Bế Quan Ngàn Năm, Bạn Gái Dao Trì Mời Ta Rời Núi
-
Chương 6: Không dám tin!
【 Nhất Diệp Chướng Nhãn: Trên che thiên cơ, dưới che chúng sinh, Nhất Diệp Chướng Nhãn không thấy Thái Sơn. 】
Giang Lan nhìn đồ vật trước mắt, hơi hơi hiểu ra, thì ra đây là thứ có thể che đậy thiên cơ của hắn, che tai giấu mắt mọi người.
Đây quả thật có ích với hắn.
Có đôi khi ra tay bất tiện, dùng pháp bảo cũng bất tiện.
Chỉ cần có Nhất Diệp Chướng Nhãn, như vậy những người khác căn bản nhìn không rõ hắn.
Trong giao chiến liền có thể chiếm cứ được tiên cơ.
Đây là thần thông, căn bản không phải học tập là có thể học được.
Không có liên quan gì với thiên phú cao hay không cao cả.
Thần thông có rất ít khi giống nhau, dù cho giống nhau thì toàn bộ Đại Hoang hẳn không có mấy người.
Trong khi Giang Lan vẫn đang chú ý đến Nhất Diệp Chướng Nhãn, người nam tử phía trước lại một lần nữa lên tiếng:
"Các vị đệ tử bắt đầu tiếp nhận pháp bảo, có thể lấy bao nhiêu, thì nhìn xem tâm tính của các ngươi như thế nào."
Những lời này cơ bản là nói với Giang Lan, bởi vì Đệ Cửu Phong chỉ có một mình hắn, nếu hắn muốn lấy được toàn bộ căn bản là không có khả năng.
Cho nên muốn lấy nhiều, thì tâm tính phải đủ, nếu không thì pháp bảo sẽ hại người.
Về tâm tính và lực lượng của Giang Lan thì không cần lo vấn đề này.
Nhà giàu mới nổi khác nhà giàu có nội tình.
Giang Lan nhìn một chút, phát hiện những người khác rất khó lấy được hai món pháp bảo trở lên, không phải tâm tính không được, mà là bọn hắn chỉ có thể lấy được như vậy.
Bọn hắn cầm pháp bảo rất nhanh, cho nên mỗi người đều nhìn về phía Giang Lan.
Bọn hắn muốn biết đệ tử Đệ Cửu Phong này có thể cầm được bao nhiêu.
"Các ngươi đoán xem hắn có thể cầm được bao nhiêu cái?"
"Trước kia ta đã gặp qua một đệ tử Đệ Cửu Phong, chỉ có thể lấy được một cái, chả có cơ hội đụng đến cái thứ hai."
"Đúng đúng, nghe nói bản thân có tâm ma sẽ bị dọa đến mức tè ra quần, chắc lần này cũng sẽ như thế."
"Mặc kệ như thế nào đi nữa thì chắc cũng không lấy được mấy món đi, ta nhớ rõ trước kia có một vị sư huynh Đệ Nhất Phong, dưới tình huống dốc hết sức toàn lực, chỉ có thể lấy được món thứ năm."
"Những người khác cầm được ba món cũng rất khó khăn. ”
"Đừng nghĩ nữa, chỉ còn có ba món, món thứ hai sẽ bị tâm ma khống chế, Đệ Cửu Phong là nơi nào, nói đến đây chắc mọi người đều hiểu nhỉ."
"Nếu là ta, khẳng định chỉ lấy món thứ nhất, ta không dám đụng vào món thứ hai."
Giang Lan nhìn pháp bảo ở phía trước, phát hiện tổng cộng chỉ có năm món, đã tính là rất nhiều rồi.
Dù sao thì chỉ có một mình hắn.
Tất cả pháp bảo, đều là dựa theo nhân số mà phân ra.
Mỗi một Phong thấp nhất là chỉ có năm món.
Giang Lan không biết, nhưng đối mặt với năm món pháp bảo, hắn cũng muốn thử xem có thể lấy được bao nhiêu món.
Theo những người đó nói, muốn lấy được bao nhiêu món, là hoàn toàn phải xem tâm tính.
Hắn cũng muốn xem tâm tính của mình như thế nào.
Rất nhanh Giang Lan tiến lên một bước, lúc này một kiện pháp bảo tự động rơi vào tay hắn, là một kiện linh kiếm mà Luyện Khí có thể dùng, đối với Giang Lan mà nói không có tác dụng gì.
Không có tác dụng chứ không phải là không muốn cầm.
"Món thứ nhất là có thể cầm mà không cần điều kiện, món tiếp theo muốn lấy thì phải cần tâm tính nhất định, phải nhớ kỹ lượng sức mà đi." Nam tử trung niên kia có lòng tốt nói với Giang Lan một câu.
Giang Lan cúi đầu cảm ơn.
Hắn vẫn muốn thử một chút.
Về phần những người khác cũng nhìn, phần lớn mọi người đều ôm tâm tình xem kịch.
Lúc này Mạc Chính Đông ở Đệ Cửu Phong, xa xôi cũng nhìn về phía đại điện Côn Lôn.
"Hẳn là đã đến thời gian cầm pháp bảo, không biết đồ nhi của ta có thể lấy được mấy món."
"Có lẽ là sẽ lấy được ba món, sau đó thì rất khó khăn."
Mạc Chính Đông mang theo một ít mong đợi.
Giang Lan là đệ tử xuất sắc nhất mà hắn đã gặp được trong mấy năm nay.
Tuy rằng thiên phú bình thường, nhưng tâm tính rất cao.
"Nếu như thiên phú tốt hơn một chút..." Nghĩ tới đây, Mạc Chính Đông liền lập tức lắc đầu: "Không cần phải bàn về chuyện này nữa."
"Tham lam, thật tham lam."
"Đủ rồi, đủ rồi. ”
...
Đại điện Côn Lôn, Giang Lan nhìn pháp bảo thứ hai, sau đó tiến thêm một bước.
Mỗi một bước chân có nghĩa là một pháp bảo.
Vị chấp sự chủ trì công việc cau mày, gã đã xem qua rất nhiều đệ tử Đệ Cửu Phong, có thể nhận được món thứ hai là rất ít.
Trong lòng bọn hắn ít nhiều đều sẽ có một tia tâm ma.
Điều này làm cho bọn hắn rất khó để có được nhiều bảo vật ở đây.
Đệ tử Đệ Cửu Phong này vẫn có chút tham lam.
Nhưng mà ngay lúc gã nghĩ như vậy, đột nhiên có một đạo ánh sáng nở rộ trên người Giang Lan, tiếp theo đó là pháp bảo thứ hai bình yên rơi vào trong tay của Giang Lan.
Đó là một đôi giày.
"A? Cầm đến món thứ hai rồi? "Vị chấp sự có chút kinh ngạc.
Không chỉ có gã, mà những đệ tử khác cũng hơi bất ngờ.
"Thế mà lại dễ dàng lấy đượcmón thứ hai sao?"
"Người này có phải là bị ngốc hay không? Hắn ở Đệ Cửu Phong thế mà không có tâm ma gì. ”
"Chắc là vận khí tốt, nhìn bộ dáng của hắn hình như muốn lấy thêm món thứ ba."
"Một chút không hiểu thấy tốt liền thu, món thứ hai dễ dàng, món thứ ba độ khó tăng gấp mười lần, đệ tử tầm thường căn bản không có khả năng lấy được."
"Đúng, đây là một cánh cửa, đệ tử này vừa nhìn thấy thiên phú liền rất bình thường, căn bản không có khả năng lấy được."
Giang Lan nhìn ba món bảo vật lơ lửng ở trên không trung, lông mày của hắn hơi nhíu lại.
Vừa rồi hắn cầm tới món bảo vật thứ hai thời điểm, một chút cảm giác cũng không có.
Căn bản không thể xác nhận tâm tính của mình như thế nào.
Đây là một cơ hội hiếm hoi, hắn cũng muốn thử cái gì có thể làm cho mình mất tỉnh táo.
Lúc này Giang Lan nhắm mắt lại, tinh thần của hắn bắt đầu dò xét về ba món pháp bảo còn lại.
Một cái đến với hắn mà nói có lẽ không có bao nhiêu tác dụng, nhưng là ba cái cùng nhau, như vậy hiệu quả sẽ vượt xa xa luân chiến.
Điều này có thể cho hắn biết những thiếu sót trong tâm trí của mình.
Mà lúc này mọi người cũng đang nhìn về phía Giang Lan, thấy Giang Lan nâng chân lên, nhưng lại chậm chạp không rơi xuống.
Bọn hắn cảm thấy Giang Lan sắp chịu không được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook