Bảy Thanh Hung Giản
-
Quyển 1 - Chương 26
Trước khi chính thức trò chuyện, Mộc Đại gọi trước cho Thần Côn một cú điện thoại để mào đầu, đại ý là nếu thái độ của La Nhận không tốt thì mong lão thông cảm cho.
Thần Côn nói: “Hử? La Nhận là cọng hành nào? Cậu ta cũng không phải bạn bè thân thiết gì của tôi, sao tôi lại phải thông cảm cho cậu ta? Khỏi gọi, có gọi tôi cũng không tiếp.”
Quả nhiên, người viết sách đều là người có thành tựu cả, tính cách đều cuồng ngạo như nhau, cao nhân thường đều là vậy, Mộc Đại nhanh chóng tỏ rõ lập trường: “Vậy nên mới nói, cháu cũng không vừa mắt chút nào cái thái độ tự cho là đúng đó của anh ta, thế nên mới cần đến một người vừa có văn hóa lại vừa có tài hùng biện như chú đến tiêu diệt cái sự kiêu căng này của anh ta chứ, đè bẹp, phải đè bẹp trên mọi phương diện.”
Thần Côn nghe cô bốc thơm mà cả cõi lòng khoan khoái, nhất thời vui vẻ ra mặt: “Được rồi Cái Túi Nhỏ, nể tình cô, tôi sẽ đè bẹp Củ Cải Nhỏ (*) một trận vậy.”
(*) Nguyên văn là 小萝卜 (Tiểu La Bặc), chữ 萝 trong 萝卜 (củ cải) đồng âm với chữ 罗 (họ La, cái lưới).
Củ Cải Nhỏ? Mộc Đại suýt đánh rơi luôn điện thoại.
Quay đầu lại, còn muốn mào đầu với La Nhận nữa.
“Người này ấy à…” Cô vắt hết óc ra để hình dung, “Khá là có cá tính. Anh nghĩ mà xem, ông ấy thường xuyên tiếp xúc với những chuyện quỷ thần huyền bí như vậy, tự nhiên là sẽ có lối suy nghĩ diễn giải không giống với người thường. Từ việc ông ấy tự đặt tên cho mình là có thể suy ra được, Thần Côn, tại sao lại phải dùng một cái biệt danh nghe đầy mùi lừa bịp châm biếm như vậy? Chính là để thể hiện ông ấy rất tự tin.”
Nhìn Mộc Đại gắng sức biện bạch, La Nhận vừa bực mình vừa buồn cười, nói nhiều như vậy, đơn giản là muốn anh khách khí với cái lão Thần Côn kia một chút thôi chứ gì, được thôi, khách khí dù sao cũng không mất tiền.
Anh gật đầu: “Còn gì nữa không?”
Quả thực là “còn gì nữa” đấy, Mộc Đại ấp úng: “Ông ấy không thích gọi tên người ta mà hay thuận miệng thế nào thì gọi thế ấy…”
Nói đến đây, lại vội vàng nhấn mạnh: “Nhưng thật sự chỉ là thuận miệng thôi, tuyệt đối không có ý xấu. Lấy ví dụ, Vạn Phong Hỏa ấy, ông ấy gọi chú ấy là Tiểu Vạn Vạn, còn tôi nữa, ông ấy gọi tôi là Cái Túi Nhỏ…”
La Nhận tỏ vẻ xúc động, Mộc Đại còn lấy cả bản thân ra để ví dụ làm nền thế này, vậy lão Thần Côn kia sẽ ban cho anh cái tên khó nghe cỡ nào đây.
Anh bình tĩnh cầm cốc nước lên: “Nói đi, ông ấy đặt biệt danh gì cho tôi rồi.”
“Củ…Củ Cải Nhỏ.”
Da đầu La Nhận tê rần, cơ mà cũng được, cũng không phải cái gì quá đáng.
Tệ là ở chỗ, cái lòng vẽ rắn thêm chân của Mộc Đại lại quá mức nhiệt tình: “Thật ra củ cải…rất có dinh dưỡng, là một món ăn rất tốt. Tục ngữ dân gian không phải là có câu ‘Đông ăn củ cải hạ ăn gừng, cả năm không phải đi bốc thuốc’ đấy sao, nhiều nơi còn gọi củ cải là nhân sâm đất nữa đấy, cho nên thật ra ông ấy chỉ là đổi một cách khác để khen anh là nhân sâm thôi La Nhận…”
La Nhận nhịn không được, cả một miệng trà phun hết sạch ra ngoài.
Mộc Đại đứng đối diện La Nhận đang nói đến hăng say, sao ngờ được anh lại đột nhiên gây rối như vậy? Tuy phản xạ bén nhạy đã nhanh chóng tránh ra, nhưng nửa bên mặt vẫn bị phun phải.
Mộc Đại xưa nay vẫn là người ưa sạch, lập tức ối á nhảy dựng lên, chạy khắp phòng tìm giấy ăn. La Nhận lấy khăn tay trong túi ra, đang chuẩn bị đưa qua đã bị Mộc Đại thở hồng hộc đoạt mất, vừa lau mặt vừa trừng mắt lườm anh.
La Nhận chân thành xin lỗi cô: “Xin lỗi nhé Mộc Đại, lỡ mồm phun hết nước nhân sâm lên mặt cô rồi.”
***
Cuộc nói chuyện cuối cùng cũng chính thức được bắt đầu.
La Nhận là người thuật lại chính, anh nói năng mạch lạc, kể chuyện rõ ràng, Thần Côn ban đầu chỉ cho là một trường hợp bình thường quen thuộc, nghe không mấy tập trung, nhưng càng về sau lại càng bị thu hút, thi thoảng sẽ hỏi lại La Nhận vài vấn đề, mà các câu hỏi của lão cũng rất đúng trọng điểm, tỷ như: Rốt cuộc nguyên nhân là gì, giữa vụ án thứ nhất và vụ án thứ hai, sao lại cách nhau lâu như vậy?
Còn đối với Mộc Đại mà nói, cuộc nói chuyện này không khác gì rà soát lại toàn bộ vụ án giết người thêm một lần nữa, hồ Lạc Mã, Erenhot, Tiểu Thương Hà, Trương Quang Hoa, Lưu Thụ Hải, La Văn Miểu, và cả…Sính Đình.
Sau cùng, La Nhận nói: “Việc tìm ra chân tướng vụ việc tuy trọng yếu, nhưng với tôi mà nói, chuyện cấp thiết nhất bây giờ, là cứu Sính Đình.”
Sau một khoảng yên lặng ngắn ngủi, Thần Côn nói: “Những vụ tôi từng gặp cho đến này, không có cái nào tương tự thế này cả, nhưng trực giác của tôi dường như đã lờ mờ nghĩ ra cái gì đó, chỉ là còn thiếu một chút, nếu như có nhiều manh mối hơn thì tốt rồi.”
Ha ha, nếu không phải đã hết đường xoay xở thì còn phải nhờ cậy đến ông à, thiếu một chút là thiếu chút gì? Chân tướng chắc? Nếu thật sự tìm được thì còn tìm đến ông làm gì nữa?
La Nhận mỉm cười, ngại có mặt Mộc Đại ở đây nên không nói những lời này ra.
Vậy nhưng Thần Côn rõ ràng không phải là nói suông: “Tối nay tôi sẽ gọi lại cho các cậu, tôi sẽ chú ý vụ này.”
***
Thời gian chờ đợi chẳng phải là quá lâu, vậy nhưng lại có cảm giác như dài đằng đẵng, La Nhận và Mộc Đại bèn qua xem Sính Đình.
Cách một hàng rào, chỉ thấy Sính Đình ôm đầu gối ngồi dưới đất, nhìn thảm trải sàn đến xuất thần, chân theo bản năng rụt về phía sau, dường như e sợ máu huyết trong tưởng tượng sẽ làm bẩn chân cô.
“La Nhận, giữa anh và Sính Đình, thật ra không có quan hệ máu mủ đúng không?”
La Nhận quay qua nhìn cô: “Sao lại nghĩ vậy?”
“Thì là cảm giác thôi.” Mộc Đại ra dấu trỏ về phía sợi dây chuyền anh đeo trên cổ, “Giống như giữ ảnh của người yêu hơn, cảm giác của tôi rất chính xác.”
La Nhận cười rộ lên: “Không chỉ Sính Đình, La Văn Miểu cũng không có quan hệ máu mủ gì với tôi, chỉ trùng hợp cùng họ La thôi. Khi còn bé, vì hai nhà có quan hệ với nhau nên tôi sống cùng La Văn Miểu một khoảng thời gian khá dài. Trong lòng tôi, họ còn thân thiết với tôi hơn cả người thân ruột thịt.”
“Nhưng bác Trịnh nói, sau khi Sính Đình xảy ra chuyện, anh chưa từng quay lại thăm cô ấy.”
Ánh mắt La Nhận tối đi, nhưng rất nhanh sau đó, anh lại cười rộ.
“Không quay lại, là bởi không có mặt mũi mà quay lại nữa.
“Chú nói với tôi, đừng để chú ấy giết người, tôi không làm được. Trước khi rời đi, tôi nói với Sính Đình, đừng sợ, còn có tôi đây. Kết quả thì sao, cô ấy phát điên. Lời tôi nói thật thối lắm, chẳng giữ lời được lần nào, cả đời này, tôi cũng sẽ không hứa hẹn với người khác nữa.”
Mộc Đại kinh ngạc nhìn La Nhận trân trân, muốn nói gì đó, lại không biết nên nói gì cho phải.
Có tiếng chuông vang lên từ đằng xa, Thần Côn gọi điện tới.
***
Thần Côn nói: “Tôi sắp xếp xem xét lại một lượt toàn bộ sự tình, những lời tôi nói tiếp theo đây, cũng chỉ là suy đoán. Nhưng suy đoán cũng chưa chắc đã là sai, mọi lý luận khoa học khi chưa được đưa ra thực nghiệm hoặc chứng minh, thì cũng chỉ lấy hình thức suy đoán hoặc giả thuyết để tồn tại.”
La Nhận cảm thấy cổ họng phát khô: “Vậy nên, suy đoán của ông là gì?”
“Trong cơ thể Sính Đình, đang có một thứ gì đó. Hiện chưa thể biết rõ ràng là từ đâu tới, nhưng thứ này, là cùng một thứ với thứ từng ở trong cơ thể của Trương Quang Hoa, Lưu Thụ Hải và La Văn Miểu.
“Thứ này, không giống với virus, nhưng có vẻ là vật sống. Cách truyền đi của nó cũng không giống với truyền nhiễm, mà là tự do tuyển chọn trong khu vực lân cận. Tôi tạm giả thiết nó có hình dạng là hình chữ nhật, như các cậu đã chứng kiến thì khả năng cao là có dạng da người, một mảng da người hình chữ nhật.”
Hình như cũng có lý, dù sao thì khi chết, sau lưng Lưu Thụ Hải và La Văn Miểu đều thiếu một mảng da như vậy.
Mộc Đại chen vào: “Vậy chân thì sao? Mỗi người đều bị chặt mất chân trái đó.”
“Cái Túi Nhỏ, cô cứ từ từ cái đã nào, rồi tôi sẽ nói đến.”
Được thôi, Mộc Đại biết điều ngậm miệng lại.
“Lưu Thụ Hải và La Văn Miểu phải đến khi nghiệm xác mới phát hiện ra là thiếu mất một mảng da, mà đồng thời trên quần áo lại không có vết thủng nào tương ứng, đó là lý do mà tôi cảm thấy mảng da này chính là vật sống. Tôi đoán, thời điểm đương sự tử vong, khi hiện trường đang náo loạn, mảng da này đã lặng lẽ từ cổ áo người chết thoát ra ngoài, rồi tự mình ẩn nấp.”
Sức tưởng tượng thật khiến người ta phải sởn hết cả tóc gáy, vậy nhưng suy đi tính lại, vậy mà lại không cách nào ý kiến ý củng gì được.
“Chúng ta hiện giờ, chỉ có hai trường hợp của Lưu Thụ Hải và La Văn Miểu để tham khảo, lúc Lưu Thụ Hải chết, Sầm Xuân Kiều chạy ra ngoài, đợi đến lúc cô ta quay trở lại, dẫn theo ông già giữ cửa, cũng có thể đã kinh động đến những người khác đến hóng chuyện. Mà Sính Đình, theo cậu nói, thì lúc La Văn Miểu chết, hiện trường chỉ có một mình Sính Đình, bác Trịnh phải một thời gian sau mới phát hiện ra.”
Trong lòng La Nhận chấn động: “Ý ông là, mảng da này bám lên cơ thể người, có ý thức tránh khỏi tai mắt của đám đông, có chiều hướng tuyển chọn những người đang cô lẻ?”
Thần Côn nói: “Đúng vậy, chuyện này rất giống với việc phạm tội, rất ít khi tiến hành ngay trước mắt công chúng, phần lớn là chọn những ngõ hẻm không người, nhằm vào những người đi một mình.
“Cậu từng đề cập, quán trọ nhỏ ở gần trạm trung chuyển hành khách Tế Nam, xe chú cậu bởi vì gặp trục trặc giữa đường nên nửa đêm đã dừng lại ở đó. Lúc ấy cách lúc xảy ra vụ án giết người không lâu, nếu như chú cậu vừa hay một mình đi ngang qua phía sau quán trọ, mà mảng da kia lại từ cửa sổ phòng Lưu Thụ Hải chuồn ra ngoài… Đây chính là cái tôi vừa nói, tuyển chọn trong khu vực lân cận, nhưng chắc chắn là có tính tự do.”
Một cơn khí lạnh chạy dọc lên sống lưng Mộc Đại, cô nhìn chằm chằm lên mặt tường phân tích vụ án, không sai, là lựa chọn trong khu vực lân cận. Trương Quang Hoa chết đuối ở đoạn sông gần Đại Đồng, Lưu Thụ Hải sau khi gặp tai nạn giao thông rơi xuống nước ở Đại Đồng thì có biểu hiện khác lạ; Lưu Thụ Hải chết ở quán trọ nhỏ gần trạm trung chuyển hành khách của Tế Nam, mà La Văn Miểu nửa đêm hôm ấy vừa vặn lại cũng ở khu vực đấy; La Văn Miểu tự sát trong phòng mình, mà khi đó, người lao vào trong chỉ có mình Sính Đình.
La Nhận hỏi một câu: “Mảng da người đó, có phải có khả năng mê hoặc lòng người không, có thể thúc ép tính cách của một người thay đổi hoàn toàn, khiến họ làm ra những chuyện khó tin?”
Thần Côn hơi chần chừ: “Tôi cảm thấy có lẽ là vậy, nhưng còn tùy vào sự từng trải, học thức, khả năng tự kiểm soát của từng người. Ví dụ như chú cậu, tôi cảm thấy khả năng tự kiểm soát của ông ấy khá mạnh, bởi vậy nên nảy sinh ra chút phản kháng, vậy nên khi cậu hỏi Sính Đình ông ấy rốt cuộc lạ ở chỗ nào, Sính Đình không nói rõ được, điều này cho thấy La Văn Miểu khống chế bản thân rất tốt, chỉ có giác quan thứ sáu của người thân mới phát hiện ra, hơn nữa ông ấy còn từng nói với cậu rằng ‘Đừng để chú giết người’.
“Cùng bị đeo bám nhưng ngược lại, Sính Đình, bởi vì cô ấy đã bị điên, vậy nên ý thức rất dễ dàng bị khống chế, vậy nên biểu hiện khác lạ của cô ấy mới rõ ràng đến vậy.”
Hình như đúng là như vậy, chú anh năm đó, e rằng cũng từng có cảm giác kích thích muốn ca múa, nhưng ý thức chỉ ngẩn ngơ trong chớp mắt, rất nhanh đã khống chế lại được. Thế nhưng Sính Đình thì khác, cô không kiêng dè gì cả, muốn ngâm nga thì ngâm nga, muốn nhảy múa thì nhảy múa, không quan tâm xem hoàn cảnh có thích hợp hay không, cũng thờ ơ với việc có ai đang nhìn hay không.
Sự yên lặng trong phòng có phần rờn rợn, Thần Côn hắng giọng một cái: “Hiện tại chúng ta tạm để vấn đề này xuống, lại nói đến một chuyện khác.
“‘Đạn ca’ là dân ca thời thượng cổ, nguyệt túc cũng là một loại hình phạt cùng thời, trước đó cả hai người các cậu đều bị hạn chế trong một suy nghĩ, đó chính là ‘nguyệt túc’ và ‘khoét da’ đều là tử trạng đáng sợ. Nhưng, có khi nào hai cái đó không liên quan tới nhau không?”
Mộc Đại lại không nhịn được nói xen vào: “Sao lại không liên quan?”
“Khoét da là do mảng da này tự rời đi, bởi nó cần tìm một cơ thể mới. Nhưng nguyệt túc lại có khả năng là sự trừng phạt đối với hung thủ, e rằng tội mà hung thủ phạm phải, tương ứng với hình phạt nguyệt túc vào thời đó.”
Nói xong lời này, Thần Côn dừng lại một lúc lâu: “Nghe hiểu không?”
Mộc Đại gật đầu: “Hiểu ạ.”
“Củ Cải Nhỏ thì sao, nghe hiểu không?”
Rõ ràng là đang trong một bầu không khí rất căng thẳng và nặng nề, vậy nhưng khi nghe Thần Côn gọi “Củ Cải Nhỏ”, Mộc Đại vẫn thấy buồn cười.
La Nhận bất đắc dĩ liếc Mộc Đại: “Hiểu.”
“Nghe hiểu thì dễ rồi, tiếp theo đây, tôi sẽ nói ra suy luận trọng yếu nhất của tôi, tức làm sao để cứu Sính Đình.”
Con ngươi La Nhận thít chặt lại, bất giác ngồi thẳng người, Mộc Đại cũng gần như nín thở.
Nhưng Thần Côn lại ngưng lại không nói tiếp ngay.
“Hai cô cậu không phải là nên vỗ tay sao? Lúc nói đến chuyện trọng yếu thì phải cho tràng cổ vũ cái chớ?”
Tâm trạng La Nhận bây giờ, làm sao có thể kêu anh vỗ tay cho được, nhưng Thần Côn phân tích lâu như vậy, hình như đúng là rất đáng tán dương. Mộc Đại tự mình vỗ tay bốp bốp bốp ba tiếng, La Nhận nhìn cô một cái, tiếng vỗ tay của cô lập tức nhỏ lại, trong lòng không khỏi ấm ức: Tôi tội gì phải làm thế chứ? Là vì ai hả?
Nhưng nỗi ấm ức xíu xiu này rất nhanh đã bị lấn át bởi sự kinh hãi đem đến bởi lời nói kế tiếp của Thần Côn.
“Nếu tôi đoán không sai, Sính Đình sẽ giống như La Văn Miểu, rất nhanh thôi sẽ phạm tội giết người. Các cậu tất nhiên có thể phòng bị, nhưng cẩn thận đến mấy cũng sẽ có sơ sót, chưa chắc đã phòng được thật. Sính Đình sẽ nhanh chóng nghênh đón số phận như ba người phía trước, chết, nguyệt túc, khoét da.”
Sắc mặt La Nhận dần trắng bệch.
Mộc Đại không đành lòng, vội hỏi Thần Côn: “Vậy làm sao để cứu Sính Đình?”
“Nguyệt túc là bởi người chết đã giết người, khoét da là bởi người đã chết, không còn giá trị lợi dụng, phải tìm kí chủ mới. Suy nghĩ của tôi là, nhân lúc Sính Đình còn chưa kịp giết người thì làm cho cô ấy chết giả, sau khi mảng da rời khỏi thì cứu cô ấy sống lại.”
“Chết giả?”
Thần Côn cười ha hả: “Đương nhiên không phải chỉ giả chết kiểu ngất đi, kiểu đó không lừa được nó đâu. Ý tôi là, thật sự ngừng thở, lợi dụng mấy phút đó để buộc mảng da kia rời khỏi, sau đó lại…cấp cứu trở về.”
“Có điều…” Giọng nói của lão đột nhiên thay đổi, “Cái này kể ra cũng không phải thượng sách.”
Mộc Đại hiểu.
Không ai biết được “mảng da sống” kia rốt cuộc là thứ sức mạnh tà ác gì, sau khi rời khỏi người, phải trói buộc, vây khốn, khống chế ra sao? Nếu như không thể, vậy thì dù cứu được Sính Đình, cũng sẽ luôn có người kế tiếp bị đeo bám.
Thần Côn nói: “Hử? La Nhận là cọng hành nào? Cậu ta cũng không phải bạn bè thân thiết gì của tôi, sao tôi lại phải thông cảm cho cậu ta? Khỏi gọi, có gọi tôi cũng không tiếp.”
Quả nhiên, người viết sách đều là người có thành tựu cả, tính cách đều cuồng ngạo như nhau, cao nhân thường đều là vậy, Mộc Đại nhanh chóng tỏ rõ lập trường: “Vậy nên mới nói, cháu cũng không vừa mắt chút nào cái thái độ tự cho là đúng đó của anh ta, thế nên mới cần đến một người vừa có văn hóa lại vừa có tài hùng biện như chú đến tiêu diệt cái sự kiêu căng này của anh ta chứ, đè bẹp, phải đè bẹp trên mọi phương diện.”
Thần Côn nghe cô bốc thơm mà cả cõi lòng khoan khoái, nhất thời vui vẻ ra mặt: “Được rồi Cái Túi Nhỏ, nể tình cô, tôi sẽ đè bẹp Củ Cải Nhỏ (*) một trận vậy.”
(*) Nguyên văn là 小萝卜 (Tiểu La Bặc), chữ 萝 trong 萝卜 (củ cải) đồng âm với chữ 罗 (họ La, cái lưới).
Củ Cải Nhỏ? Mộc Đại suýt đánh rơi luôn điện thoại.
Quay đầu lại, còn muốn mào đầu với La Nhận nữa.
“Người này ấy à…” Cô vắt hết óc ra để hình dung, “Khá là có cá tính. Anh nghĩ mà xem, ông ấy thường xuyên tiếp xúc với những chuyện quỷ thần huyền bí như vậy, tự nhiên là sẽ có lối suy nghĩ diễn giải không giống với người thường. Từ việc ông ấy tự đặt tên cho mình là có thể suy ra được, Thần Côn, tại sao lại phải dùng một cái biệt danh nghe đầy mùi lừa bịp châm biếm như vậy? Chính là để thể hiện ông ấy rất tự tin.”
Nhìn Mộc Đại gắng sức biện bạch, La Nhận vừa bực mình vừa buồn cười, nói nhiều như vậy, đơn giản là muốn anh khách khí với cái lão Thần Côn kia một chút thôi chứ gì, được thôi, khách khí dù sao cũng không mất tiền.
Anh gật đầu: “Còn gì nữa không?”
Quả thực là “còn gì nữa” đấy, Mộc Đại ấp úng: “Ông ấy không thích gọi tên người ta mà hay thuận miệng thế nào thì gọi thế ấy…”
Nói đến đây, lại vội vàng nhấn mạnh: “Nhưng thật sự chỉ là thuận miệng thôi, tuyệt đối không có ý xấu. Lấy ví dụ, Vạn Phong Hỏa ấy, ông ấy gọi chú ấy là Tiểu Vạn Vạn, còn tôi nữa, ông ấy gọi tôi là Cái Túi Nhỏ…”
La Nhận tỏ vẻ xúc động, Mộc Đại còn lấy cả bản thân ra để ví dụ làm nền thế này, vậy lão Thần Côn kia sẽ ban cho anh cái tên khó nghe cỡ nào đây.
Anh bình tĩnh cầm cốc nước lên: “Nói đi, ông ấy đặt biệt danh gì cho tôi rồi.”
“Củ…Củ Cải Nhỏ.”
Da đầu La Nhận tê rần, cơ mà cũng được, cũng không phải cái gì quá đáng.
Tệ là ở chỗ, cái lòng vẽ rắn thêm chân của Mộc Đại lại quá mức nhiệt tình: “Thật ra củ cải…rất có dinh dưỡng, là một món ăn rất tốt. Tục ngữ dân gian không phải là có câu ‘Đông ăn củ cải hạ ăn gừng, cả năm không phải đi bốc thuốc’ đấy sao, nhiều nơi còn gọi củ cải là nhân sâm đất nữa đấy, cho nên thật ra ông ấy chỉ là đổi một cách khác để khen anh là nhân sâm thôi La Nhận…”
La Nhận nhịn không được, cả một miệng trà phun hết sạch ra ngoài.
Mộc Đại đứng đối diện La Nhận đang nói đến hăng say, sao ngờ được anh lại đột nhiên gây rối như vậy? Tuy phản xạ bén nhạy đã nhanh chóng tránh ra, nhưng nửa bên mặt vẫn bị phun phải.
Mộc Đại xưa nay vẫn là người ưa sạch, lập tức ối á nhảy dựng lên, chạy khắp phòng tìm giấy ăn. La Nhận lấy khăn tay trong túi ra, đang chuẩn bị đưa qua đã bị Mộc Đại thở hồng hộc đoạt mất, vừa lau mặt vừa trừng mắt lườm anh.
La Nhận chân thành xin lỗi cô: “Xin lỗi nhé Mộc Đại, lỡ mồm phun hết nước nhân sâm lên mặt cô rồi.”
***
Cuộc nói chuyện cuối cùng cũng chính thức được bắt đầu.
La Nhận là người thuật lại chính, anh nói năng mạch lạc, kể chuyện rõ ràng, Thần Côn ban đầu chỉ cho là một trường hợp bình thường quen thuộc, nghe không mấy tập trung, nhưng càng về sau lại càng bị thu hút, thi thoảng sẽ hỏi lại La Nhận vài vấn đề, mà các câu hỏi của lão cũng rất đúng trọng điểm, tỷ như: Rốt cuộc nguyên nhân là gì, giữa vụ án thứ nhất và vụ án thứ hai, sao lại cách nhau lâu như vậy?
Còn đối với Mộc Đại mà nói, cuộc nói chuyện này không khác gì rà soát lại toàn bộ vụ án giết người thêm một lần nữa, hồ Lạc Mã, Erenhot, Tiểu Thương Hà, Trương Quang Hoa, Lưu Thụ Hải, La Văn Miểu, và cả…Sính Đình.
Sau cùng, La Nhận nói: “Việc tìm ra chân tướng vụ việc tuy trọng yếu, nhưng với tôi mà nói, chuyện cấp thiết nhất bây giờ, là cứu Sính Đình.”
Sau một khoảng yên lặng ngắn ngủi, Thần Côn nói: “Những vụ tôi từng gặp cho đến này, không có cái nào tương tự thế này cả, nhưng trực giác của tôi dường như đã lờ mờ nghĩ ra cái gì đó, chỉ là còn thiếu một chút, nếu như có nhiều manh mối hơn thì tốt rồi.”
Ha ha, nếu không phải đã hết đường xoay xở thì còn phải nhờ cậy đến ông à, thiếu một chút là thiếu chút gì? Chân tướng chắc? Nếu thật sự tìm được thì còn tìm đến ông làm gì nữa?
La Nhận mỉm cười, ngại có mặt Mộc Đại ở đây nên không nói những lời này ra.
Vậy nhưng Thần Côn rõ ràng không phải là nói suông: “Tối nay tôi sẽ gọi lại cho các cậu, tôi sẽ chú ý vụ này.”
***
Thời gian chờ đợi chẳng phải là quá lâu, vậy nhưng lại có cảm giác như dài đằng đẵng, La Nhận và Mộc Đại bèn qua xem Sính Đình.
Cách một hàng rào, chỉ thấy Sính Đình ôm đầu gối ngồi dưới đất, nhìn thảm trải sàn đến xuất thần, chân theo bản năng rụt về phía sau, dường như e sợ máu huyết trong tưởng tượng sẽ làm bẩn chân cô.
“La Nhận, giữa anh và Sính Đình, thật ra không có quan hệ máu mủ đúng không?”
La Nhận quay qua nhìn cô: “Sao lại nghĩ vậy?”
“Thì là cảm giác thôi.” Mộc Đại ra dấu trỏ về phía sợi dây chuyền anh đeo trên cổ, “Giống như giữ ảnh của người yêu hơn, cảm giác của tôi rất chính xác.”
La Nhận cười rộ lên: “Không chỉ Sính Đình, La Văn Miểu cũng không có quan hệ máu mủ gì với tôi, chỉ trùng hợp cùng họ La thôi. Khi còn bé, vì hai nhà có quan hệ với nhau nên tôi sống cùng La Văn Miểu một khoảng thời gian khá dài. Trong lòng tôi, họ còn thân thiết với tôi hơn cả người thân ruột thịt.”
“Nhưng bác Trịnh nói, sau khi Sính Đình xảy ra chuyện, anh chưa từng quay lại thăm cô ấy.”
Ánh mắt La Nhận tối đi, nhưng rất nhanh sau đó, anh lại cười rộ.
“Không quay lại, là bởi không có mặt mũi mà quay lại nữa.
“Chú nói với tôi, đừng để chú ấy giết người, tôi không làm được. Trước khi rời đi, tôi nói với Sính Đình, đừng sợ, còn có tôi đây. Kết quả thì sao, cô ấy phát điên. Lời tôi nói thật thối lắm, chẳng giữ lời được lần nào, cả đời này, tôi cũng sẽ không hứa hẹn với người khác nữa.”
Mộc Đại kinh ngạc nhìn La Nhận trân trân, muốn nói gì đó, lại không biết nên nói gì cho phải.
Có tiếng chuông vang lên từ đằng xa, Thần Côn gọi điện tới.
***
Thần Côn nói: “Tôi sắp xếp xem xét lại một lượt toàn bộ sự tình, những lời tôi nói tiếp theo đây, cũng chỉ là suy đoán. Nhưng suy đoán cũng chưa chắc đã là sai, mọi lý luận khoa học khi chưa được đưa ra thực nghiệm hoặc chứng minh, thì cũng chỉ lấy hình thức suy đoán hoặc giả thuyết để tồn tại.”
La Nhận cảm thấy cổ họng phát khô: “Vậy nên, suy đoán của ông là gì?”
“Trong cơ thể Sính Đình, đang có một thứ gì đó. Hiện chưa thể biết rõ ràng là từ đâu tới, nhưng thứ này, là cùng một thứ với thứ từng ở trong cơ thể của Trương Quang Hoa, Lưu Thụ Hải và La Văn Miểu.
“Thứ này, không giống với virus, nhưng có vẻ là vật sống. Cách truyền đi của nó cũng không giống với truyền nhiễm, mà là tự do tuyển chọn trong khu vực lân cận. Tôi tạm giả thiết nó có hình dạng là hình chữ nhật, như các cậu đã chứng kiến thì khả năng cao là có dạng da người, một mảng da người hình chữ nhật.”
Hình như cũng có lý, dù sao thì khi chết, sau lưng Lưu Thụ Hải và La Văn Miểu đều thiếu một mảng da như vậy.
Mộc Đại chen vào: “Vậy chân thì sao? Mỗi người đều bị chặt mất chân trái đó.”
“Cái Túi Nhỏ, cô cứ từ từ cái đã nào, rồi tôi sẽ nói đến.”
Được thôi, Mộc Đại biết điều ngậm miệng lại.
“Lưu Thụ Hải và La Văn Miểu phải đến khi nghiệm xác mới phát hiện ra là thiếu mất một mảng da, mà đồng thời trên quần áo lại không có vết thủng nào tương ứng, đó là lý do mà tôi cảm thấy mảng da này chính là vật sống. Tôi đoán, thời điểm đương sự tử vong, khi hiện trường đang náo loạn, mảng da này đã lặng lẽ từ cổ áo người chết thoát ra ngoài, rồi tự mình ẩn nấp.”
Sức tưởng tượng thật khiến người ta phải sởn hết cả tóc gáy, vậy nhưng suy đi tính lại, vậy mà lại không cách nào ý kiến ý củng gì được.
“Chúng ta hiện giờ, chỉ có hai trường hợp của Lưu Thụ Hải và La Văn Miểu để tham khảo, lúc Lưu Thụ Hải chết, Sầm Xuân Kiều chạy ra ngoài, đợi đến lúc cô ta quay trở lại, dẫn theo ông già giữ cửa, cũng có thể đã kinh động đến những người khác đến hóng chuyện. Mà Sính Đình, theo cậu nói, thì lúc La Văn Miểu chết, hiện trường chỉ có một mình Sính Đình, bác Trịnh phải một thời gian sau mới phát hiện ra.”
Trong lòng La Nhận chấn động: “Ý ông là, mảng da này bám lên cơ thể người, có ý thức tránh khỏi tai mắt của đám đông, có chiều hướng tuyển chọn những người đang cô lẻ?”
Thần Côn nói: “Đúng vậy, chuyện này rất giống với việc phạm tội, rất ít khi tiến hành ngay trước mắt công chúng, phần lớn là chọn những ngõ hẻm không người, nhằm vào những người đi một mình.
“Cậu từng đề cập, quán trọ nhỏ ở gần trạm trung chuyển hành khách Tế Nam, xe chú cậu bởi vì gặp trục trặc giữa đường nên nửa đêm đã dừng lại ở đó. Lúc ấy cách lúc xảy ra vụ án giết người không lâu, nếu như chú cậu vừa hay một mình đi ngang qua phía sau quán trọ, mà mảng da kia lại từ cửa sổ phòng Lưu Thụ Hải chuồn ra ngoài… Đây chính là cái tôi vừa nói, tuyển chọn trong khu vực lân cận, nhưng chắc chắn là có tính tự do.”
Một cơn khí lạnh chạy dọc lên sống lưng Mộc Đại, cô nhìn chằm chằm lên mặt tường phân tích vụ án, không sai, là lựa chọn trong khu vực lân cận. Trương Quang Hoa chết đuối ở đoạn sông gần Đại Đồng, Lưu Thụ Hải sau khi gặp tai nạn giao thông rơi xuống nước ở Đại Đồng thì có biểu hiện khác lạ; Lưu Thụ Hải chết ở quán trọ nhỏ gần trạm trung chuyển hành khách của Tế Nam, mà La Văn Miểu nửa đêm hôm ấy vừa vặn lại cũng ở khu vực đấy; La Văn Miểu tự sát trong phòng mình, mà khi đó, người lao vào trong chỉ có mình Sính Đình.
La Nhận hỏi một câu: “Mảng da người đó, có phải có khả năng mê hoặc lòng người không, có thể thúc ép tính cách của một người thay đổi hoàn toàn, khiến họ làm ra những chuyện khó tin?”
Thần Côn hơi chần chừ: “Tôi cảm thấy có lẽ là vậy, nhưng còn tùy vào sự từng trải, học thức, khả năng tự kiểm soát của từng người. Ví dụ như chú cậu, tôi cảm thấy khả năng tự kiểm soát của ông ấy khá mạnh, bởi vậy nên nảy sinh ra chút phản kháng, vậy nên khi cậu hỏi Sính Đình ông ấy rốt cuộc lạ ở chỗ nào, Sính Đình không nói rõ được, điều này cho thấy La Văn Miểu khống chế bản thân rất tốt, chỉ có giác quan thứ sáu của người thân mới phát hiện ra, hơn nữa ông ấy còn từng nói với cậu rằng ‘Đừng để chú giết người’.
“Cùng bị đeo bám nhưng ngược lại, Sính Đình, bởi vì cô ấy đã bị điên, vậy nên ý thức rất dễ dàng bị khống chế, vậy nên biểu hiện khác lạ của cô ấy mới rõ ràng đến vậy.”
Hình như đúng là như vậy, chú anh năm đó, e rằng cũng từng có cảm giác kích thích muốn ca múa, nhưng ý thức chỉ ngẩn ngơ trong chớp mắt, rất nhanh đã khống chế lại được. Thế nhưng Sính Đình thì khác, cô không kiêng dè gì cả, muốn ngâm nga thì ngâm nga, muốn nhảy múa thì nhảy múa, không quan tâm xem hoàn cảnh có thích hợp hay không, cũng thờ ơ với việc có ai đang nhìn hay không.
Sự yên lặng trong phòng có phần rờn rợn, Thần Côn hắng giọng một cái: “Hiện tại chúng ta tạm để vấn đề này xuống, lại nói đến một chuyện khác.
“‘Đạn ca’ là dân ca thời thượng cổ, nguyệt túc cũng là một loại hình phạt cùng thời, trước đó cả hai người các cậu đều bị hạn chế trong một suy nghĩ, đó chính là ‘nguyệt túc’ và ‘khoét da’ đều là tử trạng đáng sợ. Nhưng, có khi nào hai cái đó không liên quan tới nhau không?”
Mộc Đại lại không nhịn được nói xen vào: “Sao lại không liên quan?”
“Khoét da là do mảng da này tự rời đi, bởi nó cần tìm một cơ thể mới. Nhưng nguyệt túc lại có khả năng là sự trừng phạt đối với hung thủ, e rằng tội mà hung thủ phạm phải, tương ứng với hình phạt nguyệt túc vào thời đó.”
Nói xong lời này, Thần Côn dừng lại một lúc lâu: “Nghe hiểu không?”
Mộc Đại gật đầu: “Hiểu ạ.”
“Củ Cải Nhỏ thì sao, nghe hiểu không?”
Rõ ràng là đang trong một bầu không khí rất căng thẳng và nặng nề, vậy nhưng khi nghe Thần Côn gọi “Củ Cải Nhỏ”, Mộc Đại vẫn thấy buồn cười.
La Nhận bất đắc dĩ liếc Mộc Đại: “Hiểu.”
“Nghe hiểu thì dễ rồi, tiếp theo đây, tôi sẽ nói ra suy luận trọng yếu nhất của tôi, tức làm sao để cứu Sính Đình.”
Con ngươi La Nhận thít chặt lại, bất giác ngồi thẳng người, Mộc Đại cũng gần như nín thở.
Nhưng Thần Côn lại ngưng lại không nói tiếp ngay.
“Hai cô cậu không phải là nên vỗ tay sao? Lúc nói đến chuyện trọng yếu thì phải cho tràng cổ vũ cái chớ?”
Tâm trạng La Nhận bây giờ, làm sao có thể kêu anh vỗ tay cho được, nhưng Thần Côn phân tích lâu như vậy, hình như đúng là rất đáng tán dương. Mộc Đại tự mình vỗ tay bốp bốp bốp ba tiếng, La Nhận nhìn cô một cái, tiếng vỗ tay của cô lập tức nhỏ lại, trong lòng không khỏi ấm ức: Tôi tội gì phải làm thế chứ? Là vì ai hả?
Nhưng nỗi ấm ức xíu xiu này rất nhanh đã bị lấn át bởi sự kinh hãi đem đến bởi lời nói kế tiếp của Thần Côn.
“Nếu tôi đoán không sai, Sính Đình sẽ giống như La Văn Miểu, rất nhanh thôi sẽ phạm tội giết người. Các cậu tất nhiên có thể phòng bị, nhưng cẩn thận đến mấy cũng sẽ có sơ sót, chưa chắc đã phòng được thật. Sính Đình sẽ nhanh chóng nghênh đón số phận như ba người phía trước, chết, nguyệt túc, khoét da.”
Sắc mặt La Nhận dần trắng bệch.
Mộc Đại không đành lòng, vội hỏi Thần Côn: “Vậy làm sao để cứu Sính Đình?”
“Nguyệt túc là bởi người chết đã giết người, khoét da là bởi người đã chết, không còn giá trị lợi dụng, phải tìm kí chủ mới. Suy nghĩ của tôi là, nhân lúc Sính Đình còn chưa kịp giết người thì làm cho cô ấy chết giả, sau khi mảng da rời khỏi thì cứu cô ấy sống lại.”
“Chết giả?”
Thần Côn cười ha hả: “Đương nhiên không phải chỉ giả chết kiểu ngất đi, kiểu đó không lừa được nó đâu. Ý tôi là, thật sự ngừng thở, lợi dụng mấy phút đó để buộc mảng da kia rời khỏi, sau đó lại…cấp cứu trở về.”
“Có điều…” Giọng nói của lão đột nhiên thay đổi, “Cái này kể ra cũng không phải thượng sách.”
Mộc Đại hiểu.
Không ai biết được “mảng da sống” kia rốt cuộc là thứ sức mạnh tà ác gì, sau khi rời khỏi người, phải trói buộc, vây khốn, khống chế ra sao? Nếu như không thể, vậy thì dù cứu được Sính Đình, cũng sẽ luôn có người kế tiếp bị đeo bám.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook