Bé Đáng Thương Vạn Người Ghét Được Tác Giả Thiên Vị
-
Chương 17: Học tập
Tiêu Gia Niên đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng về phía Lê Hân.
Lê Hân nhìn biểu cảm này của cậu, cười nói: "Cậu thật đáng yêu, cái gì cũng dấu không được, dù cậu không nói gì hết, nhưng ánh mắt cậu lại nói lên tất cả."
Đã đến nước này, Tiêu Gia Niên cũng không còn gì để che giấu: "Nếu rõ ràng như vậy, sao Hoắc tiên sinh lại không phát hiện ra?"
Lê Hân có chút kinh ngạc: "Không thể nào? Thoạt nhìn Hoắc tiên sinh trông thông minh như vậy, sao lại không nhận ra chứ, trừ phi anh ấy không nghĩ về cậu theo phương diện đó đi."
Tiêu Gia Niên nhớ lại bộ dạng Hoắc Hàm sau khi say rượu còn gọi cậu là con trai hắn, cảm thấy như đầu gối bị bắn trúng một mũi tên.
Lê Hân tỉ mỉ đánh giá Tiêu Gia Niên từ trên xuống dưới: "Không thể nha, không đến mức một chút liên tưởng gì về cậu Hoắc tiên sinh cũng không có chứ, chẳng lẽ cậu thiếu sức hút đến vậy?"
Tiêu Gia Niên tức giận, cảm thấy như đầu gối bị bắn trúng một mũi tên nữa.
Cậu mới thiếu sức hút, cả nhà cậu đều thiếu sức hút!
Tiêu Gia Niên nghiêm túc đặt đũa xuống mâm, khoanh tay trước bụng, ngả người ra sau.
"Lê Hân, nếu tôi nhớ không nhầm, trước đây cậu ghét tôi đến thế là vì mấy người bạn trai cũ của cậu đều chia tay cậu vì thích tôi, đúng không?"
Lê Hân trợn to đến mức đôi mắt hồ ly hẹp dài tròn xoe, mặt đỏ bừng vì tức: "Wow! Cậu thật độc ác!"
Chuyện này phải quay lại thời điểm mới vừa vào đại học, Tiêu Gia Niên và Lê Hân thật ra không có bất kỳ liên quan gì đến nhau, Tiêu Gia Niên và mấy bạn trai cũ của Lê Hân càng không có liên quan gì hơn nữa.
Nhưng điều kỳ lạ là, không chỉ một mà rất nhiều bạn trai cũ khi muốn chia tay cậu ấy đều có cùng một lý do: Họ cảm thấy bản thân thích kiểu người như Tiêu Gia Niên hơn.
Tiêu Gia Niên không thể hiểu được tự dưng đội rất nhiều nồi.
Nhưng bây giờ, Tiêu Gia Niên mặt không cảm xúc phản bác: "Xin lỗi, tôi không có ý nói cậu không có sức hút, tôi chỉ muốn chứng minh rằng tôi rất có sức hút."
Lê Hân tức đến mức nói năng không lựa lời: "Thế thì do Hoắc tiên sinh không được!"
Tiêu Gia Niên rất ganh thua. Bất kỳ ai! Cũng! Không thể! Nói! Hoắc tiên sinh không được!
"Anh ấy rất được! Là tôi không có sức hút!"
Lê Hân: "...." Cậu ta mang vẻ mặt phức tạp: "Có vẻ như cậu thực sự thích Hoắc tiên sinh."
Tiêu Gia Niên không phản bác, thậm chí còn cúi mắt xuống nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.
Lê Hân cảm thấy cậu như vậy thật đáng yêu.
"Cậu có biết tại sao trước kia tôi không thích cậu không?"
Tiêu Gia Niên ngước mắt nhìn cậu ta: "Chẳng lẽ không phải vì bạn trai cũ của cậu?"
"Mới không phải!" Lê Hân tức giận nói: "Tôi nói cậu nghe, những kẻ này vừa đê tiện vừa dối trá, rõ ràng lúc mới bên tôi còn chơi rất vui vẻ, đến khi qua thời gian mặn nồng, bọn họ lại thấy nhạt nhẽo, còn nói tính tình tôi không tốt, người bọn họ thật sự thích chính là kiểu thuần khiết như ánh trăng sáng giống cậu."
"Ban đầu tôi rất tức giận, nhưng sau đó tôi nghĩ thông rồi. Cho dù bọn họ có đến với cậu trước, nhưng theo thời gian, họ cũng sẽ chê cậu quá thuần khiết quá đơn giản, không có cảm giác kích thích. Họ sẽ thích những người sôi nổi, cuồng nhiệt biết chơi như tôi. Đây điển hình của kiểu đã ăn trong bát lại nhìn trong nồi."
"Vậy thì tại sao?"
Lê Hân nhớ lại một hồi thì bực bội, rồi nghe thấy tiếng hỏi nhỏ nhẹ từ phía đối diện.
Lê Hân sững sờ, sau đó nhìn về phía Tiêu Gia Niên.
Đôi mắt cậu rất đẹp, là loại mắt hạnh hơi tròn, mí mắt hai mí hình quạt trải dài từ khóe mắt về phía sau một cách mượt mà, hàng mi đen như lông quạ hơi cong.
Đôi mắt Tiêu Gia Niên sáng lấp lánh như trời sinh đã có thêm một lớp nước mắt, không ai có thể nhẫn tâm trước đôi mắt như vậy.
Lúc này, Lê Hân như thể nhìn thấy một tia yếu đuối trong mắt cậu, thoáng chốc, cảm giác đó liền biến mất.
Người đối diện nhỏ giọng lặp lại lần nữa: "Tại sao lại ghét tôi?"
Tiêu Gia Niên thực sự muốn biết câu trả lời, nếu không tại sao những người từng thân thiết giống người một nhà như Văn Thần Cảnh, Nam Tinh và Hàn Trạm lại có thể nói ghét cậu như thế?
Liệu cậu có thực sự làm sai điều gì không?
"Không có gì, là vấn đề của tôi." Thấy Tiêu Gia Niên nghiêm túc nhìn mình, Lê Hân có chút mất tự nhiên cụp mắt xuống.
Hồ ly nhỏ ngày thường ngỗ nghịch nhưng khi im lặng trông cũng ngoan ngoãn.
"Tôi ghen tị với cậu, biết bao nhiêu người thích cậu, ba cậu yêu thương cậu đến thế, Văn Thần Cảnh cũng luôn bảo vệ cậu, tất cả mọi người đều vì cậu mà xây nên một thế giới lý tưởng, che chở cậu cẩn thận bên trong đó."
"Thực ra hai ta khá giống nhau, tuổi tác tương đồng, gia thế tương tự, mẹ tôi cũng qua đời sớm, nhưng tôi là đứa trẻ không ai muốn." Nói đến đây, người vốn luôn kiêu ngạo lại cảm thấy rất không thoải mái, dường như muốn bổ sung điều gì đó, cậu ta hắng giọng, ngẩng đầu lên: "Nhưng chẳng sao cả, tôi cũng không cần họ."
Khi Lê Hân còn nhỏ cha câu ta đã cưới mẹ của Phó Hòa Quang, Phó Hòa Quang cũng theo đó nước lên thì thuyền lên.
Phó Hòa Quang biết giả vờ, biết dỗ ngọt, so với con trai ruột, cha Lê Hân thậm chí càng thích càng thiên vị Phó Hòa Quang hơn.
Lê Hân thẳng tính, giống như gai nhọn, không thích chịu thua không chịu cúi đầu, tất nhiên sẽ ăn mệt không ít.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt của Tiêu Gia Niên dịu dàng hơn.
"Nhưng giờ đây tôi cũng là đứa trẻ không ai cần." Tiêu Gia Niên nói.
Lê Hân cảm thấy người đối diện thật sự đáng yêu, làm gì có ai an ủi người khác bằng cách xé toạc vết thương của bản thân cho họ xem chứ.
Cậu ta có chút bối rối nói: "Tôi ghen tị với cậu, chỉ vì muốn bản thân cũng có được những thứ giống như cậu, chứ không hề muốn cậu đánh mất những gì mình đang có."
"Đã biết."
Bỗng nhiên hai người nhìn nhau bật cười.
"Có cần tôi giúp cậu theo đuổi Hoắc tiên sinh không?" Lê Hân bỗng dưng hỏi một cách hăng hái.
Tiêu Gia Niên khựng lại: "Không cần."
Lê Hân tính vốn phóng khoáng, trực giác mách bảo Tiêu Gia Niên rằng phương pháp của Lê Hân có lẽ cậu sẽ không kham nổi, cậu thực sự lo lắng Lê Hân sẽ nói ra những lời như cởi hết đồ rồi lao vào tấn công Hoắc tiên sinh hay đại loại như vậy.
Lê Hân sầu muốn chết: "Cậu thì biết làm gì? Cậu quá ngây thơ, cậu cái gì cũng không biết!"
"Tôi sẽ làm nũng." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Gia Niên căng cứng, nói cực nghiêm túc.
"Ha." Lê Hân cười nhạo: "Thật là lợi hại muốn chết."
Tiêu Gia Niên: "......"
Lê Hân đột nhiên nhéo mặt Tiêu Gia Niên một cái: "Cậu đã đủ đáng yêu rồi! Không cần nũng nịu để tăng thêm độ dễ thương! Cái cậu cần là thể hiện sức hút trưởng thành, gợi cảm quyến rũ hơn."
Tiêu Gia Niên bỗng dưng đỏ mặt liền.
Lê Hân cũng không hiểu sao, nếu nói chuyện này với mấy tài xế già khác, cậu ta có thể giải thích rành rọt từng chi tiết trong phim hành động người lớn cho họ nghe.
Nhưng người đối diện ngây thơ như vậy, khiến mặt Lê Hân cũng đỏ bừng bừng.
Hai người cứ vậy đỏ mặt trừng mắt nhìn nhau không nói lời nào.
Cuối cùng, Lê Hân đành lên tiếng trước: "Tôi không nói nữa, dù sao cậu cũng đang nắm lấy cơ hội tốt, người khác vốn khó mà tiếp cận được Hoắc tiên sinh, giờ anh ấy vẫn giữ cậu bên cạnh đã cho thấy cậu khác biệt với những người khác, hai người giờ lại còn sống chung, thiên thời địa lợi nhân hòa, cậu phải cố gắng lên!"
Tiêu Gia Niên từ từ nắm chặt tay lại, như để tự động viên bản thân, "Ừ" một tiếng thật dứt khoát.
Mặc dù đã nói vậy, nhưng thực ra Tiêu Gia Niên hoàn toàn không biết nên làm gì.
Trước khi gặp Hoắc tiên sinh, cậu chưa bao giờ sinh ra cảm xúc nào có thể gọi là "tình yêu", hơn nữa về phương diện này cậu thực sự hiểu biết quá ít.
Thật sự là không biết bắt đầu từ đâu.
Tiêu Gia Niên lòng chứa đầy u sầu trở về nhà, thì thấy Hoắc tiên sinh đang nằm dài trên ghế sô pha đọc sách.
Vừa nhìn thấy nụ cười mỉm chi đầy quỷ dị trên mặt Hoắc Hàm, trực giác cậu liền đoán được Hoắc tiên sinh lại đang đọc tiểu thuyết.
Kể từ khi bị cậu phát hiện ra sở thích đọc tiểu thuyết, Hoắc tiên sinh như thể đã buông thả bản thân, không còn che giấu nữa, mà đọc một cách vô cùng thoải mái.
Hoắc Hàm nghe thấy tiếng mở cửa, ngẩng đầu lên, trong mắt đều là ý cười: "Kiêu Kiêu, ăn cơm chưa?"
"Đã ăn ở trường rồi." Tiêu Gia Niên cười cười lại gần: "Lại đọc tiểu thuyết à?"
"Ừ." Hoắc Hàm khép sách lại, nghe Tiêu Gia Niên nói.
Tiêu Gia Niên đột nhiên tò mò hỏi: "Anh ơi, tại sao anh thích đọc tiểu thuyết vậy?"
"Bởi vì nó ngọt!" Hoắc Hàm gần như là buột miệng thốt ra.
"Ngọt?"
"Chuyện tình của nhân vật chính rất ngọt ngào. Rất nhiều tình yêu khó có thể tìm thấy trong đời thực đều được thể hiện một cách hoàn hảo trong tiểu thuyết, đọc vào khiến người ta cảm thấy rất vui vẻ."
"Vậy... anh rất thích những câu chuyện tình yêu của các nhân vật chính à?"
Hoắc Hàm gật đầu không cần suy nghĩ.
Tiêu Gia Niên đột nhiên nảy ra một ý tưởng, cậu ngập ngừng nói: "Anh ơi, em bỗng dưng muốn đọc thử, anh có thể cho em mượn một vài cuốn tiểu thuyết anh thích được không?"
Hoắc Hàm có chút ngạc nhiên, sao Kiêu Kiêu bỗng nhiên lại cảm thấy hứng thú với chuyện này?
Hơn nữa hắn còn có loại cảm giác vi diệu, đại khái là nhân vật chính trong tiểu thuyết của tôi muốn đọc tiểu thuyết, nghe qua thật kỳ quái.
Tuy nhiên, hắn vẫn đồng ý ngay lập tức: "Trên tầng thứ hai giá sách thứ nhất trong thư phòng của anh, em có thể vào lựa bất cứ lúc nào."
Tiêu Gia Niên lên lầu vào thư phòng của Hoắc Hàm. Cậu không nhìn gì nhiều, lập tức đi thẳng đến giá sách.
Vừa chọn sách, cậu vừa nghĩ vừa nãy Hoắc tiên sinh không chút do dự cho phép cậu vào thư phòng, không khỏi cúi đầu mỉm cười.
Cậu mang tâm trạng rất tốt chọn một chồng sách, ôm về phòng.
Cậu ngồi nghiêm chỉnh trước bàn đọc sách, một bên tay đặt một cuốn tiểu thuyết, bên còn lại đặt một cây bút và sổ tay.
Tiêu Gia Niên nghĩ Lê Hân nói rất đúng, hiện tại cậu đang chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hòa, bên ngoài có nhiều người thích Hoắc tiên sinh như vậy. Tình trạng hiện tại mọi thứ đều có lợi cho cậu, không thể không xông lên!
Tiêu Gia Niên nhìn chằm chằm vào cuốn tiểu thuyết đặt trên bàn, bìa sách là hình một đóa hoa hải đường đỏ rực rỡ đang nở rộ, tựa đề là [Ăn sâu bén rễ].
Thật ra, Tiêu Gia Niên cảm thấy rất kỳ lạ. Nhìn vào tựa đề, có vẻ như đây là một cuốn tiểu thuyết rất đứng đắn, không hiểu sao lại có một chút cảm giác kích thích.
Cuốn sách như vậy có thể là một câu chuyện yêu đương ngọt ngào sao?
Mang thái độ học tập tốt, Tiêu Gia Niên nghiêm túc mở chương đầu tiên của cuốn sách.
5 giây sau, mặt Tiêu Gia Niên "Phựt" một cái liền đỏ bừng lên với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, trông như sắp bốc khói đến nơi.
"Bốp!" một tiếng, Tiêu Gia Niên lập tức đóng sập cuốn sách, như thể đã mất đi linh hồn, đôi mắt cũng mất đi tiêu điểm, nhìn chằm chằm vào khoảng không phía xa xăm.
Trong đầu tràn đầy mấy cảnh làm tình xuất hiện ngay từ chương 1, gần như toàn cảnh hung bạo dirty talk.
Cuốn sách như vậy sao lại có thể xuất bản được?
Còn nữa... Thật đúng là "ăn sâu bén rễ".
Tiêu Gia Niên chầm chậm gục đầu xuống, chôn mặt vào lòng bàn tay, chỉ lộ ra đôi tai đỏ ửng và một đoạn cổ đỏ như trái cây chín mọng.
Hoắc, Hoắc tiên sinh sao có thể như vậy chứ!
Mặc dù trong phòng chỉ có một mình Tiêu Gia Niên, nhưng cậu vẫn cảm thấy xấu hổ một cách không thể hiểu được, loại cảm xúc này như sóng thần ập đến nhấn chìm cậu.
Gần 10 phút sau, Tiêu Gia Niên mới cảm thấy mặt mình không còn bốc khói nữa.
Cậu ngẩng mặt lên, nhìn về phía chồng sách trên bàn.
[Bách điểu triều phụng]
[Lâu ngày không sinh tình]
[Đến lúc lấy suối nguồn trả ơn]
......
Không biết có phải do [Ăn sâu bén rễ] đã mở ra một công tắc nào đó trong đầu Tiêu Gia Niên hay không, mặc dù cậu vẫn chưa thể hiểu rõ ý nghĩa ẩn dụ của một số từ, nhưng cậu lại có linh cảm kỳ lạ rằng những cái tên này có chút kỳ quặc.
Nhưng... lúc đầu trong vô số những cuốn sách như [Thế thân lật bàn bỏ việc], [Sau khi xuyên thành Tiên Tôn pháo hôi], [Ngủ dậy ta thành người vợ bị bỏ rơi của phản diện], mấy quyển trước đó nghe có vẻ bình thường nhất nên cậu mới chọn chứ!
Thật ra nếu Hoắc Hàm biết mấy suy nghĩ của Tiêu Gia Niên, hắn phải phun một ngụm máu.
Hắn oan muốn chết! Tháng sáu tuyết rơi đầy trời!
Trời đất chứng giám, thật sự chỉ có [Ăn sâu bén rễ] không phải sách nghiêm chỉnh, những sách khác đều mang văn phong nghiêm túc.
Hắn thực sự là người rất đứng đắn, hắn không phải là lsp*!!
(Lsp*: Từ viết tắt của 老色批 (lǎo sèpī), một từ lóng trong tiếng Trung Quốc dùng để chỉ những người đàn ông có ham muốn tình dục cao.)
Tóm lại, Tiêu Gia Niên muốn học cách yêu đương bằng cách đọc những cuốn tiểu thuyết mà Hoắc tiên sinh thích. Nhưng chỉ 5 giây sau khi mở chương đầu tiên của [Ăn sâu bén rễ], cậu đã vinh quang ngã ngựa.
__________________
Tác giả có lời muốn nói:
Hàm Hàm bây giờ: Thằng nhóc thúi nào nhảy từ đâu ra dạy hư cục cưng của tôi?!
Hàm Hàm không lâu sau đó: Cảm ơn Lê Hân đã tặng quà! Thật là một đứa trẻ ngoan!
Lưu ý: Tất cả tên truyện trong chương này đều là tác giả nói bừa, nếu thật sự có sách tên như vậy hoàn toàn là do trùng hợp!!!
Tôi đặt tên sách rất tệ, đều là mấy cái tên Kiêu Kiêu nhìn vào tuyệt đối sẽ không chọn, huhuhu.
Lê Hân nhìn biểu cảm này của cậu, cười nói: "Cậu thật đáng yêu, cái gì cũng dấu không được, dù cậu không nói gì hết, nhưng ánh mắt cậu lại nói lên tất cả."
Đã đến nước này, Tiêu Gia Niên cũng không còn gì để che giấu: "Nếu rõ ràng như vậy, sao Hoắc tiên sinh lại không phát hiện ra?"
Lê Hân có chút kinh ngạc: "Không thể nào? Thoạt nhìn Hoắc tiên sinh trông thông minh như vậy, sao lại không nhận ra chứ, trừ phi anh ấy không nghĩ về cậu theo phương diện đó đi."
Tiêu Gia Niên nhớ lại bộ dạng Hoắc Hàm sau khi say rượu còn gọi cậu là con trai hắn, cảm thấy như đầu gối bị bắn trúng một mũi tên.
Lê Hân tỉ mỉ đánh giá Tiêu Gia Niên từ trên xuống dưới: "Không thể nha, không đến mức một chút liên tưởng gì về cậu Hoắc tiên sinh cũng không có chứ, chẳng lẽ cậu thiếu sức hút đến vậy?"
Tiêu Gia Niên tức giận, cảm thấy như đầu gối bị bắn trúng một mũi tên nữa.
Cậu mới thiếu sức hút, cả nhà cậu đều thiếu sức hút!
Tiêu Gia Niên nghiêm túc đặt đũa xuống mâm, khoanh tay trước bụng, ngả người ra sau.
"Lê Hân, nếu tôi nhớ không nhầm, trước đây cậu ghét tôi đến thế là vì mấy người bạn trai cũ của cậu đều chia tay cậu vì thích tôi, đúng không?"
Lê Hân trợn to đến mức đôi mắt hồ ly hẹp dài tròn xoe, mặt đỏ bừng vì tức: "Wow! Cậu thật độc ác!"
Chuyện này phải quay lại thời điểm mới vừa vào đại học, Tiêu Gia Niên và Lê Hân thật ra không có bất kỳ liên quan gì đến nhau, Tiêu Gia Niên và mấy bạn trai cũ của Lê Hân càng không có liên quan gì hơn nữa.
Nhưng điều kỳ lạ là, không chỉ một mà rất nhiều bạn trai cũ khi muốn chia tay cậu ấy đều có cùng một lý do: Họ cảm thấy bản thân thích kiểu người như Tiêu Gia Niên hơn.
Tiêu Gia Niên không thể hiểu được tự dưng đội rất nhiều nồi.
Nhưng bây giờ, Tiêu Gia Niên mặt không cảm xúc phản bác: "Xin lỗi, tôi không có ý nói cậu không có sức hút, tôi chỉ muốn chứng minh rằng tôi rất có sức hút."
Lê Hân tức đến mức nói năng không lựa lời: "Thế thì do Hoắc tiên sinh không được!"
Tiêu Gia Niên rất ganh thua. Bất kỳ ai! Cũng! Không thể! Nói! Hoắc tiên sinh không được!
"Anh ấy rất được! Là tôi không có sức hút!"
Lê Hân: "...." Cậu ta mang vẻ mặt phức tạp: "Có vẻ như cậu thực sự thích Hoắc tiên sinh."
Tiêu Gia Niên không phản bác, thậm chí còn cúi mắt xuống nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.
Lê Hân cảm thấy cậu như vậy thật đáng yêu.
"Cậu có biết tại sao trước kia tôi không thích cậu không?"
Tiêu Gia Niên ngước mắt nhìn cậu ta: "Chẳng lẽ không phải vì bạn trai cũ của cậu?"
"Mới không phải!" Lê Hân tức giận nói: "Tôi nói cậu nghe, những kẻ này vừa đê tiện vừa dối trá, rõ ràng lúc mới bên tôi còn chơi rất vui vẻ, đến khi qua thời gian mặn nồng, bọn họ lại thấy nhạt nhẽo, còn nói tính tình tôi không tốt, người bọn họ thật sự thích chính là kiểu thuần khiết như ánh trăng sáng giống cậu."
"Ban đầu tôi rất tức giận, nhưng sau đó tôi nghĩ thông rồi. Cho dù bọn họ có đến với cậu trước, nhưng theo thời gian, họ cũng sẽ chê cậu quá thuần khiết quá đơn giản, không có cảm giác kích thích. Họ sẽ thích những người sôi nổi, cuồng nhiệt biết chơi như tôi. Đây điển hình của kiểu đã ăn trong bát lại nhìn trong nồi."
"Vậy thì tại sao?"
Lê Hân nhớ lại một hồi thì bực bội, rồi nghe thấy tiếng hỏi nhỏ nhẹ từ phía đối diện.
Lê Hân sững sờ, sau đó nhìn về phía Tiêu Gia Niên.
Đôi mắt cậu rất đẹp, là loại mắt hạnh hơi tròn, mí mắt hai mí hình quạt trải dài từ khóe mắt về phía sau một cách mượt mà, hàng mi đen như lông quạ hơi cong.
Đôi mắt Tiêu Gia Niên sáng lấp lánh như trời sinh đã có thêm một lớp nước mắt, không ai có thể nhẫn tâm trước đôi mắt như vậy.
Lúc này, Lê Hân như thể nhìn thấy một tia yếu đuối trong mắt cậu, thoáng chốc, cảm giác đó liền biến mất.
Người đối diện nhỏ giọng lặp lại lần nữa: "Tại sao lại ghét tôi?"
Tiêu Gia Niên thực sự muốn biết câu trả lời, nếu không tại sao những người từng thân thiết giống người một nhà như Văn Thần Cảnh, Nam Tinh và Hàn Trạm lại có thể nói ghét cậu như thế?
Liệu cậu có thực sự làm sai điều gì không?
"Không có gì, là vấn đề của tôi." Thấy Tiêu Gia Niên nghiêm túc nhìn mình, Lê Hân có chút mất tự nhiên cụp mắt xuống.
Hồ ly nhỏ ngày thường ngỗ nghịch nhưng khi im lặng trông cũng ngoan ngoãn.
"Tôi ghen tị với cậu, biết bao nhiêu người thích cậu, ba cậu yêu thương cậu đến thế, Văn Thần Cảnh cũng luôn bảo vệ cậu, tất cả mọi người đều vì cậu mà xây nên một thế giới lý tưởng, che chở cậu cẩn thận bên trong đó."
"Thực ra hai ta khá giống nhau, tuổi tác tương đồng, gia thế tương tự, mẹ tôi cũng qua đời sớm, nhưng tôi là đứa trẻ không ai muốn." Nói đến đây, người vốn luôn kiêu ngạo lại cảm thấy rất không thoải mái, dường như muốn bổ sung điều gì đó, cậu ta hắng giọng, ngẩng đầu lên: "Nhưng chẳng sao cả, tôi cũng không cần họ."
Khi Lê Hân còn nhỏ cha câu ta đã cưới mẹ của Phó Hòa Quang, Phó Hòa Quang cũng theo đó nước lên thì thuyền lên.
Phó Hòa Quang biết giả vờ, biết dỗ ngọt, so với con trai ruột, cha Lê Hân thậm chí càng thích càng thiên vị Phó Hòa Quang hơn.
Lê Hân thẳng tính, giống như gai nhọn, không thích chịu thua không chịu cúi đầu, tất nhiên sẽ ăn mệt không ít.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt của Tiêu Gia Niên dịu dàng hơn.
"Nhưng giờ đây tôi cũng là đứa trẻ không ai cần." Tiêu Gia Niên nói.
Lê Hân cảm thấy người đối diện thật sự đáng yêu, làm gì có ai an ủi người khác bằng cách xé toạc vết thương của bản thân cho họ xem chứ.
Cậu ta có chút bối rối nói: "Tôi ghen tị với cậu, chỉ vì muốn bản thân cũng có được những thứ giống như cậu, chứ không hề muốn cậu đánh mất những gì mình đang có."
"Đã biết."
Bỗng nhiên hai người nhìn nhau bật cười.
"Có cần tôi giúp cậu theo đuổi Hoắc tiên sinh không?" Lê Hân bỗng dưng hỏi một cách hăng hái.
Tiêu Gia Niên khựng lại: "Không cần."
Lê Hân tính vốn phóng khoáng, trực giác mách bảo Tiêu Gia Niên rằng phương pháp của Lê Hân có lẽ cậu sẽ không kham nổi, cậu thực sự lo lắng Lê Hân sẽ nói ra những lời như cởi hết đồ rồi lao vào tấn công Hoắc tiên sinh hay đại loại như vậy.
Lê Hân sầu muốn chết: "Cậu thì biết làm gì? Cậu quá ngây thơ, cậu cái gì cũng không biết!"
"Tôi sẽ làm nũng." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Gia Niên căng cứng, nói cực nghiêm túc.
"Ha." Lê Hân cười nhạo: "Thật là lợi hại muốn chết."
Tiêu Gia Niên: "......"
Lê Hân đột nhiên nhéo mặt Tiêu Gia Niên một cái: "Cậu đã đủ đáng yêu rồi! Không cần nũng nịu để tăng thêm độ dễ thương! Cái cậu cần là thể hiện sức hút trưởng thành, gợi cảm quyến rũ hơn."
Tiêu Gia Niên bỗng dưng đỏ mặt liền.
Lê Hân cũng không hiểu sao, nếu nói chuyện này với mấy tài xế già khác, cậu ta có thể giải thích rành rọt từng chi tiết trong phim hành động người lớn cho họ nghe.
Nhưng người đối diện ngây thơ như vậy, khiến mặt Lê Hân cũng đỏ bừng bừng.
Hai người cứ vậy đỏ mặt trừng mắt nhìn nhau không nói lời nào.
Cuối cùng, Lê Hân đành lên tiếng trước: "Tôi không nói nữa, dù sao cậu cũng đang nắm lấy cơ hội tốt, người khác vốn khó mà tiếp cận được Hoắc tiên sinh, giờ anh ấy vẫn giữ cậu bên cạnh đã cho thấy cậu khác biệt với những người khác, hai người giờ lại còn sống chung, thiên thời địa lợi nhân hòa, cậu phải cố gắng lên!"
Tiêu Gia Niên từ từ nắm chặt tay lại, như để tự động viên bản thân, "Ừ" một tiếng thật dứt khoát.
Mặc dù đã nói vậy, nhưng thực ra Tiêu Gia Niên hoàn toàn không biết nên làm gì.
Trước khi gặp Hoắc tiên sinh, cậu chưa bao giờ sinh ra cảm xúc nào có thể gọi là "tình yêu", hơn nữa về phương diện này cậu thực sự hiểu biết quá ít.
Thật sự là không biết bắt đầu từ đâu.
Tiêu Gia Niên lòng chứa đầy u sầu trở về nhà, thì thấy Hoắc tiên sinh đang nằm dài trên ghế sô pha đọc sách.
Vừa nhìn thấy nụ cười mỉm chi đầy quỷ dị trên mặt Hoắc Hàm, trực giác cậu liền đoán được Hoắc tiên sinh lại đang đọc tiểu thuyết.
Kể từ khi bị cậu phát hiện ra sở thích đọc tiểu thuyết, Hoắc tiên sinh như thể đã buông thả bản thân, không còn che giấu nữa, mà đọc một cách vô cùng thoải mái.
Hoắc Hàm nghe thấy tiếng mở cửa, ngẩng đầu lên, trong mắt đều là ý cười: "Kiêu Kiêu, ăn cơm chưa?"
"Đã ăn ở trường rồi." Tiêu Gia Niên cười cười lại gần: "Lại đọc tiểu thuyết à?"
"Ừ." Hoắc Hàm khép sách lại, nghe Tiêu Gia Niên nói.
Tiêu Gia Niên đột nhiên tò mò hỏi: "Anh ơi, tại sao anh thích đọc tiểu thuyết vậy?"
"Bởi vì nó ngọt!" Hoắc Hàm gần như là buột miệng thốt ra.
"Ngọt?"
"Chuyện tình của nhân vật chính rất ngọt ngào. Rất nhiều tình yêu khó có thể tìm thấy trong đời thực đều được thể hiện một cách hoàn hảo trong tiểu thuyết, đọc vào khiến người ta cảm thấy rất vui vẻ."
"Vậy... anh rất thích những câu chuyện tình yêu của các nhân vật chính à?"
Hoắc Hàm gật đầu không cần suy nghĩ.
Tiêu Gia Niên đột nhiên nảy ra một ý tưởng, cậu ngập ngừng nói: "Anh ơi, em bỗng dưng muốn đọc thử, anh có thể cho em mượn một vài cuốn tiểu thuyết anh thích được không?"
Hoắc Hàm có chút ngạc nhiên, sao Kiêu Kiêu bỗng nhiên lại cảm thấy hứng thú với chuyện này?
Hơn nữa hắn còn có loại cảm giác vi diệu, đại khái là nhân vật chính trong tiểu thuyết của tôi muốn đọc tiểu thuyết, nghe qua thật kỳ quái.
Tuy nhiên, hắn vẫn đồng ý ngay lập tức: "Trên tầng thứ hai giá sách thứ nhất trong thư phòng của anh, em có thể vào lựa bất cứ lúc nào."
Tiêu Gia Niên lên lầu vào thư phòng của Hoắc Hàm. Cậu không nhìn gì nhiều, lập tức đi thẳng đến giá sách.
Vừa chọn sách, cậu vừa nghĩ vừa nãy Hoắc tiên sinh không chút do dự cho phép cậu vào thư phòng, không khỏi cúi đầu mỉm cười.
Cậu mang tâm trạng rất tốt chọn một chồng sách, ôm về phòng.
Cậu ngồi nghiêm chỉnh trước bàn đọc sách, một bên tay đặt một cuốn tiểu thuyết, bên còn lại đặt một cây bút và sổ tay.
Tiêu Gia Niên nghĩ Lê Hân nói rất đúng, hiện tại cậu đang chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hòa, bên ngoài có nhiều người thích Hoắc tiên sinh như vậy. Tình trạng hiện tại mọi thứ đều có lợi cho cậu, không thể không xông lên!
Tiêu Gia Niên nhìn chằm chằm vào cuốn tiểu thuyết đặt trên bàn, bìa sách là hình một đóa hoa hải đường đỏ rực rỡ đang nở rộ, tựa đề là [Ăn sâu bén rễ].
Thật ra, Tiêu Gia Niên cảm thấy rất kỳ lạ. Nhìn vào tựa đề, có vẻ như đây là một cuốn tiểu thuyết rất đứng đắn, không hiểu sao lại có một chút cảm giác kích thích.
Cuốn sách như vậy có thể là một câu chuyện yêu đương ngọt ngào sao?
Mang thái độ học tập tốt, Tiêu Gia Niên nghiêm túc mở chương đầu tiên của cuốn sách.
5 giây sau, mặt Tiêu Gia Niên "Phựt" một cái liền đỏ bừng lên với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, trông như sắp bốc khói đến nơi.
"Bốp!" một tiếng, Tiêu Gia Niên lập tức đóng sập cuốn sách, như thể đã mất đi linh hồn, đôi mắt cũng mất đi tiêu điểm, nhìn chằm chằm vào khoảng không phía xa xăm.
Trong đầu tràn đầy mấy cảnh làm tình xuất hiện ngay từ chương 1, gần như toàn cảnh hung bạo dirty talk.
Cuốn sách như vậy sao lại có thể xuất bản được?
Còn nữa... Thật đúng là "ăn sâu bén rễ".
Tiêu Gia Niên chầm chậm gục đầu xuống, chôn mặt vào lòng bàn tay, chỉ lộ ra đôi tai đỏ ửng và một đoạn cổ đỏ như trái cây chín mọng.
Hoắc, Hoắc tiên sinh sao có thể như vậy chứ!
Mặc dù trong phòng chỉ có một mình Tiêu Gia Niên, nhưng cậu vẫn cảm thấy xấu hổ một cách không thể hiểu được, loại cảm xúc này như sóng thần ập đến nhấn chìm cậu.
Gần 10 phút sau, Tiêu Gia Niên mới cảm thấy mặt mình không còn bốc khói nữa.
Cậu ngẩng mặt lên, nhìn về phía chồng sách trên bàn.
[Bách điểu triều phụng]
[Lâu ngày không sinh tình]
[Đến lúc lấy suối nguồn trả ơn]
......
Không biết có phải do [Ăn sâu bén rễ] đã mở ra một công tắc nào đó trong đầu Tiêu Gia Niên hay không, mặc dù cậu vẫn chưa thể hiểu rõ ý nghĩa ẩn dụ của một số từ, nhưng cậu lại có linh cảm kỳ lạ rằng những cái tên này có chút kỳ quặc.
Nhưng... lúc đầu trong vô số những cuốn sách như [Thế thân lật bàn bỏ việc], [Sau khi xuyên thành Tiên Tôn pháo hôi], [Ngủ dậy ta thành người vợ bị bỏ rơi của phản diện], mấy quyển trước đó nghe có vẻ bình thường nhất nên cậu mới chọn chứ!
Thật ra nếu Hoắc Hàm biết mấy suy nghĩ của Tiêu Gia Niên, hắn phải phun một ngụm máu.
Hắn oan muốn chết! Tháng sáu tuyết rơi đầy trời!
Trời đất chứng giám, thật sự chỉ có [Ăn sâu bén rễ] không phải sách nghiêm chỉnh, những sách khác đều mang văn phong nghiêm túc.
Hắn thực sự là người rất đứng đắn, hắn không phải là lsp*!!
(Lsp*: Từ viết tắt của 老色批 (lǎo sèpī), một từ lóng trong tiếng Trung Quốc dùng để chỉ những người đàn ông có ham muốn tình dục cao.)
Tóm lại, Tiêu Gia Niên muốn học cách yêu đương bằng cách đọc những cuốn tiểu thuyết mà Hoắc tiên sinh thích. Nhưng chỉ 5 giây sau khi mở chương đầu tiên của [Ăn sâu bén rễ], cậu đã vinh quang ngã ngựa.
__________________
Tác giả có lời muốn nói:
Hàm Hàm bây giờ: Thằng nhóc thúi nào nhảy từ đâu ra dạy hư cục cưng của tôi?!
Hàm Hàm không lâu sau đó: Cảm ơn Lê Hân đã tặng quà! Thật là một đứa trẻ ngoan!
Lưu ý: Tất cả tên truyện trong chương này đều là tác giả nói bừa, nếu thật sự có sách tên như vậy hoàn toàn là do trùng hợp!!!
Tôi đặt tên sách rất tệ, đều là mấy cái tên Kiêu Kiêu nhìn vào tuyệt đối sẽ không chọn, huhuhu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook