Hoắc Hàm rõ ràng biết, thật ra hắn đã sớm nhận thức được sự tồn tại của loại tình cảm nào đó, nhưng hắn không chịu thừa nhận.

Vô số lần khi bị bạn bè trêu chọc, hắn đều né tránh chủ đề này.

Vô số lần khi hắn muốn chạm vào người ấy, nhưng hắn đều dùng bốn chữ "Mối quan hệ tốt" để qua loa lấy lệ né tránh lòng mình.

Cuối cùng kìm nén quá mức, đêm nay dưới sự thúc đẩy của rượu, lộ ra sự thật tàn nhẫn.

Trong giấc mơ, khoảnh khắc người trong lồng ngực quay đầu lại, hắn không chỉ nhìn thấy khuôn mặt của Kiêu Kiêu, mà còn nhìn thấy khát khao dục vọng chói lọi của hắn.

Trước kia hắn vẫn có thể nói rằng mình coi đối phương như em trai, họ là bạn bè, là người thân, nhưng đâu có mối quan hệ nào mang ý muốn ngủ với người kia đâu?

Có điều gì đó đã thay đổi từ lâu.

Hoắc Hàm ôm lấy sự áy náy và bất an, xen lẫn những rung động không thể kiềm chế, cả đêm không ngủ.

Hắn thậm chí còn tự hỏi liệu mình có phải cầm thú hay không, hắn sáng tạo ra người ấy, rõ ràng ngay từ lúc đầu hắn coi người ấy như một đứa trẻ, như con trai ruột mà đối xử.

Làm sao hắn có thể nảy sinh những suy nghĩ bẩn thỉu như vậy?

Hoắc Hàm suy nghĩ rất nhiều suốt đêm hôm qua, thậm chí còn nghĩ đến việc liệu có nên giữ khoảng cách với Kiêu Kiêu hay không, mỗi người quay trở lại vị trí ban đầu.

Chỉ có bạn bè và người thân mới là mối quan hệ vĩnh cửu nhất, hắn muốn chăm sóc Kiêu Kiêu cả đời.

Sau đó, hắn lại viết ra 108 cách trong đầu, làm thế nào để từ từ kéo dài khoảng cách với người khác mà không làm người ấy tổn thương.

Chờ đến khi bầu trời sáng hẳn, Hoắc Hàm xuống giường, thay quần áo và rửa mặt đơn giản.

Hắn vừa cài khuy áo sơ mi, vừa nhìn gương mặt mình trong gương.

Cả đêm không ngủ khiến sắc mặt của hắn không được tốt, vốn dĩ da hắn đã trắng lạnh, quầng thâm dưới mắt càng thêm rõ ràng hơn.

Nghĩ đến việc có khả năng phải dần dần lạnh nhạt với người ấy, hắn lại cảm thấy khó chịu trong lòng, ảnh hưởng đến dạ dày cũng đang kêu gào phản kháng, bắt đầu chua xót đau nhức.

Hắn thậm chí còn hơi khom người xuống một chút để giảm bớt cơn đau này.

Sau khi mang tinh thần không tập trung thắt cà vạt xong, Hoắc Hàm cầm lấy áo khoác treo lên bên cánh tay, đi xuống lầu.

Tiêu Gia Niên đang nằm trườn trên ghế sofa, say mê đọc một quyển tạp chí y khoa.

Đôi chân trắng trẻo của cậu hơi gập lên, khẽ đung đưa một chút, ánh nắng chiếu qua cửa sổ sát đất tạo nên những vệt sáng chuyển động trên làn da.

Bước chân Hoắc Hàm khựng lại, bên ngoài hắn vẫn giữ vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng đã như sụp đổ một nửa.

Nghe thấy tiếng động từ cầu thang, Tiêu Gia Niên ngẩng đầu lên nhìn.

Khi thấy đó là Hoắc Hàm, Tiêu Gia Niên theo bản năng nở rộ một nụ cười thật tươi.

Cậu chống khuỷu tay lên sofa, mượn lực đứng dậy, đi đến trước mặt Hoắc Hàm.

Tiêu Gia Niên ngước mắt cười với hắn một cái, rồi mới từ tốn đưa tay ung dung chỉnh lại cà vạt cho hắn: "Hôm nay khi thắt cà vạt anh nghĩ gì vậy? Thắt lệch hết cả thế này."

Yết hầu Hoắc Hàm lăn lộn một chút, ánh mắt thẳng tắp nhìn chăm chú vào người thấp hơn mình nửa cái đầu, chỉ cảm thấy nửa bên kia trái tim cũng sụp đổ theo rồi.

Lặng im trong chốc lát, khi Tiêu Gia Niên tưởng hắn sẽ không nói gì, Hoắc Hàm lại mở miệng.

Giọng hắn có chút khàn khàn, nói: "Anh đang nghĩ, hình như làm cầm thú cũng khá tốt."

Tiêu Gia Niên chỉnh sửa lại cà vạt cho hắn xong, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ vào ngực hắn.

Nghe được lời này, cậu ngẩng đầu nhìn Hoắc Hàm một cách nghi hoặc: "Ý anh là sao?"

Hoắc Hàm nghiêng đầu né tránh ánh mắt của Tiêu Gia Niên, ho khụ hai tiếng che giấu: "Không có gì, đi ăn cơm thôi."

Chỉ có bản thân hắn mới biết rõ, những suy nghĩ trằn trọc suốt đêm qua của hắn đã tan thành mây khói.

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Kiêu Kiêu, hắn chợt nghĩ, nếu như, hắn nói là nếu, một ngày nào đó nhất định phải có một người đứng bên cạnh Kiêu Kiêu, cùng cậu nắm tay nhau bước tiếp con đường phía trước.

Tại sao người đó không thể là mình?

Ngay khi ý nghĩ đó lóe lên, nó đã bám riết trong tâm trí hắn, không cách nào xua đuổi.

Tất cả những lý do thoái thác trốn tránh mà hắn suy nghĩ suốt đêm qua, bỗng chốc không đứng vững được.

Hoắc Hàm từng chân thành coi cậu như con trai mình, nhưng dù sao Kiêu Kiêu cũng không phải con trai ruột của hắn.

Hắn tự biện minh cho bản thân rằng, "con trai cưng" chỉ là một cách nói cường điệu để thể hiện sự yêu thương thôi. Bất kể hắn ở bên cạnh Kiêu Kiêu với thân phận nào, hắn vẫn sẽ luôn yêu cậu, chiều cậu, cũng có gì khác biệt đâu.

Dù lui một vạn bước mà nói, thể loại phụ tử văn trong web chợ hoa, cũng không phải là chưa từng thấy...

"Khụ khụ" Hoắc Hàm ho khan một cách có chủ ý, nghĩ hơi lố rồi.

Nhưng lúc này, Hoắc Hàm thực sự thấy đầu óc như được khai thông rộng mở, tảng đá nặng trĩu đè nặng lên tim như được ai đó di dời, khiến hắn cảm thấy linh hồn mình nhẹ bẫng hẳn đi.

Hắn thích một người thì có gì sai? Giữa bọn họ cũng đâu có huyết hải thâm thù anh giết cha tôi tôi giết cả nhà anh đâu chứ.

Mối tình này, hắn nhất định phải yêu!

Dù là ở thế giới hiện thực hay sau khi xuyên sách, thực ra cũng có không ít người theo đuổi hắn, nhưng cái cách họ theo đuổi khiến hắn vô cùng khó chịu.

Tuy rằng phần lớn nguyên nhân là do hắn không thích đối phương, nhưng mấy cách khiến người bị theo đuổi cảm thấy phiền toái, chắc chắn cần phải được xem xét lại tính khả thi.

May mắn thay, Hoắc Hàm không hề nao núng, tuy rằng kinh nghiệm thực tiễn bằng không, nhưng kiến thức lý luận của hắn vô cùng phong phú.

Dù sao cũng là HH đại đại có thể viết ra những áng văn chương ngọt đến mức một đám độc giả phải kêu gào, chắc sẽ không đến nỗi bị lật xe.

Sau khi xác định mọi chuyện, hắn quyết định tuyên bố chuyện này với mấy thằng bạn thân.

Người đầu tiên hắn gọi điện thoại là Lâu Hướng Thần.

"Có chuyện này mình muốn nói với cậu."

Giọng điệu của Hoắc Hàm nghe rất trầm trọng, cứ như sắp bàn bạc một thương vụ lớn trị giá hàng trăm triệu, khiến Lâu Hướng Thần lập tức căng thẳng nghiêm túc: "Cậu nói đi."

"Mình." Hoắc Hàm như thể đang thề nguyện: "Thích Kiêu Kiêu."

Lâu Hướng Thần cả người thở phào nhẹ nhõm: "Chỉ... chỉ vậy thôi sao."

"Đây chẳng phải chuyện lớn à?" Hoắc Hàm đề cao âm độ lên.

"Không không, là chuyện lớn." Lâu Hướng Thần vội vàng sửa chữa: "Chỉ là, ban đầu thì đây là chuyện lớn, nhưng đã qua bao lâu rồi, chẳng phải mọi chuyện đã rất rõ ràng rồi sao?"

Thấy đầu bên kia không nói lời nào, Lâu Hướng Thần giải thích: "Là do cậu tự mình lấy tình huynh đệ làm cái cớ, nhưng thực ra mấy người bên cạnh hơi thân cận một chút đều cảm thấy gì đó không thích hợp, có thể nhìn ra bảy tám phần."

Sau một lúc im lặng, Lâu Hướng Thần nghe thấy tiếng hỏi rất nhỏ nhẹ từ đầu dây bên kia: "Vậy theo cậu, Kiêu Kiêu có nhận ra được không?"

"À, cái này —" Lâu Hướng Thần có chút do dự: "Nói thế này nhé, nếu em ấy cũng thích cậu, rất có khả năng rơi vào trường hợp trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, có thể loáng thoáng cảm nhận được nhưng không thể xác định được. Nếu em ấy không thích cậu, hoàn toàn nhìn nhận cậu từ góc độ người ngoài cuộc, không có khả năng không nhìn ra, cậu thể hiện rõ ràng quá mà."

"Vậy theo các cậu, Kiêu Kiêu có tình cảm gì với mình không?"

Lâu Hướng Thần cảm thấy mình sắp bị mấy câu hỏi của Hoắc Hàm ép chết: "Anh hai ơi, chuyện này tụi tui thực sự không biết, chủ yếu là tụi tui cũng không hiểu rõ em ấy lắm. Sự thân thiết giữa cậu và em ấy có thể là do thực sự thích, cũng có thể là do gia đình đột ngột gặp biến cố, cậu xuất hiện như chúa cứu thế, vì vậy mà sinh ra sự phụ thuộc vào cậu, tất cả đều có khả năng."

"Được rồi." Hoắc Hàm cũng thấy mình hơi làm khó người khác quá.

Một khi đã nhìn nhận rõ lòng mình, cảm xúc nào đó từ ngày xưa của Hoắc Hàm đột nhiên phóng đại lên.

Điều thứ nhất hắn nghĩ đến chính là, Văn Thần Cảnh hình như là CP định mệnh của Tiêu Gia Niên???

Mấy quyển sách hắn viết trước kia, mỗi lần viết xong, luôn có rất nhiều độc giả gào khóc đòi ăn, cầu hắn thể hiện kỹ năng lái xe tỉ mỉ hơn nữa.

Hắn là một tác giả rất chiều độc giả, cảm thấy mấy cái này đều là yêu cầu nhỏ, không có gì khó cả.

Cho nên dứt khoát tạo một tài khoản trong web chợ hoa, đặt bãi đỗ xe ở bên đó.

[Ai có thể không yêu vạn nhân mê] là quyển sách hắn mới hoàn thành gần nhất, sau khi kết thúc hắn bận bịu vài chuyện một thời gian, nên chưa kịp viết.

Bây giờ nhớ lại, may mà chưa có viết.

Hắn cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu.

Không được! Hắn phải viết một cuốn tiểu thuyết lấy mình và Kiêu Kiêu làm nhân vật chính!

-

Bên này Tiêu Gia Niên vừa tan học thì bị Lê Hân chặn lại.

"Gia Niên, hôm nay ra ngoài chơi với tôi nhé!"

Tiêu Gia Niên lắc đầu từ chối: "Không, hôm nay tôi muốn về nhà sớm."

Hôm qua cậu đã hứa với Hoắc tiên sinh, hôm nay cùng nhau xem phim điện ảnh.

Lê Hân sắc mặt lập tức suy sụp: "Đi với tôi đi mà, được không? Chỉ một ngày hôm nay thôi."

Cậu ta cực kỳ đáng thương giơ một ngón tay nài nỉ trước mặt Tiêu Gia Niên.

Nếu là ngày bình thường, khi Lê Hân năn nỉ một chút thì Tiêu Gia Niên có lẽ sẽ đồng ý rồi, nhưng hôm nay cậu thực sự muốn ở bên cạnh Hoắc Hàm, nhất là khi đã hẹn trước.

Vì vậy, cậu xoa xoa đầu Lê Hân, nhẹ nhàng từ chối.

Đáy mắt Lê Hân thoáng hiện vẻ cô đơn, nhỏ giọng nói: "Nhưng hôm nay là sinh nhật tôi."

Tiêu Gia Niên khựng lại, chần chừ hỏi: "Vừa rồi cậu mới nói hôm nay là sinh nhật cậu?"

Lê Hân có chút không được tự nhiên liếc nhìn Tiêu Gia Niên một cái, giọng nhỏ xíu "Ừm" một tiếng.

Tiêu Gia Niên là một đứa trẻ tâm tư nhạy cảm, cậu nhanh chóng nhận ra rằng, với tính cách tệ bạc của ông già nhà Lê Hân, chắc chắn sẽ chẳng tỏ vẻ đếm xỉa gì sinh nhật con trai mình. Mà bản thân Lê Hân cũng là người mạnh mẽ cứng đầu, nếu không phải thực sự muốn có người bầu bạn trong ngày sinh nhật, có lẽ sẽ không bao giờ mở lời.

"Lê Hân, sinh nhật vui vẻ." Giọng Tiêu Gia Niên rất dịu dàng: "Còn nữa, rất xin lỗi, tôi không biết hôm nay là sinh nhật cậu. Hôm nay cậu muốn đi đâu chơi? Tôi sẽ đi cùng cậu."

Lê Hân có hơi ngượng ngùng xoa xoa đầu mình: "Không có gì, hôm nay mấy thằng bạn ăn chơi của tôi thuê phòng bar tổ chức sinh nhật cho tôi. Nhưng tôi thấy chẳng thú vị, mối quan hệ của bọn tôi cũng không tốt đến vậy, không đi thì cũng không hay, nên muốn rủ cậu đi cùng, sau đó chúng ta đi ngang qua sân khấu một chút rồi về, được không?"

Tiêu Gia Niên vừa cười đồng ý với cậu ta, vừa lấy điện thoại nhắn tin cho Hoắc Hàm, để báo rằng tối nay cậu thất hẹn.

Không ngờ là, cậu mới gửi tin nhắn đi, người bên kia đã gọi điện thoại đến.

Lê Hân đứng bên cạnh liếc nhìn tên người gọi hiện trên màn hình, có chút trêu chọc liếc nhìn Tiêu Gia Niên một cái.

Lỗ tai Tiêu Gia Niên đỏ lên, ngừng nghĩ đến việc không dám nghe điện thoại, nếu không lại cảm thấy hơi hơi chột dạ.

Vì vậy, cậu trượt màn hình nghe điện thoại ngay trước mặt Lê Hân, giọng nhỏ nhẹ nói: "Alo."

Giọng nói trầm ấm của Hoắc Hàm qua hai đầu điện thoại truyền đến: "Lỡ hẹn? Hửm?"

Tiêu Gia Niên có chút ngượng ngùng đưa tay xoa xoa vành tai mình, mũi chân vô thức đá những viên sỏi bên cạnh: "Em sai rồi."

Giọng cậu mềm mại, nghe rất ngoan ngoãn, Hoắc Hàm nhịn không được cong cong khóe miệng: "Nhận lỗi cũng vô dụng, là em, chủ động, rủ anh tối nay cùng xem phim điện ảnh."

Khi Hoắc Hàm nói chuyện, thậm chí còn cường điệu nhấn mạnh một số từ.

"Nhưng cũng không có cách nào khác, sinh nhật người ta chỉ có một lần trong năm, ngày chúng ta cùng xem phim còn nhiều hôm khác nữa."

"Kiêu Kiêu, hôm nay là ngày 20 tháng 12, là ngày 20 tháng 12 xem phim điện ảnh chỉ có một ngày trong năm, dù sau này xem phim vào ngày nào khác cũng không phải là ngày hôm nay."

Tiêu Gia Niên cãi không lại hắn: "Anh, anh ăn không nói có." Không hiểu sao, cậu cảm thấy Hoắc tiên sinh lúc này dường như khó chơi hơn một chút: "Vậy anh muốn em làm sao bây giờ?"

Hoắc Hàm nhướng mày, bàn tay vốn đang vô thức xoay bút ký của hắn bỗng khựng lại, rồi ngay sau đó từ từ mở miệng: "Bồi thường cho anh."

_______________

Tác giả có lời muốn nói:

Hàm Hàm: Có nên từ từ giữ khoảng cách một chút hay không?

Bà mẹ già: dame*.jpg, đồng thời phát động kỹ năng ấn đầu.

(dame: không được)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương