Bé Ngoan
-
Chương 10
Nhìn thấy thành tích của Thẩm Thanh Dã, Đường Miêu liếc mắt một cái cho rằng bản thân đã nhìn nhầm, sau khi xác nhận mới biết được, điểm thi mỗi môn của tên này đều cao hơn cô!
Bạn học xung quanh tựa hồ còn kinh ngạc hơn cả cô, không ngờ tới bạn học mới tới là chân nhân bất lộ tướng, khí thế này chắc chắn sẽ đuổi kịp và vượt qua cả Đường Miêu a!
Ngô Duyệt nhìn điểm thi của Thẩm Thanh Dã, không thể tưởng tượng được nói: "Toán học khó đến mức nào! Cậu ấy cư nhiên đạt được điểm cao như thế!"
Đây là thần thánh sao!
Câu cuối cùng trong đề toán khó vô cùng! Ngô Duyệt có chút ngượng ngùng trước thành tích của mình, môn toán của cô luôn kém cỏi, lần này kiểm tra điểm chỉ bằng số lẻ của người ta, cô vẻ mặt đưa đám, nhận mệnh kéo cái bàn cùng băng ghế của mình về phía sau, khoảng cách với Văn Quan Nam càng gần cô càng cảm thấy thương tâm.
Trước khi thi, Vương Gia Vĩ cùng Văn Quan Nam có cá cược với nhau, xem cuộc thi lần này thành tích ai đứng chót, Văn Quan Nam còn rất tự tin mình có thể xếp trên Thẩm Thanh Dã.
Cho đến khi nhìn thấy thành tích của Dã ca, hai người lập tức trợn tròn mắt.
Này mẹ nó đã xảy ra chuyện gì?! Vị quái vật tất cả các môn khoa học tự nhiên đều đạt điểm cao này, chính là Thẩm Thanh Dã bọn họ quen biết sao!
Văn Quan Nam trở về chỗ ngồi, bộ dạng như vừa bị sét đánh, mà vị đạt điểm cao kia vẫn đang cúi đầu chơi game, căn bản không đi xem kết quả thành tích.
"Dã ca, cậu đúng là quá trâu bò rồi, sao tớ chưa từng thấy một mặt học bá này của cậu a!"
Học sinh cá biệt năm đó thoáng cái trở thành học bá, cách biệt đâu phải nhỏ bình thường, Văn Quan Nam không mấy tin tưởng, vì thế thò người lại gần nói: "Dã ca cậu cũng quá không có nghĩa khí đi! Nói cho tớ biết, cậu lấy được đáp án từ đâu?"
Thẩm Thanh Dã ghé mắt lạnh băng nhìn anh một cái: "Ông đây tự mình làm."
Văn Quan Nam:?
Vương Gia Vĩ tuy rằng kinh ngạc, nhưng cũng được coi như bình tĩnh: "Cậu đừng quên, Dã ca trước kia kiểm tra chỉ làm những đề mình thích."
Văn Quan Nam: "Ân?"
Vương Gia Vĩ mỉm cười: "Những câu cậu ấy làm đáp án đều đúng hết."
Văn Quan Nam ngọa tào một tiếng, nháy mắt hoài nghi nhân sinh.
Mọi người trong lớp học xem xong phiếu điểm, bắt đầu dựa theo thứ tự của mình đổi chỗ ngồi, cái bàn của Đường Miêu vẫn ở hàng đầu như cũ, Ngô Duyệt khóc thút thít dịch về phía sau, cô cư nhiên phải ngồi gần tên Văn Quan Nam kia.
Đường Miêu giúp cô ôm cặp sách, vừa vặn nhìn thấy Thẩm Thanh Dã ở bàn sau, anh đang thong thả ung dung thu dọn sách vở, hoàn toàn khác biệt với những người ở đây.
Ngô Duyệt tìm được chỗ ngồi, Văn Quan Nam cười hì hì nhìn cô: "Em gái, người quen nha, sau này chúng ta sẽ là bạn bè."
Ai muốn làm bạn bè với cậu a, chỗ ngồi đáng sợ như vậy, Ngô Duyệt muốn khóc lại không dám, đành phải bĩu môi ngồi xuống.
Đường Miêu nhìn thấy Thẩm Thanh Dã liền thở phì phì quay đầu đi, tên này hôm qua còn nói với cô, bản thân thành tích kém cần cô giúp đỡ học bù, nhưng hôm nay vừa có kết quả thi, điểm số các môn của anh cư nhiên đều vô cùng cao!
Cô gái trước mặt xoay người muốn đi, vẫn luôn cúi đầu chơi game Thẩm Thanh Dã để di động qua một bên, lên tiếng gọi cô: "Lại đây, giúp tôi ôm cặp sách."
Đường Miêu bất động, khóe môi Thẩm Thanh Dã nhỏ đến khó phát hiện cong lên, giọng nói lười nhác: "Lại đây."
Đường Miêu tức giận mà quay đầu lại, không tình nguyện xách chiếc cặp trên bàn anh lên rồi xoay người đi nhanh.
Thẩm Thanh Dã nhướng mày, không nhanh không chậm mà theo sau, khóe môi hiện lên ý cười nhàn nhạt.
Ngồi ở bàn cuối Văn Quan Nam cùng Vương Gia Vĩ hai mặt nhìn nhau: Chậc, thật không nhìn ra, Dã ca còn có một mặt hấp dẫn người như vậy a.
Lớp trưởng Lục Vân sau khi nhìn thấy xếp hạng thành tích, đáy lòng liền nhảy nhót thật lâu, thứ tự Thẩm Thanh Dã cư nhiên cùng một nhóm với cô ta, sau này hai người sẽ là bạn ngồi cùng bàn, đương cô ta cao hứng mà thu dọn sách vở, người xếp thứ hai Phùng Viễn bỗng nhiên đeo cặp sách thở hổn hển ngồi xuống bên cạnh cô ta.
"Sao cậu lại ngồi đây?" Lục Vân nhíu mày nhìn anh, giọng điệu không được tốt cho lắm.
Phùng Viễn dáng người hơi béo, làm người trung thực, không nghe ra giọng điệu Lục Vân, anh cười đến thân thiện: "Đường Miêu nói, bạn ấy ngồi cùng Thẩm Thanh Dã, hai chúng ta ngồi cùng nhau."
Nghe vậy, Lục Vân nhấp môi, ý cười trên mặt biến mất, cô ta mặt không biểu tình nhìn về phía hai người ngồi bàn đầu, trong lòng ghen ghét.
Phùng Viễn lấy từng quyển từng quyển sách giáo khoa ra đặt lên bàn, nhiệt tình mà mở miệng: "Về sau chúng ta chính là bạn ngồi cùng bàn, có gì cần giúp đỡ cậu cứ việc nói với tớ."
Sắc mặt Lục Vân tối xuống, tức giận nói: "Ai cần cậu dạy tôi."
Phùng Viễn chính là điển hình của một con mọt sách, kiểm tra toàn là dựa vào ghi nhớ, còn không có thông minh bằng cô ta đâu.
__
Tiết cuối cùng buổi chiều là tiết tự học, Đường Miêu cặm cụi làm bài tập vật lý, quyết không để ý tới người ngồi bên cạnh, tưởng tượng đến người trước kia tổng điểm chỉ được hai con số giờ đây trở thành người cao điểm nhất trường, tên nào đó tối hôm qua còn ra vẻ thành khẩn nói mình thành tích kém, nhưng mà hiện tại, Đường Miêu cảm thấy mình bị lừa rất nhiều năm!
Thẩm Thanh Dã ngồi dựa vào cửa sổ, thỉnh thoảng ghé mắt nhìn cô gái bên cạnh, ngay sau đó rũ mắt, mặt mày lạnh băng nhìn chằm chằm máy chơi game, cùng tổ đội mấy người phía sau chém giết.
Làm được một nửa, Triệu Nhan bàn sau cầm sách bài tập khều nhẹ vào lưng Đường Miêu: "Đường Miêu, có thể hỏi cậu một câu được không?"
Nam sinh bàn sau có chút ngượng ngùng mà đẩy mắt kính trên mũi, nhìn thấy Đường Miêu quay người lại, anh vội vàng đưa vở ghi qua, gương mặt thanh tú phiếm hồng: "Chính là câu này."
Đường Miêu cầm tờ giấy nháp, giọng nói rất chậm giúp anh giải thích từng đề mục một, tiếp theo bắt đầu vẽ hình minh họa.
Như là sợ làm phiền đến bạn học khác, cô gái đè thấp thanh âm rất mềm rất nhẹ.
Đường Miêu trước mặt hơi rũ mắt, lông mi vừa dài vừa cong khẽ động, môi hồng lúc đóng lúc mở, ánh mắt Triệu Nham vừa rơi xuống trên mặt cô liền vội vàng rời đi, tim không theo khống chế mà đập nhanh hơn.
Anh còn muốn hỏi thêm vài câu, bỗng nhiên cảm thấy có người đang nhìn mình, Triệu Nham kỳ quái ngước mắt lên, liền đụng phải ánh mắt sắc bén của Thẩm Thanh Dã, thiếu niên môi mỏng mím lại, ánh mắt lạnh băng khiến anh không khỏi rùng mình.
Triệu Nham hơi hé môi, lời đến bên miệng lại nuốt trở về, sau đó liền vội vàng nói lời cảm ơn với Đường Miêu.
Chờ đến khi cô gái quay người lại, Thẩm Thanh Dã cũng đồng thời thu hồi ánh mắt, mí mắt anh hơi rũ, gương mặt trắng nõn không chút cảm xúc dư thừa, nhưng đầu ngón tay lại dừng lại rất lâu, thẳng đến khi trong game anh bị người chém giết thua cuộc.
Ngày đầu tiên hai người trở thành bạn ngồi cùng bàn, không khí có chút kỳ lạ, Đường Miêu làm bài tập sẽ lặng lẽ liếc nhìn anh một cái, khi ánh mắt lần thứ N ngó qua, Thẩm Thanh Dã đẩy cho cô một tờ giấy.
"Muốn giận dỗi đến bao giờ?" Thiếu niên nét chữ cứng cáp, không biết dùng bao nhiêu sức lực, tựa như biểu đạt bất mãn của mình.
Đường Miêu nhíu mày, giận dỗi trả thù cũng không có ích gì, cô do dự, chỉ là trong lòng vẫn có chút không quen, vì thế viết xuống mấy chữ đẩy cho anh: "Vì sao cậu lại lừa tôi."
Rõ ràng hai người quen biết nhau từ nhỏ, nhưng Thẩm Thanh Dã luôn thay đổi bất thường, mỗi một lần đều khiến cô cảm thấy, cô giống như chưa từng quen biết anh.
Thẩm Thanh Dã nhìn tờ giấy, lại nhìn về phía Đường Miêu, cô gái khóe môi kéo xuống, nhìn dáng vẻ thực sự tức giận.
__
Buổi tối tan học, Đường Miêu và Thẩm Thanh Dã cùng nhau ra về, bởi vì là thứ sáu, học sinh ngày thường trọ trong trường cũng về nhà, trong lúc nhất thời trạm xe buýt đứng toàn là học sinh.
Thẩm Thanh Dã đứng trong đám người phá lệ nổi bật, làn da anh rất trắng, ngũ quan thanh tú, mặc đồng phục trên người bớt đi mấy phần lạnh nhạt, thỉnh thoảng có ánh mắt bạn học đánh giá truyền tới, Đường Miêu cũng nhịn không được liếc mắt nhìn anh một cái, thiếu niên trước mặt luôn bày ra một khuôn mặt lạnh lùng, bộ dáng khi không nói chuyện khiến người ta không dám đến gần, bất quá Thẩm Thanh Dã lớn lên rất đẹp, nam sinh như vậy không nghi ngờ gì được rất nhiều cô gái hoan nghênh.
Làm lơ ánh mắt những người xung quanh, Thẩm Thanh Dã rũ mắt vừa vặn chạm phải ánh mắt Đường Miêu, cô gái trước mặt chớp chớp mắt, con ngươi đen nhánh trong suốt nhìn chằm chằm anh, anh nhướng mày, bỗng nhiên cúi người, khóe môi cong cong, giọng điệu chế nhạo: "Để ý nước miếng."
Đường Miêu sửng sốt, chột dạ mà cúi thấp đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút bực hiện lên một mảng mây hồng: "Ai, ai chảy nước miếng chứ."
Bên ngoài đám người, có mấy nam sinh mặc đồng phục ánh mắt oán hận nhìn bóng dáng hai người đứng cách đó không xa ở trạm xe buýt, căm giận mà siết chặt nắm tay.
"Lỗi ca, tớ nhìn thấy tiểu tử kia, hay là bây giờ chúng ta đi giáo huấn nó một trận?"
"Tên họ Thẩm kia vậy mà lại dám coi như không có chuyện gì, nhất định phải cho nó biết thế nào là lợi hại!"
Anh em bên cạnh không cam lòng, trên mũi còn dán băng gạt Trương Thạch Lỗi hừ lạnh một tiếng: "Gấp cái gì, ông đây còn rất nhiều thời gian tìm nó tính sổ."
__
Buổi tối Đường Miêu đang làm bài tập, bỗng nhận được tin nhắn Ngô Duyệt gửi đến.
Tiểu Duyệt Duyệt: Miêu Miêu! Có phải cậu đã quên 8 giờ tối nay Lưu Âm xã phát sóng trực tiếp mừng ngày thành lập rồi không!
Tiểu Duyệt Duyệt: Tớ đợi đã lâu, cư nhiên vẫn chưa thấy Thiên Mộ xuất hiện! *Khóc lớn*. Nhìn thấy tin nhắn của Ngô Duyệt, Đường Miêu mới đột nhiên nhớ ra, hôm nay là ngày Thiên Mộ phát sóng trực tiếp!
Mới vừa mở phần mềm, liền thấy phòng chát Lưu Âm xã phát sóng trực tiếp nóng hổi đứng ngay đầu trang, số người trong phòng đã rất đông, Đường Miêu hưng phấn mà đi vào, đáng tiếc đều bị mạnh mẽ đẩy ra ngoài.
Ngô Duyệt còn đang thúc giục: Miêu Miêu cậu có vào được không! Hiện tại là Bạch Tiểu Li cùng Chúc Ôn Tồn tương tác, cảm giác hai người này cũng rất hợp đôi a!
Tiểu Duyệt Duyệt: Tiểu Mộ Mộ vẫn chưa xuất hiện, bây giờ phòng phát sóng trực tiếp đang nhao nhao cả lên.
Ngô Duyệt cùng Đường Miêu hai người là bạn tốt, không chỉ có cộng đồng yêu thích giống nhau, ngay cả nam thần yêu thích cũng giống nhau, hai người đều bởi vì kịch truyền thanh của Thiên Mộ mà lọt vào thế giới ảo này.
Thấy Miêu Miêu chưa tiến vào phòng phát sóng trực tiếp, Ngô Duyệt vội vàng gửi tin nhắn tới: Miêu Miêu cậu nhanh lên a, Thiên Mộ sắp xuất hiện rồi!
Thử click rất nhiều lần, Đường Miêu có chút tuyệt vọng, đang chuẩn bị thử lại một lần nữa, liền nhận được tin nhắn Thẩm Thanh Dã gửi đến.
Đại ma vương tính tình hung bạo: Ngày mai dạy tôi làm đề, đừng quên.
Một học bá che giấu thực lực nhiều năm, cư nhiên thật sự muốn cô dạy đề, Đường Miêu lẩm bẩm hừ một tiếng, nhưng vẫn trả lời đồng ý với anh.
Thẩm Thanh Dã mắt nhìn tin nhắn trả lời của Đường Miêu, giây tiếp theo đi động bỗng vang lên, là Chúc Ôn Tồn gọi tới.
Anh còn đang phải chỉnh microphone, ấn xuống tiếp cuộc gọi.
Điện thoại vừa kết nối, đầu bên kia liền vang lên tiếng rống như sư tử hà đông của người nào đó.
"Thẩm Thanh Dã! Cậu vì sao vẫn chưa online! Không được phép lặn mất a!"
"Bọn tớ đều nói xong rồi, phòng phát sóng trực tiếp chỉ còn chờ cậu nữa thôi."
Chúc Ôn Tồn gấp muốn chết, vừa rồi luôn là anh cùng Bạch Tiểu Li tương tác, chờ mãi vẫn không thấy Thẩm Thanh Dã đâu, hiện tại fans đều đã vô cùng sốt ruột!
Thẩm Thanh Dã còn đang điều chỉnh âm thanh, ở dưới sự thúc giục của Chúc Ôn Tồn, rốt cuộc mới vào phòng phát sóng trực tiếp.
Fans hâm mộ vốn đang không ngừng spam ở trong phòng phát sóng trực tiếp, vừa thấy ID Thiên Mộ xuất hiện, nháy mắt liền an tĩnh lại, giây tiếp theo, toàn bộ phòng phát sóng trực tiếp như bị nổ tung.
Đông đảo fans như mất bình tĩnh bắt đầu spam.
Đồ ăn: A a a a Thiên Mộ ca ca anh rốt cuộc cũng xuất hiện rồi, chúng em chờ anh rất lâu (QAQ)
Em và anh ở dưới tàng cây: Đợi phát sóng trực tiếp lâu như vậy, còn tưởng rằng Mộ Mộ sẽ không tới!!!
Nồi sắt hầm chính mình: Thiên Mộ Thiên Mộ mau nói gì đi!!!
Thiên Mộ vừa xuất hiện, ngồi canh hồi lâu Ngô Duyệt kích động tay run run, vội vàng thúc giục Đường Miêu: Miêu Miêu nhanh lên!Thiên Mộ chuẩn bị nói chuyện a!
Xã trưởng Tề Gia Hòa thấy Thiên Mộ vào phòng phát sóng trực tiếp, không nói hai lời liền mở tiếng lên.
"Được rồi được rồi, hiện giờ Thiên Mộ đã tới, mọi người cứ việc thỏa thoải mái đặt câu hỏi."
Tề Gia Hòa nhẹ nhàng thở ra, nhìn số người trong phòng chát không ngừng tăng lên, tâm tình phá lệ sung sướng.
Bạch Tiểu Li đã phát sóng xong từ lâu, vừa rồi còn cùng những thành viên khác trong xã đoàn nói chuyện phiếm, khi nhìn thấy Thiên Mộ đi ra, tim cũng bắt đầu đập nhanh hơn, đây cũng là lần đầu tiên Thiên Mộ chịu nói chuyện ở nơi cộng đồng, mà có không ít người xem phát sóng trực tiếp vẫn còn ghép đôi hai người họ với nhau.
Phòng phát sóng trực tiếp mở tiếng đã lâu mà vẫn chưa thấy người nói chuyện, Thẩm Thanh Dã nhìn fans không ngừng spam, dừng một chút, đè thấp thanh âm ôn hòa hơn ngày thường.
"Chào mọi người."
Trải qua trăm cay nghìn đắng, Đường Miêu cuối cùng cũng chen được vào phòng phát sóng trực tiếp, mới vừa đi vào, liền nghe được một giọng nam quen thuộc.
"Tôi là Thiên Mộ."
Giọng nói ấm áp của chành trai rõ ràng khiến cô sửng sốt một chút, Đường Miêu hơi chau mày, ánh mắt dừng ở trên màn hình, nhìn đến cái tên Thiên Mộ kia.
Bạn học xung quanh tựa hồ còn kinh ngạc hơn cả cô, không ngờ tới bạn học mới tới là chân nhân bất lộ tướng, khí thế này chắc chắn sẽ đuổi kịp và vượt qua cả Đường Miêu a!
Ngô Duyệt nhìn điểm thi của Thẩm Thanh Dã, không thể tưởng tượng được nói: "Toán học khó đến mức nào! Cậu ấy cư nhiên đạt được điểm cao như thế!"
Đây là thần thánh sao!
Câu cuối cùng trong đề toán khó vô cùng! Ngô Duyệt có chút ngượng ngùng trước thành tích của mình, môn toán của cô luôn kém cỏi, lần này kiểm tra điểm chỉ bằng số lẻ của người ta, cô vẻ mặt đưa đám, nhận mệnh kéo cái bàn cùng băng ghế của mình về phía sau, khoảng cách với Văn Quan Nam càng gần cô càng cảm thấy thương tâm.
Trước khi thi, Vương Gia Vĩ cùng Văn Quan Nam có cá cược với nhau, xem cuộc thi lần này thành tích ai đứng chót, Văn Quan Nam còn rất tự tin mình có thể xếp trên Thẩm Thanh Dã.
Cho đến khi nhìn thấy thành tích của Dã ca, hai người lập tức trợn tròn mắt.
Này mẹ nó đã xảy ra chuyện gì?! Vị quái vật tất cả các môn khoa học tự nhiên đều đạt điểm cao này, chính là Thẩm Thanh Dã bọn họ quen biết sao!
Văn Quan Nam trở về chỗ ngồi, bộ dạng như vừa bị sét đánh, mà vị đạt điểm cao kia vẫn đang cúi đầu chơi game, căn bản không đi xem kết quả thành tích.
"Dã ca, cậu đúng là quá trâu bò rồi, sao tớ chưa từng thấy một mặt học bá này của cậu a!"
Học sinh cá biệt năm đó thoáng cái trở thành học bá, cách biệt đâu phải nhỏ bình thường, Văn Quan Nam không mấy tin tưởng, vì thế thò người lại gần nói: "Dã ca cậu cũng quá không có nghĩa khí đi! Nói cho tớ biết, cậu lấy được đáp án từ đâu?"
Thẩm Thanh Dã ghé mắt lạnh băng nhìn anh một cái: "Ông đây tự mình làm."
Văn Quan Nam:?
Vương Gia Vĩ tuy rằng kinh ngạc, nhưng cũng được coi như bình tĩnh: "Cậu đừng quên, Dã ca trước kia kiểm tra chỉ làm những đề mình thích."
Văn Quan Nam: "Ân?"
Vương Gia Vĩ mỉm cười: "Những câu cậu ấy làm đáp án đều đúng hết."
Văn Quan Nam ngọa tào một tiếng, nháy mắt hoài nghi nhân sinh.
Mọi người trong lớp học xem xong phiếu điểm, bắt đầu dựa theo thứ tự của mình đổi chỗ ngồi, cái bàn của Đường Miêu vẫn ở hàng đầu như cũ, Ngô Duyệt khóc thút thít dịch về phía sau, cô cư nhiên phải ngồi gần tên Văn Quan Nam kia.
Đường Miêu giúp cô ôm cặp sách, vừa vặn nhìn thấy Thẩm Thanh Dã ở bàn sau, anh đang thong thả ung dung thu dọn sách vở, hoàn toàn khác biệt với những người ở đây.
Ngô Duyệt tìm được chỗ ngồi, Văn Quan Nam cười hì hì nhìn cô: "Em gái, người quen nha, sau này chúng ta sẽ là bạn bè."
Ai muốn làm bạn bè với cậu a, chỗ ngồi đáng sợ như vậy, Ngô Duyệt muốn khóc lại không dám, đành phải bĩu môi ngồi xuống.
Đường Miêu nhìn thấy Thẩm Thanh Dã liền thở phì phì quay đầu đi, tên này hôm qua còn nói với cô, bản thân thành tích kém cần cô giúp đỡ học bù, nhưng hôm nay vừa có kết quả thi, điểm số các môn của anh cư nhiên đều vô cùng cao!
Cô gái trước mặt xoay người muốn đi, vẫn luôn cúi đầu chơi game Thẩm Thanh Dã để di động qua một bên, lên tiếng gọi cô: "Lại đây, giúp tôi ôm cặp sách."
Đường Miêu bất động, khóe môi Thẩm Thanh Dã nhỏ đến khó phát hiện cong lên, giọng nói lười nhác: "Lại đây."
Đường Miêu tức giận mà quay đầu lại, không tình nguyện xách chiếc cặp trên bàn anh lên rồi xoay người đi nhanh.
Thẩm Thanh Dã nhướng mày, không nhanh không chậm mà theo sau, khóe môi hiện lên ý cười nhàn nhạt.
Ngồi ở bàn cuối Văn Quan Nam cùng Vương Gia Vĩ hai mặt nhìn nhau: Chậc, thật không nhìn ra, Dã ca còn có một mặt hấp dẫn người như vậy a.
Lớp trưởng Lục Vân sau khi nhìn thấy xếp hạng thành tích, đáy lòng liền nhảy nhót thật lâu, thứ tự Thẩm Thanh Dã cư nhiên cùng một nhóm với cô ta, sau này hai người sẽ là bạn ngồi cùng bàn, đương cô ta cao hứng mà thu dọn sách vở, người xếp thứ hai Phùng Viễn bỗng nhiên đeo cặp sách thở hổn hển ngồi xuống bên cạnh cô ta.
"Sao cậu lại ngồi đây?" Lục Vân nhíu mày nhìn anh, giọng điệu không được tốt cho lắm.
Phùng Viễn dáng người hơi béo, làm người trung thực, không nghe ra giọng điệu Lục Vân, anh cười đến thân thiện: "Đường Miêu nói, bạn ấy ngồi cùng Thẩm Thanh Dã, hai chúng ta ngồi cùng nhau."
Nghe vậy, Lục Vân nhấp môi, ý cười trên mặt biến mất, cô ta mặt không biểu tình nhìn về phía hai người ngồi bàn đầu, trong lòng ghen ghét.
Phùng Viễn lấy từng quyển từng quyển sách giáo khoa ra đặt lên bàn, nhiệt tình mà mở miệng: "Về sau chúng ta chính là bạn ngồi cùng bàn, có gì cần giúp đỡ cậu cứ việc nói với tớ."
Sắc mặt Lục Vân tối xuống, tức giận nói: "Ai cần cậu dạy tôi."
Phùng Viễn chính là điển hình của một con mọt sách, kiểm tra toàn là dựa vào ghi nhớ, còn không có thông minh bằng cô ta đâu.
__
Tiết cuối cùng buổi chiều là tiết tự học, Đường Miêu cặm cụi làm bài tập vật lý, quyết không để ý tới người ngồi bên cạnh, tưởng tượng đến người trước kia tổng điểm chỉ được hai con số giờ đây trở thành người cao điểm nhất trường, tên nào đó tối hôm qua còn ra vẻ thành khẩn nói mình thành tích kém, nhưng mà hiện tại, Đường Miêu cảm thấy mình bị lừa rất nhiều năm!
Thẩm Thanh Dã ngồi dựa vào cửa sổ, thỉnh thoảng ghé mắt nhìn cô gái bên cạnh, ngay sau đó rũ mắt, mặt mày lạnh băng nhìn chằm chằm máy chơi game, cùng tổ đội mấy người phía sau chém giết.
Làm được một nửa, Triệu Nhan bàn sau cầm sách bài tập khều nhẹ vào lưng Đường Miêu: "Đường Miêu, có thể hỏi cậu một câu được không?"
Nam sinh bàn sau có chút ngượng ngùng mà đẩy mắt kính trên mũi, nhìn thấy Đường Miêu quay người lại, anh vội vàng đưa vở ghi qua, gương mặt thanh tú phiếm hồng: "Chính là câu này."
Đường Miêu cầm tờ giấy nháp, giọng nói rất chậm giúp anh giải thích từng đề mục một, tiếp theo bắt đầu vẽ hình minh họa.
Như là sợ làm phiền đến bạn học khác, cô gái đè thấp thanh âm rất mềm rất nhẹ.
Đường Miêu trước mặt hơi rũ mắt, lông mi vừa dài vừa cong khẽ động, môi hồng lúc đóng lúc mở, ánh mắt Triệu Nham vừa rơi xuống trên mặt cô liền vội vàng rời đi, tim không theo khống chế mà đập nhanh hơn.
Anh còn muốn hỏi thêm vài câu, bỗng nhiên cảm thấy có người đang nhìn mình, Triệu Nham kỳ quái ngước mắt lên, liền đụng phải ánh mắt sắc bén của Thẩm Thanh Dã, thiếu niên môi mỏng mím lại, ánh mắt lạnh băng khiến anh không khỏi rùng mình.
Triệu Nham hơi hé môi, lời đến bên miệng lại nuốt trở về, sau đó liền vội vàng nói lời cảm ơn với Đường Miêu.
Chờ đến khi cô gái quay người lại, Thẩm Thanh Dã cũng đồng thời thu hồi ánh mắt, mí mắt anh hơi rũ, gương mặt trắng nõn không chút cảm xúc dư thừa, nhưng đầu ngón tay lại dừng lại rất lâu, thẳng đến khi trong game anh bị người chém giết thua cuộc.
Ngày đầu tiên hai người trở thành bạn ngồi cùng bàn, không khí có chút kỳ lạ, Đường Miêu làm bài tập sẽ lặng lẽ liếc nhìn anh một cái, khi ánh mắt lần thứ N ngó qua, Thẩm Thanh Dã đẩy cho cô một tờ giấy.
"Muốn giận dỗi đến bao giờ?" Thiếu niên nét chữ cứng cáp, không biết dùng bao nhiêu sức lực, tựa như biểu đạt bất mãn của mình.
Đường Miêu nhíu mày, giận dỗi trả thù cũng không có ích gì, cô do dự, chỉ là trong lòng vẫn có chút không quen, vì thế viết xuống mấy chữ đẩy cho anh: "Vì sao cậu lại lừa tôi."
Rõ ràng hai người quen biết nhau từ nhỏ, nhưng Thẩm Thanh Dã luôn thay đổi bất thường, mỗi một lần đều khiến cô cảm thấy, cô giống như chưa từng quen biết anh.
Thẩm Thanh Dã nhìn tờ giấy, lại nhìn về phía Đường Miêu, cô gái khóe môi kéo xuống, nhìn dáng vẻ thực sự tức giận.
__
Buổi tối tan học, Đường Miêu và Thẩm Thanh Dã cùng nhau ra về, bởi vì là thứ sáu, học sinh ngày thường trọ trong trường cũng về nhà, trong lúc nhất thời trạm xe buýt đứng toàn là học sinh.
Thẩm Thanh Dã đứng trong đám người phá lệ nổi bật, làn da anh rất trắng, ngũ quan thanh tú, mặc đồng phục trên người bớt đi mấy phần lạnh nhạt, thỉnh thoảng có ánh mắt bạn học đánh giá truyền tới, Đường Miêu cũng nhịn không được liếc mắt nhìn anh một cái, thiếu niên trước mặt luôn bày ra một khuôn mặt lạnh lùng, bộ dáng khi không nói chuyện khiến người ta không dám đến gần, bất quá Thẩm Thanh Dã lớn lên rất đẹp, nam sinh như vậy không nghi ngờ gì được rất nhiều cô gái hoan nghênh.
Làm lơ ánh mắt những người xung quanh, Thẩm Thanh Dã rũ mắt vừa vặn chạm phải ánh mắt Đường Miêu, cô gái trước mặt chớp chớp mắt, con ngươi đen nhánh trong suốt nhìn chằm chằm anh, anh nhướng mày, bỗng nhiên cúi người, khóe môi cong cong, giọng điệu chế nhạo: "Để ý nước miếng."
Đường Miêu sửng sốt, chột dạ mà cúi thấp đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút bực hiện lên một mảng mây hồng: "Ai, ai chảy nước miếng chứ."
Bên ngoài đám người, có mấy nam sinh mặc đồng phục ánh mắt oán hận nhìn bóng dáng hai người đứng cách đó không xa ở trạm xe buýt, căm giận mà siết chặt nắm tay.
"Lỗi ca, tớ nhìn thấy tiểu tử kia, hay là bây giờ chúng ta đi giáo huấn nó một trận?"
"Tên họ Thẩm kia vậy mà lại dám coi như không có chuyện gì, nhất định phải cho nó biết thế nào là lợi hại!"
Anh em bên cạnh không cam lòng, trên mũi còn dán băng gạt Trương Thạch Lỗi hừ lạnh một tiếng: "Gấp cái gì, ông đây còn rất nhiều thời gian tìm nó tính sổ."
__
Buổi tối Đường Miêu đang làm bài tập, bỗng nhận được tin nhắn Ngô Duyệt gửi đến.
Tiểu Duyệt Duyệt: Miêu Miêu! Có phải cậu đã quên 8 giờ tối nay Lưu Âm xã phát sóng trực tiếp mừng ngày thành lập rồi không!
Tiểu Duyệt Duyệt: Tớ đợi đã lâu, cư nhiên vẫn chưa thấy Thiên Mộ xuất hiện! *Khóc lớn*. Nhìn thấy tin nhắn của Ngô Duyệt, Đường Miêu mới đột nhiên nhớ ra, hôm nay là ngày Thiên Mộ phát sóng trực tiếp!
Mới vừa mở phần mềm, liền thấy phòng chát Lưu Âm xã phát sóng trực tiếp nóng hổi đứng ngay đầu trang, số người trong phòng đã rất đông, Đường Miêu hưng phấn mà đi vào, đáng tiếc đều bị mạnh mẽ đẩy ra ngoài.
Ngô Duyệt còn đang thúc giục: Miêu Miêu cậu có vào được không! Hiện tại là Bạch Tiểu Li cùng Chúc Ôn Tồn tương tác, cảm giác hai người này cũng rất hợp đôi a!
Tiểu Duyệt Duyệt: Tiểu Mộ Mộ vẫn chưa xuất hiện, bây giờ phòng phát sóng trực tiếp đang nhao nhao cả lên.
Ngô Duyệt cùng Đường Miêu hai người là bạn tốt, không chỉ có cộng đồng yêu thích giống nhau, ngay cả nam thần yêu thích cũng giống nhau, hai người đều bởi vì kịch truyền thanh của Thiên Mộ mà lọt vào thế giới ảo này.
Thấy Miêu Miêu chưa tiến vào phòng phát sóng trực tiếp, Ngô Duyệt vội vàng gửi tin nhắn tới: Miêu Miêu cậu nhanh lên a, Thiên Mộ sắp xuất hiện rồi!
Thử click rất nhiều lần, Đường Miêu có chút tuyệt vọng, đang chuẩn bị thử lại một lần nữa, liền nhận được tin nhắn Thẩm Thanh Dã gửi đến.
Đại ma vương tính tình hung bạo: Ngày mai dạy tôi làm đề, đừng quên.
Một học bá che giấu thực lực nhiều năm, cư nhiên thật sự muốn cô dạy đề, Đường Miêu lẩm bẩm hừ một tiếng, nhưng vẫn trả lời đồng ý với anh.
Thẩm Thanh Dã mắt nhìn tin nhắn trả lời của Đường Miêu, giây tiếp theo đi động bỗng vang lên, là Chúc Ôn Tồn gọi tới.
Anh còn đang phải chỉnh microphone, ấn xuống tiếp cuộc gọi.
Điện thoại vừa kết nối, đầu bên kia liền vang lên tiếng rống như sư tử hà đông của người nào đó.
"Thẩm Thanh Dã! Cậu vì sao vẫn chưa online! Không được phép lặn mất a!"
"Bọn tớ đều nói xong rồi, phòng phát sóng trực tiếp chỉ còn chờ cậu nữa thôi."
Chúc Ôn Tồn gấp muốn chết, vừa rồi luôn là anh cùng Bạch Tiểu Li tương tác, chờ mãi vẫn không thấy Thẩm Thanh Dã đâu, hiện tại fans đều đã vô cùng sốt ruột!
Thẩm Thanh Dã còn đang điều chỉnh âm thanh, ở dưới sự thúc giục của Chúc Ôn Tồn, rốt cuộc mới vào phòng phát sóng trực tiếp.
Fans hâm mộ vốn đang không ngừng spam ở trong phòng phát sóng trực tiếp, vừa thấy ID Thiên Mộ xuất hiện, nháy mắt liền an tĩnh lại, giây tiếp theo, toàn bộ phòng phát sóng trực tiếp như bị nổ tung.
Đông đảo fans như mất bình tĩnh bắt đầu spam.
Đồ ăn: A a a a Thiên Mộ ca ca anh rốt cuộc cũng xuất hiện rồi, chúng em chờ anh rất lâu (QAQ)
Em và anh ở dưới tàng cây: Đợi phát sóng trực tiếp lâu như vậy, còn tưởng rằng Mộ Mộ sẽ không tới!!!
Nồi sắt hầm chính mình: Thiên Mộ Thiên Mộ mau nói gì đi!!!
Thiên Mộ vừa xuất hiện, ngồi canh hồi lâu Ngô Duyệt kích động tay run run, vội vàng thúc giục Đường Miêu: Miêu Miêu nhanh lên!Thiên Mộ chuẩn bị nói chuyện a!
Xã trưởng Tề Gia Hòa thấy Thiên Mộ vào phòng phát sóng trực tiếp, không nói hai lời liền mở tiếng lên.
"Được rồi được rồi, hiện giờ Thiên Mộ đã tới, mọi người cứ việc thỏa thoải mái đặt câu hỏi."
Tề Gia Hòa nhẹ nhàng thở ra, nhìn số người trong phòng chát không ngừng tăng lên, tâm tình phá lệ sung sướng.
Bạch Tiểu Li đã phát sóng xong từ lâu, vừa rồi còn cùng những thành viên khác trong xã đoàn nói chuyện phiếm, khi nhìn thấy Thiên Mộ đi ra, tim cũng bắt đầu đập nhanh hơn, đây cũng là lần đầu tiên Thiên Mộ chịu nói chuyện ở nơi cộng đồng, mà có không ít người xem phát sóng trực tiếp vẫn còn ghép đôi hai người họ với nhau.
Phòng phát sóng trực tiếp mở tiếng đã lâu mà vẫn chưa thấy người nói chuyện, Thẩm Thanh Dã nhìn fans không ngừng spam, dừng một chút, đè thấp thanh âm ôn hòa hơn ngày thường.
"Chào mọi người."
Trải qua trăm cay nghìn đắng, Đường Miêu cuối cùng cũng chen được vào phòng phát sóng trực tiếp, mới vừa đi vào, liền nghe được một giọng nam quen thuộc.
"Tôi là Thiên Mộ."
Giọng nói ấm áp của chành trai rõ ràng khiến cô sửng sốt một chút, Đường Miêu hơi chau mày, ánh mắt dừng ở trên màn hình, nhìn đến cái tên Thiên Mộ kia.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook