Bẫy Tình, Tình Bẫy?
-
Chương 5: Mưu kế
Tối thứ sáu, Bạch Chi Âm từ trong thẩm mỹ viện bước ra, vừa ngước mắt lên thì đã thấy Thẩm Mục Phạm đang đứng dựa vào xe của mình. Bước chân của cô khựng lại, môi thì lơ đãng nhếch lên tạo thành một đường cong.
Xem ra trực giác của cô đã đúng, hai chiếc đĩa bình an phú quý này rất có ý nghĩa đối với anh, vì thế mới có thể khiến cho anh hạ mình tới tìm cô. Có điều sự kiên nhẫn của anh cũng kém thật, mới vài ngày đã không đợi được nữa.
Cố nén sự vui mừng quá đỗi trong lòng, Bạch Chi Âm ung dung bước tới với vẻ hết sức tự nhiên, nói như là không quen biết anh vậy. “Anh à, anh đang chặn cửa xe của tôi đấy.”
Nhìn vẻ ta đây của cô, đôi mày kiếm của Thẩm Mục Phạm khẽ nhướng lên, đôi mắt sâu thẳm lóe lên sự trào phúng rất khó thấy. “Cô Bạch đúng là người bận rộn hay quên, nửa tháng trước chúng ta còn tranh giành báu vật trong buổi đấu giá của Christie’s mà.”
Bị anh vạch trần lời nói dối của mình không chút khách khí nhưng Bạch Chi Âm vẫn không hề bối rối, ngược lại còn trả đũa. “Nếu trí nhớ của anh Thẩm tốt như thế thì sao không nhớ là tôi đã từ chối lời hẹn của anh?”
Thẩm Mục Phạm nhìn chằm chằm vào Bạch Chi Âm, sự trào phúng trong đôi mắt đã bị sự thích thú thay thế. Cô gái này thật thú vị. Bình thường, khi bị vạch trần lời nói dối, cho dù người ta không đỏ mặt thì cũng khó tránh bối rối xấu hổ. Thế mà cô không có chút xấu hổ nào, còn hiên ngang truy xét sự lỗ mãng của anh, giống như anh mất lịch sự lắm ấy.
Có điều, so về nói chuyện vòng lòng thì anh tự nhận là mình cũng không kém. Mắt ánh lên một nụ cười, anh nhàn nhã trà lời. “Chỉ tình cờ đi ngang qua thôi.”
Bạch Chi Âm à một tiếng, nghiêng đầu nhìn chiếc xe sau lưng anh. “Vậy bây giờ anh đang tình cờ chặn trước xe của tôi, rồi tình cờ gặp tôi đi xuống sao?”
Thẩm Mục Phạm nhìn cô cười cười, ra vẻ như ‘sao cô lại biết’, khiến Bạch Chi Âm dở khóc dở cười. “Được rồi, anh tìm tôi có việc gì không?”
“Không phải tìm.” Anh mỉm cười sửa sai. “Là tình cờ gặp.”
“Được rồi, tình cờ gặp.” Bạch Chi Âm tức giận liếc anh một cái. “Vậy anh sẽ không tình cờ tới mức đi không nổi nữa, cứ phải dựa vào xe của tôi đấy chứ?”
Thẩm Mục Phạm không hề tức giận trước sự châm chọc của cô, ngược lại còn mỉm cười chỉ vào lốp xe của cô. “Người không đi được chính là cô.”
Bạch Chi Âm nhìn theo ngón tay anh thì phát hiện, bánh xe lúc nãy còn nguyên vẹn giờ đã không còn chút hơi nào nữa, không cần đoán cũng biết là ai đã giở trò. Cô ngước đầu lên, nhìn anh đầy mỉa mai. “Không ngờ chủ tịch Thẩm lại làm những chuyện hạ cấp như vậy.”
Thẩm Mục Phạm không vội vàng phủ nhận sự chỉ trích của cô mà đưa tay chỉ vào một cái camera đặt trước cửa một cửa hàng bên đường. “Ở đó có camera giám sát. Mặt khác, tôi có thể giúp cô Bạch báo cảnh sát.”
Bạch Chi Âm liếc xéo anh một cái. “Không cần đâu.”
Dùng đầu ngón chân cô cũng có thể nghĩ ra được chắc chắn Thẩm Mục Phạm sẽ không đích thân làm những việc đại loại như chọc thủng lốp xe. Hơn nữa ai cũng biết con phố này phần lớn là tài sản của tập đoàn Thẩm Thị, nếu cô đoán không lầm thì cái camera ấy đã bị tắt, hoặc là không có thẻ nhớ.
Bạch Chi Âm tức tối quay người qua chỗ khác, nhìn bốn cái bánh xe xẹp lép, muốn thay bánh dự phòng cũng không đủ nên cô đành phải móc điện thoại ra gọi xe cứu hộ, báo địa chỉ và tình trạng, nhờ bọn họ tới sửa.
Bỏ điện thoại xuống, thấy Thẩm Mục Phạm hai tay đút túi quần, đứng dựa vào xe, ung dung mà nhìn mình thì cô không khỏi tức giận trừng anh một cái. “Anh Thẩm vẫn chưa đi sao? Lẽ nào cũng tình cờ đợi xe kéo tới?”
“Vậy thì không phải.” Thẩm Mục Phạm mỉm cười nói. “Tôi chỉ cảm thấy mời mọc không bằng tình cờ gặp. Nếu tôi đã vô tình gặp được cô Bạch bị hư xe thì đương nhiên phải phát huy tinh thần ga lăng, đưa cô về nhà.”
“Không cần đâu.” Bạch Chi Âm không cần nghĩ ngợi mà trả lời ngay. “Không dám làm phiền anh Thẩm.”
“Không phiền gì cả.” Thẩm Mục Phạm vẫn mỉm cười, kéo cửa chiếc xe hơi bên cạnh ra. “Mong là cô Bạch sẽ cho tôi một cơ hội.”
Anh nói hết sức khiêm tốn, động tác mời nhìn có vẻ thong dong nhưng lại ẩn chứa một khí thế trời sinh, khiến người ta không dám từ chối.
Đôi mày liễu của Bạch Chi Âm khẽ nhướng lên, cô thoáng trầm ngâm rồi bước lên xe.
***
Vừa ngồi lên xe, Bạch Chi Âm liền khoanh hai tay trước ngực, mắt không liếc ngang liếc dọc mà nhìn thẳng về phía trước. Mãi đến khi phát hiện Thẩm Mục Phạm lái xe về phía khu Thuyền Loan thì cô mới quay đầu qua liếc anh một cái rồi nhanh chóng quay đầu lại, dựa vào ghế dựa, nhắm mắt lại.
Thẩm Mục Phạm thấy thế thì trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên rất hiếm thấy. “Cô Bạch không hỏi tôi dẫn cô đi đâu sao?”
“Có gì mà phải hỏi chứ.” Bạch Chi Âm không thèm mở mắt ra. “Tóm lại là không phải về nhà tôi.”
“Đúng là không phải về nhà cô.” Thẩm Mục Phạm thẳng thắn thừa nhận, vẻ thích thú trong mắt cũng tăng thêm vài phần. “Nhưng cô Bạch không sợ sao chứ?”
“Sợ cái gì?” Bạch Chi Âm từ từ mở mắt ra. “Sợ anh giật tiền, cướp sắc?”
Môi Thẩm Mục Phạm khẽ nhếch lên. “Có gì không thể chứ?”
Bạch Chi Âm liếc xéo anh một cái. “Nếu là như vậy thì tôi càng không sợ.”
“Ồ, tại sao?”
“Nếu là giật tiền thì những thứ trên người tôi trị giá không quá 50 ngàn đôla Hongkong, mất thì thôi chả sao. Về phần cướp sắc…” Bạch Chi Âm cười trêu chọc. “Ở Hongkong này, gom toàn bộ những cô gái muốn cướp sắc của anh lại thì cũng có thể thành lập một sư đoàn. Có thể được anh cướp sắc, đó là vinh dự của tôi.”
“Cô Bạch đang gợi ý gì cho tôi sao?”
Bạch Chi Âm lại lườm anh một phát. “Anh nghĩ nhiều quá rồi, tôi chỉ đang thuyết phục bản thân rằng ở cùng với anh rất an toàn.”
Thẩm Mục Phạm sững người một chút, nụ cười mỉm bỗng trở thành nụ cười to thích chí. “Cô Bạch đúng là thú vị.”
Bạch Chi Âm lơ đểnh nhún vai, nhưng trong lòng thì đang không ngừng vui sướng. Mỗi một bước cô tính toán đều là vì khiến cho Thẩm Mục Phạm có hứng thú với cô. Bây giờ xem ra kế hoạch vô cùng thuận lợi.
***
Xe đi thẳng về phía Tây, cuối cùng chạy vào một câu lạc bộ tư nhân ở gần Citygate.
“Nghe nói trà Phổ Nhĩ đây không tồi, tôi muốn mời cô Bạch đến dùng thử xem.” Thẩm Mục Phạm tắt máy xe, không cho Bạch Chi Âm có thời gian từ chối đã bước xuống xe, mở cửa ra cho cô. Tư thế ấy rõ ràng là không cho cô có cơ hội nói No.
Người đàn ông này quả nhiên là ngang ngược. Bạch Chi Âm thầm thở dài, vừa cầm túi xách bước xuống xe, vừa nhắc nhở mình sau này làm việc phải nhớ cân nhắc tới điểm này.
Nhân viên phục vụ của câu lạc bộ nhìn thấy bọn họ liền đến nghênh đón, cung kính chào hỏi. “Chào anh Thẩm.” Sau đó, không đợi bọn họ lên tiếng liền đi trước dẫn đường, dẫn bọn bọ vào một căn phòng VIP ở trong cùng phía nam.
Sau khi vào phòng, Thẩm Mục Phạm kéo ghế giúp Bạch Chi Âm rồi mới trở về chỗ ngồi của mình. Sau đó, anh nhận lấy menu từ tay nhân viên phục vụ, đưa cho Bạch Chi Âm. “Cô Bạch xem xem muốn uống gì?”
“Trà Phổ Nhĩ đi, chẳng phải anh nói trà Phổ Nhĩ ở đây không tồi sao?”
Thẩm Mục Phạm cong môi lên cười. “Vậy thì cho một bình trà Phổ Nhĩ và vài món bánh ngọt thanh đạm chút.”
“Dạ được, chúng tôi lập tức mang lên ngay.” Nhân viên phục vụ gật đầu trả lời.
***
Trà và bánh ngọt nhanh chóng được mang lên, Thẩm Mục Phạm đưa tay lên ra hiệu cho nhân viên phục vụ đi ra, đích thân biểu diễn trà đạo. Ngón tay của anh thon dài và sạch sẽ, ngâm trà rửa chén đều làm một cách hết sức lưu loát, tạo một cảm giác chu đáo và dễ chịu khó tả.
Pha trà xong, Thẩm Mục Phạm dùng nhíp gặp một chén đưa cho cô. “Nếm thử xem có hợp khẩu vị không?”
Bạch Chi Âm nhận lấy, đưa tới trước mũi ngửi. “Rất thơm.”
“Đây là là Phổ Nhĩ lâu năm hiệu Phúc Nguyên Xương, nếu cô Bạch thích thì lát nữa có thể mang một ít về dùng.”
“Tôi xin cảm ơn ý tốt của anh Thẩm, có điều không có công lao thì không nhận lợi lộc. Hơn nữa…” Cô dừng một chút, nhấp một ngụm trà. “Đừng nói là anh Thẩm tìm tôi chỉ để uống trà nha?”
Cô đã nói thẳng ra thì Thẩm Mục Phạm cũng quyết định không vòng vo nữa. “Tôi muốn mua chiếc đĩa bình an phú quý trong tay cô Bạch.”
Bạch Chi Âm đặt chén trà xuống, môi cong lên thành nụ cười mỉm. “Anh Thẩm tin những lời đồn nhảm ấy thật sao?”
“Tin chứ.”
Thẩm Mục Phạm trả lời rất thẳng thắn khiến cho trong nhất thời Bạch Chi Âm không biết phải đáp lời thế nào. May mà anh không muốn nói nhiều về vấn đề này với cô, cho nên đi thẳng vào trọng tâm. “Cô Bạch ra giá đi.”
Bạch Chi Âm cũng không định vòng vo với anh mãi nên trả lời. “Quả thật đồ đang ở chỗ tôi, có điều không thể bán cho chủ tịch Thẩm được.”
“Hả?” Thẩm Mục Phạm nhướng mày. “Tôi muốn biết nguyên nhân.”
“Bởi vì tôi không muốn kiếm được tiền mà không có mạng để tiêu.” Bạch Chi Âm dựa vào lưng ghế. “Không dám giấu gì anh, món đồ ấy là tôi giấu làm của riêng, ông nội tôi không biết chuyện này.”
Không đợi Thẩm Mục Phạm lên tiếng, cô đã nói tiếp. “Chắc hẳn chủ tịch Thẩm cũng biết tôi là con gái riêng của nhà họ Bạch, nhưng có lẽ anh còn chưa biết việc làm ăn buôn bán ngầm của nhà họ Bạch đều do tôi quản lý.”
“Ông nội cô rất trọng dụng cô.” Thẩm Mục Phạm vẫn giữ nụ cười mỉm ấy, không hề để lộ chút ngạc nhiên.
“Trọng dụng?” Bạch Chi Âm cười chua chát. “Nếu được lựa chọn, tôi thà rằng mình bị ông ấy coi nhẹ.”
Nhìn vẻ mặt chua xót của cô, Thẩm Mục Phạm bỗng nhiên hiểu ra tất cả. Bạch Phi Dương giao việc làm ăn quan trọng nhất của nhà họ Bạch cho một cô con gái riêng trước giờ không được công khai thừa nhận, không phải vì xem trọng năng lực của cô mà là lấy cô làm lá chắn. Như thế, cho dù gặp phải phiền toái gì thì những người khác của nhà họ Bạch đều có thể phủi tay sạch sẽ. Chiêu này quả là thâm độc.
Nghĩ đến chuyện cô bị Bạch Phi Dương lợi dụng sạch sẽ thì Thẩm Mục Phạm nhíu mày với vẻ không vui, trong lòng bỗng có cảm giác khó chịu rất khó nói, mặt khác lại hơi trách cô nhu nhược. “Nếu cô không thích thì có thể không làm mà.”
Bạch Chi Âm mím môi, không đáp lại câu nói của anh nhưng vẻ bất đắc dĩ cố ẩn giấu trên đôi mày đã nói rõ rằng cô không thể làm theo ý mình. Im lặng một lúc, cô đột nhiên mỉm cười, nói. “Được rồi, anh Thẩm đã biết chỗ khó xử của tôi thì mong anh sẽ không làm khó tôi nữa.”
Thẩm Mục Phạm không đồng ý, cũng không phản đối, chỉ hỏi lại cô. “Nếu cô đã sợ ông ấy thế thì sao còn dám giấu làm của riêng?”
“Vì tiền thôi.” Bạch Chi Âm ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào anh không e dè. “Tôi muốn mua một căn nhà, dẫn em tôi đến đó ở riêng. Nhưng tiền lương mỗi tháng của tôi bây giờ chỉ có 60 ngàn, cho dù không ăn không uống cũng phải mất 10 năm mới để dành đủ.”
Thẩm Mục Phạm không ngờ Bạch Phi Dương lại hà khắc với cô như thế. Cô mang cái danh giám đốc bộ phận quan hệ xã hội mà lương còn thua cả một bảo vệ của tập đoàn, thảo nào mà cô lại sinh lòng dạ khác. Có điều, anh còn chưa hiểu nếu cô đã nảy ý định làm giàu trong cơn hung hiểm thì sao đến giờ mới lo là không còn mạng để xài. Điều làm anh khó lý giải nhất là có gì khác nhau giữa việc bán cho anh và bán cho Thẩm Kiều?
“Tại sao lại khăng khăng không chịu bán cho tôi?” Anh hỏi thẳng, không chút vòng vo.
“Không chỉ anh mà ai cũng không thể mua, ít nhất là trong vài năm tới.” Bạch Chi Âm nhẹ nhàng trả lời.
Thẩm Mục Phạm nhướng mày. “Không bán thì cô tìm Thẩm Kiều làm chi?”
“Chẳng phải do anh cả sao.” Bạch Chi Âm tức giận liếc anh một cái, sửa đổi lý do mà mình đã nói với Bạch Phi Dương một chút, trở thành ông lão nhận được sự ủy thác của Thẩm Kiều, đi đấu giá chiếc đĩa bình an phú quý, không ngờ bị anh giành mất nên ông lão nổi cơn thịnh nộ, ra lệnh cho cô đích thân đến Đài Loan tạ tội với Thẩm Kiều. Ai ngờ Thẩm Kiều hoàn toàn không muốn gặp cô nên cô đành phải để cho trợ thủ của mình đến làm việc với trợ lý của Thẩm Kiều, hy vọng có thể gặp mặt anh ta.
Cô nói hoàn toàn không có chỗ sơ hở, nhưng Thẩm Mục Phạm vẫn còn nghi vấn. “Tin chiếc đĩa ở trong tay cô là do ai tung ra?”
“Không biết nữa, tôi cũng lấy làm lạ, sao anh vừa đấu giá được thì tin tức đã tung ra.”
Cô vừa nói vừa đưa mắt nhìn anh, khiến Thẩm Mục Phạm dở khóc dở cười. “Đừng nói cô nghi ngờ tôi nhé?”
“Tôi đâu có nói thế.” Cô bĩu môi. “Có điều tin anh bị mất chiếc đĩa là giả đúng không?”
Thấy anh không phủ nhận, Bạch Chi Âm vẩu môi lên, oán trách. “Tin tức này của anh quả thật đã khiến tôi thê thảm. Tôi vốn định nhân lúc ông lão còn chưa tra ra được thì nhanh chóng bán nó đi, kết quả là anh phá đám như vậy, giờ tôi có lấy ra thì nó cũng thành tang vật, hoàn toàn không có người dám mua.”
“Nếu đó là do tôi gây ra thì hãy để tôi chịu trách nhiệm.” Thẩm Mục Phạm nhân cơ hội này đưa ra điều kiện. “60 triệu, cô thấy sao?”
Bạch Chi Âm thở dài. “Chủ tịch Thẩm, thật tình không phải tôi không muốn bán cho anh hay là cố ý làm giá đâu, thứ đồ này tôi không thể bán thật.”
“Bây giờ bên ngoài đều đang đồn là trong tay tôi có hàng bẩn, nếu anh hoặc người nào đó mua được thì chứng tỏ lời đồn kia là thật, ông lão sẽ không tha cho tôi.”
“Tôi có thể giữ bí mật.” Thẩm Mục Phạm bảo đảm. “Hai món đồ này sẽ không bao giờ lưu thông trên thị trường nữa. Hay nói cách khác, sẽ không có bất cứ ai biết có hai chiếc đĩa bình an phú quý.”
“Vô ích thôi, bây giờ ông lão đã nghi ngờ tôi, cho dù anh không nói, tôi đột nhiên có thêm một khoản tiền khổng lồ thì chắc chắn ông ấy sẽ liên tưởng đến chuyện này.” Bạch Chi Âm thở dài một hơi, nói thẳng ra kế hoạch ban đầu của cô. “Tôi vốn định bán được chiếc đĩa này rồi thì sẽ nhờ bạn đứng tên mua một căn nhà, sau đó nhờ người bạn ấy giả làm bạn trai của tôi, cứ nói là anh ấy tặng cho tôi.”
“Bây giờ, cho dù có tiền thì tôi cũng không dám xài.” Bạch Chi Âm nói xong lại thở dài tiếp. “Hơn nữa với tính cách của ông lão, nói không chừng đã phái người đi điều tra tôi. Chuyện hôm nay tôi gặp anh ở đây e là ông ấy cũng biết rồi, tôi còn đang nghĩ lát nữa phải giải thích với ông ấy thế nào đây.”
Nghe cô than ngắn thở dài, lúc thì lo lắng chuyện này, lúc thì sợ hãi chuyện kia, trong lòng Thẩm Mục Phạm như bị nhét một cái bánh bao đang lên men, phình lên rất khó chịu, bỗng nhiên muốn phá lệ làm người tốt một lần, giúp đỡ cô.
Thẩm Mục Phạm cau mày suy tính một lát, sau đó trầm ngâm nói. “Ở buổi bán đấu giá, tôi bị cô Bạch thu hút nên hẹn cô ra uống trà, cô thấy lý do này đã hợp lý chưa?”
Bạch Chi Âm ngẩn người ra, thầm nghĩ Thẩm Mục Phạm quả là biết điều. Cô nửa thật nửa giả, kể lể mình rất đang thương chính là vì muốn Thẩm Mục Phạm hiểu rằng cô rất muốn bán chiếc đĩa để mua nhà, nhưng khổ cái là chưa tìm được cái cớ để giải thích với Bạch Phi Dương về nguồn gốc của món tiền ấy. Cô nói muốn giả vờ như được bạn trai tặng cũng chỉ là cái cớ vẽ đường cho đề nghị sau đó. Không ngờ cô còn chưa nói ra thì anh đã đề nghị trước.
Cố nén nỗi vui mừng quá đỗi trong lòng, Bạch Chi Âm giả vờ như suy nghĩ rất lâu, cuối cùng bất ngờ vỗ mạnh xuống mặt bàn. “Có rồi, tôi đã nghĩ ra cách làm thế nào để bán cái đĩa cho anh mà không bị nghi ngờ rồi.”
“Cách gì?” Giọng của Thẩm Mục Phạm có vẻ nôn nóng chưa từng thấy.
“Anh có thể theo đuổi tôi…”
Xem ra trực giác của cô đã đúng, hai chiếc đĩa bình an phú quý này rất có ý nghĩa đối với anh, vì thế mới có thể khiến cho anh hạ mình tới tìm cô. Có điều sự kiên nhẫn của anh cũng kém thật, mới vài ngày đã không đợi được nữa.
Cố nén sự vui mừng quá đỗi trong lòng, Bạch Chi Âm ung dung bước tới với vẻ hết sức tự nhiên, nói như là không quen biết anh vậy. “Anh à, anh đang chặn cửa xe của tôi đấy.”
Nhìn vẻ ta đây của cô, đôi mày kiếm của Thẩm Mục Phạm khẽ nhướng lên, đôi mắt sâu thẳm lóe lên sự trào phúng rất khó thấy. “Cô Bạch đúng là người bận rộn hay quên, nửa tháng trước chúng ta còn tranh giành báu vật trong buổi đấu giá của Christie’s mà.”
Bị anh vạch trần lời nói dối của mình không chút khách khí nhưng Bạch Chi Âm vẫn không hề bối rối, ngược lại còn trả đũa. “Nếu trí nhớ của anh Thẩm tốt như thế thì sao không nhớ là tôi đã từ chối lời hẹn của anh?”
Thẩm Mục Phạm nhìn chằm chằm vào Bạch Chi Âm, sự trào phúng trong đôi mắt đã bị sự thích thú thay thế. Cô gái này thật thú vị. Bình thường, khi bị vạch trần lời nói dối, cho dù người ta không đỏ mặt thì cũng khó tránh bối rối xấu hổ. Thế mà cô không có chút xấu hổ nào, còn hiên ngang truy xét sự lỗ mãng của anh, giống như anh mất lịch sự lắm ấy.
Có điều, so về nói chuyện vòng lòng thì anh tự nhận là mình cũng không kém. Mắt ánh lên một nụ cười, anh nhàn nhã trà lời. “Chỉ tình cờ đi ngang qua thôi.”
Bạch Chi Âm à một tiếng, nghiêng đầu nhìn chiếc xe sau lưng anh. “Vậy bây giờ anh đang tình cờ chặn trước xe của tôi, rồi tình cờ gặp tôi đi xuống sao?”
Thẩm Mục Phạm nhìn cô cười cười, ra vẻ như ‘sao cô lại biết’, khiến Bạch Chi Âm dở khóc dở cười. “Được rồi, anh tìm tôi có việc gì không?”
“Không phải tìm.” Anh mỉm cười sửa sai. “Là tình cờ gặp.”
“Được rồi, tình cờ gặp.” Bạch Chi Âm tức giận liếc anh một cái. “Vậy anh sẽ không tình cờ tới mức đi không nổi nữa, cứ phải dựa vào xe của tôi đấy chứ?”
Thẩm Mục Phạm không hề tức giận trước sự châm chọc của cô, ngược lại còn mỉm cười chỉ vào lốp xe của cô. “Người không đi được chính là cô.”
Bạch Chi Âm nhìn theo ngón tay anh thì phát hiện, bánh xe lúc nãy còn nguyên vẹn giờ đã không còn chút hơi nào nữa, không cần đoán cũng biết là ai đã giở trò. Cô ngước đầu lên, nhìn anh đầy mỉa mai. “Không ngờ chủ tịch Thẩm lại làm những chuyện hạ cấp như vậy.”
Thẩm Mục Phạm không vội vàng phủ nhận sự chỉ trích của cô mà đưa tay chỉ vào một cái camera đặt trước cửa một cửa hàng bên đường. “Ở đó có camera giám sát. Mặt khác, tôi có thể giúp cô Bạch báo cảnh sát.”
Bạch Chi Âm liếc xéo anh một cái. “Không cần đâu.”
Dùng đầu ngón chân cô cũng có thể nghĩ ra được chắc chắn Thẩm Mục Phạm sẽ không đích thân làm những việc đại loại như chọc thủng lốp xe. Hơn nữa ai cũng biết con phố này phần lớn là tài sản của tập đoàn Thẩm Thị, nếu cô đoán không lầm thì cái camera ấy đã bị tắt, hoặc là không có thẻ nhớ.
Bạch Chi Âm tức tối quay người qua chỗ khác, nhìn bốn cái bánh xe xẹp lép, muốn thay bánh dự phòng cũng không đủ nên cô đành phải móc điện thoại ra gọi xe cứu hộ, báo địa chỉ và tình trạng, nhờ bọn họ tới sửa.
Bỏ điện thoại xuống, thấy Thẩm Mục Phạm hai tay đút túi quần, đứng dựa vào xe, ung dung mà nhìn mình thì cô không khỏi tức giận trừng anh một cái. “Anh Thẩm vẫn chưa đi sao? Lẽ nào cũng tình cờ đợi xe kéo tới?”
“Vậy thì không phải.” Thẩm Mục Phạm mỉm cười nói. “Tôi chỉ cảm thấy mời mọc không bằng tình cờ gặp. Nếu tôi đã vô tình gặp được cô Bạch bị hư xe thì đương nhiên phải phát huy tinh thần ga lăng, đưa cô về nhà.”
“Không cần đâu.” Bạch Chi Âm không cần nghĩ ngợi mà trả lời ngay. “Không dám làm phiền anh Thẩm.”
“Không phiền gì cả.” Thẩm Mục Phạm vẫn mỉm cười, kéo cửa chiếc xe hơi bên cạnh ra. “Mong là cô Bạch sẽ cho tôi một cơ hội.”
Anh nói hết sức khiêm tốn, động tác mời nhìn có vẻ thong dong nhưng lại ẩn chứa một khí thế trời sinh, khiến người ta không dám từ chối.
Đôi mày liễu của Bạch Chi Âm khẽ nhướng lên, cô thoáng trầm ngâm rồi bước lên xe.
***
Vừa ngồi lên xe, Bạch Chi Âm liền khoanh hai tay trước ngực, mắt không liếc ngang liếc dọc mà nhìn thẳng về phía trước. Mãi đến khi phát hiện Thẩm Mục Phạm lái xe về phía khu Thuyền Loan thì cô mới quay đầu qua liếc anh một cái rồi nhanh chóng quay đầu lại, dựa vào ghế dựa, nhắm mắt lại.
Thẩm Mục Phạm thấy thế thì trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên rất hiếm thấy. “Cô Bạch không hỏi tôi dẫn cô đi đâu sao?”
“Có gì mà phải hỏi chứ.” Bạch Chi Âm không thèm mở mắt ra. “Tóm lại là không phải về nhà tôi.”
“Đúng là không phải về nhà cô.” Thẩm Mục Phạm thẳng thắn thừa nhận, vẻ thích thú trong mắt cũng tăng thêm vài phần. “Nhưng cô Bạch không sợ sao chứ?”
“Sợ cái gì?” Bạch Chi Âm từ từ mở mắt ra. “Sợ anh giật tiền, cướp sắc?”
Môi Thẩm Mục Phạm khẽ nhếch lên. “Có gì không thể chứ?”
Bạch Chi Âm liếc xéo anh một cái. “Nếu là như vậy thì tôi càng không sợ.”
“Ồ, tại sao?”
“Nếu là giật tiền thì những thứ trên người tôi trị giá không quá 50 ngàn đôla Hongkong, mất thì thôi chả sao. Về phần cướp sắc…” Bạch Chi Âm cười trêu chọc. “Ở Hongkong này, gom toàn bộ những cô gái muốn cướp sắc của anh lại thì cũng có thể thành lập một sư đoàn. Có thể được anh cướp sắc, đó là vinh dự của tôi.”
“Cô Bạch đang gợi ý gì cho tôi sao?”
Bạch Chi Âm lại lườm anh một phát. “Anh nghĩ nhiều quá rồi, tôi chỉ đang thuyết phục bản thân rằng ở cùng với anh rất an toàn.”
Thẩm Mục Phạm sững người một chút, nụ cười mỉm bỗng trở thành nụ cười to thích chí. “Cô Bạch đúng là thú vị.”
Bạch Chi Âm lơ đểnh nhún vai, nhưng trong lòng thì đang không ngừng vui sướng. Mỗi một bước cô tính toán đều là vì khiến cho Thẩm Mục Phạm có hứng thú với cô. Bây giờ xem ra kế hoạch vô cùng thuận lợi.
***
Xe đi thẳng về phía Tây, cuối cùng chạy vào một câu lạc bộ tư nhân ở gần Citygate.
“Nghe nói trà Phổ Nhĩ đây không tồi, tôi muốn mời cô Bạch đến dùng thử xem.” Thẩm Mục Phạm tắt máy xe, không cho Bạch Chi Âm có thời gian từ chối đã bước xuống xe, mở cửa ra cho cô. Tư thế ấy rõ ràng là không cho cô có cơ hội nói No.
Người đàn ông này quả nhiên là ngang ngược. Bạch Chi Âm thầm thở dài, vừa cầm túi xách bước xuống xe, vừa nhắc nhở mình sau này làm việc phải nhớ cân nhắc tới điểm này.
Nhân viên phục vụ của câu lạc bộ nhìn thấy bọn họ liền đến nghênh đón, cung kính chào hỏi. “Chào anh Thẩm.” Sau đó, không đợi bọn họ lên tiếng liền đi trước dẫn đường, dẫn bọn bọ vào một căn phòng VIP ở trong cùng phía nam.
Sau khi vào phòng, Thẩm Mục Phạm kéo ghế giúp Bạch Chi Âm rồi mới trở về chỗ ngồi của mình. Sau đó, anh nhận lấy menu từ tay nhân viên phục vụ, đưa cho Bạch Chi Âm. “Cô Bạch xem xem muốn uống gì?”
“Trà Phổ Nhĩ đi, chẳng phải anh nói trà Phổ Nhĩ ở đây không tồi sao?”
Thẩm Mục Phạm cong môi lên cười. “Vậy thì cho một bình trà Phổ Nhĩ và vài món bánh ngọt thanh đạm chút.”
“Dạ được, chúng tôi lập tức mang lên ngay.” Nhân viên phục vụ gật đầu trả lời.
***
Trà và bánh ngọt nhanh chóng được mang lên, Thẩm Mục Phạm đưa tay lên ra hiệu cho nhân viên phục vụ đi ra, đích thân biểu diễn trà đạo. Ngón tay của anh thon dài và sạch sẽ, ngâm trà rửa chén đều làm một cách hết sức lưu loát, tạo một cảm giác chu đáo và dễ chịu khó tả.
Pha trà xong, Thẩm Mục Phạm dùng nhíp gặp một chén đưa cho cô. “Nếm thử xem có hợp khẩu vị không?”
Bạch Chi Âm nhận lấy, đưa tới trước mũi ngửi. “Rất thơm.”
“Đây là là Phổ Nhĩ lâu năm hiệu Phúc Nguyên Xương, nếu cô Bạch thích thì lát nữa có thể mang một ít về dùng.”
“Tôi xin cảm ơn ý tốt của anh Thẩm, có điều không có công lao thì không nhận lợi lộc. Hơn nữa…” Cô dừng một chút, nhấp một ngụm trà. “Đừng nói là anh Thẩm tìm tôi chỉ để uống trà nha?”
Cô đã nói thẳng ra thì Thẩm Mục Phạm cũng quyết định không vòng vo nữa. “Tôi muốn mua chiếc đĩa bình an phú quý trong tay cô Bạch.”
Bạch Chi Âm đặt chén trà xuống, môi cong lên thành nụ cười mỉm. “Anh Thẩm tin những lời đồn nhảm ấy thật sao?”
“Tin chứ.”
Thẩm Mục Phạm trả lời rất thẳng thắn khiến cho trong nhất thời Bạch Chi Âm không biết phải đáp lời thế nào. May mà anh không muốn nói nhiều về vấn đề này với cô, cho nên đi thẳng vào trọng tâm. “Cô Bạch ra giá đi.”
Bạch Chi Âm cũng không định vòng vo với anh mãi nên trả lời. “Quả thật đồ đang ở chỗ tôi, có điều không thể bán cho chủ tịch Thẩm được.”
“Hả?” Thẩm Mục Phạm nhướng mày. “Tôi muốn biết nguyên nhân.”
“Bởi vì tôi không muốn kiếm được tiền mà không có mạng để tiêu.” Bạch Chi Âm dựa vào lưng ghế. “Không dám giấu gì anh, món đồ ấy là tôi giấu làm của riêng, ông nội tôi không biết chuyện này.”
Không đợi Thẩm Mục Phạm lên tiếng, cô đã nói tiếp. “Chắc hẳn chủ tịch Thẩm cũng biết tôi là con gái riêng của nhà họ Bạch, nhưng có lẽ anh còn chưa biết việc làm ăn buôn bán ngầm của nhà họ Bạch đều do tôi quản lý.”
“Ông nội cô rất trọng dụng cô.” Thẩm Mục Phạm vẫn giữ nụ cười mỉm ấy, không hề để lộ chút ngạc nhiên.
“Trọng dụng?” Bạch Chi Âm cười chua chát. “Nếu được lựa chọn, tôi thà rằng mình bị ông ấy coi nhẹ.”
Nhìn vẻ mặt chua xót của cô, Thẩm Mục Phạm bỗng nhiên hiểu ra tất cả. Bạch Phi Dương giao việc làm ăn quan trọng nhất của nhà họ Bạch cho một cô con gái riêng trước giờ không được công khai thừa nhận, không phải vì xem trọng năng lực của cô mà là lấy cô làm lá chắn. Như thế, cho dù gặp phải phiền toái gì thì những người khác của nhà họ Bạch đều có thể phủi tay sạch sẽ. Chiêu này quả là thâm độc.
Nghĩ đến chuyện cô bị Bạch Phi Dương lợi dụng sạch sẽ thì Thẩm Mục Phạm nhíu mày với vẻ không vui, trong lòng bỗng có cảm giác khó chịu rất khó nói, mặt khác lại hơi trách cô nhu nhược. “Nếu cô không thích thì có thể không làm mà.”
Bạch Chi Âm mím môi, không đáp lại câu nói của anh nhưng vẻ bất đắc dĩ cố ẩn giấu trên đôi mày đã nói rõ rằng cô không thể làm theo ý mình. Im lặng một lúc, cô đột nhiên mỉm cười, nói. “Được rồi, anh Thẩm đã biết chỗ khó xử của tôi thì mong anh sẽ không làm khó tôi nữa.”
Thẩm Mục Phạm không đồng ý, cũng không phản đối, chỉ hỏi lại cô. “Nếu cô đã sợ ông ấy thế thì sao còn dám giấu làm của riêng?”
“Vì tiền thôi.” Bạch Chi Âm ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào anh không e dè. “Tôi muốn mua một căn nhà, dẫn em tôi đến đó ở riêng. Nhưng tiền lương mỗi tháng của tôi bây giờ chỉ có 60 ngàn, cho dù không ăn không uống cũng phải mất 10 năm mới để dành đủ.”
Thẩm Mục Phạm không ngờ Bạch Phi Dương lại hà khắc với cô như thế. Cô mang cái danh giám đốc bộ phận quan hệ xã hội mà lương còn thua cả một bảo vệ của tập đoàn, thảo nào mà cô lại sinh lòng dạ khác. Có điều, anh còn chưa hiểu nếu cô đã nảy ý định làm giàu trong cơn hung hiểm thì sao đến giờ mới lo là không còn mạng để xài. Điều làm anh khó lý giải nhất là có gì khác nhau giữa việc bán cho anh và bán cho Thẩm Kiều?
“Tại sao lại khăng khăng không chịu bán cho tôi?” Anh hỏi thẳng, không chút vòng vo.
“Không chỉ anh mà ai cũng không thể mua, ít nhất là trong vài năm tới.” Bạch Chi Âm nhẹ nhàng trả lời.
Thẩm Mục Phạm nhướng mày. “Không bán thì cô tìm Thẩm Kiều làm chi?”
“Chẳng phải do anh cả sao.” Bạch Chi Âm tức giận liếc anh một cái, sửa đổi lý do mà mình đã nói với Bạch Phi Dương một chút, trở thành ông lão nhận được sự ủy thác của Thẩm Kiều, đi đấu giá chiếc đĩa bình an phú quý, không ngờ bị anh giành mất nên ông lão nổi cơn thịnh nộ, ra lệnh cho cô đích thân đến Đài Loan tạ tội với Thẩm Kiều. Ai ngờ Thẩm Kiều hoàn toàn không muốn gặp cô nên cô đành phải để cho trợ thủ của mình đến làm việc với trợ lý của Thẩm Kiều, hy vọng có thể gặp mặt anh ta.
Cô nói hoàn toàn không có chỗ sơ hở, nhưng Thẩm Mục Phạm vẫn còn nghi vấn. “Tin chiếc đĩa ở trong tay cô là do ai tung ra?”
“Không biết nữa, tôi cũng lấy làm lạ, sao anh vừa đấu giá được thì tin tức đã tung ra.”
Cô vừa nói vừa đưa mắt nhìn anh, khiến Thẩm Mục Phạm dở khóc dở cười. “Đừng nói cô nghi ngờ tôi nhé?”
“Tôi đâu có nói thế.” Cô bĩu môi. “Có điều tin anh bị mất chiếc đĩa là giả đúng không?”
Thấy anh không phủ nhận, Bạch Chi Âm vẩu môi lên, oán trách. “Tin tức này của anh quả thật đã khiến tôi thê thảm. Tôi vốn định nhân lúc ông lão còn chưa tra ra được thì nhanh chóng bán nó đi, kết quả là anh phá đám như vậy, giờ tôi có lấy ra thì nó cũng thành tang vật, hoàn toàn không có người dám mua.”
“Nếu đó là do tôi gây ra thì hãy để tôi chịu trách nhiệm.” Thẩm Mục Phạm nhân cơ hội này đưa ra điều kiện. “60 triệu, cô thấy sao?”
Bạch Chi Âm thở dài. “Chủ tịch Thẩm, thật tình không phải tôi không muốn bán cho anh hay là cố ý làm giá đâu, thứ đồ này tôi không thể bán thật.”
“Bây giờ bên ngoài đều đang đồn là trong tay tôi có hàng bẩn, nếu anh hoặc người nào đó mua được thì chứng tỏ lời đồn kia là thật, ông lão sẽ không tha cho tôi.”
“Tôi có thể giữ bí mật.” Thẩm Mục Phạm bảo đảm. “Hai món đồ này sẽ không bao giờ lưu thông trên thị trường nữa. Hay nói cách khác, sẽ không có bất cứ ai biết có hai chiếc đĩa bình an phú quý.”
“Vô ích thôi, bây giờ ông lão đã nghi ngờ tôi, cho dù anh không nói, tôi đột nhiên có thêm một khoản tiền khổng lồ thì chắc chắn ông ấy sẽ liên tưởng đến chuyện này.” Bạch Chi Âm thở dài một hơi, nói thẳng ra kế hoạch ban đầu của cô. “Tôi vốn định bán được chiếc đĩa này rồi thì sẽ nhờ bạn đứng tên mua một căn nhà, sau đó nhờ người bạn ấy giả làm bạn trai của tôi, cứ nói là anh ấy tặng cho tôi.”
“Bây giờ, cho dù có tiền thì tôi cũng không dám xài.” Bạch Chi Âm nói xong lại thở dài tiếp. “Hơn nữa với tính cách của ông lão, nói không chừng đã phái người đi điều tra tôi. Chuyện hôm nay tôi gặp anh ở đây e là ông ấy cũng biết rồi, tôi còn đang nghĩ lát nữa phải giải thích với ông ấy thế nào đây.”
Nghe cô than ngắn thở dài, lúc thì lo lắng chuyện này, lúc thì sợ hãi chuyện kia, trong lòng Thẩm Mục Phạm như bị nhét một cái bánh bao đang lên men, phình lên rất khó chịu, bỗng nhiên muốn phá lệ làm người tốt một lần, giúp đỡ cô.
Thẩm Mục Phạm cau mày suy tính một lát, sau đó trầm ngâm nói. “Ở buổi bán đấu giá, tôi bị cô Bạch thu hút nên hẹn cô ra uống trà, cô thấy lý do này đã hợp lý chưa?”
Bạch Chi Âm ngẩn người ra, thầm nghĩ Thẩm Mục Phạm quả là biết điều. Cô nửa thật nửa giả, kể lể mình rất đang thương chính là vì muốn Thẩm Mục Phạm hiểu rằng cô rất muốn bán chiếc đĩa để mua nhà, nhưng khổ cái là chưa tìm được cái cớ để giải thích với Bạch Phi Dương về nguồn gốc của món tiền ấy. Cô nói muốn giả vờ như được bạn trai tặng cũng chỉ là cái cớ vẽ đường cho đề nghị sau đó. Không ngờ cô còn chưa nói ra thì anh đã đề nghị trước.
Cố nén nỗi vui mừng quá đỗi trong lòng, Bạch Chi Âm giả vờ như suy nghĩ rất lâu, cuối cùng bất ngờ vỗ mạnh xuống mặt bàn. “Có rồi, tôi đã nghĩ ra cách làm thế nào để bán cái đĩa cho anh mà không bị nghi ngờ rồi.”
“Cách gì?” Giọng của Thẩm Mục Phạm có vẻ nôn nóng chưa từng thấy.
“Anh có thể theo đuổi tôi…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook