Bé Con Ốm Yếu Của Lão Đại
-
Chương 17
23.
Cuộc chiến tranh lạnh không chính thức này đã chính thức kết thúc sau nửa ngày.
Có lẽ là vì câu nói mà tôi vô tình nói ra ở trên xe, hai ngày sau Hách Liên Dật đưa tôi đến phòng khám tâm lý.
Cái gì mà tự đánh giá lo âu, tự đánh giá trầm cảm, SCL90... một loạt các bài kiểm tra tâm lý đều làm một lần, còn nói chuyện với bác sĩ tâm lý một lần nữa.
Kết quả không có gì bất thường, Hách Liên Dật mới hoàn toàn yên lòng.
Vừa buồn cười vừa rất cảm động.
Trước đây, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, sẽ có một người như vậy quan tâm đến tất cả mọi thứ của tôi, để tôi ở trong lòng, cam tâm tình nguyện cưng chiều.
Thì ra tôi hỏng bét cả đời, cũng có thể gặp được may mắn như vậy.
24.
Không biết có phải vì gần đây khẩu vị khá hơn nhiều hay không, tôi cảm thấy mình lên cân.
Gò má cũng có thịt rồi.
Khi tôi hỏi Hách Liên Dật, hắn lại không đồng ý: "Ở đâu mà béo? Anh ôm em mỗi tối, sao không cảm giác được gì cả."
"Vẫn phải ăn nhiều hơn."
Buổi tối lúc ngủ, tôi muốn tới ẹo lui trong ngực hắn, chưa từ bỏ ý định hỏi: "Anh cảm nhận lại xem, có phải béo hơn rồi hay không?"
Hắn không trả lời, mà là cau mày hít sâu một cái.
Cảm giác được cái gì, tôi dừng lại không dám động nữa.
Hắn bất đắc dĩ nhìn tôi, thần sắc u oán: "Động thì động hăng say, đụng lại không được đụng."
Vừa nói, hắn vừa định đứng dậy đi tắm.
Nhìn hắn ba ngày hai lần chạy đi tắm nước lạnh, tôi trong lòng cũng rất không đành lòng.
Vì vậy, khi hắn đứng dậy, tôi vươn tay ôm cổ của hắn.
"Nhẹ một chút." Tôi nói nhỏ xíu, "Chắc là không sao."
Tôi đã nhìn thấy những thứ mà hắn đã chuẩn bị trước đó ở tủ đầu giường.
Thật ra tôi cảm thấy mình cũng không phải rất yếu ớt, ngay cả cái chuyện kia cũng không thể làm.
Hách Liên Dật nhìn tôi chòng chọc hồi lâu, ánh mắt nóng bỏng đến đáng sợ.
Ngày khi tôi không nhịn được nghĩ muốn lùi bước, hắn cúi đầu hôn xuống một cái.
Đôi môi nóng bỏng trên rơi lên người tôi.
Hắn thấp giọng nói: "Không thoải mái phải nói cho anh."
Cuộc chiến tranh lạnh không chính thức này đã chính thức kết thúc sau nửa ngày.
Có lẽ là vì câu nói mà tôi vô tình nói ra ở trên xe, hai ngày sau Hách Liên Dật đưa tôi đến phòng khám tâm lý.
Cái gì mà tự đánh giá lo âu, tự đánh giá trầm cảm, SCL90... một loạt các bài kiểm tra tâm lý đều làm một lần, còn nói chuyện với bác sĩ tâm lý một lần nữa.
Kết quả không có gì bất thường, Hách Liên Dật mới hoàn toàn yên lòng.
Vừa buồn cười vừa rất cảm động.
Trước đây, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, sẽ có một người như vậy quan tâm đến tất cả mọi thứ của tôi, để tôi ở trong lòng, cam tâm tình nguyện cưng chiều.
Thì ra tôi hỏng bét cả đời, cũng có thể gặp được may mắn như vậy.
24.
Không biết có phải vì gần đây khẩu vị khá hơn nhiều hay không, tôi cảm thấy mình lên cân.
Gò má cũng có thịt rồi.
Khi tôi hỏi Hách Liên Dật, hắn lại không đồng ý: "Ở đâu mà béo? Anh ôm em mỗi tối, sao không cảm giác được gì cả."
"Vẫn phải ăn nhiều hơn."
Buổi tối lúc ngủ, tôi muốn tới ẹo lui trong ngực hắn, chưa từ bỏ ý định hỏi: "Anh cảm nhận lại xem, có phải béo hơn rồi hay không?"
Hắn không trả lời, mà là cau mày hít sâu một cái.
Cảm giác được cái gì, tôi dừng lại không dám động nữa.
Hắn bất đắc dĩ nhìn tôi, thần sắc u oán: "Động thì động hăng say, đụng lại không được đụng."
Vừa nói, hắn vừa định đứng dậy đi tắm.
Nhìn hắn ba ngày hai lần chạy đi tắm nước lạnh, tôi trong lòng cũng rất không đành lòng.
Vì vậy, khi hắn đứng dậy, tôi vươn tay ôm cổ của hắn.
"Nhẹ một chút." Tôi nói nhỏ xíu, "Chắc là không sao."
Tôi đã nhìn thấy những thứ mà hắn đã chuẩn bị trước đó ở tủ đầu giường.
Thật ra tôi cảm thấy mình cũng không phải rất yếu ớt, ngay cả cái chuyện kia cũng không thể làm.
Hách Liên Dật nhìn tôi chòng chọc hồi lâu, ánh mắt nóng bỏng đến đáng sợ.
Ngày khi tôi không nhịn được nghĩ muốn lùi bước, hắn cúi đầu hôn xuống một cái.
Đôi môi nóng bỏng trên rơi lên người tôi.
Hắn thấp giọng nói: "Không thoải mái phải nói cho anh."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook