Bảy Thói Nghiện
C22: Chương 21. Thần Thú


Màu đen như sóng đập tràn quanh người Poillodon, ép thần dính chặt vào thân cây.

"Chúng là… nước sao?"-Error kinh tởm nhìn chất lỏng y hệt nước biển nhưng mang màu đen, còn lấp lánh sao trời.

"Rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt."-Artlamis tỏ vẻ thở dài não nề, đối mắt Poillodon lần cuối, nhưng gã ngạc nhiên.

Trái ngược với sự đau thương, niềm tin trống rỗng mà Artlamis mong chờ, đôi mắt Poillodon không dao động, không giận dữ, vẫn mang ánh hào quang. Gã chớp mắt, cười nhẹ.

"Ôi, thua rồi, lỡ nhắm mắt trước."

"Chơi với tôi này, tôi rất giỏi đấu mắt đó."-Ink nói to, làm mọi người hướng về cậu một cách khó hiểu. Error bóp trán, đau đầu, ban nãy hắn có cảm giác an toàn ở bên Ink giờ thì bay cả.

Ink khó hiểu, gãi đầu.

"Không chơi hả?"

Artlamis nửa vời quay lại nhìn Poillodon, người trông như đang cười trừ.

"Em thực sự tin một tên đần như nó sao?"-gã bỏ nước ra khỏi mồm Poillodon, nàng nhổ nước dính mồm xuống chân Artlamis, cười nhe răng.

"Anh thực sự nghĩ anh có thể phá luật sao? Artlamis, bỏ cuộc đi! Quay lại với em, có thể không trồng cây nữa, nhưng xin anh đấy?"

Artlamis quả nhiên không vui, mặt vặn vẹo, mắt cong lên. Gã gào ầm, cơ thể tan ra nước, nhấn chìm mình vào dòng thủy lấp lánh. Mọi thứ xung quanh im lặng, chỉ nghe tiếng gió đập các cánh cây và sóng biển rì rào.


Error cau mày, cảm giác không ổn, tránh xa vũng nước. Ink chấm mắt liên tục, chưa kịp nói gì thì Poillodon hét toáng:

"Tránh xa vùng nước ra!!"

Ink giật nảy mình, giẫm phải nước trượt chân ngã. Bỗng nhiên nước xung quanh dội lên mạnh mẽ, cuốn hình lốc, tạo thành một con quỷ cú đại bàng Á Âu khủng lồ. Thân nó cao tới bốn mét, sải cánh rộng tới sáu mét chiếm gần hết diện tích trên cây, tận ba đôi cánh, đôi mắt không lòng đen sáng hệt mặt trăng. Con cú đeo quanh mình áo choàng lụa mang hoạ tiết cổ một nửa cây cổ thụ, cùng dàn người bên dưới phục vụ.

Chân Ink dính vào nước, kẹt ở giữa bụng con cú, cậu cố thoát ra nhưng dòng nước liên tục hút cậu vào. Error trố mắt, hàm chạm đất trước sự hùng vĩ con quái vật trước mặt, chân gắn chặt xuống sàn.

Poillodon kinh hoàng nhìn Artlamis. Gã ta lập tức để ý, giọng cười ác quỷ vang xa vô cùng thoả mãn. Artlamis đảo ngược đầu, cúi nhìn Poillodon bé nhỏ.

"Đã quá lâu rồi, đúng không?"

Nàng định hé lời nhưng gã giang cánh đặt trước môi dừng lại.

"Đừng nói gì, em thế là hoàn hảo rồi. Hô hô!"

Artlamis khoá Poillodon, dùng chân gắp. Gã mở rộng cánh, lấy nhịp. Ink lúng túng, vừa hồi hộp vừa chút sợ hãi.

"Ink! Rời khỏi đó mau!"-Error chạy tới gần cậu.

"Anh kéo hộ với chứ thế này là chịu rồi! Đồ của tôi ở dưới kia hết, cả Cọ Cọ nữa!"-Ink gặng dùng tay đẩy thân ra, nhưng vô ích, kẹt cứng.


Error thở hắt, dùng dây nhanh tay buộc quanh người Ink rồi kéo, tuy vậy chỉ gặp kết quả y hệt. Hắn gấp gáp, Artlamis ngày càng quật cánh mạnh hơn.

"Không còn cách nào rồi, Error, tí lên nhớ mang Cọ Cọ cho tôi đó! Cổ rất nhạy cảm nên—"-trước khi Ink có thể nói gì nữa, người cậu gập lại, chịu lực hút khi Artlamis bỗng chợt bay lên. Nếu Ink là người thường, có lẽ cậu đã chết hoặc mắt dính đầy máu.

Error giật mình, chiêm ngưỡng Artlamis luồn lách thành nước đi xuyên qua từng tầng cây, Poillodon không may mắn lắm bị cành lá tát đỏ phần người gã cố tình bỏ sót. Hắn bực tới nghẹn họng, rùng người khi giọt nước đọng trên rơi xuống.

Error toan trèo lên thì nhớ ra cây cọ Ink bảo, hắn thấy độ bự của nó liền lười biếng. Đắn đo hoài, rốt cuộc Error đeo nó lên lưng, mắc dây đu lên.

"Nặng phết mà ngày nào cũng cầm…!"-hắn phàn nàn, chạy đua với thời gian còn phải đem theo cứu trợ. Error sắp chứng kiến hiện tượng lịch sử, không thể nào chậm trễ, chính hắn cũng khó hiểu bản thân vì sao lại hứng thú thứ mình chưa bao giờ hứng thú.

Artlamis trong tích tắc chạm đỉnh cây. Đứng(?) từ đây, Ink có thể chiêm ngưỡng vạn vật xung quanh, thấy được vùng núi sương mù của Tử và Sinh thần, còn thấy khu rừng, thậm chí xa nữa là ngôi làng bé cạnh ấy, cùng bao nhiêu nơi cậu chưa được chạm chân tới nhưng chẳng thể làm rõ vì bầu trời u ám. Ink bỗng hồi hộp tới khó thở, cậu khạc nhổ ra mực tránh nôn mửa vì nôn nóng.

Artlamis nhắm nghiền mắt, để gió thổi mạnh qua mặt.

"Khung cảnh này… đã quá lâu rồi, phải không Polly?"

Poillodon lắc lắc người, bị bịt miệng chỉ kêu âm ỉ.

"Chúng ta từng lên đây để ngắm nhật thực… và khi mặt trăng hoàn toàn che khuất mặt trời, anh sẽ hôn em. Hô hô, thật lãng mạn biết bao."

Ink nhướng mày, im lặng lắng nghe lời Artlamis, sợ gã phát hiện rồi ném cậu xuống. Poillodon bỗng trầm ngâm, đôi mắt dịu đi, trở nên hoài niệm.


"Yên tâm đi, Mặt Trời của anh, sẽ sớm thôi, khi nơi này rơi vào thời kì đen tối nhất…!"-Artlamis thả Poillodon xuống đỉnh cây, gắn chặt thần lại.

"Em là mặt trời, anh là mặt trăng. Em là biển dịu, anh là sóng bão. Nhưng những thứ tất cả hãi luôn là thứ được nể sợ, nếu ta để lộ sự yếu đuối sẽ lập tức bị lợi dụng…"

Artlamis nheo mắt, quay lưng về phía Poillodon. Error bấy giờ mới trèo lên, mệt bể phổi, Ink thấy liền ra dấu lại gần. Hắn hít hơi dài, lén lút tiến tới đưa cây cọ khủng lồ cùng đồ dùng.

"Như cách chúng ăn cướp hết những trái quả của ta, kể cả thứ đặc biệt nhất cuộc đời ta…"

Ink giật mình, cuống quít nhận đồ, cậu còn đang tính dùng phép thì Artlamis lần nữa chen ngang, bay vút lên giữa trời, bay lên cả tầng mây. Error thở không ra hơi, ngồi bệt xuống gần Poillodon. Poillodon gào từ cổ họng, lắc lắc người.

"Hử… hừm… nói xem tôi làm như thế nào đây Poillodon?"

Thần lúc lắc người, triệu hồi ra cung tên ngay bên cạnh. Error khó hiểu, Poillodon nhướng nhướng mắt, hắn sốc.

"Thần… Thần bảo tôi…??"

Poillodon gật đầu, đôi mắt hơi cong như cười xuề. Error cầm bộ cung lên, liền bị lực nóng của nó suýt bỏng tay.

"Ái! Nóng như này mỗi thần cầm được thôi! Tôi cầm thế đếch nào được!"-Error suýt xoa, cho tay chạm vào nước bên cạnh. Hắn mở to mắt, bỗng nảy ra một ý tưởng, cười nhe răng.

Trên trời mây xoáy thành xoắn ốc, bao nhiêu mây đen, mây sét, mây bão tích tụ về một điểm. Artlamis dùng sáu cái cánh quạt mạnh, tạo gió hút mây, áo choàng bay phập phùng. Ink hoa mắt nhìn xuống bên dưới, chỉ thấy mây đen xì đáng sợ, gió thổi như muốn cuốn người ta đi. Bên dưới sóng biển nâng cao, đập mạnh muốn ngoạm chết đất liền.

Ink biết cơ thể Artlamis phiên bản chim cú này làm bằng nước, tức nghĩa cậu có thể điều khiển được. Ink cố điều khiển vùng nước xung quanh, tập trung tới chảy mồ hôi lạnh để không dính nước mây.

Tộc trưởng luôn luôn dạy Ink kĩ nhất phần này, giờ thì cậu hối hận vì đã không nghe lời mà tập chăm hơn.

Artlamis tập trung tạo bão, không để ý Ink cố gắng tạo thế với cây Cọ Cọ, tạo mảng nước đen xung quanh mình.


Trong lúc ấy, Error quấn tay bằng dây, sau đó rùng rợn dùng nước đặc đen chạm cung Poillodon, nước đen nhanh chóng xì khói. Error gấp gáp, chưa gì đã cảm nhận được độ nóng, hắn căng cung ra, đứng cách xa Poillodon một chút rồi cầu nguyện, bắn trúng ngay cần cổ thần.

"Tiếp theo đi, Error!"-Poillodon thoát cảnh bịt miệng, liền nhắc.

Error vội bắn thêm một lần nữa vào xung quanh Poillodon, nhưng mắt kém và tay nghề cùi bắp, hắn bắn vào giữa ngực Poilldon.

"Không sao! Cung của ta nhất định không bao giờ phản chủ!"-vừa dứt lời, cung tên tan thành bụi vàng.

Error nuốt nước bọt, mặc kệ da mình nóng rát, đỏ tấy, hắn quyết tâm bắn vào nơi cuối cùng, vùng chân Poillodon.

Poillodon thở phào, vươn người. Thần kinh hãi ngó nghiêng xung quanh, cuối cùng ngẩng cổ nhìn trời. Error kêu oái, ném cung Poillodon sang một bên, xoa xoa tay bỏng.

"Giờ làm sao?"-Error hỏi, thương tiếc bàn tay mình.

"… quạ ba chân… chính là quạ mang mặt trời, nhưng vì không may mà chỉ còn một con sống sót."

"Hả?"-Error khó hiểu.

Ink loay hoay mãi mới biến nước xung quanh thân thành mực, liền lườn người khỏi. Vui vẻ không lâu, cậu chợt nhớ ra mình làm gì có cánh, và cũng không có quái thú bay, liền rơi tự do.

"Á á á á!!!!…"-Ink la hét, vẫy vẫy tay rơi tự do, mặt dính gió không sao nhắm mắt nổi.

"… chờ đã, mình có thể tự tạo cánh!"-Ink đập tay, lại bắt đầu lôi cọ nhưng chẳng ngờ lọ mực ở phía trên. Ink cố với, rồi với mãi không tới.

Ink thở hắt, định dùng máu thì có sợi dây xanh quen thuộc buộc quanh người cậu và đồ xung quanh, kéo sang một nơi. Ink lú, xoay đầu quan sát thấy mình vẫn trong không trung, chỉ là hết rơi tự do, thay vì vậy cậu ngồi trên thứ gì đấy sáng loá, vàng hệt mặt trời.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương