Bệ Hạ, Nhận Mệnh Đi!
-
Chương 87: Chu hoàng hậu…?!
Hạ quân tháng chạp xuất chinh, tháng hai hồi trình. Nhưng mùa xuân ở phương bắc còn lạnh hơn cả mùa đông ấm áp của Nam Cương, Ân Chính đã phát cho tướng sĩ áo ấm, nhưng vẫn cảm thấy gió lạnh xuyên thấu qua lớp lớp y phục mà xâm nhập vào trong da thịt. Càng đi về hướng Tây Bắc, gió cát thổi càng lợi hại, Mân Châu lại là vùng đất trải đầy cát vàng, khiến con người cơ hồ không thể mở mắt.
Nhưng khí hậu cùng hoàn cảnh như vậy, mới là thứ mà Ân Chính và đại quân phía sau quen thuộc. Nhiều năm ở biên quan chống lại Tây Nhung, khiến cho thân thể bọn họ sớm đã quen với cái khí hậu rét lạnh khô ráo, nửa năm qua sinh hoạt ở phía nam ngược lại làm cho bọn họ cảm thấy nóng bức khó chịu vô cùng.
Ân Chính hút một ngụm khí lạnh thật sâu, nhìn vạn dặm không trung không mây, hướng về phía tướng sĩ gào to một câu: “Chúng ta rốt cuộc về nhà! Một trận này cần phải đánh cho tốt, để thánh thượng nhìn xem, quân Tây Bắc chúng ta mới là binh mã hoàn mỹ nhất Đại Hạ. Những người phía nam đó biết bơi, nhưng chúng ta ở trên đất liền so với bọn chúng còn mạnh hơn rất nhiều!”
Chúng tướng sĩ cũng bắt chước theo Ân Chính hô to, sĩ khí sôi trào, trên mặt mỗi người đều bị gió thổi đến đỏ ửng, nhưng tinh thần lại thật phấn chấn, khí thế ngất trời. Ân Chính vừa lòng mà vuốt chòm râu ngắn ngủn trên cằm, lần thứ hai quát: “Lúc tới nơi, tất cả nghe theo sự chỉ huy của ta mà chiến đấu, Giang phó tướng mang năm trăm người hộ tống hoàng hậu hồi kinh, không thể để một nữ nhân…… Khụ khụ, hoàng hậu ― mạo hiểm đốc chiến, đã rõ chưa?”
Chúng quân sĩ phía sau bỗng nhiên nở nụ cười, phó tướng Giang Bân của Ân Chính bất mãn đáp: “Khó khăn lắm mới trở lại được chiến trường, đại nhân sao có thể kêu ta quay về kinh? Hoàng hậu không phải có dẫn theo binh mã tới Mân Châu hay sao? Bọn họ đều vất vả, để bọn họ đưa hoàng hậu trở về mới phải, ta muốn đi theo đại nhân đánh giặc a!”
Hai người giống như đang ở chợ rau cò kè mặc cả, tướng sĩ phía dưới đều ngầm hiểu mà cười. Đang lúc nói giỡn, đằng trước bỗng nhiên có hai kỵ binh mặc trang phục Hạ quốc chạy như bay đến, từ xa hô lớn: “Người tới có phải là Ân tướng quân?”
Ân Chính vội vàng thay đổi thành bộ mặt nghiêm túc, hướng về thân binh bên cạnh khoát tay, thân binh kia liền đáp: “Đây đúng là đội quân của Trấn Nam tướng quân, các ngươi là thủ hạ của hoàng hậu hay là thủ hạ của Dương lão tướng quân?”
Trên mặt hai gã kỵ binh kia bỗng nhiên hiện ra một nụ cười thần bí, chắp tay đáp: “Chúng ta tất nhiên là thủ hạ của hoàng hậu.”
Ân Chính cũng không thèm để mắt đến người thân là nam tử còn vào cung làm hậu, trong lòng đã tuôn ra một tràn nói xấu sau lưng, trên mặt lại vẫn tỏ ra thần sắc tôn kính: “Nguyên lai hai vị là người bên cạnh hoàng hậu, thất kính. Hoàng hậu đã biết ta dẫn người tới đây sao? Vậy chúng tướng sĩ nên hạ trại ở đâu cho thỏa đáng?”
Trong hai gã kỵ binh kia có một người mở miệng đáp: “Hoàng hậu cùng Dương đại nhân nghe nói Ân tướng quân mang theo đại quân nam chinh đến đây chi viện, đã phái người chuẩn bị doanh trại, thỉnh đại quân đi theo vị huynh đệ này của ta. Hoàng hậu còn có việc muốn cùng Ân tướng quân thương lượng, thỉnh Ân tướng quân cùng ta đến trong quân trướng kiến giá.”
Trong lòng Ân Chính có chút mâu thuẫn, giả bộ cười hỏi hai người kia: “Ta là ngoại thần, sao có thể đơn độc gặp hoàng hậu. Không biết Dương lão tướng quân có ở đó không, thật ra ta có một số việc muốn thương lượng cùng ngài ấy.”
Binh lính kia cười cười, thúc ngựa quay đầu, nói “Tướng quân, thỉnh.” Nói xong liền giục ngựa đi trước. Ân Chính bất đắc dĩ theo sau y, đi được mười mấy dặm, liền thấy quân doanh. Trong doanh còn có mấy thân ảnh quen thuộc đi qua đi lại, nhìn thấy Ân Chính liền hô: “Ân huynh sao tới trễ như vậy? Kỵ binh trong kinh đều tới mấy ngày trước rồi, chúng ta ngày đêm ngóng trông ngươi, ngươi hành động ngược lại thật nhàn nhã.”
Ân Chính cũng không kiên nhẫn giải thích cùng bọn họ, cười mắng: “Mấy chục vạn đại quân từ Nam Cương đuổi tới Tây Bắc, sao có thể nhanh được? Hiện tại người mà ta mang đến đều là kẻ có bản lĩnh, nếu đổi lại các ngươi, sợ còn kéo dài thêm cả nửa tháng. Trước mắt ta phải vội vã đi gặp hoàng hậu, đợi trở về lại cùng các ngươi nói chuyện.”
Vài tên tướng lãnh kia sắc mặt hơi có chút phức tạp, nhưng ánh mắt nhìn về phía hắn lại hàm chứa vài phần vui sướng khi người gặp họa, sôi nổi cùng hắn cáo từ. Ân Chính bị bọn họ làm cho không rõ nguyên do, bất quá nhìn mấy chữ ‘Đại Hạ Chu hoàng hậu’ trên lá cờ dựng trước đại doanh, mặt liền nóng lên, âm thầm thở dài, đi theo tên lính liên lạc kia vào đại trướng.
Trong trướng chỉ có hai người, một người dựa vào bàn đang viết gì đó, một người khác đứng ở bên cạnh thấp giọng nói chuyện cùng người nọ. Ân Chính liếc mắt một cái liền nhận ra lão nhân tóc bạc đang đứng nói chuyện chính là lão sư của mình ― Dương Thanh, vội vàng kêu lên: “Lão sư cũng ở trong trướng sao? Đệ tử vâng mệnh tới gặp hoàng hậu, bất quá theo quy củ Đại Hạ, ngoại thần và nội cung không được thông hỏi, có chuyện gì không bằng thỉnh lão sư chuyển đạt giùm……”
Dương Thanh xoay người lại, hung hăng mắng hắn: “Đồ không biết tốt xấu, nói mê sảng cái gì đó! Còn không mau lại đây tham kiến…… Chu hoàng hậu.”
Ân Chính cúi đầu nghe giáo huấn, sau khi nghe xong mới ngẩng đầu lên, yên lặng nhìn thoáng qua người sau bàn. Người nọ đã ném bút xuống, ngẩng đầu dậy, đang đối diện cùng Ân Chính. Ân Chính đột nhiên lộp bộp trong lòng, nhảy dựng lên ― bộ dáng của người nọ sao lại giống như đúc Đại tướng quân Chu Huyên sớm đã chết!
Ân Chính lập tức cứng họng, cơ hồ muốn thét to thành tiếng, người phía sau bàn lại bước một bước đến trước mặt Ân Chính, quát: “Bổn cung là đương triều hoàng hậu, tên là Chu Tuyên, ân…… chữ Tuyên trong Tuyên Phủ. Ân tướng quân lần đầu gặp ta, có chút thất thố, ta không so đo cùng ngươi, hành lễ xong liền đến bên này, ta còn có việc muốn hỏi ngươi.”
Ân Chính hít ngược vào một hơi khí lạnh, tựa như nằm mơ mà bước chân nặng chân nhẹ đi về phía trước, trong đầu liền đem mặt của Chu Huyên cùng ‘Chu Tuyên’ này chuyển đổi vài lần, run rẩy kêu lên: “Đại tướng……”
Chu Huyên ‘khụ’ một tiếng: “Hoàng hậu!”
Dương Thanh từ sau lưng đạp Ân Chính một cái, mười phần khí thế mà hô: “Ngây ngốc làm gì, còn không mau tham kiến hoàng hậu!”
Ân Chính lại không hành lễ, mà giơ tay nắm lấy hai tay Chu Huyên, đánh giá một lượt từ đầu đến chân người trước mặt mình, bi phẫn mà kêu lên: “Đại…… ngươi chịu ủy khuất rồi! Nhất định là tên hôn quân kia thấy sắc liền phấn khởi, coi trọng ngươi, cố ý vu hãm ngươi mưu phản, sau đó đem ngươi nạp vào cung……”
Không chờ Dương Thanh đá hắn, Chu Huyên đã hung hăng đánh một chưởng xuống đỉnh đầu hắn: “Nói bậy bạ gì đó! Ngươi là càng sống càng thụt lùi phải không? Thánh thượng sao lại ủy khuất ta, bệ hạ đối với ta thật sự là một khối tình si, nhưng cũng không làm ra chuyện bức bách, ta cùng với bệ hạ là…… lưỡng tình tương duyệt, ngươi ở bên ngoài không được nói năng bậy bạ!”
Ân Chính ủy khuất mà vuốt đầu, nghe Chu Huyên nói đến câu ‘lưỡng tình tương duyệt’, rốt cuộc nhịn không được: “Hoàng đế nếu không háo sắc, sao lại cưới một hậu cung đầy phi tử, còn làm trò trước mặt mấy chục vạn quân sĩ, cùng Tạ tướng quân ôm ôm ấp ấp……”
Dương Thanh lập tức từ sau lưng che lại miệng hắn, oán hận mắng: “Hỗn tiểu tử, ngươi câm miệng cho ta!”
Chu Huyên thần sắc bất động, tách Dương Thanh ra khỏi Ân Chính, khuyên giải nói: “Lão tướng quân không cần tức giận, A Chính cũng là có ý tốt nên mới nói cho ta biết. Bất quá việc thánh thượng nạp phi không phải là việc ngoại thần có thể quản được, các ngươi sau khi ra ngoài đừng nhắc tới việc này. Hiện giờ chuyện Mân Châu càng quan trọng hơn, đại quân đã đến, trước tiên chúng ta vẫn nên thương thảo kế sách đẩy lui quân địch đi.”
Đợi đến khi thương nghị xong quân vụ, Ân Chính cùng Dương Thanh đều rời khỏi đại trướng, Chu Huyên mới chậm rãi siết chặt nắm tay, nhìn tay của mình thản nhiên tự nói: “Tạ Nhân quả nhiên có chút tài cán, có thể khiến bệ hạ ở trước mặt tướng sĩ cùng hắn thân cận. Xem ra hắn cũng đã quyết tâm.”
Thần thái Chu Huyên bình tĩnh tự nhiên, khóe miệng hơi cong lên, trong nụ cười đó lại chứa đựng một tia sát ý.
Đại quân vừa đến, Chu Huyên liền có tự tin, không tiếp tục phòng thủ nữa mà muốn bày ra tiền trận, dụ đại quân Thổ Phiên vào trận sau đó bao vây tiêu diệt. Nhưng kế này muốn thành, quan trọng nhất là dụ địch. Đội quân dụ địch yêu cầu phải tinh nhuệ và chuẩn xác, nắm chắc thời cơ, tiến thoái đều phải phối hợp nhịp nhàng với đại trận, càng phải có đủ phân lượng, mới có thể dẫn dụ Thổ Phiên vương dồn lực truy đuổi.
Cho nên con mồi thích hợp nhất, đương nhiên chính là bản thân Chu Huyên.
Có cái danh hoàng hậu này, ngay cả tướng sĩ Hạ triều thấy y cũng không dám tin tưởng y chính là người năm đó đánh đến tận vương trướng Tây Nhung, khiến quân địch bỏ chạy tán loạn ― Đại tướng quân Chu Huyên, càng không nói đến người Thổ Phiên ở thảo nguyên xa xăm. Chỉ cần đại kỳ của y xuất hiện, nhất định có thể hấp dẫn quân địch, còn về việc dụ địch như thế nào, rút đi như thế nào, bằng vào kinh nghiệm giao chiến của y, có thể tùy cơ ứng biến.
Nếu y thật sự chỉ là hoàng hậu, kế sách lớn mật như vậy ai cũng không dám đồng ý. Nhưng Chu Huyên vào quân ngũ từ thời niên thiếu, vẫn luôn chinh chiến cho tới tận bây giờ, luận về võ công binh pháp đều hơn xa đám tướng lãnh Mân Châu, người Thổ Phiên nếu thật khinh thường y, mang binh truy kích…… Không ít người trong lòng âm thầm nghĩ đến: Cho dù phía sau không có đại quân tiếp ứng, chỉ dựa vào một mình Chu Huyên chỉ huy những tướng sĩ đó, cũng đủ đánh giết đến khiến bọn họ sợ hãi.
Đại trận vô thanh vô tức mà được bố trí tỉ mỉ xong, Chu Huyên liền mang theo một đội nhân mã, khiêng một cây đại kỳ phất phới năm chữ ‘Đại Hạ Chu hoàng hậu’, rầm rộ rời khỏi quân doanh, cùng quân Thổ Phiên chính diện giao tiếp. Y cũng là lần đầu hiện thân trước trận chiến, vì sợ có người nhận ra, còn ngồi riêng trong xe ngựa, trước xe rũ mành trúc, che khuất diện mạo và thân thể.
Thổ Phiên vương quả nhiên có tâm muốn bắt sống y, ở phía đối diện lập tức cao giọng cười nói: “Đại Hạ hoàng đế quả nhiên buồn cười, thế nhưng để hoàng hậu của mình mang binh đánh giặc, càng buồn cười hơn chính là, vị hoàng hậu này lại là một nam nhân. Hạ triều các ngươi tự xưng là quốc gia coi trọng lễ nghi, hoàng đế lại hoang dâm vô đạo như vậy, xem ra trời cao muốn Hạ quốc vong, bản vương nếu không thuận theo lòng trời, bắt lấy hoàng hậu của các ngươi, thẳng tiến kinh đô của các ngươi, quả thực là cô phụ ý trời!”
Chu Huyên ở trong xe chỉ huy quân sĩ tác chiến, thể hiện ra bại thế, lại an bài cho quân sĩ tán mà không loạn bày ra thế trận bỏ chạy tán loạn, dụ đại quân Thổ Phiên truy đuổi phía sau bọn họ, hướng về đại trận đã bày bố trên bình nguyên. Dọc theo đường đi, phượng kỳ của hoàng hậu thế nhưng chưa từng ngã xuống, Chu Huyên trước sau vẫn ngồi ở trong chiếc xe kia, thoạt nhìn có vẻ thập phần trói buộc, tốc độ triệt thoái không nhanh không chậm, khiến cho quân Thổ Phiên có cảm giác duỗi tay là có thể bắt được y.
Thẳng đến khe núi Ma Hạ, kỵ binh do Chu Huyên thống lĩnh bỗng nhiên dừng chân, hậu quân biến thành tiền quân, một lần nữa hướng về quân Thổ Phiên đánh tới. Thổ Phiên vương Ái Du Thức Lý Đáp Tịch cả kinh, trong lòng biết nhất định là có biến, nhưng nhìn phượng kỳ cùng xe ngựa hoa lệ giữa đám quân sĩ Hạ quốc kia, lại luyến tiếc bỏ qua mà muốn thử một lần.
Hắn vung tay lên, liền có một loạt dũng sĩ Thổ Phiên tay cầm loan đao lập tức nhảy tới trước, thẳng hướng chỗ đang phất phới đại kỳ của hoàng hậu Hạ quốc.
Qua vài lần giao thủ ngắn ngủi, Hạ quân vẫn luôn mai phục bốn phía liền vọt lên, đem quân Thổ Phiên vây đến kín kẽ. Lúc Thổ Phiên vương muốn lui về phía sau, đại quân đã bị chia tách thành hai phía, hắn cùng mấy ngàn nhân mã bị người bao vây triệt để, mà dũng sĩ do Chu Huyên mang đến đã bắt đầu vung đao chém tới.
Chu Huyên lúc này mới chậm rì rì từ trong xe ngựa bước ra, ngồi lên chiến mã do thủ hạ dắt tới, thúc ngựa vung đao phóng đến trận tiền, khẽ nâng cằm, mặt đầy khinh miệt mà nhìn về phía đám tướng sĩ Thổ Phiên cùng Thổ Phiên vương đang được người gắt gao bao bọc ở giữa.
Chu Huyên nhìn kỹ trận hình của đối phương, tìm ra được nhược điểm, liền chỉ huy tướng sĩ bên cạnh, đánh vào điểm yếu của quân Thổ Phiên. Ngựa của bọn họ đều là Tây Nhung hảo mã, cao lớn béo tốt, tốc độ lại cực nhanh, mấy trăm nhân mã nhảy vào trong trận hình của đối phương, lập tức mở ra một đường máu.
Binh lính Thổ Phiên bị đánh đến rối tinh rối mù, kỵ binh biến hóa không linh hoạt, có người chưa kịp giơ đao đã bị giết chết. Thi thể chồng chất càng lúc càng nhiều, quân Thổ Phiên không làm cách nào thoát khỏi được vòng vây, Chu Huyên lại suất binh xuất nhập vài lần, đem quân Thổ Phiên giết tới rơi rớt tan tác, Thổ Phiên vương Ái Du Thức Lý Đáp Tịch cũng bị ngăn cách với đại quân, bên cạnh chỉ còn mấy tên dũng sĩ vây quanh.
Chu Huyên cầm đao lao thẳng đến chỗ Ái Du Thức Lý Đáp Tịch, chém giết ác liệt đến khiến hắn phải trốn tránh khắp nơi. Bốn phía đều đã bị Hạ quân bao vây, những thân vệ Thổ Phiên đều bị giết chết, Thổ Phiên vương rốt cuộc cũng kiệt lực mà bị bắt giữ.
Hắn tuy rằng bị túm trong tay Chu Huyên, dũng khí ngược lại vẫn còn lớn, oán hận mắng: “Hạ quốc các ngươi đều biết gạt người! Ta hôm nay bại trận cũng đáng tội, bởi vì không xảo trá bằng người Hán các ngươi!”
Chu Huyên cười lạnh nói: “Binh giả, quỷ đạo dã*. Ngay cả kế dụ địch cũng nhìn không ra, còn dám xuất binh đánh Đại Hạ, giao chiến với ngươi, quả thực là bôi nhọ bản lĩnh của ta.”
[*tương tự như câu ‘Binh bất yếm trá’.]
Thổ Phiên vương mắng: “Nếu ngươi không giả mạo hoàng hậu, ta há có thể dễ dàng trúng kế! Ngươi rõ ràng là Đại tướng quân Hạ quốc, nguyên lai ngươi cùng hoàng đế Hạ quốc đã sớm có âm mưu diễn kịch, chỉ vì dụ bổn vương xuất binh……”
Thổ Phiên vương còn đang thao thao chửi bậy, Chu Huyên lại đã không thể nhịn được cười, chỉ vào hắn nói: “Ngươi quả thật ảo tưởng bản thân là đại nhân vật. Ta vốn dĩ chính là hoàng hậu, cần gì phải giả mạo? Nếu ta muốn diễn kịch, cũng không phải vì ngươi ― một quân vương tiểu quốc, những lời hôm nay ta cũng không cùng ngươi so đo, ngươi muốn mắng, liền vào trong xe tù mà mắng cho đủ đi.”
Chu Huyên phất tay, phân phó người đem Thổ Phiên vương cùng tướng lãnh bị bắt trói lại, chuẩn bị áp giải về kinh thành. Về phần phản công vào lãnh thổ của Thổ Phiên như thế nào, liền giao cho thầy trò Dương Thanh và Ân Chính, cùng với phụ tử Lý Thế Trinh mà y mượn tới từ thảo nguyên phương bắc.
Tuy nói Chu Huyên sớm đã nóng lòng về nhà, nhưng trong quân còn rất nhiều sự vụ phải bàn giao rõ ràng, bởi vậy lúc y mang theo Thổ Phiên vương cùng chúng tướng lãnh Thổ Phiên trở lại kinh thành, đã là chuyện của một tháng sau.
Trong quãng thời gian này, Tuyên đế đã chính thức sắc phong Tạ Nhân làm Đức phi, chức quan cũng thăng làm Vệ tướng quân, xem như ban thưởng cho công tích bình định Nam Cương của y. Thuần Vu Gia thăng làm Thượng Thư lệnh, một trong tam công, tuy so ra còn kém chức thái phó ở kiếp trước, nhưng lại thắng ở khoảng cách càng gần thiên tử.
Chỉ có Phượng Huyền là khác xa so với kiếp trước, vẫn chưa chuyển thành quan võ. Nhân vì công lao bình định Uyển Lăng Vương mưu phản của y, Tuyên đế đặc biệt thăng cho y làm thái phó của hoàng thái tôn, để y cùng thái tôn thân cận nhiều hơn. Tuyên đế lo lắng tương lai có một ngày mình băng hà sớm hơn chúng phi tần, an bài như vậy, dựa vào địa vị Hiền phi tiền triều cùng thân phận thái phó của hoàng thái tôn, tân quân liền không thể khó xử Phượng Huyền.
Dàn xếp tốt cho ba vị ái phi xong, Tuyên đế liền tập trung toàn lực để khôi phục dân sinh, chi viện tây tuyến, chờ đợi Chu Huyên hồi triều.
Thẳng đến đầu tháng ba, Chu Huyên cuối cùng cũng mang theo đại quân trở về, áp giải Thổ Phiên vương cùng chúng tướng vào kinh. Tuyên đế đứng trên Ngọ Môn xem lễ hiến phù, Hình bộ thượng thư Ngụy Uyên liền ở phía dưới thỉnh chỉ chặt đầu tù binh. Tuyên đế quát: “Sát!” Tả hữu đại thần đều lặp lại tiếng hô ấy, thanh âm càng lúc càng lớn, cộng hưởng với tiếng hét to của chúng tướng sĩ, tiếng ‘giết’ liền vang vọng khắp thành.
Ngay tại thời khắc đó, Chu Huyên ngẩng đầu nhìn về phía Tuyên đế, bước từng bước một lên thành lâu, hướng về vị quân vương uy nghi hiển hách đang chờ đón y.
Nhưng khí hậu cùng hoàn cảnh như vậy, mới là thứ mà Ân Chính và đại quân phía sau quen thuộc. Nhiều năm ở biên quan chống lại Tây Nhung, khiến cho thân thể bọn họ sớm đã quen với cái khí hậu rét lạnh khô ráo, nửa năm qua sinh hoạt ở phía nam ngược lại làm cho bọn họ cảm thấy nóng bức khó chịu vô cùng.
Ân Chính hút một ngụm khí lạnh thật sâu, nhìn vạn dặm không trung không mây, hướng về phía tướng sĩ gào to một câu: “Chúng ta rốt cuộc về nhà! Một trận này cần phải đánh cho tốt, để thánh thượng nhìn xem, quân Tây Bắc chúng ta mới là binh mã hoàn mỹ nhất Đại Hạ. Những người phía nam đó biết bơi, nhưng chúng ta ở trên đất liền so với bọn chúng còn mạnh hơn rất nhiều!”
Chúng tướng sĩ cũng bắt chước theo Ân Chính hô to, sĩ khí sôi trào, trên mặt mỗi người đều bị gió thổi đến đỏ ửng, nhưng tinh thần lại thật phấn chấn, khí thế ngất trời. Ân Chính vừa lòng mà vuốt chòm râu ngắn ngủn trên cằm, lần thứ hai quát: “Lúc tới nơi, tất cả nghe theo sự chỉ huy của ta mà chiến đấu, Giang phó tướng mang năm trăm người hộ tống hoàng hậu hồi kinh, không thể để một nữ nhân…… Khụ khụ, hoàng hậu ― mạo hiểm đốc chiến, đã rõ chưa?”
Chúng quân sĩ phía sau bỗng nhiên nở nụ cười, phó tướng Giang Bân của Ân Chính bất mãn đáp: “Khó khăn lắm mới trở lại được chiến trường, đại nhân sao có thể kêu ta quay về kinh? Hoàng hậu không phải có dẫn theo binh mã tới Mân Châu hay sao? Bọn họ đều vất vả, để bọn họ đưa hoàng hậu trở về mới phải, ta muốn đi theo đại nhân đánh giặc a!”
Hai người giống như đang ở chợ rau cò kè mặc cả, tướng sĩ phía dưới đều ngầm hiểu mà cười. Đang lúc nói giỡn, đằng trước bỗng nhiên có hai kỵ binh mặc trang phục Hạ quốc chạy như bay đến, từ xa hô lớn: “Người tới có phải là Ân tướng quân?”
Ân Chính vội vàng thay đổi thành bộ mặt nghiêm túc, hướng về thân binh bên cạnh khoát tay, thân binh kia liền đáp: “Đây đúng là đội quân của Trấn Nam tướng quân, các ngươi là thủ hạ của hoàng hậu hay là thủ hạ của Dương lão tướng quân?”
Trên mặt hai gã kỵ binh kia bỗng nhiên hiện ra một nụ cười thần bí, chắp tay đáp: “Chúng ta tất nhiên là thủ hạ của hoàng hậu.”
Ân Chính cũng không thèm để mắt đến người thân là nam tử còn vào cung làm hậu, trong lòng đã tuôn ra một tràn nói xấu sau lưng, trên mặt lại vẫn tỏ ra thần sắc tôn kính: “Nguyên lai hai vị là người bên cạnh hoàng hậu, thất kính. Hoàng hậu đã biết ta dẫn người tới đây sao? Vậy chúng tướng sĩ nên hạ trại ở đâu cho thỏa đáng?”
Trong hai gã kỵ binh kia có một người mở miệng đáp: “Hoàng hậu cùng Dương đại nhân nghe nói Ân tướng quân mang theo đại quân nam chinh đến đây chi viện, đã phái người chuẩn bị doanh trại, thỉnh đại quân đi theo vị huynh đệ này của ta. Hoàng hậu còn có việc muốn cùng Ân tướng quân thương lượng, thỉnh Ân tướng quân cùng ta đến trong quân trướng kiến giá.”
Trong lòng Ân Chính có chút mâu thuẫn, giả bộ cười hỏi hai người kia: “Ta là ngoại thần, sao có thể đơn độc gặp hoàng hậu. Không biết Dương lão tướng quân có ở đó không, thật ra ta có một số việc muốn thương lượng cùng ngài ấy.”
Binh lính kia cười cười, thúc ngựa quay đầu, nói “Tướng quân, thỉnh.” Nói xong liền giục ngựa đi trước. Ân Chính bất đắc dĩ theo sau y, đi được mười mấy dặm, liền thấy quân doanh. Trong doanh còn có mấy thân ảnh quen thuộc đi qua đi lại, nhìn thấy Ân Chính liền hô: “Ân huynh sao tới trễ như vậy? Kỵ binh trong kinh đều tới mấy ngày trước rồi, chúng ta ngày đêm ngóng trông ngươi, ngươi hành động ngược lại thật nhàn nhã.”
Ân Chính cũng không kiên nhẫn giải thích cùng bọn họ, cười mắng: “Mấy chục vạn đại quân từ Nam Cương đuổi tới Tây Bắc, sao có thể nhanh được? Hiện tại người mà ta mang đến đều là kẻ có bản lĩnh, nếu đổi lại các ngươi, sợ còn kéo dài thêm cả nửa tháng. Trước mắt ta phải vội vã đi gặp hoàng hậu, đợi trở về lại cùng các ngươi nói chuyện.”
Vài tên tướng lãnh kia sắc mặt hơi có chút phức tạp, nhưng ánh mắt nhìn về phía hắn lại hàm chứa vài phần vui sướng khi người gặp họa, sôi nổi cùng hắn cáo từ. Ân Chính bị bọn họ làm cho không rõ nguyên do, bất quá nhìn mấy chữ ‘Đại Hạ Chu hoàng hậu’ trên lá cờ dựng trước đại doanh, mặt liền nóng lên, âm thầm thở dài, đi theo tên lính liên lạc kia vào đại trướng.
Trong trướng chỉ có hai người, một người dựa vào bàn đang viết gì đó, một người khác đứng ở bên cạnh thấp giọng nói chuyện cùng người nọ. Ân Chính liếc mắt một cái liền nhận ra lão nhân tóc bạc đang đứng nói chuyện chính là lão sư của mình ― Dương Thanh, vội vàng kêu lên: “Lão sư cũng ở trong trướng sao? Đệ tử vâng mệnh tới gặp hoàng hậu, bất quá theo quy củ Đại Hạ, ngoại thần và nội cung không được thông hỏi, có chuyện gì không bằng thỉnh lão sư chuyển đạt giùm……”
Dương Thanh xoay người lại, hung hăng mắng hắn: “Đồ không biết tốt xấu, nói mê sảng cái gì đó! Còn không mau lại đây tham kiến…… Chu hoàng hậu.”
Ân Chính cúi đầu nghe giáo huấn, sau khi nghe xong mới ngẩng đầu lên, yên lặng nhìn thoáng qua người sau bàn. Người nọ đã ném bút xuống, ngẩng đầu dậy, đang đối diện cùng Ân Chính. Ân Chính đột nhiên lộp bộp trong lòng, nhảy dựng lên ― bộ dáng của người nọ sao lại giống như đúc Đại tướng quân Chu Huyên sớm đã chết!
Ân Chính lập tức cứng họng, cơ hồ muốn thét to thành tiếng, người phía sau bàn lại bước một bước đến trước mặt Ân Chính, quát: “Bổn cung là đương triều hoàng hậu, tên là Chu Tuyên, ân…… chữ Tuyên trong Tuyên Phủ. Ân tướng quân lần đầu gặp ta, có chút thất thố, ta không so đo cùng ngươi, hành lễ xong liền đến bên này, ta còn có việc muốn hỏi ngươi.”
Ân Chính hít ngược vào một hơi khí lạnh, tựa như nằm mơ mà bước chân nặng chân nhẹ đi về phía trước, trong đầu liền đem mặt của Chu Huyên cùng ‘Chu Tuyên’ này chuyển đổi vài lần, run rẩy kêu lên: “Đại tướng……”
Chu Huyên ‘khụ’ một tiếng: “Hoàng hậu!”
Dương Thanh từ sau lưng đạp Ân Chính một cái, mười phần khí thế mà hô: “Ngây ngốc làm gì, còn không mau tham kiến hoàng hậu!”
Ân Chính lại không hành lễ, mà giơ tay nắm lấy hai tay Chu Huyên, đánh giá một lượt từ đầu đến chân người trước mặt mình, bi phẫn mà kêu lên: “Đại…… ngươi chịu ủy khuất rồi! Nhất định là tên hôn quân kia thấy sắc liền phấn khởi, coi trọng ngươi, cố ý vu hãm ngươi mưu phản, sau đó đem ngươi nạp vào cung……”
Không chờ Dương Thanh đá hắn, Chu Huyên đã hung hăng đánh một chưởng xuống đỉnh đầu hắn: “Nói bậy bạ gì đó! Ngươi là càng sống càng thụt lùi phải không? Thánh thượng sao lại ủy khuất ta, bệ hạ đối với ta thật sự là một khối tình si, nhưng cũng không làm ra chuyện bức bách, ta cùng với bệ hạ là…… lưỡng tình tương duyệt, ngươi ở bên ngoài không được nói năng bậy bạ!”
Ân Chính ủy khuất mà vuốt đầu, nghe Chu Huyên nói đến câu ‘lưỡng tình tương duyệt’, rốt cuộc nhịn không được: “Hoàng đế nếu không háo sắc, sao lại cưới một hậu cung đầy phi tử, còn làm trò trước mặt mấy chục vạn quân sĩ, cùng Tạ tướng quân ôm ôm ấp ấp……”
Dương Thanh lập tức từ sau lưng che lại miệng hắn, oán hận mắng: “Hỗn tiểu tử, ngươi câm miệng cho ta!”
Chu Huyên thần sắc bất động, tách Dương Thanh ra khỏi Ân Chính, khuyên giải nói: “Lão tướng quân không cần tức giận, A Chính cũng là có ý tốt nên mới nói cho ta biết. Bất quá việc thánh thượng nạp phi không phải là việc ngoại thần có thể quản được, các ngươi sau khi ra ngoài đừng nhắc tới việc này. Hiện giờ chuyện Mân Châu càng quan trọng hơn, đại quân đã đến, trước tiên chúng ta vẫn nên thương thảo kế sách đẩy lui quân địch đi.”
Đợi đến khi thương nghị xong quân vụ, Ân Chính cùng Dương Thanh đều rời khỏi đại trướng, Chu Huyên mới chậm rãi siết chặt nắm tay, nhìn tay của mình thản nhiên tự nói: “Tạ Nhân quả nhiên có chút tài cán, có thể khiến bệ hạ ở trước mặt tướng sĩ cùng hắn thân cận. Xem ra hắn cũng đã quyết tâm.”
Thần thái Chu Huyên bình tĩnh tự nhiên, khóe miệng hơi cong lên, trong nụ cười đó lại chứa đựng một tia sát ý.
Đại quân vừa đến, Chu Huyên liền có tự tin, không tiếp tục phòng thủ nữa mà muốn bày ra tiền trận, dụ đại quân Thổ Phiên vào trận sau đó bao vây tiêu diệt. Nhưng kế này muốn thành, quan trọng nhất là dụ địch. Đội quân dụ địch yêu cầu phải tinh nhuệ và chuẩn xác, nắm chắc thời cơ, tiến thoái đều phải phối hợp nhịp nhàng với đại trận, càng phải có đủ phân lượng, mới có thể dẫn dụ Thổ Phiên vương dồn lực truy đuổi.
Cho nên con mồi thích hợp nhất, đương nhiên chính là bản thân Chu Huyên.
Có cái danh hoàng hậu này, ngay cả tướng sĩ Hạ triều thấy y cũng không dám tin tưởng y chính là người năm đó đánh đến tận vương trướng Tây Nhung, khiến quân địch bỏ chạy tán loạn ― Đại tướng quân Chu Huyên, càng không nói đến người Thổ Phiên ở thảo nguyên xa xăm. Chỉ cần đại kỳ của y xuất hiện, nhất định có thể hấp dẫn quân địch, còn về việc dụ địch như thế nào, rút đi như thế nào, bằng vào kinh nghiệm giao chiến của y, có thể tùy cơ ứng biến.
Nếu y thật sự chỉ là hoàng hậu, kế sách lớn mật như vậy ai cũng không dám đồng ý. Nhưng Chu Huyên vào quân ngũ từ thời niên thiếu, vẫn luôn chinh chiến cho tới tận bây giờ, luận về võ công binh pháp đều hơn xa đám tướng lãnh Mân Châu, người Thổ Phiên nếu thật khinh thường y, mang binh truy kích…… Không ít người trong lòng âm thầm nghĩ đến: Cho dù phía sau không có đại quân tiếp ứng, chỉ dựa vào một mình Chu Huyên chỉ huy những tướng sĩ đó, cũng đủ đánh giết đến khiến bọn họ sợ hãi.
Đại trận vô thanh vô tức mà được bố trí tỉ mỉ xong, Chu Huyên liền mang theo một đội nhân mã, khiêng một cây đại kỳ phất phới năm chữ ‘Đại Hạ Chu hoàng hậu’, rầm rộ rời khỏi quân doanh, cùng quân Thổ Phiên chính diện giao tiếp. Y cũng là lần đầu hiện thân trước trận chiến, vì sợ có người nhận ra, còn ngồi riêng trong xe ngựa, trước xe rũ mành trúc, che khuất diện mạo và thân thể.
Thổ Phiên vương quả nhiên có tâm muốn bắt sống y, ở phía đối diện lập tức cao giọng cười nói: “Đại Hạ hoàng đế quả nhiên buồn cười, thế nhưng để hoàng hậu của mình mang binh đánh giặc, càng buồn cười hơn chính là, vị hoàng hậu này lại là một nam nhân. Hạ triều các ngươi tự xưng là quốc gia coi trọng lễ nghi, hoàng đế lại hoang dâm vô đạo như vậy, xem ra trời cao muốn Hạ quốc vong, bản vương nếu không thuận theo lòng trời, bắt lấy hoàng hậu của các ngươi, thẳng tiến kinh đô của các ngươi, quả thực là cô phụ ý trời!”
Chu Huyên ở trong xe chỉ huy quân sĩ tác chiến, thể hiện ra bại thế, lại an bài cho quân sĩ tán mà không loạn bày ra thế trận bỏ chạy tán loạn, dụ đại quân Thổ Phiên truy đuổi phía sau bọn họ, hướng về đại trận đã bày bố trên bình nguyên. Dọc theo đường đi, phượng kỳ của hoàng hậu thế nhưng chưa từng ngã xuống, Chu Huyên trước sau vẫn ngồi ở trong chiếc xe kia, thoạt nhìn có vẻ thập phần trói buộc, tốc độ triệt thoái không nhanh không chậm, khiến cho quân Thổ Phiên có cảm giác duỗi tay là có thể bắt được y.
Thẳng đến khe núi Ma Hạ, kỵ binh do Chu Huyên thống lĩnh bỗng nhiên dừng chân, hậu quân biến thành tiền quân, một lần nữa hướng về quân Thổ Phiên đánh tới. Thổ Phiên vương Ái Du Thức Lý Đáp Tịch cả kinh, trong lòng biết nhất định là có biến, nhưng nhìn phượng kỳ cùng xe ngựa hoa lệ giữa đám quân sĩ Hạ quốc kia, lại luyến tiếc bỏ qua mà muốn thử một lần.
Hắn vung tay lên, liền có một loạt dũng sĩ Thổ Phiên tay cầm loan đao lập tức nhảy tới trước, thẳng hướng chỗ đang phất phới đại kỳ của hoàng hậu Hạ quốc.
Qua vài lần giao thủ ngắn ngủi, Hạ quân vẫn luôn mai phục bốn phía liền vọt lên, đem quân Thổ Phiên vây đến kín kẽ. Lúc Thổ Phiên vương muốn lui về phía sau, đại quân đã bị chia tách thành hai phía, hắn cùng mấy ngàn nhân mã bị người bao vây triệt để, mà dũng sĩ do Chu Huyên mang đến đã bắt đầu vung đao chém tới.
Chu Huyên lúc này mới chậm rì rì từ trong xe ngựa bước ra, ngồi lên chiến mã do thủ hạ dắt tới, thúc ngựa vung đao phóng đến trận tiền, khẽ nâng cằm, mặt đầy khinh miệt mà nhìn về phía đám tướng sĩ Thổ Phiên cùng Thổ Phiên vương đang được người gắt gao bao bọc ở giữa.
Chu Huyên nhìn kỹ trận hình của đối phương, tìm ra được nhược điểm, liền chỉ huy tướng sĩ bên cạnh, đánh vào điểm yếu của quân Thổ Phiên. Ngựa của bọn họ đều là Tây Nhung hảo mã, cao lớn béo tốt, tốc độ lại cực nhanh, mấy trăm nhân mã nhảy vào trong trận hình của đối phương, lập tức mở ra một đường máu.
Binh lính Thổ Phiên bị đánh đến rối tinh rối mù, kỵ binh biến hóa không linh hoạt, có người chưa kịp giơ đao đã bị giết chết. Thi thể chồng chất càng lúc càng nhiều, quân Thổ Phiên không làm cách nào thoát khỏi được vòng vây, Chu Huyên lại suất binh xuất nhập vài lần, đem quân Thổ Phiên giết tới rơi rớt tan tác, Thổ Phiên vương Ái Du Thức Lý Đáp Tịch cũng bị ngăn cách với đại quân, bên cạnh chỉ còn mấy tên dũng sĩ vây quanh.
Chu Huyên cầm đao lao thẳng đến chỗ Ái Du Thức Lý Đáp Tịch, chém giết ác liệt đến khiến hắn phải trốn tránh khắp nơi. Bốn phía đều đã bị Hạ quân bao vây, những thân vệ Thổ Phiên đều bị giết chết, Thổ Phiên vương rốt cuộc cũng kiệt lực mà bị bắt giữ.
Hắn tuy rằng bị túm trong tay Chu Huyên, dũng khí ngược lại vẫn còn lớn, oán hận mắng: “Hạ quốc các ngươi đều biết gạt người! Ta hôm nay bại trận cũng đáng tội, bởi vì không xảo trá bằng người Hán các ngươi!”
Chu Huyên cười lạnh nói: “Binh giả, quỷ đạo dã*. Ngay cả kế dụ địch cũng nhìn không ra, còn dám xuất binh đánh Đại Hạ, giao chiến với ngươi, quả thực là bôi nhọ bản lĩnh của ta.”
[*tương tự như câu ‘Binh bất yếm trá’.]
Thổ Phiên vương mắng: “Nếu ngươi không giả mạo hoàng hậu, ta há có thể dễ dàng trúng kế! Ngươi rõ ràng là Đại tướng quân Hạ quốc, nguyên lai ngươi cùng hoàng đế Hạ quốc đã sớm có âm mưu diễn kịch, chỉ vì dụ bổn vương xuất binh……”
Thổ Phiên vương còn đang thao thao chửi bậy, Chu Huyên lại đã không thể nhịn được cười, chỉ vào hắn nói: “Ngươi quả thật ảo tưởng bản thân là đại nhân vật. Ta vốn dĩ chính là hoàng hậu, cần gì phải giả mạo? Nếu ta muốn diễn kịch, cũng không phải vì ngươi ― một quân vương tiểu quốc, những lời hôm nay ta cũng không cùng ngươi so đo, ngươi muốn mắng, liền vào trong xe tù mà mắng cho đủ đi.”
Chu Huyên phất tay, phân phó người đem Thổ Phiên vương cùng tướng lãnh bị bắt trói lại, chuẩn bị áp giải về kinh thành. Về phần phản công vào lãnh thổ của Thổ Phiên như thế nào, liền giao cho thầy trò Dương Thanh và Ân Chính, cùng với phụ tử Lý Thế Trinh mà y mượn tới từ thảo nguyên phương bắc.
Tuy nói Chu Huyên sớm đã nóng lòng về nhà, nhưng trong quân còn rất nhiều sự vụ phải bàn giao rõ ràng, bởi vậy lúc y mang theo Thổ Phiên vương cùng chúng tướng lãnh Thổ Phiên trở lại kinh thành, đã là chuyện của một tháng sau.
Trong quãng thời gian này, Tuyên đế đã chính thức sắc phong Tạ Nhân làm Đức phi, chức quan cũng thăng làm Vệ tướng quân, xem như ban thưởng cho công tích bình định Nam Cương của y. Thuần Vu Gia thăng làm Thượng Thư lệnh, một trong tam công, tuy so ra còn kém chức thái phó ở kiếp trước, nhưng lại thắng ở khoảng cách càng gần thiên tử.
Chỉ có Phượng Huyền là khác xa so với kiếp trước, vẫn chưa chuyển thành quan võ. Nhân vì công lao bình định Uyển Lăng Vương mưu phản của y, Tuyên đế đặc biệt thăng cho y làm thái phó của hoàng thái tôn, để y cùng thái tôn thân cận nhiều hơn. Tuyên đế lo lắng tương lai có một ngày mình băng hà sớm hơn chúng phi tần, an bài như vậy, dựa vào địa vị Hiền phi tiền triều cùng thân phận thái phó của hoàng thái tôn, tân quân liền không thể khó xử Phượng Huyền.
Dàn xếp tốt cho ba vị ái phi xong, Tuyên đế liền tập trung toàn lực để khôi phục dân sinh, chi viện tây tuyến, chờ đợi Chu Huyên hồi triều.
Thẳng đến đầu tháng ba, Chu Huyên cuối cùng cũng mang theo đại quân trở về, áp giải Thổ Phiên vương cùng chúng tướng vào kinh. Tuyên đế đứng trên Ngọ Môn xem lễ hiến phù, Hình bộ thượng thư Ngụy Uyên liền ở phía dưới thỉnh chỉ chặt đầu tù binh. Tuyên đế quát: “Sát!” Tả hữu đại thần đều lặp lại tiếng hô ấy, thanh âm càng lúc càng lớn, cộng hưởng với tiếng hét to của chúng tướng sĩ, tiếng ‘giết’ liền vang vọng khắp thành.
Ngay tại thời khắc đó, Chu Huyên ngẩng đầu nhìn về phía Tuyên đế, bước từng bước một lên thành lâu, hướng về vị quân vương uy nghi hiển hách đang chờ đón y.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook