Bên Ngoài Thế Giới Em Yêu Anh
-
Chương 7: Cắt không nổi gỡ càng rối thêm 2
Nhịp thở càng lúc càng sâu, Tô Tiểu Lãng bắt đầu lên tiếng nhưng chính bản thân cậu vẫn không thể hiểu điều gì đang thúc đẩy mình nói ra những chuyện này:
“Chắc anh biết chúng tôi không phải người bản xứ ở thành phố Y này mà xuất thân từ một thị trấn nhỏ phía Bắc thành phố Y. Tôi và chị đều sinh ra ở đó. Lý Y Nhân, mẹ tôi là người thứ ba chen chân đứng vào giữa bố mẹ chị ấy. Tôi cũng chẳng biết mẹ chị, bà ấy tên là gì nữa. Sau nhiều năm chịu đựng sự thật về kẻ thứ ba là mẹ tôi đó, bỗng một ngày mẹ chị quyết tâm bùng nổ, vào đúng ngày sinh nhật chị sáu năm trước, bà âm thầm đến ngôi nhà nơi mẹ tôi và đức phu quân của bà sinh sống, sau đó khóa cửa nhốt cả ba người lại, phóng hỏa đốt nhà. Cuối cùng cả ba người cùng chết trong ngọn lửa khổng lồ dữ dội ấy, để lại tôi và chị trên đời. Khi đó tôi mười hai tuổi, chị hai mươi mốt, chúng tôi gặp nhau trong bệnh viện. Đó là lần đầu tiên hai chị em tôi gặp nhau.”
Chăm chú dõi theo sự thay đổi sắc mặt của Tô Tiểu Lãng, người điềm đạm như Dương Duệ cũng không khỏi không rầu rĩ thở dài mấy nhịp.
Đã là bạn của nhau bao lâu vậy rồi, trái tim tinh tế của anh cũng đã cảm nhận được dường như Tô Tiểu Dương nhạy cảm hơn nhiều so với các bạn nữ cùng trang lứa khác, đồng thời tâm tư cô cũng không được vô tư vui vẻ như của các bạn.
Vì thế, không ít lần cậu đã gặng hỏi xem có phải cô gặp chuyện gì khó khăn không.
Mỗi lần như vậy cô chỉ cười nhạt rồi ngẩng mặt nhìn trời.
Sau đó, khi hai người trở nên thắm thiết và yêu nhau, Tô Tiểu Dương cũng chẳng bao giờ nhắc đến những chuyện này, chỉ nói tình cảm của bố mẹ mình không được hòa hợp, vì thế chẳng bao giờ quản đến cô.
Dương Duệ còn nhớ, trước kia dường như Tô Tiểu Dương rất thích hỏi mình có yêu cô ấy không, yêu nhiều đến thế nào. Dương Duệ cũng không nghĩ ngợi nhiều về những câu hỏi này, chỉ cho rằng bất kỳ cô gái nào khi yêu rồi cũng thích hỏi đi hỏi lại những câu đại loại như vậy, dù bạn trai đã trả lời rồi nhưng vẫn hỏi mãi không chán. Thỉnh thoảng, Tô Tiểu Dương đặt câu hỏi bằng giọng khẩn cấp như cháy nhà đến nơi khiến cậu có lúc cảm thấy bực bội trong lòng, bởi vì cậu vẫn tin rằng Tô Tiểu Dương không giống những cô gái bình thường, cô cởi mở, mạnh mẽ và suy nghĩ rất thấu đáo.
Giờ nghĩ lại, thì ra cô vốn dĩ kiêu ngạo là vậy mà lại hỏi anh mãi như vậy hóa ra là bởi thiếu mất cảm giác an toàn.
Ảnh hưởng của bố mẹ đối với con cái là vô cùng lớn, Tô Tiểu Dương chỉ nhìn thấy sự tàn lụi của tình yêu và sự phản bội đáng ghê tởm từ bố mẹ cô.
“Ngày đó tuy còn bé nhưng tôi cũng hiểu rằng cái chết của mẹ tôi thực sự không thể trách ai được, dẫu sao bà cũng là người phá hoại hạnh phúc gia đình người khác trước. Vì thế, khi tôi gặp chị ấy lần đầu tiên trong bệnh viện, tôi đã rất sợ, sợ chị tìm tôi để báo thù, tôi chỉ biết run cầm cập chui vào xó tường để núp. Nếu không có mẹ tôi thì chắc chắn chuyện đốt nhà tự sát đó sẽ không xảy ra, nhưng…”
“Nhưng cô ấy đã không như vậy mà sẵn sàng chấp nhận cậu, phải không?”
Đang nén lòng kìm giọng để kể, nghe giọng nói đầy đau đớn của Dương Duệ Tiểu Lãng sững lại, cậu nhận ra, trong câu nói ấy rõ ràng Dương Duệ muốn nói Tô Tiểu Lãng đáng thương làm sao và Tô Tiểu Lương còn đáng thương hơn nhiều.
“Chẳng trách, đêm đó khi mình gọi điện lại cảm thấy có gì đó khác thường trong giọng nói của cô, nó yếu ớt như không còn sức lực, thì ra…”
“Dương Duệ ơi là Dương Duệ, chia tay thì có thể chia tay, nhưng sao mày lại chọn đúng vào cái ngày đó để nói kia chứ, đúng là việc làm ngu xuẩn đau lòng nhất trên đời!”
“Rõ ràng khi đấy nước mắt vẫn chao trong khóe mắt, nhưng chị vẫn mỉm cười và đến gần bên tôi nói rằng hôm đó là sinh nhật chị, chị muốn mời tôi đi ăn bánh gato hương dâu, vì bánh gato dâu sẽ làm con người thấy vui vẻ. Thấy tôi im lặng không nói gì, chị lại bảo từ nay chị sẽ chăm sóc tôi, sẽ lo cho tôi mãi mãi. Có lẽ vì quá sợ hãi mà tôi chẳng dám nghĩ suy hay phân vân gì mà cứ thế đi theo chị luôn. Chị nắm tay tôi, bàn tay chị lạnh như băng đá mùa đông.”
“Cậu nói đúng, cô ấy vốn là cô gái có trái tim rất yếu mềm dù bề ngoài luôn thể hiện là người có gai nhọn như cây xương rồng.”
“Có trái tim yếu mềm chẳng phải là chuyện hay ho bao giờ, nếu không phải vướng mắc cả tôi nữa thì cuộc sống của chị đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Trận hỏa hoạn năm đó đâu chỉ thiêu chết cuộc sống ba mạng người mà cũng đã thiêu đốt tất cả những gì họ có. Vì thế, khi sắp xếp lo liệu hậu sự xong xuôi rồi quay trở về thành phố Y, trên người chúng tôi chỉ còn bảy trăm đồng. Chị hỏi tôi có sợ phải cùng chị chịu gian khổ hay không, tôi nói không sợ bởi vì khi đó tôi cũng đã nhận thức được rằng chị chính là người thân duy nhất của mình trong cuộc đời. Thế nhưng trên thực tế, chưa bao giờ chị để tôi phải khổ cả.”
Đến đây, Tô Tiểu Lãng đã quá nghẹn ngào nói không lên lời được nữa.
Cậu chưa kể những chuyện này với người khác bao giờ, thậm chí là bạn thân nhất cũng không kể.
Bảy trăm đồng?
Dương Duệ nhíu mày, rốt cuộc là Tô Tiểu Lãng nhớ nhầm hay câu chuyện như mình đã được biết là giả dối?
Chẳng phải cô ấy đã nhận được hai vạn đồng mà bố chuyển qua ư?
Không muốn làm đứt quãng mạch cảm xúc của Tô Tiểu Lãng, anh âm thầm quyết tâm nhất định phải làm rõ chuyện này.
Ký ức cuồn cuộn trở về như dòng nước thủy triều dâng, Tô Tiểu Lãng tiếp tục kể: “Khi đó đúng lúc chị sắp tốt nghiệp đại học, dù bận viết luận văn mà ngày đêm vẫn miệt mài đi làm thêm kiếm tiền, còn phải chăm sóc tôi nữa. Không có tiền thuê nhà, anh biết tôi ngủ ở đâu không? y za, lén lút ngủ lại trong ký túc xá nam của một anh khoa toán mà thường ngày cũng được coi là khá tốt với chị, để đáp lại, chị phải bổ túc thêm cho anh ta tiếng Anh đấy.”
Hai cánh tay vòng ra sau lưng nắm chặt lấy lan can lạnh ngắt, Tô Tiểu Lãng hơi nghiêng người về sau, ngẩng đầu lên nhìn trời để nén những giọt nước mắt còn nóng hổi vào trong hốc mắt.
Không biết có phải nói ra rồi lòng thấy dễ chịu hơn hay do đau buồn tràn đầy không thể nào làm vơi đi được mà cậu thở dài một hơi: “Anh bạn đấy cũng không đến nỗi nào, thỉnh thoảng có đưa tôi đi ăn cùng, sau đó gọi đùi gà nướng cho tôi còn mình thì ăn rau. Nhà anh ấy cũng không giàu có gì nên khi biết chuyện chị Lương đã mắng tôi một trận dữ dội lắm. Khi đó tôi vẫn thấy chút ấm ức. Mãi sau này tôi mới biết, để đảm bảo mỗi ngày tôi đều có trứng để ăn thì chị ấy chỉ ăn hai bữa mỗi ngày, cả hai bữa đều là mỳ tôm giá không đến một đồng. Vì thế, tôi thường nghĩ, nếu như không có tôi trên đời thì chị ấy chắc chắn đã không phải khổ như vậy…”
Hai giọt nước mắt cuộn tròn từ từ lăn ra từ khóe mắt, Tô Tiểu Lãng đưa tay lên bịt miệng, cố gắng kiềm chế âm thanh nức nở muốn phát ra thành tiếng.
Nỗi niềm cảm thương, xót xa hiện rõ trên nét mặt, Dương Duệ đưa tay vỗ vai cậu ta:
“Đừng tự trách mình, tôi tin rằng một khi cô ấy đã lựa chọn việc chăm lo cho cậu thì không bao giờ cô ấy oán thán về bất kỳ điều gì mình đã làm cả. Cô ấy đúng là cô ngốc, đại ngốc nghếch.”
“Tôi biết, vì thế tôi đã thề, tôi thề sẽ mua bánh gato dâu tây cho chị ấy trong cả cuộc đời, thề sẽ để chị luôn luôn vui vẻ trong cả cuộc đời này, nhưng…”
Tình thân có thể mang đến cảm giác an bình và ấm áp, nhưng để tâm hồn được vui thực sự thì chỉ có thể tìm thấy được trong tình yêu.
“Đối với cậu mà nói, cô ấy đã bươn chải chịu nhiều gian khổ để nuôi nấng và chăm nom cậu. Nhưng Tiểu Lãng à, đã bao giờ cậu nghĩ rằng, thực ra với cô ấy mà nói, cậu chính là nguồn sức mạnh để cô ấy chiến đấu vượt qua những năm tháng khó khăn đó. Nếu không có cậu, cô ấy có thể sẽ sống những tháng ngày nhẹ nhàng hơn, nhưng lại là những ngày tháng sống không mục đích, sống không bằng chết. Cậu trai trẻ ngốc nghếch, cậu còn là một đứa trẻ, lương thiện như cô ấy, nếu đã lựa chọn cho cậu đi theo mình thì tuyệt đối không bao giờ hối hận cả. Tôi hiểu cô ấy mà, thật đấy.”
Dù đang rất rất muốn phóng ngay lập tức đến bên Tô Tiểu Lương và ôm chặt cô vào lòng nhưng trước tiên Dương Duệ vẫn cần phải động viên Tiểu Lãng đã.
Đối với một cậu bé phải trải qua thời thơ ấu với nhiều biến động lớn như vậy mà nói, kỳ thực cậu ta đã rất cứng rắn và có nghị lực rồi.
Ba tiếng “Cậu trai trẻ” này đúng là có sức mạnh kích động Tô Tiểu Lãng đang đắm chìm trong dĩ vãng đau buồn, cậu lau nước mắt, hung hăng gạt phăng hai cánh tay Dương Duệ đang đặt trên vai mình ra, giận dữ nói:
“Tôi đã đủ mười tám tuổi, không còn là trẻ con nữa! Rõ ràng anh không thể mang hạnh phúc đến cho chị tôi sao còn quay lại làm gì? Không có anh thì tôi cũng đủ sức chăm sóc cho chị ấy!”
Thái độ thù địch lại một lần nữa bùng nổ, Dương Duệ không thể không thắc mắc, rốt cuộc tối nay cậu ta đến tìm mình vì lý do gì.
Muốn tìm một câu trả lời xác nhận rằng mình sẽ đối xử tử tế với chị gái cậu ta hay bảo mình rời xa cô ấy?
“Vì một người con gái khác mà vứt bỏ chị tôi, đã vậy tự nhiên còn quay trở lại, anh tưởng chị tôi là loại phụ nữ gọi đến là đến, bảo đi là đi à? Dương Duệ, tôi nói cho anh biết, đừng có giở trò làm chị tôi phải buồn lòng thêm nữa, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu, hôm nay tôi đến để cảnh cáo anh thế! Về với vợ của anh đi, đừng có quấy rầy cuộc sống của chúng tôi. Tôi có thể chăm lo được cho chị tôi, anh đi đi!”
Những tiếng gào thét thống thiết này làm Dương Duệ lặng im một hồi lâu không nói lên lời, nhìn chăm chú về phía cậu trai trẻ đang phẫn uất như một con thú nhỏ bị trọng thương với ánh mắt nửa như kinh ngạc nửa như ngờ vực.
Bộ óc tư duy sắc sảo của anh chợt nhận ra trong đoạn hồi ức đầy xúc động vừa rồi, hình như Tô Tiểu Lãng không hề gọi bố của Tô Tiểu Lương là bố.
Vậy rốt cuộc là cậu ta cố tình muốn trốn tránh, không chấp nhận sự thật mình là đứa con ngoài giá thú hay vì lý do nào khác?
Lẽ nào…
Không, không thể như thế được.
Nhưng mà, tại sao Tô Tiểu Lãng lại làm mình có cảm giác kỳ lạ như vậy? Việc cậu ta quan tâm đến Tiểu Lương chẳng có gì đáng nghi ngờ cả, nhưng kiểu quan tâm này dường như…
Lắc đầu để gạt bỏ suy nghĩ kỳ quái trong đó đi, Dương Duệ còn đang nghĩ xem có nên nói thêm điều gì không thì thấy Tô Tiểu Lãng đã quay lưng định bỏ đi.
Sắc mặt nghiêm trọng đến tột độ, cùng đôi mắt đen sắc lạnh nhìn Dương Duệ trừng trừng, Tô Tiểu Lãng nhấn mạnh từng chữ, từng chữ: “Nhớ đấy, đừng có đến làm phiền chị tôi nữa!”
Khi Dương Duệ gọi điện, Tô Tiểu Lương đang ngồi bên bờ sông lộng gió đêm.
Ánh đèn sáng rực, tàu thuyền qua lại trên sông đẹp tuyệt vời như những hình ảnh sống động hiện ra từ một bức tranh phong cảnh vậy, chiếc này gần lại, rồi chiếc kia lại ra xa…
Cảm giác chỉ biết ngóng theo nhưng không bao giờ tới được thật giống như tình yêu tự đáy lòng cô.
Ở chốn đô thị phồn hoa lộng lẫy và náo nhiệt một cách khác thường này, cô quen biết rất nhiều nhưng bạn tốt để có thể tâm sự nỗi lòng chỉ có một, hai người. Một người là Từ Tiên, bạn thân cùng phòng và cùng lớp đại học. Tốt nghiệp đại học được ba năm thì lấy chồng xa tận Đài Loan, mỗi năm chỉ về có một hai lần. Một người nữa là Lý Thanh Mỹ, cô biết khi đến ECO phụ trách dự án, hai năm trước cũng kết hôn, con nhỏ lại ốm yếu hay bệnh tật, bây giờ thì ngày ngày chỉ có quanh quẩn bên con cái thôi. Hai người bạn này cô thường xuyên nhắn tin hay chat chit qua mạng, nhưng chỉ kể chuyện vui thôi chứ không bao giờ kể khổ. Cô biết rõ, với phụ nữ đã lập gia đình mà nói, có quá nhiều chuyện để họ phải lo lắng buồn phiền rồi, thực sự cô không muốn bạn cô phải phiền lòng vì mình.
Bỗng dưng đất trở mình, gió tạt càng lúc càng mạnh, như thổi cả người phải dựng đứng lên.
Người đến thưởng ngoạn cảnh sông dần dần về hết, hơi ấm trên cơ thể cô như cũng bị thổi nguôi đi đôi phần, Tô Tiểu Lương đứng lên cùng hai vệt nước mắt đã trải dài trên má, bỗng sau lưng có giọng nam giới vang lên:
“Chị Tô, còn nhận ra tôi không?”
Ngỡ ngàng ngoảnh lại, chỉ thấy một người đàn ông dáng cao gầy, mặc áo phông trắng và quần thể thao xanh màu lam, cổ quàng thêm một chiếc khăn mặt trắng nữa, trên trán vẫn còn lấm tấm mồ hôi, trông có vẻ vừa tập thể dục xong, tướng mạo thì không có điểm gì quá nổi bật, ngũ quan bình thường, chỉ có đôi mắt hơi cong xuống là vô cùng trong sáng. Lúc này, anh ta đang toét miệng cười, nụ cười rất nhã nhặn và thân thiện.
Trí nhớ vốn không đến nỗi nào, sau khoảnh khắc ngơ ngác, Tô Tiểu Lương cũng lập tức gần như đồng thời cười đáp lại: “Thầy Hạ, chào anh, anh… cậu đang đi thể dục à?”
Người này là Hạ Thần, giảng viên khoa toán trường đại học G. Năm Tô Tiểu Lãng nhập học đại học, Tô Tiểu Lương đưa cậu đến trường, hai người tưởng Hạ Thần là sinh viên trong trường có nhiệm vụ tiếp đón tân sinh viên, thế là chị em liền chạy đến hỏi han chuyện làm thủ tục. Hạ Thần không những nhiệt tình giúp chị em họ giải đáp thắc mắc mà còn dẫn Tô Tiểu Lãng đến tận ký túc, mãi sau mới cho biết mình không phải sinh viên mà là giảng viên mới của khoa toán tin. Khi đó, Tô Tiểu Lương khó xử lắm vì suốt đoạn đường cô đều gọi anh ta là “bạn ơi, bạn ơi”, thế là hôm đó cô mời anh ta đi ăn trưa cùng. Tính cách Hạ Thần cũng rất thoải mái, cười cười nói nói tự nhiên, đi ăn cùng chị em họ nhưng cuối cùng kiên quyết không để Tô Tiểu Lương trả tiền. Đây vốn cũng chẳng phải là chuyện gì đáng phải ghi nhớ nhiều như vậy, vấn đề là sau đó, Tô Tiểu Lãng cứ về nhà là lại nhắc đến anh ta, nó nói anh ta tính tình vui vẻ hòa đồng, dù gia thế cao sang nhưng chẳng bao giờ tỏ ra kênh kiệu, tiếp xúc và cư xử với sinh viên như bạn bè, lần nào cũng là một tràng những câu ca ngợi tán tụng lên tận trời. Vì thế, dù khuôn mặt đó chẳng có gì nổi bật và gây ấn tượng nhưng cũng đã bị nhồi nhét kín đặc trong đầu óc cô, thành ra Tô Tiểu Lương quên làm sao được thầy giáo của cậu em mình.
“Nhà tôi ở gần đây, tối nào cũng chạy bộ qua đây. Hôm nay họp khoa về hơi muộn nên tôi đi thể dục muộn hơn mọi ngày một chút.”
“Nhà anh ở gần đây à?”
Ngoảnh đầu lại nhìn tứ phía một lượt, Tô Tiểu Lương hiểu ngay Tô Tiểu Lãng từng nói gia thế nhà Hạ Thần cao sang là thế nào. Đây là tiểu khu Lâm Giang cao cấp, giá cao ngút trời đến nỗi đại đa số người dân chỉ dám dừng lại ở mức ao ước được sống ở đây thôi. Hạ Thần chỉ là một giảng viên thông thường, hiển nhiên không thể đủ tiềm lực kinh tế để mua nổi một căn hộ ở đây. Có lẽ là gia đình cực kỳ có điều kiện nên sớm được sở hữu một căn trong khu này.
Hai tay hơi túm vào hai đầu chiếc khăn mặt quàng trên cổ, Hạ Thần cũng nhìn theo ánh mắt của Tô Tiểu Lương và chuyển chủ đề:
“Nhà cô cũng đâu có gần đây, sao hôm nay lại có thời gian đến chỗ này? Một mình đi ngắm cảnh sông à?”
“Hết giờ làm rỗi rãi nên đến đây hóng gió. Thầy Hạ à, ở nhà Tiểu Lãng hay kể với tôi về thầy, nó nói hiếm có thầy giáo nào tốt như anh lắm.”
“Tiểu Lãng cũng hay nhắc đến cô khi chúng tôi đi với nhau, nó nói cô là người phụ nữ tốt nhất trên đời.”
“Á?” Tô Tiểu Lương hơi sững lại, cô không ngờ anh ta lại nói như vậy, hai má đỏ ửng cô mỉm cười: “Mười tám tuổi rồi nhưng Tiểu Lãng nói năng vẫn như trẻ con ý mà. Ôi thầy Hạ ơi, để anh cười chê rồi, về nhà tôi phải bảo nó mới được.”
“Lời nói của trẻ con, bô bô ba ba như thế mới là thật nhất, không thì sao lại có câu chuyện ngụ ngôn ‘Bộ quần áo mới của hoàng đế’?”
Hai lông mày nhíu chặt, Hạ Thần nhìn chăm chăm vào Tô Tiểu Lương với mái tóc búi cao màu vàng cà phê, chiếc trâm cài tóc lấp lánh bóng nước như bông hồng năm cánh, đôi lông mày lá liễu hờ hững rất hài hòa, chiếc mũi nhỏ xinh khá thẳng, đôi môi đang khẽ hé nở nụ cười, trong đôi mắt sâu thẳm mênh mang như sóng nước dạt dào hiện ra vẻ kiêu sa khó tả. Không đến nỗi quá nổi bật nhưng trên người cô thoáng toát ra làn hơi lành lạnh, như hương sen mà cũng như nước suối.
Theo lẽ thường mà nói, người hoạt động trong mảng bán hàng đều cực kỳ bình tĩnh, tự nhiên trong mọi tình huống, không đến nỗi cảm thấy lúng túng khi bị người khác nhìn chằm chằm vào mình.
Nhưng lúc này Tô Tiểu Lương lại cảm giác cái nhìn của Hạ Thần dành cho mình làm cô lúng túng, dẫu sao đây cũng đâu phải tình thế liên quan đến công việc làm ăn mà là đang trong không khí một buổi tối đầy tâm trạng.
Nước mắt đã khô từ lâu, cô đưa tay lên lau mặt thật kỹ, hỏi: “Mặt tôi bẩn à?”
“Không, về nhà sớm đi, Tiểu Lãng sẽ lo lắng đấy.”
‘Tôi đã nhắn tin cho Tiểu Lãng báo về muộn nhưng đúng là cũng đến lúc tôi phải về rồi. Thầy Hạ, có thời gian mời anh đến nhà chúng tôi chơi, Tiểu Lãng rất quý anh.”
Gió rít lên từng hồi, mỗi đợt chúng lào xào ập tới, cây cối nghiêng ngả, mặt nước nổi sóng, Hạ Thần đứng im bất động tại chỗ, anh đọc ra nỗi cô quạnh kín đáo ẩn chứa trong dáng vẻ thanh mảnh đó. Thực ra, vừa rồi anh đã nhận thấy thấp thoáng có vệt nước mắt đau khổ trên gò má cô, nhưng câu chuyện của hai người chưa thể thân mật tới mức đáng để nhắc tới những chuyện tế nhị như vậy, bởi thế, dù muốn nhưng anh vẫn không sao cất được tiếng hỏi thăm. Không hiểu tại sao, Hạ Thần bỗng thầm cảm thấy có gì đó hụt hẫng, anh liền lớn tiếng gọi lại như bị kích thích: “Cô Tô, để tôi đưa cô về.”
Vì giữ thể diện cho cậu em trai mà Tô Tiểu Lương không biểu lộ thái độ ngạc nhiên thái quá trước sự nhiệt tình kỳ quái của anh, cô ngoảnh đầu lại khẽ mỉm cười: “Thôi, phiền anh quá, tôi có thể bắt taxi về được.”
“Không phiền đâu, nếu cô đồng ý đợi tôi khoảng 15 phút thôi.” Bước về phía trước mấy bước ngắn, anh ta nở nụ cười cực kỳ ấm áp.
“Vậy được! Cảm ơn anh, thầy Hạ!”
Nghĩ ngợi một lát, Tô Tiểu Lương thấy mình từ chối thì không hay cho lắm, xem ra, anh ta cũng có vẻ rất thật lòng.
Thấy cô đồng ý, Hạ Thần liền cười toe, vội vàng đi trước dẫn đường.
Mười lăm phút sau, chiếc xế hộp Honda màu trắng bạc chầm chậm lăn bánh khỏi công viên Lệ Cẩm. Cô lên xe, hai người ngồi im lặng rất lâu, không nói với nhau về bất cứ chuyện gì. Đưa mắt quan sát xung quanh, Tô Tiểu Lương thoáng để ý thấy ngoài lọ dầu thơm đặt cạnh bên phải bảng đồng hồ hiển thị ra còn có một khung ảnh màu gỗ. Nhờ ánh đèn đường, cô nhận ra người đứng giữa trong bức ảnh chính là Hạ Thần, bên phải là một người đàn ông ngoài năm mươi tuổi, dáng hình quắc thước, nụ cười trìu mến, có vẻ là bố của Hạ Thần. Người phụ nữ ngoài cùng bên trái búi tóc rất thanh nhã, mặc một chiếc áo cổ chữ V màu xám ngọc, nét mặt nghiêm nghị, trông rất quen có vẻ như cô đã gặp ở đâu rồi.
Trong khoảnh khắc đang tập trung suy nghĩ, có gì đó thoáng hiện dần lên trong đầu, cô hơi mấp máy môi, kinh ngạc thốt lên:
“Thầy Hạ Thần, mẹ anh là phó thị trưởng Kiều…”
Năm ngoái ECO có đấu thầu một dự án của chính phủ do Tô Tiểu Lương phụ trách, cô đã gặp qua vị giám sát mời thầu dự án, phó thị trưởng Kiều Vanh. Ở ngoài trông bà cũng nghiêm nghị y hệt như trong ảnh, cách nói chuyện điềm đạm, câu nào câu nấy đều rõ ràng, rành mạch, rất cuốn hút. Bà, có vẻ là một người phụ nữ hết sức nghiêm khắc và kỹ tính. Sau đó, vì giá ECO đưa ra cao hơn mấy chục vạn nên không trúng thầu, Trần Quốc An đã thử dùng mọi cách, thông qua đủ mối quan hệ để tìm gặp Kiều Vanh nhưng đều bặt vô âm tín, cuối cùng cũng đành chấp nhận từ bỏ cơ hội.
“Đó là mẹ tôi, hy vọng sự thật này không làm cô quá kinh ngạc mà từ chối làm bạn với tôi.”
Vốn rất tinh tế và nhạy cảm, nghe giọng điệu nửa thật nửa đùa này, Tô Tiểu Lương nhận ra có gì đó khá miễn cưỡng và gượng gạo, cô cũng cười và hùa theo:
“Chẳng lẽ có người không thèm chơi với anh chỉ vì mẹ anh là phó thị trưởng? Chuyện phi logic này thật là kỳ lạ đó.”
“Nếu vị phó thị trưởng này xử lý công việc luôn theo nguyên tắc, ra tay vô tình, cô nói xem như vậy thì kẻ hận bà nhiều hơn hay xu nịnh bà sẽ nhiều hơn?”
Câu ra câu vào, hai người bắt đầu có những câu chuyện phiếm để nói, trong xe thỉnh thoảng lại cất lên những tràng cười của cả hai.
Bên ngoài, mưa bắt đầu tí tách rơi.
Tới cổng nhà Tô Tiểu Lương thì trời đã nặng hạt hơn nhiều, nghe rõ tiếng mưa lộp độp bên ngoài.
Dừng xe lại, Hạ Thần nhăn mày nhìn làn nước mưa xối xả bên ngoài, vội vàng đẩy cửa xe: “Sau xe có chiếc ô, đợi tôi chạy ra lấy rồi đưa cô vào nhà.”
Trong nháy mắt, anh ta vừa bật ô vừa chạy lại, kéo cánh cửa bên ghế phụ ra, lúc này áo anh ta đã ướt hơn nửa, mặt cũng đọng đầy nước mưa.
Những hạt mưa đổ ào ào xuống như những con thiêu thân, Tô Tiểu Lương đi dưới chiếc ô nhận ra hình như Hạ Thần đang dành hết phần chiếc ô cho mình, cô lớn tiếng nói cảm ơn thật to để át được tiếng mưa.
Hạ Thần tủm tỉm cười, đột nhiên Tô Tiểu Lương đứng lại, thẫn thờ nhìn về phía cổng khu nhà. Hướng theo ánh mắt Tô Tiểu Lương, Hạ Thần thấy một bóng nam giới cao ráo đang đứng dưới vòm cổng. Mưa mau và dày đặc quá nên nhìn không rõ nét mặt của anh ta như thế nào, nhưng nhìn tư thế bất động kia có thể đoán là đã đứng đây đợi lâu lắm rồi. Đảo mắt nhìn sang phía Tô Tiểu Lương thì thấy vẻ mặt điềm đạm của cô bỗng nhiên trở nên phức tạp khác thường, Hạ Thần đoán chắc người đàn ông mặt mũi chưa rõ ràng kia đang đứng đợi cô.
Một hạt nước mưa bất thình lình nhỏ giọt xuống gáy, Tô Tiểu Lương còn chưa hết bàng hoàng, Dương Duệ đã vội vàng bước ngay về phía cô, toàn thân anh ướt sũng.
“Nhóc, có thể nói chuyện với anh một lát được không?”
Nước mưa nối đuôi nhau chảy dài trên mặt, trên má, tóc bết lại dính sát vào trán, lẫn với hàng lông mày đen đậm, ánh mắt trong veo của anh như sắp khóc.
Sự ăn ý tuy xa cách của hai người vẫn đủ để Tô Tiểu Lương dễ dàng cảm nhận nguyên vẹn tình yêu và nỗi niềm xúc động vô bờ bến trong lòng anh lúc này. Thế nhưng, sau câu chuyện ngắn gọn trong văn phòng hồi chiều, cô thấy chẳng còn chuyện gì quan trọng cần nói nữa, mặc dù nhiều lúc cô thật sự rất rất muốn được nhào vào vòng tay quen thuộc mà cô hằng mong nhớ bao nhiêu năm trời kia. Mọi chuyện đều đã xảy ra rồi, xảy ra hết rồi, nào có ai dám mặc kệ tất cả như chưa có gì xảy ra đâu, cũng chẳng ai có thể cứu vãn được chuyện cũ, tất cả sẽ được xem như ký ức đã từng tồn tại và vì thế sẽ mãi mãi được khắc ghi trong lòng.
Miễn cưỡng nhoẻn một nụ cười lành lạnh, cô thản nhiên đáp: “Xin lỗi Tổng giám đốc, bây giờ đã rất muộn rồi…”
“Grand?”
Có tiếng gọi ngạc nhiên đầy hoài nghi cất lên, Tô Tiểu Lương và Dương Duệ cùng đưa ánh mắt sang phía Hạ Thần, người đang cầm chiếc ô màu xanh đứng bên cạnh cô.
Nãy giờ hoàn toàn không để tâm người đi cùng Tô Tiểu Lương là ai, đến khi nhận ra đó là Hạ Thần, Dương Duệ bất giác nhíu mày:
“Hạ Thần…”
“Là tôi đây, rất cảm ơn đợt tiếp đón chúng tôi ở Úc lần trước, khi trở về mẹ tôi vẫn thường nhắc lại, bà nói chuyến đi đó rất có ích, còn khen anh là người có năng lực hơn người…”
“Đừng khách sáo, chuyện đã qua lâu rồi không đáng nhắc lại đâu.”
Hình như không muốn Hạ Thần nhắc lại chuyện gì đó, Dương Duệ cố ý ngắt câu chuyện một cách dứt điểm, đồng thời đưa ánh mắt trở về phía Tô Tiểu Lương.
“Các anh biết nhau?”
Cố tình né tránh ánh mắt Dương Duệ, Tô Tiểu Lương ngoảnh sang nhìn Hạ Thần thắc mắc.
Thoạt nhìn tưởng hai người họ có bắn đại bác cũng chẳng thể có quan hệ, thế mà chẳng hiểu sao lại có quen biết, hơn nữa còn nhắc tới bà Kiều Vanh, mẹ của Hạ Thần?
“Mẹ tôi quen biết nhiều nhân tài trong giới kinh doanh, Grand giỏi giang như vậy chẳng có lý do gì…”
“Xin lỗi anh, Hạ Thần, tôi có chút việc cần nói chuyện riêng với Tô Tiểu Lương, có được không?”
Dương Duệ lại vội vàng cố ý ngắt lời, Hạ Thần vui vẻ mỉm cười dù chẳng biết đầu đuôi câu chuyện thế nào, chưa kịp lên tiếng thì Tô Tiểu Lương đã nói chen vào trước:
“Chắc các anh lâu ngày không gặp nhau thì phải, có lẽ cũng cần hàn huyên chuyện cũ, tôi xin phép không đi theo làm phiền.”
Mặc kệ mưa vẫn tuôn xối xả trên đầu, nói xong Tô Tiểu Lương liền chạy một mạch về nhà, để lại sau lưng hai người đàn ông đứng nhìn nhau ngơ ngác.
Đến lúc này Hạ Thần mới nhận ra sự xuất hiện của mình có vẻ như hơi vô duyên.
Lúng túng máy môi, anh lên tiếng nhằm phá vỡ sự im lặng:
“Grand, cậu về khi nào mà không đến nhà tôi chơi? Nếu gặp cậu chắc chắn mẹ tôi vui lắm.”
Nước mưa tưới đẫm từ đầu tới chân, Dương Duệ đã mệt mỏi rã rời, lòng dạ cũng đã lạnh ngắt, anh bước những bước chân mềm nhũn không cảm giác về phía trước:
“Đợi đến lúc thích hợp nhất tôi sẽ đến nhà chào dì. Tôi đi trước đây, Hạ Thần, giúp tôi gửi lời chào tới dì nhé.”
“Được, tạm biệt.”
Tay cầm ô đứng im tại chỗ, Hạ Thần nhìn về hướng Tô Tiểu Lương đã bỏ đi rồi lại nhìn theo hình bóng đang xa dần của Dương Duệ, bất giác trong lòng thấy rối tung rối mù.
Grand và cô ấy, chính là mối lương duyên cũ cắt không nổi gỡ càng rối đó sao?
Nhưng mà, Dương Duệ chẳng đã có vợ là Anna đó ư? Lần trước, khi ở bên Úc hai vợ chồng họ cũng xuất hiện, mẹ còn hết lời khen là một đôi trời sinh mà.
Tại sao cậu ta lại lặng lẽ quay trở về thành phố Y, chẳng lẽ là vì Tiểu Lương?
Nếu vậy Anna có biết không?
Chẳng lẽ bên Úc lại không nắm được chút tin tức nào?
Xem ra đúng là mình không nên mời cậu ấy về nhà chơi rồi, lỡ đâu để mẹ phát hiện ra manh mối gì đó, thế khác nào gián tiếp làm hại đến Tiểu Lương?
Tiểu Lương và Tiểu Lãng có biết mấy chuyện này không nhỉ? Có lẽ mình nên tìm hiểu qua Tiểu Lãng, đề phòng đến lúc mọi chuyện vỡ lở ra hai chị em họ lại trở tay không kịp.
Thu ô rồi quay trở vào trong xe, Hạ Thần ngoảnh lại nhìn khu nhà một lần nữa, thở dài một tiếng mà chính bản thân anh cũng thấy kỳ lạ vì không hiểu sao mình lại thở dài như vậy.
“Chắc anh biết chúng tôi không phải người bản xứ ở thành phố Y này mà xuất thân từ một thị trấn nhỏ phía Bắc thành phố Y. Tôi và chị đều sinh ra ở đó. Lý Y Nhân, mẹ tôi là người thứ ba chen chân đứng vào giữa bố mẹ chị ấy. Tôi cũng chẳng biết mẹ chị, bà ấy tên là gì nữa. Sau nhiều năm chịu đựng sự thật về kẻ thứ ba là mẹ tôi đó, bỗng một ngày mẹ chị quyết tâm bùng nổ, vào đúng ngày sinh nhật chị sáu năm trước, bà âm thầm đến ngôi nhà nơi mẹ tôi và đức phu quân của bà sinh sống, sau đó khóa cửa nhốt cả ba người lại, phóng hỏa đốt nhà. Cuối cùng cả ba người cùng chết trong ngọn lửa khổng lồ dữ dội ấy, để lại tôi và chị trên đời. Khi đó tôi mười hai tuổi, chị hai mươi mốt, chúng tôi gặp nhau trong bệnh viện. Đó là lần đầu tiên hai chị em tôi gặp nhau.”
Chăm chú dõi theo sự thay đổi sắc mặt của Tô Tiểu Lãng, người điềm đạm như Dương Duệ cũng không khỏi không rầu rĩ thở dài mấy nhịp.
Đã là bạn của nhau bao lâu vậy rồi, trái tim tinh tế của anh cũng đã cảm nhận được dường như Tô Tiểu Dương nhạy cảm hơn nhiều so với các bạn nữ cùng trang lứa khác, đồng thời tâm tư cô cũng không được vô tư vui vẻ như của các bạn.
Vì thế, không ít lần cậu đã gặng hỏi xem có phải cô gặp chuyện gì khó khăn không.
Mỗi lần như vậy cô chỉ cười nhạt rồi ngẩng mặt nhìn trời.
Sau đó, khi hai người trở nên thắm thiết và yêu nhau, Tô Tiểu Dương cũng chẳng bao giờ nhắc đến những chuyện này, chỉ nói tình cảm của bố mẹ mình không được hòa hợp, vì thế chẳng bao giờ quản đến cô.
Dương Duệ còn nhớ, trước kia dường như Tô Tiểu Dương rất thích hỏi mình có yêu cô ấy không, yêu nhiều đến thế nào. Dương Duệ cũng không nghĩ ngợi nhiều về những câu hỏi này, chỉ cho rằng bất kỳ cô gái nào khi yêu rồi cũng thích hỏi đi hỏi lại những câu đại loại như vậy, dù bạn trai đã trả lời rồi nhưng vẫn hỏi mãi không chán. Thỉnh thoảng, Tô Tiểu Dương đặt câu hỏi bằng giọng khẩn cấp như cháy nhà đến nơi khiến cậu có lúc cảm thấy bực bội trong lòng, bởi vì cậu vẫn tin rằng Tô Tiểu Dương không giống những cô gái bình thường, cô cởi mở, mạnh mẽ và suy nghĩ rất thấu đáo.
Giờ nghĩ lại, thì ra cô vốn dĩ kiêu ngạo là vậy mà lại hỏi anh mãi như vậy hóa ra là bởi thiếu mất cảm giác an toàn.
Ảnh hưởng của bố mẹ đối với con cái là vô cùng lớn, Tô Tiểu Dương chỉ nhìn thấy sự tàn lụi của tình yêu và sự phản bội đáng ghê tởm từ bố mẹ cô.
“Ngày đó tuy còn bé nhưng tôi cũng hiểu rằng cái chết của mẹ tôi thực sự không thể trách ai được, dẫu sao bà cũng là người phá hoại hạnh phúc gia đình người khác trước. Vì thế, khi tôi gặp chị ấy lần đầu tiên trong bệnh viện, tôi đã rất sợ, sợ chị tìm tôi để báo thù, tôi chỉ biết run cầm cập chui vào xó tường để núp. Nếu không có mẹ tôi thì chắc chắn chuyện đốt nhà tự sát đó sẽ không xảy ra, nhưng…”
“Nhưng cô ấy đã không như vậy mà sẵn sàng chấp nhận cậu, phải không?”
Đang nén lòng kìm giọng để kể, nghe giọng nói đầy đau đớn của Dương Duệ Tiểu Lãng sững lại, cậu nhận ra, trong câu nói ấy rõ ràng Dương Duệ muốn nói Tô Tiểu Lãng đáng thương làm sao và Tô Tiểu Lương còn đáng thương hơn nhiều.
“Chẳng trách, đêm đó khi mình gọi điện lại cảm thấy có gì đó khác thường trong giọng nói của cô, nó yếu ớt như không còn sức lực, thì ra…”
“Dương Duệ ơi là Dương Duệ, chia tay thì có thể chia tay, nhưng sao mày lại chọn đúng vào cái ngày đó để nói kia chứ, đúng là việc làm ngu xuẩn đau lòng nhất trên đời!”
“Rõ ràng khi đấy nước mắt vẫn chao trong khóe mắt, nhưng chị vẫn mỉm cười và đến gần bên tôi nói rằng hôm đó là sinh nhật chị, chị muốn mời tôi đi ăn bánh gato hương dâu, vì bánh gato dâu sẽ làm con người thấy vui vẻ. Thấy tôi im lặng không nói gì, chị lại bảo từ nay chị sẽ chăm sóc tôi, sẽ lo cho tôi mãi mãi. Có lẽ vì quá sợ hãi mà tôi chẳng dám nghĩ suy hay phân vân gì mà cứ thế đi theo chị luôn. Chị nắm tay tôi, bàn tay chị lạnh như băng đá mùa đông.”
“Cậu nói đúng, cô ấy vốn là cô gái có trái tim rất yếu mềm dù bề ngoài luôn thể hiện là người có gai nhọn như cây xương rồng.”
“Có trái tim yếu mềm chẳng phải là chuyện hay ho bao giờ, nếu không phải vướng mắc cả tôi nữa thì cuộc sống của chị đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Trận hỏa hoạn năm đó đâu chỉ thiêu chết cuộc sống ba mạng người mà cũng đã thiêu đốt tất cả những gì họ có. Vì thế, khi sắp xếp lo liệu hậu sự xong xuôi rồi quay trở về thành phố Y, trên người chúng tôi chỉ còn bảy trăm đồng. Chị hỏi tôi có sợ phải cùng chị chịu gian khổ hay không, tôi nói không sợ bởi vì khi đó tôi cũng đã nhận thức được rằng chị chính là người thân duy nhất của mình trong cuộc đời. Thế nhưng trên thực tế, chưa bao giờ chị để tôi phải khổ cả.”
Đến đây, Tô Tiểu Lãng đã quá nghẹn ngào nói không lên lời được nữa.
Cậu chưa kể những chuyện này với người khác bao giờ, thậm chí là bạn thân nhất cũng không kể.
Bảy trăm đồng?
Dương Duệ nhíu mày, rốt cuộc là Tô Tiểu Lãng nhớ nhầm hay câu chuyện như mình đã được biết là giả dối?
Chẳng phải cô ấy đã nhận được hai vạn đồng mà bố chuyển qua ư?
Không muốn làm đứt quãng mạch cảm xúc của Tô Tiểu Lãng, anh âm thầm quyết tâm nhất định phải làm rõ chuyện này.
Ký ức cuồn cuộn trở về như dòng nước thủy triều dâng, Tô Tiểu Lãng tiếp tục kể: “Khi đó đúng lúc chị sắp tốt nghiệp đại học, dù bận viết luận văn mà ngày đêm vẫn miệt mài đi làm thêm kiếm tiền, còn phải chăm sóc tôi nữa. Không có tiền thuê nhà, anh biết tôi ngủ ở đâu không? y za, lén lút ngủ lại trong ký túc xá nam của một anh khoa toán mà thường ngày cũng được coi là khá tốt với chị, để đáp lại, chị phải bổ túc thêm cho anh ta tiếng Anh đấy.”
Hai cánh tay vòng ra sau lưng nắm chặt lấy lan can lạnh ngắt, Tô Tiểu Lãng hơi nghiêng người về sau, ngẩng đầu lên nhìn trời để nén những giọt nước mắt còn nóng hổi vào trong hốc mắt.
Không biết có phải nói ra rồi lòng thấy dễ chịu hơn hay do đau buồn tràn đầy không thể nào làm vơi đi được mà cậu thở dài một hơi: “Anh bạn đấy cũng không đến nỗi nào, thỉnh thoảng có đưa tôi đi ăn cùng, sau đó gọi đùi gà nướng cho tôi còn mình thì ăn rau. Nhà anh ấy cũng không giàu có gì nên khi biết chuyện chị Lương đã mắng tôi một trận dữ dội lắm. Khi đó tôi vẫn thấy chút ấm ức. Mãi sau này tôi mới biết, để đảm bảo mỗi ngày tôi đều có trứng để ăn thì chị ấy chỉ ăn hai bữa mỗi ngày, cả hai bữa đều là mỳ tôm giá không đến một đồng. Vì thế, tôi thường nghĩ, nếu như không có tôi trên đời thì chị ấy chắc chắn đã không phải khổ như vậy…”
Hai giọt nước mắt cuộn tròn từ từ lăn ra từ khóe mắt, Tô Tiểu Lãng đưa tay lên bịt miệng, cố gắng kiềm chế âm thanh nức nở muốn phát ra thành tiếng.
Nỗi niềm cảm thương, xót xa hiện rõ trên nét mặt, Dương Duệ đưa tay vỗ vai cậu ta:
“Đừng tự trách mình, tôi tin rằng một khi cô ấy đã lựa chọn việc chăm lo cho cậu thì không bao giờ cô ấy oán thán về bất kỳ điều gì mình đã làm cả. Cô ấy đúng là cô ngốc, đại ngốc nghếch.”
“Tôi biết, vì thế tôi đã thề, tôi thề sẽ mua bánh gato dâu tây cho chị ấy trong cả cuộc đời, thề sẽ để chị luôn luôn vui vẻ trong cả cuộc đời này, nhưng…”
Tình thân có thể mang đến cảm giác an bình và ấm áp, nhưng để tâm hồn được vui thực sự thì chỉ có thể tìm thấy được trong tình yêu.
“Đối với cậu mà nói, cô ấy đã bươn chải chịu nhiều gian khổ để nuôi nấng và chăm nom cậu. Nhưng Tiểu Lãng à, đã bao giờ cậu nghĩ rằng, thực ra với cô ấy mà nói, cậu chính là nguồn sức mạnh để cô ấy chiến đấu vượt qua những năm tháng khó khăn đó. Nếu không có cậu, cô ấy có thể sẽ sống những tháng ngày nhẹ nhàng hơn, nhưng lại là những ngày tháng sống không mục đích, sống không bằng chết. Cậu trai trẻ ngốc nghếch, cậu còn là một đứa trẻ, lương thiện như cô ấy, nếu đã lựa chọn cho cậu đi theo mình thì tuyệt đối không bao giờ hối hận cả. Tôi hiểu cô ấy mà, thật đấy.”
Dù đang rất rất muốn phóng ngay lập tức đến bên Tô Tiểu Lương và ôm chặt cô vào lòng nhưng trước tiên Dương Duệ vẫn cần phải động viên Tiểu Lãng đã.
Đối với một cậu bé phải trải qua thời thơ ấu với nhiều biến động lớn như vậy mà nói, kỳ thực cậu ta đã rất cứng rắn và có nghị lực rồi.
Ba tiếng “Cậu trai trẻ” này đúng là có sức mạnh kích động Tô Tiểu Lãng đang đắm chìm trong dĩ vãng đau buồn, cậu lau nước mắt, hung hăng gạt phăng hai cánh tay Dương Duệ đang đặt trên vai mình ra, giận dữ nói:
“Tôi đã đủ mười tám tuổi, không còn là trẻ con nữa! Rõ ràng anh không thể mang hạnh phúc đến cho chị tôi sao còn quay lại làm gì? Không có anh thì tôi cũng đủ sức chăm sóc cho chị ấy!”
Thái độ thù địch lại một lần nữa bùng nổ, Dương Duệ không thể không thắc mắc, rốt cuộc tối nay cậu ta đến tìm mình vì lý do gì.
Muốn tìm một câu trả lời xác nhận rằng mình sẽ đối xử tử tế với chị gái cậu ta hay bảo mình rời xa cô ấy?
“Vì một người con gái khác mà vứt bỏ chị tôi, đã vậy tự nhiên còn quay trở lại, anh tưởng chị tôi là loại phụ nữ gọi đến là đến, bảo đi là đi à? Dương Duệ, tôi nói cho anh biết, đừng có giở trò làm chị tôi phải buồn lòng thêm nữa, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu, hôm nay tôi đến để cảnh cáo anh thế! Về với vợ của anh đi, đừng có quấy rầy cuộc sống của chúng tôi. Tôi có thể chăm lo được cho chị tôi, anh đi đi!”
Những tiếng gào thét thống thiết này làm Dương Duệ lặng im một hồi lâu không nói lên lời, nhìn chăm chú về phía cậu trai trẻ đang phẫn uất như một con thú nhỏ bị trọng thương với ánh mắt nửa như kinh ngạc nửa như ngờ vực.
Bộ óc tư duy sắc sảo của anh chợt nhận ra trong đoạn hồi ức đầy xúc động vừa rồi, hình như Tô Tiểu Lãng không hề gọi bố của Tô Tiểu Lương là bố.
Vậy rốt cuộc là cậu ta cố tình muốn trốn tránh, không chấp nhận sự thật mình là đứa con ngoài giá thú hay vì lý do nào khác?
Lẽ nào…
Không, không thể như thế được.
Nhưng mà, tại sao Tô Tiểu Lãng lại làm mình có cảm giác kỳ lạ như vậy? Việc cậu ta quan tâm đến Tiểu Lương chẳng có gì đáng nghi ngờ cả, nhưng kiểu quan tâm này dường như…
Lắc đầu để gạt bỏ suy nghĩ kỳ quái trong đó đi, Dương Duệ còn đang nghĩ xem có nên nói thêm điều gì không thì thấy Tô Tiểu Lãng đã quay lưng định bỏ đi.
Sắc mặt nghiêm trọng đến tột độ, cùng đôi mắt đen sắc lạnh nhìn Dương Duệ trừng trừng, Tô Tiểu Lãng nhấn mạnh từng chữ, từng chữ: “Nhớ đấy, đừng có đến làm phiền chị tôi nữa!”
Khi Dương Duệ gọi điện, Tô Tiểu Lương đang ngồi bên bờ sông lộng gió đêm.
Ánh đèn sáng rực, tàu thuyền qua lại trên sông đẹp tuyệt vời như những hình ảnh sống động hiện ra từ một bức tranh phong cảnh vậy, chiếc này gần lại, rồi chiếc kia lại ra xa…
Cảm giác chỉ biết ngóng theo nhưng không bao giờ tới được thật giống như tình yêu tự đáy lòng cô.
Ở chốn đô thị phồn hoa lộng lẫy và náo nhiệt một cách khác thường này, cô quen biết rất nhiều nhưng bạn tốt để có thể tâm sự nỗi lòng chỉ có một, hai người. Một người là Từ Tiên, bạn thân cùng phòng và cùng lớp đại học. Tốt nghiệp đại học được ba năm thì lấy chồng xa tận Đài Loan, mỗi năm chỉ về có một hai lần. Một người nữa là Lý Thanh Mỹ, cô biết khi đến ECO phụ trách dự án, hai năm trước cũng kết hôn, con nhỏ lại ốm yếu hay bệnh tật, bây giờ thì ngày ngày chỉ có quanh quẩn bên con cái thôi. Hai người bạn này cô thường xuyên nhắn tin hay chat chit qua mạng, nhưng chỉ kể chuyện vui thôi chứ không bao giờ kể khổ. Cô biết rõ, với phụ nữ đã lập gia đình mà nói, có quá nhiều chuyện để họ phải lo lắng buồn phiền rồi, thực sự cô không muốn bạn cô phải phiền lòng vì mình.
Bỗng dưng đất trở mình, gió tạt càng lúc càng mạnh, như thổi cả người phải dựng đứng lên.
Người đến thưởng ngoạn cảnh sông dần dần về hết, hơi ấm trên cơ thể cô như cũng bị thổi nguôi đi đôi phần, Tô Tiểu Lương đứng lên cùng hai vệt nước mắt đã trải dài trên má, bỗng sau lưng có giọng nam giới vang lên:
“Chị Tô, còn nhận ra tôi không?”
Ngỡ ngàng ngoảnh lại, chỉ thấy một người đàn ông dáng cao gầy, mặc áo phông trắng và quần thể thao xanh màu lam, cổ quàng thêm một chiếc khăn mặt trắng nữa, trên trán vẫn còn lấm tấm mồ hôi, trông có vẻ vừa tập thể dục xong, tướng mạo thì không có điểm gì quá nổi bật, ngũ quan bình thường, chỉ có đôi mắt hơi cong xuống là vô cùng trong sáng. Lúc này, anh ta đang toét miệng cười, nụ cười rất nhã nhặn và thân thiện.
Trí nhớ vốn không đến nỗi nào, sau khoảnh khắc ngơ ngác, Tô Tiểu Lương cũng lập tức gần như đồng thời cười đáp lại: “Thầy Hạ, chào anh, anh… cậu đang đi thể dục à?”
Người này là Hạ Thần, giảng viên khoa toán trường đại học G. Năm Tô Tiểu Lãng nhập học đại học, Tô Tiểu Lương đưa cậu đến trường, hai người tưởng Hạ Thần là sinh viên trong trường có nhiệm vụ tiếp đón tân sinh viên, thế là chị em liền chạy đến hỏi han chuyện làm thủ tục. Hạ Thần không những nhiệt tình giúp chị em họ giải đáp thắc mắc mà còn dẫn Tô Tiểu Lãng đến tận ký túc, mãi sau mới cho biết mình không phải sinh viên mà là giảng viên mới của khoa toán tin. Khi đó, Tô Tiểu Lương khó xử lắm vì suốt đoạn đường cô đều gọi anh ta là “bạn ơi, bạn ơi”, thế là hôm đó cô mời anh ta đi ăn trưa cùng. Tính cách Hạ Thần cũng rất thoải mái, cười cười nói nói tự nhiên, đi ăn cùng chị em họ nhưng cuối cùng kiên quyết không để Tô Tiểu Lương trả tiền. Đây vốn cũng chẳng phải là chuyện gì đáng phải ghi nhớ nhiều như vậy, vấn đề là sau đó, Tô Tiểu Lãng cứ về nhà là lại nhắc đến anh ta, nó nói anh ta tính tình vui vẻ hòa đồng, dù gia thế cao sang nhưng chẳng bao giờ tỏ ra kênh kiệu, tiếp xúc và cư xử với sinh viên như bạn bè, lần nào cũng là một tràng những câu ca ngợi tán tụng lên tận trời. Vì thế, dù khuôn mặt đó chẳng có gì nổi bật và gây ấn tượng nhưng cũng đã bị nhồi nhét kín đặc trong đầu óc cô, thành ra Tô Tiểu Lương quên làm sao được thầy giáo của cậu em mình.
“Nhà tôi ở gần đây, tối nào cũng chạy bộ qua đây. Hôm nay họp khoa về hơi muộn nên tôi đi thể dục muộn hơn mọi ngày một chút.”
“Nhà anh ở gần đây à?”
Ngoảnh đầu lại nhìn tứ phía một lượt, Tô Tiểu Lương hiểu ngay Tô Tiểu Lãng từng nói gia thế nhà Hạ Thần cao sang là thế nào. Đây là tiểu khu Lâm Giang cao cấp, giá cao ngút trời đến nỗi đại đa số người dân chỉ dám dừng lại ở mức ao ước được sống ở đây thôi. Hạ Thần chỉ là một giảng viên thông thường, hiển nhiên không thể đủ tiềm lực kinh tế để mua nổi một căn hộ ở đây. Có lẽ là gia đình cực kỳ có điều kiện nên sớm được sở hữu một căn trong khu này.
Hai tay hơi túm vào hai đầu chiếc khăn mặt quàng trên cổ, Hạ Thần cũng nhìn theo ánh mắt của Tô Tiểu Lương và chuyển chủ đề:
“Nhà cô cũng đâu có gần đây, sao hôm nay lại có thời gian đến chỗ này? Một mình đi ngắm cảnh sông à?”
“Hết giờ làm rỗi rãi nên đến đây hóng gió. Thầy Hạ à, ở nhà Tiểu Lãng hay kể với tôi về thầy, nó nói hiếm có thầy giáo nào tốt như anh lắm.”
“Tiểu Lãng cũng hay nhắc đến cô khi chúng tôi đi với nhau, nó nói cô là người phụ nữ tốt nhất trên đời.”
“Á?” Tô Tiểu Lương hơi sững lại, cô không ngờ anh ta lại nói như vậy, hai má đỏ ửng cô mỉm cười: “Mười tám tuổi rồi nhưng Tiểu Lãng nói năng vẫn như trẻ con ý mà. Ôi thầy Hạ ơi, để anh cười chê rồi, về nhà tôi phải bảo nó mới được.”
“Lời nói của trẻ con, bô bô ba ba như thế mới là thật nhất, không thì sao lại có câu chuyện ngụ ngôn ‘Bộ quần áo mới của hoàng đế’?”
Hai lông mày nhíu chặt, Hạ Thần nhìn chăm chăm vào Tô Tiểu Lương với mái tóc búi cao màu vàng cà phê, chiếc trâm cài tóc lấp lánh bóng nước như bông hồng năm cánh, đôi lông mày lá liễu hờ hững rất hài hòa, chiếc mũi nhỏ xinh khá thẳng, đôi môi đang khẽ hé nở nụ cười, trong đôi mắt sâu thẳm mênh mang như sóng nước dạt dào hiện ra vẻ kiêu sa khó tả. Không đến nỗi quá nổi bật nhưng trên người cô thoáng toát ra làn hơi lành lạnh, như hương sen mà cũng như nước suối.
Theo lẽ thường mà nói, người hoạt động trong mảng bán hàng đều cực kỳ bình tĩnh, tự nhiên trong mọi tình huống, không đến nỗi cảm thấy lúng túng khi bị người khác nhìn chằm chằm vào mình.
Nhưng lúc này Tô Tiểu Lương lại cảm giác cái nhìn của Hạ Thần dành cho mình làm cô lúng túng, dẫu sao đây cũng đâu phải tình thế liên quan đến công việc làm ăn mà là đang trong không khí một buổi tối đầy tâm trạng.
Nước mắt đã khô từ lâu, cô đưa tay lên lau mặt thật kỹ, hỏi: “Mặt tôi bẩn à?”
“Không, về nhà sớm đi, Tiểu Lãng sẽ lo lắng đấy.”
‘Tôi đã nhắn tin cho Tiểu Lãng báo về muộn nhưng đúng là cũng đến lúc tôi phải về rồi. Thầy Hạ, có thời gian mời anh đến nhà chúng tôi chơi, Tiểu Lãng rất quý anh.”
Gió rít lên từng hồi, mỗi đợt chúng lào xào ập tới, cây cối nghiêng ngả, mặt nước nổi sóng, Hạ Thần đứng im bất động tại chỗ, anh đọc ra nỗi cô quạnh kín đáo ẩn chứa trong dáng vẻ thanh mảnh đó. Thực ra, vừa rồi anh đã nhận thấy thấp thoáng có vệt nước mắt đau khổ trên gò má cô, nhưng câu chuyện của hai người chưa thể thân mật tới mức đáng để nhắc tới những chuyện tế nhị như vậy, bởi thế, dù muốn nhưng anh vẫn không sao cất được tiếng hỏi thăm. Không hiểu tại sao, Hạ Thần bỗng thầm cảm thấy có gì đó hụt hẫng, anh liền lớn tiếng gọi lại như bị kích thích: “Cô Tô, để tôi đưa cô về.”
Vì giữ thể diện cho cậu em trai mà Tô Tiểu Lương không biểu lộ thái độ ngạc nhiên thái quá trước sự nhiệt tình kỳ quái của anh, cô ngoảnh đầu lại khẽ mỉm cười: “Thôi, phiền anh quá, tôi có thể bắt taxi về được.”
“Không phiền đâu, nếu cô đồng ý đợi tôi khoảng 15 phút thôi.” Bước về phía trước mấy bước ngắn, anh ta nở nụ cười cực kỳ ấm áp.
“Vậy được! Cảm ơn anh, thầy Hạ!”
Nghĩ ngợi một lát, Tô Tiểu Lương thấy mình từ chối thì không hay cho lắm, xem ra, anh ta cũng có vẻ rất thật lòng.
Thấy cô đồng ý, Hạ Thần liền cười toe, vội vàng đi trước dẫn đường.
Mười lăm phút sau, chiếc xế hộp Honda màu trắng bạc chầm chậm lăn bánh khỏi công viên Lệ Cẩm. Cô lên xe, hai người ngồi im lặng rất lâu, không nói với nhau về bất cứ chuyện gì. Đưa mắt quan sát xung quanh, Tô Tiểu Lương thoáng để ý thấy ngoài lọ dầu thơm đặt cạnh bên phải bảng đồng hồ hiển thị ra còn có một khung ảnh màu gỗ. Nhờ ánh đèn đường, cô nhận ra người đứng giữa trong bức ảnh chính là Hạ Thần, bên phải là một người đàn ông ngoài năm mươi tuổi, dáng hình quắc thước, nụ cười trìu mến, có vẻ là bố của Hạ Thần. Người phụ nữ ngoài cùng bên trái búi tóc rất thanh nhã, mặc một chiếc áo cổ chữ V màu xám ngọc, nét mặt nghiêm nghị, trông rất quen có vẻ như cô đã gặp ở đâu rồi.
Trong khoảnh khắc đang tập trung suy nghĩ, có gì đó thoáng hiện dần lên trong đầu, cô hơi mấp máy môi, kinh ngạc thốt lên:
“Thầy Hạ Thần, mẹ anh là phó thị trưởng Kiều…”
Năm ngoái ECO có đấu thầu một dự án của chính phủ do Tô Tiểu Lương phụ trách, cô đã gặp qua vị giám sát mời thầu dự án, phó thị trưởng Kiều Vanh. Ở ngoài trông bà cũng nghiêm nghị y hệt như trong ảnh, cách nói chuyện điềm đạm, câu nào câu nấy đều rõ ràng, rành mạch, rất cuốn hút. Bà, có vẻ là một người phụ nữ hết sức nghiêm khắc và kỹ tính. Sau đó, vì giá ECO đưa ra cao hơn mấy chục vạn nên không trúng thầu, Trần Quốc An đã thử dùng mọi cách, thông qua đủ mối quan hệ để tìm gặp Kiều Vanh nhưng đều bặt vô âm tín, cuối cùng cũng đành chấp nhận từ bỏ cơ hội.
“Đó là mẹ tôi, hy vọng sự thật này không làm cô quá kinh ngạc mà từ chối làm bạn với tôi.”
Vốn rất tinh tế và nhạy cảm, nghe giọng điệu nửa thật nửa đùa này, Tô Tiểu Lương nhận ra có gì đó khá miễn cưỡng và gượng gạo, cô cũng cười và hùa theo:
“Chẳng lẽ có người không thèm chơi với anh chỉ vì mẹ anh là phó thị trưởng? Chuyện phi logic này thật là kỳ lạ đó.”
“Nếu vị phó thị trưởng này xử lý công việc luôn theo nguyên tắc, ra tay vô tình, cô nói xem như vậy thì kẻ hận bà nhiều hơn hay xu nịnh bà sẽ nhiều hơn?”
Câu ra câu vào, hai người bắt đầu có những câu chuyện phiếm để nói, trong xe thỉnh thoảng lại cất lên những tràng cười của cả hai.
Bên ngoài, mưa bắt đầu tí tách rơi.
Tới cổng nhà Tô Tiểu Lương thì trời đã nặng hạt hơn nhiều, nghe rõ tiếng mưa lộp độp bên ngoài.
Dừng xe lại, Hạ Thần nhăn mày nhìn làn nước mưa xối xả bên ngoài, vội vàng đẩy cửa xe: “Sau xe có chiếc ô, đợi tôi chạy ra lấy rồi đưa cô vào nhà.”
Trong nháy mắt, anh ta vừa bật ô vừa chạy lại, kéo cánh cửa bên ghế phụ ra, lúc này áo anh ta đã ướt hơn nửa, mặt cũng đọng đầy nước mưa.
Những hạt mưa đổ ào ào xuống như những con thiêu thân, Tô Tiểu Lương đi dưới chiếc ô nhận ra hình như Hạ Thần đang dành hết phần chiếc ô cho mình, cô lớn tiếng nói cảm ơn thật to để át được tiếng mưa.
Hạ Thần tủm tỉm cười, đột nhiên Tô Tiểu Lương đứng lại, thẫn thờ nhìn về phía cổng khu nhà. Hướng theo ánh mắt Tô Tiểu Lương, Hạ Thần thấy một bóng nam giới cao ráo đang đứng dưới vòm cổng. Mưa mau và dày đặc quá nên nhìn không rõ nét mặt của anh ta như thế nào, nhưng nhìn tư thế bất động kia có thể đoán là đã đứng đây đợi lâu lắm rồi. Đảo mắt nhìn sang phía Tô Tiểu Lương thì thấy vẻ mặt điềm đạm của cô bỗng nhiên trở nên phức tạp khác thường, Hạ Thần đoán chắc người đàn ông mặt mũi chưa rõ ràng kia đang đứng đợi cô.
Một hạt nước mưa bất thình lình nhỏ giọt xuống gáy, Tô Tiểu Lương còn chưa hết bàng hoàng, Dương Duệ đã vội vàng bước ngay về phía cô, toàn thân anh ướt sũng.
“Nhóc, có thể nói chuyện với anh một lát được không?”
Nước mưa nối đuôi nhau chảy dài trên mặt, trên má, tóc bết lại dính sát vào trán, lẫn với hàng lông mày đen đậm, ánh mắt trong veo của anh như sắp khóc.
Sự ăn ý tuy xa cách của hai người vẫn đủ để Tô Tiểu Lương dễ dàng cảm nhận nguyên vẹn tình yêu và nỗi niềm xúc động vô bờ bến trong lòng anh lúc này. Thế nhưng, sau câu chuyện ngắn gọn trong văn phòng hồi chiều, cô thấy chẳng còn chuyện gì quan trọng cần nói nữa, mặc dù nhiều lúc cô thật sự rất rất muốn được nhào vào vòng tay quen thuộc mà cô hằng mong nhớ bao nhiêu năm trời kia. Mọi chuyện đều đã xảy ra rồi, xảy ra hết rồi, nào có ai dám mặc kệ tất cả như chưa có gì xảy ra đâu, cũng chẳng ai có thể cứu vãn được chuyện cũ, tất cả sẽ được xem như ký ức đã từng tồn tại và vì thế sẽ mãi mãi được khắc ghi trong lòng.
Miễn cưỡng nhoẻn một nụ cười lành lạnh, cô thản nhiên đáp: “Xin lỗi Tổng giám đốc, bây giờ đã rất muộn rồi…”
“Grand?”
Có tiếng gọi ngạc nhiên đầy hoài nghi cất lên, Tô Tiểu Lương và Dương Duệ cùng đưa ánh mắt sang phía Hạ Thần, người đang cầm chiếc ô màu xanh đứng bên cạnh cô.
Nãy giờ hoàn toàn không để tâm người đi cùng Tô Tiểu Lương là ai, đến khi nhận ra đó là Hạ Thần, Dương Duệ bất giác nhíu mày:
“Hạ Thần…”
“Là tôi đây, rất cảm ơn đợt tiếp đón chúng tôi ở Úc lần trước, khi trở về mẹ tôi vẫn thường nhắc lại, bà nói chuyến đi đó rất có ích, còn khen anh là người có năng lực hơn người…”
“Đừng khách sáo, chuyện đã qua lâu rồi không đáng nhắc lại đâu.”
Hình như không muốn Hạ Thần nhắc lại chuyện gì đó, Dương Duệ cố ý ngắt câu chuyện một cách dứt điểm, đồng thời đưa ánh mắt trở về phía Tô Tiểu Lương.
“Các anh biết nhau?”
Cố tình né tránh ánh mắt Dương Duệ, Tô Tiểu Lương ngoảnh sang nhìn Hạ Thần thắc mắc.
Thoạt nhìn tưởng hai người họ có bắn đại bác cũng chẳng thể có quan hệ, thế mà chẳng hiểu sao lại có quen biết, hơn nữa còn nhắc tới bà Kiều Vanh, mẹ của Hạ Thần?
“Mẹ tôi quen biết nhiều nhân tài trong giới kinh doanh, Grand giỏi giang như vậy chẳng có lý do gì…”
“Xin lỗi anh, Hạ Thần, tôi có chút việc cần nói chuyện riêng với Tô Tiểu Lương, có được không?”
Dương Duệ lại vội vàng cố ý ngắt lời, Hạ Thần vui vẻ mỉm cười dù chẳng biết đầu đuôi câu chuyện thế nào, chưa kịp lên tiếng thì Tô Tiểu Lương đã nói chen vào trước:
“Chắc các anh lâu ngày không gặp nhau thì phải, có lẽ cũng cần hàn huyên chuyện cũ, tôi xin phép không đi theo làm phiền.”
Mặc kệ mưa vẫn tuôn xối xả trên đầu, nói xong Tô Tiểu Lương liền chạy một mạch về nhà, để lại sau lưng hai người đàn ông đứng nhìn nhau ngơ ngác.
Đến lúc này Hạ Thần mới nhận ra sự xuất hiện của mình có vẻ như hơi vô duyên.
Lúng túng máy môi, anh lên tiếng nhằm phá vỡ sự im lặng:
“Grand, cậu về khi nào mà không đến nhà tôi chơi? Nếu gặp cậu chắc chắn mẹ tôi vui lắm.”
Nước mưa tưới đẫm từ đầu tới chân, Dương Duệ đã mệt mỏi rã rời, lòng dạ cũng đã lạnh ngắt, anh bước những bước chân mềm nhũn không cảm giác về phía trước:
“Đợi đến lúc thích hợp nhất tôi sẽ đến nhà chào dì. Tôi đi trước đây, Hạ Thần, giúp tôi gửi lời chào tới dì nhé.”
“Được, tạm biệt.”
Tay cầm ô đứng im tại chỗ, Hạ Thần nhìn về hướng Tô Tiểu Lương đã bỏ đi rồi lại nhìn theo hình bóng đang xa dần của Dương Duệ, bất giác trong lòng thấy rối tung rối mù.
Grand và cô ấy, chính là mối lương duyên cũ cắt không nổi gỡ càng rối đó sao?
Nhưng mà, Dương Duệ chẳng đã có vợ là Anna đó ư? Lần trước, khi ở bên Úc hai vợ chồng họ cũng xuất hiện, mẹ còn hết lời khen là một đôi trời sinh mà.
Tại sao cậu ta lại lặng lẽ quay trở về thành phố Y, chẳng lẽ là vì Tiểu Lương?
Nếu vậy Anna có biết không?
Chẳng lẽ bên Úc lại không nắm được chút tin tức nào?
Xem ra đúng là mình không nên mời cậu ấy về nhà chơi rồi, lỡ đâu để mẹ phát hiện ra manh mối gì đó, thế khác nào gián tiếp làm hại đến Tiểu Lương?
Tiểu Lương và Tiểu Lãng có biết mấy chuyện này không nhỉ? Có lẽ mình nên tìm hiểu qua Tiểu Lãng, đề phòng đến lúc mọi chuyện vỡ lở ra hai chị em họ lại trở tay không kịp.
Thu ô rồi quay trở vào trong xe, Hạ Thần ngoảnh lại nhìn khu nhà một lần nữa, thở dài một tiếng mà chính bản thân anh cũng thấy kỳ lạ vì không hiểu sao mình lại thở dài như vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook