng tôi.
Y yên lặng một hồi lại hỏi tôi: “Đệ thích ta của bây giờ hay ta của ngày xưa?”
Đây đã là lần thứ ba, lần thứ ba y hỏi tôi rồi đó.
Trước đây tôi không biết câu hỏi này quan trọng với y thế nào, nên vẫn luôn không đáp.
Y nói ngày xưa đều là y diễn mà thôi, sợ là cả khi làm Khuất Nghiêu cũng là y giả bộ như vậy. Chứ y của bây giờ trước mặt tôi chả giống Khuất Nghiêu trong mắt tôi tí gì…
Thực ra câu hỏi này cũng không cần đáp, cho dù lúc y là Trần Du tôi từng đoạn tuyệt với y thì tình cảm tôi dành cho y vẫn không thay đổi nửa phần. Mấy tháng xa cách đó lòng tôi cũng đều là trống rỗng và khó chịu, dù ngoài mặt tôi luôn tỏ ra thờ ơ nhưng thật ra luôn nhớ đến y lắm. Bàn cờ trống không, quyển sách bị y trả, thậm chí mỗi lần luyện chữ tôi cũng nghĩ phải chăng y cũng đang luyện chữ cho tốt?
Nhưng thật ra y ngày xưa cũng vẫn là y bây giờ, vừa kiêu căng nhưng vẫn thích câm như hến. Trước mặt tôi y mới ra vẻ hiền lành, cứ nói chuyện với người khác một cái là ít lời đi liền.
Cố Nhậm cũng từng uyển chuyển nói với tôi Trần Du khó ở chung, y không biết phải trò chuyện với Trần Du kiểu gì. Lúc có tôi thì còn không sao, lúc vắng tôi thì như tảng băng vậy.
“Bây giờ y không thèm nói với ta một câu nào luôn.” Lúc đó Cố Nhậm phàn nàn như vậy với tôi.
Lúc đó tôi vừa mới hòa hảo lại với y, Cố Nhậm lại tới tìm tôi. Y nói chẳng biết tại sao cứ có cảm giác Trần Du không chào đón mình cho lắm.
“Ngày trước còn tốt, ít nhất y vẫn khách sáo cười nói với ta đôi câu, nhưng gần đây y cứ làm mặt lạnh với ta…Chả lẽ Lễ Bộ có khúc mắc gì bới Công Bộ nên y tức ta ư?” Cố Nhậm lo lắng, “Nhưng y là sủng thần của bệ hạ ấy, tôi chọc y chỗ nào cơ chứ?”
Lúc đó tôi an ủi Cố Nhậm nói rằng Trần Du chỉ là không giỏi giao tiếp với người khác thôi, cũng không biết che giấu sắc mặt mình. Đến con cháu Hầu gia y còn chả để vào mắt huống chi những người khác…
Cho dù tôi đã cố nói tốt cho Trần Du nhưng Cố Nhậm vẫn bất an trong lòng mà ra về.
Bây giờ nghĩ lại, không phải y cố ý nói năng bất thiện mà là không muốn nói chuyện thì có. Sau khi y không giả bộ nữa thì bất chợt biến thành một con người khác trước mặt tôi, chịu tủi thân nhưng lại không muốn xa rời, còn tặng tôi thiếp hồng diệp, dẫn tôi đi xem vườn hồng mai.
Tôi nhớ lại chuyện xưa, cười đến ngượng ngùng, thì thầm với y: “Ta đều thích hết.”
Tôi sẽ không vì một cái tên mà chuyển tâm tư.
Tôi vẫn luôn thích y mà.
Tôi hối hận không thôi.
Nếu không giờ dựa vào tình cảnh này hỏi ướm y nghĩ xem hồi trước tôi thích ai nhỉ?
Không được, sợ y còn chưa nghe xong đã đen mặt mà đẩy tôi ra mất, lại còn hủy đi không khí ấm êm này nữa…
Nếu không thì chờ y nói ra vậy? Giờ y đã biết tôi đối với Khuất Nghiêu là thế nào, cũng chả hề ghét bỏ gì y. Cứ ở chung một thời gian đợi y rõ ràng xong thì tự báo ra thân phận thật của mình, tôi sẽ giả bộ kinh ngạc mang khăn gấm ra cho y nhìn, hết thảy chả phải đều có thể giải quyết dễ dàng rồi sao…
Nhưng mà, cứ để thế này thì y phải chịu thiệt thòi quá rồi không…
Cũng không biết thuốc dịch dung kia là bí thuật thần kỳ của người khác kia có hại gì tới y không, hoặc là dùng nó có khó chịu lắm không. Còn cả giọng y nữa, giọng y cũng thay đổi rồi, liệu có để lại di chứng sau này với cổ họng y không…
Tôi không khỏi sờ lên hầu kết của y, sờ đến đó lại muốn sờ lên cằm của y, lặng lẽ kiểm tra bề ngoài hết thảy. Y nắm lấy tay tôi dò hỏi: “Sao tự dưng lại sờ chỗ này?”
Mặt tôi không đổi sắc: “Đột nhiên nhớ tới lần nọ huynh đánh nhau với Viên Hạo bị thương ở chỗ này.”
Y ngẩn người nghĩ một lúc để nhớ lại Viên Hạo là ai, sau đó mới nói: “Sao không gọi tên hắn? Không giống tác phong của đệ lắm.”
Thật ra nhắc tới Viên Hạo tôi đều tức, tôi hơi nộ: “Huynh bị thế còn muốn ta phải kính hắn hay sao? Hắn làm huynh bị thương ta còn chưa mắng cho là tốt đấy.”
Y cũng kinh ngạc rồi vui vẻ, hiếu kỳ hỏi tôi: “Vậy đệ sẽ mắng hắn thế nào?”
“Giờ á? Nhắc tới hắn làm gì?”
“Là đệ nhắc tới trước.”
Tôi dừng một chút: “Vậy ta không nói nữa, ta không thích hắn.”
Y yên lặng một hồi, hỏi tôi: “Vậy đệ còn không thích ai nữa không.”
Nghe y hỏi vậy tôi xông xáo hẳn lên, tỉ mỉ đáp: “Còn có lũ tham quan năm đó nữa. Đều là đám mục nát trong triều. Ngoài ra thì không có ai cả.”
Y ‘ồ’ một tiếng, lại không nói gì.
Hỏi tiếp đi, hỏi về Khuất Nghiêu đi! Lòng tôi sốt ruột.
Nhưng y vẫn không mở miệng.
Tôi cũng hiểu y có điều cố kỵ, lòng tôi cũng có. Nếu không thì đã chẳng cứ phải vòng vo tam quốc nghĩ một đằng nói một nẻo thế này.
Nếu cứ không thẳng thắn nói ra, nói ra chuyện xưa tôi đã suýt quên, muốn nói cho y biết người tôi thích trước kia là ai. Nhưng nếu nói rằng tôi suýt quên đi y thì y có tức hay không nhờ…
Tôi đang định nói ra thì đột nhiên y khó chịu mà bộc bạch: “Thật ra ta cảm thấy…ngày trước đệ đã có ý với ta…”
“Sau khi ta đánh nhau một trận với Viên Hạo, ánh mắt đệ nhìn ta liền thay đổi. Đệ cũng đối xử với ta tốt hơn, lúc nhìn ta thêm mấy phần dịu dàng. Có lẽ đệ không biết ánh mắt đó ý vị bao nhiêu đâu.”
Thật ư? Tôi nghĩ lại. Khoảng thời gian y bị thương tôi cũng đau lòng thật, sợ y bị lưu lại sẹo nên tìm loại thuốc tốt nhất. Nhưng lúc đó tôi cũng hãi hùng khiếp vía, sợ Hầu gia vụng trộm gây phiền phức cho y nên làm đủ mọi chuẩn bị, đề phòng bất trắc.
Tóm lại là mỗi lần nhìn y tôi đều nghẹn ngào muốn khóc, không biết phải tả thế nào. Giờ nghĩ lại mới thấy dễ hiểu lầm thật…
“Mỗi lần ta nhìn đệ đệ đều như thế…” Y nghĩ lại, dường như là đang tìm từ: “Ừm…một mặt vừa mơ màng vừa dịu đàng, mấy lần ta chỉ muốn hôn lên.”
Y nói khẽ: “Hôm ta đưa đệ sách ấy…đệ ngã vào ngực ta, ngẩng mắt lên nhìn ta, hai mắt đẫm lệ mông lung. Lúc ấy ta chỉ muốn, chỉ muốn đè đệ dưới thân mình mà hôn cho thật đã…” Tay y lại dùng sức xoa mông thịt của tôi, lại còn nhấn eo tôi xuống nữa, để tôi cọ lấy vật của y.
Ngón tay y lại dao động bên khe mông, rờ rẫm mò vào.
Tôi bị y nói mà nổi lên phản ứng, toàn thân đều thấy râm ran. Thế mà trong lòng thì ngượng chết lên được.
Tôi vô cùng khẩn trương, may mà y chỉ hứng thú mò sờ một tí lại dời về đằng trước, xoa nắn hai dương v*t với nhau.
Tôi chôn mặt ở hõm cổ y mà thở hổn hển, tay không nhịn được mà mò xuống phía dưới.
Hai bàn tay chúng tôi cùng quấn lấy nhau, vẫn không biết là y nắm lấy tôi hay tôi nắm lấy y.
Lần này cũng lâu nhưng ít nhất là vẫn hơn là cọ chân. Không biết qua bao lâu hai tôi cùng bắn ra, chân tôi bị dính hết cả. Tôi nhũn người ngả vào lòng y, dù tôi có tính ở sạch nhưng giờ cả thân nhũn hết ra rồi, cũng lười động đậy dọn dẹp.
Tôi với y đẫm mồ hôi mà ôm lấy nhau, so với lần làm tình vừa nãy dù thiếu đi mấy phần kịch liệt mà lại nhiều hơn sự dịu dàng quyến luyến lẫn nhau.
Y cầm lấy chăn đắp lên người cả hai, đôi bàn tay ấm rực thì áp lên thắt lưng tôi.
Y yên lặng một hồi lại hỏi tôi: “Đệ thích ta của bây giờ hay ta của ngày xưa?”
Đây đã là lần thứ ba, lần thứ ba y hỏi tôi rồi đó.
Trước đây tôi không biết câu hỏi này quan trọng với y thế nào, nên vẫn luôn không đáp.
Y nói ngày xưa đều là y diễn mà thôi, sợ là cả khi làm Khuất Nghiêu cũng là y giả bộ như vậy. Chứ y của bây giờ trước mặt tôi chả giống Khuất Nghiêu trong mắt tôi tí gì…
Thực ra câu hỏi này cũng không cần đáp, cho dù lúc y là Trần Du tôi từng đoạn tuyệt với y thì tình cảm tôi dành cho y vẫn không thay đổi nửa phần. Mấy tháng xa cách đó lòng tôi cũng đều là trống rỗng và khó chịu, dù ngoài mặt tôi luôn tỏ ra thờ ơ nhưng thật ra luôn nhớ đến y lắm. Bàn cờ trống không, quyển sách bị y trả, thậm chí mỗi lần luyện chữ tôi cũng nghĩ phải chăng y cũng đang luyện chữ cho tốt?
Nhưng thật ra y ngày xưa cũng vẫn là y bây giờ, vừa kiêu căng nhưng vẫn thích câm như hến. Trước mặt tôi y mới ra vẻ hiền lành, cứ nói chuyện với người khác một cái là ít lời đi liền.
Cố Nhậm cũng từng uyển chuyển nói với tôi Trần Du khó ở chung, y không biết phải trò chuyện với Trần Du kiểu gì. Lúc có tôi thì còn không sao, lúc vắng tôi thì như tảng băng vậy.
“Bây giờ y không thèm nói với ta một câu nào luôn.” Lúc đó Cố Nhậm phàn nàn như vậy với tôi.
Lúc đó tôi vừa mới hòa hảo lại với y, Cố Nhậm lại tới tìm tôi. Y nói chẳng biết tại sao cứ có cảm giác Trần Du không chào đón mình cho lắm.
“Ngày trước còn tốt, ít nhất y vẫn khách sáo cười nói với ta đôi câu, nhưng gần đây y cứ làm mặt lạnh với ta…Chả lẽ Lễ Bộ có khúc mắc gì bới Công Bộ nên y tức ta ư?” Cố Nhậm lo lắng, “Nhưng y là sủng thần của bệ hạ ấy, tôi chọc y chỗ nào cơ chứ?”
Lúc đó tôi an ủi Cố Nhậm nói rằng Trần Du chỉ là không giỏi giao tiếp với người khác thôi, cũng không biết che giấu sắc mặt mình. Đến con cháu Hầu gia y còn chả để vào mắt huống chi những người khác…
Cho dù tôi đã cố nói tốt cho Trần Du nhưng Cố Nhậm vẫn bất an trong lòng mà ra về.
Bây giờ nghĩ lại, không phải y cố ý nói năng bất thiện mà là không muốn nói chuyện thì có. Sau khi y không giả bộ nữa thì bất chợt biến thành một con người khác trước mặt tôi, chịu tủi thân nhưng lại không muốn xa rời, còn tặng tôi thiếp hồng diệp, dẫn tôi đi xem vườn hồng mai.
Tôi nhớ lại chuyện xưa, cười đến ngượng ngùng, thì thầm với y: “Ta đều thích hết.”
Tôi sẽ không vì một cái tên mà chuyển tâm tư.
Tôi vẫn luôn thích y mà.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook