Bên A Xin Đừng Hắc Hóa!
-
Chương 20
Mà thấy con nhóc có đôi mắt tròn xoe , khuôn mặt nhỏ nhắn kèm theo làng da trắng noãn như búp bê đang nằm dưới thân mình rung rẩy có chút sợ hãi kia thì trong lòng Bạch Phong Lãng lại diu dàng đến lạ thường.
Hắn đưa bàn tay lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán của An Mật Mật mà nhẹ nhàng nói.
" Ngoan , sẽ không đâu ! Cô rán chịu một chút là được !"
Nói xong Bạch Phong Lãng chẳng thô bạo cho cái vật to lớn của mình vào nữa là chậm rãi đưa chậm chậm vào , bàn tay hắn nhẹ nhàng nắm lấy nhị hoa trên đôi gò bồng đào kia mà trêu chọc nên cái nhị hoa kia lại càng căn cứng hơn.
Mà chiếc miệng của hắn chẳng hiểu sao lại thích hôn bờ môi mềm mại kia của An Mật Mật như thế , chẳng muốn cho cô phát ra câu kháng nghị hay phản kháng gì mà hình như là giây phút này Bạch Phong Lãng chỉ muốn cô gái nhỏ nhớ mãi hình dáng này của hắn.
" Aaa.
.
! Đau quá , nó hỏng mất thôi ! "
Chẳng biết từ lúc nào phía dưới thân kia cái vật to lớn ấy đã chui thẳng vào bên trong nơi tư mật kia của An Mật Mật , cô rung mình rung lên một cái cảm nhận được cơn đau đớn lang tỏa khắp toàn thân làm cho tinh thần kiên cường như An Mật Mật muốn sụp đổ.
Tuy động tác của Bạch Phong Lãng đã rất nhẹ nhàng như mà vẩn rất đau đớn làm cô vô lực nằm im chẳng dám cử động mạnh , còn về Bạch Phong Lãng hít sâu cố gắng kìm lại cảm xúc của mình vì hắn cảm nhận được nơi ấm nóng kia đang siết chặt lấy cái hung khí làm hắn không chịu nổi mà muốn phóng hết vào bên trong.
Hắn hít sâu một hơi lấy cái vật to lớn của mình chuyển động bên trong như tư mật đang ẩm ướt kia của cô một cách chậm rãi rồi dần dần nhanh lên.
" Ưm! ưm.
.
! Anh chậm thôi , tôi chết mất !
Cảm nhận được cái vật to lớn kia đang duy chuyển nhanh chóng vào bên trong nơi tư mật của mình làm cho An Mật Mật rung rẩy không nổi , một cảm giác quái lạ truyền lên đầu làm cho cô bị cuốn vào cảm giác ấy chẳng muốn suy nghĩ gì nữa.
Khóe miệng nhỏ nhắn kia của An Mật Mật phát ra những âm thanh nỉ non như muốn cỗ vũ con thú bên trong người Bạch Phong Lãng , hắn duy chuyển cái vật cứng cáp ở dưới thân đâm mạnh vào bên trong nơi ấm nóng đầy ẩm ước kia một cách điên cuồng như bị mất khống chế.
Mà đôi bàn tay to lớn của hắn lại xoa bóp lấy đôi gò bồng đào bạo mãn đang căn tròn kia , khóe miệng tham lam cúi xuống ngậm lấy nhị hoa trên đôi gò bồng đào kia làm l.
iếp l.
áp.
Phải nói từ trước tới giờ An Mật Mật chỉ gặp một cơn ác mộng duy nhất còn ám ảnh bản thân mình tới giờ ,đó là một chuyện xuất hiện từ quá khứ mà thôi.
Nhưng hôm này đôi với một người có tình yêu đơn thuần như An Mật Mật thì làm sao cảm nhận được hành động của Bạch Phong Lãng là gì cớ chứ.
Đối với tâm trí của An Mật Mật hiện tại cảm nhận cái vật ấm nóng ra vào bên trong nơi tư mật kia , cảm nhận được từ chân tơ kẽ tóc kia trên thân thể mình bị Bạch Phong Lãng chiếm đoạt mà hưởng dụng qua thì trong thâm tâm cô cảm thấy mình bẩn vô cùng , giây phúc này An Mật Mật cảm thấy mình rất giống con đ.
iếm chỉ cần có tiền là có thể lên giường với bất cứ ai.
Từ trong sự khó chịu này cô cảm thấy mình rất bẩn nên củng chẳng xứng có thêm một tình yêu đơn thuần nào đó nữa đặt biệt là người con trai đã phản bội mình yêu người con gái kia.
Trong khi An Mật Mật còn đang suy nghĩ trong cơn mơ màng của mình chợt cảm nhận được có một cơn tê dại từ dưới cặp mông căn tròn đang vểnh cao kia của mình.
Âm thanh truyền đến tai mà An Mật Mật nghe được đó là.
" Cô mau điều chỉnh thân thể ở tư thế bò cho tôi , vểnh cặp mông cao lên một chút !"
An Mật Mật tê dại toàn thân vì những xúc cảm kèm theo đau đớn này , hiện tay lý trí cô đã rất mong manh như vẩn nghe lời hắn mà nhanh chóng chóng tay tay nhỏ xuống chiếc nềm mềm mại , phía sau lại chống đôi đầu gối xuống phía sau cặp mông căn tròn được An Mật Mật cố tình vểnh cao ra phía sau hết sức có thể.
" Bốp.
.
bốp !"
Mà ngay lúc này An Mật Mật chỉ muốn làm hài lòng vị kim chủ nhiều tiền này của mình mà thôi nên chẳng suy nghĩ gì nhiều , đối với An Mật Mật mà nói dù gì bản thân củng đang bẩn rồi đê tiện thêm một chút củng chẳng sao.
Dù sao thì hay người chẳng có tình cảm ai cần hắn nhìn mình như thế nào chứ.
Đối với An Mật Mật mà nói thì cả đời này cô thật sự rất ân hận chính bản thân mình quá nhiều chuyện và lo chuyện bao đồng , khi còn nhỏ đã nói chuyện và quan tâm người không nên quan tâm.
Vậy nên củng vì sự ngây thơ và lương thiện đó của cô đã khiến cho mẹ mình mất cơ hội chữa trị tốt nhất.
Vậy nên An Mật Mật rất an hận về bản thân mình về sự ngu dốt năm đó , nghĩ đến đây mặc kệ cho thân thể phía trên của mình đang bị cái vật to lớn ấm nóng kia không ngừng từ phía sau đâm mạnh vào chẳng còn làm cô đau đớn mà đổi lại là sự lạc lỏng và chua sót mà thôi.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook