- Ba ơi! Ba đừng nói vậy! Chúng ta làm sao có thể biết trước được số phận của mình? Mỗi cuộc gặp gỡ đều đã được ông trời sắp đặt cho dù là tốt hay xấu chúng ta đều phải chấp nhận! Ba và bác Cường cũng vậy! Sao trong cả ngàn người mà ba lại là người cứu bác ấy? Bởi vì đó là duyên phận ba ạ! Là số kiếp đã được sắp sẵn và con không nghĩ cuộc gặp gỡ đó là một sai lầm. Nếu như ba không gặp bác Cường thì bệnh của ông nội có thể sẽ không được chữa. Và có thể người ba cưới làm vợ chưa hẳn đã là mẹ! Con và Phương Nghi chưa hẳn đã được sinh ra và nếu con và con bé không về Hà Tĩnh thì làm sao có thể gặp được bác Tám và mọi người ở ngoài đó? Và nếu không về thì làm sao anh em con có thể biết được quê nội của mình là như thế nào chứ? Ba làm tất cả mọi việc không có gì là sai cả nên ba không phải dằn vặt hay trách móc bản thân nếu ba làm như thế cả con và Phương Nghi đều cảm thấy có lỗi, cảm thấy bọn con là gánh nặng của ba..

Ông Dao nghe vậy thì khẩn trương nói:

- Hai con không bao giờ là gánh nặng của ba. Cả con và Phương Nghi đều là niềm hạnh phúc, niềm tự hào của ba và mẹ. Ba có thể ân hận và nuối tiếc tất cả nhưng không bao giờ ân hận vì đã cưới mẹ và sinh ra hai con.

Du Kiệt gật đầu rồi nhẹ giọng:

- Con và Phương Nghi cũng rất tự hào khi may mắn đã được sinh ra và làm con của ba, mẹ. Và chỉ cần đợi năm tiếng nữa thôi thì tất cả mọi việc sẽ qua khi đó chúng ta sẽ lại sống một cuộc sống vui vẻ như trước. Con và Phương Nghi sẽ chở ba đi vòng quanh thành phố chơi, sẽ cùng ba ăn tối ở Newword và sinh nhật lần tới của ba con và con bé sẽ giành tặng cho ba một món quà rất đặc biệt.

Ông Dao mỉm cười rồi khẽ giọng:

- Ừ! Ba sẽ đợi để biết món quà của hai anh em con là gì!

Nói xong thì ông quay lại vú Hòa và nói:

- Sáng ra vú chịu khó đi chợ và nấu nhiều món ăn một chút! Phương Nghi đã nhịn đói mấy ngày rồi chắc con bé rất mong được về tới nhà để ăn một bữa cho thật no nê!

- Dạ! Tôi nhất định sẽ làm thật nhiều món mà Phương Nghi thích ạ!

Ông Dao gật đầu hài lòng rồi quay sang Du Kiệt và nói:

- Mà thật may là có chủ tịch Lâm nếu không thì ba thật không biết phải làm sao nữa. Ông ấy đã không hề quở trách chúng ta vì đã làm liên lụy tới cậu Gia Bảo mà còn sốt sắng cho vệ sĩ sĩ đi tìm rồi bây giờ còn mời cả chuyện gia phá bom, mìn về để cứu mạng con trai mình và Phương Nghi. Chúng ta đã nợ của Lâm gia quá nhiều! Sau này khi có dịp ba nhất định sẽ trả hết cho họ!

Du Kiệt gật đầu tán thành rồi nhấn mạnh:

- Con cũng không ngờ được chủ tịch Lâm lại là người rộng lượng và sảng khoái như vậy. Con cứ nghĩ rằng một người đầy tiền và quyền như ông ấy thì chắc là phải rất nghiêm nghị và hơi độc đoán một chút nhưng khi tiếp xúc thì ông ấy lại cho người đối diện một cảm giác rất gần gũi và dễ chịu. Mỗi câu nói của ông ấy đều biểu lộ rõ sự quan tâm và chân thành chứ không nồng nặc mùi tiền và đầy cái tôi như một số người ở địa vị ấy.

Ông Dao nhẹ giọng với ánh mắt tự hào:

- Có thể nói là chúng ta đã rất may mắn khi được quen biết với gia đình họ.

Du Kiệt nghe vậy thì khẩn trương nhấn mạnh:

- Không phải đâu ba ơi! Con nghĩ chúng ta không chỉ quen biết mà có khi trong tương lai gia đình họ còn làm thông gia với chúng ta đấy!

Ông Dao nói vẻ quở trách: -Con đừng có nói vậy lỡ mà có ai nghe được thì người ta cười cho đó! Người ta đường đường là một tập đoàn lớn nhất nhì trong khu vực. Tài sản thì có tới hàng trăm triệu đô đó là chưa kể vốn điều lệ ở công ty. Cuộc sống thì không khác gì một hoàng tộc thời hiện đại như vậy thì làm sao mà người ta chịu làm thông gia với mình được hả con? Trong mắt họ thì thì chúng ta là những người rất tầm thường không có tư cách để làm người nhà với họ đâu con ạ!

Du Kiệt lắc đầu phản đối rồi quả quyết:

- Sao ba lại nói thế? Ba cứ làm như chúng ta ngèo rớt cả mồng tơi không bằng vả lại con tin những gì mà Gia Bảo muốn thì vợ chồng Lâm chủ tịch đều đồng ý mà Gia Bảo lại rất thích Phương Nghi nhà ta vậy thì trước sau thì chúng ta và họ cũng là người một nhà rồi còn gì!

Ông Dao lắc đầu liên tục phủ định:

- Không có đâu con! Con mà nói vậy thì người ta lại nghĩ là chúng ta tự dệt mộng, thấy người sang bắt quàng làm họ đấy! Cả cái nước Việt Nam này có ai mà không biết Lâm gia và Đào gia đã sắp thành thông gia của nhau chứ?

Du Kiệt tiếp tục nhấn mạnh:

- Thì là sắp thôi chứ đã thành đâu! Con dám chắc là Gia Bảo không yêu cô Đào Bảo Trân đó. Ba cứ ghĩ mà coi! Khi nghe con nói là Phương Nghi bị bắt là lập tức Gia Bảo bỏ cả buổi lễ đính hôn để chạy đi cứu con bé. Nếu mà yêu Bảo Trân thì cậu ta không làm vậy đâu. Vả lại cô Bảo Trân đó xấu tính lắm ba ạ! Con đảm bảo là Gia Bảo không hề yêu cô ta đâu mà cho dù là yêu thì cũng là trước đây thôi chứ bây giờ thì cậu ta yêu Phương Nghi nhà ta là cái chắc!

Ông Dao im lặng một lúc rồi nhẹ giọng:

- Ba không dám hy vọng là được như vậy mà con cũng đừng có nói những câu thế này với người khác nếu không họ sẽ đem em gái con ra để bàn luận đấy! Chúng ta cứ để cho thời gian trả lời tất cả. Đừng nên đặt quá nhiều niềm tin để rồi thất vọng lại khiến chúng ta đau khổ!

- Dạ! Con biết rồi!

- Du Kiệt khẽ giọng.

Nói xong thì ông ngồi im lặng, đôi mắt nhìn vào khoảng không với đôi điều tâm sự.Cho dù có phủ nhận đi chăng nữa nhưng ở tận sâu trong cõi lòng của ông vẫn thầm mong cho những lời nói của Du Kiệt vừa rồi sẽ thành hiện thực. Không phải là vì tiền và quyền của nhà họ Lâm mà vì trong trái tim của một người cha như ông luôn mong muốn được nhìn thấy con của mình được hạnh phúc và ông cũng biết rằng nếu Phương Nghi có may mắn được làm dâu của Lâm gia thì cô sẽ có được hạnh phúc trong suốt cuộc đời của mình.

… …

Cánh cửa mở ra làm cho những làn gió lạnh từ ngoài lùa vào. Gia Bảo và Phương Nghi vội vàng kéo miếng vải lại để chống đỡ với nó. PonChu bước vào để hai hộp cơm xuống và gằn giọng:

- Dậy đi! Giờ này mà còn ngủ gì nữa? Dậy mà ăn bữa cơm cuối cùng của bọn mày đi!

Gia Bảo và Phương Nghi vẫn nằm im như không nghe thấy gì thấy vậy thì PonChu liền bước lại và đá mạnh vào người họ rồi hét: -Bọn mày điếc hả? Tao bảo dậy rồi sao cứ nằm im như vậy? Có muốn chết không tao cho toại nguyện?

Phương Nghi nghe vậy thì vùng dậy và hét lên tức giận:

- Ông bị điên rồi hay sao mà tự dưng đi đánh tụi tôi? Cơm để đó chúng tôi muốn ăn lúc nào là quyền của chúng tôi. Ông lấy tư cách mà ép chúng tôi phải ăn bây giờ?

PonChu đỏ mặt lên vì giận, hắn nghiến răng lại rồi giơ tay lên để tát vào mặt Phương Nghi nhưng XaNi đã ngăn lại:

- Đừng đánh tụi nó! Dù sao thì cũng chỉ còn hai tiếng nữa là bọn chúng đi rồi đánh làm gì cho tội nghiệp. Cứ để cho chúng được thoải mái trước khi xuống dưới đó!

PonChu nghe vậy thì gật đầu rồi quay lại Phương Nghi nhấn mạnh:

- May là bọn mày gần chết nên tao mới tha đấy chứ nếu như chuyện này xảy ra vào hôm qua thì mày no đòn rồi! Mau lại mà ăn cơm kẻo mang cái bụng đói đi gặp Diêm Vương!

Nói xong thì PonChu bước ra và đóng sầm cánh cửa lại. Gia Bảo ngồi dậy rồi vội vàng cầm lấy hộp cơm và ăn rất thản nhiên. Anh quay sang và nhấn mạnh với Phương Nghi:

- Kệ hắn! Chúng ta chấp làm gì cơ chứ. Bọn chúng lúc nào cũng muốn dọa cho chúng ta sợ rồi lấy đó làm niềm vui. Anh để tâm làm gì ệt mau lại ăn cơm đi! Bữa nay là cơm gà đấy!

Phương Nghi vẫn ngồi im lặng, đôi mắt nhìn chằm chằm ra cửa lòng lo lắng thầm nghĩ “ Ánh mắt đó! Ánh mắt của tên XaNi không giống như đang dọa mình và Phương Nghi. Những lời hắn nói có vẻ rất thật! Mình có cảm giác sắp có chuyện gì xảy ra. Đã mấy hôm nay bọn chúng liên tục nói là Phương Nghi và mình chỉ còn sống được đến ngày giao tiền và hôm nay chính là ngày đó không lẽ là chúng muốn giết người sau khi nhận được tiền sao? …”

- Làm gì mà anh ngồi đừ cả người ra vậy? Bộ anh sợ những lời của hắn nói lúc nãy sao?

- Tiếng của Gia Bảo làm đứt hẳn dòng suy nghĩ của Phương Nghi.

Cô quay lại lắc đầu rồi nhẹ giọng:

- Đâu có! Tôi chỉ đang suy nghĩ …nên làm gì sau khi được về nhà thôi!

Gia Bảo đưa cho anh hộp cơm rồi cười tươi và nói:

- Ăn đi! Có gì lát nữa rồi tính tiếp! Chúng ta còn nhiều thời gian mà cần gì phải vội chứ!

Phương Nghi gật đầu rồi cầm lấy hộp cơm. Gia Bảo gắp chiếc đùi gà sang cho anh và khẽ giọng:

- Tôi cho anh đấy!

Phương Nghi vội gắp qua lại cho anh rồi nhấn mạnh:

- Cô ăn đi! Tôi ăn một cái lại là quá đủ rồi!

Gia Bảo lại gắp qua cho Phương Nghi và cười nói: -Tôi không ăn đùi gà chiên. Đây là món mà anh thích thì tôi cho anh vả lại bữa trước anh cho tôi sườn nướng thì bây giờ tôi cho lại anh. Nếu mà anh từ chối thì từ nay tôi sẽ không nhận bất cứ thứ gì từ anh nữa!

Phương Nghi nghe vậy thì gật đầu một cách miễn cưỡng. Gia Bảo cười tươi rồi nhẹ giọng:

- Anh thì phải suy nghĩ nhưng tôi thì đã biết được việc đầu tiên mình muốn làm khi rời khỏi đây.

Gia Bảo hít một hơi sâu rồi nói khẽ:

- Có lẽ tôi sẽ bảo nhà bếp nấu một bữa thật nhiều món ngon để tôi có thể ăn bù lại mấy ngày hôm nay sau đó thì vào phòng và ngủ một giấc thật là dài. Hơn một tuần nay tôi chưa có một giấc ngủ nào ngon cả. Ban đêm cả toàn thân tôi lạnh và nổi gai ốc lên hết may nhờ hai hôm nay có anh ngủ chung nên mới đỡ được phần nào. Hâz …thật là nhớ cái mùi thơm của chiếc gối đó rồi cả cái cảm giác êm êm khi nằm trên giường nữa!...

Chắc anh thấy tôi tham lam lắm phải không? Những thứ mà tôi nhớ, những thứ mà tôi muốn làm đều là của anh cả. Tôi cũng không có ý định lấy nó chỉ là tôi sẽ dùng cho tới khi chúng ta sẽ trở lại với thân xác của mình khi đó tôi sẽ trả lại tất cả những thứ đó cho anh.

Phương Nghi im lặng vài giây rồi nói với đôi mắt đầy chân thành:

- Nếu sau khi chúng ta trở về với thân xác của mình thì cô cũng có thể dùng những thứ đó của tôi!

Gia Bảo nghe vậy thì bật cười rồi nhẹ giọng:

- Anh thật biết nói đùa! Sau khi chúng ta trở lại với thân xác của mình thì tôi sẽ là Hà Phương Nghi và anh lại là Lâm Gia Bảo như vậy thì làm sao tôi có thể dùng được những thứ đó của anh? Nếu may mắn thì mẹ anh chỉ đồng ý cho tôi dùng cơm một vài bữa gì đó. Nếu mà được vậy thì tôi sẽ cố gắng ăn hết tất cả những món của bếp trưởng Duy Hào làm ra.

Phương Nghi im lặng không nói gì, đôi mắt chứa nhiều tâm sự, lòng thầm nghĩ “ Chắc chắn tôi sẽ cho cô dùng nó! Tôi sẽ cho cô ăn thật nhiều món ăn của bếp trưởng Duy Hào nấu và cho cô dùng bộ giường cùng những chiếc xe của tôi bởi vì …tôi thật rất muốn cô dùng chúng …tôi thật rất muốn được dùng chúng chung với cô trong suốt cả cuộc đời còn lại. ”

Bữa cơm của họ vừa kết thúc thì KhaXon bước vào. Hắn bước lại nhìn Phương Nghi và Gia Bảo cười nhạt rồi nói mỉa mai:

- Hừm! Thật là tiếc cho hai đứa mày! …Hâz …tại sao hai đứa mày đẹp như những thiên thần vậy. Tỏa sáng như vậy mà lại phải chết một cách xấu nhất, kinh khủng nhất.

Gia Bảo nghe vậy thì mặt tái xanh hết. Anh vội nép sau lưng của Phương Nghi như thể trốn tránh ánh mắt đáng sợ của KhaXon. KhaXon lắc đầu rồi lớn tiếng một cách thích thú:

- Bùm, Bùm …tất cả nổ tung. Thân xác hai đứa mày cũng vậy! Tan tành! Tất xương và thịt bay lên và bắn ra tung tóe!

Gia Bảo nghe vậy thì khóc òa lên rồi nói một cách sợ hãi:

- Hắn nói có thật không vậy? Tôi không muốn chết đâu vả lại chết như vậy thì càng không muốn …tôi còn hàn trăm việc muốn làm! Tôi không muốn mình lại chết trẻ thế này.

Phương Nghi vội vàng trấn an

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương