Bên Kia Cánh Đồng Lúa Mì
Chương 4: Chỉ cần khẩn cầu là được

Chính thức tiếp xúc với Âu Tiện Thái, bắt nguồn từ một lần Tô Ý gặp phiền toái.

Một lần sau khi tan học, Tô Noãn đang lau kính làm trực nhật, bất ngờ trông thấy dưới tầng, chị bị các nữ sinh xô đẩy, đi về hướng lò thiêu ở đằng xa.

Thần kinh cô nhất thời căng ra, ý thức được mối nguy, vội vàng lao xuống tầng, dọc đường đầu óc xoay chuyển cực nhanh, nhưng không biết lần này, có thể dùng phương pháp gì để giải vây. Đang lo lắng, chợt thấy phía trước xuất hiện một bóng dáng màu đỏ, cơ thể gần như theo bản năng chạy ngay về phía đối phương, nắm lấy tay người đó, gấp giọng nói: “Cứu! Cứu, cứu! Cứu chị!”

Bóng cây che gương mặt thiếu niên, cô không nhìn rõ biểu cảm của đối phương, chỉ biết là cặp mắt sáng sâu khác thường kia, chứa đựng chút bất ngờ kinh ngạc, cùng với sự thiếu kiên nhẫn theo thói quen, nhìn cô chằm chằm không chớp mắt.

Nỗi lo âu của cô ngay lập tức chuyển thành bi thương, thấp giọng van nài: “Cầu xin… Cầu xin, em cầu xin anh...” Thời điểm này, thầy cô đều vắng mặt, mà nhân số của đối phương lại nhiều đến thế, cô thật sự không biết, phải có vũ khí thần kỳ như thế nào để có thể một lần nữa hóa nguy thành an. Mà vừa lúc đó, Âu Tiện Thái xuất hiện, cứ như thể ông trời biết cô đang lo lắng, cho nên đặc biệt tiến cử một người tốt như vậy đến trước mặt cô.

Âu Tiện Thái ở trường nổi tiếng như vậy, lại học trên các cô một khóa, là học trưởng, chỉ cần anh chịu ra mặt, các nữ sinh không dám không nghe. Bới thế, chỉ cần anh chịu giúp một tay… Chỉ cần anh chịu giúp một tay...

Anh vẫn luôn thờ ơ hờ hững, anh thật sự sẽ giúp đỡ sao?

Tô Noãn nắm cổ tay anh, ngón tay vẫn luôn run rẩy, trong đồng tử như hổ phách phủ một lớp sương mờ, nhìn có vẻ như vô cùng bất lực, như nai con nhút nhát.

Mi tâm của thiếu niên dường như giật lên một cái không thể nhận thấy, sau đó không nói lời nào, chạy về phía lò thiêu đằng xa.

Tô Noãn thấp thỏm chạy theo.

Quả nhiên, bên cạnh lò thiêu ít người lai vãng, đại hội phê đấu đang đi đến cao trào, một nữ sinh cười khẩy nói: “Thanh cao lắm phải không? Được, tao sẽ đánh cho đến khi mặt mày sưng như đầu heo, xem mày còn thanh cao thế nào!” Tay phải vung lên đang định hạ xuống, lại bị người chặn đứng giữa không trung.

Ngoảnh nhìn lại, là Âu Tiện Thái với nét mặt u ám.

Trong đám người nổi lên nhiều tiếng xôn xao, nữ sinh này lắp bắp nói: “Âu, Âu, Âu học trưởng, anh, sao anh lại tới đây?”

Âu Tiện Thái hất tay cô nàng ra, lạnh lùng lướt mắt nhìn đám người, ánh mắt chạm tới nơi, mọi người rối rít lùi bước.

Anh không nói hai lời, đi tới, kéo tay Tô Ý xoay người rời đi, không một ai lên tiếng, không ai dám ngăn cản. Một trận gió qua, thổi tung lên vô số lá rụng, thiếu niên kéo tay thiếu nữ cứ như thế từng bước rời khỏi tầm mắt mọi người.

Các nữ sinh đứng nguyên tại chỗ, ngơ ngác nhìn nhau một hồi, cuối cùng không biết là ai mở miệng nói: “Thì ra... Thì ra... Tô Ý với Âu học trưởng… Nó…”.

Cô nàng không nói hết câu, vậy mà, ngày hôm sau, mọi người đều đã biết, Tô Ý ở lớp mười ban ba được Âu Tiện Thái bảo vệ. Từ đó trở đi, không có ai đến gây phiền phức cho Tô Ý nữa.

Ban đêm, Tô Noãn ôm sách rón rén đi vào thư phòng. Đúng như dự đoán, Âu Tiện Thái đang đọc sách bên trong, thấy cô đi vào, nhàn nhạt đưa mắt nhìn cô một cái, rồi cụp mắt xuống, lại vùi đầu vào trong sách.

Anh vẫn lạnh nhạt như trước đây, coi như cô không tồn tại.

Tô Noãn bước một bước đến gần anh, lại thêm một bước nữa, nhìn anh đang ngồi trên ghế đu, e sợ nói: “Ừm... Em có thể cùng đọc sách ở đây không?”

Âu Tiện Thái không trả lời cô.

Nhưng cũng không từ chối.

Thế là, Tô Noãn ngồi xếp bằng bên cạnh anh trên chiếc thảm, sau đó giơ quyển sách lên, giấu mặt vào trong sách, khẽ cười.

Thật ra có đôi lúc quan hệ giữa người với người, chỉ cần một người bước một bước về phía trước, còn người kia không lùi về phía sau, cũng đã là tiến bộ.

Mà đêm hôm đó, lần đầu tiên Tô Ý không đánh đàn. Khi Tô Noãn đi chúc cô ngủ ngon thì thấy cô đứng trên ban công ngẩn người nhìn bầu trời. Hỏi cô đang suy nghĩ gì, nhưng cô không nói, chỉ buông mi mắt, tiếng thở dài xa xăm lặng im che khuất trong đôi mắt.

Từ sau ngày hôm ấy, có một số thứ bắt đầu lặng lẽ sinh sôi và lan tỏa, giống như ánh sáng xuyên thấu qua thủy tinh tạo ra từng tia khúc xạ, nhìn trên bề mặt cũng không có gì khác biệt, nhưng góc độ ánh sáng, thật ra đã thay đổi rồi.

Tô Noãn trồng trong hoa viên một hàng cúc, đang là kỳ hoa nở, bởi thế mà ba màu trắng, hồng phấn, đỏ làm nổi bật nhau, nở bung ra rất rực rỡ. Cô đang tràn ngập hân hoan vì những bông hoa xinh đẹp này, một bàn chân đạp tới, không chút lưu tình giẫm lên hoa.

Cô “A” một tiếng.

Ngẩng đầu lên, trùm sỏ mặc quần áo màu đỏ mang tính biểu tượng, đi về phía chiếc võng.

Cúi đầu xuống, bông hoa nhỏ bị giẫm lên gục đầu xuống, có vẻ rất vô tội.

Thì ra là chắn lối Âu Nhị thiếu gia.

Nhưng cô không dám kháng nghị với anh, vì vậy liền hỏi xin người làm vườn tới một túi lớn đá cuội, rải một lối đi tránh xa những bông hoa dẫn đến chỗ chiếc võng. Khi làm tất cả việc này, Âu Tiện Thái đang nằm trên võng đọc sách, mặc dù không nhìn cô, nhưng cô nghĩ, cô đã biểu đạt dụng ý rõ ràng thế này, thể nào anh cũng hiểu nhỉ? Vậy mà, khi ánh tà dương buông xuống, thiếu niên đọc xong sách đứng dậy quay về phòng, hoàn toàn phớt lờ lối đi đá cuội hao tổn tâm tư kia, mà lại một lần nữa, giẫm thẳng lên hoa.

Cô chợt cảm thấy trái tim có chút mệt mỏi.

Anh đi trên bậc thềm, khi gần tới cửa thì chợt dừng bước, quay lại nhìn cô, trên gương mặt lạnh nhạt dù vẫn không có biểu cảm gì, nhưng cử chỉ lại ngầm hé lộ đôi phần chờ đợi. Cảm thấy anh đang đợi mình nói điều gì đó, Tô Noãn vội chạy tới, đứng trước mặt anh, sau đó cụp mắt xuống, nói rất khẽ rất khẽ: “Những bông hoa kia... Ừm, em chỉ muốn nói cho anh biết, chúng cũng biết đau đớn, nếu đau đớn quá, chúng sẽ chết mất. Vì thế... Đừng giẫm những bông hoa ấy nữa, có được không?”

Sợ hãi ngước mắt lên, thấy gương mặt thiếu niên mờ mờ tỏ tỏ trong vạt nắng chiều cuối cùng lúc hoàng hôn.

Cô bèn bổ sung thêm câu nữa: “Xin anh…”

Cuối cùng Alibaba đã tìm ra câu thần chú để mở cánh cửa thần bí, từ đó trở đi, cần gì ta cứ lấy, không còn trở ngại nữa.

Chỉ cần khẩn cầu là được rồi.

Âu Tiện Thái sẽ đáp ứng bất cứ nguyện vọng nào của cô.

Trên gương mặt tuấn tú của anh mãi không có biểu cảm, thế nhưng, đôi mắt sâu thẳm lại che giấu bí mật dịu dàng. Vì thế, cuối cùng Tô Noãn đã tìm ra cách chung sống với người anh trai tưởng như không dễ lay động này, hơn nữa, dễ dàng hơn rất nhiều so với cô tưởng tượng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương