Bảy Mươi Hai Ngày Thiếu Gia Làm Con Gái
-
Chương 122
- Chú cảnh sát ơi! Cứu chúng tôi với! Nhanh lên chứ chúng tôi sắp nổ tung rồi!
Thiếu tá Liên Đình tắt bộ đàm rồi vội vã chạy vào trong để gỡ bom ra khỏi người họ.
KhaXon đứng từ trong bụi cây nhìn thấy thế thì vô cùng tức giận. Hắn nắm chặt nắm đấm rồi gằn giọng:
- Được! Cho là lần này bọn mày may mắn phá được đống mìn và bom này nhưng mà lần sau thì không thế nữa đâu.
Nói xong thì hắn vội vàng bế ông Dao và rời khỏi đó. Thiếu tá Liên Đình thở phào nhẹ nhõm rồi nói:
- Đúng là may thiệt! Chỉ còn đúng mười giây nếu ông Toganou không vô hiệu hóa nó kịp thời thì thật sự không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa!
Gia Bảo nhạt nhòa nước mắt đứng dậy rồi vội vàng chạy theo hướng mà KhaXon đã rời đi lúc nãy. Phương Nghi thấy vậy liền quay lại nói với thiếu tá Liên Đình:
- KhaXon đã đánh ngất ba tôi và đem ông ấy đi rồi! Ông hãy cho người đuổi theo và tìm bằng được ba tôi. Tôi xin ông đấy!
Thiếu tá Liên Đình gật đầu rồi quay lại nói với An Khương và Chính Hưng:
- Hai cậu chia ra! Một người dẫn theo mười người tìm ông Hà và người còn lại thì dẫn theo một đội cơ động truy tìm ngay hai chiếc xe chở tiền. Chúng ta phải hành động thật nhanh nếu không ông Hà sẽ gặp nguy hiểm!
- Dạ!Rõ thưa xếp!
An Hưng và Chính Hưng vội vàng lên xe và đi ngay khi đó. Thiếu tá Liên Đình quay người lại nhưng giật mình vì không thấy cả Phương Nghi và Gia Bảo đâu cả. Ông vội vã nói vào bộ đàm:
- Đã cứu thành công hai con tin nhưng mà cả hai người đều biến mất ngay sau đó có lẽ là họ đã đi tìm ông Hà.
Tiếng của ông Châu thốt lên lo lắng:
- Tìm ông Hà? Chẳng lẽ ông ấy đã gặp phải chuyện gì?
Thiếu tá Liên Đình nhấn mạnh:
- Ông ấy bị KhaXon đánh bắt đi. Có lẽ là bị thương rất nặng. Tôi thấy ở đây có rất nhiều máu.
Ông Châu vội vã hét lên:
- Máu sao? Hay là của hai đứa nhỏ?
- Không phải! Là của ông Dao! Cả con trai ông và cô bé Phương Nghi không sao chỉ là hơi tiều tụy thôi!
Ông Châu thở phào rồi nhẹ giọng:
- Tôi thật không biết lấy gì để cảm ơn ông và các đồng nghiệp …
- Không! Ông đừng nói vậy! Đây là trách nhiệm của chúng tôi nhưng chúng ta cũng chưa thể vui mừng được. Bây giờ toàn bộ số tiền đã bị KhaXon lấy đi và ông Hà cũng đang nằm trong tay hắn chúng ta phải nhanh chóng tìm ra được ông ấy và năm trăm tỷ đồng!
- Tôi biết rồi! Tôi sẽ cử vệ sĩ đi hộ trở bên ông.
Ông Châu cúp máy rồi quay qua nói với Gia Khánh: -Cậu và Huy Bình dẫn theo các vệ sĩ tự do đi hỗ trợ cảnh sát để tìm ông Hà và hai chiếc xe tải chở tiền rồi nói với Hào Tâm và đội vệ sĩ đi tìm kiếm bằng được thiếu gia và cô Hà về trong hôm nay!
Gia Khánh vội vã gật đầu rồi bước xuống xe. Họ nhanh chóng lên đường để thực hiện chỉ thị được đưa ra.
Cao Lam và Du Kiệt vội vã chạy lại và hỏi ông Châu:
- Thế nào rồi hả bác? Phương Nghi và Gia Bảo đã được cứu chưa ạ?
Ông Châu thở dài rồi nhẹ giọng:
- Cả Phương Nghi và Gia Bảo đều đã được cứu nhưng …
Cao Lam và Du Kiệt nhìn nhau vẻ lo lắng rồi hỏi:
- Nhưng sao hả bác? Bác mau nói cho chúng cháu biết đi ạ!
Ông Dao im lặng một lúc rồi nói khẽ giọng:
- Bác muốn hai cháu phải bình tĩnh khi nghe tin này!
Du Kiệt nói ngẹn ngào:
- Không lẽ? Không lẽ là ba cháu đã …
Ông Châu lắc đầu rồi nói:
- Không phải! Ông ấy chưa chết nhưng đã bị KhaXon đánh bị thương và mang đi rồi. Có lẽ vết thương cũng khá nặng vì thiếu tá Liên Đình đã tìm thấy máu ở căn nhà …
- Ba ơi! Sao mà lại như thế? Rốt cuộc thì tới khi nào gia đình mình mới được bình yên đây?
- Du Kiệt òa khóc rồi nói trong đau khổ.
Cao Lam hỏi vội ông Châu:
- Thế Phương Nghi đâu hả bác?
Ông Châu nhẹ giọng:
- Con bé và Gia Bảo đã đi tìm ông ấy rồi.
- Hả? Họ đi tìm bác Du Dao một mình sao?
- Cao Lam thốt lên hoảng sợ.
Ông Châu gật đầu rồi nhấn mạnh: -Ừ! Khi vừa được cứu ra thì hai đứa nó vội vàng đi ngay vì cảnh sát không để ý nên không kịp thời ngăn cản nhưng hai cháu cũng đừng lo lắng quá! Vệ sĩ của bác và người của cảnh sát đã lên đường để tìm kiếm cả tiền và ba người bọn họ. Bác tin chỉ trong đêm nay là có kết quả! Hai cháu hãy tranh thủ về nghỉ đi tới sáng là mọi việc lại được bình yên như trước!
Cao Lam khẽ gật đầu rồi quay sang Du Kiệt và nhẹ giọng:
- Mình về thôi anh! Cả Phương Nghi và ba anh sẽ ổn cả. Anh đừng quá lo lắng!
Du Kiệt bước đi với những bước chân xiêu vẹo. Lòng đau như cắt. Nước mắt giàn giụa trên cả gương mặt của anh.
Cao Lam nhấn ga và lao nhanh về biệt thự Jimmy. Vú Hòa chạy ra mở cửa. Bà nhìn thấy Du Kiệt khóc thì mắt rưng rưng lệ rồi ngẹn ngào hỏi:
- Sao chỉ có hai đứa về? Ông chủ và Phương Nghi đâu? Không lẽ họ đã …?
Cao Lam nói khẩn trương:
- Vú đừng lo quá! Phương Nghi không sao đâu ạ!
- Thế còn ông chủ?
- Vú Hòa hỏi và sốt ruột chờ câu trả lời của Cao Lam.
Cao Lam thở dài rồi nhẹ giọng:
- Bác Dao đã bị bọn người đó bắt đi rồi ạ!
Vú Hòa đứng lặng người như chết trân. Nước mắt lặng lẽ rơi xuống trên gương mặt kham khổ của bà. Bà thốt lên nghe tê tái:
- Ông trời ơi! Sao ông tàn nhẫn thế? Sao ông cứ hành hạ những con người nhỏ bé chúng tôi? Ông sinh ra chúng tôi sao lại không cho chúng tôi một cuộc sống bình yên?
Cao Lam đỡ Du Kiệt ngồi xuống ghế. Nhưng cô vừa quay vào bếp thì anh đứng dậy và lấy hết những tấm hình của mình treo trên tường đập vỡ hết rồi hét lên tức giận:
- Đồ vô dụng! Đi chết đi! Mày sống cho chật thêm một khoảng đất thôi!
Cao Lam nghe tiếng vỡ của thủy tinh thì vội vàng chạy ra. Cô kinh hoàng khi nhìn thấy trong tay Du Kiệt đang cầm một mảnh thủy tinh dài và anh đang định đâm vào cổ mình. Cô vội lao tới cầm lấy tay anh rồi van xin:
- Anh thả xuống đi! Đừng làm em sợ! Đây không phải là cách để giải quyết vấn đề đâu anh ạ! Du Kiệt hất tay Cao Lam ra rồi gào lên:
- Em để anh chết đi! Anh vô dụng như vậy sống chỉ tốn thêm một phần ăn, một cái giường mà thôi! Anh chết đi sẽ chấm dứt tất cả những nổi khổ của ba và Tiểu Nghi. Cứ để anh kết thúc tất cả những chuyện điên rồ này!
Vú Hòa vội vã chạy vào và quỳ sụp xuống ôm lấy chân anh và năn nỉ:
- Con đừng có làm vậy! Vú xin con hãy thả thứ đó xuống đi! Con đừng làm mấy chuyện dại dột thế này! Nếu con muốn một người chết để kết thúc tất cả chuyện này thì hãy để vú chết thay con! Vú già rồi chết không đáng tiếc! Con chỉ có hơn hai mươi tuổi. Tương lai còn ở phía trước. Con không thể chấm dứt cuộc sống lúc này được! Con phải nghĩ tới mọi người! Tới ba con, Phương Nghi và cả Cao Lam nữa. Con không thể bỏ họ được con ạ!
Cao Lam nói trong nước mắt:
- Em xin anh đừng hành động thiếu suy nghĩ như vậy! Chết không thể giải quyết được vấn đề. Chết đi chỉ làm cho nỗi đau càng lớn hơn. Nếu không có anh thì cả cuộc đời của Phương Nghi và bác Dao không bao giờ có lấy một niềm vui trọn vẹn. Chẳng lẽ anh muốn suốt cuộc họ phải luôn dằn vặt, trách móc bản thân và lạnh lùng vô cảm với thế giới xung quanh chỉ vì quyết định này của anh sao?
Du Kiệt nghe vậy thì liền thả mảnh thủy tinh xuống rồi khóc nức nở:
- Anh không muốn như vậy! Anh muốn họ được hạnh phúc. Muốn họ được sống vui vẻ nhưng anh …rất hận mình! Tại sao? Tại sao mọi người ai cũng gặp bất hạnh mà anh thì không? Tại sao mẹ, ba và Tiểu Nghi đều gặp đau khổ còn anh lại không? Tại sao không cho anh gánh thay cho họ? Tại sao anh là con là anh mà lại không thể giúp được ba và em gái của mình?
Cao Lam lắc đầu rồi nói trong tiếng nấc:
- Không phải đâu anh ạ! Thực ra anh mới là người đau khổ nhất. Anh bị dày vò bởi chính nỗi đau của người khác. Anh đau khổ bởi những giọt nước mắt của người thân mình vì vậy anh càng đau lòng hơn họ. Anh càng bất hạnh hơn họ. Cho nên anh không được trách mình. không được nghĩ mình vô dụng vì nếu không có anh thì họ sẽ đau khổ hơn, bất hạnh hơn. Sự tồn tại của anh là rất quan trọng với mọi người bên cạnh và anh phải biết quý trọng sự tồn tại đó vì một khi đã đánh mất là không thể tìm lại được.
Du Kiệt khẽ gật đầu rồi ngồi im lặng. Cao Lam nhẹ giọng:
- Anh cũng đã mệt rồi bây giờ hãy vào trong tranh thủ chợp mắt một lúc. Giấc ngủ sẽ giúp tinh thần của anh bớt căng thẳng hơn.
Du Kiệt lắc đầu rồi nói quả quyết
Thiếu tá Liên Đình tắt bộ đàm rồi vội vã chạy vào trong để gỡ bom ra khỏi người họ.
KhaXon đứng từ trong bụi cây nhìn thấy thế thì vô cùng tức giận. Hắn nắm chặt nắm đấm rồi gằn giọng:
- Được! Cho là lần này bọn mày may mắn phá được đống mìn và bom này nhưng mà lần sau thì không thế nữa đâu.
Nói xong thì hắn vội vàng bế ông Dao và rời khỏi đó. Thiếu tá Liên Đình thở phào nhẹ nhõm rồi nói:
- Đúng là may thiệt! Chỉ còn đúng mười giây nếu ông Toganou không vô hiệu hóa nó kịp thời thì thật sự không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa!
Gia Bảo nhạt nhòa nước mắt đứng dậy rồi vội vàng chạy theo hướng mà KhaXon đã rời đi lúc nãy. Phương Nghi thấy vậy liền quay lại nói với thiếu tá Liên Đình:
- KhaXon đã đánh ngất ba tôi và đem ông ấy đi rồi! Ông hãy cho người đuổi theo và tìm bằng được ba tôi. Tôi xin ông đấy!
Thiếu tá Liên Đình gật đầu rồi quay lại nói với An Khương và Chính Hưng:
- Hai cậu chia ra! Một người dẫn theo mười người tìm ông Hà và người còn lại thì dẫn theo một đội cơ động truy tìm ngay hai chiếc xe chở tiền. Chúng ta phải hành động thật nhanh nếu không ông Hà sẽ gặp nguy hiểm!
- Dạ!Rõ thưa xếp!
An Hưng và Chính Hưng vội vàng lên xe và đi ngay khi đó. Thiếu tá Liên Đình quay người lại nhưng giật mình vì không thấy cả Phương Nghi và Gia Bảo đâu cả. Ông vội vã nói vào bộ đàm:
- Đã cứu thành công hai con tin nhưng mà cả hai người đều biến mất ngay sau đó có lẽ là họ đã đi tìm ông Hà.
Tiếng của ông Châu thốt lên lo lắng:
- Tìm ông Hà? Chẳng lẽ ông ấy đã gặp phải chuyện gì?
Thiếu tá Liên Đình nhấn mạnh:
- Ông ấy bị KhaXon đánh bắt đi. Có lẽ là bị thương rất nặng. Tôi thấy ở đây có rất nhiều máu.
Ông Châu vội vã hét lên:
- Máu sao? Hay là của hai đứa nhỏ?
- Không phải! Là của ông Dao! Cả con trai ông và cô bé Phương Nghi không sao chỉ là hơi tiều tụy thôi!
Ông Châu thở phào rồi nhẹ giọng:
- Tôi thật không biết lấy gì để cảm ơn ông và các đồng nghiệp …
- Không! Ông đừng nói vậy! Đây là trách nhiệm của chúng tôi nhưng chúng ta cũng chưa thể vui mừng được. Bây giờ toàn bộ số tiền đã bị KhaXon lấy đi và ông Hà cũng đang nằm trong tay hắn chúng ta phải nhanh chóng tìm ra được ông ấy và năm trăm tỷ đồng!
- Tôi biết rồi! Tôi sẽ cử vệ sĩ đi hộ trở bên ông.
Ông Châu cúp máy rồi quay qua nói với Gia Khánh: -Cậu và Huy Bình dẫn theo các vệ sĩ tự do đi hỗ trợ cảnh sát để tìm ông Hà và hai chiếc xe tải chở tiền rồi nói với Hào Tâm và đội vệ sĩ đi tìm kiếm bằng được thiếu gia và cô Hà về trong hôm nay!
Gia Khánh vội vã gật đầu rồi bước xuống xe. Họ nhanh chóng lên đường để thực hiện chỉ thị được đưa ra.
Cao Lam và Du Kiệt vội vã chạy lại và hỏi ông Châu:
- Thế nào rồi hả bác? Phương Nghi và Gia Bảo đã được cứu chưa ạ?
Ông Châu thở dài rồi nhẹ giọng:
- Cả Phương Nghi và Gia Bảo đều đã được cứu nhưng …
Cao Lam và Du Kiệt nhìn nhau vẻ lo lắng rồi hỏi:
- Nhưng sao hả bác? Bác mau nói cho chúng cháu biết đi ạ!
Ông Dao im lặng một lúc rồi nói khẽ giọng:
- Bác muốn hai cháu phải bình tĩnh khi nghe tin này!
Du Kiệt nói ngẹn ngào:
- Không lẽ? Không lẽ là ba cháu đã …
Ông Châu lắc đầu rồi nói:
- Không phải! Ông ấy chưa chết nhưng đã bị KhaXon đánh bị thương và mang đi rồi. Có lẽ vết thương cũng khá nặng vì thiếu tá Liên Đình đã tìm thấy máu ở căn nhà …
- Ba ơi! Sao mà lại như thế? Rốt cuộc thì tới khi nào gia đình mình mới được bình yên đây?
- Du Kiệt òa khóc rồi nói trong đau khổ.
Cao Lam hỏi vội ông Châu:
- Thế Phương Nghi đâu hả bác?
Ông Châu nhẹ giọng:
- Con bé và Gia Bảo đã đi tìm ông ấy rồi.
- Hả? Họ đi tìm bác Du Dao một mình sao?
- Cao Lam thốt lên hoảng sợ.
Ông Châu gật đầu rồi nhấn mạnh: -Ừ! Khi vừa được cứu ra thì hai đứa nó vội vàng đi ngay vì cảnh sát không để ý nên không kịp thời ngăn cản nhưng hai cháu cũng đừng lo lắng quá! Vệ sĩ của bác và người của cảnh sát đã lên đường để tìm kiếm cả tiền và ba người bọn họ. Bác tin chỉ trong đêm nay là có kết quả! Hai cháu hãy tranh thủ về nghỉ đi tới sáng là mọi việc lại được bình yên như trước!
Cao Lam khẽ gật đầu rồi quay sang Du Kiệt và nhẹ giọng:
- Mình về thôi anh! Cả Phương Nghi và ba anh sẽ ổn cả. Anh đừng quá lo lắng!
Du Kiệt bước đi với những bước chân xiêu vẹo. Lòng đau như cắt. Nước mắt giàn giụa trên cả gương mặt của anh.
Cao Lam nhấn ga và lao nhanh về biệt thự Jimmy. Vú Hòa chạy ra mở cửa. Bà nhìn thấy Du Kiệt khóc thì mắt rưng rưng lệ rồi ngẹn ngào hỏi:
- Sao chỉ có hai đứa về? Ông chủ và Phương Nghi đâu? Không lẽ họ đã …?
Cao Lam nói khẩn trương:
- Vú đừng lo quá! Phương Nghi không sao đâu ạ!
- Thế còn ông chủ?
- Vú Hòa hỏi và sốt ruột chờ câu trả lời của Cao Lam.
Cao Lam thở dài rồi nhẹ giọng:
- Bác Dao đã bị bọn người đó bắt đi rồi ạ!
Vú Hòa đứng lặng người như chết trân. Nước mắt lặng lẽ rơi xuống trên gương mặt kham khổ của bà. Bà thốt lên nghe tê tái:
- Ông trời ơi! Sao ông tàn nhẫn thế? Sao ông cứ hành hạ những con người nhỏ bé chúng tôi? Ông sinh ra chúng tôi sao lại không cho chúng tôi một cuộc sống bình yên?
Cao Lam đỡ Du Kiệt ngồi xuống ghế. Nhưng cô vừa quay vào bếp thì anh đứng dậy và lấy hết những tấm hình của mình treo trên tường đập vỡ hết rồi hét lên tức giận:
- Đồ vô dụng! Đi chết đi! Mày sống cho chật thêm một khoảng đất thôi!
Cao Lam nghe tiếng vỡ của thủy tinh thì vội vàng chạy ra. Cô kinh hoàng khi nhìn thấy trong tay Du Kiệt đang cầm một mảnh thủy tinh dài và anh đang định đâm vào cổ mình. Cô vội lao tới cầm lấy tay anh rồi van xin:
- Anh thả xuống đi! Đừng làm em sợ! Đây không phải là cách để giải quyết vấn đề đâu anh ạ! Du Kiệt hất tay Cao Lam ra rồi gào lên:
- Em để anh chết đi! Anh vô dụng như vậy sống chỉ tốn thêm một phần ăn, một cái giường mà thôi! Anh chết đi sẽ chấm dứt tất cả những nổi khổ của ba và Tiểu Nghi. Cứ để anh kết thúc tất cả những chuyện điên rồ này!
Vú Hòa vội vã chạy vào và quỳ sụp xuống ôm lấy chân anh và năn nỉ:
- Con đừng có làm vậy! Vú xin con hãy thả thứ đó xuống đi! Con đừng làm mấy chuyện dại dột thế này! Nếu con muốn một người chết để kết thúc tất cả chuyện này thì hãy để vú chết thay con! Vú già rồi chết không đáng tiếc! Con chỉ có hơn hai mươi tuổi. Tương lai còn ở phía trước. Con không thể chấm dứt cuộc sống lúc này được! Con phải nghĩ tới mọi người! Tới ba con, Phương Nghi và cả Cao Lam nữa. Con không thể bỏ họ được con ạ!
Cao Lam nói trong nước mắt:
- Em xin anh đừng hành động thiếu suy nghĩ như vậy! Chết không thể giải quyết được vấn đề. Chết đi chỉ làm cho nỗi đau càng lớn hơn. Nếu không có anh thì cả cuộc đời của Phương Nghi và bác Dao không bao giờ có lấy một niềm vui trọn vẹn. Chẳng lẽ anh muốn suốt cuộc họ phải luôn dằn vặt, trách móc bản thân và lạnh lùng vô cảm với thế giới xung quanh chỉ vì quyết định này của anh sao?
Du Kiệt nghe vậy thì liền thả mảnh thủy tinh xuống rồi khóc nức nở:
- Anh không muốn như vậy! Anh muốn họ được hạnh phúc. Muốn họ được sống vui vẻ nhưng anh …rất hận mình! Tại sao? Tại sao mọi người ai cũng gặp bất hạnh mà anh thì không? Tại sao mẹ, ba và Tiểu Nghi đều gặp đau khổ còn anh lại không? Tại sao không cho anh gánh thay cho họ? Tại sao anh là con là anh mà lại không thể giúp được ba và em gái của mình?
Cao Lam lắc đầu rồi nói trong tiếng nấc:
- Không phải đâu anh ạ! Thực ra anh mới là người đau khổ nhất. Anh bị dày vò bởi chính nỗi đau của người khác. Anh đau khổ bởi những giọt nước mắt của người thân mình vì vậy anh càng đau lòng hơn họ. Anh càng bất hạnh hơn họ. Cho nên anh không được trách mình. không được nghĩ mình vô dụng vì nếu không có anh thì họ sẽ đau khổ hơn, bất hạnh hơn. Sự tồn tại của anh là rất quan trọng với mọi người bên cạnh và anh phải biết quý trọng sự tồn tại đó vì một khi đã đánh mất là không thể tìm lại được.
Du Kiệt khẽ gật đầu rồi ngồi im lặng. Cao Lam nhẹ giọng:
- Anh cũng đã mệt rồi bây giờ hãy vào trong tranh thủ chợp mắt một lúc. Giấc ngủ sẽ giúp tinh thần của anh bớt căng thẳng hơn.
Du Kiệt lắc đầu rồi nói quả quyết
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook