Bên Gối Nỉ Non
C5: Em nhỏ như vậy nên ăn nhiều một chút

Lục Dương nói giữ lại một mảnh đất nhỏ, nhưng Kỷ Mạt biết quy mô Khê Viên khẳng định không hề nhỏ, điểm này có thể nhận ra nhờ khoảng cách từ sân trước đến căn biệt thự.

Kỷ Mạt vẫn còn choáng váng chưa thể bình tĩnh lại, cho nên cũng xem nhẹ động tác xoa đầu cô vừa tự nhiên lại thân mật của Lục Dương.

Lúc cô lấy lại tinh thần, Lục Dương đã bước lên bậc thang.

Kỷ Mạt chạy chậm đuổi theo, tò mò hỏi: "Tôi vừa nghe anh nói nơi này tên Khê Viên, vì cái gì muốn lấy tên này nha?"

"Tùy tiện lấy." Lục Dương thả chậm bước chân, thích ứng với tốc độ của cô, thấy cô vẫn tò mò, thấp giọng giải thích, "Hậu viện có một dòng suối nhỏ, chảy xuống từ núi Tương Sơn, nước rất trong, lúc ấy tôi nhìn thoáng qua liền nghĩ tới tên này."

"Thì ra là vậy."

Kỷ Mạt gật gật đầu, tỏ ý đã hiểu.

Lục Dương nhàn nhạt ừ một tiếng, lúc sắp đi tới cửa, anh tựa hồ như nghĩ tới cái gì đó, dừng lại, quay đầu lại nhìn nàng: "Nếu em không thích tên này, có thể sửa."

Kỷ Mạt khó hiểu nhìn anh một cái.

Cô vì cái gì muốn sửa? Nơi này lại không phải nhà cô, cô chẳng qua là ở tạm một buổi tối mà thôi, nào có khách nhân nào lại sửa tên của chủ nhà?

Lục Dương đoán được ý tứ trong ánh mắt cô, ánh mắt tối lại, không nói thêm gì.

Vào trong phòng, Lục Dương cởi áo khoác đưa cho quản gia, phân phó: "Vị này chính là Kỷ tiểu thư, đêm nay cô ấy sẽ ở đây, dọn dẹp phòng ngủ trên tầng ba đi."

Quản gia giật mình: "Lục tiên sinh, là gian phòng ngủ phía nam ở tầng ba kia sao?"

Lục Dương ừ một tiếng.

Dứt lười, ánh mắt quản gia nhìn Kỷ Mạt tức khắc nhiều thêm vài phần cung kính.

Phải biết rằng Lục tiên sinh của bọn họ chưa bao giờ mang phụ nữ trở về, hôm nay là lần đầu tiên, còn để cô ấy ngủ ở gian phòng ngủ tầng ba kia, có thể thấy được nữ nhân này ở trong lòng Lục tiên sinh của bọn họ có địa vị không thấp.

Quản gia nhanh mắt thấy trên tay Kỷ Mạt cầm theo mấy cái túi giấy, chủ động nói: "Kỷ tiểu thư, để tôi mang đồ của cô lên trước."

Kỷ Mạt nghĩ nghĩ một chút rồi hỏi: "Tôi có thể đi lên cùng chú không?"

"......" Quản gia nhìn về phía Lục Dương.

Kỷ Mạt chú ý tới ánh mắt của quản gia, quay mặt đi, cố ý giả vờ như không nhìn thấy.

Lục Dương liếc nhìn cô, nhếch môi: "Chú mang cô ấy lên đi, cô ấy yêu cầu thứ gì thì lấy cho cô ấy."

Quản gia gật đầu đồng ý.

Rời đi phạm vi tầm mắt của Lục Dương, Kỷ Mạt lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.


Nói không khẩn trương là giả, cô và Lục Dương đã nhiều năm không gặp, trước mặt anh quả thực có chút không thoải mái. Cũng may Lục Dương cũng không làm khó cô, sự xấu hổ mà cô tượng tương trước khi về nước cũng không xảy ra.

Lên tầng ba, quản gia dẫn Kỷ Mạt đến cửa một phòng ngủ, lấy chìa khóa ra, vừa mở cửa vừa nói: "Gian phòng ngủ này Lục tiên sinh chưa bao giờ cho phép những người khác đi vào, ngày thường cũng đều là tôi quét tước dọn dẹp, Kỷ tiểu thư cùng tiên sinh chúng ta quan hệ nhất định rất tốt nhỉ?"

"......" Kỷ Mạt sửng sốt, không biết nên trả lời như thế nào.

Quan hệ của cô cùng Lục Dương......

Nếu là ba năm trước đây, hẳn là xem như khá tốt, nhưng hiện tại thì cô không rõ ràng lắm.

Kỷ Mạt chỉ có thể căng da đầu nói: "Cũng bình thường ạ."

"Ha hả." Quản gia mỉm cười, ông đã hơn bốn mươi tuổi, đối với tâm lý của người trẻ tuổi vẫn thực hiểu biết, cho dù vị tiểu thư này hiện tại còn không thừa nhận thích tiên sinh, nhưng nếu Lục tiên sinh đã đem cô mang về nhà, nhất định là thích cô.

Đẩy cửa phòng ra, quản gia làm động tác mời.

Kỷ Mạt đi về phía trước.

Đây là một phòng ngủ rất nữ tính, vách tường cùng rèm cửa đều là màu hồng nhạt, trên giường đôi bày mấy con thú bông, đối diện giường còn có một bàn trang điểm tinh xảo.

Bước chân Kỷ Mạt dừng lại, do dự: "Nơi này là?"

Phong cách gian phòng này vừa nhìn liền biết không phải nơi cho nam nhân ở, nhưng đây là biệt thự của Lục Dương, trang trí ấm áp như vậy, chẳng lẽ là phòng bạn gái của anh?

Nếu đúng như vậy, Kỷ Mạt thà rằng ngủ một đêm ở sofa trong phòng khách, còn hơn ngủ ở trên giường của người khác.

"Kỷ tiểu thư yên tâm." Quản gia vui tươi hớn hở nói, "Gian phòng ngủ chưa từng có người ở, cô là người đầu tiên."

"......" Mặt Kỷ Mạt đỏ lên, có loại cảm giác bị suy nghĩ của mình bị nhìn thấy.

Cô bước vào nhìn xung quanh, rất vừa lòng với gian phòng ngủ xinh đẹp này. Kỷ Mạt nghĩ đến đồ vật của mình đều ở khách sạn, quay đầu lại hỏi quản gia: "Cái kia...... Tôi không có mang theo quần áo để tắm rửa, xin hỏi quanh đây có cửa hàng nào không ạ?"

Quản gia đứng ở cửa nói: "Trong tủ quần áo có quần áo mới, Kỷ tiểu thư có thể thử một chút, nếu không vừa, tôi sẽ cho người đi mua cho cô."

Kỷ Mạt gật đầu, lễ phép mà nói: "Được ạ, cảm ơn chú."

"Vậy tôi đi trước, cô có chuyện gì có thể lại gọi tôi." Quản gia nói xong xoay người rời đi, ông không tiện ở chỗ này lâu, còn phải đi báo tình huống cho Lục tiên sinh.

Quản gia đi rồi, Kỷ Mạt đến trước tủ quần áo, cô tưởng rằng bên trong chỉ có vài bộ quần áo, ai ngờ mở cửa tủ ra, trên giá áo treo đầy quần áo rực rỡ muôn màu, có vài bộ cô nhận ra đã xuất hiện trên tạp chí thời trang của tháng, hơn nữa giá cả rất xa xỉ.

Kỷ Mạt dùng ánh mắt có chút phức tạp nhìn trong chốc lát, cuối cùng chọn bộ đồ ngủ kín đáo nhất, cầm vào phòng tắm.

Tắm rửa xong, Kỷ Mạt lại bắt đầu lo lắng chuyện khác.

Cô không mang theo bất cứ thứ gì, tuy rằng trên bàn trang điểm đầy mỹ phẩm dưỡng da cùng đồ trang điểm, nhưng những cái đó đều chưa được mở ra, trực tiếp lấy dùng có vẻ không thích hợp lắm.


Chần chờ một lát, Kỷ Mạt chạy xuống lầu.

Lục Dương còn đang ở trong phòng khách nói chuyện cùng quản gia, nghe được thanh âm, ngẩng đầu lên đã thấy cô đầu tóc rối bù chạy về phía mình.

Trong phút chốc, Lục Dương có điểm hoảng hốt, phảng phất như quay lại ba năm trước, thời điểm cô chưa biến mất, buổi tối mỗi ngày về đến nhà, anh đều nhìn thấy cô đi dép lê lẹt xẹt chạy về phía mình.

Mỗi khi như vậy, anh đều cau mày yêu cầu cô chạy chậm lại, sợ cô không cẩn thận bị ngã.

Nhưng cô lại bất chấp mà nhào vào trong lòng ngực anh, ngẩng mặt, cười tươi như hoa, làm nũng: "Anh Lục Dương, cuối cùng anh cũng đã về rồi! Em đợi anh lâu lắm rồi, chờ đến hoa cũng đã tàn."

......

"Lục tiên sinh, tôi đi xuống trước."

Nhìn thấy Kỷ Mạt xuất hiện, quản gia tự giác rũ mắt rời đi.

Thanh âm bên tai đánh gãy suy nghĩ của Lục Dương, lúc anh định thần lại, trong phòng khách chỉ còn lại hai người anh cùng Kỷ Mạt. Lục Dương nhìn về phía cô gái đứng cách mình hai mét, mở miệng nói: "Có chuyện gì?"

"Tôi không mang quần áo để thay nên đã lấy quần áo ngủ trong tủ quần áo, quản gia nói có thể mặc......"

Kỷ Mạt nắm lấy vạt áo ngủ, có chút ngượng ngùng, cô lặng lẽ quan sát biểu cảm của Lục Dương, thấy anh không tức giận, liền nói tiếp, "Còn có tôi muốn hỏi anh một chút, tôi có thể sử dụng mỹ phẩm dưỡng da trên bàn sao?"

"Ừ." Lục Dương còn tưởng rằng cô muốn nói gì, nhàn nhạt nói, "Tất cả đồ vật trong phòng ngủ em đều có thể trực tiếp dùng, không cần hỏi tôi."

"Thật tốt quá!" Kỷ Mạt lập tức cao hứng, "Cảm ơn anh."

Lục Dương lại không thể thoải mái, vô thức nhíu nhíu mày: "Khách khí với tôi vậy sao?"

"......"

Kỷ Mạt sửng sốt mất mấy giây mới nhận ra Lục Dương đang nói đến việc cô cảm ơn mình.

Nếu là ba năm trước, cô sẽ không nói cảm ơn với Lục Dương, thậm chí cũng sẽ không hỏi anh mà trực tiếp dùng, bởi vì cô biết chỉ cần là đồ vật xuất hiện ở trong phòng cô, khẳng định đều là anh mua cho cô.

Nhưng nay đã khác xưa, giữa bọn họ có khoảng cách ba năm.

Nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn.

Ba năm này gần như đã đưa bọn họ đến các hướng quỹ đạo nhân sinh hoàn toàn bất đồng, anh từ "Lục thiếu" năm đó trở thành Lục tổng cao cao tại thượng điều hành tập đoàn Lục thị hiện giờ, nhưng cô lại không còn là tiểu công chúa được Lục gia mang về nuôi lớn, cũng không thể giống như trước kia, không kiêng nể gì mà gọi anh một tiếng "Anh Lục Dương".

Bọn họ đã sớm không có điểm giao nhau, nói không chừng về sau cũng sẽ không có.


"Ừm...... Cũng không tính khách khí, chỉ là lễ phép." Kỷ Mạt nói rất nhỏ.

"Lễ phép là cho người xa lạ, nơi này tôi không cần."

Giọng điệu của anh không thể coi là tốt, Kỷ Mạt buột miệng thốt ra: "Nhưng chúng ta cũng không thân a."

Lục Dương nhíu mày, thanh âm trầm xuống: "Em nói cái gì?"

"......" Kỷ Mạt không hé răng.

Trực giác mách bảo cô Lục Dương tức giận, nhưng anh ta tức giận cái gì? Cô cũng không hề nói sai. Ba năm không gặp, mặc dù trước đây anh coi cô như em gái thì cũng đều là chuyện của quá khứ, đối cô hiện tại, anh quả thực không quen thuộc, cô cũng không quen thuộc anh.

"Chuyện quá khứ tôi không so đo với em, nhưng những lời hôm nay tôi không muốn nghe được lần thứ hai." lời nói Lục Dương có ẩn ý, nói xong, anh nới lỏng cà vạt, xiêu xiêu vẹo vẹo treo ở cổ, anh thấy không thoải mái bèn dứt khoát kéo xuống ném ở trên sofa.

Kỷ Mạt ngoan ngoãn "Ừm" một tiếng.

Cô biết tính tình của Lục Dương không tệ lắm, nhưng tuyệt đối cũng không tính là tốt, chọc giận anh khẳng định không chuyện tốt. Phận ăn nhờ ở đậu, anh nói cái gì chính là cái đó.

Lục Dương không biết cô suy nghĩ cái gì, thấy cô như vậy, tâm tình mới một lần nữa tốt lên: "Em đói bụng không? Tôi nấu cho em một bát mì nhé?"

Trước kia cô quả thực rất thích đồ ăn anh nấu, cho dù không ngon lắm, mỗi lần cô cũng đều sẽ ăn đến sạch sẽ. Mấy năm nay trù nghệ Lục Dương tiến bộ, lại chưa từng có cơ hội tự tay nấu cho cô ăn.

Kỷ Mạt không đói bụng lắm, nhưng sợ anh không vui nên phối hợp gật đầu: "Nấu ít một chút, tôi không ăn được nhiều."

Lục Dương ừ một tiếng, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá cô, rồi sau đó tầm mắt ngừng ở nơi nào đó, có thâm ý nói: "Em nhỏ như vậy, nên ăn nhiều một chút."

"......"

Mì nấu xong rất nhanh, Lục Dương làm cho Kỷ Mạt và chính mình mỗi người một bát, bên trên còn có mấy cây cải thìa cùng một quả trứng luộc.

Kỷ Mạt ngửi thấy mùi thơm, tự nhiên lại cảm thấy rất đói bụng.

Lục Dương quay đầu lại, thấy cô đang đứng ở cửa phòng bếp, hít hít như cún con, nhịn không được cười: "Rửa tay trước đã."

Kỷ Mạt xoay người chạy vào phòng tắm.

"......"

Lục Dương bất đắc dĩ lắc lắc đầu, rõ ràng phòng bếp cũng có thể rửa tay, chạy xa như vậy làm gì?

Chờ lúc Kỷ Mạt quay lại, Lục Dương đã đem hai bát mì đặt lên trên bàn ăn.

Kỷ Mạt ngồi xuống đối diện anh, không khách khí cầm lấy chiếc đũa hút một ngụm, ừm, hình như so với mấy món anh làm trước kia càng ngon hơn.

Lục Dương nhìn nàng: "Hương vị thế nào?"

Kỷ Mạt thỏa mãn đến híp mắt: "Ngon lắm."

"Ngon thì ăn đi, đừng lãng phí."

"Ừm." Kỷ Mạt mơ hồ đáp lại, đã rất lâu rồi cô không được ăn bát mì nào ngon như vậy, ở nước ngoài cô cũng sẽ tự nấu, nhưng hương vị kém xa bát mì của Lục Dương.

Ăn được một nửa, cô nghe Lục Dương nói: "Ngày mai tôi đi Bắc Kinh công tác, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, một tuần nữa tôi sẽ về."


Nghe vậy, Kỷ Mạt ngẩng đầu, đôi mắt chớp hai cái, mờ mịt nhìn anh.

Đi công tác thì đi công tác, tại sao lại nói với cô?

Lục Dương nhìn ra nghi hoặc của cô, nhưng không giải thích.

Ăn xong mì, Kỷ Mạt đặt bát vào bồn rửa, cùng Lục Dương chào một câu, lên tầng đi ngủ.

Kỷ Mạt đã lâu không được ngủ trên chiếc giường thoải mái như vậy, ngày hôm sau tỉnh lại, mở mắt thấy khung cảnh lạ lẫm, nhất thời có chút như lọt vào trong sương mù.

Qua thật lâu, cô mới nhớ tới chính mình đang ở nơi nào, vội vàng xoay người ngồi dậy, cầm lấy di động nhìn thời gian, đã hơn 8 giờ sáng.

Cô đã ngủ ước chừng mười tiếng.

Kỷ Mạt gãi gãi đầu, thay quần áo mới mua ngày hôm qua, thu dọn đồ đạc của mình rồi xách theo xuống lầu.

Ở tầng dưới, đám người hầu đang dọn dẹp.

Có vài người đã biết tối hôm qua Lục tiên sinh đưa một người phụ nữa trở về, còn để cô ấy ở tại gian phòng ngủ ở tầng ba kia, còn lại một số ít không biết cũng đã được quản gia nhắc nhở từ sáng sớm tinh mơ nên cũng đều đã rõ ràng.

Cả một nhà rộng lớn ai bận việc nấy, chỉ có khi Kỷ Mạt đi qua bên người, bọn họ mới dừng lại chào.

Quản gia đi về phía cô: "Kỷ tiểu thư, Lục tiên sinh đã ra ngoài rồi, ngài ấy phân phó chờ cô tỉnh lại rồi đưa cô đến nhà ăn dùng bữa sáng."

Kỷ Mạt nhớ rõ Lục Dương tối hôm qua nói với cô rằng sẽ đi công tác, cô còn tưởng rằng buổi sáng hôm nay còn có thể gặp lại anh một lần, không nghĩ tới anh đã sớm rời đi.

Đi theo quản gia tới nhà ăn, trên bàn ăn có rất nhiều món, đều là những món trước kia cô rất thích.

Kỷ Mạt ngồi xuống, thuận tay đặt xe taxi.

Cô một mình ngồi ăn bữa sáng, phát hiện quản gia vẫn luôn đứng ở một bên, có chút không quen nên chủ động nói chuyện: "Quản gia, xin hỏi ông họ gì?"

"Kỷ tiểu thư, tôi họ Chung."

"Ồ, Chung quản gia." Kỷ Mạt gật đầu, "Lục tiên sinh ra ngoài khi nào vậy?"

Chung quản gia nói: "Lục tiên sinh trời chưa sáng đã ra ngoài."

"Sớm như vậy a." Kỷ Mạt hỏi, "Trước khi đi anh ta có nói cái gì hay không?"

"Có." Chung quản gia thuật lại, "Lục tiên sinh dặn chúng tôi không cần đánh thức cô, để cô ngủ đến tự tỉnh, chờ cô tỉnh xong rồi mang cô tới ăn bữa sáng. Mặt khác, anh ấy còn nhấn mạnh trong khoảng thời gian cô ở tại Khê Viên này, chúng tôi nhất định phải chiếu cố cô thật tốt, cô có chuyện gì muốn nói thì gọi điện thoại cho anh ấy."

Ông vừa nói vừa lấy ra từ trong túi danh thiếp của Lục Dương, đưa cho Kỷ Mạt.

Kỷ Mạt nhận lấy, nhìn thoáng qua, ở trên là số di động cô chưa thấy qua.

Thì ra mấy năm nay anh cũng thay đổi số di động.

"Lục tiên sinh còn nói ——" Chung quản gia ngập ngừng một chút, "Số di động trên danh thiếp là số dành cho công việc, nếu cô còn nhớ rõ số điện thoại riêng của anh ấy, gọi số kia thì sẽ nhanh hơn."

"......"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương