- Woa …thiệt là lãng mẹn. Y như là nàng Bạch Tuyết và một chú lùn vậy!

- Thọ tiên thốt ra với một đôi mắt sáng.

Phúc tiên lắc đầu phủ nhận:

- Lãng mẹn đâu mà lãng mẹn! Ngọc Hoàng là một kẻ tiểu nhân thì đúng! Ngài đã vì cái mạng tầm thường của mình mà đã đưa ra quyết định làm ảnh hưởng đến cả vạn người. Chính vì ngài đã ép mình nói câu đó nên bây giờ con mụ họ Vương đó mới có thể làm Nương Nương của chúng ta đấy!

Thọ tiên nhẹ giọng:

- Chúng ta cũng đừng trách ngài ấy! Becgiê thì ai mà không sợ. Chỉ cần nhìn cái hàm răng của nó thôi thì cũng đã phát sốt lên rồi. Có trách thì trách con mụ Vương đó đã quá ư là tiểu nhân. Bị ổi và hèn hạ! Đúng là đàn bà thì mãi là đàn bà! Chẳng bao giờ có một chút quân tử của các quý ông chúng ta!

- Đàn bà, quý ông! Chết rồi chúng ta quên mất hai linh hồn ở dưới hạ giới rồi! Mau xem thử họ bây giờ thế nào rồi! Linh hồn đã rời khỏi thể xác chưa?

Thọ tiên vội vã lấy kính chiếu trần ra rồi vẫy tay mấy cái. Hình ảnh của Hào Tâm và đội vệ sĩ hiện lên. Thọ tiên thở phào rồi buông giọng:

- May quá! Vừa tới cổng bệnh viện.

Hào Tâm vội vã chạy vào rồi hét lên khẩn trương với các bác sĩ:

- Làm ơn! Làm ơn giúp thiếu gia của tôi!

Các bác sĩ vội vàng chạy tới rồi thốt lên kinh ngạc:

- Là thiếu gia của tập đoàn Lâm Thị sao?

Hào Tâm nói khẩn trương:

- Đúng! Các bác sĩ làm ơn cứu thiếu gia nhà tôi!

Một bác sĩ hỏi gấp:

- Cậu ấy gặp tai nạn ô tô hả?

Huy Bình ngẹn ngào nói:

- Không phải! Là tai nạn xích lô!

- Không đùa chứ? Là tai nạn xích lô?

Hào Tâm nói trong nước mắt:

- Đúng vậy! Là một chiếc xích lô đã làm thiếu gia chúng tôi ra nông nổi này. Xin các bác sĩ nhanh chóng cứu cậu ấy kẻo không kịp mất!

- Được rồi! Mau đặt cậu ấy lên giường đi!

- Các bác sĩ nói khẩn trương.

Hào Tâm và Huy Bình vội vã đặt Gia Bảo nằm xuống giường rồi cùng các bác sĩ đẩy anh tới phòng cấp cứu. Đúng lúc đó một nhóm bác sĩ khác cũng đang đưa Phương Nghi tới phòng cấp cứu từ hướng ngược lại. Cô đang mê man vì vết thương ở đầu nhưng vẫn nhận ra được Hào Tâm và đội vệ sĩ đang khóc lóc chạy theo các bác sĩ và người bất tỉnh trên chiếc giường cấp cứu. Bàn tay của người đó buông xuống để lộ chiếc đồng hồ Rolex. Ngay lúc đó bỗng dưng miệng của Phương Nghi tuôn trào ra những dòng máu tươi. Những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Cô cố mở miệng và khẽ gọi: -Phương Nghi!

Chiếc giường của Gia Bảo đẩy ngang qua. Phương Nghi cố gắng đưa bàn tay yếu ớt của mình ra để chạm vào tay của anh như sợ rằng sẽ không còn cơ hội để chạm vào nó. Chiếc xe đi qua. Phương Nghi nhìn theo với gương mặt đẫm lệ, lòng đau xót thầm nghĩ “Ông trời ơi! Sao ông tàn nhẫn như vậy? Sao ông nỡ đối xử với chúng tôi thế này? Chúng tôi đã gây ra tội lỗi gì mà ông lại nhấn tâm đến như vậy? Sao ông có thể bắt cô gái đó chịu hàng trăm nỗi đau như vậy? Chết một lần chưa đủ với ông sao?

Phương Nghi tự thầm trách trong nước mắt “ Hà Phương Nghi! Tôi xin lỗi vì đã không thực hiện được lời hứa với em. Tôi xin lỗi vì đã không thể cho ba em gặp mặt em lần cuối! Tôi không ngờ mọi chuyện lại thế này. Tôi không ngờ đây là những giây phút cuối cùng của đời mình. Từ nay tôi sẽ không được gặp lại em nữa, không được gặp lại ba và mẹ của mình …Tôi không cam tâm ra đi như thế này một chút nào! Tôi muốn mình được sống thêm một phút! Một phút nữa thôi để nói với em là tôi xin lỗi vì đã luôn làm cho em đau lòng, xin lỗi vì đã nói em là đồ ngốc, xin lỗi vì đã đánh em …tôi muốn xin lỗi và ôm em một lần trước khi chết.Chỉ một lần thôi tôi cũng đã mãn nguyện. Phương Nghi à! Nếu như thật sự có kiếp sau! Nếu như thật sự có nó thì tôi sẽ tìm mọi cách để được bên em. Tôi sẽ dành cả cuộc đời của mình để chăm sóc cho em còn bây giờ tôi cảm thấy mình đã thật sự hết thời gian rồi.”

Phương Nghi nấc lên liên tục, máu trong miệng cứ theo đó trào ra. Đôi mắt đau khổ như chưa muốn từ bỏ “ Phương Nghi! Vĩnh biệt em!”

Phương Nghi buông tay mình vào không trung và đôi mắt nhắm nghiền lại. Các bác sĩ vội vàng tìm mọi cách để cứu lấy sinh mạng nhỏ bé đó nhưng tất cả đã muộn. Linh hồn đó đã rời khỏi thể xác của mình. Một chàng trai trẻ bước ra khỏi cơ thể của Phương Nghi rồi quay lại chạm tay mình vào mái tóc màu hạt dẻ mong manh của cô gái đang nằm trên giường với cơ thể bất động. Anh mỉm cười cúi xuống và nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn sau đó thì biến mất sau bức tường.

Hào Tâm đi đi lại lại trước cửa phòng cấp cứu với những tiếng thở gấp. Vừa lúc đó thì vợ chồng chủ tịch Lâm cũng tới.Bà Châu hỏi khẩn trương với gương mặt tái nhợt:

- Gia Bảo sao rồi? Các bác sĩ nói là thằng bé không sao đúng không?

Hào Tâm nghẹn ngào nói:

- Họ đang cấp cứu cho thiếu gia ở trong!

Ông Châu nói trong hoảng sợ:

- Sao lại thế này? Sao Gia Bảo lại gặp tai nạn?

Hào Tâm nghe vậy thì bật khóc rồi nói:

- Tôi cũng không hiểu được tại sao lại như vậy! Chiếc xích lô đó bỗng dưng bay tới và đâm thẳng vào thiếu gia với một lực rất mạnh khiến cho cậu ấy bay lên và té xuống một khoảng cách rất xa.

Bà Châu nói như tự trấn an:

- Không! Gia Bảo sẽ không sao đâu! Thằng bé nhất định sẽ qua được!

Bảo Trân lúc đó cũng vừa tới. Gương mặt cô sưng lên vì khóc. Cô hốt hoảng hỏi ông Châu:

- Thế nào rồi bác? Anh ấy chắc là sẽ ổn đúng không ạ?

Ông Châu khẽ gật đầu rồi nhẹ giọng:

- Ừ! Cháu đừng lo quá! Gia Bảo sẽ không sao đâu. Mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Tít Tít Tít các bác sĩ hoảng hốt khi nhìn thấy một đường thẳng ngang trên màn hình của máy đo nhịp tim. Họ lắc đầu nhìn nhau rồi vội vã bước ra ngoài. Ông Châu và mọi người vừa nhìn thấy cánh cửa mở ra thì hỏi khẩn trương:

- Thế nào rồi bác sĩ? Con trai tôi không sao chứ?

Một bác sĩ thở dài lắc đầu rồi nói:

- Thật sự rất xin lỗi gia đình! Chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng không thể cứu được cậu ấy.

- Không! Không thể như vậy được! Các anh nói dối! Con trai tôi không thể chết được!

- Bà Châu gào lên và nắm lấy cổ áo của bác sĩ vừa nói và giật đi giật lại một cách giận dữ. Vị bác sĩ đó không phản kháng, anh đứng yên chịu đựng với ánh mắt tự trách.

Hào Tâm khóc òa lên:

- Thiếu gia ơi! Không thể có chuyện này được! Cậu tuyệt đối không được chết!

Ông Châu ngồi phịch xuống rồi nói một đôi mắt vô hồn: -Không thể thế này được! Gia Bảo không thể chết! Chắc là họ nói nhầm!

Người đau khổ nhất lúc này là Bảo Trân cô ngồi xuống và gào lên thảm thiết:

- Không! Tuyệt đối là không! Không thể chấm dứt vào lúc này! Không thể! Ông trời không được tàn nhẫn như vậy! Ông không được cướp Gia Bảo của tôi đi vào lúc này! Tôi không cho phép ông làm như vậy! Ông hãy mau trả anh ấy lại cho tôi! Mau trả lại Gia Bảo cho tôi!

Trời đất xung quanh như đang tối sầm lại. Không khí của toàn bệnh viện nhuốm một màu bi thương. Những tiếng khóc than khiến cho người ta nghe mà thấy lòng tê tái. Một cô gái ngồi dậy rồi bước ra khỏi thể xác của Gia Bảo. Cô cúi nhìn vợ chồng Lâm chủ tịch với ánh mắt đượm buồn và đầy hối lỗi sau đó thì đi khắp bệnh viện như đang tìm một ai đó rồi cô dừng lại trước một phòng cấp cứu ở bên ngoài có một người thanh niên và một cô gái đang đứng nhìn vào trong với gương mặt đau khổ giàn giụa trong nước mắt. Cô chạy tới và ôm chầm lấy người thanh niên rồi khóc nức nở nhưng người thanh niên đó vẫn không mảy may để ý gì tới cô thấy vậy thì cô vội đứng dậy và bước tới trước mặt anh nhưng người thanh niên vẫn cứ nhìn vào không trung như không hề thấy cô vậy. Lúc đó ánh mắt cô chợt khựng lại và thầm nghĩ “ Đúng rồi! Mình bây giờ chỉ là một hồn ma thì làm sao mà anh Du Kiệt có thể nhìn thấy mình cơ chứ? ”

Linh hồn đó nghĩ thầm trong đau đớn “Mình đã chết thật rồi ư? Chiếc xe xích lô đó đã giết mình thật sao? Vậy là từ đây mình sẽ không được gặp lại ba và anh Du Kiệt rồi cả Thiên Huy, Vú Hòa nữa sao? Không mình không muốn thế này đâu! Hà Phương Nghi mình không thể chết sớm như vậy được! Mình còn rất nhiều chuyện muốn làm Mình không muốn tất cả kết thúc ở đây được!”

Phương Nghi chợt giật mình thắc mắc:

- Nhưng sao mà mình lại chết nhỉ! Sao đầu óc của mình rối tung lên hết vậy? Không được! Mình phải cố nhớ ra tại sao mình lại bị chiếc xe xích lô đó đâm vào mới được.

Phương Nghi ngồi xuống ghế rồi cố nhớ và sắp xếp lại mọi việc trong ký ức:

- Đầu tiên là mình ăn sáng sau đó thì ngủ …à không, ăn sáng rồi mình gọt xoài nhưng vì không cẩn thận nên làm đứt tay. Phu nhân thấy vậy thì vội vào phòng lấy đồ để băng bó lại ình khi đó điện thoại của mình có cuộc gọi đến và …a…đúng rồi …là ba mình... ông ấy đã …

Phương Nghi vội đứng dậy và lao vào phòng cấp cứu nhưng vừa bước tới cửa thì cô bị một sức mạnh vô hình nào đó giữ chặt rồi kéo cô lên cao và thoát ra khỏi tòa nhà của bệnh viện. Cô hốt hoảng vùng vẫy giữa không trung bỗng nhiên lúc đó cô nhìn thấy một người thanh niên đang ngồi trên một tòa nhà cao ốc gần đó. Anh ta nhìn ra xa với đôi mắt buồn thẳm. Cô nhìn người thanh niên một cách chăm chú rồi vui mừng thốt lên:

- Người đó là Lâm Gia Bảo! Nhưng sao mà anh ta lại ngồi trên tòa cao ốc đó?

Phương Nghi dùng hết sức mình hét lên:

- Lâm Gia Bảo! Lâm Gia Bảo.

Gia Bảo nghe tiếng gọi thì giật mình quay lại và vô cùng mừng rỡ khi thấy Phương Nghi đang đứng trên không trung vẫy tay với mình:

- Là Phương Nghi sao? Đúng rồi! Đó chính là Phương Nghi!

Gia Bảo vội vàng đứng dậy rồi đi theo làn gió tới chỗ cô nhưng khi đó bỗng có một tia chớp xé rách toạc cả bầu trời. Những trận cuồng phong không biết từ đâu kéo tới rồi quấn chặt hai linh hồn yếu ớt đó và bay vào trong bệnh viện.

Thọ tiên gật đầu khoái chí rồi nói:

- Vậy là xong! Tất cả đã kết thúc. Từ nay chúng ta có thể yên tâm đánh cờ mà không phải lo lắng về hai linh hồn nhỏ bé này.

Phúc tiên gật đầu rồi nhẹ giọng thắc mắc:

- Sao lúc nãy ông không cho cô bé đó vào gặp ông già nằm trong căn phòng lạnh lẽo đó?

Thọ tiên nhấn mạnh:

- Làm sao mà cho gặp được! Họ là cha con nếu khi cô gái này vào mà gặp ông già đó làm cho ông ta không nỡ rời ra dương thế thì sao? Số của ông ta đã tận nên chỉ được phép sống được đến hôm nay nữa thôi sáng sớm ngày mai là ông ta phải có mặt để trình diện Diêm Vương rồi. Lúc nãy tôi cố tình làm lộn hết mọi việc trong đầu của cô bé đó nhưng không ngờ vì tình cảm của cô gái đó dành cho cha mình quá lớn nên tiên phép của tôi vô hiệu. May mà lúc cô bé đó định xông vào trong tôi đã dùng Hàng Long Nhị Chưởng để kéo cô ấy ra đây và hoán đổi linh hồn với thằng nhóc đó.

Phúc tiên nói vẻ khó hiểu: -Nhưng tôi thấy mỗi lần chúng hoán đổi linh hồn thì chỉ cần đọc tiên chú là được chứ đâu cần tới sấm sét và gió làm gì!

Thọ tiên nhấn mạnh thích thú:

- Quảng cáo cho oai thêm chút đấy mà! Làm vậy cho nó hoành tráng! Ca sĩ biểu diễn còn có nhạc có người múa phụ họa huống gì là chúng ta. Để có được mấy cái đó tôi phải tốn một trăm ngàn cho con dế yêu của mụ Phong thần đấy. Mụ ta nói là nếu muốn có gió lúc làm phép thì phải nạp vào chiếc Ipad của mụ một trăm ngàn đô đó chứ không phải ít đâu!

Phúc tiên nghe vậy thì kinh ngạc thốt lên:

- Cái gì? Là một trăm ngàn đô hả? Sao mà ông đào ra đâu nhiều tiền vậy?

Thọ tiên nói rất khẽ:

- Ông bé cái mồm thôi! Số tiền này tôi lấy được từ trong két sắt của mụ vợ tôi đấy!

- Nhưng chẳng phải ông nói két sắt nhà ông có hai con Béc giê Nhật canh giữ rồi cái chìa khóa luôn bị vợ ông bỏ trong chiếc ví đeo bên người như vậy thì sao mà ông có thể lấy được?

Thọ tiên cười thích thú rồi nói:

- Ông không biết đấy thôi! Giống chó Béc giê của Phương Tây thì còn làm ra trò trống chứ còn mấy con của Phương Đông nhà mình thì kém cỏi lắm. Chúng chưa đủ trình độ để đấu với những quý tiên sừng sỏ như tôi đâu! Tôi chỉ cần dùng hai ký thịt bò loại già nhất cho chúng làm bữa ăn là được. Thịt bò càng già thì sẽ càng dai mà dai thì sẽ nhai càng lâu mà lâu thì càng có thời gian cho tôi lấy tiền trong két sắt. Để tôi nói cho ông biết bí quyết ắn cắp chìa khóa từ tay vợ của tôi. Ông hãy nghe cho kỹ mà học hỏi!

Ban đêm vợ tôi đang ngủ thì thường quay lưng về phía tôi mà cái túi đựng chìa khóa lại nằm ở trước bụng bà ta. Vậy là tôi nghĩ ra một cách để cho bà ta quay cái túi về phía tôi. Đêm đó tôi lấy một chiếc bánh ngọt của hãng Kinh Đô để sẵn trong cái túi đó. Đêm đến cái mùi thơm và vị ngọt của chiếc bánh đã kéo những con kiến chúa tới. Mà kiến chúa thì ông cũng biết rồi đấy! Con nào con nấy to như cột nhà vậy. Khi bà vợ của tôi thấy kiến tới thì sợ nó phá hỏng đống mỹ phẩm ngoại trong túi nên phải quay chiếc túi về phía tôi. Cơ hội vạn vạn năm mới có một lần tôi liền nhanh tay thò vào túi và lấy ra chiếc chìa khóa ngay sáng hôm sau khi con Hạo Thiên Khuyển vừa sủa lên mấy tiếng thì tôi tới chỗ lão thợ rèn ở cổng thiên đình và cắt một cái giống hệt như vậy rồi vội vã quay về để lại chỗ cũ. Vậy là từ nay có tiền xài thỏa mái. Cà fê và xì gà không còn phải đi xin nữa! Cuộc đời càng thú vị!

Nhưng vừa nói xong thì Thọ tiên như chết lặng người. Một lúc sau thốt lên trong sợ hãi:

- Chết rồi lại gây ra thảm họa rồi!

- Chuyện gì? Thảm họa gì?

- Phúc tiên hỏi khẩn trương.

Thọ tiên bần thần một lúc rồi nói:

- Lúc nãy chúng ta đọc tiên chú nhưng mà lại quên xóa ký ức cho họ nếu như vậy thì họ sẽ nhớ hết tất cả những chuyện trong 72 giờ qua. Thế này thì thật là thảm hại nếu họ mà gửi Emall cho Ngọc Hoàng thì chúng ta về vườn chăn dê là chắc!

Phúc tiên im lặng một lúc rồi trấn an:

- Không sao đâu! Tôi nghĩ là họ sẽ không làm thế vả lại biết đâu đây là một chuyện tốt thì sao?

- Chuyện tốt?

- Thọ tiên kinh ngạc thốt lên.

Phúc tiên gật đầu rồi nhấn mạnh:

- Đúng vậy! Có những thứ quên được là tốt nhưng có những thứ thì không nên quên đi. Lúc nãy tôi đã để ý và thấy thần Cupip dương cung bắn xuyên qua trái tim của hai linh hồn đó rồi có nghĩa là trong tương lai họ sẽ thuộc về nhau nếu mà lúc nãy chúng ta xóa ký ức của họ há chẳng phải là đã phá đi một cuộc tình đẹp của dương thế rồi sao? Ta cứ để như vậy rồi sau này họ tổ chức đám cưới chúng ta tới ăn ké dù sao thì chúng ta cũng chưa có dịp ăn đám cưới ở trần gian nên nhân dịp này chúng ta phải đi cho biết!

Thọ tiên cười toe toét rồi gật đầu nói:

- Đúng đấy! Tôi thấy ý kiến này rất hay. Tôi cũng muốn xem đám cưới ở trần gian khác với thiên đình ở chỗ nào. Vậy bây giờ tôi phải tranh thủ về ra tiệm đặt may một bộ vets thật đẹp mới được.

- Vậy ông cho tôi đi cùng với!

- Phúc tiên nói khẩn trương.

Thọ tiên gật đầu rồi hai người dắt nhau rời khỏi vườn thượng uyển với một phong thái tiêu diêu tự tại

- vạn vật là vô thường chỉ có tình bạn của họ là tất cả.

Cao Lam sốt ruột giơ tay lên xem giờ ròi quay sang Du Kiệt nhẹ giọng:

- Sao Phương Nghi lâu tới vậy anh? Có khi nào con bé gặp phải chuyện gì không? Sao mà em cứ thấy sốt ruột quá!

Du Kiệt vội trấn an, giọng nói của anh dường như bị nghẹn ở cổ họng:

- Không sao đâu em! Chắc là bị tắc đường để anh lấy điện thoại gọi cho con bé thử.

Đúng lúc đó! Có hai y tá đi ngang qua. Một trong hai người nói:

- Thật tội nghiệp cho cô bé đó! Xinh đẹp như thế mà lại phải chết sớm như vậy thật là ông trời không có mắt mà!

Cô còn lại thở dài rồi nói vẻ đau xót: -Tôi thấy mà không cầm được nước mắt! Miệng cô bé đầy máu rồi cố gọi một ai đó tên là Phương Nghi. Trước khi tắt thở đôi mắt của cô ấy như oán trách hay tiếc nuối một điều gì đó thì phải …

Chiếc điện thoại trên tay Du Kiệt rơi xuống rơi hẳn chiếc nắp và pin ra ngoài. Anh chết trân vài giây rồi vội đứng dậy và lao theo hai cô y tá lúc nãy. Anh cầm lấy tay của một trong hai người họ rồi hỏi với một vẻ mặt hoảng hốt:

- Xin hỏi hai cô lúc nãy nói tới cô bé nào chết vậy?

Cô y tá nhẹ giọng trả lời:

- Đó là một cô bé khoảng mười tám hay mười chín tuổi gì đó. Cô ấy bị tai nạn giao thông được đưa vào cấp cứu cách đây khoảng hai mươi phút nhưng vì vết thương quá nặng nên các bác sĩ không thể cứu cô ấy được!

Cao Lam lúc đó cũng vừa chạy tới, cô hỏi với đôi mắt đầy lo lắng:

- Du Kiệt! Có chuyện gì mà anh lại đánh rơi cả điện thoại vậy rồi vội vàng chạy tới đây?

Du Kiệt quay sang nghẹn ngào nói:

- Em ơi! Anh sợ … sợ rằng Phương Nghi đã gặp chuyện thật rồi!

- Sao cơ? Anh nói là Phương Nghi đã gặp chuyện sao? Thế con bé đã gặp chuyện gì?

- Cao Lam thốt lên vẻ hoảng sợ.

Du Kiêt không trả lời câu hỏi của cô. Anh chỉ chỉ lắc đầu rồi quay sang hỏi gấp cô y tá:

- Cô làm ơn nói tên cô bé đó giùm tôi! Tên của cô bé đó là gì cô biết không?

Cô y tá nhẹ giọng:

- Cô bé đó được người dân đưa vào cấp cứu. Trên người lại không có giấy tờ tùy thân chúng tôi chỉ được một chiếc điện thoại Black Berry nhưng trong danh bạ chỉ có một cái tên nhưng chúng tôi gọi cái tên đó thì lại không liên lạc được.

Cô ý tá bên cạnh nói nhanh:

- Chúng tôi không biết tên của cô bé đó nhưng hình như cô ấy có quan hệ với một người tên là Phương Nghi thì phải. Lúc vào cấp cứu mặc dù cô ấy rất đau đớn và còn thổ huyết ra ngoài nhưng vẫn cố gọi tên người đó. Chúng tôi thấy mà rất đau lòng cho!

Cao Lam nói khẩn trương:

- Vậy bây giờ cô bé đang ở đâu? Các cô làm ơn nói cho chúng tôi biết đi!

Cô ý tá vội vàng nói:

- Bây giờ cô ấy vẫn đang nằm trong phòng cấp cứu. Chúng tôi đang tìm cách liên lạc với người nhà của cô ấy nếu như không liên lạc được với họ thì sau đó chúng tôi phải đưa cô ấy vào nhà xác.

- Phòng cấp cứu đó ở chỗ nào vậy?

- Cao Lam hỏi gấp.

- Anh chị cứ đi hết dãy hành lang này rồi rẽ phải sau đó thì rẽ trái. Phòng 509 bên tay phải!

Du Kiệt và Cao Lam vừa nghe xong thì vội vàng chạy đi. Theo sự chỉ dẫn của cô ý tá thì khoảng năm phút sau thì họ đã đứng trước phòng cấp cứu 509. Bàn tay của Du Kiệt run rẩy cầm lấy nắm cửa có lẽ vì quá sợ hãi với những điều mình sẽ thấy khi bước vào trong đó nên anh chỉ nắm lấy nó rồi lặng lẽ khóc. Cao Lam nắm chặt lấy tay anh và nhẹ giọng:

- Cố lên anh! Lỡ như bên trong không phải Phương Nghi thì sao? Chúng ta phải vào trong để tìm câu trả lời cho nỗi sợ hãi của mình anh ạ!

Du Kiệt quay sang nghẹn ngào nói:

- Nhưng lỡ như là phải thì sao?

Cao Lam lắc đầu rồi khẽ nói

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương