“Phố Nguyệt Lượng? Tên của con đường này thật thú vị.

” Hứa Vũ Huyên nhìn bảng hiệu đầu con phố, cảm thấy thích thú.

Tôn Thi Duyệt nghe thấy lời nói của em họ đứng bên, vô thức nhìn về phía bảng hiệu đường phố, mở miệng: “Em không nhớ con đường này à? Khi còn bé chúng ta từng đến đây chơi đấy.


Phố Nguyệt Lượng có thể xem như một con phố cũ ở thành phố W, dù sao thì trong trí nhớ tuổi thơ ấu của Tôn Thi Duyệt cũng đã có con đường này.

Thành phố W là quê quán của mẹ Hứa Vũ Huyên, thuở còn bé cô ấy đã từng ở chỗ này mấy năm, vừa nãy khi chị họ Tôn Thi Nguyệt nhắc đến cô ấy cũng vô thức nhớ lại theo.

“Hình như có chút ấn tượng nhưng không nhớ rõ lắm.



Tôn Thi Nguyệt: “Lúc ấy em mới năm sáu tuổi, không nhớ cũng bình thường, mà mấy năm nay khắp mọi nơi trên thành phố W đều đã được đổi mới, biến hóa rất lớn.

Chẳng phải lần này về em với dì nhỏ sẽ không đi nữa à, thế thì sau này chị dẫn em tham quan nhiều hơn chút, chẳng mấy chốc sẽ quen thôi! ”
Cô ấy mới nói được nửa câu chợt nhớ tới nguyên nhân em họ và dì nhỏ về đây định cư là do vợ chồng chú dì ly hôn, hơi hối hận cái miệng mình nhanh nhảu quá, vội vàng lái sang chuyện khác: “Có muốn đi dạo mua ít quần áo không? Phía trước có một cửa tiệm bán quần áo rất đẹp, không biết hôm nay đã mở cửa hay chưa.


Hứa Vũ Huyên không có hứng thú gì với chuyện đi dạo ngắm quần áo nhưng cô ấy không muốn làm chị họ mất hứng, chỉ có thể gật đầu đồng ý sang bên đó nhìn một lát.

Trong lúc nói chuyện hai người họ đã đi vào giữa con phố Nguyệt Lượng, hôm nay là ngày mùng sáu Tết, rất nhiều cửa hàng hai bên đường vẫn còn đang đóng chặt cửa, nhìn qua có chút vắng vẻ.

“Món bún thập cẩm cay của cửa hàng kia ăn rất ngon, nước dùng từ xương hầm, nguyên liệu nấu ăn cũng mới mẻ, chờ lần sau nhà họ mở cửa chị sẽ dẫn em tới ăn thử.


Còn có cửa hàng bên kia! ”
Kỳ nghỉ Tết còn chưa kết thúc nên cho dù trông thấy rất nhiều cửa hàng chưa mở thì Tôn Thi Duyệt cũng không cảm thấy kỳ lạ.

Cô ấy vừa đi vừa thuận miệng chia sẻ về những cửa hàng ở trong khu phố này.

“Ôi, không ngờ cửa hàng nhà họ đã mở cửa sớm thế này.

Vũ Huyên em nhìn đi, chính là cửa hàng trang phục nữ chất lượng cao Vân Diệp bên kia kìa, đi nào, chúng ta sang đó xem xem.


Giọng điệu của Tôn Thi Duyệt mang theo vui mừng, nói xong lập tức kéo tay Hứa Vũ Huyên đi sang phía đối diện.

Bởi vì cha mẹ ly hôn nên Tết năm nay Hứa Vũ Huyên chẳng có chút tinh thần nào, hôm nay phải cố gắng sốc lại bản thân mới có thể ra ngoài đi dạo cùng chị họ nhưng thật ra lòng cô ấy không hề cảm thấy hứng thú.

Nhưng khi mới đi đến cửa của cửa hàng quần áo kia, ánh mắt cô ấy bỗng nhiên bừng sáng, bởi vì có một cái đầu nho nhỏ của bé cưng thò ra đã khiến cô ấy thấy đáng yêu quá đi à~

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương