Bảy Ngày Bảy Đêm
-
Chương 39
Đứa bé đến cũng không làm tình hình trở nên tốt đẹp hơn, đúng là nó ăn rắn giày vò rắn, nhưng dù sao thì vẫn chưa thực sự trở thành Quỷ Vương, giải quyết một con rắn thôi cũng tốn quá nhiều thời gian.
Ánh sáng màu bạc dần tụ lại bên hông, nếu không dùng sức lực lớn thì rất khó có thể tiến thêm một bước.
Tô Nhĩ vẻ mặt đau lòng mà nhìn qua đứa bé trong ngực: "Thần Toán Tử thật đúng là ngoan độc, lại hoàn toàn không để ý tới sinh tử của em."
Vệ Tuấn ở bên cạnh thật sự nghe không nổi nữa, nhưng thấy nét mặt bình tĩnh của Kỷ Hành, không bị ảnh hưởng chút nào, đành phải ho nhẹ một tiếng chủ động ngăn cản phát ngôn sâu sắc của đối phương: "Nghĩ biện pháp chạy trốn trước đã."
Không phải Tô Nhĩ tự coi nhẹ mình, cậu thật sự không có thực lực này, chỉ có thể đánh cược đứa bé trong ngực có thể phát huy tác dụng.
Vô thức cúi đầu liếc mắt nhìn giá trị võ lực trên huy hiệu, thở dài tiếc nuối, trong ba cái giá trị này, Tô Nhĩ càng thêm yêu thích giá trị võ lực.
Linh trị quá không ổn định, nếu quỷ nhập vào người mà không rời đi sẽ ngoẻo luôn, giá trị mị lực hấp thu âm khí có hạn, chỉ cần vừa quá giới hạn một chút, sẽ làm mình bội thực mà chết trước tiên.
Khách quan mà nói, giá trị võ lực ổn định hơn nhiều.
Kỷ Hành lúc này nói: "Chờ một chút."
Từ phần eo trở xuống không khí gần như thực chất hóa, đứa bé cũng dần dần không thể chà xát con rắn, nhưng Kỷ Hành vẫn không có ý tứ động thủ.
Bốn mắt nhìn nhau, Tô Nhĩ đột nhiên kịp phản ứng gì đó, hô to một tiếng: "Không cầu sinh cùng tháng cùng năm, nhưng nguyện chết cùng năm cùng tháng!"
Giọng điệu bi tráng, hơi có chút ý tứ cam chịu số phận.
Kỷ Hành khẽ gật đầu, giống như tán thành biểu hiện vừa nãy của cậu.
Mắt thấy con rắn rậm rạp chằng chịt đã nhanh lắng đọng ở ngực, chỗ cửa sổ rốt cuộc có một chút động tĩnh, khung gỗ hai bên bị lõm vào trong, mắt thấy sắp đạt tới điểm cực hạn.
"Cúi đầu xuống." Kỷ Hành thấp giọng nhắc nhở.
Tốc độ cúi đầu của Tô Nhĩ còn nhanh hơn cả tốc độ anh mở miệng.
Cửa sổ đột nhiên nổ tung, gai gỗ vỡ vụn bắn tung tóe như nước, Kỷ Hành thay cậu ngăn cản phần lớn, nhưng vẫn có hai mảnh gỗ xẹt qua làn da mềm mại.
Tô Nhĩ sờ lên cổ, có chút đau đớn.
"Hí...iiiiii."
Khẽ hít một hơi, đúng là có chút đau.
Kỷ Hành và Vệ Tuấn cũng không có biểu hiện đặc biệt gì, có thể thấy được chỉ là bị thương ngoài da, Tô Nhĩ hơi hơi thả lỏng trong lòng.
Tường đồng vách sắt do những con rắn tạo thành bị cưỡng ép phá vỡ ra một lỗ hổng, Thần Toán Tử đứng ở ngoài cửa sổ, tay áo rộng thùng thình tung bay theo gió, lãnh ý trên mặt làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Khi hắn trông thấy đứa bé trong ngực Tô Nhĩ, ánh mắt trầm như vực sâu.
"Cậu còn có gì muốn nói sao?"
Vết thương trên cổ nhắc nhở Tô Nhĩ, Thần Toán Tử thật sự động sát tâm.
Cậu ngẩng đầu, thấy cả người đối phương chìm trong ánh trăng, rõ ràng là quỷ, nhưng lại giống như Thần Linh đứng trên mây.
Trong lòng Tô Nhĩ có vài phần lãnh ý, mở miệng lại nói: "Ý trung nhân của tôi, là vị anh hùng cái thế, sẽ có một ngày hắn sẽ đạp thất thải tường vân tới đón tôi."
"..."
Vệ Tuấn nghiêng đầu nhìn, giờ phút này thật sự có chút bội phục cậu.
Tô Nhĩ vừa nói chuyện, vừa cố gắng di chuyển về hướng lỗ hổng bị mở ra.
Đáng tiếc chân bị hơn mười con rắn dây dưa, thấy ra khỏi cửa thôi cũng khó có thể qua.
Kỷ Hành: "Tới gần một chút."
Tô Nhĩ tốn rất nhiều sức lực mới có thể di chuyển đến cạnh anh, chân giống như đổ chì đột nhiên trở nên nhẹ nhõm, lúc này mới phát hiện ra xung quanh Kỷ Hành có ít rắn nhất, tiếp theo là Vệ Tuấn.
Thực lực của mình yếu nhất, quả nhiên bị những thứ yêu vật này xem như quả hồng mềm mà bóp.
Lưng tựa đại thụ dễ hóng mát, có Kỷ Hành ngăn trở phần lớn lực cản, Tô Nhĩ thuận lợi đi ra ngoài, Vệ Tuấn cũng rời khỏi lỗ hổng gần như cùng lúc với họ.
Quay đầu nhìn lại gian phòng mình vừa bị nhốt, bóng dáng con rắn dần dần tiêu tán, phảng phất như chưa có gì xảy ra.
Mối nguy của lũ rắn đã được giải trừ, nhưng người chủ trì cũng không phải là loại lương thiện gì.
"Đưa đứa bé cho ta." Tiếng Thần Toán Tử không lớn, nhưng ý mệnh lệnh bên trong lại rất nặng.
Tô Nhĩ không có nói nhiều, đi lên trước cung kính giao cho hắn đứa bé.
Động tác không chút do dự ngược lại làm Thần Toán Tử có vài phần kinh ngạc.
Co được dãn được, còn có thể đi với ma mặc áo giấy...!Thần Toán Tử nhìn Tô Nhĩ một cái thật sâu, đột nhiên cảm thấy người này sẽ là người sống lâu nhất trong trò chơi, lắc đầu một cái rồi quay người biến mất không thấy gì nữa.
Đứng tại chỗ chỉ còn có ánh trăng lành lạnh với tiếng lá cây xào xạc, Tô Nhĩ nhắm mắt lại: "Trong phim có một câu thoại cuối cùng là cái gì mà..."
Kỷ Hành: "Ta đoán trúng mở đầu, nhưng lại đoán không trúng kết cục."
"Không sai!" Tô Nhĩ làm ra động tác ôm tim nhíu mày*: "Người chủ trì cướp đi con của tôi, đứa bé còn nhỏ như vậy, đã bị bức bách chịu đựng nỗi khổ biệt ly."
*西子捧心: Tây Tử phủng tâm, ý chỉ dáng vẻ bệnh tật của mỹ nữ càng làm tăng thêm vẻ đẹp của cô ấy, thời Xuân Thu có một vị mỹ nhân Tây Thi ốm yếu bệnh tật, thường hay ôm tim nhíu mày, nhưng càng cau mày thì cô ấy lại càng đẹp hơn.
"..."
Cả người đầy dịch nhầy tanh hôi, lúc này bị gió thổi qua, mùi gay mũi làm cho người ta buồn nôn.
Tùy tiện phát ra hai tiếng cảm khái, Tô Nhĩ chuẩn bị đi rửa sạch một phen.
Vệ Tuấn gọi cậu lại: "Tôi nợ cậu một ân tình."
Tô Nhĩ cắn cắn môi, không có phủ nhận, dù sao vì cứu người bản thân ngay cả đứa bé cũng không còn.
Tránh cho lại thấy xúc cảnh sinh tình, nhanh chóng bước nhanh rời đi.
Vệ Tuấn: "...!Cậu ấy có phải lại nghĩ tới chuyện gì kỳ quái không?"
Kỷ Hành không thuận theo chủ đề mà trả lời, ngược lại nói: "Trước khi bình minh chắc có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì nữa, nhưng vẫn nên cảnh giác thì hơn."
Vẻ mặt Vệ Tuấn lại lần nữa trở nên ngưng trọng, nhẹ gật đầu.
Vương gia nhà lớn nghiệp lớn, còn đặc biệt mở ra một khu vực để xây dựng hồ tắm nhân tạo, ống thoát nước đều được làm bằng sứ, bình thường phối trí như vậy chỉ có dùng trong gia đình cực kỳ giàu có hoặc là hoàng cung mà thôi.
Tô Nhĩ ngâm nửa người trong nước, thoải mái mà phát ra một tiếng than nhẹ.
Cậu không dám nhắm hai mắt lại, thời khắc cảnh giác mà nhìn chằm chằm vào xung quanh bờ hồ, như dự đoán không bao lâu con rắn hoa liền lặng yên không một tiếng động bò tới hướng này.
Mới vừa bị tính kế, Tô Nhĩ sao có thể đơn giản bỏ qua, đảm bảo tay đã lau sạch sẽ, động tác cực kỳ nhẹ nhàng kéo quần áo về hướng bên này, lặng lẽ chạm vào súng phóng điện bên trong, muốn chờ con rắn hoa kia bò lại gần, tóm lấy nó lúc vẫn còn trên bờ để có cơ hội tấn công.
Nhưng mà khi chỉ còn cách vài mét, con rắn đột nhiên ngừng lại, đổi hướng bò lên trên cái cây gần đó mà cuộn mình.
Tô Nhĩ nhíu mày, tạm thời vứt bỏ ý định trả thù, xuyên qua cái bóng trên mặt nước, có thể lờ mờ trông thấy tàn ảnh của rắn hoa đang ngoan ngoãn cuộn tròn.
Chẳng biết tại sao trong nội tâm có chút mơ hồ bất an, trước đó con rắn hoa chưa bao giờ biểu hiện ra dáng vẻ sợ hãi với cậu, làm sao lại đột nhiên biết có chừng mực rồi?
Trừ phi, con rắn hoa không phải sợ hãi mình?
Ánh mắt Tô Nhĩ trầm xuống, dứt khoát cầm lấy quần áo, không bận tâm tới việc trên người chưa lau sạch nước.
Tắm rửa với đi vệ sinh đều là hai việc nguy hiểm trong trò chơi, nếu như không phải vì trên người lưu lại mùi dịch nhầy rất khó ngửi, cậu cũng sẽ không chọn khoảng thời gian này mà đi tắm rửa.
Tô Nhĩ ý thức được mình vẫn luôn quá mức tin tưởng vào phán đoán trong tiềm thức, cho rằng Thần Toán Tử và đứa bé rời đi, yêu vật tập kích Vệ Tuấn cũng bị đánh tan, ít nhất trong thời gian ngắn sẽ không ngóc đầu trở lại.
Dùng lý trí nhân loại đi suy đoán suy nghĩ quái vật là không ổn.
Cũng may là cậu dễ dàng đứng dậy từ trong nước, nhưng ngay sau đó, mặt nước nổi lên một tầng gợn sóng, toàn bộ nước trong hồ tắm bắt đầu lay động.
Mặc dù Tô Nhĩ đã nín thở bất động, gợn sóng chẳng những không biến mất, mà còn từng tầng một áp sát về phía cậu.
Tô Nhĩ cũng không dám dùng súng phóng điện ở trong nước, có khi quỷ còn chưa chết mà mình đã bị điện giật chết rồi.
Vừa lui về phía sau vừa bắt đầu tưởng tượng tình huống kinh khủng nhất để phòng ngừa, không phải là mặt nước biến thành màu đỏ, thì là từ bên trong trồi lên một cái đầu người đáng sợ.
Não bổ hình ảnh còn chưa xong, mặt nước đã xuất hiện sợi tóc màu đen, nửa khuôn mặt trắng bệch từng chút ngoi lên khỏi mặt nước.
Ngoại trừ màu nước không thay đổi, những cái khác quả thực giống y đúc như trong tưởng tượng của Tô Nhĩ.
Cậu cảm nhận được ác ý của thế giới.
Cái đầu người chìm trong nước nhanh chóng di chuyển tới phía Tô Nhĩ, căn bản không cho bất kỳ cơ hội phản ứng gì.
Chân không biết bị cái gì cuốn lấy, Tô Nhĩ không lên bờ được, lo lắng giãy giụa quá mức không cẩn thận là sẽ trượt chân.
Dứt khoát định thử một phen, xem có thể hút được bao nhiêu âm khí của vị khách không mời mà đến này.
Khuôn mặt trắng bệch rốt cuộc cũng hoàn toàn nhô lên khỏi mặt nước, chính trong khoảnh khắc đối mặt, Tô Nhĩ há miệng, không phải vì muốn hút âm khí, mà là cảm thấy kinh ngạc.
"Chúc Vân?!"
Cậu thất thanh nói.
Tô Nhĩ nhớ tới cái đêm hôm mới từ phó bản thứ hai trở về, trong lúc nửa tỉnh nửa mê cũng thấy Chúc Vân xuất hiện với dáng vẻ như vậy, ngay cả mùi rong rêu cũng có vẻ quen thuộc.
Ngón tay lạnh buốt vuốt ve miệng vết thương chỗ cổ, hơi dùng sức, chỗ vừa mới đóng vảy bị xé ra một cách tàn nhẫn.
Đau đớn làm cho Tô Nhĩ nắm chặt tay, cố gắng tìm kiếm cách chạy trốn, sau khi không có kết quả lại muốn kéo dài thời gian chờ cứu viện: "Cậu có phải Chúc Vân không?"
"Xem như thế đi."
Thanh âm yếu ớt truyền đến, cũng là câu trả lời cho cậu.
Tô Nhĩ nắm chặt thời gian ra một bài toán: "Chứng minh cho tôi xem đi."
Khuôn mặt trắng bệch kia rốt cuộc cũng có một chút nét mặt khác biệt, nhưng chỉ vài giây đồng hồ đã nói ra đáp án: "[1, 3]."
"..."
Với thành tích môn toán của Tô Nhĩ, bài toán có độ khó cao, cậu không nghĩ ra được đâu, ý nghĩ kéo dài thời gian cứ thế mà dẹp.
Vết thương trên cổ trải qua hai lần tàn phá, hiện giờ đang không ngừng chảy máu.
"Đừng nghe theo người chủ trì." Chúc Vân tay không rời khỏi cần cổ yếu ớt, dường như muốn giết cậu nhưng lại nhịn xuống: "Tô Nhĩ, đừng đi, tôi có để lại đồ vật cho cậu."
Tô Nhĩ: "Điện..."
"Không phải cái kia." Bởi vì gương mặt có chút sưng vù, nụ cười của Chúc Vân cũng không đẹp mắt như trong ấn tượng ngày xưa: "Đồ vật ở ngay trong cái giếng chỗ quỷ trạch, nhớ phải đi vào ban ngày."
Vừa nói xong sát ý lại lần nữa hiện lên trong mắt của cô, hai tay đặt ở cổ bắt đầu dùng sức.
"Chúc..."
Cực kỳ khó khăn mà phát ra một âm tiết.
Chúc Vân gắt gao nhìn chằm chằm cậu, chậm rãi buông tay ra, chìm vào trong nước biến mất không thấy gì nữa.
Tô Nhĩ hít vào một hơi, cũng nhanh chóng lặn xuống nước, nỗ lực mở to mắt, đáng tiếc trong hồ cái gì cũng không có.
Khi Chúc Vân vừa biến mất, con rắn hoa trong nháy mắt bắt đầu không an phận.
Tô Nhĩ mặc nốt cái áo ngoài rồi lên bờ, không chút do dự giật điện nó một cái, rắn hoa lúc này mới thành thật.
Tóc ướt, quần áo cũng ướt, nhưng Tô Nhĩ lại hoàn toàn không cảm thấy lạnh, thậm chí còn cố gắng hấp thu sự lạnh lẽo này làm bản thân thanh tỉnh.
Đêm nay gặp phải quá nhiều chuyện kích thích, lúc đi qua chỗ rẽ, thấy Thần Toán Tử xuất hiện lần nữa cũng không làm cậu cảm thấy quá kinh ngạc.
Đứa bé không biết đã bị đưa tới nơi nào, Thần Toán Tử đứng một mình ở dưới bóng cây, không thèm đếm xỉa tới sự nhếch nhác của cậu lạnh lùng nói: "Ngày mai sẽ có một cơ hội bày ra trước mặt ngươi, ngươi phải nắm lấy nó."
Tô Nhĩ: "Cơ hội gì?"
Chữ cuối còn chưa nói xong, Thần Toán Tử đã biến mất trong hư không.
Mang theo tâm sự nặng nề, Tô Nhĩ đi đến cửa phòng của Kỷ Hành, người sau đang dựa vào khung cửa nói chuyện với Vệ Tuấn.
Người nhìn thấy Tô Nhĩ trước chính là Vệ Tuấn, vẻ mặt khó hiểu: "Làm sao lại thành ra như này?"
Kỷ Hành nghiêng người, thoáng nhìn xuống tay áo vẫn còn nhỏ nước khẽ nhíu mày: "Đi thay quần áo đi."
Tô Nhĩ không trả lời, ngược lại đi đến trước mặt bọn họ rồi dừng lại, biết rõ có một số việc quyền quyết định không ở trên tay mình, giống như việc đi quỷ trạch tìm đồ vật, lấy thực lực bây giờ chỉ có đi tìm chết thôi.
Kỷ Hành bình thường rất chiếu cố cậu, còn cho cả đạo cụ, Tô Nhĩ cũng không sợ nếu thật sự có thứ tốt đối phương sẽ chiếm làm của riêng, dù có như vậy thì cũng coi như trả lại nợ lúc trước.
"Tôi đụng phải thủy quỷ." Tô Nhĩ không làm bại lộ thân phận Chúc Vân, chậm rãi nói: "Cô ta bảo tôi đi lấy thứ đồ nào đó trong quỷ trạch."
Kỷ Hành suy nghĩ một chút: "Quỷ dụ dỗ người chơi đi mạo hiểm là chuyện bình thường, nhưng cũng không loại trừ khả năng thật sự có đạo cụ cao cấp."
"Sau đó tôi lại gặp phải Thần Toán Tử, nghe ý của ông ta là muốn cưỡng ép tống tôi khỏi phó bản vào ngày mai." Tô Nhĩ cười khổ: "Thủy quỷ đã nói cho tôi biết chỗ chính xác giấu đồ vật, còn dặn phải đi vào ban ngày, nhưng người chủ trì lại muốn tôi rời đi..."
Nói xong không khỏi lộ ra biểu cảm khổ não: "Tôi thật sự không biết nên làm gì bây giờ."
Kỷ Hành khẽ mấp máy môi, còn chưa kịp nói, Vệ Tuấn bên cạnh đã run rẩy mí mắt, vừa mới nãy thiếu chút nữa là chết trong phòng cũng không có nói tục, lúc này lại chửi thề: "Cậu đang nói cái m* gì thế hả?!"
Đều là người chơi, bản thân vẫn còn loay hoay không biết sống sót ra sao, Tô Nhĩ đã bắt đầu cân nhắc nên để cho người chủ trì giúp đỡ ăn gian rời khỏi phó bản, hay là chấp nhận lời xui khiến của nữ quỷ đi tìm kiếm cơ duyên!
Bị câu nói này hét vào mặt phản xạ có điều kiện run lên, Tô Nhĩ cau mày tiến sát tới cạnh Kỷ Hành, thấp giọng hỏi: "Anh ấy không sao chứ?"
Vệ Tuấn luôn làm cho người khác có ấn tượng không tệ, dịu dàng lại chu đáo, là tâm phúc trong đội ngũ lần này, nhưng bây giờ lại cực kỳ gắt gỏng, giống như là con mèo xù lông.
Kỷ Hành thản nhiên nói: "Cậu ngày ngày làm đề Ngũ Tam để cố gắng thi đỗ Đại học, học sinh được tuyển thẳng lúc này lại bày ra vẻ mặt khó xử nói không biết nên chọn Thanh Hoa hay Bắc Đại, đối với người như vậy, cậu sẽ làm gì đây?"
"..."
__________________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tô Nhĩ trong mắt của người khác: Chọn Thanh Hoa hay Bắc Đại đây? Nhưng tôi có thể thi đậu bằng nỗ lực của mình, vậy thì có cần bỏ cái danh ngạch này để thể hiện bản thân trong kỳ thi Đại Học không?
Vệ Tuấn: Loại tra nam trà xanh này, tại sao lại được trò chơi sủng ái chứ?! Rốt cuộc là vì sao?.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook