Bẫy Rập
Chương 2


Quách Nguyên Châu ngược lại muốn thất thần, đáng tiếc từ lần trước cậu ta "nổi bật" liền bị lão sư theo dõi, thỉnh thoảng muốn hỏi nhưng đều bị nói lái sang tri thức văn hóa.

Chuông tan học vang lên, Quách Nguyên Châu nằm liệt ở trên bàn thấp giọng oán giận: "Những thứ này thì liên quan gì đến chuyên ngành của chúng ta, lão sư đây là cố ý chỉnh mình.

" "Nên đi học viện văn học.

" Tô Vãn ném sách vào trong túi, sau đó đứng dậy.

"Cũng không phải tất cả mọi người đều là toàn tài, năng lực chuyên môn mạnh không phải là được sao?" Quách Nguyên Châu cùng Tô Vãn sóng vai đi, còn đang oán giận.

Tô Vãn đã thức mấy đêm, tâm tình không tốt, bên cạnh còn có một người lải nhải không ngớt.

Cô nhàn nhạt liếc mắt nhìn Quách Nguyên Châu một cái, đối phương lập tức cảm nhận được sát khí, nhanh chóng gắt gao đóng miệng lại.

Bọn họ đến coi như sớm, trong phòng học lớn không có nhiều người, lấy phong cách học tập của đại học A, hàng đầu đã bị chiếm đầy.


Tô Vãn trực tiếp đi về phía hàng cuối cùng, cô có chút muốn ngủ.

Hai người chọn góc trong nhất ngồi xuống, Tô Vãn nhắm mắt lại dựa lưng vào tường dán gạch men màu trắng, xúc giác lạnh như băng từ thái dương truyền đến nhưng cô không dời đi.

"Nhiều người như vậy?" Quách Nguyên Châu nhìn đoàn người lục tục tiến vào, nhanh chóng đem toàn bộ phòng học lớn lấp đầy, có chút cảm thán nói.

Tô Vãn không có phản ứng cậu ta, Quách Nguyên Châu cũng không để ở trong lòng.

Trên cơ bản sinh viên của các khoa đều chạy tới, trong phòng học có chút ồn ào, nhưng mà trong nháy mắt đột nhiên trở nên an tĩnh lại.

Quách Nguyên Châu cho rằng là lão sư đến nên ngẩng đầu nhìn về phía cửa, sau đó huýt sáo một tiếng.

Trước kia khi còn học cao trung, không ít lần cậu ta huýt sáo với nữ sinh xinh đẹp.

Vốn dĩ Tô Vãn không có ý định mở mắt, chỉ là nghe thấy Quách Nguyên Châu huýt sáo nên theo bản năng quay đầu nhìn cậu ta.

"Người ở cửa kia bộ dạng có chút đẹp.

" Quách Nguyên Châu nháy mắt với Tô Vãn.

Tô Vãn cho rằng là nữ sinh học khoa nào đó, tùy ý giương mắt nhìn lại, lúc này mới phát hiện không phải.

Người đứng ở cửa thân hình thon dài, trên người mặc một chiếc áo len màu trắng gạo, mặt mày sạch sẽ, giống như người đi ra trong bức tranh thủy mặc, vô cùng tuấn tú.

Nhưng mà đôi mắt đào hoa hơi nhíu lại mang theo độ ẩm ướt cùng màu môi quá mức diễm lệ làm cho anh mang theo một cỗ hương vị quyến rũ không rõ ràng.


Đâu chỉ là có chút đẹp mắt, rõ ràng là quá mức đẹp mắt.

Một bên nam sinh đi vào trong phòng học, một bên cùng nữ sinh bên cạnh nói chuyện, môi hơi nhếch lên, dường như đang nói chuyện gì đó rất thú vị.

Tô Vãn khoanh tay, khẽ ngửa ra sau tựa lưng vào ghế, nhìn chằm chằm nam sinh đang đi qua hàng đầu tiên.

Chỉ còn vài phút nữa là đến giờ học, trong phòng học lớn đã tràn đầy người, còn lại vài chỗ ngồi nhưng đều là một chỗ trống, không có hai chỗ ngồi liền kề.

Nam sinh kia và nữ sinh bên cạnh đứng ở hàng thứ ba nhìn một hồi, lại giương mắt nhìn về phía sau, tựa hồ nhận ra người nào đó, lại đi ra phía sau, đi thẳng đến hai hàng phía trước Tô Vãn thì dừng lại, khom lưng thấp giọng nói chuyện với một nữ sinh đeo kính.

Sau đó nữ sinh đeo kính đỏ mặt thu dọn sách vở trên bàn, đứng dậy đi đến một chỗ trống phía trước, mà hàng này lập tức trống hai chỗ.

Nam sinh quay đầu cười dịu dàng với nữ sinh đang đứng phía sau, để cho cô ấy ngồi vào trước.

Trong phòng học lớn có một chút yên tĩnh, không ít ánh mắt đều rơi vào trên người nữ sinh này, nữ sinh này rất xinh đẹp, tóc dài xõa ngang vai, thuộc loại dung mạo mà phần lớn nam sinh đều thích.

Hai má nữ sinh nổi lên màu hồng nhạt, ôm sách đi qua ngồi xuống, đối với loại ánh mắt này cô ta cũng không xa lạ, thậm chí còn hưởng thụ, chẳng qua lần này vẫn có chút bất đồng, dưới ánh mắt của người trong phòng học, cô ta có loại cảm giác như chúng tinh phủng nguyệt.

Sau khi hai người ngồi xuống, ánh mắt của rất nhiều người cũng đều thu hồi, phòng học lớn lại bắt đầu ồn ào.


Cho đến khi giáo sư Khuông Chính Minh bước vào.

Khác với trong tưởng tượng của rất nhiều người, tuy rằng vị này có không ít tác phẩm, là một giáo sư nổi tiếng, nhưng chỉ từ cách ăn mặc mà hình dung, chỉ có thể nói là một lão già xấu.

Một thân âu phục quá rộng bị giặt đến nỗi sắp bạc trắng nhăn nhúm treo trên người, tóc cũng không biết đã bao nhiêu ngày không chải qua, nói là ổ gà cũng có chút vũ nhục gà.

Nhưng mà một khi mở miệng thì lại dí dỏm hài hước, logic trôi chảy, tất cả các loại điển tích lịch sử đều có thể hạ bút thành văn.

Quả thật chỉ cần đứng trên bục giảng là có thể tỏa sáng.

Ngay cả Quách Nguyên Châu hoàn toàn không có hứng thú với cái gì gọi là văn hóa cũng nghe say sưa, sớm đem cái gì mà tiểu thuyết diễm tình quên đến không còn một mảnh.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương