Bé Ngoan
-
Chương 2
Hôm nay là ngày trường Lâm Thành tổ chức lễ khai giảng.
Hiệu trưởng đứng ở trên bục cao đọc diễn văn dõng dạc hùng hồn, học sinh đứng phía dưới phải chịu cái nắng chói chang của mùa hè, bị phơi đến mức mồ hôi ướt đẫm.
Đường Miêu đứng ở ngay hàng đầu tiên lớp một, cô hơi gục đầu xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm hồng, trên chiếc mũi cao thẳng lấm tấm những giọt mồ hôi nhỏ.
Ngô Duyệt thấy sắc mặt Đường Miêu không tốt, bộ dáng tâm sự nặng nề, vì thế lặng lẽ lôi kéo góc áo cô, nhỏ giọng hỏi: "Miêu Miêu, có phải tối qua cậu giấu tớ làm chuyện gì xấu hay không?"
Nhìn hai con mắt gấu trúc này ai không biết còn tưởng rằng cô nửa đêm đi làm chuyện mờ ám gì đâu.
Đường Miêu sờ sờ cái mũi, rầu rĩ đáp: "Tối hôm qua mất ngủ."
Ngô Duyệt: "Gặp ác mộng?"
Nhớ đến Thẩm Thanh Dã, Đường Miêu mím môi, hàm hàm hồ hồ ừ một tiếng.
Ngô Duyệt thân thiết vỗ vai cô: "Tỉnh táo lên, đợi lát nữa đi học rồi ngủ tiếp."
Đường Miêu không nói gì, thật vất vả mới chờ được đến lúc buổi lễ kết thúc, lại bị giáo viên chủ nhiệm gọi đến văn phòng.
____
Diệp Kiến Bân là giáo viên chủ nhiệm lớp một, tuổi tác ông không lớn lắm, năm nay mới ngoài 30, nhưng trên đầu đã ẩn ẩn có vài sợi tóc bạc, mà ông ngày nào cũng uống một ly trà táo đỏ dưỡng sinh.
Đường Miêu ngoan ngoãn đứng ở bên bàn làm việc: "Thầy Diệp, thầy tìm em có việc gì sao?"
Thầy Diệp đang sửa soạn lại phiếu thông tin học sinh trong tay, ông nhanh chóng lật qua từng tờ từng tờ một, tiếp theo đỉnh mày khẽ nhướng, từ trong đó rút ra một tờ đưa cho cô.
"Đây là bạn học mới chuyển tới lớp chúng ta, thầy xem tư liệu viết trên đó, thấy ở gần nhà em, em nhìn xem."
Ánh mắt Đường Miêu chuyển từ địa chỉ nhà quen thuộc cho đến ảnh chụp học sinh chuyển trường, giây tiếp theo ánh mắt liền ngơ ngẩn.
Thiếu niên trong ảnh an tĩnh đến không chân thực, môi mỏng anh hơi mím, hai tròng mắt đen nhánh, đường cong trên mặt lưu loát lạnh lùng.
Nhìn đến gương mặt hết sức quen thuộc, Đường Miêu như là muốn xác nhận lại lần nữa, ánh mắt vội vàng liếc nhìn cái tên bên trên ảnh chụp.
Chính là anh, Thẩm Thanh Dã.
Thầy Diệp còn cầm trên tay phiếu điểm của học sinh mới chuyển trường, ông vui rạo rực đánh giá thật kỹ, tiểu tử này thành tích không tồi, có vài môn còn được điểm tuyệt đối, nếu mà đến lớp bọn họ, khả năng sẽ có thể vượt qua Đường Miêu đoạt lấy vị trí số một.
Nghe chủ nhiệm lớp không ngừng giáo huấn "Bạn học mới tới các em phải trợ giúp lẫn nhau", Đường Miêu mới kịp phản ứng lại, Thẩm Thanh Dã cư nhiên học cùng lớp với cô.
Lớp học của mình toàn là học sinh mũi nhọn điểm số cao, thầy Diệp không giấu được vẻ mặt đắc ý, Đường Miêu bỗng nhiên có chút đồng tình với ông, thầy Diệp hẳn là còn chưa biết, Thẩm Thanh Dã kia kỳ thật giống với mấy tên công tử ăn chơi lêu lổng, đánh nhau trốn học cái gì cũng có, từng có lúc còn động cả tay chân với hiệu trưởng.
Diệp Kiến Bân thong thả ung dung nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: "Bạn học mới tới chân cẳng hơi bất tiện, hai tuần đầu chưa thể đến trường đi học."
Chủ nhiệm lớp vừa dứt lời, ánh mắt Đường Miêu liền ngưng động, bỗng nhiên nhớ tới tối qua khi gặp lại Thẩm Thanh Dã, hai tay anh chống nạng, chân phải bó thạch cao, bên chân là mấy va li hành lý lớn.
Dáng vẻ kia cực kỳ giống với tiểu động vật bị vứt bỏ.
Đường Miêu rũ mắt, chột dạ khẽ cắn môi, nếu sớm biết hai người sẽ trở thành bạn học, tối hôm qua cô khẳng định sẽ giúp anh dọn hành lý, nói không chừng sau này bọn họ còn có thể hài hòa sống chung, hiện giờ sợ là đã muộn.
Thẩm Thanh Dã người kia, tính tình kém liền thôi đi, lại còn nhỏ nhen, thích ghi thù.
Diệp Kiến Bân tiếp tục liên miên: "Thầy nhìn địa chỉ em ấy điền, thấy nhà hai em ở gần nhau, sắp tới phát xuống sách vở cùng lịch học, em nhớ mang qua cho em ấy."
"Thuận tiện giảng lại những bài học trên lớp cho em ấy, để em ấy đuổi kịp tiến độ là được." Đối với học sinh mình đắc ý, thầy Diệp thập phần yên tâm khi giao nhiệm vụ cho cô.
Đường Miêu đôi mắt khẽ nhúc nhích, ngoan ngoãn gật đầu.
Trường Lâm Thành là trường trung học phổ thông trọng điểm, lớp một cùng với lớp hai đều là lớp chọn, tuy rằng học bá (*) đều tụ tập ở đây, nhưng trong lớp cũng trộn lẫn một bộ phận con nhà giàu thành tích không mấy lý tưởng, trừ lần đó ra học sinh muốn nhập học đều phải qua một cuộc kiểm tra các môn, sau đó hiệu trưởng sẽ căn cứ theo thành tích của người đó để phân lớp.
(*) Học bá: chăm chỉ học cho nên điểm cao
Trong trí nhớ của Đường Miêu, Thẩm Thanh Dã từ nhỏ đến lớn thi cử chưa bao giờ được điểm cao, nếu không phải nhờ vào đầu óc thông minh, anh ta có lẽ đã bị phân đến lớp khác.
Chủ nhiệm lớp đang nói chuyện cùng với Đường Miêu, lớp trưởng lớp một Lục Vân đứng ngoài cửa văn phòng có chuyện muốn báo cáo, Diệp Kiến Bân lời nói dừng lại, vẫy tay gọi cô tiến vào, quay sang bàn với Lục Vân chuyện phân bố quản lý lớp học.
"Em đem giấy xác nhận học sinh này phát xuống, bảo các bạn tự mình đi đến chỗ Giáo vụ khoa để đăng ký, nhớ phải hoàn thành nhanh lên, quanh đi quẩn lại vẫn có mấy em khiến tôi không thể nào bớt lo được."
Vừa nhắc đến mấy học sinh thành tích cùng ý thức kém kia, Diệp Kiến Bân đau đầu nhấp một ngụm trà dưỡng sinh.
____
Trở lại phòng học, Đường Miêu vừa vào cửa đã thấy một đám người đang nhao nhao vây quanh Lục Vân.
"Ảnh chụp người này khẳng định đã qua photoshop! Cậu xem cậu ấy mắt hai mí!"
"Cái gì mà photoshop! Chỉ có thể nói giá trị nhan sắc người ta quá cao! Chụp ảnh thẻ mà cũng đẹp trai như vậy!"
Mấy nữ sinh ríu rít nghị luận sôi nổi, Ngô Duyệt ngồi cùng bàn cũng ở trong số đó, một đám người biểu tình nhảy nhót truyền tay nhau giấy xác nhận học sinh Lục Vân vừa cầm về.
"Sao tớ lại cảm thấy người này lớn lên giống với một nữ minh tinh?"
Lục Vân nháy mắt bị chọc cười, cô vội vàng duỗi tay cướp lại giấy xác nhận học sinh của Thẩm Thanh Dã, hét lên: "Các cậu thì biết cái gì! Người ta chính là đàn ông 100%, cái gì mà giống nữ minh tinh a!"
Ngô Duyệt ở trong đám người thấy Đường Miêu tiến vào liền vội vàng vẫy tay với cô, ý bảo cô đi qua đây, Đường Miêu đang cân nhắc xem có nên chủ động nhận lỗi với Thẩm Thanh Dã hay không, không chút hứng thú uể oải mà lắc đầu, trở về chỗ ngồi của mình.
Như là nhớ tới cái gì, cô lấy vở ghi ra, nghiêm túc nhìn qua nội dung phía trên một lần sau đó bổ sung thêm vài điểm, gắng đạt tới mức tỉ mỉ nhất có thể.
Tiết thứ tư là tiết hóa học, giáo viên dạy hóa là thầy Cố năm nay đã gần 50 tuổi, một đầu tóc đen nhánh dày dặn quả thực hơn hẳn chủ nhiệm lớp đầu lưa thưa tóc bạc.
Ngô Duyệt ngồi ở một bên khó nén biểu cảm hưng phấn, cô nhịn không được tiến đến bên cạnh Đường Miêu, nhỏ giọng nói: "Vừa rồi tớ gọi cậu qua, là muốn cậu cùng xem ảnh chụp."
"Cậu không thấy được thật là quá đáng tiếc!"
Đường Miêu mở vở hóa ra, nắn nót từng nét chữ viết đầu bài: "Ảnh chụp gì?"
Ngô Duyệt cười hắc hắc, vẻ mặt thần bí: "Chính là bạn học mới chuyển tới lớp chúng ta a."
Nghe lời này, tay cầm bút của Đường Miêu thoáng dừng lại, đáy lòng phiền muộn thở dài, mà bên tai cô lại nghe thấy rất rõ ràng tiếng nhỏ giọng nghị luận của bạn học xung quanh.
Cô nghe thấy được tên của Thẩm Thanh Dã.
Tưởng tượng đến đại soái ca sắp chuyển tới, đôi mắt Ngô Duyệt như biến thành hai hình trái tim màu hồng: "Cậu không thấy được ảnh chụp của bạn học mới quả là quá đáng tiếc, giá trị nhan sắc siêu cao!"
"Cậu nói thử xem, một nam sinh mà làn da cư nhiên còn trắng hơn cả tớ."
Đang lúc Ngô Duyệt lải nhải phổ cập cho Đường Miêu về bạn học mới, thầy Cố ở trên bục giảng bỗng nhiên "Bang" một tiếng gõ mạnh tay lên bàn giáo viên.
Nguyên bản đám học sinh đang ghé đầu ghé tai nhau nháy mắt lặng ngắt như tờ.
Thầy Cố đặt sách giáo khoa lên bàn, tầm mắt nhìn xuống phía dưới học sinh, một kỳ nghỉ hè không thấy, học tiết hóa mà còn có thể hưng phấn đến như vậy, giọng nói ông trầm xuống: "Chuông vào lớp vang lên rồi, có cái gì chờ tan học rồi nói!"
Nói xong, ông viết lên bảng đen mấy phương trình oxy hóa, đợi lát nữa gọi người lên bảng làm.
Thầy giáo vừa quay lưng đi, Ngô Duyệt vội vàng đưa giấy xác nhận học sinh của Đường Miêu cho cô, bên trong có một tờ giấy gấp.
"Tớ cũng nghe Lục Vân nói, học sinh mới chuyển tới lớp chúng ta là một đại soái ca."
Đường Miêu nhìn tờ giấy trong tay, kinh ngạc trước tốc độ truyền tin tức nhanh chóng, ngay sau đó, bạn học ngồi cùng bàn bên cạnh cũng hưng phấn đưa cho cô một tờ giấy: "Người nọ nhìn trong ảnh còn đẹp hơn cả Chu Cẩm Minh!"
Thẩm Thanh Dã còn chưa tới trường học, chỉ dựa vào một tờ giấy xác nhận học sinh đã nổi tiếng nhất lớp, so với kích động của Ngô Duyệt, Đường Miêu càng thêm trở nên trầm mặc, vì thế cũng viết lên tờ giấy, mặt không đổi sắc chuyển tờ giấy đi.
"Giấy xác nhận học sinh có thể đã qua photoshop, người này tính tình kém, còn rất hung hãn."
Nửa câu đầu Đường Miêu mang theo chút thành kiến, nhưng nửa câu sau là sự thật, tên kia không chỉ hung hãn, mà khi hung hãn lên còn sẽ đánh người đâu.
Nhìn dòng chữ trên tờ giấy, Ngô Duyệt không mấy tin tưởng bĩu môi, Đường Miêu nói cứ như họ có quen biết với nhau vậy, nghe nói bạn học này mới chuyển từ Kinh Đô tới, nhìn thế nào cũng không thấy hai người họ có chút liên quan nào đến nhau.
Ngô Duyệt tựa như còn muốn nói cái gì, mới vừa thò lại gần, thầy Cố trên bục giảng bỗng nhiên xoay người lại, ánh mắt khóa trụ hai cô: "Liền là hai em đi, đi lên bảng làm bài."
……
Buổi chiều sau khi tan học, Đường Miêu mang theo một chồng sách vở, bước chân chậm rì rì đi về hướng nhà Thẩm Thanh Dã, tâm tình chưa bao giờ trầm trọng như lúc này.
Đôi khi cô cũng có suy nghĩ, Thẩm Thanh Dã bỏ đi không lời từ biệt có phải hay không là do lần đó cãi nhau với cô, hai người mấy năm không gặp lại, hẳn vẫn được coi là bạn của nhau đi?
Tới trước khu nhà quen thuộc, trong đầu Đường Miêu thậm chí hiện lên hình ảnh Thẩm Thanh Dã nổi trận lôi đình ném cô ra ngoài, do dự một lúc, cô thấp thỏm bất an nhấn chuông cửa.
Một giây, hai giây, ba...
Đang lúc Đường Miêu ngẩng đầu nhìn lên biển số nhà, cánh cửa trước mặt "Ca" một tiếng mở ra.
Thiếu niên mặc một bộ quần áo màu đen thoải mái, làn da vì bị bệnh nên có chút tái nhợt, đôi mắt đen như mực nhìn thẳng vào Đường Miêu, môi mỏng lười biếng khẽ cong lên.
Con mèo trắng tròn vo bà cụ Thẩm nuôi bỗng dưng nhảy từ trên bàn xuống, đi qua đi lại ở dưới chân chủ nhân, vừa thấy cô gái nhỏ xuất hiện liền kêu meo một tiếng.
Đường Miêu ngẩn người một chút, mặt mũi tươi cười nói: "Thẩm Thanh Dã!"
Thẩm Thanh Dã dựa người vào khung cửa, dù cho chống nạng, vẫn như cũ toát lên vẻ lãnh đạm không mấy để ý: "Không phải chạy trốn rất nhanh sao, vậy mà còn dám tới đây?"
Đường Miêu ngơ ngác nhìn lướt qua mặt anh, nhất thời nhìn không thấu bộ dáng ngoài cười nhưng trong không cười của anh, cô có chút chột dạ liếm liếm môi, nhỏ giọng nói: "Ta, chúng ta có chuyện gì để nói sau."
"Tôi tới là muốn đưa đồ cho cậu."
Nói xong, Đường Miêu vội vàng đưa cho anh một chồng sách mới thật dày, cùng với sách bài tập thầy giáo đã chuẩn bị sẵn.
Cô gái nhỏ trước mặt hơi cúi đầu, lời nói lắp ba lắp bắp, thậm chí không dám nhìn thẳng vào anh, Thẩm Thanh Dã nhíu mày, khóe môi thu lại.
Hai người xa cách ba năm không gặp, nha đầu này hình như còn sợ anh hơn cả trước kia.
Đường Miêu trong lòng phỏng đoán không biết anh có tức giận hay không, cô chớp chớp đôi mắt, đem vở ghi của mình đưa cho anh, có ý tốt nói: "Tôi đưa vở ghi của mình cho cậu, nội dung bài giảng đều được ghi chép đầy đủ ở bên trong, tôi đảm bảo cậu vừa xem là hiểu."
Nghe vậy, ánh mắt Thẩm Thanh Dã nhẹ nhàng liếc nhìn cô một cái, ngón tay thon dài mở vở ghi của cô ra, cảm xúc nơi đáy mắt có chút dao động.
Đường Miêu khẩn trương đến nỗi các ngón tay đan vào nhau, cô nhỏ giọng nói: "Vậy tôi liền đi về trước."
Thiếu niên trước mặt khẽ ngước mắt, đóng vở ghi lại: "Tôi xem không hiểu."
Đường Miêu vội vàng giải thích: "Tôi ghi rất kỹ càng tỉ mỉ, cậu xem khẳng định sẽ hiểu…"
Không đợi cô nói hết câu, đuôi lông mày Thẩm Thanh Dã khẽ nhíu, trực tiếp túm lấy quay đeo cặp sách của Đường Miêu, xách cô như xách con gà con mang vào nhà: "Gặp lại người quen, dù sao cũng phải ôn chuyện chút đi."
Đường Miêu có dự cảm chẳng lành, vội bắt lấy khung cửa, cố giãy giụa lần cuối: "Ôn chuyện cứ để sau, tôi nhớ tới trong nhà còn có việc!"
Thẩm Thanh Dã môi mỏng khẽ cong: "Hình như chủ nhiệm lớp có bảo cậu dạy tôi học bài, tôi nhớ không sai chứ?"
Đường Miêu mày nhăn lại, nghi ngờ nhìn anh một cái, đối diện với ánh mắt "Chân thành tha thiết vô hại" của người nào đó, cô tin, nếu cô không đồng ý, kết cục sẽ rất thảm.
____
Xa cách ba năm, Đường Miêu một lần nữa tiến vào phòng ngủ của Thẩm Thanh Dã, phát hiện bên trong vẫn giống như trước kia, chẳng qua hiện giờ ở trong góc phòng có đặt mấy món trang bị kỳ quái, cư nhiên còn có cả microphone.
Lẽ nào người này còn có sở thích hát karaoke ở nhà?
Hai người ngồi ở trên bàn học, Đường Miêu bắt đầu giảng từ bài hàm số lượng giác, thỉnh thoảng cô sẽ hỏi người ngồi bên cạnh có hiểu hay không, Thẩm Thanh Dã trừ bỏ ân một tiếng ra, từ đầu đến cuối đều không nói một câu nào khác với cô.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, dù cho cùng ngồi Thẩm Thanh Dã cũng vẫn cao hơn cô rất nhiều, cô gái nhỏ chậm rãi giảng bài, giọng nói mềm mại, phía dưới là chiếc mũi thẳng xinh đẹp, môi anh đào lúc đóng lúc mở.
Thẩm Thanh Dã nhắm mắt, đầu lưỡi chống má.
Không khí trong phòng có chút nặng nề, đang lúc Đường Miêu do dự có nên dạy tiếp vào hôm khác hay không, bên tai chợt vang lên giọng nói của Thẩm Thanh Dã.
"Cậu từng nói, không bao giờ muốn nhìn thấy tôi nữa."
Tay cầm bút của Đường Miêu thoáng dừng lại, đại não nhanh chóng chuyển động, ngày người này rời đi cô quả thực có nói qua câu kia.
Cô thấp thỏm, đây là muốn tính sổ chuyện cũ?
Thẩm Thanh Dã chưa từng nhìn cô, đôi mắt đen nhánh lẳng lặng nhìn tờ giấy nháp bị cô vẽ lung tung lên, giọng nói nhẹ nhàng nghe không ra cảm xúc: "Cậu là nghiêm túc sao?"
Đường Miêu phản ứng chậm nửa nhịp ngẩng đầu lên nhìn anh, ngay sau đó lắc đầu như cái trống bỏi, cô vội vàng phủ nhận: "Lúc ấy tôi chỉ nói đùa, thật sự không có ý đó."
Thẩm Thanh Dã không mấy tin tưởng cười nhạo một tiếng, giọng nói thong thả ung dung có chút khàn: "Tôi trở về, cậu không có gì muốn nói với tôi?"
Cô gái nhỏ trước mặt sửng sốt một chút, nhớ lại chuyện gì đó, đôi mắt đen trắng rõ ràng dè dặt thận trọng nhìn chằm chằm anh: "Tôi, tôi có thể nói sao?"
Cô tựa hồ thật sự có lời muốn nói với anh.
Thẩm Thanh Dã rũ mắt, hàng mi dài run rẩy, kìm nén nội tâm chờ mong, anh cố gắng che giấu cảm xúc, ngữ khí biến trở về không chút để ý như trước kia: "Nói đi."
Đường Miêu chớp mắt, ngượng ngùng nắm cây bút, môi anh đào ngập ngừng: "Cậu còn nợ tôi 80 đồng, vẫn chưa quên đi?"
Này số tiền cũng không phải là nhỏ a!
Hiệu trưởng đứng ở trên bục cao đọc diễn văn dõng dạc hùng hồn, học sinh đứng phía dưới phải chịu cái nắng chói chang của mùa hè, bị phơi đến mức mồ hôi ướt đẫm.
Đường Miêu đứng ở ngay hàng đầu tiên lớp một, cô hơi gục đầu xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm hồng, trên chiếc mũi cao thẳng lấm tấm những giọt mồ hôi nhỏ.
Ngô Duyệt thấy sắc mặt Đường Miêu không tốt, bộ dáng tâm sự nặng nề, vì thế lặng lẽ lôi kéo góc áo cô, nhỏ giọng hỏi: "Miêu Miêu, có phải tối qua cậu giấu tớ làm chuyện gì xấu hay không?"
Nhìn hai con mắt gấu trúc này ai không biết còn tưởng rằng cô nửa đêm đi làm chuyện mờ ám gì đâu.
Đường Miêu sờ sờ cái mũi, rầu rĩ đáp: "Tối hôm qua mất ngủ."
Ngô Duyệt: "Gặp ác mộng?"
Nhớ đến Thẩm Thanh Dã, Đường Miêu mím môi, hàm hàm hồ hồ ừ một tiếng.
Ngô Duyệt thân thiết vỗ vai cô: "Tỉnh táo lên, đợi lát nữa đi học rồi ngủ tiếp."
Đường Miêu không nói gì, thật vất vả mới chờ được đến lúc buổi lễ kết thúc, lại bị giáo viên chủ nhiệm gọi đến văn phòng.
____
Diệp Kiến Bân là giáo viên chủ nhiệm lớp một, tuổi tác ông không lớn lắm, năm nay mới ngoài 30, nhưng trên đầu đã ẩn ẩn có vài sợi tóc bạc, mà ông ngày nào cũng uống một ly trà táo đỏ dưỡng sinh.
Đường Miêu ngoan ngoãn đứng ở bên bàn làm việc: "Thầy Diệp, thầy tìm em có việc gì sao?"
Thầy Diệp đang sửa soạn lại phiếu thông tin học sinh trong tay, ông nhanh chóng lật qua từng tờ từng tờ một, tiếp theo đỉnh mày khẽ nhướng, từ trong đó rút ra một tờ đưa cho cô.
"Đây là bạn học mới chuyển tới lớp chúng ta, thầy xem tư liệu viết trên đó, thấy ở gần nhà em, em nhìn xem."
Ánh mắt Đường Miêu chuyển từ địa chỉ nhà quen thuộc cho đến ảnh chụp học sinh chuyển trường, giây tiếp theo ánh mắt liền ngơ ngẩn.
Thiếu niên trong ảnh an tĩnh đến không chân thực, môi mỏng anh hơi mím, hai tròng mắt đen nhánh, đường cong trên mặt lưu loát lạnh lùng.
Nhìn đến gương mặt hết sức quen thuộc, Đường Miêu như là muốn xác nhận lại lần nữa, ánh mắt vội vàng liếc nhìn cái tên bên trên ảnh chụp.
Chính là anh, Thẩm Thanh Dã.
Thầy Diệp còn cầm trên tay phiếu điểm của học sinh mới chuyển trường, ông vui rạo rực đánh giá thật kỹ, tiểu tử này thành tích không tồi, có vài môn còn được điểm tuyệt đối, nếu mà đến lớp bọn họ, khả năng sẽ có thể vượt qua Đường Miêu đoạt lấy vị trí số một.
Nghe chủ nhiệm lớp không ngừng giáo huấn "Bạn học mới tới các em phải trợ giúp lẫn nhau", Đường Miêu mới kịp phản ứng lại, Thẩm Thanh Dã cư nhiên học cùng lớp với cô.
Lớp học của mình toàn là học sinh mũi nhọn điểm số cao, thầy Diệp không giấu được vẻ mặt đắc ý, Đường Miêu bỗng nhiên có chút đồng tình với ông, thầy Diệp hẳn là còn chưa biết, Thẩm Thanh Dã kia kỳ thật giống với mấy tên công tử ăn chơi lêu lổng, đánh nhau trốn học cái gì cũng có, từng có lúc còn động cả tay chân với hiệu trưởng.
Diệp Kiến Bân thong thả ung dung nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: "Bạn học mới tới chân cẳng hơi bất tiện, hai tuần đầu chưa thể đến trường đi học."
Chủ nhiệm lớp vừa dứt lời, ánh mắt Đường Miêu liền ngưng động, bỗng nhiên nhớ tới tối qua khi gặp lại Thẩm Thanh Dã, hai tay anh chống nạng, chân phải bó thạch cao, bên chân là mấy va li hành lý lớn.
Dáng vẻ kia cực kỳ giống với tiểu động vật bị vứt bỏ.
Đường Miêu rũ mắt, chột dạ khẽ cắn môi, nếu sớm biết hai người sẽ trở thành bạn học, tối hôm qua cô khẳng định sẽ giúp anh dọn hành lý, nói không chừng sau này bọn họ còn có thể hài hòa sống chung, hiện giờ sợ là đã muộn.
Thẩm Thanh Dã người kia, tính tình kém liền thôi đi, lại còn nhỏ nhen, thích ghi thù.
Diệp Kiến Bân tiếp tục liên miên: "Thầy nhìn địa chỉ em ấy điền, thấy nhà hai em ở gần nhau, sắp tới phát xuống sách vở cùng lịch học, em nhớ mang qua cho em ấy."
"Thuận tiện giảng lại những bài học trên lớp cho em ấy, để em ấy đuổi kịp tiến độ là được." Đối với học sinh mình đắc ý, thầy Diệp thập phần yên tâm khi giao nhiệm vụ cho cô.
Đường Miêu đôi mắt khẽ nhúc nhích, ngoan ngoãn gật đầu.
Trường Lâm Thành là trường trung học phổ thông trọng điểm, lớp một cùng với lớp hai đều là lớp chọn, tuy rằng học bá (*) đều tụ tập ở đây, nhưng trong lớp cũng trộn lẫn một bộ phận con nhà giàu thành tích không mấy lý tưởng, trừ lần đó ra học sinh muốn nhập học đều phải qua một cuộc kiểm tra các môn, sau đó hiệu trưởng sẽ căn cứ theo thành tích của người đó để phân lớp.
(*) Học bá: chăm chỉ học cho nên điểm cao
Trong trí nhớ của Đường Miêu, Thẩm Thanh Dã từ nhỏ đến lớn thi cử chưa bao giờ được điểm cao, nếu không phải nhờ vào đầu óc thông minh, anh ta có lẽ đã bị phân đến lớp khác.
Chủ nhiệm lớp đang nói chuyện cùng với Đường Miêu, lớp trưởng lớp một Lục Vân đứng ngoài cửa văn phòng có chuyện muốn báo cáo, Diệp Kiến Bân lời nói dừng lại, vẫy tay gọi cô tiến vào, quay sang bàn với Lục Vân chuyện phân bố quản lý lớp học.
"Em đem giấy xác nhận học sinh này phát xuống, bảo các bạn tự mình đi đến chỗ Giáo vụ khoa để đăng ký, nhớ phải hoàn thành nhanh lên, quanh đi quẩn lại vẫn có mấy em khiến tôi không thể nào bớt lo được."
Vừa nhắc đến mấy học sinh thành tích cùng ý thức kém kia, Diệp Kiến Bân đau đầu nhấp một ngụm trà dưỡng sinh.
____
Trở lại phòng học, Đường Miêu vừa vào cửa đã thấy một đám người đang nhao nhao vây quanh Lục Vân.
"Ảnh chụp người này khẳng định đã qua photoshop! Cậu xem cậu ấy mắt hai mí!"
"Cái gì mà photoshop! Chỉ có thể nói giá trị nhan sắc người ta quá cao! Chụp ảnh thẻ mà cũng đẹp trai như vậy!"
Mấy nữ sinh ríu rít nghị luận sôi nổi, Ngô Duyệt ngồi cùng bàn cũng ở trong số đó, một đám người biểu tình nhảy nhót truyền tay nhau giấy xác nhận học sinh Lục Vân vừa cầm về.
"Sao tớ lại cảm thấy người này lớn lên giống với một nữ minh tinh?"
Lục Vân nháy mắt bị chọc cười, cô vội vàng duỗi tay cướp lại giấy xác nhận học sinh của Thẩm Thanh Dã, hét lên: "Các cậu thì biết cái gì! Người ta chính là đàn ông 100%, cái gì mà giống nữ minh tinh a!"
Ngô Duyệt ở trong đám người thấy Đường Miêu tiến vào liền vội vàng vẫy tay với cô, ý bảo cô đi qua đây, Đường Miêu đang cân nhắc xem có nên chủ động nhận lỗi với Thẩm Thanh Dã hay không, không chút hứng thú uể oải mà lắc đầu, trở về chỗ ngồi của mình.
Như là nhớ tới cái gì, cô lấy vở ghi ra, nghiêm túc nhìn qua nội dung phía trên một lần sau đó bổ sung thêm vài điểm, gắng đạt tới mức tỉ mỉ nhất có thể.
Tiết thứ tư là tiết hóa học, giáo viên dạy hóa là thầy Cố năm nay đã gần 50 tuổi, một đầu tóc đen nhánh dày dặn quả thực hơn hẳn chủ nhiệm lớp đầu lưa thưa tóc bạc.
Ngô Duyệt ngồi ở một bên khó nén biểu cảm hưng phấn, cô nhịn không được tiến đến bên cạnh Đường Miêu, nhỏ giọng nói: "Vừa rồi tớ gọi cậu qua, là muốn cậu cùng xem ảnh chụp."
"Cậu không thấy được thật là quá đáng tiếc!"
Đường Miêu mở vở hóa ra, nắn nót từng nét chữ viết đầu bài: "Ảnh chụp gì?"
Ngô Duyệt cười hắc hắc, vẻ mặt thần bí: "Chính là bạn học mới chuyển tới lớp chúng ta a."
Nghe lời này, tay cầm bút của Đường Miêu thoáng dừng lại, đáy lòng phiền muộn thở dài, mà bên tai cô lại nghe thấy rất rõ ràng tiếng nhỏ giọng nghị luận của bạn học xung quanh.
Cô nghe thấy được tên của Thẩm Thanh Dã.
Tưởng tượng đến đại soái ca sắp chuyển tới, đôi mắt Ngô Duyệt như biến thành hai hình trái tim màu hồng: "Cậu không thấy được ảnh chụp của bạn học mới quả là quá đáng tiếc, giá trị nhan sắc siêu cao!"
"Cậu nói thử xem, một nam sinh mà làn da cư nhiên còn trắng hơn cả tớ."
Đang lúc Ngô Duyệt lải nhải phổ cập cho Đường Miêu về bạn học mới, thầy Cố ở trên bục giảng bỗng nhiên "Bang" một tiếng gõ mạnh tay lên bàn giáo viên.
Nguyên bản đám học sinh đang ghé đầu ghé tai nhau nháy mắt lặng ngắt như tờ.
Thầy Cố đặt sách giáo khoa lên bàn, tầm mắt nhìn xuống phía dưới học sinh, một kỳ nghỉ hè không thấy, học tiết hóa mà còn có thể hưng phấn đến như vậy, giọng nói ông trầm xuống: "Chuông vào lớp vang lên rồi, có cái gì chờ tan học rồi nói!"
Nói xong, ông viết lên bảng đen mấy phương trình oxy hóa, đợi lát nữa gọi người lên bảng làm.
Thầy giáo vừa quay lưng đi, Ngô Duyệt vội vàng đưa giấy xác nhận học sinh của Đường Miêu cho cô, bên trong có một tờ giấy gấp.
"Tớ cũng nghe Lục Vân nói, học sinh mới chuyển tới lớp chúng ta là một đại soái ca."
Đường Miêu nhìn tờ giấy trong tay, kinh ngạc trước tốc độ truyền tin tức nhanh chóng, ngay sau đó, bạn học ngồi cùng bàn bên cạnh cũng hưng phấn đưa cho cô một tờ giấy: "Người nọ nhìn trong ảnh còn đẹp hơn cả Chu Cẩm Minh!"
Thẩm Thanh Dã còn chưa tới trường học, chỉ dựa vào một tờ giấy xác nhận học sinh đã nổi tiếng nhất lớp, so với kích động của Ngô Duyệt, Đường Miêu càng thêm trở nên trầm mặc, vì thế cũng viết lên tờ giấy, mặt không đổi sắc chuyển tờ giấy đi.
"Giấy xác nhận học sinh có thể đã qua photoshop, người này tính tình kém, còn rất hung hãn."
Nửa câu đầu Đường Miêu mang theo chút thành kiến, nhưng nửa câu sau là sự thật, tên kia không chỉ hung hãn, mà khi hung hãn lên còn sẽ đánh người đâu.
Nhìn dòng chữ trên tờ giấy, Ngô Duyệt không mấy tin tưởng bĩu môi, Đường Miêu nói cứ như họ có quen biết với nhau vậy, nghe nói bạn học này mới chuyển từ Kinh Đô tới, nhìn thế nào cũng không thấy hai người họ có chút liên quan nào đến nhau.
Ngô Duyệt tựa như còn muốn nói cái gì, mới vừa thò lại gần, thầy Cố trên bục giảng bỗng nhiên xoay người lại, ánh mắt khóa trụ hai cô: "Liền là hai em đi, đi lên bảng làm bài."
……
Buổi chiều sau khi tan học, Đường Miêu mang theo một chồng sách vở, bước chân chậm rì rì đi về hướng nhà Thẩm Thanh Dã, tâm tình chưa bao giờ trầm trọng như lúc này.
Đôi khi cô cũng có suy nghĩ, Thẩm Thanh Dã bỏ đi không lời từ biệt có phải hay không là do lần đó cãi nhau với cô, hai người mấy năm không gặp lại, hẳn vẫn được coi là bạn của nhau đi?
Tới trước khu nhà quen thuộc, trong đầu Đường Miêu thậm chí hiện lên hình ảnh Thẩm Thanh Dã nổi trận lôi đình ném cô ra ngoài, do dự một lúc, cô thấp thỏm bất an nhấn chuông cửa.
Một giây, hai giây, ba...
Đang lúc Đường Miêu ngẩng đầu nhìn lên biển số nhà, cánh cửa trước mặt "Ca" một tiếng mở ra.
Thiếu niên mặc một bộ quần áo màu đen thoải mái, làn da vì bị bệnh nên có chút tái nhợt, đôi mắt đen như mực nhìn thẳng vào Đường Miêu, môi mỏng lười biếng khẽ cong lên.
Con mèo trắng tròn vo bà cụ Thẩm nuôi bỗng dưng nhảy từ trên bàn xuống, đi qua đi lại ở dưới chân chủ nhân, vừa thấy cô gái nhỏ xuất hiện liền kêu meo một tiếng.
Đường Miêu ngẩn người một chút, mặt mũi tươi cười nói: "Thẩm Thanh Dã!"
Thẩm Thanh Dã dựa người vào khung cửa, dù cho chống nạng, vẫn như cũ toát lên vẻ lãnh đạm không mấy để ý: "Không phải chạy trốn rất nhanh sao, vậy mà còn dám tới đây?"
Đường Miêu ngơ ngác nhìn lướt qua mặt anh, nhất thời nhìn không thấu bộ dáng ngoài cười nhưng trong không cười của anh, cô có chút chột dạ liếm liếm môi, nhỏ giọng nói: "Ta, chúng ta có chuyện gì để nói sau."
"Tôi tới là muốn đưa đồ cho cậu."
Nói xong, Đường Miêu vội vàng đưa cho anh một chồng sách mới thật dày, cùng với sách bài tập thầy giáo đã chuẩn bị sẵn.
Cô gái nhỏ trước mặt hơi cúi đầu, lời nói lắp ba lắp bắp, thậm chí không dám nhìn thẳng vào anh, Thẩm Thanh Dã nhíu mày, khóe môi thu lại.
Hai người xa cách ba năm không gặp, nha đầu này hình như còn sợ anh hơn cả trước kia.
Đường Miêu trong lòng phỏng đoán không biết anh có tức giận hay không, cô chớp chớp đôi mắt, đem vở ghi của mình đưa cho anh, có ý tốt nói: "Tôi đưa vở ghi của mình cho cậu, nội dung bài giảng đều được ghi chép đầy đủ ở bên trong, tôi đảm bảo cậu vừa xem là hiểu."
Nghe vậy, ánh mắt Thẩm Thanh Dã nhẹ nhàng liếc nhìn cô một cái, ngón tay thon dài mở vở ghi của cô ra, cảm xúc nơi đáy mắt có chút dao động.
Đường Miêu khẩn trương đến nỗi các ngón tay đan vào nhau, cô nhỏ giọng nói: "Vậy tôi liền đi về trước."
Thiếu niên trước mặt khẽ ngước mắt, đóng vở ghi lại: "Tôi xem không hiểu."
Đường Miêu vội vàng giải thích: "Tôi ghi rất kỹ càng tỉ mỉ, cậu xem khẳng định sẽ hiểu…"
Không đợi cô nói hết câu, đuôi lông mày Thẩm Thanh Dã khẽ nhíu, trực tiếp túm lấy quay đeo cặp sách của Đường Miêu, xách cô như xách con gà con mang vào nhà: "Gặp lại người quen, dù sao cũng phải ôn chuyện chút đi."
Đường Miêu có dự cảm chẳng lành, vội bắt lấy khung cửa, cố giãy giụa lần cuối: "Ôn chuyện cứ để sau, tôi nhớ tới trong nhà còn có việc!"
Thẩm Thanh Dã môi mỏng khẽ cong: "Hình như chủ nhiệm lớp có bảo cậu dạy tôi học bài, tôi nhớ không sai chứ?"
Đường Miêu mày nhăn lại, nghi ngờ nhìn anh một cái, đối diện với ánh mắt "Chân thành tha thiết vô hại" của người nào đó, cô tin, nếu cô không đồng ý, kết cục sẽ rất thảm.
____
Xa cách ba năm, Đường Miêu một lần nữa tiến vào phòng ngủ của Thẩm Thanh Dã, phát hiện bên trong vẫn giống như trước kia, chẳng qua hiện giờ ở trong góc phòng có đặt mấy món trang bị kỳ quái, cư nhiên còn có cả microphone.
Lẽ nào người này còn có sở thích hát karaoke ở nhà?
Hai người ngồi ở trên bàn học, Đường Miêu bắt đầu giảng từ bài hàm số lượng giác, thỉnh thoảng cô sẽ hỏi người ngồi bên cạnh có hiểu hay không, Thẩm Thanh Dã trừ bỏ ân một tiếng ra, từ đầu đến cuối đều không nói một câu nào khác với cô.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, dù cho cùng ngồi Thẩm Thanh Dã cũng vẫn cao hơn cô rất nhiều, cô gái nhỏ chậm rãi giảng bài, giọng nói mềm mại, phía dưới là chiếc mũi thẳng xinh đẹp, môi anh đào lúc đóng lúc mở.
Thẩm Thanh Dã nhắm mắt, đầu lưỡi chống má.
Không khí trong phòng có chút nặng nề, đang lúc Đường Miêu do dự có nên dạy tiếp vào hôm khác hay không, bên tai chợt vang lên giọng nói của Thẩm Thanh Dã.
"Cậu từng nói, không bao giờ muốn nhìn thấy tôi nữa."
Tay cầm bút của Đường Miêu thoáng dừng lại, đại não nhanh chóng chuyển động, ngày người này rời đi cô quả thực có nói qua câu kia.
Cô thấp thỏm, đây là muốn tính sổ chuyện cũ?
Thẩm Thanh Dã chưa từng nhìn cô, đôi mắt đen nhánh lẳng lặng nhìn tờ giấy nháp bị cô vẽ lung tung lên, giọng nói nhẹ nhàng nghe không ra cảm xúc: "Cậu là nghiêm túc sao?"
Đường Miêu phản ứng chậm nửa nhịp ngẩng đầu lên nhìn anh, ngay sau đó lắc đầu như cái trống bỏi, cô vội vàng phủ nhận: "Lúc ấy tôi chỉ nói đùa, thật sự không có ý đó."
Thẩm Thanh Dã không mấy tin tưởng cười nhạo một tiếng, giọng nói thong thả ung dung có chút khàn: "Tôi trở về, cậu không có gì muốn nói với tôi?"
Cô gái nhỏ trước mặt sửng sốt một chút, nhớ lại chuyện gì đó, đôi mắt đen trắng rõ ràng dè dặt thận trọng nhìn chằm chằm anh: "Tôi, tôi có thể nói sao?"
Cô tựa hồ thật sự có lời muốn nói với anh.
Thẩm Thanh Dã rũ mắt, hàng mi dài run rẩy, kìm nén nội tâm chờ mong, anh cố gắng che giấu cảm xúc, ngữ khí biến trở về không chút để ý như trước kia: "Nói đi."
Đường Miêu chớp mắt, ngượng ngùng nắm cây bút, môi anh đào ngập ngừng: "Cậu còn nợ tôi 80 đồng, vẫn chưa quên đi?"
Này số tiền cũng không phải là nhỏ a!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook