Trời hơi tối, nhưng mà Giang Lan có thể cảm giác nữ nhân kia đã phát hiện ra hắn.

Nàng hơi cảnh giác.

"Ngươi là ai?"

Nữ tử kia nhìn bóng dáng Giang Lan, rồi hỏi.

Giang Lan không có trả lời cũng không có ý định nán lại, liền quay người rời đi .

Hiện tại lực lượng của hắn ở vào trạng thái nội liễm, nếu để cho đối phương biết mình là Luyện Khí tầng hai, khẳng định không tiện rời đi.

Có điều khi hắn vừa muốn rời đi, có hai người trực tiếp nhanh chóng tới gần.

Hai người kia vừa mới đứng dưới ánh trăng, Giang Lan thấy rõ dung nhan của đối phương.

Là hai nam tử, có dấu ấn tia chớp ở mắt. 

Một người ở bên trái và một người ở bên phải.

Lúc này hai dấu ấn đang lấp lánh, hẳn là biểu hiện của lực lượng.

Giang Lan suy nghĩ một chút, sau đó mới nhớ lại hình như lúc trước mình đã gặp qua hai người này, dường như còn cá cược hắn có thể ở trên Đệ Cửu Phong bao lâu.

Thời gian đó là lúc mình đang đánh dấu ở cửa chính Côn Lôn.

Đã sáu tháng trôi qua rồi, nên cũng không nhớ rõ lắm.

Hai người này vừa tới, tự nhiên cũng thấy được Giang Lan trong bóng tối.

Tuy rằng không thấy rõ đối phương là ai, nhưng lúc này nhất định phải nói gì đó.

"Đạo hữu, xin giúp chúng ta bắt yêu nữ này, nữ nhân này chính là gian tế của Long tộc." Một nam tử lập tức mở miệng nói với Giang Lan.

Câu câu thật là chính nghĩa.

"Vị đạo hữu này, không cần nghe bọn hắn nói bậy, bọn hắn mới là gian tế."

"Nếu ngươi rời đi trước, hai người này sẽ lập tức giết ngươi." Nữ tử kia lập tức nói.

Tuy rằng không biết người này rốt cuộc là ai, nhưng lúc này chỉ cần không phải là người của đối phương là tốt rồi.

Giang Lan nhìn ba người này, giọng nói bình tĩnh truyền ra:

"Ta chỉ là đi ngang qua, không muốn tham dự vào chuyện của các ngươi, hy vọng mọi người không can thiệp chuyện của nhau."

Nói xong, Giang Lan định rời đi.

Bọn hắn bận rộn thì là việc của bọn hắn, hắn không muốn tham dự, dù sao nhìn thế nào cũng là tình huống phức tạp.

Hơn nữa tu vi của nữ nhân kia rất cao, hình như là bị pháp bảo áp chế.

Hắn không muốn đánh nhau với những người này.

Rốt cuộc là ai gian tế, ai là phản đồ, hắn không biết và cũng không muốn biết.

Núi Côn Lôn lớn như vậy, nhất định có rất nhiều nhân tài.

Tạm thời cũng không tới phiên hắn quản.

"Đạo hữu cẩn thận một chút, yêu nữ này có thể sử dụng thuật mê hoặc, ta sẽ ngăn trở cho đạo hữu, đạo hữu nhanh nghĩ biện pháp rời khỏi đây tìm người đến giúp bọn ta." Nói xong, một nam tử liền đi về phía Giang Lan.

Gã nhanh chóng đến gần Giang Lan, trong bóng đêm, rốt cuộc gã cũng nhìn thấy được bộ dạng của Giang Lan.

Trong nháy mắt nhìn thấy, gã liền ngây ngẩn cả người, sau đó cười ha ha:

"Thì ra là ngươi."

"Ta chỉ là đi ngang qua." Giang Lan nhíu mày nói.

Đối phương nhớ kĩ hắn, thế thì mọi chuyện sẽ rắc rối hơn..

"Đi ngang qua?" Nam tử kia nhanh chóng tới gần Giang Lan, trong tay của gã bắt đầu kết tụ sức mạnh.

Là thực lực của Trúc Cơ hậu kỳ, thế nhưng không ở thời kỳ toàn thịnh.

Để giết phế vật Đệ Cửu Phong này, tuyệt đối không cần hai tay:

"Đi ngang qua là không sai, nhưng sai ở chỗ là ngươi biết quá nhiều."

Hô!

Lực lượng phun trào, thẳng tiến về phía Giang Lan.

Nữ tử kia kinh hãi, đối phương quả nhiên muốn giết người diệt khẩu.

Hơn nữa nhìn tư thế, người kia khẳng định không mạnh.

Bằng không thì đối phương sẽ không dám đánh trực diện như vậy.

Xong rồi, nếu nàng sớm biết đối phương yếu như vậy, sớm biết đối phương hoàn toàn không có quan hệ gì với hai người kia, nàng đã sớm để cho đối phương trực tiếp chạy trốn.

Như vậy nàng còn có cơ hội kiên trì đến Côn Lôn, để cho những người xung quanh phát hiện ra.

Ầm ầm!

Một tiếng vang lớn, tất cả đều bình tĩnh lại.

Ngao Long Vũ trong lòng thở dài, thật vất vả mới đụng phải một vị đệ tử đồng môn, cứ như vậy bị giết.

Đáng tiếc hiện tại nàng, khó có thể nhúc nhích.

"Cái này, làm sao có thể?" Ngao Long Vũ đột nhiên nghe được âm thanh kinh hãi của một người khác.

Điều này làm cho Ngao Long Vũ có chút khó hiểu, sau đó nhìn về phía của Giang Lan.

Ngay lập tức.

Đôi mắt nàng co rụt lại.

Nàng nhìn thấy người công kích Giang Lan, lúc này đã ngã trên mặt đất, mà kinh khủng nhất chính là, một nửa thân thể của gã đã trực tiếp biến mất, không, là hóa thành sương máu và đang phiêu tán ở chung quanh.

Cái này, đây là bị người kia đánh sao?

Làm thế nào mà hắn có thể làm được điều đó?

Ngao Long Vũ nhìn Giang Lan.

Lúc này nàng nhìn thấy Giang Lan còn bày ra tư thế ra quyền.

Giang Lan nhìn người nam tử kia ngã xuống đất không có dấu hiệu còn sống, liền thu hồi nắm đấm.

Vừa rồi hắn dùng Tam Ngưu Chi Lực, đó là hiệu quả tu luyện nửa năm của hắn.

Uy lực lớn hơn hắn dự đoán.

Sau đó, hắn nhìn về phía nam tử còn lại.

"Đạo hữu, là hiểu lầm, chúng ta không có ý nghĩ cùng đạo hữu đối địch." Vẻ mặt của nam tử kia có chút kiêng kị nhìn Giang Lan.

Giống như là đang lo lắng Giang Lan đột nhiên sẽ giết tới.

Gã không biết sư đệ của gã thấy được cái gì, sẽ yên tâm như vậy.

Nhưng hiện tại gã nhìn thế nào cũng cảm thấy, sư đệ của gã đã nhìn lầm rồi.

"Ta biết quá nhiều." Giang Lan nhìn đối phương bình tĩnh mở miệng.

Nếu đối phương muốn giết hắn, như vậy hắn cũng không cần phải cố kỵ.

"Đại Hoang giới, Côn Lôn không có khả năng độc đại, đạo hữu cường đại như vậy, lưu lại một con đường cho mình, cũng tốt cho song phương."

"Hơn nữa đạo hữu chỉ là biết một ít chuyện bình thường, không tính là nhiều, tất cả là hiểu lầm. "Nam tử kia nhìn thấy Giang Lan bắt đầu tới gần, giọng nói bắt đầu có chút run rẩy.

"Lưu lại một con đường?" Giang Lan đi được nửa đường, đột nhiên hỏi một câu.

"Đúng, lưu lại một con đường, ta có thể dẫn đường cho đạo hữu..."

Ầm ầm!

Đối phương còn chưa nói xong, Giang Lan đột nhiên xuất hiện trước mặt người kia, kèm theo đó chính là một quyền.

Một quyền này làm cho nửa thân thể của nam tử này cũng trực tiếp bị đánh thành sương máu..

Khi Giang Lan đến gần, gã cũng đã nhìn thấy được khuôn mặt của Giang Lan:

"Lại, lại là ngươi."

"Chuyện này, chuyện này là không thể nào. ”

Nói xong, người kia trực tiếp ngã trên mặt đất, mất đi sinh cơ.

Giang Lan không để ý, hắn nói chuyện với đối phương, chính là vì để cho đối phương phân tâm mà thôi.

Động thủ như vậy mới có thể tất sát.

Đối mặt với bất kỳ kẻ thù nào, không thể khinh thường.

Sau đó hắn không có dừng lại, cũng không thèm liếc mắt nhìn nữ nhân kia một cái, trực tiếp rời đi.

"Chờ một chút." Ngao Long Vũ lập tức mở miệng kêu lên.

Chỉ là Giang Lan không để ý tiếng la của đối phương,  trực tiếp rời đi.

Ngao Long Vũ nhìn Giang Lan biến mất trong đêm tối, có chút khó có thể tin.

"Cường đại, lại bình tĩnh, rốt cuộc người này là ai?"

"Không phải đến để giết ta sao? ”

Nàng cảm thấy rằng nàng đã nhìn thấy qua người này nhưng không nhớ được đó là ai.

Cũng bởi vì hai tên phản đồ kia đã gặp qua người này, hơn nữa rõ ràng đánh giá thấp đối phương.

Thậm chí khó có thể tưởng tượng được chính là đối phương.

"Khụ khụ." Ngao Long Vũ chật vật đứng lên:

"Rốt cuộc là vị tiền bối nào, hay là vị sư huynh nào?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương