Bé Cưng Tinh Quái - Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành
-
Chương 423: Sớm muộn gì cũng có ngày giết chết cô
Cận Tri Thận nghe vậy cũng chỉ nhíu mày, nói: “Trợ lý của tôi có thể giải quyết được, việc nhỏ như thế này không cần phải chiếm dụng tài nguyên công cộng.”
Cảnh sát khá bất ngờ khi Cận Trị Thận không ra vẻ ta đây.
Đang lúc bận rộn, người nào người nấy cũng có phải làm việc của mình.
Cố Niệm đi chưa đến một tiếng đã cấp tốc quay trở lại.
Vừa trông thấy anh ấy trở về, Cận Tri Thận lập tức đứng dậy, nhìn anh ấy và hỏi: “Sao rồi? Kiểm tra chưa?”
Cố Niệm gật đầu, nhưng trông vẻ mặt của anh ấy như là không biết nói sao cho phải.
“Sao thế? Có vấn đề gì à?”
Một suy nghĩ không mấy lạc quan nảy ra trong đầu Cận Tri Thận, nếu có người cản tay từ giữa, tiêu hủy chứng cứ thì sợ rằng chuyện này khó giải quyết hơn rất nhiều.
“Chứng cứ bị tiêu hủy?” Bởi vì thật sự quá lo lắng nên Cận Tri Thận không nhịn được mà bật
hỏi.
Cổ Niệm sợ anh nghĩ nhiều, vừa thở hổn hển vừa lắc đầu liên tục: “Cũng không phải thể, có điều tôi không nhận ra người trong camera là ai?
Việc này rất kỳ lạ.
Năng lực công tác của Cố Niệm rất cao, anh ấy có thể nhớ hết tất cả những người Cận Tri Thận quen biết trong giới kinh doanh.
Thậm chí có những người quan trọng anh không nhớ được mà Cố Niệm vẫn biết rõ chứ đừng nói là người có thể làm việc này.
Bỗng nhiên Cố Niệm sực nhớ điều gì, nói ngay: “Tôi có phục chế đoạn video đó mang đến đây, anh xem thử đi.”
Bấy giờ cảnh sát ở bên cạnh cũng hoàn hồn, nói: “Bên này có máy tính, đưa USB cho tôi là được”
Dù sao cũng là vật chứng quan trọng, cũng coi như có quan hệ trọng yếu với việc tra án của bọn họ, nhất định bọn họ sẽ coi trọng.
Cố Niệm lập tức đưa USB cho đối phương, chẳng mấy chốc hình ảnh của camera giám sát hiện lên trên màn hình máy tính.
Tuy cách khá xa nhưng vẫn còn có thể quan sát rõ ràng, người phụ nữ xa lạ nọ ngồi trong quán cà phê đợi một lát thì tội phạm đi vào.
Hai người bọn họ trò chuyện một lúc, sau đó tội phạm vui vẻ đi ra ngoài.
Xem ra tội phạm không nói dối, có người đưa ra lời hứa ngon ngọt nên cô ta mới quyết định làm việc này.
Nhưng rốt cuộc là ai mới có thể đưa ra những lời hứa đó?
Nếu không quen biết thì tại sao lại căm thù Giang Tiêu Tiêu đến như vậy?
Quan sát video xong, một cảnh sát bỗng nói: “Sao tôi lại cảm thấy người này quen quen thế
nhỉ?”
Mấy cảnh sát cũng hơi nghi hoặc, quay ra nhìn nhau mãi.
Cuối cùng cũng có một người nhớ ra, anh ta vỗ đùi, nói: “Người phụ nữ này có tiền án! Ngay cục chúng ta, năm ngoái có vào”
Các cảnh sát nghe anh ta nói vậy, tức khắc cũng lảng máng nhớ ra cái gì.
Trong đó có một người phản ứng mau lẹ, nhanh chóng đi tra xét lý lịch tư pháp.
“Tìm được rồi, chính là người này, Từ Á Vân, là một kẻ chuyên tái phạm. Vi phạm gần đây nhất là năm ngoái với tội danh trộm cắp, vào vài tháng, đầu năm nay mới được thả ra, bảo sao tôi lại thấy quen mắt như thế?
Vốn dĩ Cận Tri Thận cho rằng việc này đã có chút manh mối rõ ràng, nhưng càng nghe cảnh sát nói chuyện, anh càng cảm thấy không thích hợp.
Nói cho cùng, nếu quả thật là tội phạm có ý định giết người thì trước đó không thể nào bị bắt chỉ vì trộm cắp được.
Ánh mắt anh trở nên lạnh lẽo, xem ra người phụ nữ này cũng chỉ là một quân cờ bị thu mua, lấy tiền làm việc giúp người khác.
Chỉ 1 người đứng sau sai khiến tất cả là một người khác.
Cảnh sát thấy dáng vẻ của Cận Tri Thận hiện giờ cũng sợ hết hồn, vội nói: “Cậu Cận, anh yên tâm, đây là trách nhiệm của chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ bắt giữ người này, cho anh và vợ anh một câu trả lời”
Cận Tri Thận gật đầu một cách lạnh nhạt, nói một tiếng “Cảm ơn” rồi rời khỏi đó.
Tuy anh biết là người khác sai khiến nhưng bây giờ bắt người phụ nữ kia lại cũng không thiệt gì, chưa biết chừng uy hiếp, dụ dỗ một chút còn có thể khai ra đầu sỏ sau cùng.
Trước kia lão già chết tiệt ấy thiên vị con khốn đó, đã xuống lỗ rồi làm còn giở trò, may mà Tình Tình của mẹ biết tranh thủ”
Giang Tình Tình rất hưởng thụ lời khen ngợi của Thẩm Thục Lan, cô ta cầm ly rượu vang trên bàn lên nhấp một ngụm, ánh mắt ác độc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đàn ông, tài sản, cô ta phải giành lại tất cả từ tay Giang Tiêu Tiêu.
Lúc này, Cận Tri Thận đang ngồi ở ghế sau ô tô với tâm trạng tồi tệ, anh vẫn canh cánh trong lòng chuyện vừa rồi.
Anh thật sự rất muốn bắt hung thủ, nhưng lại không có chút manh mối nào.
Không thể cho Giang Tiêu Tiêu cảm giác an toàn căn bản nhất, lần đầu tiên anh bắt đầu nghi ngờ chính mình.
- -------------------
Cảnh sát khá bất ngờ khi Cận Trị Thận không ra vẻ ta đây.
Đang lúc bận rộn, người nào người nấy cũng có phải làm việc của mình.
Cố Niệm đi chưa đến một tiếng đã cấp tốc quay trở lại.
Vừa trông thấy anh ấy trở về, Cận Tri Thận lập tức đứng dậy, nhìn anh ấy và hỏi: “Sao rồi? Kiểm tra chưa?”
Cố Niệm gật đầu, nhưng trông vẻ mặt của anh ấy như là không biết nói sao cho phải.
“Sao thế? Có vấn đề gì à?”
Một suy nghĩ không mấy lạc quan nảy ra trong đầu Cận Tri Thận, nếu có người cản tay từ giữa, tiêu hủy chứng cứ thì sợ rằng chuyện này khó giải quyết hơn rất nhiều.
“Chứng cứ bị tiêu hủy?” Bởi vì thật sự quá lo lắng nên Cận Tri Thận không nhịn được mà bật
hỏi.
Cổ Niệm sợ anh nghĩ nhiều, vừa thở hổn hển vừa lắc đầu liên tục: “Cũng không phải thể, có điều tôi không nhận ra người trong camera là ai?
Việc này rất kỳ lạ.
Năng lực công tác của Cố Niệm rất cao, anh ấy có thể nhớ hết tất cả những người Cận Tri Thận quen biết trong giới kinh doanh.
Thậm chí có những người quan trọng anh không nhớ được mà Cố Niệm vẫn biết rõ chứ đừng nói là người có thể làm việc này.
Bỗng nhiên Cố Niệm sực nhớ điều gì, nói ngay: “Tôi có phục chế đoạn video đó mang đến đây, anh xem thử đi.”
Bấy giờ cảnh sát ở bên cạnh cũng hoàn hồn, nói: “Bên này có máy tính, đưa USB cho tôi là được”
Dù sao cũng là vật chứng quan trọng, cũng coi như có quan hệ trọng yếu với việc tra án của bọn họ, nhất định bọn họ sẽ coi trọng.
Cố Niệm lập tức đưa USB cho đối phương, chẳng mấy chốc hình ảnh của camera giám sát hiện lên trên màn hình máy tính.
Tuy cách khá xa nhưng vẫn còn có thể quan sát rõ ràng, người phụ nữ xa lạ nọ ngồi trong quán cà phê đợi một lát thì tội phạm đi vào.
Hai người bọn họ trò chuyện một lúc, sau đó tội phạm vui vẻ đi ra ngoài.
Xem ra tội phạm không nói dối, có người đưa ra lời hứa ngon ngọt nên cô ta mới quyết định làm việc này.
Nhưng rốt cuộc là ai mới có thể đưa ra những lời hứa đó?
Nếu không quen biết thì tại sao lại căm thù Giang Tiêu Tiêu đến như vậy?
Quan sát video xong, một cảnh sát bỗng nói: “Sao tôi lại cảm thấy người này quen quen thế
nhỉ?”
Mấy cảnh sát cũng hơi nghi hoặc, quay ra nhìn nhau mãi.
Cuối cùng cũng có một người nhớ ra, anh ta vỗ đùi, nói: “Người phụ nữ này có tiền án! Ngay cục chúng ta, năm ngoái có vào”
Các cảnh sát nghe anh ta nói vậy, tức khắc cũng lảng máng nhớ ra cái gì.
Trong đó có một người phản ứng mau lẹ, nhanh chóng đi tra xét lý lịch tư pháp.
“Tìm được rồi, chính là người này, Từ Á Vân, là một kẻ chuyên tái phạm. Vi phạm gần đây nhất là năm ngoái với tội danh trộm cắp, vào vài tháng, đầu năm nay mới được thả ra, bảo sao tôi lại thấy quen mắt như thế?
Vốn dĩ Cận Tri Thận cho rằng việc này đã có chút manh mối rõ ràng, nhưng càng nghe cảnh sát nói chuyện, anh càng cảm thấy không thích hợp.
Nói cho cùng, nếu quả thật là tội phạm có ý định giết người thì trước đó không thể nào bị bắt chỉ vì trộm cắp được.
Ánh mắt anh trở nên lạnh lẽo, xem ra người phụ nữ này cũng chỉ là một quân cờ bị thu mua, lấy tiền làm việc giúp người khác.
Chỉ 1 người đứng sau sai khiến tất cả là một người khác.
Cảnh sát thấy dáng vẻ của Cận Tri Thận hiện giờ cũng sợ hết hồn, vội nói: “Cậu Cận, anh yên tâm, đây là trách nhiệm của chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ bắt giữ người này, cho anh và vợ anh một câu trả lời”
Cận Tri Thận gật đầu một cách lạnh nhạt, nói một tiếng “Cảm ơn” rồi rời khỏi đó.
Tuy anh biết là người khác sai khiến nhưng bây giờ bắt người phụ nữ kia lại cũng không thiệt gì, chưa biết chừng uy hiếp, dụ dỗ một chút còn có thể khai ra đầu sỏ sau cùng.
Trước kia lão già chết tiệt ấy thiên vị con khốn đó, đã xuống lỗ rồi làm còn giở trò, may mà Tình Tình của mẹ biết tranh thủ”
Giang Tình Tình rất hưởng thụ lời khen ngợi của Thẩm Thục Lan, cô ta cầm ly rượu vang trên bàn lên nhấp một ngụm, ánh mắt ác độc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đàn ông, tài sản, cô ta phải giành lại tất cả từ tay Giang Tiêu Tiêu.
Lúc này, Cận Tri Thận đang ngồi ở ghế sau ô tô với tâm trạng tồi tệ, anh vẫn canh cánh trong lòng chuyện vừa rồi.
Anh thật sự rất muốn bắt hung thủ, nhưng lại không có chút manh mối nào.
Không thể cho Giang Tiêu Tiêu cảm giác an toàn căn bản nhất, lần đầu tiên anh bắt đầu nghi ngờ chính mình.
- -------------------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook