Bé Đáng Thương Vạn Người Ghét Được Tác Giả Thiên Vị
-
Chương 56: Rét tháng ba
Ánh mắt Hoắc Hàm trầm xuống, hắn cúi đầu nhìn thật sâu vào người kia: "Được rồi, lần này tha cho em."
Tiêu Gia Niên đỏ tai, lén cười một cái.
Nửa sau trận đấu, Lâu Hướng Thần không ra sân, ngồi cùng Tiêu Gia Niên trên khán đài, xem Hoắc Hàm tàn sát tứ phương.
Lâu Hướng Thần nhìn vẻ mặt ngoan ngoãn của Tiêu Gia Niên, cười nói: "Hoắc Hàm rất ưu tú, rất rực rỡ lóa mắt, đúng không?"
Tiêu Gia Niên nghiêng đầu nhìn Lâu Hướng Thần một chút: "Đương nhiên."
"Ban đầu, thực ra anh không ủng hộ lắm việc hai người ở bên nhau, nhưng nghĩ kỹ lại, Hoắc Hàm là một người trưởng thành độc lập, có suy nghĩ riêng, là bạn bè anh chỉ cần tôn trọng lựa chọn của cậu ấy là được."
Ánh mắt Tiêu Gia Niên trầm xuống: "Tại sao anh lại không ủng hộ?"
Nếu là người bình thường, Tiêu Gia Niên sẽ không quan tâm đến suy nghĩ của họ, nhưng Lâu Hướng Thần là bạn thân của Hoắc Hàm, nên cậu tất nhiên muốn hỏi cho rõ ràng.
Lâu Hướng Thần không nhịn được cười: "Vì ánh mắt vừa rồi của em, anh thấy hơi sợ đó." Anh ta tiếp tục giải thích: "Lần đầu gặp em, tính cách thật của em dường như rất khác biệt với vẻ bề ngoài. Hoặc nói là, em chỉ thể hiện một mặt nào đó trước mặt Hoắc Hàm. Lúc đó anh đã rất lo lắng, nếu một người không thể hiện con người thật của mình trước mặt đối phương, sớm muộn gì một ngày nào đó cũng xảy ra vấn đề thôi."
Tiêu Gia Niên quay đầu lại, nhìn Hoắc Hàm đang chạy như ngọn lửa trên sân bóng, nhẹ nhàng nói: "Anh trai biết hết mọi thứ, anh ấy biết em không ngoan, biết em đã thay đổi rất nhiều so với trước đây."
Mặc dù mới đầu không biết, nhưng đối phương đã chấp nhận sự thay đổi của cậu, bao dung tất cả tính cách của cậu.
"Em cũng đừng nghĩ nhiều quá, anh cũng nói đó là lúc đầu, ít nhất bây giờ suy nghĩ của anh đã thay đổi rất nhiều, hai người như vậy là khá tốt." Nói đến đây, Lâu Hướng Thần ngửa đầu thở dài: "Ah! Tôi cũng muốn yêu đương."
Trên sân một tràng hò reo, Hoắc Hàm lại ghi được một bàn.
"Nói ra, Hoắc Hàm ở nước M mấy năm, có vẻ cậu ấy càng cợt nhả hơn rồi."
Lâu Hướng Thần đùa giỡn nói.
Người nói vô tình, người nghe hữu ý.
Tay Tiêu Gia Niên đang cầm túi chườm ấm siết chặt, túi chườm ấm co lại một cục trong lòng bàn tay cậu.
Cậu mở miệng, giọng nói hơi khàn: "Trước đây anh ấy không như vậy sao?"
Lâu Hướng Thần chỉ cho là đối phương muốn tìm hiểu về quá khứ của Hoắc Hàm, nên nói thẳng: "Chắc chắn không có thay đổi gì quá lớn, trước đây mặc dù ông cụ Hoắc cưng chiều cậu ấy, nhưng dù sao cũng là một người đàn ông cao lớn sắt đá thô kệch, trong quá trình nuôi dưỡng Hoắc Hàm, chắc chắn vẫn vô thức có nhiều áp chế, tính cách so với bây giờ có hơi kìm nén một chút."
"Hoắc Hàm bây giờ giống như thanh kiếm được rút ra khỏi vỏ, cả người càng sống động phóng túng hơn, có thể là do em mang lại cho cậu ấy."
Lâu Hướng Thần trêu đùa.
Tiêu Gia Niên trong lòng thầm phản bác, không phải vậy, từ khi cậu được Hoắc Hàm đưa về nhà, đối phương đã là một người có cá tính rất riêng biệt rồi.
Như thể cuối cùng đã thực sự quyết tâm, Tiêu Gia Niên lên tiếng, nếu lắng nghe kỹ, sẽ nhận thấy giọng cậu hơi run một chút.
"Anh Hướng Thần, thời thơ ấu của anh trai trôi qua như thế nào? Lớn lên trong một gia tộc như vậy, chắc là rất vất vả lắm phải không?"
Bên kia trận đấu trên sân bóng có vẻ đã kết thúc, Lâu Hướng Thần đứng dậy, Tiêu Gia Niên cũng đứng lên theo.
Lâu Hướng Thần tư thế thoải mái, cũng không nghĩ nhiều: "Có đứa trẻ nào lớn lên trong gia đình như vậy mà không vất vả, nhưng may mắn là, ông cụ Hoắc khá cưng chiều Hoắc Hàm, cơ bản không để cậu ấy phải chịu khổ gì, mấy chi thứ dưới sự kiềm chế của ông cụ Hoắc nào dám nảy sinh ý đồ gì?"
"Khoảng thời gian vất vả duy nhất có lẽ là mấy năm trước, thời điểm ông cụ Hoắc qua đời, mọi việc đều đổ lên vai Hoắc Hàm."
Tiêu Gia Niên chỉ cảm thấy mình rơi vào một thế giới chân không, bên tai ù ù, những gì Lâu Hướng Thần nói cậu đều nghe không rõ lắm.
Cậu nhớ lại những lời Hoắc Hàm từng nói trước kia:
"Có lẽ là từ khi khoảng hơn mười tuổi, lúc đó hoàn cảnh không tốt lắm, xung quanh có quá nhiều người xấu, không dám tin tưởng đồ ăn người khác đưa tới, nên bắt đầu học tự nấu nướng."
......
Lại nghe thấy thanh âm của Lâu Hướng Thần: "Khi ông cụ Hoắc còn sống khá cưng chiều Hoắc Hàm, cơ bản không để cậu ấy phải chịu khổ gì."
Hai câu nói đó cứ đan xen vang vọng bên tai Tiêu Gia Niên.
Bên kia dù trận đấu đã kết thúc, nhưng Hoắc Hàm và mấy chàng trai có vẻ đang chơi trò tiếp sức ném bóng gì đó.
Một nam sinh ở phía trước đập bóng vào bảng rổ, sau đó người phía sau đón lấy quả bóng bật lại, cứ thế một người tiếp một người, cho đến người cuối cùng, ném hẳn vào rổ.
Hoắc Hàm là người cuối cùng, khi ném bóng vào rổ, cả sân hò reo.
Dù sao niềm vui của đàn ông cũng đơn giản ấu trĩ như vậy đấy.
Tựa như sau khi thành công hoàn thành một việc không dễ dàng, dopamine nhanh chóng được tổng hợp và giải phóng, trái tim nhảy lên nhảy xuống đập rất mạnh.
Con người không chỉ vô thức nhìn về phía người mình thích khi cười lớn, nói chính xác hơn, buồn bã, đau khổ, phấn khích, vui vẻ, kích động, hết thảy mọi cảm xúc, có lẽ đều muốn truyền đạt ngay lập tức cho người mình thích.
Vì thế, Hoắc Hàm cười chạy về phía Tiêu Gia Niên.
Khi trong đầu Tiêu Gia Niên vẫn đang hỗn loạn, đột nhiên cậu cảm thấy đùi và sau đầu gối mình được ai đó nâng lên ôm vào lòng, như ôm một đứa trẻ.
Trọng tâm đột ngột nâng cao khiến cậu kêu "Ah" một tiếng ngắn ngủi, Hoắc Hàm cười lớn ôm cậu xoay vài vòng.
Loại cảm xúc này lập tức lây nhiễm sang Tiêu Gia Niên, cậu đặt tay lên vai hắn, cùng cười với hắn.
Những học sinh trung học và sinh viên đại học xung quanh đang ở độ tuổi đẹp nhất, họ thuần khiết, nồng nhiệt, luôn luôn tươi sáng như ánh nắng, họ chạy nhảy bất cứ lúc nào, họ tin vào thế giới, tin vào tình yêu.
Nhìn thấy cảnh tượng này, bọn họ la hét cổ vũ càng lớn hơn, trong chốc lát, toàn bộ sân bóng rổ người người ồn ào, náo nhiệt phi thường.
Trong cảnh tượng xoay nhanh trước mắt, trong tiếng ồn ào bên tai, Tiêu Gia Niên mơ hồ như đang có ảo giác, như thể cả thế giới đang vỗ tay hò reo cho tình yêu của họ.
Tiêu Gia Niên ôm chặt cổ Hoắc Hàm, cậu thực sự rất thích rất thích hắn.
Không, cậu yêu Hoắc Hàm.
Cậu nghĩ, ngay cả khi thế giới sụp đổ, trời long đất lở, cậu vẫn có thể nhân danh tình yêu, điên cuồng cất cao tiếng hát.
Hai người đi bộ về nhà trong đêm, Tiêu Gia Niên nắm tay Hoắc Hàm, cậu hỏi: "Anh sẽ luôn ở bên em chứ?"
Hoắc Hàm cười, không biết tại sao, gần đây Kiêu Kiêu thường hỏi mấy câu như vậy, nhưng hắn vẫn nghiêm túc trả lời đối phương: "Chỉ cần anh còn sống, anh sẽ luôn ở bên em."
"Vậy hứa đi, anh không được lừa em."
"Anh có khi nào lừa em?" Hoắc Hàm quạu quọ véo má cậu một cái.
Hai người đẩy cổng gỗ của biệt thự ra, mắt Tiêu Gia Niên sáng lên, như thể nhìn thấy gì đó, chạy chậm đến dưới cây mộc lan.
Cậu ngồi xổm xuống, hứng thú chỉ vào một mảng xanh trên mặt đất, ngước đầu lên nói với Hoắc Hàm giọng điệu đầy phấn khích: "Hoa chúng ta trồng lúc trước sắp nảy mầm rồi!"
Hoắc Hàm ngồi xuống bên cạnh cậu, giọng nói mang theo ý cười: "Ừm, mùa xuân sắp đến rồi."
Tiêu Gia Niên nhìn chồi non xanh nho nhỏ đó, trong lòng tràn ngập dịu dàng.
Cậu và Hoắc Hàm gặp nhau vào cuối hè đầu thu, cùng nhau trải qua mùa thu, mùa đông, mùa hè ở nước N, và sắp nghênh đón mùa xuân.
Nghĩ như vậy, giống như họ đã cùng trải qua bốn mùa, nếu lớn mật hơn chút bỏ bốn lên năm mà nói, đó chính là cả đời.
-
Tại Hàn gia, trong phòng Hàn Trạm toàn cảnh hỗn loạn.
Hàn Trạm sắc mặt âm trầm, lắng nghe báo cáo từ trợ lý ở đầu dây bên kia.
"Tôi ký tên khi nào?"
Trợ lý nơm nớp lo sợ nói: "Chính là hôm qua, khi ngài đang nghỉ trưa ở công ty, đột nhiên ra ngoài dặn chúng tôi đồng ý chuyển nhượng Tiêu thị cho Hoắc tổng, bảo chúng tôi soạn thảo hợp đồng."
Còn tự mình hạ giá nữa, nhưng câu này trợ lý không dám nói.
Hàn Trạm trong lòng tràn đầy lửa giận, cuối cùng không nhịn được nữa, hung hăng ném mạnh điện thoại xuống đất.
Tại sao cái gì hắn cũng không nhớ rõ?!
Và những chuyện tương tự như vậy, cũng xảy ra với Văn Thần Cảnh và Nam Tinh.
Trước đây Nam Tinh đã sáng tác rất nhiều khúc nhạc cho Tiêu Gia Niên, sau khi nằm mơ, trong cơn tức giận, y đã đốt hết những bản nhạc đó.
Nhưng giờ đây, y đứng trong phòng, trong tay cầm những bản nhạc viết tay trước đây, mi mắt hơi cụp xuống, ánh mắt đầy vẻ u ám khó hiểu.
Triệu chứng của Văn Thần Cảnh nghiêm trọng nhất, không chỉ thường xuyên không nhớ tại sao mình lại làm những việc vô lý như vậy, mà còn thường xuyên đau đầu tim đập nhanh.
Anh ta nhớ mình đã vứt hết những bức ảnh chụp chung với Tiêu Gia Niên, nhưng một cuốn album mới lại xuất hiện trong phòng.
Mới đầu, chỉ có vài giây ngơ ngẩn, sau đó lại đến vài phút, trong khoảng thời gian gần đây thậm chí còn có vài giờ không có ý thức, đầu óc trống rỗng, không biết mình đã làm cái gì.
-
Khi Hoắc Hàm nhận được hợp đồng trợ lý gửi đến, trong lúc nhất thời hắn hơi ngẩn người, nhìn thấy trên đó thực sự có chữ ký của Hàn Trạm và con dấu công ty, cảm thấy có chút khó hiểu.
Trần trợ lý ở đầu dây bên kia nói: "Sau khi gửi hợp đồng đi, bên Hàn tổng đã đề nghị thu hồi hợp đồng."
Hoắc Hàm nhướng mày: "Thứ đã vào tay tôi rồi, còn muốn lấy lại à? Hắn ta đang mơ mộng hão huyền gì vậy."
Không thể không nói, Hàn Trạm đúng là một tuyển thủ cứng đầu, Lúc trước cha hắn ta đã làm khó hắn ta như vậy, vậy mà vẫn cố cắn lấy Tiêu thị không buông, không biết hắn ta có nỗi ám ảnh lớn đến mức nào với Kiêu Kiêu.
Nhưng bây giờ không ngờ rằng, hắn ta lại chủ động giao nộp mọi thứ.
Hoắc Hàm cầm báo cáo đi ra ngoài, đưa cho Tiêu Gia Niên đang ngồi trên ghế sofa.
"Đây là?"
"Mở ra nhìn xem."
Tiêu Gia Niên đưa tay mở tập tài liệu này, khi nhìn thấy hai từ "Tiêu thị" và "thu mua", đồng tử cậu co lại, ngón tay hơi run rẩy lật đến trang cuối cùng, lúc nhìn thấy được chữ ký ở cuối trang, hơi thở cậu trở nên dồn dập.
Rất nhanh, vành mắt cậu đỏ ửng lên, cậu quay đầu nhìn Hoắc Hàm, môi mấp máy, một lúc lâu sau cũng không biết nên nói cái gì.
Hoắc Hàm cười cười, dang hai tay ra: "Bây giờ vật đã về nguyên chủ rồi, nào, ôm anh một cái để chúc mừng được không, hửm?"
Tiêu Gia Niên bị hắn chọc cười, nhào vào lồng ngực hắn.
Cậu vùi mặt vào hõm vai Hoắc Hàm, giọng nói run rẩy: "Cảm ơn, cảm ơn..."
Hoắc Hàm trong lòng dịu lại, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cậu.
Chờ tới khi cảm xúc Tiêu Gia Niên đã bình tĩnh hơn, cậu hỏi: "Sao Hàn Trạm lại đồng ý buông tay vậy?"
Hoắc Hàm vừa đi vào phòng bếp rót nước uống, vừa kể lại từ đầu chí cuối sự việc cho Tiêu Gia Niên.
Không biết tại sao, Tiêu Gia Niên vô thức liên tưởng đến lúc trước ở trường học, Văn Thần Cảnh trong nháy mắt như biến thành hai người khác nhau.
Hàn Trạm cũng như thế.
Vậy Nam Tinh thì sao?
Đang khi Tiêu Gia Niên cúi đầu suy tư, phía sau vang lên tiếng vỡ choang của thủy tinh.
Tiêu Gia Niên giật mình, quay đầu lại liền thấy cái cốc thủy tinh trước mặt Hoắc Hàm rơi xuống đất, mảnh vỡ thủy tinh hòa với nước chảy lan ra cả một vùng.
Hoắc Hàm cười xin lỗi: "Tay trơn trượt tay."
Tiêu Gia Niên thở phào nhẹ nhõm: "Không sao đâu, em đi lấy chổi đến dọn dẹp, anh đừng dùng tay chạm vào nhé."
Đợi đến khi bóng dáng Tiêu Gia Niên khuất khỏi tầm mắt mình, sắc mặt Hoắc Hàm mới trầm xuống, hắn đưa bàn tay phải vừa giấu sau lưng ra.
Ngón tay hắn thon dài, khớp xương rõ ràng, đó là một bàn tay rất đẹp.
Nhưng vừa mới rồi... tay phải hắn đã trở nên trong suốt.
Bên ngoài một cơn gió lạnh thổi qua, mưa lớn tí tách tí tách rơi xuống.
Đợt rét tháng ba đã đến.
___
Tác giả có lời muốn nói: Các bạn có sợ không? Tôi, tôi hơi sợ rồi, hu hu hu hu mặt nạ đau khổ, nhưng có những thứ không thể không viết.
Tiêu Gia Niên đỏ tai, lén cười một cái.
Nửa sau trận đấu, Lâu Hướng Thần không ra sân, ngồi cùng Tiêu Gia Niên trên khán đài, xem Hoắc Hàm tàn sát tứ phương.
Lâu Hướng Thần nhìn vẻ mặt ngoan ngoãn của Tiêu Gia Niên, cười nói: "Hoắc Hàm rất ưu tú, rất rực rỡ lóa mắt, đúng không?"
Tiêu Gia Niên nghiêng đầu nhìn Lâu Hướng Thần một chút: "Đương nhiên."
"Ban đầu, thực ra anh không ủng hộ lắm việc hai người ở bên nhau, nhưng nghĩ kỹ lại, Hoắc Hàm là một người trưởng thành độc lập, có suy nghĩ riêng, là bạn bè anh chỉ cần tôn trọng lựa chọn của cậu ấy là được."
Ánh mắt Tiêu Gia Niên trầm xuống: "Tại sao anh lại không ủng hộ?"
Nếu là người bình thường, Tiêu Gia Niên sẽ không quan tâm đến suy nghĩ của họ, nhưng Lâu Hướng Thần là bạn thân của Hoắc Hàm, nên cậu tất nhiên muốn hỏi cho rõ ràng.
Lâu Hướng Thần không nhịn được cười: "Vì ánh mắt vừa rồi của em, anh thấy hơi sợ đó." Anh ta tiếp tục giải thích: "Lần đầu gặp em, tính cách thật của em dường như rất khác biệt với vẻ bề ngoài. Hoặc nói là, em chỉ thể hiện một mặt nào đó trước mặt Hoắc Hàm. Lúc đó anh đã rất lo lắng, nếu một người không thể hiện con người thật của mình trước mặt đối phương, sớm muộn gì một ngày nào đó cũng xảy ra vấn đề thôi."
Tiêu Gia Niên quay đầu lại, nhìn Hoắc Hàm đang chạy như ngọn lửa trên sân bóng, nhẹ nhàng nói: "Anh trai biết hết mọi thứ, anh ấy biết em không ngoan, biết em đã thay đổi rất nhiều so với trước đây."
Mặc dù mới đầu không biết, nhưng đối phương đã chấp nhận sự thay đổi của cậu, bao dung tất cả tính cách của cậu.
"Em cũng đừng nghĩ nhiều quá, anh cũng nói đó là lúc đầu, ít nhất bây giờ suy nghĩ của anh đã thay đổi rất nhiều, hai người như vậy là khá tốt." Nói đến đây, Lâu Hướng Thần ngửa đầu thở dài: "Ah! Tôi cũng muốn yêu đương."
Trên sân một tràng hò reo, Hoắc Hàm lại ghi được một bàn.
"Nói ra, Hoắc Hàm ở nước M mấy năm, có vẻ cậu ấy càng cợt nhả hơn rồi."
Lâu Hướng Thần đùa giỡn nói.
Người nói vô tình, người nghe hữu ý.
Tay Tiêu Gia Niên đang cầm túi chườm ấm siết chặt, túi chườm ấm co lại một cục trong lòng bàn tay cậu.
Cậu mở miệng, giọng nói hơi khàn: "Trước đây anh ấy không như vậy sao?"
Lâu Hướng Thần chỉ cho là đối phương muốn tìm hiểu về quá khứ của Hoắc Hàm, nên nói thẳng: "Chắc chắn không có thay đổi gì quá lớn, trước đây mặc dù ông cụ Hoắc cưng chiều cậu ấy, nhưng dù sao cũng là một người đàn ông cao lớn sắt đá thô kệch, trong quá trình nuôi dưỡng Hoắc Hàm, chắc chắn vẫn vô thức có nhiều áp chế, tính cách so với bây giờ có hơi kìm nén một chút."
"Hoắc Hàm bây giờ giống như thanh kiếm được rút ra khỏi vỏ, cả người càng sống động phóng túng hơn, có thể là do em mang lại cho cậu ấy."
Lâu Hướng Thần trêu đùa.
Tiêu Gia Niên trong lòng thầm phản bác, không phải vậy, từ khi cậu được Hoắc Hàm đưa về nhà, đối phương đã là một người có cá tính rất riêng biệt rồi.
Như thể cuối cùng đã thực sự quyết tâm, Tiêu Gia Niên lên tiếng, nếu lắng nghe kỹ, sẽ nhận thấy giọng cậu hơi run một chút.
"Anh Hướng Thần, thời thơ ấu của anh trai trôi qua như thế nào? Lớn lên trong một gia tộc như vậy, chắc là rất vất vả lắm phải không?"
Bên kia trận đấu trên sân bóng có vẻ đã kết thúc, Lâu Hướng Thần đứng dậy, Tiêu Gia Niên cũng đứng lên theo.
Lâu Hướng Thần tư thế thoải mái, cũng không nghĩ nhiều: "Có đứa trẻ nào lớn lên trong gia đình như vậy mà không vất vả, nhưng may mắn là, ông cụ Hoắc khá cưng chiều Hoắc Hàm, cơ bản không để cậu ấy phải chịu khổ gì, mấy chi thứ dưới sự kiềm chế của ông cụ Hoắc nào dám nảy sinh ý đồ gì?"
"Khoảng thời gian vất vả duy nhất có lẽ là mấy năm trước, thời điểm ông cụ Hoắc qua đời, mọi việc đều đổ lên vai Hoắc Hàm."
Tiêu Gia Niên chỉ cảm thấy mình rơi vào một thế giới chân không, bên tai ù ù, những gì Lâu Hướng Thần nói cậu đều nghe không rõ lắm.
Cậu nhớ lại những lời Hoắc Hàm từng nói trước kia:
"Có lẽ là từ khi khoảng hơn mười tuổi, lúc đó hoàn cảnh không tốt lắm, xung quanh có quá nhiều người xấu, không dám tin tưởng đồ ăn người khác đưa tới, nên bắt đầu học tự nấu nướng."
......
Lại nghe thấy thanh âm của Lâu Hướng Thần: "Khi ông cụ Hoắc còn sống khá cưng chiều Hoắc Hàm, cơ bản không để cậu ấy phải chịu khổ gì."
Hai câu nói đó cứ đan xen vang vọng bên tai Tiêu Gia Niên.
Bên kia dù trận đấu đã kết thúc, nhưng Hoắc Hàm và mấy chàng trai có vẻ đang chơi trò tiếp sức ném bóng gì đó.
Một nam sinh ở phía trước đập bóng vào bảng rổ, sau đó người phía sau đón lấy quả bóng bật lại, cứ thế một người tiếp một người, cho đến người cuối cùng, ném hẳn vào rổ.
Hoắc Hàm là người cuối cùng, khi ném bóng vào rổ, cả sân hò reo.
Dù sao niềm vui của đàn ông cũng đơn giản ấu trĩ như vậy đấy.
Tựa như sau khi thành công hoàn thành một việc không dễ dàng, dopamine nhanh chóng được tổng hợp và giải phóng, trái tim nhảy lên nhảy xuống đập rất mạnh.
Con người không chỉ vô thức nhìn về phía người mình thích khi cười lớn, nói chính xác hơn, buồn bã, đau khổ, phấn khích, vui vẻ, kích động, hết thảy mọi cảm xúc, có lẽ đều muốn truyền đạt ngay lập tức cho người mình thích.
Vì thế, Hoắc Hàm cười chạy về phía Tiêu Gia Niên.
Khi trong đầu Tiêu Gia Niên vẫn đang hỗn loạn, đột nhiên cậu cảm thấy đùi và sau đầu gối mình được ai đó nâng lên ôm vào lòng, như ôm một đứa trẻ.
Trọng tâm đột ngột nâng cao khiến cậu kêu "Ah" một tiếng ngắn ngủi, Hoắc Hàm cười lớn ôm cậu xoay vài vòng.
Loại cảm xúc này lập tức lây nhiễm sang Tiêu Gia Niên, cậu đặt tay lên vai hắn, cùng cười với hắn.
Những học sinh trung học và sinh viên đại học xung quanh đang ở độ tuổi đẹp nhất, họ thuần khiết, nồng nhiệt, luôn luôn tươi sáng như ánh nắng, họ chạy nhảy bất cứ lúc nào, họ tin vào thế giới, tin vào tình yêu.
Nhìn thấy cảnh tượng này, bọn họ la hét cổ vũ càng lớn hơn, trong chốc lát, toàn bộ sân bóng rổ người người ồn ào, náo nhiệt phi thường.
Trong cảnh tượng xoay nhanh trước mắt, trong tiếng ồn ào bên tai, Tiêu Gia Niên mơ hồ như đang có ảo giác, như thể cả thế giới đang vỗ tay hò reo cho tình yêu của họ.
Tiêu Gia Niên ôm chặt cổ Hoắc Hàm, cậu thực sự rất thích rất thích hắn.
Không, cậu yêu Hoắc Hàm.
Cậu nghĩ, ngay cả khi thế giới sụp đổ, trời long đất lở, cậu vẫn có thể nhân danh tình yêu, điên cuồng cất cao tiếng hát.
Hai người đi bộ về nhà trong đêm, Tiêu Gia Niên nắm tay Hoắc Hàm, cậu hỏi: "Anh sẽ luôn ở bên em chứ?"
Hoắc Hàm cười, không biết tại sao, gần đây Kiêu Kiêu thường hỏi mấy câu như vậy, nhưng hắn vẫn nghiêm túc trả lời đối phương: "Chỉ cần anh còn sống, anh sẽ luôn ở bên em."
"Vậy hứa đi, anh không được lừa em."
"Anh có khi nào lừa em?" Hoắc Hàm quạu quọ véo má cậu một cái.
Hai người đẩy cổng gỗ của biệt thự ra, mắt Tiêu Gia Niên sáng lên, như thể nhìn thấy gì đó, chạy chậm đến dưới cây mộc lan.
Cậu ngồi xổm xuống, hứng thú chỉ vào một mảng xanh trên mặt đất, ngước đầu lên nói với Hoắc Hàm giọng điệu đầy phấn khích: "Hoa chúng ta trồng lúc trước sắp nảy mầm rồi!"
Hoắc Hàm ngồi xuống bên cạnh cậu, giọng nói mang theo ý cười: "Ừm, mùa xuân sắp đến rồi."
Tiêu Gia Niên nhìn chồi non xanh nho nhỏ đó, trong lòng tràn ngập dịu dàng.
Cậu và Hoắc Hàm gặp nhau vào cuối hè đầu thu, cùng nhau trải qua mùa thu, mùa đông, mùa hè ở nước N, và sắp nghênh đón mùa xuân.
Nghĩ như vậy, giống như họ đã cùng trải qua bốn mùa, nếu lớn mật hơn chút bỏ bốn lên năm mà nói, đó chính là cả đời.
-
Tại Hàn gia, trong phòng Hàn Trạm toàn cảnh hỗn loạn.
Hàn Trạm sắc mặt âm trầm, lắng nghe báo cáo từ trợ lý ở đầu dây bên kia.
"Tôi ký tên khi nào?"
Trợ lý nơm nớp lo sợ nói: "Chính là hôm qua, khi ngài đang nghỉ trưa ở công ty, đột nhiên ra ngoài dặn chúng tôi đồng ý chuyển nhượng Tiêu thị cho Hoắc tổng, bảo chúng tôi soạn thảo hợp đồng."
Còn tự mình hạ giá nữa, nhưng câu này trợ lý không dám nói.
Hàn Trạm trong lòng tràn đầy lửa giận, cuối cùng không nhịn được nữa, hung hăng ném mạnh điện thoại xuống đất.
Tại sao cái gì hắn cũng không nhớ rõ?!
Và những chuyện tương tự như vậy, cũng xảy ra với Văn Thần Cảnh và Nam Tinh.
Trước đây Nam Tinh đã sáng tác rất nhiều khúc nhạc cho Tiêu Gia Niên, sau khi nằm mơ, trong cơn tức giận, y đã đốt hết những bản nhạc đó.
Nhưng giờ đây, y đứng trong phòng, trong tay cầm những bản nhạc viết tay trước đây, mi mắt hơi cụp xuống, ánh mắt đầy vẻ u ám khó hiểu.
Triệu chứng của Văn Thần Cảnh nghiêm trọng nhất, không chỉ thường xuyên không nhớ tại sao mình lại làm những việc vô lý như vậy, mà còn thường xuyên đau đầu tim đập nhanh.
Anh ta nhớ mình đã vứt hết những bức ảnh chụp chung với Tiêu Gia Niên, nhưng một cuốn album mới lại xuất hiện trong phòng.
Mới đầu, chỉ có vài giây ngơ ngẩn, sau đó lại đến vài phút, trong khoảng thời gian gần đây thậm chí còn có vài giờ không có ý thức, đầu óc trống rỗng, không biết mình đã làm cái gì.
-
Khi Hoắc Hàm nhận được hợp đồng trợ lý gửi đến, trong lúc nhất thời hắn hơi ngẩn người, nhìn thấy trên đó thực sự có chữ ký của Hàn Trạm và con dấu công ty, cảm thấy có chút khó hiểu.
Trần trợ lý ở đầu dây bên kia nói: "Sau khi gửi hợp đồng đi, bên Hàn tổng đã đề nghị thu hồi hợp đồng."
Hoắc Hàm nhướng mày: "Thứ đã vào tay tôi rồi, còn muốn lấy lại à? Hắn ta đang mơ mộng hão huyền gì vậy."
Không thể không nói, Hàn Trạm đúng là một tuyển thủ cứng đầu, Lúc trước cha hắn ta đã làm khó hắn ta như vậy, vậy mà vẫn cố cắn lấy Tiêu thị không buông, không biết hắn ta có nỗi ám ảnh lớn đến mức nào với Kiêu Kiêu.
Nhưng bây giờ không ngờ rằng, hắn ta lại chủ động giao nộp mọi thứ.
Hoắc Hàm cầm báo cáo đi ra ngoài, đưa cho Tiêu Gia Niên đang ngồi trên ghế sofa.
"Đây là?"
"Mở ra nhìn xem."
Tiêu Gia Niên đưa tay mở tập tài liệu này, khi nhìn thấy hai từ "Tiêu thị" và "thu mua", đồng tử cậu co lại, ngón tay hơi run rẩy lật đến trang cuối cùng, lúc nhìn thấy được chữ ký ở cuối trang, hơi thở cậu trở nên dồn dập.
Rất nhanh, vành mắt cậu đỏ ửng lên, cậu quay đầu nhìn Hoắc Hàm, môi mấp máy, một lúc lâu sau cũng không biết nên nói cái gì.
Hoắc Hàm cười cười, dang hai tay ra: "Bây giờ vật đã về nguyên chủ rồi, nào, ôm anh một cái để chúc mừng được không, hửm?"
Tiêu Gia Niên bị hắn chọc cười, nhào vào lồng ngực hắn.
Cậu vùi mặt vào hõm vai Hoắc Hàm, giọng nói run rẩy: "Cảm ơn, cảm ơn..."
Hoắc Hàm trong lòng dịu lại, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cậu.
Chờ tới khi cảm xúc Tiêu Gia Niên đã bình tĩnh hơn, cậu hỏi: "Sao Hàn Trạm lại đồng ý buông tay vậy?"
Hoắc Hàm vừa đi vào phòng bếp rót nước uống, vừa kể lại từ đầu chí cuối sự việc cho Tiêu Gia Niên.
Không biết tại sao, Tiêu Gia Niên vô thức liên tưởng đến lúc trước ở trường học, Văn Thần Cảnh trong nháy mắt như biến thành hai người khác nhau.
Hàn Trạm cũng như thế.
Vậy Nam Tinh thì sao?
Đang khi Tiêu Gia Niên cúi đầu suy tư, phía sau vang lên tiếng vỡ choang của thủy tinh.
Tiêu Gia Niên giật mình, quay đầu lại liền thấy cái cốc thủy tinh trước mặt Hoắc Hàm rơi xuống đất, mảnh vỡ thủy tinh hòa với nước chảy lan ra cả một vùng.
Hoắc Hàm cười xin lỗi: "Tay trơn trượt tay."
Tiêu Gia Niên thở phào nhẹ nhõm: "Không sao đâu, em đi lấy chổi đến dọn dẹp, anh đừng dùng tay chạm vào nhé."
Đợi đến khi bóng dáng Tiêu Gia Niên khuất khỏi tầm mắt mình, sắc mặt Hoắc Hàm mới trầm xuống, hắn đưa bàn tay phải vừa giấu sau lưng ra.
Ngón tay hắn thon dài, khớp xương rõ ràng, đó là một bàn tay rất đẹp.
Nhưng vừa mới rồi... tay phải hắn đã trở nên trong suốt.
Bên ngoài một cơn gió lạnh thổi qua, mưa lớn tí tách tí tách rơi xuống.
Đợt rét tháng ba đã đến.
___
Tác giả có lời muốn nói: Các bạn có sợ không? Tôi, tôi hơi sợ rồi, hu hu hu hu mặt nạ đau khổ, nhưng có những thứ không thể không viết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook