Bảy Mươi Hai Ngày Thiếu Gia Làm Con Gái
-
Chương 138
- Cậu hãy cho vệ sĩ đưa bếp trưởng Duy Hào vào phòng nghỉ rồi căn dặn nhà bếp những lời tôi vừa nói lúc nãy!
Hào Tâm cúi người kính cẩn rồi nói:
- Dạ! Tôi sẽ làm ngay ạ!
Ông Châu quay người nhìn xung quanh một lượt rồi hỏi:
- Sao không thấy quản gia Khôi đâu?
Gia Khánh nhẹ giọng thưa:
- Dạ! Lúc nãy điện thoại không liên lạc được với bác sĩ Hảo Danh nên ông ấy và Huy Bình đã đến nhà đón bác sĩ Hảo Danh rồi ạ!
Gia Bảo nghe vậy thì hỏi khẩn trương:
- Mẹ sẽ không sao chứ ạ? Con thấy lúc nãy mẹ có vẻ rất mệt mỏi.
Ông Châu gật đầu và nhấn mạnh:
- Mẹ con sẽ không sao đâu! Con đừng lo quá! Chỉ cần nghỉ vài ngày là bà ấy sẽ khỏe lại thôi.
Nói xong thì ông quay sang Gia Khánh đều giọng:
- Cậu hãy mau vào gọi An Na hoặc bà Lan ra đây!
- Dạ!
Gia Khánh cúi người rồi vội vã chạy vào trong. Khoảng năm phút sau An Na bước ra với đôi mắt đỏ và sưng vì khóc. Cô dụi mắt mình rồi lắc đầu liên tục vì sợ hình trước mắt là do ảo giác. Cô thốt lên kinh ngạc:
- Thiếu gia! Là thiếu gia thật sao?
Gia Bảo quay lại mỉm cười sau đó bước tới và ôm lấy cô rồi khẽ nói:
- Tuy chuyện đã qua rồi nhưng anh vẫn muốn nói với em một lời cảm ơn.Nếu không có em và cuộn phim đó thì bây giờ anh đã ở trong tù với tội danh giết người rồi! Anh thật sự rất cảm ơn em! An Na!
An Na gật đầu rồi nghẹn ngào nói:
- Anh đừng cảm ơn em! Đó là trách nhiệm của em! Trách nhiệm của một gia nhân đối với chủ của mình nên anh không cần cảm ơn em tới hai lần như vậy!
Gia Bảo buông cô ra rồi nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt trên gương mặt nhỏ bé của cô sau đó nhẹ giọng:
- Em đừng nói như vậy! Đấy không phải là trách nhiệm và nghĩa vụ của ai đối với ai cả! Đó là tình cảm giữa người với người! Giữa em với gia đình anh! Nếu như em nghĩ như vậy thì anh và ba,mẹ của anh sẽ rất đau lòng. Chỉ có giai cấp và tầng lớp mới phân biệt còn tình cảm thì không có ranh giới đó! Giữa người với người chỉ có sự chân thành mới giúp nhau được. Không có ai có thể giúp người khác với hai chữ trách nhiệm cả! Em hiểu không?
An Na gật đầu và khẽ giọng: -Dạ! E biết rồi ạ!
Ông Châu bước tới và nhẹ giọng với An Na:
- Con hãy vào chuẩn bị nước tắm cho Gia Bảo đi! Thằng bé cần ngâm mình để thư giãn.
An Na cúi người và khẽ nói:
- Dạ!Con sẽ làm ngay ạ!
Nói xong cô vội vã bước vào phòng tắm. Cô đóng cửa lại rồi khóc trong nỗi vui mừng:
- May quá! Cuối cùng những điều em cầu nguyện đã thành hiện thực. Cuối cùng thì anh đã tỉnh lại …cuối cùng thì em cũng giành giật được anh từ tay thần chết và từ đây em sẽ lại được nhìn thấy anh. Được nghe thấy tiếng anh cười. Được nhìn thấy anh ăn cơm và được chính tay mình lựa chọn cho anh những bộ trang phục mặc mỗi ngày … Gia Bảo! Anh hãy cố gắng sống thật tốt, sống thật hạnh phúc! Bởi vì khi anh hạnh phúc thì em mới được yên lòng để đi tìm hạnh phúc của chính mình. Khi Lâm Gia Bảo được hạnh phúc thì Quang An Na này mới thật sự được hạnh phúc anh ạ!
AnNa lấy tay lau hết nước mắt rồi nở một nụ cười rất tươi sau đó nhanh chóng bước lại bồn nước và lại thực hiện công việc của mình với một nỗi lòng thanh thản và một nụ cười rất mãn nguyện.
Ông Châu cười hạnh phúc khi nhìn thấy con trai mình ăn rất ngon miệng. Ông chờ anh buông đũa xuống rồi nhẹ giọng:
- Thấy con ăn ngon thế này thì ba mới thật sự an lòng! Thời gian qua con đã phải chịu rất nhiều đau khổ. Hy vọng từ nay trở đi sóng gió sẽ không còn ập đến Lâm gia chúng ta nữa!
Gia Bảo gật đầu và nói:
- Không còn đâu ba ạ! Con tin chắc là vậy!
- Tin chắc?
- Ông Châu thốt lên kinh ngạc.
Gia Bảo gật đầu rồi nhấn mạnh:
- Dạ! Con chắc chắn là hết đấy ạ!
Ông Châu nhìn thấy vẻ tự tin của con trai thì gật đầu tán thưởng:
- Đúng là con trai của ba! Rất có bản lĩnh và phong độ của một người đàn ông!
Gia Bảo nghe vậy thì cười thích, lòng thầm nghĩ “ Mình biết chứ sao lại không! Tất cả rắc rối đều xảy ra kể từ khi mình bị hoán đổi linh hồn với Phương Nghi và bây giờ thì mọi chuyện đã trở về như trước thì mình tin chắc là rắc rối cũng kết thúc từ đây! ”
Bà Lan đưa ra một ly trà và một ly sinh tố đu đủ rồi đưa ly trà cho Ông Châu còn ly sinh tố đu đủ thì đưa cho Gia Bảo. Thấy vậy Gia Bảo tỏ ra kinh ngạc hỏi:
- Sao cô lại đưa sinh tố đu đủ cho cháu mà lại không phải là cà fê?
Bà Lan nghe vậy thì ngớ người ra vài giây rồi lúng túng giải thích:
- Tại vì …thiếu gia đã nói cà fê là thức uống có hại cho sức khỏe và thần kinh nên đã yêu cầu đổi thành sinh tố đu đủ làm thức uống hàng ngày nên tôi mới đem thứ này ra nếu thiếu gia không thích thì tôi sẽ đổi ngay ạ!
Gia Bảo im lặng và thầm nghĩ “ Đây là thức uống thường ngày của Phương Nghi sao? Vậy thì mình phải thử mới được! ”
Gia Bảo ngậm vào ống hút và hút một ngụm. Anh nhăn mặt cố nuốt cho qua cổ họng rồi nói: -Không được rồi! Quá ngọt! Cháu không thể uống loại này! Từ nay trở đi cô cứ chuẩn bị cà fê cho cháu như trước!
Bà Lan vội đáp kính cẩn:
- Dạ! Vậy thiếu gia đợi một lát, tôi sẽ vào pha cà fê ngay ạ!
Bà Lan nói xong thì vội vàng vào trong. Ông Châu nhìn Gia Bảo vài giây rồi thầm nghĩ “ Bây giờ mình mới thấy con trai mình trở lại như trước.Tự tin, dứt khoát và rất có bản lĩnh! Bên cạnh cái vẻ ngoài hoàn hảo thì đây là những điều mà khiến mình rất tự hào về nó. Đúng là tính cách của một nhà lãnh đạo trong tương lai! ”
Ông Châu mỉm cười với suy nghĩ đó rồi buông giọng:
- Nếu nhìn thấy con thế này thì chắc là Bảo Trân vui lắm! Thật tội nghiệp cho con bé!
- Bảo Trân? Tội nghiệp ư?
- Gia Bảo thốt lên kinh ngạc.
Ánh mắt của anh có vẻ rất tức giận khi nói xong câu nói đó. Anh thở gấp rồi nhấn mạnh:
- Không phải đâu ba à! Bảo Trân không hề tội nghiệp! Cô ta là chính là một con hồ ly đấy ba ạ!
Ông Châu nghe vậy thì tỏ ra hoài nghi:
- Con nói là hồ ly sao? Ý con là sao? Ba không hiểu!
Gia Bảo nuốt nước bọt như cố gắng kìm nén sự tức giận trong lòng rồi nói:
- Ba không biết đó thôi! Bảo Trân không hề như bề ngoài. Chúng ta đã bị cô ta lừa trong bốn năm qua …
- Lừa sao? Con nói là Bảo Trân đã lừa chúng ta trong bốn năm qua sao?
- Ông Châu hỏi khẩn trương.
Gia Bảo gật đầu rồi nhấn mạnh:
- Đúng vậy ba ạ! Thực ra ngay từ bốn năm trước thì chúng ta đã bị hai cha con họ Đào lừa. Những lần gặp gỡ tình cờ của Bảo Trân và con rồi cả việc cô ta cứu con khỏi chiếc xe đó. Tất cả đều là màn kịch mà họ cố tình dựng ra để lấy lòng tin của con. Thực ra người lái chiếc xe Mercedes bốn năm trước chính là Đào Chí Triệu. Hai người họ một người đấm, một người xoa. Tất cả là để con tin rằng giữa con và Bảo Trân là một sự ràng buộc có sẵn, một duyên nợ! Một cuộc tình định mệnh.
Ông Châu nghe vậy thì hoảng hốt giật mình rồi hỏi:
- Họ làm vậy để làm gì hả con? Mục đích gì mà khiến họ lên kế hoạch để tiếp cận với Lâm gia chúng ta?
Gia Bảo nghiến chặt răng rồi nói với một đôi mắt giận dữ:
- Tiền đó ba à! Chính là vì tiền mà họ đã dàn dựng lên vở kịch đó và kiên nhẫn diễn trong bốn năm nay. Chính tai con nghe được hai cha con họ nói chuyện. Công ty của ba cô ta đang nợ nần chồng chất. Số tiền không dưới ba trăm tỷ đồng. Tất cả số vốn trên mạng đều là vốn ảo. Chính miệng Bảo Trân nói là khi nào cô ta cưới con thì những gì của Lâm gia sẽ trở thành của Đào gia và người mà cô ta muốn loại bỏ đầu tiên khi chính thức làm thiếu phu nhân của tập đoàn Lâm Thị chính là mẹ con! -Hoang đường! Con bé đó dám ăn nói ngang tàn như vậy sao?
- Ông Châu đập bàn quát với ánh mắt giận dữ.
Gia Bảo thở dài nói tiếp tục nhấn mạnh:
- Không chỉ có thế! Cô ta còn nói đó là một phần thưởng xứng đáng cho công sức cô ta ép mình cười và khóc trước mặt chúng ta trong bốn năm qua.
Ông Châu nắm chặt tay lại rồi gằn giọng:
- Con bé này …thiệt tình! Vậy là trong bốn năm qua chúng ta đã bị Đào Chí Triệu và con gái ông ta lừa sao? Chúng ta là những con cờ trong tay họ trong những năm qua sao?
Gia Bảo gật đầu rồi nhẹ giọng:
- Không sai ba ạ! Cô ta chính là một con cáo già ghê ghớm nhất mà con từng thấy. Bốn năm qua cô ta không hề để lộ một chút sơ hở. Con cứ tưởng mình đã tìm được hạnh phúc của đời mình …ai ngờ con chỉ là diễn viên chính trong một vở kịch được viết dành cho chính mình!
Gia Bảo thở dài rồi buông giọng:
- May là buổi lễ đính hôn đã bị hủy bỏ chứ nếu không thì thật đúng là phiền phức!
Ông Châu nghe vậy thì chết lặng đi vài giây rồi quay lại nói đứt quãng:
- Nhưng mà …ba đã …tính chuyện kết hôn cho con và cô ta mất rồi!
- Kết hôn của con và Bảo Trân sao? Sao lại có thể như vậy được?
- Gia Bảo hét lên kinh ngạc.
Ông Châu gật đầu rồi ấp úng nói:
- Tại vì …ba thấy cô ta …có vẻ buồn vì chuyện lễ đính hôn bị hủy bỏ rồi chuyện con đi tìm ông Hà với Phương Nghi …lúc đó ba thấy cô ta khóc đến sưng cả mắt nên ba đã cùng ba cô ta bàn chuyện kết hôn của hai đứa!
Gia Bảo lắc đầu rồi nói giọng chán nản:
- Ba lại bị cô ta lừa rồi! … Mà cũng chẳng trách được! Bảo Trân đúng là một diễn viên sừng sỏ không cần ống kính và đạo diễn. Hâz …vậy đám cưới được tổ chức khi nào hả ba?
- Là lễ tình nhân năm sau con ạ!
Gia Bảo nghe vậy thì im lặng. Ông Châu vội vàng nói:
- Hay để ba sang nói chuyện với họ và hủy kế hoạch đã định?
Gia Bảo khẽ mỉm cười và nói vẻ thản nhiên:
- Không cần đâu ba ơi! Ba cứ để cho hai cha con họ tự tới nhà mình khi đó chúng ta từ chối thì vợ kịch của họ mới có đoạn kết hấp dẫn!
Gia Bảo nói xong thì giơ tay lên xem giờ rồi thầm nghĩ “ Mình đã tỉnh lại thì chắc Phương Nghi cũng vậy nhưng bây giờ cũng đã muộn rồi mình không nên đến làm phiền cô ấy! Có gì sáng mai mình sẽ tới Jimmy và rủ cô ấy đi chơi nhưng mà …không biết ba cô ấy sao rồi nhỉ? Ông ấy có may mắn thoát chết trong vụ nhảy lầu tự tử đó không? … Có lẽ lúc này mình không nên rủ cô ấy đi chơi. Phương Nghi là người nhạy cảm và rất dễ giận nếu ba cô ấy đang bệnh mà mình rủ đi chơi chắc là bị mắng té tát vào mặt …có khi cô ấy lại ghét mình luôn đấy chứ! Nhưng mà mình thật sự rất muốn đi chơi cùng cô ấy trong buổi sáng đầu tiên khi đã hoán đổi linh hồn! Thôi …để sau vậy! ”
Gia Bảo suy nghĩ một lúc rồi hỏi ba mình:
- Ba ơi! Ba có biết ông Hà còn sống hay đã…?
Ông Châu nghe vậy thì tỏ ra ngạc nhiên rồi hỏi: -Sao con lại hỏi vậy? Chẳng phải con và Phương Nghi đi tìm ông ấy sao?
Gia Bảo thở dài rồi buồn bã nói:
- Ông ấy đã nhảy lầu tự tử ba ạ!
- Tự tử sao? Khi nào?
- Ông Dao thốt lên hoảng sợ.
Gia Bảo im lặng một lúc rồi khẽ nói:
- Sáng nay ba ạ! Sáng nay Phương Nghi gọi tới nói cho con biết là ba cô ấy đã nhảy lầu tự tử.
Ông Châu chết lặng đi vài giây rồi nói với ánh mắt thương cảm:
- Thật tội nghiệp cho ông ấy! Bọn bắt cóc độc ác đó rồi cũng phải chịu sự trừng phạt của pháp luật hay của ông trời.
Ông im lặng một lúc rồi nhẹ giọng:
- Đây là một cú sốc rất lớn đối với hai anh em Phương Nghi … cái cảm giác mất đi một người thân nó đau đớn đến từng khúc ruột! Khó lòng nào mà chấp nhận được!
Gia Bảo thở dài rồi nói với đôi mắt buồn:
- Nhưng cũng chưa biết ông ấy có chết không ba ạ! Vì con đến gặp ông ấy nhưng giữa chừng lại bị tai nạn nên không biết được tình hình bây giờ là thế nào ạ!
- Vậy sao chúng ta không gọi điện hỏi họ xem sao?
- Ông Châu nói vội.
- Bây giờ đã là 10 đêm giờ rồi nếu như bác ấy thoát chết thì gia đình họ cũng đang rất rầu rĩ còn nếu như bác ấy …lỡ ra đi rồi thì chúng ta lại không nên làm phiền vào lúc này!
Ông Châu gật đầu rồi nhẹ giọng:
- Con nói cũng đúng! Dù có thế nào đi nữa thì tâm trạng của họ lúc này đều không muốn nhận bất kỳ một cuộc gọi nào động chạm tới nỗi đau đó! Vậy sáng mai chúng ta sẽ tới Hà gia xem thử tình hình thế nào.
Gia Bảo gật đầu rồi nhẹ giọng:
- Hy vọng là bác ấy không có chuyện gì nguy hiểm vì con không muốn nhìn ai đó phải đau lòng và rơi lệ!
- Ai đó? … Là ai?
- Ông Châu nhìn con trai mình rồi hỏi với ánh mắt khó hiểu.
Gia Bảo không trả lời câu hỏi của ông mà chỉ ngáp mấy cái liên tục mấy cái rồi nói
Hào Tâm cúi người kính cẩn rồi nói:
- Dạ! Tôi sẽ làm ngay ạ!
Ông Châu quay người nhìn xung quanh một lượt rồi hỏi:
- Sao không thấy quản gia Khôi đâu?
Gia Khánh nhẹ giọng thưa:
- Dạ! Lúc nãy điện thoại không liên lạc được với bác sĩ Hảo Danh nên ông ấy và Huy Bình đã đến nhà đón bác sĩ Hảo Danh rồi ạ!
Gia Bảo nghe vậy thì hỏi khẩn trương:
- Mẹ sẽ không sao chứ ạ? Con thấy lúc nãy mẹ có vẻ rất mệt mỏi.
Ông Châu gật đầu và nhấn mạnh:
- Mẹ con sẽ không sao đâu! Con đừng lo quá! Chỉ cần nghỉ vài ngày là bà ấy sẽ khỏe lại thôi.
Nói xong thì ông quay sang Gia Khánh đều giọng:
- Cậu hãy mau vào gọi An Na hoặc bà Lan ra đây!
- Dạ!
Gia Khánh cúi người rồi vội vã chạy vào trong. Khoảng năm phút sau An Na bước ra với đôi mắt đỏ và sưng vì khóc. Cô dụi mắt mình rồi lắc đầu liên tục vì sợ hình trước mắt là do ảo giác. Cô thốt lên kinh ngạc:
- Thiếu gia! Là thiếu gia thật sao?
Gia Bảo quay lại mỉm cười sau đó bước tới và ôm lấy cô rồi khẽ nói:
- Tuy chuyện đã qua rồi nhưng anh vẫn muốn nói với em một lời cảm ơn.Nếu không có em và cuộn phim đó thì bây giờ anh đã ở trong tù với tội danh giết người rồi! Anh thật sự rất cảm ơn em! An Na!
An Na gật đầu rồi nghẹn ngào nói:
- Anh đừng cảm ơn em! Đó là trách nhiệm của em! Trách nhiệm của một gia nhân đối với chủ của mình nên anh không cần cảm ơn em tới hai lần như vậy!
Gia Bảo buông cô ra rồi nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt trên gương mặt nhỏ bé của cô sau đó nhẹ giọng:
- Em đừng nói như vậy! Đấy không phải là trách nhiệm và nghĩa vụ của ai đối với ai cả! Đó là tình cảm giữa người với người! Giữa em với gia đình anh! Nếu như em nghĩ như vậy thì anh và ba,mẹ của anh sẽ rất đau lòng. Chỉ có giai cấp và tầng lớp mới phân biệt còn tình cảm thì không có ranh giới đó! Giữa người với người chỉ có sự chân thành mới giúp nhau được. Không có ai có thể giúp người khác với hai chữ trách nhiệm cả! Em hiểu không?
An Na gật đầu và khẽ giọng: -Dạ! E biết rồi ạ!
Ông Châu bước tới và nhẹ giọng với An Na:
- Con hãy vào chuẩn bị nước tắm cho Gia Bảo đi! Thằng bé cần ngâm mình để thư giãn.
An Na cúi người và khẽ nói:
- Dạ!Con sẽ làm ngay ạ!
Nói xong cô vội vã bước vào phòng tắm. Cô đóng cửa lại rồi khóc trong nỗi vui mừng:
- May quá! Cuối cùng những điều em cầu nguyện đã thành hiện thực. Cuối cùng thì anh đã tỉnh lại …cuối cùng thì em cũng giành giật được anh từ tay thần chết và từ đây em sẽ lại được nhìn thấy anh. Được nghe thấy tiếng anh cười. Được nhìn thấy anh ăn cơm và được chính tay mình lựa chọn cho anh những bộ trang phục mặc mỗi ngày … Gia Bảo! Anh hãy cố gắng sống thật tốt, sống thật hạnh phúc! Bởi vì khi anh hạnh phúc thì em mới được yên lòng để đi tìm hạnh phúc của chính mình. Khi Lâm Gia Bảo được hạnh phúc thì Quang An Na này mới thật sự được hạnh phúc anh ạ!
AnNa lấy tay lau hết nước mắt rồi nở một nụ cười rất tươi sau đó nhanh chóng bước lại bồn nước và lại thực hiện công việc của mình với một nỗi lòng thanh thản và một nụ cười rất mãn nguyện.
Ông Châu cười hạnh phúc khi nhìn thấy con trai mình ăn rất ngon miệng. Ông chờ anh buông đũa xuống rồi nhẹ giọng:
- Thấy con ăn ngon thế này thì ba mới thật sự an lòng! Thời gian qua con đã phải chịu rất nhiều đau khổ. Hy vọng từ nay trở đi sóng gió sẽ không còn ập đến Lâm gia chúng ta nữa!
Gia Bảo gật đầu và nói:
- Không còn đâu ba ạ! Con tin chắc là vậy!
- Tin chắc?
- Ông Châu thốt lên kinh ngạc.
Gia Bảo gật đầu rồi nhấn mạnh:
- Dạ! Con chắc chắn là hết đấy ạ!
Ông Châu nhìn thấy vẻ tự tin của con trai thì gật đầu tán thưởng:
- Đúng là con trai của ba! Rất có bản lĩnh và phong độ của một người đàn ông!
Gia Bảo nghe vậy thì cười thích, lòng thầm nghĩ “ Mình biết chứ sao lại không! Tất cả rắc rối đều xảy ra kể từ khi mình bị hoán đổi linh hồn với Phương Nghi và bây giờ thì mọi chuyện đã trở về như trước thì mình tin chắc là rắc rối cũng kết thúc từ đây! ”
Bà Lan đưa ra một ly trà và một ly sinh tố đu đủ rồi đưa ly trà cho Ông Châu còn ly sinh tố đu đủ thì đưa cho Gia Bảo. Thấy vậy Gia Bảo tỏ ra kinh ngạc hỏi:
- Sao cô lại đưa sinh tố đu đủ cho cháu mà lại không phải là cà fê?
Bà Lan nghe vậy thì ngớ người ra vài giây rồi lúng túng giải thích:
- Tại vì …thiếu gia đã nói cà fê là thức uống có hại cho sức khỏe và thần kinh nên đã yêu cầu đổi thành sinh tố đu đủ làm thức uống hàng ngày nên tôi mới đem thứ này ra nếu thiếu gia không thích thì tôi sẽ đổi ngay ạ!
Gia Bảo im lặng và thầm nghĩ “ Đây là thức uống thường ngày của Phương Nghi sao? Vậy thì mình phải thử mới được! ”
Gia Bảo ngậm vào ống hút và hút một ngụm. Anh nhăn mặt cố nuốt cho qua cổ họng rồi nói: -Không được rồi! Quá ngọt! Cháu không thể uống loại này! Từ nay trở đi cô cứ chuẩn bị cà fê cho cháu như trước!
Bà Lan vội đáp kính cẩn:
- Dạ! Vậy thiếu gia đợi một lát, tôi sẽ vào pha cà fê ngay ạ!
Bà Lan nói xong thì vội vàng vào trong. Ông Châu nhìn Gia Bảo vài giây rồi thầm nghĩ “ Bây giờ mình mới thấy con trai mình trở lại như trước.Tự tin, dứt khoát và rất có bản lĩnh! Bên cạnh cái vẻ ngoài hoàn hảo thì đây là những điều mà khiến mình rất tự hào về nó. Đúng là tính cách của một nhà lãnh đạo trong tương lai! ”
Ông Châu mỉm cười với suy nghĩ đó rồi buông giọng:
- Nếu nhìn thấy con thế này thì chắc là Bảo Trân vui lắm! Thật tội nghiệp cho con bé!
- Bảo Trân? Tội nghiệp ư?
- Gia Bảo thốt lên kinh ngạc.
Ánh mắt của anh có vẻ rất tức giận khi nói xong câu nói đó. Anh thở gấp rồi nhấn mạnh:
- Không phải đâu ba à! Bảo Trân không hề tội nghiệp! Cô ta là chính là một con hồ ly đấy ba ạ!
Ông Châu nghe vậy thì tỏ ra hoài nghi:
- Con nói là hồ ly sao? Ý con là sao? Ba không hiểu!
Gia Bảo nuốt nước bọt như cố gắng kìm nén sự tức giận trong lòng rồi nói:
- Ba không biết đó thôi! Bảo Trân không hề như bề ngoài. Chúng ta đã bị cô ta lừa trong bốn năm qua …
- Lừa sao? Con nói là Bảo Trân đã lừa chúng ta trong bốn năm qua sao?
- Ông Châu hỏi khẩn trương.
Gia Bảo gật đầu rồi nhấn mạnh:
- Đúng vậy ba ạ! Thực ra ngay từ bốn năm trước thì chúng ta đã bị hai cha con họ Đào lừa. Những lần gặp gỡ tình cờ của Bảo Trân và con rồi cả việc cô ta cứu con khỏi chiếc xe đó. Tất cả đều là màn kịch mà họ cố tình dựng ra để lấy lòng tin của con. Thực ra người lái chiếc xe Mercedes bốn năm trước chính là Đào Chí Triệu. Hai người họ một người đấm, một người xoa. Tất cả là để con tin rằng giữa con và Bảo Trân là một sự ràng buộc có sẵn, một duyên nợ! Một cuộc tình định mệnh.
Ông Châu nghe vậy thì hoảng hốt giật mình rồi hỏi:
- Họ làm vậy để làm gì hả con? Mục đích gì mà khiến họ lên kế hoạch để tiếp cận với Lâm gia chúng ta?
Gia Bảo nghiến chặt răng rồi nói với một đôi mắt giận dữ:
- Tiền đó ba à! Chính là vì tiền mà họ đã dàn dựng lên vở kịch đó và kiên nhẫn diễn trong bốn năm nay. Chính tai con nghe được hai cha con họ nói chuyện. Công ty của ba cô ta đang nợ nần chồng chất. Số tiền không dưới ba trăm tỷ đồng. Tất cả số vốn trên mạng đều là vốn ảo. Chính miệng Bảo Trân nói là khi nào cô ta cưới con thì những gì của Lâm gia sẽ trở thành của Đào gia và người mà cô ta muốn loại bỏ đầu tiên khi chính thức làm thiếu phu nhân của tập đoàn Lâm Thị chính là mẹ con! -Hoang đường! Con bé đó dám ăn nói ngang tàn như vậy sao?
- Ông Châu đập bàn quát với ánh mắt giận dữ.
Gia Bảo thở dài nói tiếp tục nhấn mạnh:
- Không chỉ có thế! Cô ta còn nói đó là một phần thưởng xứng đáng cho công sức cô ta ép mình cười và khóc trước mặt chúng ta trong bốn năm qua.
Ông Châu nắm chặt tay lại rồi gằn giọng:
- Con bé này …thiệt tình! Vậy là trong bốn năm qua chúng ta đã bị Đào Chí Triệu và con gái ông ta lừa sao? Chúng ta là những con cờ trong tay họ trong những năm qua sao?
Gia Bảo gật đầu rồi nhẹ giọng:
- Không sai ba ạ! Cô ta chính là một con cáo già ghê ghớm nhất mà con từng thấy. Bốn năm qua cô ta không hề để lộ một chút sơ hở. Con cứ tưởng mình đã tìm được hạnh phúc của đời mình …ai ngờ con chỉ là diễn viên chính trong một vở kịch được viết dành cho chính mình!
Gia Bảo thở dài rồi buông giọng:
- May là buổi lễ đính hôn đã bị hủy bỏ chứ nếu không thì thật đúng là phiền phức!
Ông Châu nghe vậy thì chết lặng đi vài giây rồi quay lại nói đứt quãng:
- Nhưng mà …ba đã …tính chuyện kết hôn cho con và cô ta mất rồi!
- Kết hôn của con và Bảo Trân sao? Sao lại có thể như vậy được?
- Gia Bảo hét lên kinh ngạc.
Ông Châu gật đầu rồi ấp úng nói:
- Tại vì …ba thấy cô ta …có vẻ buồn vì chuyện lễ đính hôn bị hủy bỏ rồi chuyện con đi tìm ông Hà với Phương Nghi …lúc đó ba thấy cô ta khóc đến sưng cả mắt nên ba đã cùng ba cô ta bàn chuyện kết hôn của hai đứa!
Gia Bảo lắc đầu rồi nói giọng chán nản:
- Ba lại bị cô ta lừa rồi! … Mà cũng chẳng trách được! Bảo Trân đúng là một diễn viên sừng sỏ không cần ống kính và đạo diễn. Hâz …vậy đám cưới được tổ chức khi nào hả ba?
- Là lễ tình nhân năm sau con ạ!
Gia Bảo nghe vậy thì im lặng. Ông Châu vội vàng nói:
- Hay để ba sang nói chuyện với họ và hủy kế hoạch đã định?
Gia Bảo khẽ mỉm cười và nói vẻ thản nhiên:
- Không cần đâu ba ơi! Ba cứ để cho hai cha con họ tự tới nhà mình khi đó chúng ta từ chối thì vợ kịch của họ mới có đoạn kết hấp dẫn!
Gia Bảo nói xong thì giơ tay lên xem giờ rồi thầm nghĩ “ Mình đã tỉnh lại thì chắc Phương Nghi cũng vậy nhưng bây giờ cũng đã muộn rồi mình không nên đến làm phiền cô ấy! Có gì sáng mai mình sẽ tới Jimmy và rủ cô ấy đi chơi nhưng mà …không biết ba cô ấy sao rồi nhỉ? Ông ấy có may mắn thoát chết trong vụ nhảy lầu tự tử đó không? … Có lẽ lúc này mình không nên rủ cô ấy đi chơi. Phương Nghi là người nhạy cảm và rất dễ giận nếu ba cô ấy đang bệnh mà mình rủ đi chơi chắc là bị mắng té tát vào mặt …có khi cô ấy lại ghét mình luôn đấy chứ! Nhưng mà mình thật sự rất muốn đi chơi cùng cô ấy trong buổi sáng đầu tiên khi đã hoán đổi linh hồn! Thôi …để sau vậy! ”
Gia Bảo suy nghĩ một lúc rồi hỏi ba mình:
- Ba ơi! Ba có biết ông Hà còn sống hay đã…?
Ông Châu nghe vậy thì tỏ ra ngạc nhiên rồi hỏi: -Sao con lại hỏi vậy? Chẳng phải con và Phương Nghi đi tìm ông ấy sao?
Gia Bảo thở dài rồi buồn bã nói:
- Ông ấy đã nhảy lầu tự tử ba ạ!
- Tự tử sao? Khi nào?
- Ông Dao thốt lên hoảng sợ.
Gia Bảo im lặng một lúc rồi khẽ nói:
- Sáng nay ba ạ! Sáng nay Phương Nghi gọi tới nói cho con biết là ba cô ấy đã nhảy lầu tự tử.
Ông Châu chết lặng đi vài giây rồi nói với ánh mắt thương cảm:
- Thật tội nghiệp cho ông ấy! Bọn bắt cóc độc ác đó rồi cũng phải chịu sự trừng phạt của pháp luật hay của ông trời.
Ông im lặng một lúc rồi nhẹ giọng:
- Đây là một cú sốc rất lớn đối với hai anh em Phương Nghi … cái cảm giác mất đi một người thân nó đau đớn đến từng khúc ruột! Khó lòng nào mà chấp nhận được!
Gia Bảo thở dài rồi nói với đôi mắt buồn:
- Nhưng cũng chưa biết ông ấy có chết không ba ạ! Vì con đến gặp ông ấy nhưng giữa chừng lại bị tai nạn nên không biết được tình hình bây giờ là thế nào ạ!
- Vậy sao chúng ta không gọi điện hỏi họ xem sao?
- Ông Châu nói vội.
- Bây giờ đã là 10 đêm giờ rồi nếu như bác ấy thoát chết thì gia đình họ cũng đang rất rầu rĩ còn nếu như bác ấy …lỡ ra đi rồi thì chúng ta lại không nên làm phiền vào lúc này!
Ông Châu gật đầu rồi nhẹ giọng:
- Con nói cũng đúng! Dù có thế nào đi nữa thì tâm trạng của họ lúc này đều không muốn nhận bất kỳ một cuộc gọi nào động chạm tới nỗi đau đó! Vậy sáng mai chúng ta sẽ tới Hà gia xem thử tình hình thế nào.
Gia Bảo gật đầu rồi nhẹ giọng:
- Hy vọng là bác ấy không có chuyện gì nguy hiểm vì con không muốn nhìn ai đó phải đau lòng và rơi lệ!
- Ai đó? … Là ai?
- Ông Châu nhìn con trai mình rồi hỏi với ánh mắt khó hiểu.
Gia Bảo không trả lời câu hỏi của ông mà chỉ ngáp mấy cái liên tục mấy cái rồi nói
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook