Bể Tình
Chương 2


Tôi thay đồ nhanh rồi xuống nhà, vài bộ đồ thô sơ lấy từ nhà lên đây, cái ngôi nhà thì nó giàu đổ vách.

Giàu nhất cái tỉnh này rồi.

Lúc trước tôi nghe đồn đến nhưng chẳng bao giờ quan tâm, ai lại ngờ được gả vào nhà này chứ, tôi lại sợ gả vào này làm con dâu ở đợ, chứ nào phải con dâu hào môn.
Chồng thì tôi không biết mặt, cũng chẳng quen biết gì, cưới về thì sao ở với nhau, chắc anh chồng tôi muốn cưới về để trưng, mà sao lạ là tìm một kẻ nghèo hèn như tôi để cưới mới khiến tôi thấy ngạc nhiên.
Trong nhà bà dâu nào bà dâu nấy, đến cả rễ cũng là người có tiền có của, vang danh ai cũng biết, ấy vậy mà con út cưới một con nghèo kiết xác như tôi đấy, thấy mà lạ lùng.
Tôi xuống nhà, bà chị nào đó nhìn tôi, giới thiệu rồi thì tôi biết, đó là chị hai chồng.

Chị ấy ngồi giữa cái bàn đầy ấp chén bát mà chưa ai dọn, chị hai nhìn tôi rồi đăm chiêu, liếc vài phát liên tục từ trên xuống dưới.
"Nhà ít người ở, em mới về làm dâu thì dọn giúp bọn nó cho nhanh."
Bà chị chồng nhìn tôi mà thấy hãi, chị không phải là tỏ ra thái độ hung hăng mà sao tôi thấy cái khuôn mặt chị nhìn tôi như muốn ăn tươi tôi đấy, nhưng tôi lại sợ nhìn lầm.

Chị nói thì tôi nghe, chứ tôi cũng không biết cái nhà này khi dâu được cưới về có phải làm việc không nữa, tôi thì làm riết quen rồi, dọn thêm một chút này cũng không là bao.
"Dạ chị, chị lên phòng nghỉ ngơi đi.


Để đó em dọn cho.".
Tôi nói chị Hai, mà cái bà chị hai này cũng lạ, chị không trả lời mà ngồi ở cái ghế gỗ, chân thì gác một cái lên ghế, ngồi bao chuẩn cái mấy ông bà phú hộ ngang tàn.

Chị Hai sở hữu mái tóc có chút xoăn, làm da vàng không trắng lắm, sở hữu hết một nửa nét nài trời ban, thân hình phải gọi là nuột nà, hết nước chấm.
Tôi không nghĩ gì, đi lại dọn cái bàn đãi tiệc hồi sớm.

Eo ôi dù làm quen rồi, nhưng sao một chút cũng không ai ra dọn, trên bàn thì vươn vãi nào là thức ăn đổ, rồi nào là chén bát lăn lóc tùm lum.
Tôi gộp lại một cái thau, đem từng thau vào sau nhà.

Dọn cũng khắm khá lắm, bà chị Hai này cứ ngồi nhìn tôi, cứ như là sợ tôi làm biếng không bằng.

Xem tôi một hồi thì tôi cũng chỉ biết nhìn lại, cười cười cho qua, chứ chị nhìn mà thái độ là ba má chồng lại bảo hỗn.
Tự dưng tôi thấy cái chén trên bàn, nó có máu tanh, là như là tiết canh ấy.

Tự dưng tôi thấy nhợn nhợn, đó giờ thấy ba cắt cổ gà cũng không sao, mà thấy cái chén nó tầy quầy như thế này cũng gớm ghê, tự hỏi sao cái dòng họ nhà này ăn uống dơ dáy dữ hông biết.
Tự nhiên tôi thấy đau đáu ở vai, nhìn sang thì thấy bà Hai đang bóp vai tôi, gọi tên:
"Em là Hà đúng không?"
Bà Hai này hỏi mà tay thì tấy mấy đụng vào người tôi, chẳng phải dùng lực mạnh lắm, cũng chỉ là bóp rồi khều giống người bình thường thôi, mà do tôi hai hôm trước bị má đánh sống chết nên còn bầm tím.
Ngày cưới cách ngày đánh tôi cách có hai ngày chứ nhiu, tôi bị bà Hai bóp trúng mà đau điếng người, nó thốn vào trong da thịt, thử cảm nhận da thịt bầm tím mà còn có người bóp vào thì ôi nó thốn không tưởng.

Tôi nhướng ra để tránh nhưng chị cứ lại, chị khều tôi hỏi hang:
"Sao mày tránh chị, bộ mày ghét chị ha gì?"
Tôi nghe mà sợ, không dám tránh nữa, tránh nữa bà Hai bả tưởng tôi ghét thật.

Dù sao bà Hai cũng là con cả trong nhà, nhìn thì hiền thục đoan trang, mới về mà bị đồn ác thì chết.
Tôi cười gượng, mặt mày nhăn nhó vì đau:

"Dạ đâu có, do chị bóp vậy em tưởng gì."
"Trời, bộ mày đau chỗ nào hả? Nghe chị nói này, mày gả cho thằng Út nhà này thì giữ lời nghe chưa? Không nó đánh cho chết, đó giờ gặp ai nó cũng đánh, chị này nó cũng mém bị cho ăn bạt tai đấy!"
Khiếp, tôi tưởng bà Hai mưu mô, ai ngờ khuyên tôi, sợ tôi sống với chồng mà bị đánh.

Mà sao nó lạ, bà chị này bả đang hành hạ cái vết thương của tôi, chắc do chị không biết, giờ này tôi chỉ muốn than trời vì nó làm tôi nhứt nhối mà nhũn cả chân.
"Dạ...dạ.

Em biết rồi...cảm ơn chị đã góp ý cho em."
Tôi đau người lắm, nó đau thấu vào trong xương thịt, có khi còn thấy xương tôi nó nhức thay vì đau thịt hơn, mà bà này bả xoa bóp tay tôi kiểu yêu thương lắm, nhưng mà yêu thương này không đúng lúc.

Rõ ràng tôi đang đau nhức người mà không ai biết cả, đã vậy còn bị bóp đi bóp lại chỗ cánh tay.
"Chị! Bỏ tay ra!"
Tôi nghe cái giọng trầm lắm, nghe đến đã thấy hay.

Cái giọng thanh trầm, lại có chút giận xen kẽ trong đó, nó lẫn cả hơi thở hừng hực.

Tôi chỉ thấy bà Hai bả bỏ cái tay ra, như là giật thót ấy, tôi nhìn bà Hai, mặt chợt có chút tái ra rồi lại thôi.
"Mày làm chị hết hồn! Sao giờ này về rồi, chị tưởng mày bỏ con Út, vợ mày đi với gái rồi chứ."
Tôi nghe người đàn ông đó hừ hừ, nói "con Út" thì chắc chỉ có tôi, ai mà chả biết trong nhà giờ này chỉ có mình chồng tôi và ba chồng không ở nhà.


Giờ này ai cũng nghỉ ngơi hết rồi, nên tôi cũng biết chỉ có thể là chồng tôi thôi.
Tôi lúc này cũng muốn nhận diện chồng một chút, sáng giờ tôi chả biết mặt mũi anh ra sao.

Anh đã cứu tôi khỏi cái bàn tay hành tôi ấy, giọng lại có chút trầm nên tôi muốn nhìn anh.
Ngước mặt lên nhìn, anh cao hơn tôi rất nhiều...nói đúng thì tôi chỉ ngang nách anh.

Anh mặc cái bộ áo sơ mi cùng quần tây đen lịch lãm, nhìn anh tự nhiên tôi thấy quen, hình như tôi đã gặp ở đâu đó.

Bà Hai thì đứng đó cứ nhìn anh chông tôi, vẻ mặt có chút tức giận.
Anh đứng trước tôi nên tôi chẳng thấy mặt, lúc tôi ngưỡng người, đưa mặt muốn nhìn rõ thì anh lại quay đầu.

Ánh mắt anh như khổ lắm, anh nhìn tôi mà làm tôi giật thót.
Thì ra là người quen đây mà...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương