*

An Nhạc Vương phủ kèn trống linh đình, ca múa không ngừng, tiếng cười rộn rã lấp đầy cả một góc trời. Trong sảnh tiệc, Tứ đại hùng tướng cùng sáu thuộc hạ thân tín của Xích Lung Quân ngồi một bàn. Ánh mắt mọi người xung quanh thi thoảng liếc về phía họ. Ngoại trừ Nghiêm Tấn vẫn luôn cười híp cả mắt ra thì chín người còn lại đều là bộ dáng lạnh lùng âm trầm, trong mắt luôn ẩn ẩn giấu dao. Ba người A Cẩu, A Tỏa và A Mao trong miệng Triệu Huyền Nguyệt lần lượt là Phùng Tăng, Mạc Liêu và Mao Nguỵ Phương - nữ tướng duy nhất trong Xích Lung Quân. Bọn họ đều là tướng lĩnh tài ba, mỗi người thông thạo một loại binh khí, gia tộc từ đời trước đã là thủ hạ trung thành của Triệu gia, bọn họ đối với Xích Lung Vương Triệu Huyền Nguyệt như người trong nhà. Lúc trước thấy nàng mù quáng kéo hết trân bảo được hoàng thượng ban tặng, cộng thêm rất nhiều thứ cướp được từ mấy thành trì địch quốc chất lên mười xe đi cầu hôn tiểu tử Trịnh Nguyên kia, bọn họ đã ngứa ngáy vô cùng. Cứ nghĩ hoàng thượng nhất định cũng không đồng ý hành động hồ đồ của nàng nào ngờ người chẳng những không can ngăn nàng còn phạt bọn họ chạy muốn trối chết ngoài thao trường.

Giờ thì hay rồi, tên tiểu tử đó bỏ Xích Lung Vương oai phong lẫm liệt của bọn hắn, gấp gáp lấy Trưởng công chúa vào cửa. Hai người hoà ly mới có một tháng thôi, đã vậy còn chọn đúng ngày hôm nay cử hành hôn lễ, thử hỏi hắn đã từng nghĩ đến Xích Lung Vương sẽ thương tâm thế nào chưa?

Càng nghĩ ba người càng đen mặt. Phùng Tăng đặt tay lên trường kiếm giắt bên thắt lưng, vừa giơ lên định bụng náo loạn một phen. Nào ngờ Nghiêm Tấn bắt lấy cổ tay hắn, nhắc nhở: “Hôm nay chúng ta đến là để cho Vương gia mặt mũi, ngươi thôi cư xử hồ đồ đi!”

”Buông tay ra!” Phùng Tăng giằng co với Nghiêm Tấn, vết xẹo trên gương mặt vì tức giận mà càng thêm bặm trợn ghê người.

Hai người kia thấy ánh mắt mọi người bắt đầu dồn về phía này nhiều hơn lập tức nhận ra tình hình không ổn. Mao Nguỵ Phương dùng sức ấn Phùng Tăng ngồi xuống, ở bên tai hắn nghiến răng: “Chớ có làm loạn, ngươi mà làm mất mặt Vương gia bản tướng nhất định sẽ mách với phu nhân ngươi, ba hôm trước ngươi đến thanh lâu hai tay ôm hai nàng ôn hương nhuyễn ngọc.”

”Ngươi!” Phùng Tăng tức đỏ mắt, giằng thanh trường kiếm lên bàn, hậm hực “Một lũ nhát gan!”

Mao Nguỵ Phương không để ý lời móc mỉa của Phùng Tăng. Nàng biết đám văn nhân thế gia đang nhìn qua chỗ này chằm chằm. Chỉ cần một khắc bọn họ phạm sai lầm dám chắc ngày mai tấu chương tố tội Vương gia sẽ chất đầy Ngự thư phòng. Văn nhân và võ tướng không hợp, chỉ tiếc cho Vương gia luôn một lòng mong cầu một lang quân như phụ thân quá cố của nàng, phong văn tao nhã, thanh tú hiền lương, quan tâm thê nhi từng chút một. Đáng tiếc phu quân độc nhất vô nhị đó đã bị mẫu thân quá cố của nàng giữ mất, thế gian khó có được người thứ hai.

Mao Nguỵ Phương cười cười nâng ly rượu hướng Mạc Liêu ngồi bên cạnh nhếch môi nói: “Ta cảm thấy chính mình bị người ta nhìn ngó đến ngứa cả da đầu rồi.”

Dứt lời nàng ngửa cổ uống cạn còn giằng mạnh cái chén rỗng xuống bàn. Mạc Liêu đảo mắt một vòng, trầm giọng như phát cáu: “Nhìn cái gì mà nhìn?”

Đám khách nhân lập tức thu hồi ánh mắt, ai nấy vờ như đang trò chuyện với nhau không hề quan tâm tới một bàn bên này. Nghiêm Tấn cười cười lắc đầu, quả nhiên bắt bọn người suốt ngày cầm đao cầm kiếm la hét suốt ngày như bọn họ tỏ vẻ văn nhân yên tĩnh một chút còn khó hơn cả lên trời. Hắn đặt tay lên ngực, âm thầm nói với lòng: “Vương gia, Nghiêm Tấn sẽ cố gắng hết sức níu kéo danh dự cho người.”

Hắn siết chặt nắm tay nhìn tân lang và tân nương vận hỉ phục chói mắt dắt tay nhau tiến về phía này. Luật lệ của Lưu Quốc đề cao nam nữ như nhau, trong hôn lễ nữ nhân cũng có thể cùng phu quân đi tiếp rượu, không cần ngồi ngốc trong tân phòng. Nhìn bọn họ ân ân ái ái nụ cười trên môi Nghiêm Tấn càng đậm, hắn nói nhỏ nhưng giọng điệu ra lệnh lại vô cùng rõ ràng: “Kẻ nào dám làm mất mặt mũi Vương gia bản tướng nhất định không tha! Các ngươi không cần nóng vội, kịch hay phải yên lặng ngồi xem đến cuối cùng.”

Lời của hắn bọn họ hiểu nhưng cũng không hiểu, nhưng dáng vẻ cười vợt khiến người khác lạnh sống lưng kia khiến bọn họ răm rắm tuân theo mà chẳng dám phản kháng.

Nghiêm Tấn hài lòng, đứng thẳng lưng hướng tân nương và tân lang đang đi đến ôm quyền hành lễ: “Thần tham kiến Trưởng công chúa, tham kiến phò mã gia.”

”Nghiêm Tấn!” Trưởng công chúa Đồng Chi Lạc thấy Nghiêm Tấn liền vô cùng cao hứng chạy tới vòng tay qua cổ hắn nhảy cẫng lên.

Trịnh Nguyên nhìn bàn tay trơ trọi, trong lòng đột nhiên có chút khó chịu. Nhưng hắn xưa nay không thường tức giận, chỉ vuốt thẳng hai bên tay áo, đứng thẳng lưng, ngước mắt bình lặng nhìn một bàn toàn người của Xích Lung Quân. Từng cử chỉ và hành động của hắn đều toát lên khí chất văn nhân tao nhã, gương mặt anh tuấn chi lan ngọc thụ, khí chất ngời ngời khiến cho người khác vừa nhìn thấy đã phải thẹn vì thua kém.

Nghiêm Tấn cẩn thận đánh giá Trịnh Nguyên, trách không được Xích Lung Vương đối với hắn nhất kiến chung tình. Nghiêm Tấn đẩy Đồng Chi Lạc ra, sắc mặt cười cợt vẫn không thay đổi: “Trưởng công chúa vui vẻ là tốt rồi.”

”Ta đương nhiên vô cùng vui vẻ rồi.” Đồng Chi Lạc đã cười suốt một buổi muốn cứng cả miệng, nàng buông tay khỏi người Nghiêm Tấn, ngó nghiêng khắp bàn tiệc tìm kiếm một lúc mới nắm tay áo Nghiêm Tấn hỏi “A Huyền đâu? Nàng không cùng các ngươi đến sao?”

Nàng vừa dứt lời cả một bàn đồng loạt hừ lạnh, chỉ có Nghiêm Tấn vẫn thủy chung cười cười, hai tay nâng lễ vật lên, cũng không ngại mở ra, cao giọng nói: “Hôm nay là ngày giỗ của Triệu tướng quân, Vương gia không thể đích thân dự hôn lễ nhưng vẫn dặn dò chúng thuộc hạ đến chúc mừng Trưởng công chúa và phò mã gia thay người.”

Âm giọng của hắn lớn đến nổi mọi khách ngân trong sảnh tiệc đều nghe thấy. Hắn vừa mở chiếc hộp gấm ra ánh sáng lung linh như thất sắc cầu vòng kém chút làm mọi người hoa mắt, bên trong chất đầy trang sức, đủ loại ngọc quý, hấp dẫn nhất chính là viên dạ minh châu Hạ Quốc tiến cống cùng cặp vòng ngọc màu đỏ san hô.

Nhìn món quà cưới sa hoa kia mọi người đều thầm than, là kẻ nào nói Xích Lung Vương dùng mười xe trân bảo hỏi cưới Trịnh nhị công tử đều là tất cả tài sản, nay phu quân không có lại còn trắng tay chỉ còn cái Vương phủ rỗng không? Gạt người, rõ ràng là gạt người! Một kẻ tán gia bại sản làm sao có thể lôi ra ngần ấy châu ngọc chói mắt thế kia, càng nhìn càng bị mê hoặc.

Nghiêm Tấn vô cùng hả hê khi nghe tiếng xì xầm của mọi người xung quanh, bọn họ chắc nhìn muốn rớt mắt ra đi. Vương gia của hắn đúng là đã tán gia bại sản vì một nam tử nhưng nàng ấy vẫn còn một nghĩa tỷ rùa vàng là hoàng thượng. Lúc vừa nhét hai vò rượu vào tay Vương gia rồi bỏ chạy hắn gặp được Tiền tổng quản, thái giám thiếp thân của hoàng thượng. Lão kéo hắn vào một góc, cho người ôm đến hộp gấm này đưa cho hắn, bảo là thánh thượng dặn dò hắn lấy danh nghĩa của Vương gia đi tặng. Hắn mừng rỡ muốn nhảy cẫng lên, quả nhiên vẫn là hoàng thượng thương yêu Vương gia nhất, để không cô phụ tấm lòng của người hắn liền kéo thêm mấy người kia đi gây náo nhiệt, chiếm luôn cả một bàn.

Bây giờ nhìn vẻ mặt lúng túng của Trịnh Nguyên, Nghiêm Tấn cảm thấy có chút hả hê. Nghiêm Tấn nhẹ nhàng cầm vòng ngọc sang hô đỏ đeo vào tay Đồng Chi Lạc, rồi mang cái còn lại bước đến chỗ Trịnh Nguyên, nắm cổ tay hắn kéo lên.

”Nghiêm tướng quân thỉnh tự trọng!” Trịnh Nguyên khó chịu giằng tay ra.

Nhưng sức của Trịnh Nguyên làm sao địch nổi Nghiêm Tấn. Nụ cười trên môi Nghiêm Tấn ngày một sâu, hàn khí nơi đáy mắt cũng hiện rõ. Hắn đeo vòng tay cho Trịnh Nguyên xong liền lớn tiếng nói: “Vương gia gửi lời chúc Trưởng công chúa và phò mã gia chung tình giai ngẫu đồng tâm kết,

ngạo tuyết mai hoa trước ý khai. Còn có cầm sắc hài hòa gia đình lạc, hôn nhân tự chủ hạnh phúc đa (1). Còn...”

”Được rồi, ý tốt của Xích Lung Vương bản phò mã xin nhận. Các người cứ tự tiện, ta cảm thấy có chút không khoẻ, cáo từ!”

Trịnh Nguyên cắt ngang lời Nghiêm Tấn, lạnh nhạt nói qua vài câu rồi quay lưng bỏ vào trong.

”Phò mã gia cẩn thận bước chân.” Nghiêm Tấn khoa trương lớn tiếng nói với theo rồi lại quay đầu nhìn Đồng Chi Lạc đang che miệng cười, dường như cả ý định đuổi theo phu quân cũng không có.

Tân lang bỏ đi rồi, diễu võ dương oai cũng xong rồi, Nghiêm Tấn sai người đặt hộp gấm vào tay tỳ nữ của Đồng Chi Lạc, cùng đám người phía sau cúi người hành lễ:“Mạt tướng đã hoàn thành trách nghiệm dâng tặng lễ vật Vương gia giao phó, giờ giới nghiêm của Xích Lung Quân cũng điểm rồi, chúng thần xin phép cáo lui trước.”

”Được!” Đồng Chi Lạc hào sảng khoác tay “Nói với A Huyền hôm khác ta cùng muội ấy uống một trận thật sảng khoái.”

”Mạt tướng nhất định sẽ truyền lời tới Vương gia.”

Nghiêm Tấn bỏ lại một câu đó rồi sải bước đi. Bọn người Xích Lung Quân đồng loạt theo sau. Phùng Tăng bắt kịp bước chân Nghiêm tấn liền vỗ mạnh vào vai hắn, lớn tiếng hỏi: “Xích Lung Quân có giờ giới nghiêm bao giờ vậy? Sao ta không biết?”

Nghiêm Tấn xoa xoa bả vai, liếc mắt xem thường: “Ngu ngốc! Ngươi không biết kiếm cớ bỏ về sao? Hay muốn ngồi lại đó ăn rượu thịt? Đi! Ta dắt ngươi trở vào!”

Phùng Tăng bị Nghiêm Tấn nắm lấy cổ tay liền nhảy dựng lên, hung hằng dằn tay ra, gắt gỏng: “Ngươi mất trí hả?”

Hắn trợn mắt muốn đấm cho Nghiêm Tấn một trận nhưng lại phát hiện ra Nghiêm Tấn đang ngoái đầu nhìn nam tử bước vào từ cửa hông của Trịnh phủ, cả người hắn ta ăn vận loè loẹt, hình như là tiểu quan của Tuý Hồng Lâu. Phùng Tăng rùng mình, huơ huơ tay trước mắt Nghiêm Tấn, không thể tin được hỏi: “Ngươi...Ngươi chuyển sang để ý loại tiểu quan thanh lâu đó?”

”Không.” Nghiêm Tấn thản nhiên nhún vai, lắc đầu. Sau lại ngửa cổ cười vô cùng thống khoái, choàng tay qua vai Phùng Tăng và Mạc Liêu “Đi! Chúng ta đi Tuý Hồng Lâu uống rượu ăn mừng!”

”Mừng cái gì?” Mao Nguỵ Phương cũng bắt đầu lấy làm lạ.

”Ăn mừng phò mã gia đêm nay độc thủ tân phòng (một mình trong phòng cưới).” Nghiêm Tấn vô cùng cao hứng còn vô cùng gấp gáp lôi hai người kia đi.

Mao Nguỵ Phương chạy theo, trong đầu mù mịt không hiểu rõ lắm. Nhưng tên vô lại ham thích náo nhiệt như Nghiêm Tấn đã phấn khích như vậy nhất định trước mắt là chuyện đáng mong chờ rồi.

Lại nói đến Đồng Chi Lạc, sau khi bọn người Nghiêm Tấn rời đi nàng ta đứng lặng nhìn chiếc vòng tay san hô đỏ rất lâu, trong đầu lại nhớ đến lời chúc của Triệu Huyền Nguyệt mà Nghiêm Tấn vừa nói. Đang lúc nàng ngập trong suy nghĩ đã có một nam nhân ăn vận đủ màu sắc trên người bước đến thì thầm vào tai nàng. Đồng Chi Lạc tròn mắt, chỉ kịp nói với tỳ nữ bên cạnh một câu rồi cùng nam tử kia rời đi.

Trịnh Nguyên một mình bỏ về tân phòng giăng lụa đỏ chói mắt. Hắn nghĩ Đồng Chi Lạc sẽ đuổi theo nhưng kết quả lại không như mong muốn. Hắn bực tức đẩy cửa đi vào, ngồi phịch xuống giường, dùng sức tháo chiếc vòng ngọc san hô đỏ trên tay ra. Nhưng hắn vặn vẹo đến đỏ cả lòng bàn tay mà cũng không được. Hắn đành để mặc đó ngày mai gọi người dùng búa đập ra là được.

Trịnh Nguyên ngã người ra thành giường, khép hờ hai mắt. Hắn vốn không thích náo nhiệt, nhiều người một chút liền đau đầu, nhưng thấy Đồng Chi Lạc cao hứng đi chúc rượu từng người hắn cũng không đành bỏ về phòng. Trịnh Nguyên lim dim, trước mắt hiện ra đám cưới ba năm trước. Vốn dĩ đám cưới sẽ tổ chức ở Trịnh phủ nhưng Triệu Huyền Nguyệt đã đổi sang mở tiệc ở Xích Lung Vương Phủ, còn cho kiệu sang đón phụ mẫu hắn qua để làm lễ bái đường. Nàng nói bọn người Xích Lung Quân rất ầm ĩ, sẽ phá hỏng Trịnh phủ. Bọn người đó đúng thật huyên náo, thô lỗ, vô phép tắc. Hắn thấy phiền liền cả một ngụm rượu mời cũng không uống mà bỏ về tân phòng. Nào ngờ Triệu Huyền Nguyệt cũng chạy theo, còn bắt toàn bộ người gói hết đồ đem về ăn đi, đừng ầm ĩ làm phiền hắn nghỉ ngơi.

Lúc đó hắn thấy nàng quấn lấy mình liền sinh lòng chán ghét, cả một ngón tay cũng không động vào nàng. Hắn không thích uống rượu, nàng liền tự mình vòng tay uống hết hai ly rượu hợp cẩn rồi lẳng lặng nằm bên cạnh hắn, không nói thêm lời nào.

Dù nàng có nói hắn cũng không trả lời, nàng im lặng, hắn im lặng, hai người cứ thế trải qua ba năm đồng sàn dị mộng....

Trịnh Nguyên giật mình mở mắt ra. Hắn thiếp đi từ lúc nào, trong lúc mơ màng chẳng hiểu sao lại nghĩ đến Triệu Huyền Nguyệt. Hắn lắc đầu, xoa xoa thái dương. Trong phòng vẫn là một mảng yên tĩnh, Đồng Chi Lạc chưa trở về. Hắn chống tay đứng lên, mang hài xong bước đến đẩy cửa đi ra hỏi mama và tỳ nữ đứng canh bên ngoài: “Trưởng công chúa vì sao chưa trở lại?”

Thấy hắn bước ra bọn họ liền quy củ hành lễ, nhỏ giọng đáp: “Thưa phò mã gia, Trưởng công chúa có chút việc dặn dò phò mã gia nghỉ ngơi sớm không cần đợi người.”

Trịnh Nguyên nghe vậy trong lòng không khỏi hụt hẫng nhưng lại chỉ biết ngẩng mặt nhìn ánh trăng mờ nhạt trên cao, vạn phần hy vọng nhất định nàng sẽ trở về, đêm tân hôn hãy còn dài.

Trời khuya tĩnh lặng mà dịu êm, chỉ là tiếng cành cây xào xác cũng khiến người ta cảm thấy thoải mái. Trong Khúc Tư Viên của Xích Lung Vương phủ, Triệu Huyền Nguyệt ngồi bên mép giường nhìn tiểu bạch thố say giấc nồng. Có ngờ đâu giúp hắn tắm rửa thay y phục, bồi hắn ăn một bàn bảy món vịt xong hắn lại leo lên giường nàng ngủ, cả tay nàng cũng nắm chặt không buông. Nàng nghĩ hắn ngủ say, cũng từng nhân cơ hội rút tay ra định bụng bỏ qua phòng khác ngủ. Nào ngờ nàng vừa nhúc nhích ngón tay hắn đã siết chặt hơn, còn lắc lắc đầu chép miệng gọi: “A Huyền. A Huyền...”

Hai chữ “A Huyền” này hắn gọi cũng thật êm tai, nàng lại thích nghe đến lạ. Cho nên ngồi một lúc nàng lại thi thoảng nhúc nhích chọc ghẹo hắn. Hắn dường như cũng cảm thấy mình bị đùa bỡn, dù chìm sâu trong giấc ngủ, liền kéo nàng sát lại gần, hai tay siết lấy cánh tay nàng ôm vào lòng.

Nàng chống tay nhìn tiểu lang quân nằm trên giường mình, trung y mỏng manh, không ngừng cọ qua cọ lại vào tay nàng khiêu khích. Triệu Huyền Nguyệt nuốt khang, cảm thấy đầu óc có chút mơ hồ. Nàng thở hắt ra một hơi, tiểu lang quân ở trên giường, đêm hẳn còn dài, hà cớ gì phải uỷ khuất bản thân?

Nghĩ rồi nàng nằm xuống bên cạnh hắn. Nam tử dường như cảm nhận được hơi ấm liền rút vào lòng nàng, gối đầu lên cánh tay nàng. Triệu Huyền Nguyệt để ý kể từ lúc gặp nhau đến nay hắn luôn cho nàng cảm giác thân thiết cùng ấm áp đến lạ. Nàng vòng tay ôm hắn, cúi đầu ngửi mùi tóc hắn, thì thầm bên tai hắn:“Tiểu Bạch Thố, chàng nhất định phải kiên nhẫn ở bên cạnh ta, ta tin có một ngày ta sẽ yêu chàng hơn cả mạng sống của chính mình. Chỉ cần chàng ở bên cạnh ta, nhất định ngày đó sẽ đến.”

Bây giờ trong nàng đều là hình bóng của Trịnh Nguyên, đều là cảm giác tủi thân cùng một chút ấm ức như bị phản bội. Nàng biết thật vô liêm sỉ khi giữ tiểu bạch thố ở bên cạnh dù trong tim vẫn còn bóng hình khác. Nhưng nàng có thể dốc lòng bảo vệ hắn vẫn tốt hơn để hắn ở bên ngoài bị đuổi giết. Không cần biết hắn là ai, hắn cho nàng ấm áp, nàng bảo vệ hắn, rồi sẽ có một ngày cả tình yêu nàng cũng có thể cho hắn.

(1)

*Chung tình giai ngẫu đồng tâm kết

Ngạo tuyết mai hoa trước ý khai

Dịch nghĩa:

Chung tình vợ chồng đôi tim kết chặt

Hoa mai trước tuyết nở rộ

*Cầm sắc hài hòa gia đình lạc

Hôn nhân tự chủ hạnh phúc đa

Dịch nghĩa:

Vợ chồng hòa hợp gia đình vui vẻ

Hôn nhân tự nguyện nhiều hạnh phúc

(Nguồn: Wiki)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương