Bé Con Thân Ái
-
Chương 100
Cổ họng của Cố Khái Đường giống như bị cái gì đó làm cho nghẹn lại, phía sau lưng và cái cổ đều trở nên nóng bỏng, cơ thể như bị thiêu đốt đến miệng đắng lưỡi khô, không khỏi thở dài.
Cố Khái Đường cúi đầu, nắm cầm lấy tóc Đậu Tranh, dùng đầu ngón tay tnh tế vuốt ve y. Cố Khái Đường nhẹ nhàng hôn lên má, lên mắt, lên mũi, sau đó hôn lên môi y.
Đậu Tranh nhiệt tình đáp lại, chân y kẹp lấy hông Cố Khái Đường, cả người gần như treo trên giường, lồng ngực dính sát vào Cố Khái Đường.
Hô hấp của hai người đều rối loạn, không khí trở nên đậm đặc, Cố Khái Đường một lần lại một lần thâm tình xoa xoa mặt Đậu Tranh, thanh âm của hắn khàn khàn, nói: "Anh cũng vậy, Đậu Tranh."
Không cẩn thận tiếp xúc với người này, có lẽ sẽ thấy y thô lỗ, bạo lực, tùy tiện. Trước kia Cố Khái Đường cũng tuyệt đối không nghĩ tới, Đậu Tranh có ngày sẽ trở thành người đã định trước nắm tay mình đi hết cuộc đời.
Nhưng bây giờ hắn đột nhiên phát hiện, những đặc điểm của người bạn đời lý tưởng mà thời niên thiếu tưởng tượng ra, Đậu Tranh toàn bộ đều có. Cố Khái Đường nhìn thấy Đậu Tranh đối xử với người yêu tinh tế dịu dàng, dũng cảm không sợ điều gì, thậm chí đến chết cũng không thay đổi.
Không có người nào thích hợp với hắn hơn y cả.
Cố Khái Đường nghĩ như vậy, chậm rãi ngừng vuốt ve, hắn cúi thấp đầu, dùng trán dán lên trán Đậu Tranh.
Cố Khái Đường thấp giọng nói: "Anh yêu em."
...
Một năm lại một năm trôi qua, sân bay phụ cận.
Một bé trai có đôi mắt sâu, tóc xoăn lảo đảo từ cổng sân bay đi ra. Bé con nhìn qua chỉ khoảng hai, ba tuổi, nhưng nói chuyện rất lưu loát. Bé con ngửa đầu nói: "Dắt tay cục cưng đi."
Đậu Tranh lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, nói: "Con mới nãy khóc xong lấy tay lau nước mũi chứ gì? Ba ba không dắt tay đâu."
Bé trai vội vã lắc đầu, không để lời của Đậu Tranh ở trong lòng, rất nhanh đã chạy vè phía trước, cầm tay cậu bé cao hơn mình một cái đầu, hỏi: "Anh, bao giờ chúng ta về nhà vậy?"
Bé trai kia thoạt nhìn mi thanh mục tú, một đôi mắt to, tóc dài mà mảnh. Bé con không ngần ngại chút nào nắm lấy tay em trai, nói: "Anh không biết."
Cố Khái Đường nhìn chằm chằm hai đứa con của mình, một lát sau, hắn chậm rãi nói: "Bây giờ tạm chưa về nhà, chúng ta qua nhà ông bà nọi. Tiểu Mãn, một lát gặp ông nội bà nội nhớ phải chào nhé."
Đứa nhỏ gọi là Tiểu Mãn khoa trương gật đầu, dùng âm thanh kéo dài nói: "Được ạ —— "
Vừa vào cửa nhà, cha mẹ Cố Khái Đường đã tiến lên đóng chào, liên tục nói: "Chuyến đi thế nào?"
Cố Khái Đường gật đầu, nói: "Rất vui, mấy đứa nhỏ cũng không quậy gì."
Mẹ Cố ngồi xổm trước mặt Tiểu Dã, hôn lên gò má bé con, hỏi: "Có nhớ ông nội bà nội không nào?"
Tiểu Dã còn chưa lên tiếng, bé trai tóc xoăn đã tiến lên phía trước, nghiêng đầu hôn lên má bà nội. Mẹ Cố cười đến nheo mắt, dùng sức hôn lên mặt Tiểu Mãn. Không đợi ai hỏi, Tiểu Mãn đã chu miệng ngọt ngào nói: "Con nhớ bà nội lắm."
Hai cậu bé ở trong phòng khách chạy tới chạy lui, người lớn ngồi trên ghế sô pha nói chuyện phiếm.
Ba Cố nhìn Cố Khái Đường, hỏi: "Con đến viếng thầy Lưu chưa?"
Bàn tay đang cầm tách trà của Cố Khái Đường chợt dừng lại, hắn chậm rãi nói: "Chiều nay con sẽ qua đó."
"Cũng ghé thăm sư mẫu của con đi, bà ấy chỉ có một mình, con mang theo mấy đứa nhỏ, qua đó chơi với bà."
Viền mắt của Cố Khái Đường nhất thời ướt át, hắn sợ người khác nhìn thấy, vẻ mặt trấn định dùng tay che một chút. Cố Khái Đường nhanh chóng ổn định tâm tình, nói: "Được ạ."
Ngực Đậu Tranh buồn buồn, thấy Cố Khái Đường như vậy so với thầy mình mất còn khó chịu hơn. Đậu Tranh nhìn vành mắt Cố Khái Đường, nhịn không được muốn cùng hắn rơi lệ. Mặc kệ là qua bao nhiêu năm, lực ảnh hưởng của Cố Khái Đường đối với Đậu Tranh đều không phải chuyện nhỏ.
Đậu Tranh vội vã quay đầu nhìn con trai, muốn dời tâm tình. Nhưng vừa nhìn y đã vỗ bàn, quát một tiếng: "Tiểu Mãn, con đang làm gì đó?"
Bé trai tóc xoăn đứng trên băng ghế, khom người, vươn tay kéo chậu thủy tinh nuôi cá vàng trên bàn. Nghe lời này xong, bé con cũng không sợ hãi, chỉ lom lom nhìn Đậu Tranh.
Đậu Tranh đứng lên đi tới trước mặt Tiểu Mãn, chợt nhìn thấy cằm và vạt áo trước ngực bé con dính đầy nước.
Đậu Tranh giận tím mặt nhìn không được vung tay lên: "Con... con lại uống nước hồ cá nữa?!"
Cố Khái Đường cúi đầu, nắm cầm lấy tóc Đậu Tranh, dùng đầu ngón tay tnh tế vuốt ve y. Cố Khái Đường nhẹ nhàng hôn lên má, lên mắt, lên mũi, sau đó hôn lên môi y.
Đậu Tranh nhiệt tình đáp lại, chân y kẹp lấy hông Cố Khái Đường, cả người gần như treo trên giường, lồng ngực dính sát vào Cố Khái Đường.
Hô hấp của hai người đều rối loạn, không khí trở nên đậm đặc, Cố Khái Đường một lần lại một lần thâm tình xoa xoa mặt Đậu Tranh, thanh âm của hắn khàn khàn, nói: "Anh cũng vậy, Đậu Tranh."
Không cẩn thận tiếp xúc với người này, có lẽ sẽ thấy y thô lỗ, bạo lực, tùy tiện. Trước kia Cố Khái Đường cũng tuyệt đối không nghĩ tới, Đậu Tranh có ngày sẽ trở thành người đã định trước nắm tay mình đi hết cuộc đời.
Nhưng bây giờ hắn đột nhiên phát hiện, những đặc điểm của người bạn đời lý tưởng mà thời niên thiếu tưởng tượng ra, Đậu Tranh toàn bộ đều có. Cố Khái Đường nhìn thấy Đậu Tranh đối xử với người yêu tinh tế dịu dàng, dũng cảm không sợ điều gì, thậm chí đến chết cũng không thay đổi.
Không có người nào thích hợp với hắn hơn y cả.
Cố Khái Đường nghĩ như vậy, chậm rãi ngừng vuốt ve, hắn cúi thấp đầu, dùng trán dán lên trán Đậu Tranh.
Cố Khái Đường thấp giọng nói: "Anh yêu em."
...
Một năm lại một năm trôi qua, sân bay phụ cận.
Một bé trai có đôi mắt sâu, tóc xoăn lảo đảo từ cổng sân bay đi ra. Bé con nhìn qua chỉ khoảng hai, ba tuổi, nhưng nói chuyện rất lưu loát. Bé con ngửa đầu nói: "Dắt tay cục cưng đi."
Đậu Tranh lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, nói: "Con mới nãy khóc xong lấy tay lau nước mũi chứ gì? Ba ba không dắt tay đâu."
Bé trai vội vã lắc đầu, không để lời của Đậu Tranh ở trong lòng, rất nhanh đã chạy vè phía trước, cầm tay cậu bé cao hơn mình một cái đầu, hỏi: "Anh, bao giờ chúng ta về nhà vậy?"
Bé trai kia thoạt nhìn mi thanh mục tú, một đôi mắt to, tóc dài mà mảnh. Bé con không ngần ngại chút nào nắm lấy tay em trai, nói: "Anh không biết."
Cố Khái Đường nhìn chằm chằm hai đứa con của mình, một lát sau, hắn chậm rãi nói: "Bây giờ tạm chưa về nhà, chúng ta qua nhà ông bà nọi. Tiểu Mãn, một lát gặp ông nội bà nội nhớ phải chào nhé."
Đứa nhỏ gọi là Tiểu Mãn khoa trương gật đầu, dùng âm thanh kéo dài nói: "Được ạ —— "
Vừa vào cửa nhà, cha mẹ Cố Khái Đường đã tiến lên đóng chào, liên tục nói: "Chuyến đi thế nào?"
Cố Khái Đường gật đầu, nói: "Rất vui, mấy đứa nhỏ cũng không quậy gì."
Mẹ Cố ngồi xổm trước mặt Tiểu Dã, hôn lên gò má bé con, hỏi: "Có nhớ ông nội bà nội không nào?"
Tiểu Dã còn chưa lên tiếng, bé trai tóc xoăn đã tiến lên phía trước, nghiêng đầu hôn lên má bà nội. Mẹ Cố cười đến nheo mắt, dùng sức hôn lên mặt Tiểu Mãn. Không đợi ai hỏi, Tiểu Mãn đã chu miệng ngọt ngào nói: "Con nhớ bà nội lắm."
Hai cậu bé ở trong phòng khách chạy tới chạy lui, người lớn ngồi trên ghế sô pha nói chuyện phiếm.
Ba Cố nhìn Cố Khái Đường, hỏi: "Con đến viếng thầy Lưu chưa?"
Bàn tay đang cầm tách trà của Cố Khái Đường chợt dừng lại, hắn chậm rãi nói: "Chiều nay con sẽ qua đó."
"Cũng ghé thăm sư mẫu của con đi, bà ấy chỉ có một mình, con mang theo mấy đứa nhỏ, qua đó chơi với bà."
Viền mắt của Cố Khái Đường nhất thời ướt át, hắn sợ người khác nhìn thấy, vẻ mặt trấn định dùng tay che một chút. Cố Khái Đường nhanh chóng ổn định tâm tình, nói: "Được ạ."
Ngực Đậu Tranh buồn buồn, thấy Cố Khái Đường như vậy so với thầy mình mất còn khó chịu hơn. Đậu Tranh nhìn vành mắt Cố Khái Đường, nhịn không được muốn cùng hắn rơi lệ. Mặc kệ là qua bao nhiêu năm, lực ảnh hưởng của Cố Khái Đường đối với Đậu Tranh đều không phải chuyện nhỏ.
Đậu Tranh vội vã quay đầu nhìn con trai, muốn dời tâm tình. Nhưng vừa nhìn y đã vỗ bàn, quát một tiếng: "Tiểu Mãn, con đang làm gì đó?"
Bé trai tóc xoăn đứng trên băng ghế, khom người, vươn tay kéo chậu thủy tinh nuôi cá vàng trên bàn. Nghe lời này xong, bé con cũng không sợ hãi, chỉ lom lom nhìn Đậu Tranh.
Đậu Tranh đứng lên đi tới trước mặt Tiểu Mãn, chợt nhìn thấy cằm và vạt áo trước ngực bé con dính đầy nước.
Đậu Tranh giận tím mặt nhìn không được vung tay lên: "Con... con lại uống nước hồ cá nữa?!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook